- Hiện tại có mấy lộ quân coi giữ?
Dương Lăng nhìn hồng kỳ lam kỳ trên sa bàn, quan sát bố cục công thủ của song phương, đồng thời hỏi.
Bên hắn là Chỉ huy sứ Tỉnh Kính Dịch Lạc Trường Minh và Giám quân sứ Miêu Quỳ. Miêu Quỳ nói:
- Ngoại trừ các dịch trạm Thái Hành giữ nghiêm yếu đạo các nơi, quan binh phụ trách vây khốn Bạch Y Phỉ chủ yếu là từ Sơn Tây Thái Nguyên, trú quân của Chân Định, Đảo Mã, Tử Kinh của Liêu Châu và Hà Bắc điều tới. Thuyên chuyển quân đôi chính thức quá nhiều, gánh nặng quá nặng, cho nên đều là điều bộ phận quân đội, nhưng vì thủ nghiêm mật, chúng ta còn điều dân đoàn Thái Nguyên đến.
- Dân đoàn? Chẳng qua mơi qua thời gian mấy tháng, dân đoàn có bao nhiêu chiến lực chứ? Nếu điều đến dung nhập trong quân, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của toàn quân đội.
Dù Dương Lăng vẫn quyết định chiêu an, tuy nhiên nghe chỉ huy điều hành sai lầm, vẫn không khỏi nhướn mày, chất vấn.
Dịch chỉ huy cười giải thích:
- Quốc công gia có điều không biết đó thôi, khi Hà Bắc, Sơn Đông đại loạn, lưu dân trốn vào Sơn Tây rất nhiều, nguồn mộ lính không thành vấn đề. Hơn nữa Thái Nguyên Vệ chỉ huy Trương Dần đại nhân từng làm làm Binh bị đạo ở Thiểm Tây, đối với việc mộ binh, luyện binh vô cùng tâm đắc, cho nên đoàn luyện Thái Nguyên tuyển nhận, luyện binh rất nhanh.
Người phương bắc chúng ta phần lớn học võ từ nhỏ, Sơn Tây lại là trọng địa thủ biên, dân chúng bản địa phần nhiều là nửa binh, chiêu nhận người từ bản địa huấn luyện, mà đội ngũ giáo thụ dân đoàn trên cơ bản đều có nghiệp vụ điều binh, bởi vậy chiến lực rất nhanh chóng được hình thành. Hiện giờ dân đoàn Thái Nguyên gần hai vạn người, chiến lực mặc dù kém so với biên quân chinh chiến nhiều năm, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Vệ sở binh.
- Có việc này sao?
Danh tướng như này, Dương Lăng chỉ nghe nói đến Chu Bồi Công, Tăng Quốc Phiên, đều là dùng vũ trang của dân đoàn mà nhanh chóng lập nghiệp, chiến lực nhanh chóng hình thành, không thể tưởng tượng được Trương Dần trong ấn tượng luôn trầm ổn có thừa, bốc đồng không đủ lại có phần bản lĩnh này, hóa ra trước kia là mình hơi khinh thường y rồi. Nếu người này là một kỳ tài luyện binh, vậy thì cần phải nhanh chóng trọng dụng, để hoàn thành công tác chuyển hình quân đội.
Trong lòng Dương Lăng thầm tính toán, gật đầu nói:
- Ừ, vậy ta an tâm rồi. Chỉ cần có thể có tác dụng, đừng để Bạch Y Phỉ phá vây ra ngoài là được.
Lạc chỉ huy xoa xoa tay nói:
- Quốc công gia, chúng tay vây núi sáu ngày rồi, lương thực của Bạch Y phỉ không còn nhiều nữa, chiến lực tất giảm, cùng bọn chúng giằng co một ngày sẽ hao tổn quân lương vạn kim. Ngài xem chúng ta hẳn nên thừa dịp chúng sắp sụp đổ mà chủ động khởi xướng tấn công, mau chóng chấm dứt chiến sự không?
Dương Lăng và Miêu Quỳ liếc nhau, thản nhiên cười nói:
- Không vội, địch theo hiểm mà thủ, tấn công ắt sẽ tổn thương nhân mã, chúng ta chờ lâu một ngày, sẽ giảm bớt thương vong cho binh lính nhiều một ngày. Thắng lợi đã nắm chắc trong tay, thời cơ chiến đấu đã trong tay, hết thảy chủ động do chúng ta nắm giữ, cần gì phải nóng lòng?
