Nàng lần này tràn đầy hy vọng xuôi nam, cuối cùng đã được người yêu thực hiện lời hứa như nguyện vọng, cô gái trẻ vui mừng hận không thể từng giây từng phút ở bên cạnh lang quân của mình.
Nhưng tính tình của nàng khiến nàng không thể mạnh mẽ gan dạ hoạt bát giống như Vĩnh Thuần, Tương Nhi như vậy, có nhiều tâm tư đều để trong lòng không dám biểu lộ ra. Liên tiếp nhiều ngày không gặp được mặt Dương Lăng, khiến cho nàng ấm ức không có hứng thú làm việc gì.
Nàng lặng yên suy nghĩ đầy tâm sự, thở dài một tiếng xa xăm, đang định đứng dậy đi tìm Tương Nhi đánh ván cờ đến giải sầu, thì nghe bên ngoài có tiếng người gọi:
- Công chúa! Vĩnh Phúc điện hạ!.
Vĩnh Phúc ngạc nhiên vui mừng đứng dậy. Đây là tiếng của Dương Lăng, sao hắn lại đến đây?
Trong lòng Vĩnh Phúc cuống lên, không suy nghĩ thêm nhiều, vội chạy ra trước cửa, vừa mới kéo cửa ra, thì Dương Lăng đã đi vào, nôn nóng nói:
- Điện hạ, điện hạ mau cứu ta.
Vĩnh Phúc ngạc nhiên nhìn, thì thấy Tương Nhi cắn chặt răng, một tay vén váy, một tay cầm kiếm, giương nanh múa vuốt xong đến giết. Vĩnh Phúc hoảng hốt, liền vội vàng đứng phía trước Dương Lăng, giống như gà mái mẹ giương đôi cánh ra bảo vệ gà con, lo sợ nói:
- Tương Nhi muội muội, như vậy là sao? Sao muội lại dùng đao kiếm chém Quốc công?
-Tỷ….Tỷ hỏi hắn đi!
Tương Nhi thở hổn hởn, giống như giận đến nỗi nói không ra lời. Nàng chống kiếm xuống đất, nhân tiện thở nhẹ. Cầm bảo kiếm này khiến tay nàng mỗi nhừ.
Ánh mắt Công chúa Vĩnh Phúc hướng về Dương Lăng dò hỏi. Dương Lăng ấp úng nói”
- Cái này……Vi thần bị oan, vi thần thực sự không nghĩ tới điện hạ đang... Cho nên...
Công chúa Vĩnh Phúc thấy Dương Lăng nói không rõ ràng, giống như có đều khó nói, liền đổi sắc mặt nói:
- Tất cả bọn ngươi lui xuống, không được nói lung tung ra ngoài!.
-Vâng!
Bốn tùy tùng lần lượt lui đi ra ngoài.
Vĩnh Phúc vội vàng đóng lại cửa lại, nói:
- Tương Nhi, muội điên rồi.
Cầm bảo kiếm truy sát quốc công đương triều, mau đưa kiếm cho tỷ!
- Không đưa! Tỷ tỷ còn ép muội, muội…muội sẽ lập tức tự sát!
Chu Tương Nhi liền đưa ngang bảo kiếm lên cổ, tay nàng không đủ sức, thanh trường kiếm run lên. Vĩnh Phúc nhìn thấy hết hồn, vội lui xuống hai bước, khoát tay nói:
- Được rồi được rồi, tỷ không bước tới. Muội nhanh để kiếm xuống, ruốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến muội phải động đao động kiếm vậy.
- Muội ….muội không nói ra được. Tỷ tự hỏi hắn, hắn đã làm ra chuyện gì. Muội chỉ là một đứa con gái, xảy ra chuyện như vậy xấu hổ như vậy không giết hắn, muội không còn mặt mũi gặp ai!
Chu Tương Nhi “đau khổ” tột cùng nói.
Sắc mặt Vĩnh Phúc liền biến sắc. Nàng liền nhìn sang Dương Lăng, giọng run run nói:
- Ngươi….ngươi đã làm gì Tương Nhi muội muội?
Dương Lăng cười khổ nói:
- Điện hạ, vi thần dám làm gì, thực ra vi thần bị oan.
