Dương Lăng cảm thấy gió sông hơi rét lạnh, hắn nắm chặt lấy áo khoác, đang muốn về khoang thuyền nghỉ ngơi một lát, hai tiểu thái giám xuống lầu nhìn thấy hắn, vui mừng tiến lên nghênh đón, khiêm tốn cười nói: -Quốc Công gia, công chúa Vĩnh Phúc cho mời, nói có chuyện cơ mật muốn thương lượng với ngài, xin ngài lập tức đến đó.
Dương Lăng vừa nghe thì vội hỏi: -À, làm phiền hai vị công công, ta đi ngay.
Dương Lăng đi theo hai tiểu thái giám lên lầu thuyền, hai tiểu thái giám tự đứng sang hai bên, vì Dương Lăng biết nơi ở của công chúa cho nên cũng không cần bọn họ dẫn đường mà tự mình đi đến phòng chữ Giáp, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, vẫn chưa đợi hắn lên tiếng thì bên trong vang ra giọng nói không vui vẻ của một nữ tử:
-Sao lại muộn vậy? Mau vào đi.
Dương Lăng hơi kinh ngạc, tính tình công chúa Vĩnh Phúc luôn dịu dàng, sao hôm nay ngữ khí lại nóng như vậy chứ, ai chọc giận nàng sao? Dương Lăng không dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Khẽ run rẩy thở nhẹ, Chu Tương Nhi hung mãnh ngồi trong nước, kéo lấy một chiếc khăn lông che trước ngực, không nén được giận dữ nói: -Ngươingươi ngươingươi còn nhìn! Tata muốn giết ngươi! Chém ngươi! Móc mắt ngươi, rút lưỡi của ngươi
Nàng vừa nói, nước mắt uất ức đã không nén được mà chảy xuống, nói thì hung ác, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào không nói được nữa.
Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm: Xong đời! Nàng ấy sao lại ở chỗ Vĩnh Phúc chứ? Tắm rửa sao lại không khóa cửa chứ? Đủ mọi phương án xoay vòng vòng trong lòng hắn: bỏ trốn mất dạng, quỳ xuống xin tha, giết người diệt khẩu, người ác tố cáo trước, Tôn Tẫn giả điên, "tong tong" một tiếng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống mu bàn chân của hắn.
Đúng lúc này, công chúa Vĩnh Thuần nhìn thấy Dương Lăng lên lầu đã tính toán thời gian không sai biệt lắm, thế là nghênh nghênh ngang ngang chạy lên lầu tóm tỷ phu.
Chính Đức Hoàng đế sắp qua sông đến Nam Kinh, đây có thể xem như là việc trọng đại nhất từ sau khi Vĩnh Lạc Đại đế dời Kinh sư, thiên tử Đại Minh đích thân đến Nam đô. Chỉ cần y đến, đích thân trấn thủ trong thành Nam Kinh, lòng quân, lòng dân của nửa bên Giang nam tất nhiên sẽ theo về, cho dù nói thế nào thì dù sao bây giờ y vẫn là Hoàng đế chính thống của Đại Minh, hơn nữa y đến phía nam cũng là đại diện cho tất cả thần dân nửa bên Giang Bắc ủng hộ vùng đất này, hậu phương lớn vững vàng vô cùng, bằng không thiên tử sao sám khinh suất mà rời đi?
Hiện nay đội quân của Lý Sâm, Hà Bính Văn và lưỡng Quảng đang tiến quân về Giang Tây, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến tăng cường quân đến Nam Trực Lệ. Nếu không thể tiếp tục đánh hạ Nam Kinh, cản trở Chính Đức và Giang Bắc thì đại thế sẽ mất, chỉ có thể lui về Giang Tây, dựa vào địa thế hiểm trở để quyết chiến, lúc đó thì kết quả quyết chiến thực sự không cần nói cũng biết rồi.
Đối với Ninh Vương mà nói, bước ngoặt cuối cùng đã đến rồi, nhưng thành An Khánh tuy đã tử thương vô số nhưng lại trước sau vẫn sừng sững bất động. Hôm trước Hứa Thái lại phái một đội quan binh dẫn binh vào thành, cứ một bên tăng một bên giảm như thế mà đánh hạ An Khánh thì khó như lên trời, làm sao đây? Thật sự phải dùng đến kế sách bỏ cả tính mạng mà vòng qua thành tiến thẳng đến Nam Kinh sao? Nếu không thế thì sau này làm sao đây?