Lạc chỉ huy luôn miệng nói:
- Vâng vâng, Quốc công gia thương cảm quân tốt, tính toán chu toàn. Mạt tướng cảm phục.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Đúng rồi, Lạc đại nhân trấn thủ chính là quan ải quan trọng nhất, sớm đi thủ vững trận địa đi. Bổn quốc công vừa tới, con đường núi này khó đi, rất mệt mỏi rồi. Đợi ta nghỉ ngơi một chút, sau khi hiểu biết rõ về xu thế toàn diện thì sẽ quyết định là công lên núi hay là vây giết bọn chúng.
- Vâng.
Lạc chỉ huy nghiêm nghị lĩnh mệnh, chắp tay lui ra ngoài. Dương Lăng thấy trong trướng không còn ai, liền nói nhỏ với Miêu Quỳ:
- Ta đã an bài người vào núi liên lạc với Bạch Y phỉ rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức. Ta nghĩ lúc này nghị hòa chiêu an, đối với Hồng Nương Tử cùng đường bí lối mà nói, hy vọng đồng ý là rất lớn. Tuy nhiên chi lực lượng này sở dĩ có thể trở thành một lộ kỳ quân cho chúng ta, hoàn toàn là bởi vì bọn họ đánh cờ hiệu Bạch Y Quân. Bởi vậy lá cờ này không thể mất, tướng lĩnh biết chiêu an nghị hòa càng ít càng tốt, không đến phút cuối hoàn toàn không cần để họ biết. Lúc ta cùng họ nghị hòa không thể ở trong quân doanh, điều này cần ngươi giúp đỡ nhiều một chút. Nếu lúc ta ra ngoài mà tướng lĩnh các lộ binh mã đến yết kiến, Miêu công công phải cẩn trọng ứng đối, tránh họ sinh lòng nghi ngờ.
Miêu Quỳ cười nói:
- Quốc công gia yên tâm, tuy nhiên quốc công phải cẩn thận bọn họ chó cùng rứt giậu, ý đồ lợi dụng quốc công làm con tin phá vây. Về phương diện thị vệ nhất định phải chu toàn, làm việc tuyệt đối không được sai sót nhầm lẫn nha.
Dương Lăng cười nói:
- Ta tự chú ý.
Hai người đang nói, một thân binh vội vàng đến gần, ghé sát tai Dương Lăng nói vài câu. Dương Lăng lập tức nói:
- Miêu công công cũng đi nghỉ đi, có tin tức trong núi, ta lập tức gọi.
Đại Bổng Chùy đứng trong thư phòng đang chờ, chờ Dương Lăng tiến vào, lập tức chắp tay chào. Dương Lăng vội hỏi:
- Thế nào, có gặp nàng không?
Đại Bổng Chùy nói:
- Ty chức gặp rồi. Hồng Nương Tử đáp ứng buổi sáng ngày mai gặp Quốc công.
Dương Lăng cao hứng đấm quyền, ngẫm nghi một chút lại hỏi:
- Tình hình trên núi ngươi thấy gì không? Hồng Nương Tử nói gì?
Đại Bổng Chùy nói:
- Ty chức vẫn chưa lên núi, bởi vì ta dùng chính là thủ ngữ lão trại Thôi gia Hắc Diều Tử giáo, Hồng Nương Tử tưởng người của lão trại, cho nên đích thân xuống núi đón. Ta là ở giữa sườn núi gặp cô ấy.
Gã đem những gì mình nhìn thấy nghe thấy cẩn thận nói lại. Dương Lăng yên lặng nghe, thi thoảng gật đầu. Nghe gã báo cáo xong mới nói:
- Tốt lắm, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, giữ mồm miệng tốt vào. Hồng Nương Tử mặc dù không biết chữ. Nhưng thuở nhỏ trà trộn lục lâm, kiến thức cũng không ít, còn nữa nhân mã của nàng là do mấy chi đội ngũ hỗn hợp mà thành, tuy nói người của lão doanh Thôi gia chiếm đa số, nhưng nàng cũng không chuyên quyền độc quán, việc đàm phán này chỉ sợ không phải gặp một lần là có thể giải quyết được đấy, không chừng có phải dùng ngươi để lên núi lần nữa.
- Vâng.