Hắn đem chuyện hiểu lầm vào khoang thuyền Tương Nhi ở lần trước, kể thành hôm nay vào nhầm phòng nhìn thấy Tương Nhi tắm, kể lại một lần với công chúa Vĩnh Phúc.
Thật ra nếu nói ngày hôm đó thì Vĩnh Phúc càng áy náy hơn, bởi vì theo tình hình Tương Nhi miêu tả cho thấy, hôm đó rõ ràng là Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần sắp đặt gọi hắn đến, nhưng vô tình lại vào nhầm phòng của Tương Nhi.
Nhưng sự việc này đã qua lâu lắm rồi, trên đường đi Tương Nhi cũng cười nói vui vẻ với Dương Lăng. Lúc này lại thấy nàng “phẫn nộ, đau khổ”, cho dù là tiểu nha đầu Vĩnh Thuần kia nghe thấy cũng sẽ biết có điều kỳ lạ.
Vĩnh Phúc nghe Dương Lăng kể lại một lượt chuyện Tương Nhi cho người truyền gọi hắn, để hắn sau khi yết kiến Hoàng Thượng xong thì tới chỗ muội ấy một chuyến, để thương lượng việc mua lễ vật cho phụ vương. Dương Lăng lại chạy tới trước, đúng lúc Tương Nhi đang tắm, mà tùy tùng hầu ở trước cửa phòng lại không ở đó, kết quả là vào nhầm phòng, nhìn thấy hết thân thể của Tương Nhi. Sắc mặt nàng liền lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Dương Lăng nhìn thần sắc Vĩnh Phúc, biết nàng ấy đã nhớ ra mưu kế mà nàng ấy từng muốn áp dụng, trong lòng muốn bật cười. Hắn liết nhìn Tương Nhi một cái, Tương Nhi nghĩ tới tình hình xấu hổ hôm đó, gò má liền ửng đỏ lên, bộ dáng đó không cần giả giờ, ngược lại giống như thật sự thẹn quá hóa giận.
Vĩnh Phúc nhìn nhìn Tương Nhi thẹn quá hóa giận tay cầm bảo kiếm, tóc muội ấy còn ướt đẫm, gò má nhợt nhạt ửng hồng, giống như vừa tắm gội. Vĩnh Phúc muốn không tin cũng không được rồi. Nàng lại quay sang nhìn Dương Lăng, khẽ nói:
- Người tạm thời lui xuống phía sau cung lánh mặt, để ta nói chuyện với muội ấy.
- Như vậy, đa tạ công chúa.
Dương Lăng liếc mắt nhìn nàng cái, trong lòng có chút hổ thẹn.
- Ôi!
Vĩnh Phúc mặt co mày cáu nhìn Dương Lăng đi ra sau điện, sau đó đi tới nắm chặt tay Tương Nhi, kéo ngồi xuống ghế, khẽ nói:
- Tương Nhi, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Dương Lăng luận phẩm bậc vẫn là quốc công của đương triều. Tuy hắn là ngoại thần, địa vị của hắn không kém công chúa Hoàng thất chúng ta đâu. Hơn nữa hắn lại là đệ nhất trọng thần bên cạnh Hoàng huynh, muội giết chết hắn, ai gánh vánh nổi trọng trách.
- Nữ nhi đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết chuyện lớn. Việc này trời biết đất biết quỷ thần biết, trong lòng muội tự biết, lẽ nào tỷ tỷ muốn muội giả câm giả điếc?
- Cái này…..
Vĩnh Phúc nghẹn lời, nểu đổi lại là nàng gặp phải chuyện như vậy, thì tuyệt đối cũng không chịu để yên. Trong tư tưởng của nàng, dĩ nhiên cũng cho rằng danh tiết con gái là quan trọng nhất, không cần biết là Dương Lăng có cố ý hay không, chuyện cũng đã xảy ra rồi, biết khuyên giải thế nào?
Tương Nhi khẽ nói:
- Tỷ tỷ, muội biết tỷ tỷ thích hắn, Hoàng huynh cũng có ý định phá lệ lập hắn làm Phò mã, phàm là có thể nhịn được, muội muội cố gắng nhẫn nhịn một chút cũng được. Hôm đó trong cung để chuyển lời lại cho phu nhân hắn, muội không cẩn thận đã té ngã vào người hắn, chuyện này đã trở thành trò cười cho văn võ trong triều trong cung và ngoài cung, muội muội đã xấu hổ nhẫn nhục chịu đựng rồi. Lần này, thân thể muội đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, tỷ nói muội phải làm sao, phải làm sao đây?.
