Chính Đức ngồi trên lưng ngựa, đầu đội mũ trạng nguyên cài hoa, mặc quan bào đỏ tươi, trước ngực đeo hoa đỏ chữ thập, làm nổi bật lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của y, trông y chẳng khác gì một trạng nguyên thực thụ.
Miêu Quỳ nhận được tin tức từ tiền tuyến Thái Hành, vội vàng giao quyền chỉ huy cho đại tướng dưới trướng, ba ngày trước đã vội vội vàng vàng quay về kinh thành để góp vui, được Hoàng đế Chính Đức khâm điểm chọn là nghênh thân sứ của tân lang, chuyện này khiến gã vui mừng đến mức cười toe toét. Lúc này gã cũng mặc đồ hỉ, đứng trước ngựa của Chính Đức.
Chính Đức ngồi trên lưng ngựa cười ha ha, đội kèn trống thì thổi tưng bừng, phía sau là một chiếc kiệu lớn tám người khiêng, được trang trí đẹp mắt, phía trước có treo một bức thêu long phượng trình tường, bốn góc thì treo nơ.
Có tổng cộng năm chiếc kiệu, đây là phô trương theo đúng khiểu của những gia đình đại hộ có thế lực. Trong đó kiệu hoa có ba chiếc, gồm chiếc kiệu của nữ đón dâu, chính là muội muội của Hoàng đế Chính Đức Vĩnh Thuần công chúa, hai chiếc còn lại là của nam đồng áp kiệu, lúc đón dâu quay về, tân nương sẽ ngồi vào chiếc đẹp nhất, hai chiếc kiệu màu xanh còn lại thì dành cho những nam nhân trong nhà không biết cưỡi ngựa.
Dương Lăng mặc một bộ y phục công tử màu tím bằng lụa, dắt tay Ấu Nương ra cửa nghênh đón, vừa nhìn thấy Hoàng đế Chính Đức hắn liền vội vàng chắp tay mỉm cười. Chính Đức thấy vậy thì vội vàng nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt hai người khẽ cười đáp lại:
- Bái kiến huynh trưởng, tẩu tẩu.
Phu thê Dương Lăng vội vàng một trái một phải đỡ y đứng dậy, sau đó thì dẫn vào trong phủ, còn bên ngoài thì vẫn đánh trống thổi kèn, vui mừng reo hò, cùng với đội múa lân làm không khí náo nhiệt hơn. Lưu Đại Bổng Chùy mặc áo xanh đội mũ nồi, trông chẳng khác gì một thư đồng, treo đầy pháo dây quanh mình, đứng ưỡn ngực ưỡn bụng. Theo sau phía sau gã là hơn hai mươi đại hán cường tráng, người nào người nấy đeo, cầm không biết bao nhiêu là dây pháo, vừa kêu mọi người tản ra vừa bắt đầu bày pháo ra mặt đất.
Thực ra những người đến đây xem trò vui ngoài người trong phủ Dương gia thì phần lớn đề là phiên tử của Tây Sơn Thượng Nội Xưởng và các gia quyến khác đóng giả, còn những người dân đích thực thì chỉ đứng dọc bờ sông ngắm nhìn từ xa thôi, họ không được phép lại gần.
Phu thê Dương Lăng đều không hiểu rõ lắm về những tục lệ rườm ra này, cũng may là có quản gia Cao là người hiểu rõ nên mới có thể sắp xếp đâu vào đấy, đến bước nào là lại có người bước lên trước nhắc nhở, hai người họ chỉ cần làm theo sự chỉ dẫn là xong. Nhưng chỉ có như vậy thôi mà cũng khiến họ bận tối mắt tối mũi, suốt ngày kêu than.
Một vị Hoàng đế, một vị quốc công, hôm nay lại ngoan ngoan nghe theo sự chỉ huy của một lão quản gia. Vượt năm quan chém sáu tướng, khó khăn lắm mới tới được trước khuê phòng của Đường Nhất Tiên, người quản gia khẽ lên tiếng nhắc nhở:
- Hoàng thượng, nên đọc thơ thôi trang rồi.