Muốn đánh Nam Kinh phải cần rất nhiều khí giới công thành hạng nặng, bằng không làm sao đánh hạ được tòa thành kiên cố này? Nhưng binh khí công thành nặng nề cồng kềnh như vậy mà muốn vận chuyển đi theo đường bộ ở vùng đất Giang Nam cứ ba dặm có một con sông hai dặm có một con kênh, không phải là cầu nhỏ thì là kênh đào thì vô cùng khó khăn, cho dù có đi vòng qua thành thì đợi khi bọn họ vận chuyển đến nơi, không chỉ Hoàng đế đến rồi mà ngay cả quân Chiết Giang cũng đến rồi. Đi theo đường thủy? Cái con Sa Ngư kia ai đối phó được đây?
Ninh Vương cuối cùng đã phát hiện, hóa ra muốn tạo phản hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, không chỉ có binh có tiền mà có thể làm được, tạo phản thật sự là một chuyện khổ sai mà, còn không bằng làm một Vương gia nhàn hạ ung dung vui vẻ nữa. Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, bắt đầu từ ngày khởi sự thì đã bước chân lên con đường không lối về rồi. Người ngoài tạo phản thì triều đình có thể chiêu an, người trong nhà mà tạo phản thì từ xưa đến nay không có chiêu an, chỉ có quyết một trận tử chiến mà thôi.
Ngay lúc này, mưu sĩ của ông ta Lưu Dưỡng Chính, Lưu Sĩ Thực đều không có cách, Đại pháp sư Lý Tự Nhiên nghe nói có thể hô mưa gọi gió cũng không có cách nào, những lục lâm hảo hán, hồ phỉ thủy tặc, anh hùng hắc đạo của Tam Sơn Ngũ Nhạc không có cách nào, nhưng một vị Tri huyện đầu hàng ông ta lại nghĩ ra một chủ ý hay.
Ninh Vương sau khi nghe xong thì mừng rỡ, có tuyệt chiêu diệu kế này rồi thì đừng nói là đuổi Bành Sa Ngư đi, cho dù là khi đánh thành Nam Kinh thì nói không chưng cũng có thể dùng được, Ninh Vương lập tức sai người chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, đại quân chia thành hai đường, một đường do chính mình thống lĩnh, vứt bỏ không lấy thành An Khánh, đi đường vòng thẳng đến Nam Kinh, đường còn lại do Đại Đô đốc Dương Tử Kiều thống lĩnh, mang theo rất nhiều quân nhu, lương thảo, khí giới công thành đi xuôi theo đường thủy, ngàn chiếc chiến thuyền hùng tráng trùng điệp lao về phía Nam Kinh.
Bành Sa Ngư nghe được quân tình khẩn cấp, biết được phản quân của Ninh Vương chia binh hai đường lao về phía Nam Kinh, hơn ngàn chiếc đủ loại thuyền chiến, thuyền chở binh, thuyền quân nhu trên đường sông, thì ôm bụng cười ha ha, lập tức tập hợp quân mã trong tay, thêm vào chiến hạm viện trợ tân tiến của thủy quân, sắp xếp ba mươi chiến hạm cực lớn hỏa lực hùng mạnh nghênh đón phản quân của Ninh Vương đến.
Binh hạm của Ninh Vương tuy nhiều, nhưng không giỏi hỏa pháo, ba mươi chiến hạm này của ông ta một khi nghênh đón thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, còn không phải là mặc ông ta xâu xé sao? Hạm đội hai bên lại gặp nhau ở Thải Thạch Ki ở núi Thúy Loa.