Nàng nói xong “oà” một cái nhào vào trong lòng ngực Vĩnh Phúc, bật khóc lớn tiếng.
Dương Lăng đứng ở phía sau cây cột nghe nàng khóc thê thảm, không yên tâm ghé đầu ra liếc một cái, nhìn thấy Chu Tương Nhi đang tựa đầu vào vai Vĩnh Phúc, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, miệng thì gào khóc thê thảm, chỉ có sét đánh nhưng không có mưa. Nhìn thấy Dương Lăng, nàng hung hăng lườm một cái. Dương Lăng vội ra dấu bảo nàng hành sự cẩn thận, rồi lại quay nấp ở phía sau cây cột.
- Làm sao đây, làm sao đây?
Một bên là tính mạng đức lang quân, một bên là danh tiết đáng thương của muội muội, vị Đại công chúa điện hạ Chu Tú Ninh ôm Tương Nhi khóc không ra hơi này lòng rối như tơ vò, cũng không biết phải làm như thế nào mới vẹn đôi bề.
- Ôi! Đang chờ Hoàng Thượng triệu kiến, sao muội lại chạy đến đây?
Trương Thiên Sư thấy muội muội trở lại, liền khiển trách.
- Huynh đó, muội muốn đi gặp Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần công chúa mà.
Trương Phù Bảo liếc mắt một cái.
Trương Thiên Sư bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Vậy muội đi đi, không có trên có dưới chút nào, ta thật không dám dẫn muội đi gặp hoàng thượng.
Trương Phù Bảo kéo vạt áo của ca ca nói:
- Muội đi rồi, nhưng nửa đường lại trở về. Ca ca, muội nhìn thấy Dương Lăng và Công chúa điện hạ đang ở cùng nhau, quan hệ của hai người họ …hình như rất đặc biệt.
Trương Thiên Sư khẩn trương, nhìn nhìn hai tiểu thái giám đang đứng hầu ở cửa ngự thư phòng. Gã liền nắm tay muội muội, kéo đến trước một lùm cây trước mặt, một số cây cỏ suy tàn, nhưng lá vẫn xanh, do nhiều năm không có người chăm sóc, um tùm bò đầy lên cây tử đằng.
- Muội muội, chớ nói lung tung, chuyện của Hoàng gia, biết càng ít càng tốt.
Trương Thiên Sư nghiêm túc nói:
- Muội đừng có gây họa cho nhà chúng ta, ca ca nói thật đấy….
Lúc này, có một người tướng lờ đờ từ sau bụi cây rậm rạp đi đến, bắt tay sau lưng đang suy nghĩ tâm tư. Trương Thiên Sư đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy từ xa bên ngoài có mấy tên tùy tùng thái giám tướng uể oải đang phơi nắng, chỗ gần thì không có ai đi qua, nhưng không biết đang có một người đứng rất gần sau lùm cây.
Gã thận trọng nói:
- Nha đầu ngốc. Nói cho muội biết, lúc trước khi đầu tiên gặp Uy Quốc công, ca ca đã phát hiện cái khăn tay của công chúa Vĩnh Phức ở chỗ hắn, lúc ấy ca ca giật mình không dám lên tiếng.
Lần này công chúa Vĩnh Phúc lên Long Hổ sơn, vi huynh đã nhìn kỹ tướng mạo nàng ấy, cũng trong tĩnh thất suy diễn một hồi, không ngờ nàng ấy và Uy Quốc công thật sự có duyên vợ chồng. Nhưng theo lý mà nói, Công chúa Đại Minh sao có thể sánh duyên làm thiếp với một người đã có nhiều thê thiếp được? Chuyện này khiến ca ca vẫn không có lời giải đáp. Nghĩ tới tạo hóa thật chớ trêu, kỳ diệu khiến sức người không suy đoán được. Chúng ta im lặng theo dõi chuyện này, không thể suy đoán lung tung.