Đại Bổng Chùy làm gia đinh thì ngu xuẩn vô cùng, nhưng làm chiến sĩ thì lại vô cùng khôn khéo. Gã đáp một câu, ra tới cửa lại nghĩ tới một chuyện, liền quay lại như vô ý nói:
- Quốc công gia, họ đã không có đường để đi, nói không chừng ngài vừa xuất mã, họ lập tức đầu hàng. Tôi ở chân núi nói chuyện với cô ấy câu mà ngài dạy tôi, nói quốc công gia tới rồi, sẽ vá trời cho cô ấy. Cô ấy lập tức khóc liền, đứng ở trên sườn núi rất lâu.
Dương Lăng sững sờ, khoát tay nói:
- Biết rồi.
Đại Bổng Chùy không phải gã khờ không biết tình cảm giữa hai người, lúc này giả vờ ngây ngốc nói ra, rồi yên tâm lui ra ngoài. Dương Lăng ngồi trở lại ghế, khe thở dài: Hồng Nương Tử sợ? Nếu nàng sợ chết, cũng sẽ không làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt như thế, vì sao nàng khóc?
Nghĩ đến dây, khóe mắt Dương Lăng cũng ươn ướt.
*****
- Lại đây.
Dương Lăng đại mã kim đao ngồi, trước mặt là bàn tròn, rượu và thức ăn phong phú, nóng hổi.
Hồng Nương Tử trên đường đi tim đập mạnh, nghĩ đến đủ loại khả năng khi gặp Dương Lăng, tỷ như hắn sắc mặt vênh váo đắc ý của người thắng, nàng sẽ quay đầu bỏ đi, thà chết chứ không chịu nhục; lại tỷ như hắn dịu dàng thắm thiết mà ôm nàng vào lòng, thổ lộ những lời lớn mật như trong tửu quán tại kinh thành lúc trước, nàng cự tuyệt hay chấp nhận. Dọc đường đi nàng mặt đỏ tim nóng nghĩ ngợi, nhưng đến hiện tại cũng không đưa ra được quyết định.
Hay là sẽ trước lạnh sau nóng, trách cứ đe dọa, hiểu lấy đại nghĩa, giải quyết việc chung…Hồng Nương Tử đều tính toàn đủ từ hành vi đến biểu hiện, nhưng bản thân nàng không ngờ vừa tới cửa, Dương Lăng lại bày ra bộ dáng này. Hai người không giống như lâu ngày không gặp, cũng không giống địch thủ đánh giết trên chiến trường.
Lời nói này, tình cảnh này, hoàn toàn khác hẳn trường hợp đàm phán uy nghiêm hoặc gặp gỡ lãng mạn, hắn ngông nghênh ngồi kia, giọng điệu thần thái không lạnh không nóng, giống như một đại lão gia an tâm lý trí ngồi trong hậu hoa viên, nói chuyện với nữ nhân của mình.
Hồng Nương Tử tính cách quật cường lập tức tiến lên, nàng dựng mày liễu, tay đè chuôi Hồng Tử kiếm, cười một tiếng, khinh thường nói:
- Dựa vào cái gì? Ngươi gọi ta qua là ta qua à? Hồng Nương Tử ta tung hoành thiên hạ, chưa từng nghe lời ai nói đâu.
Dương Lăng dường như không có việc gì ngoáy ngoáy tai, miệng thì ăn vịt nướng vàng ruộm thơm ngon, lại hít hà bánh ngọt, bánh hành tây, vô cùng thỏa thích.
Tuy rằng Hồng Nương Tử không thèm ăn, nhưng thường ngày ăn không đủ no, vẫn không kìm nổi nuốt nước miếng, nhưng động tác nuốt nước miếng kia không dễ bị người ta phát hiện. Dương Lăng cũng không nhìn nàng, Hồng Nương Tử vẫn đỏ mặt. Nàng vừa tức giận vừa xấu hổ nói:
- Ngươi hẹn ta đến, chẳng lẽ không vì đàm phán? Đây là đạo đãi khách của Dương đại công gia ngươi à?
- Đàm phán, đương nhiên đàm phán rồi.
Dương Lăng thong thả nói.
Thôi Oanh Nhi trừng mắt hạnh lên, như phun ra lửa, tên chết tiệt khốn kiếp kia vẫn không ngẩng lên nhìn nàng. Hắn há miệng, gặm một miếng cá nóng hổi, miệng nhỏ của Thôi Oanh Nhi lại không tự chủ nuốt nước miếng.