Vách đá nguy hiểm vô vàn, Giang Lưu bắn một tên tranh giành, Đông Ngô Tôn Sách từng đại phá Ngưu Chử Doanh của Lưu Diêu tại đây, thiết lập nền tảng lập quốc của Đông Ngô; đại tướng Hàn Cầm Hổ triều Tùy qua sông nhổ lấy Ngưu Chử diệt triều Trần; đại tướng Tào Bân Bắc Tống công phá Thải Thạch tiêu diệt Nam Đường; Ngu Doãn Văn Nam Tống đánh bại quân Kim ở Thải Thạch, Chu Nguyên Chương, Thường Ngộ Xuân đại bại Trần Hữu Lượng tại đây. Bây giờ, đại tặc Đông Hải Bành Sa Ngư gặp được đại tặc Đông Đình Dương Tử Kiều ở đây, ai thắng? Ai bại?
Nhìn thấy chiến hạm của quân địch tiếp cận, chiến hạm của Bành Sa Ngư chắn ngang non nước, họng pháo tối o mom bên mạn thuyền uy nghiêm bước vào trận hình công kích. Bành Sa Ngư đang muốn hạ lệnh tiến công, đột nhiên phát hiện thuyền hạm của đối phương có chút quái lạ, ông ta đang cảm thấy có chút kỳ lạ, thì sắc mặt quan Tổng kỳ dưới tay phụ trách chỉ huy hỏa pháp tái nhợt chạy tới, kinh hoàng nói: -Đại nhân, chúngchúng ta không thể đánh được!
-Cái gì mà không đánh được? Bành Sa Ngư kỳ quái hỏi: -Phản quân của Ninh Vương đang làm gì? Trên cánh buồm sao lại treo bức họa lớn như vậy? Đây là ai nha? Dựng râu trừng mắt còn rất có khí phái nữa, bên cạnh viết mấy chữ gì thế?
Quan Tổng kỳ chát chúa nói: -Đại nhân nói chuyện cẩn thận, bức họa trên đó làlà Thánh Thần Văn Vũ Khâm Minh Ứng Vận Tuấn Đức Thành Công Thống Thiên Đại Hiếu Cao Hoàng Đế!
Bành Sa Ngư nghe mà trợn mắt há hốc mồm: -Cáicái tên dài như vậy? Ngươi con mẹ nó có thể ngắn gọn một chút không, đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ quái gì tới chúng ta hả.
Quan Tổng kỳ dận chân nói: -Ông trời của ta ơi, sao có thể không quan hệ tới chúng ta chứ? Bức họa kia chính là Hồng Vũ Đại Đế của bản triều đó!
Dương Lăng vừa nghe thì vội hỏi: -À, làm phiền hai vị công công, ta đi ngay.
Dương Lăng đi theo hai tiểu thái giám lên lầu thuyền, hai tiểu thái giám tự đứng sang hai bên, vì Dương Lăng biết nơi ở của công chúa cho nên cũng không cần bọn họ dẫn đường mà tự mình đi đến phòng chữ Giáp, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, vẫn chưa đợi hắn lên tiếng thì bên trong vang ra giọng nói không vui vẻ của một nữ tử:
-Sao lại muộn vậy? Mau vào đi.
Dương Lăng hơi kinh ngạc, tính tình công chúa Vĩnh Phúc luôn dịu dàng, sao hôm nay ngữ khí lại nóng như vậy chứ, ai chọc giận nàng sao? Dương Lăng không dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Khẽ run rẩy thở nhẹ, Chu Tương Nhi hung mãnh ngồi trong nước, kéo lấy một chiếc khăn lông che trước ngực, không nén được giận dữ nói: -Ngươingươi ngươingươi còn nhìn! Tata muốn giết ngươi! Chém ngươi! Móc mắt ngươi, rút lưỡi của ngươi
Nàng vừa nói, nước mắt uất ức đã không nén được mà chảy xuống, nói thì hung ác, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào không nói được nữa.
Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm: Xong đời! Nàng ấy sao lại ở chỗ Vĩnh Phúc chứ? Tắm rửa sao lại không khóa cửa chứ? Đủ mọi phương án xoay vòng vòng trong lòng hắn: bỏ trốn mất dạng, quỳ xuống xin tha, giết người diệt khẩu, người ác tố cáo trước, Tôn Tẫn giả điên, "tong tong" một tiếng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống mu bàn chân của hắn.