Chính Đức sửng sốt:
- Còn phải đọc thơ nữa hay sao? Chuyện này trước kia không có nhắc ta.
Tuy nhiên chuyện này cũng không làm khó được y, Chính Đức muốn làm mấy bài thơ chẳng phải là một chuyện quá dễ dàng hay sao. Y nghĩ một lúc đang định đọc thì Cao quản gia lại nhắc nhở:
- Hoàng thượng, ngài không để đọc. Phải là nam nghênh thân sứ của ngài đọc.
- Ta?
Miêu Quỳ trợn tròn mắt, gã vui mừng hớn hở quay về kinh thành, không biết chuyện gì hết, cũng không được biết rằng làm một nam nghênh thân sư còn phải đọc thơ gì gì đó, thơ thôi trang? Có lẽ là nó cũng giống như những bài hát trẻ con.
Miêu Quỳ lầm bầm lầu bầu, than thở một lúc rồi khó khăn lắm mới bước được tới bên cạnh Hoàng đế Chính Đức, đang đứng trước khuê phòng, vò đầu bứt tai, rồi đột nhiên Miêu Quỳ như bừng tỉnh, nhìn thấy tất cả mọi người đang chăm chú nhìn gã, đặc biêt là Hoàng đế Chính Đức đang trợn trừng hai mắt lên mà nhìn gã. Gã hơi cúi người xuống, hận một nỗi không thể đá một cước vào bụng, nôn ra mấy vần thơ. Miêu Quỳ không khỏi lo sợ, bị Hoàng thượng đá cho một nhát, thơ có lẽ là không ra được nhưng phân có lẽ là được.
Trong lúc vội quá, gã chợt nhớ tới quyển “ Tây Sương Ký” mới mượn được, trong đó có không ít thơ, hiện tại mặc dù gã không nhớ được đầy đủ nhưng đông một câu, tây một câu, cứ như vậy thì vẫn có thể ghép thành một bài thơ. Lúc này cũng chẳng còn thời gian mà cân nhắc nghĩ ngợi nữa, gã liền hắng giọng, mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng nghiêm trang:
- Long phượng động phòng hoa chúc, bên trong một đôi tiểu uyên ương, đợi đến khi đêm khuya thanh vắng, không biết ai đang nghe trong phòng?
Dương Lăng “ phụt” một tiếng rồi phá lên cười, rồi đột nhiên hắn nhớ ra hôm nay mình là ca ca của tân nương, không được cười như vậy nên vội vàng ngậm miệng lại. Khuôn mặt của Hoàng đế Chính Đức bị biến dạng, không biết là y đang tức giận hay là đang cười nữa. Y nhẫn nhịn một lúc rồi mới nói:
- Hây …. Cũng đọc thơ thôi trang rồi, nhanh mời nương tử bước ra!
Trong phòng có Tuyết Nhi, Ngọc Nhi và Đường Nhất Tiên, sau khi nghe xong Miêu Quỳ đọc thơ thôi trang thì hai cô gái này bật cười, cười đến mức không đứng dậy được, còn Đường Nhất Tiên thì vừa tức giận vừa buồn cười, khẽ hắng giọng:
- Như vậy là không nghiêm túc, tìm ở đâu ra một nam nghênh thân sứ như vậy?
Các nàng trong phòng đang cười đùa, còn Hoàng đế Chính Đức thì đang lo lắng, nên không ai nghe thấy.
Cao quản gia thấy trong phòng không có động tĩnh gì, còn tưởng là hai vị phù dâu cố ý gây khó dễ nên cười hì hì nói:
- Van tuế gia đừng vội, ngày đại hỉ chính là có những niềm vui này, hai vị phù dâu có lẽ là chê ngài chưa có đủ thành ý, mời ngài và huynh trưởng của tân nương, nam nghênh thân sứ, nữ nghênh thân sứ, mỗi người nói một câu chúc phúc, dỗ dàng tân nương, khiến cô ấy vui vẻ là cô ấy ra ngay ấy mà.