Trương Phù Bảo ngẩn ngơ nói:
- Cái gì? Công chúa Vĩnh Phúc và Dương Lăng có duyên phận vợ chồng? Muội…muội vừa nhìn thấy Dương Lăng và Công chúa Tương Nhi vai kề vai ở vườn ngự uyển, thần thái ngữ khí giống như mờ ám, sao lại trở thành với công chúa Vĩnh Phúc?
- Không thể nào? Muội còn nhỏ tuổi, biết cái gì gọi là mờ ám, nhất định là muội nhìn nhầm rồi.
Trương Thiên Sư lại tỏ vẻ căng thẳng:
- Điều đó không thể nào, tuyệt đối không thể, điều này…điều này sao có thể?
Mắt Trương Phù Bảo đảo qua đảo lại nói:
- Đương kim Hoàng Thượng mới đăng cơ ba năm, làm chuyện không thể nào đã quá nhiều rồi, thêm một chút hoang đường nữa muội cũng không lấy làm lạ….
Trương Thiên Sư che miệng muội muội lại khẩn trương nói:
- Không được nói bậy, không dính vào chuyện của Hoàng gia được. Vận mệnh Uy Quốc Công Dương Lăng đó cũng là một vận cao quý không thể nói được, họa là xuất từ miệng mà ra! Muội quên rồi à, kết cục bá phụ chúng ta bị lưu đày đi tha hương cho đến hôm nay khó mà trở về?
Gã ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng sợ hãi nói:
- Muội không nên nói bậy, đợi khi huynh gặp công chúa Tương Nhi, huynh sẽ xem tướng mạo nàng ấy.
-Tướng, tướng tướng, Huynh tướng cái gì.
Không biết tại sao trong lòng Trương Phù Bảo có chút nóng giận, nàng liền hất tay ca ca:
- Coi điệu bộ nhát gan của huynh kìa. Muội chỉ nói với huynh, lẽ nào muội sẽ nói ra ngoài? Còn Thiên Sư nữa!
Khi nàng ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt của nàng, Trương Thiên Sư nhìn rõ khí sắc của muội muội một cách rành mạch. Trương Phù Bảo nói xong hất tay tức giận bước đi.
Trương Thiên Sư đứng đó ngơ ngác, kỳ lạ suy nghĩ nói:
- Nét mặt muội muội đầy gió xuân, má hồng như hoa đào, ấn đường tỏ sáng, đuôi lông mày có tin vui, rõ ràng là tướng Hồng Loan tinh động. Quái lạ, chẳng lẽ người chân mệnh của muội ấy không đâu xa? Lẽ..lẽ nào mình đã nhìn nhầm? Không được, mình phải đuổi theo xem cho rõ ràng mới được!
Nghĩ đến đây, Trương Thiên Sư chạy đuổi theo muội muội. Người đứng ở phía sau lùm cây lúc đó vô tình nghe được tin lạ như vậy, ngơ ngác ngây ngô lúc, cũng vội vàng xoay người bước đi…
Nhưng tính tình của nàng khiến nàng không thể mạnh mẽ gan dạ hoạt bát giống như Vĩnh Thuần, Tương Nhi như vậy, có nhiều tâm tư đều để trong lòng không dám biểu lộ ra. Liên tiếp nhiều ngày không gặp được mặt Dương Lăng, khiến cho nàng ấm ức không có hứng thú làm việc gì.
Nàng lặng yên suy nghĩ đầy tâm sự, thở dài một tiếng xa xăm, đang định đứng dậy đi tìm Tương Nhi đánh ván cờ đến giải sầu, thì nghe bên ngoài có tiếng người gọi:
- Công chúa! Vĩnh Phúc điện hạ!.
Vĩnh Phúc ngạc nhiên vui mừng đứng dậy. Đây là tiếng của Dương Lăng, sao hắn lại đến đây?
Trong lòng Vĩnh Phúc cuống lên, không suy nghĩ thêm nhiều, vội chạy ra trước cửa, vừa mới kéo cửa ra, thì Dương Lăng đã đi vào, nôn nóng nói:
- Điện hạ, điện hạ mau cứu ta.