Đúng lúc này, công chúa Vĩnh Thuần nhìn thấy Dương Lăng lên lầu đã tính toán thời gian không sai biệt lắm, thế là nghênh nghênh ngang ngang chạy lên lầu tóm tỷ phu.
Chính Đức Hoàng đế sắp qua sông đến Nam Kinh, đây có thể xem như là việc trọng đại nhất từ sau khi Vĩnh Lạc Đại đế dời Kinh sư, thiên tử Đại Minh đích thân đến Nam đô. Chỉ cần y đến, đích thân trấn thủ trong thành Nam Kinh, lòng quân, lòng dân của nửa bên Giang nam tất nhiên sẽ theo về, cho dù nói thế nào thì dù sao bây giờ y vẫn là Hoàng đế chính thống của Đại Minh, hơn nữa y đến phía nam cũng là đại diện cho tất cả thần dân nửa bên Giang Bắc ủng hộ vùng đất này, hậu phương lớn vững vàng vô cùng, bằng không thiên tử sao sám khinh suất mà rời đi?
Hiện nay đội quân của Lý Sâm, Hà Bính Văn và lưỡng Quảng đang tiến quân về Giang Tây, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến tăng cường quân đến Nam Trực Lệ. Nếu không thể tiếp tục đánh hạ Nam Kinh, cản trở Chính Đức và Giang Bắc thì đại thế sẽ mất, chỉ có thể lui về Giang Tây, dựa vào địa thế hiểm trở để quyết chiến, lúc đó thì kết quả quyết chiến thực sự không cần nói cũng biết rồi.
Đối với Ninh Vương mà nói, bước ngoặt cuối cùng đã đến rồi, nhưng thành An Khánh tuy đã tử thương vô số nhưng lại trước sau vẫn sừng sững bất động. Hôm trước Hứa Thái lại phái một đội quan binh dẫn binh vào thành, cứ một bên tăng một bên giảm như thế mà đánh hạ An Khánh thì khó như lên trời, làm sao đây? Thật sự phải dùng đến kế sách bỏ cả tính mạng mà vòng qua thành tiến thẳng đến Nam Kinh sao? Nếu không thế thì sau này làm sao đây?
Muốn đánh Nam Kinh phải cần rất nhiều khí giới công thành hạng nặng, bằng không làm sao đánh hạ được tòa thành kiên cố này? Nhưng binh khí công thành nặng nề cồng kềnh như vậy mà muốn vận chuyển đi theo đường bộ ở vùng đất Giang Nam cứ ba dặm có một con sông hai dặm có một con kênh, không phải là cầu nhỏ thì là kênh đào thì vô cùng khó khăn, cho dù có đi vòng qua thành thì đợi khi bọn họ vận chuyển đến nơi, không chỉ Hoàng đế đến rồi mà ngay cả quân Chiết Giang cũng đến rồi. Đi theo đường thủy? Cái con Sa Ngư kia ai đối phó được đây?
Ninh Vương cuối cùng đã phát hiện, hóa ra muốn tạo phản hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, không chỉ có binh có tiền mà có thể làm được, tạo phản thật sự là một chuyện khổ sai mà, còn không bằng làm một Vương gia nhàn hạ ung dung vui vẻ nữa. Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, bắt đầu từ ngày khởi sự thì đã bước chân lên con đường không lối về rồi. Người ngoài tạo phản thì triều đình có thể chiêu an, người trong nhà mà tạo phản thì từ xưa đến nay không có chiêu an, chỉ có quyết một trận tử chiến mà thôi.
Ngay lúc này, mưu sĩ của ông ta Lưu Dưỡng Chính, Lưu Sĩ Thực đều không có cách, Đại pháp sư Lý Tự Nhiên nghe nói có thể hô mưa gọi gió cũng không có cách nào, những lục lâm hảo hán, hồ phỉ thủy tặc, anh hùng hắc đạo của Tam Sơn Ngũ Nhạc không có cách nào, nhưng một vị Tri huyện đầu hàng ông ta lại nghĩ ra một chủ ý hay.