Dương Lăng nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, hắn thực sự không biết những nghi thức rườm ra ở nhà tân nương lại nhiều như vậy, vậy thì khi đến Báo Viện còn nhiều như thế nào nữa nên vội vàng cao giọng chúc phúc:
- Muội muội, đại ca chúc muội phu thê hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Miêu Qùy kia vừa mới nôn ra thơ, nhưng dường như gã không cảm thấy gì, nhất thời khả năng văn chương lại thăng hoa, liền lấy hết dũng khí mà cao giọng nói:
- Nô tì xin chúc Nương nương và Hoàng thượng bách niên giai lão, trăm năm hòa hợp.
Nghe xong, sắc mặt của Chính Đức đã dịu đi, cuối cùng thì cái tên Miêu Quỳ này cũng nói được vài câu tiếng người.
Vĩnh Thuần công chúa từ trước tới giờ chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui như thế này, lúc nãy nàng chỉ đứng nhìn mọi người, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ nghênh thân sứ của mình, nàng vui mừng lên tiếng:
- Hoàng tẩu, muội chúc tẩu và Hoàng huynh ân ân ái ái ái, sớm sinh quý tử.
Đến lượt Chính Đức, thì y lại đờ người ra, những câu hay, câu dễ nói thì đều bị mọi người nói mất rồi, y nói cái gì bây giờ?
Chính Đức căng thẳng, mồ hôi cứ tuôn ra như tắm.
Vĩnh Thuần vui mừng chúc phúc xong liền nhẹ nhành giật tay áo của y:
- Hoàng huynh, đến lượt huynh rồi, sao huynh không nói gì đi.
- Hả? Cái gì?
- Muội nói.. cung chúc Hoàng huynh Hoàng tẩu ân ân ái ái, sớm sinh quý tử, huynh cũng nên nói gì đi!
- Ờ, được, Trẫm … Trẫm chuẩn tấu!
Miêu Quỳ nhận được tin tức từ tiền tuyến Thái Hành, vội vàng giao quyền chỉ huy cho đại tướng dưới trướng, ba ngày trước đã vội vội vàng vàng quay về kinh thành để góp vui, được Hoàng đế Chính Đức khâm điểm chọn là nghênh thân sứ của tân lang, chuyện này khiến gã vui mừng đến mức cười toe toét. Lúc này gã cũng mặc đồ hỉ, đứng trước ngựa của Chính Đức.
Chính Đức ngồi trên lưng ngựa cười ha ha, đội kèn trống thì thổi tưng bừng, phía sau là một chiếc kiệu lớn tám người khiêng, được trang trí đẹp mắt, phía trước có treo một bức thêu long phượng trình tường, bốn góc thì treo nơ.
Có tổng cộng năm chiếc kiệu, đây là phô trương theo đúng khiểu của những gia đình đại hộ có thế lực. Trong đó kiệu hoa có ba chiếc, gồm chiếc kiệu của nữ đón dâu, chính là muội muội của Hoàng đế Chính Đức Vĩnh Thuần công chúa, hai chiếc còn lại là của nam đồng áp kiệu, lúc đón dâu quay về, tân nương sẽ ngồi vào chiếc đẹp nhất, hai chiếc kiệu màu xanh còn lại thì dành cho những nam nhân trong nhà không biết cưỡi ngựa.
Dương Lăng mặc một bộ y phục công tử màu tím bằng lụa, dắt tay Ấu Nương ra cửa nghênh đón, vừa nhìn thấy Hoàng đế Chính Đức hắn liền vội vàng chắp tay mỉm cười. Chính Đức thấy vậy thì vội vàng nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt hai người khẽ cười đáp lại:
- Bái kiến huynh trưởng, tẩu tẩu.