Nàng căm hận muốn nhảy lên đánh người rồi. Lại nghe tên oan gia kia mở miệng:
- Đàm phán cũng không thể để nữ nhân của ta đói bụng nha.
Nắm quyền của Thôi Oanh Nhi khựng giữa không trung, run run một lúc lâu mới chột dạ nhìn hai bên một chút, lắp bắp nói:
- Ngươi…nữ nhân của ngươi? Ở đâu? Ngươi còn dẫn nữ nhân tới?
Dương Lăng ngẩng đầu, vừa rót rượu, vừa rất kỳ quái nhìn nàng:
- Sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ ta nhìn lầm, thật ra nàng là nam nhân à?
Đầu óc Thôi Oanh Nhi hơi chút hỗn loạn, xoay chuyển một hồi mới tỉnh hồn lại, gương mặt lập tức đỏ như cây lựu. Nàng vừa thẹn vừa giận hạ giọng trách:
- Thối lắm, ai là nữ nhân của ngươi?
Trái tim không hăng hái tranh giành của Thôi Oanh Nhi không tự chủ lại đập thình thịch. Nàng sợ Dương Lăng nói câu kia, nhưng Dương Lăng không phụ hy vọng, câu châm chọc đó lại cố tình được hắn nói ra. Đáng giận nhất là, hắn còn cầm bát, mắt cười híp lại thành một kẽ hở, thấy thế nào cũng là bộ dạng muốn ăn đòn:
- Khi ta chọc thủng trời thành một lỗ lớn, nếu ngươi vẫn còn có bản lĩnh thay ta vá trời, Hồng Nương Tử ta sẽ theo ngươi, cả đời đi theo ngươi.
Giống như Hồng Hài Nhi bướng bỉnh gây sự bị Quan Thế Âm nghênh không ném một cái, trên cổ trên cổ tay cổ chân của nó đã bị buộc một bộ vòng vàng. Trái tim Hồng Nương run rẩy, muốn quay người chạy trốn, nhưng đôi chân như dính dưới đất, không nhúc nhích được.
Dương Lăng nhìn hồng kỳ lam kỳ trên sa bàn, quan sát bố cục công thủ của song phương, đồng thời hỏi.
Bên hắn là Chỉ huy sứ Tỉnh Kính Dịch Lạc Trường Minh và Giám quân sứ Miêu Quỳ. Miêu Quỳ nói:
- Ngoại trừ các dịch trạm Thái Hành giữ nghiêm yếu đạo các nơi, quan binh phụ trách vây khốn Bạch Y Phỉ chủ yếu là từ Sơn Tây Thái Nguyên, trú quân của Chân Định, Đảo Mã, Tử Kinh của Liêu Châu và Hà Bắc điều tới. Thuyên chuyển quân đôi chính thức quá nhiều, gánh nặng quá nặng, cho nên đều là điều bộ phận quân đội, nhưng vì thủ nghiêm mật, chúng ta còn điều dân đoàn Thái Nguyên đến.
- Dân đoàn? Chẳng qua mơi qua thời gian mấy tháng, dân đoàn có bao nhiêu chiến lực chứ? Nếu điều đến dung nhập trong quân, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của toàn quân đội.
Dù Dương Lăng vẫn quyết định chiêu an, tuy nhiên nghe chỉ huy điều hành sai lầm, vẫn không khỏi nhướn mày, chất vấn.
Dịch chỉ huy cười giải thích:
- Quốc công gia có điều không biết đó thôi, khi Hà Bắc, Sơn Đông đại loạn, lưu dân trốn vào Sơn Tây rất nhiều, nguồn mộ lính không thành vấn đề. Hơn nữa Thái Nguyên Vệ chỉ huy Trương Dần đại nhân từng làm làm Binh bị đạo ở Thiểm Tây, đối với việc mộ binh, luyện binh vô cùng tâm đắc, cho nên đoàn luyện Thái Nguyên tuyển nhận, luyện binh rất nhanh.