Ninh Vương sau khi nghe xong thì mừng rỡ, có tuyệt chiêu diệu kế này rồi thì đừng nói là đuổi Bành Sa Ngư đi, cho dù là khi đánh thành Nam Kinh thì nói không chưng cũng có thể dùng được, Ninh Vương lập tức sai người chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, đại quân chia thành hai đường, một đường do chính mình thống lĩnh, vứt bỏ không lấy thành An Khánh, đi đường vòng thẳng đến Nam Kinh, đường còn lại do Đại Đô đốc Dương Tử Kiều thống lĩnh, mang theo rất nhiều quân nhu, lương thảo, khí giới công thành đi xuôi theo đường thủy, ngàn chiếc chiến thuyền hùng tráng trùng điệp lao về phía Nam Kinh.
Bành Sa Ngư nghe được quân tình khẩn cấp, biết được phản quân của Ninh Vương chia binh hai đường lao về phía Nam Kinh, hơn ngàn chiếc đủ loại thuyền chiến, thuyền chở binh, thuyền quân nhu trên đường sông, thì ôm bụng cười ha ha, lập tức tập hợp quân mã trong tay, thêm vào chiến hạm viện trợ tân tiến của thủy quân, sắp xếp ba mươi chiến hạm cực lớn hỏa lực hùng mạnh nghênh đón phản quân của Ninh Vương đến.
Binh hạm của Ninh Vương tuy nhiều, nhưng không giỏi hỏa pháo, ba mươi chiến hạm này của ông ta một khi nghênh đón thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, còn không phải là mặc ông ta xâu xé sao? Hạm đội hai bên lại gặp nhau ở Thải Thạch Ki ở núi Thúy Loa.
Vách đá nguy hiểm vô vàn, Giang Lưu bắn một tên tranh giành, Đông Ngô Tôn Sách từng đại phá Ngưu Chử Doanh của Lưu Diêu tại đây, thiết lập nền tảng lập quốc của Đông Ngô; đại tướng Hàn Cầm Hổ triều Tùy qua sông nhổ lấy Ngưu Chử diệt triều Trần; đại tướng Tào Bân Bắc Tống công phá Thải Thạch tiêu diệt Nam Đường; Ngu Doãn Văn Nam Tống đánh bại quân Kim ở Thải Thạch, Chu Nguyên Chương, Thường Ngộ Xuân đại bại Trần Hữu Lượng tại đây. Bây giờ, đại tặc Đông Hải Bành Sa Ngư gặp được đại tặc Đông Đình Dương Tử Kiều ở đây, ai thắng? Ai bại?
Nhìn thấy chiến hạm của quân địch tiếp cận, chiến hạm của Bành Sa Ngư chắn ngang non nước, họng pháo tối o mom bên mạn thuyền uy nghiêm bước vào trận hình công kích. Bành Sa Ngư đang muốn hạ lệnh tiến công, đột nhiên phát hiện thuyền hạm của đối phương có chút quái lạ, ông ta đang cảm thấy có chút kỳ lạ, thì sắc mặt quan Tổng kỳ dưới tay phụ trách chỉ huy hỏa pháp tái nhợt chạy tới, kinh hoàng nói: -Đại nhân, chúngchúng ta không thể đánh được!
-Cái gì mà không đánh được? Bành Sa Ngư kỳ quái hỏi: -Phản quân của Ninh Vương đang làm gì? Trên cánh buồm sao lại treo bức họa lớn như vậy? Đây là ai nha? Dựng râu trừng mắt còn rất có khí phái nữa, bên cạnh viết mấy chữ gì thế?
Quan Tổng kỳ chát chúa nói: -Đại nhân nói chuyện cẩn thận, bức họa trên đó làlà Thánh Thần Văn Vũ Khâm Minh Ứng Vận Tuấn Đức Thành Công Thống Thiên Đại Hiếu Cao Hoàng Đế!
Bành Sa Ngư nghe mà trợn mắt há hốc mồm: -Cáicái tên dài như vậy? Ngươi con mẹ nó có thể ngắn gọn một chút không, đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ quái gì tới chúng ta hả.
Quan Tổng kỳ dận chân nói: -Ông trời của ta ơi, sao có thể không quan hệ tới chúng ta chứ? Bức họa kia chính là Hồng Vũ Đại Đế của bản triều đó!