Phu thê Dương Lăng vội vàng một trái một phải đỡ y đứng dậy, sau đó thì dẫn vào trong phủ, còn bên ngoài thì vẫn đánh trống thổi kèn, vui mừng reo hò, cùng với đội múa lân làm không khí náo nhiệt hơn. Lưu Đại Bổng Chùy mặc áo xanh đội mũ nồi, trông chẳng khác gì một thư đồng, treo đầy pháo dây quanh mình, đứng ưỡn ngực ưỡn bụng. Theo sau phía sau gã là hơn hai mươi đại hán cường tráng, người nào người nấy đeo, cầm không biết bao nhiêu là dây pháo, vừa kêu mọi người tản ra vừa bắt đầu bày pháo ra mặt đất.
Thực ra những người đến đây xem trò vui ngoài người trong phủ Dương gia thì phần lớn đề là phiên tử của Tây Sơn Thượng Nội Xưởng và các gia quyến khác đóng giả, còn những người dân đích thực thì chỉ đứng dọc bờ sông ngắm nhìn từ xa thôi, họ không được phép lại gần.
Phu thê Dương Lăng đều không hiểu rõ lắm về những tục lệ rườm ra này, cũng may là có quản gia Cao là người hiểu rõ nên mới có thể sắp xếp đâu vào đấy, đến bước nào là lại có người bước lên trước nhắc nhở, hai người họ chỉ cần làm theo sự chỉ dẫn là xong. Nhưng chỉ có như vậy thôi mà cũng khiến họ bận tối mắt tối mũi, suốt ngày kêu than.
Một vị Hoàng đế, một vị quốc công, hôm nay lại ngoan ngoan nghe theo sự chỉ huy của một lão quản gia. Vượt năm quan chém sáu tướng, khó khăn lắm mới tới được trước khuê phòng của Đường Nhất Tiên, người quản gia khẽ lên tiếng nhắc nhở:
- Hoàng thượng, nên đọc thơ thôi trang rồi.
Chính Đức sửng sốt:
- Còn phải đọc thơ nữa hay sao? Chuyện này trước kia không có nhắc ta.
Tuy nhiên chuyện này cũng không làm khó được y, Chính Đức muốn làm mấy bài thơ chẳng phải là một chuyện quá dễ dàng hay sao. Y nghĩ một lúc đang định đọc thì Cao quản gia lại nhắc nhở:
- Hoàng thượng, ngài không để đọc. Phải là nam nghênh thân sứ của ngài đọc.
- Ta?
Miêu Quỳ trợn tròn mắt, gã vui mừng hớn hở quay về kinh thành, không biết chuyện gì hết, cũng không được biết rằng làm một nam nghênh thân sư còn phải đọc thơ gì gì đó, thơ thôi trang? Có lẽ là nó cũng giống như những bài hát trẻ con.
Miêu Quỳ lầm bầm lầu bầu, than thở một lúc rồi khó khăn lắm mới bước được tới bên cạnh Hoàng đế Chính Đức, đang đứng trước khuê phòng, vò đầu bứt tai, rồi đột nhiên Miêu Quỳ như bừng tỉnh, nhìn thấy tất cả mọi người đang chăm chú nhìn gã, đặc biêt là Hoàng đế Chính Đức đang trợn trừng hai mắt lên mà nhìn gã. Gã hơi cúi người xuống, hận một nỗi không thể đá một cước vào bụng, nôn ra mấy vần thơ. Miêu Quỳ không khỏi lo sợ, bị Hoàng thượng đá cho một nhát, thơ có lẽ là không ra được nhưng phân có lẽ là được.
Trong lúc vội quá, gã chợt nhớ tới quyển “ Tây Sương Ký” mới mượn được, trong đó có không ít thơ, hiện tại mặc dù gã không nhớ được đầy đủ nhưng đông một câu, tây một câu, cứ như vậy thì vẫn có thể ghép thành một bài thơ. Lúc này cũng chẳng còn thời gian mà cân nhắc nghĩ ngợi nữa, gã liền hắng giọng, mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng nghiêm trang:
- Long phượng động phòng hoa chúc, bên trong một đôi tiểu uyên ương, đợi đến khi đêm khuya thanh vắng, không biết ai đang nghe trong phòng?