Người phương bắc chúng ta phần lớn học võ từ nhỏ, Sơn Tây lại là trọng địa thủ biên, dân chúng bản địa phần nhiều là nửa binh, chiêu nhận người từ bản địa huấn luyện, mà đội ngũ giáo thụ dân đoàn trên cơ bản đều có nghiệp vụ điều binh, bởi vậy chiến lực rất nhanh chóng được hình thành. Hiện giờ dân đoàn Thái Nguyên gần hai vạn người, chiến lực mặc dù kém so với biên quân chinh chiến nhiều năm, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Vệ sở binh.
- Có việc này sao?
Danh tướng như này, Dương Lăng chỉ nghe nói đến Chu Bồi Công, Tăng Quốc Phiên, đều là dùng vũ trang của dân đoàn mà nhanh chóng lập nghiệp, chiến lực nhanh chóng hình thành, không thể tưởng tượng được Trương Dần trong ấn tượng luôn trầm ổn có thừa, bốc đồng không đủ lại có phần bản lĩnh này, hóa ra trước kia là mình hơi khinh thường y rồi. Nếu người này là một kỳ tài luyện binh, vậy thì cần phải nhanh chóng trọng dụng, để hoàn thành công tác chuyển hình quân đội.
Trong lòng Dương Lăng thầm tính toán, gật đầu nói:
- Ừ, vậy ta an tâm rồi. Chỉ cần có thể có tác dụng, đừng để Bạch Y Phỉ phá vây ra ngoài là được.
Lạc chỉ huy xoa xoa tay nói:
- Quốc công gia, chúng tay vây núi sáu ngày rồi, lương thực của Bạch Y phỉ không còn nhiều nữa, chiến lực tất giảm, cùng bọn chúng giằng co một ngày sẽ hao tổn quân lương vạn kim. Ngài xem chúng ta hẳn nên thừa dịp chúng sắp sụp đổ mà chủ động khởi xướng tấn công, mau chóng chấm dứt chiến sự không?
Dương Lăng và Miêu Quỳ liếc nhau, thản nhiên cười nói:
- Không vội, địch theo hiểm mà thủ, tấn công ắt sẽ tổn thương nhân mã, chúng ta chờ lâu một ngày, sẽ giảm bớt thương vong cho binh lính nhiều một ngày. Thắng lợi đã nắm chắc trong tay, thời cơ chiến đấu đã trong tay, hết thảy chủ động do chúng ta nắm giữ, cần gì phải nóng lòng?
Lạc chỉ huy luôn miệng nói:
- Vâng vâng, Quốc công gia thương cảm quân tốt, tính toán chu toàn. Mạt tướng cảm phục.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Đúng rồi, Lạc đại nhân trấn thủ chính là quan ải quan trọng nhất, sớm đi thủ vững trận địa đi. Bổn quốc công vừa tới, con đường núi này khó đi, rất mệt mỏi rồi. Đợi ta nghỉ ngơi một chút, sau khi hiểu biết rõ về xu thế toàn diện thì sẽ quyết định là công lên núi hay là vây giết bọn chúng.
- Vâng.
Lạc chỉ huy nghiêm nghị lĩnh mệnh, chắp tay lui ra ngoài. Dương Lăng thấy trong trướng không còn ai, liền nói nhỏ với Miêu Quỳ:
- Ta đã an bài người vào núi liên lạc với Bạch Y phỉ rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức. Ta nghĩ lúc này nghị hòa chiêu an, đối với Hồng Nương Tử cùng đường bí lối mà nói, hy vọng đồng ý là rất lớn. Tuy nhiên chi lực lượng này sở dĩ có thể trở thành một lộ kỳ quân cho chúng ta, hoàn toàn là bởi vì bọn họ đánh cờ hiệu Bạch Y Quân. Bởi vậy lá cờ này không thể mất, tướng lĩnh biết chiêu an nghị hòa càng ít càng tốt, không đến phút cuối hoàn toàn không cần để họ biết. Lúc ta cùng họ nghị hòa không thể ở trong quân doanh, điều này cần ngươi giúp đỡ nhiều một chút. Nếu lúc ta ra ngoài mà tướng lĩnh các lộ binh mã đến yết kiến, Miêu công công phải cẩn trọng ứng đối, tránh họ sinh lòng nghi ngờ.
Miêu Quỳ cười nói:
- Quốc công gia yên tâm, tuy nhiên quốc công phải cẩn thận bọn họ chó cùng rứt giậu, ý đồ lợi dụng quốc công làm con tin phá vây. Về phương diện thị vệ nhất định phải chu toàn, làm việc tuyệt đối không được sai sót nhầm lẫn nha.
Dương Lăng cười nói:
- Ta tự chú ý.
Hai người đang nói, một thân binh vội vàng đến gần, ghé sát tai Dương Lăng nói vài câu. Dương Lăng lập tức nói:
- Miêu công công cũng đi nghỉ đi, có tin tức trong núi, ta lập tức gọi.
Đại Bổng Chùy đứng trong thư phòng đang chờ, chờ Dương Lăng tiến vào, lập tức chắp tay chào. Dương Lăng vội hỏi:
- Thế nào, có gặp nàng không?
Đại Bổng Chùy nói:
- Ty chức gặp rồi. Hồng Nương Tử đáp ứng buổi sáng ngày mai gặp Quốc công.
Dương Lăng cao hứng đấm quyền, ngẫm nghi một chút lại hỏi:
- Tình hình trên núi ngươi thấy gì không? Hồng Nương Tử nói gì?
Đại Bổng Chùy nói:
- Ty chức vẫn chưa lên núi, bởi vì ta dùng chính là thủ ngữ lão trại Thôi gia Hắc Diều Tử giáo, Hồng Nương Tử tưởng người của lão trại, cho nên đích thân xuống núi đón. Ta là ở giữa sườn núi gặp cô ấy.
Gã đem những gì mình nhìn thấy nghe thấy cẩn thận nói lại. Dương Lăng yên lặng nghe, thi thoảng gật đầu. Nghe gã báo cáo xong mới nói:
- Tốt lắm, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, giữ mồm miệng tốt vào. Hồng Nương Tử mặc dù không biết chữ. Nhưng thuở nhỏ trà trộn lục lâm, kiến thức cũng không ít, còn nữa nhân mã của nàng là do mấy chi đội ngũ hỗn hợp mà thành, tuy nói người của lão doanh Thôi gia chiếm đa số, nhưng nàng cũng không chuyên quyền độc quán, việc đàm phán này chỉ sợ không phải gặp một lần là có thể giải quyết được đấy, không chừng có phải dùng ngươi để lên núi lần nữa.
- Vâng.
Đại Bổng Chùy làm gia đinh thì ngu xuẩn vô cùng, nhưng làm chiến sĩ thì lại vô cùng khôn khéo. Gã đáp một câu, ra tới cửa lại nghĩ tới một chuyện, liền quay lại như vô ý nói:
- Quốc công gia, họ đã không có đường để đi, nói không chừng ngài vừa xuất mã, họ lập tức đầu hàng. Tôi ở chân núi nói chuyện với cô ấy câu mà ngài dạy tôi, nói quốc công gia tới rồi, sẽ vá trời cho cô ấy. Cô ấy lập tức khóc liền, đứng ở trên sườn núi rất lâu.
Dương Lăng sững sờ, khoát tay nói:
- Biết rồi.
Đại Bổng Chùy không phải gã khờ không biết tình cảm giữa hai người, lúc này giả vờ ngây ngốc nói ra, rồi yên tâm lui ra ngoài. Dương Lăng ngồi trở lại ghế, khe thở dài: Hồng Nương Tử sợ? Nếu nàng sợ chết, cũng sẽ không làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt như thế, vì sao nàng khóc?
Nghĩ đến dây, khóe mắt Dương Lăng cũng ươn ướt.
*****
- Lại đây.
Dương Lăng đại mã kim đao ngồi, trước mặt là bàn tròn, rượu và thức ăn phong phú, nóng hổi.
Hồng Nương Tử trên đường đi tim đập mạnh, nghĩ đến đủ loại khả năng khi gặp Dương Lăng, tỷ như hắn sắc mặt vênh váo đắc ý của người thắng, nàng sẽ quay đầu bỏ đi, thà chết chứ không chịu nhục; lại tỷ như hắn dịu dàng thắm thiết mà ôm nàng vào lòng, thổ lộ những lời lớn mật như trong tửu quán tại kinh thành lúc trước, nàng cự tuyệt hay chấp nhận. Dọc đường đi nàng mặt đỏ tim nóng nghĩ ngợi, nhưng đến hiện tại cũng không đưa ra được quyết định.