Dương Lăng “ phụt” một tiếng rồi phá lên cười, rồi đột nhiên hắn nhớ ra hôm nay mình là ca ca của tân nương, không được cười như vậy nên vội vàng ngậm miệng lại. Khuôn mặt của Hoàng đế Chính Đức bị biến dạng, không biết là y đang tức giận hay là đang cười nữa. Y nhẫn nhịn một lúc rồi mới nói:
- Hây …. Cũng đọc thơ thôi trang rồi, nhanh mời nương tử bước ra!
Trong phòng có Tuyết Nhi, Ngọc Nhi và Đường Nhất Tiên, sau khi nghe xong Miêu Quỳ đọc thơ thôi trang thì hai cô gái này bật cười, cười đến mức không đứng dậy được, còn Đường Nhất Tiên thì vừa tức giận vừa buồn cười, khẽ hắng giọng:
- Như vậy là không nghiêm túc, tìm ở đâu ra một nam nghênh thân sứ như vậy?
Các nàng trong phòng đang cười đùa, còn Hoàng đế Chính Đức thì đang lo lắng, nên không ai nghe thấy.
Cao quản gia thấy trong phòng không có động tĩnh gì, còn tưởng là hai vị phù dâu cố ý gây khó dễ nên cười hì hì nói:
- Van tuế gia đừng vội, ngày đại hỉ chính là có những niềm vui này, hai vị phù dâu có lẽ là chê ngài chưa có đủ thành ý, mời ngài và huynh trưởng của tân nương, nam nghênh thân sứ, nữ nghênh thân sứ, mỗi người nói một câu chúc phúc, dỗ dàng tân nương, khiến cô ấy vui vẻ là cô ấy ra ngay ấy mà.
Dương Lăng nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, hắn thực sự không biết những nghi thức rườm ra ở nhà tân nương lại nhiều như vậy, vậy thì khi đến Báo Viện còn nhiều như thế nào nữa nên vội vàng cao giọng chúc phúc:
- Muội muội, đại ca chúc muội phu thê hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Miêu Qùy kia vừa mới nôn ra thơ, nhưng dường như gã không cảm thấy gì, nhất thời khả năng văn chương lại thăng hoa, liền lấy hết dũng khí mà cao giọng nói:
- Nô tì xin chúc Nương nương và Hoàng thượng bách niên giai lão, trăm năm hòa hợp.
Nghe xong, sắc mặt của Chính Đức đã dịu đi, cuối cùng thì cái tên Miêu Quỳ này cũng nói được vài câu tiếng người.
Vĩnh Thuần công chúa từ trước tới giờ chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui như thế này, lúc nãy nàng chỉ đứng nhìn mọi người, lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ nghênh thân sứ của mình, nàng vui mừng lên tiếng:
- Hoàng tẩu, muội chúc tẩu và Hoàng huynh ân ân ái ái ái, sớm sinh quý tử.
Đến lượt Chính Đức, thì y lại đờ người ra, những câu hay, câu dễ nói thì đều bị mọi người nói mất rồi, y nói cái gì bây giờ?
Chính Đức căng thẳng, mồ hôi cứ tuôn ra như tắm.
Vĩnh Thuần vui mừng chúc phúc xong liền nhẹ nhành giật tay áo của y:
- Hoàng huynh, đến lượt huynh rồi, sao huynh không nói gì đi.
- Hả? Cái gì?
- Muội nói.. cung chúc Hoàng huynh Hoàng tẩu ân ân ái ái, sớm sinh quý tử, huynh cũng nên nói gì đi!
- Ờ, được, Trẫm … Trẫm chuẩn tấu!