Hay là sẽ trước lạnh sau nóng, trách cứ đe dọa, hiểu lấy đại nghĩa, giải quyết việc chung…Hồng Nương Tử đều tính toàn đủ từ hành vi đến biểu hiện, nhưng bản thân nàng không ngờ vừa tới cửa, Dương Lăng lại bày ra bộ dáng này. Hai người không giống như lâu ngày không gặp, cũng không giống địch thủ đánh giết trên chiến trường.
Lời nói này, tình cảnh này, hoàn toàn khác hẳn trường hợp đàm phán uy nghiêm hoặc gặp gỡ lãng mạn, hắn ngông nghênh ngồi kia, giọng điệu thần thái không lạnh không nóng, giống như một đại lão gia an tâm lý trí ngồi trong hậu hoa viên, nói chuyện với nữ nhân của mình.
Hồng Nương Tử tính cách quật cường lập tức tiến lên, nàng dựng mày liễu, tay đè chuôi Hồng Tử kiếm, cười một tiếng, khinh thường nói:
- Dựa vào cái gì? Ngươi gọi ta qua là ta qua à? Hồng Nương Tử ta tung hoành thiên hạ, chưa từng nghe lời ai nói đâu.
Dương Lăng dường như không có việc gì ngoáy ngoáy tai, miệng thì ăn vịt nướng vàng ruộm thơm ngon, lại hít hà bánh ngọt, bánh hành tây, vô cùng thỏa thích.
Tuy rằng Hồng Nương Tử không thèm ăn, nhưng thường ngày ăn không đủ no, vẫn không kìm nổi nuốt nước miếng, nhưng động tác nuốt nước miếng kia không dễ bị người ta phát hiện. Dương Lăng cũng không nhìn nàng, Hồng Nương Tử vẫn đỏ mặt. Nàng vừa tức giận vừa xấu hổ nói:
- Ngươi hẹn ta đến, chẳng lẽ không vì đàm phán? Đây là đạo đãi khách của Dương đại công gia ngươi à?
- Đàm phán, đương nhiên đàm phán rồi.
Dương Lăng thong thả nói.
Thôi Oanh Nhi trừng mắt hạnh lên, như phun ra lửa, tên chết tiệt khốn kiếp kia vẫn không ngẩng lên nhìn nàng. Hắn há miệng, gặm một miếng cá nóng hổi, miệng nhỏ của Thôi Oanh Nhi lại không tự chủ nuốt nước miếng.
Nàng căm hận muốn nhảy lên đánh người rồi. Lại nghe tên oan gia kia mở miệng:
- Đàm phán cũng không thể để nữ nhân của ta đói bụng nha.
Nắm quyền của Thôi Oanh Nhi khựng giữa không trung, run run một lúc lâu mới chột dạ nhìn hai bên một chút, lắp bắp nói:
- Ngươi…nữ nhân của ngươi? Ở đâu? Ngươi còn dẫn nữ nhân tới?
Dương Lăng ngẩng đầu, vừa rót rượu, vừa rất kỳ quái nhìn nàng:
- Sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ ta nhìn lầm, thật ra nàng là nam nhân à?
Đầu óc Thôi Oanh Nhi hơi chút hỗn loạn, xoay chuyển một hồi mới tỉnh hồn lại, gương mặt lập tức đỏ như cây lựu. Nàng vừa thẹn vừa giận hạ giọng trách:
- Thối lắm, ai là nữ nhân của ngươi?
Trái tim không hăng hái tranh giành của Thôi Oanh Nhi không tự chủ lại đập thình thịch. Nàng sợ Dương Lăng nói câu kia, nhưng Dương Lăng không phụ hy vọng, câu châm chọc đó lại cố tình được hắn nói ra. Đáng giận nhất là, hắn còn cầm bát, mắt cười híp lại thành một kẽ hở, thấy thế nào cũng là bộ dạng muốn ăn đòn:
- Khi ta chọc thủng trời thành một lỗ lớn, nếu ngươi vẫn còn có bản lĩnh thay ta vá trời, Hồng Nương Tử ta sẽ theo ngươi, cả đời đi theo ngươi.
Giống như Hồng Hài Nhi bướng bỉnh gây sự bị Quan Thế Âm nghênh không ném một cái, trên cổ trên cổ tay cổ chân của nó đã bị buộc một bộ vòng vàng. Trái tim Hồng Nương run rẩy, muốn quay người chạy trốn, nhưng đôi chân như dính dưới đất, không nhúc nhích được.