Vĩnh Phúc ngạc nhiên nhìn, thì thấy Tương Nhi cắn chặt răng, một tay vén váy, một tay cầm kiếm, giương nanh múa vuốt xong đến giết. Vĩnh Phúc hoảng hốt, liền vội vàng đứng phía trước Dương Lăng, giống như gà mái mẹ giương đôi cánh ra bảo vệ gà con, lo sợ nói:
- Tương Nhi muội muội, như vậy là sao? Sao muội lại dùng đao kiếm chém Quốc công?
-Tỷ….Tỷ hỏi hắn đi!
Tương Nhi thở hổn hởn, giống như giận đến nỗi nói không ra lời. Nàng chống kiếm xuống đất, nhân tiện thở nhẹ. Cầm bảo kiếm này khiến tay nàng mỗi nhừ.
Ánh mắt Công chúa Vĩnh Phúc hướng về Dương Lăng dò hỏi. Dương Lăng ấp úng nói”
- Cái này……Vi thần bị oan, vi thần thực sự không nghĩ tới điện hạ đang... Cho nên...
Công chúa Vĩnh Phúc thấy Dương Lăng nói không rõ ràng, giống như có đều khó nói, liền đổi sắc mặt nói:
- Tất cả bọn ngươi lui xuống, không được nói lung tung ra ngoài!.
-Vâng!
Bốn tùy tùng lần lượt lui đi ra ngoài.
Vĩnh Phúc vội vàng đóng lại cửa lại, nói:
- Tương Nhi, muội điên rồi.
Cầm bảo kiếm truy sát quốc công đương triều, mau đưa kiếm cho tỷ!
- Không đưa! Tỷ tỷ còn ép muội, muội…muội sẽ lập tức tự sát!
Chu Tương Nhi liền đưa ngang bảo kiếm lên cổ, tay nàng không đủ sức, thanh trường kiếm run lên. Vĩnh Phúc nhìn thấy hết hồn, vội lui xuống hai bước, khoát tay nói:
- Được rồi được rồi, tỷ không bước tới. Muội nhanh để kiếm xuống, ruốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến muội phải động đao động kiếm vậy.
- Muội ….muội không nói ra được. Tỷ tự hỏi hắn, hắn đã làm ra chuyện gì. Muội chỉ là một đứa con gái, xảy ra chuyện như vậy xấu hổ như vậy không giết hắn, muội không còn mặt mũi gặp ai!
Chu Tương Nhi “đau khổ” tột cùng nói.
Sắc mặt Vĩnh Phúc liền biến sắc. Nàng liền nhìn sang Dương Lăng, giọng run run nói:
- Ngươi….ngươi đã làm gì Tương Nhi muội muội?
Dương Lăng cười khổ nói:
- Điện hạ, vi thần dám làm gì, thực ra vi thần bị oan.
Hắn đem chuyện hiểu lầm vào khoang thuyền Tương Nhi ở lần trước, kể thành hôm nay vào nhầm phòng nhìn thấy Tương Nhi tắm, kể lại một lần với công chúa Vĩnh Phúc.
Thật ra nếu nói ngày hôm đó thì Vĩnh Phúc càng áy náy hơn, bởi vì theo tình hình Tương Nhi miêu tả cho thấy, hôm đó rõ ràng là Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần sắp đặt gọi hắn đến, nhưng vô tình lại vào nhầm phòng của Tương Nhi.
Nhưng sự việc này đã qua lâu lắm rồi, trên đường đi Tương Nhi cũng cười nói vui vẻ với Dương Lăng. Lúc này lại thấy nàng “phẫn nộ, đau khổ”, cho dù là tiểu nha đầu Vĩnh Thuần kia nghe thấy cũng sẽ biết có điều kỳ lạ.
Vĩnh Phúc nghe Dương Lăng kể lại một lượt chuyện Tương Nhi cho người truyền gọi hắn, để hắn sau khi yết kiến Hoàng Thượng xong thì tới chỗ muội ấy một chuyến, để thương lượng việc mua lễ vật cho phụ vương. Dương Lăng lại chạy tới trước, đúng lúc Tương Nhi đang tắm, mà tùy tùng hầu ở trước cửa phòng lại không ở đó, kết quả là vào nhầm phòng, nhìn thấy hết thân thể của Tương Nhi. Sắc mặt nàng liền lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Dương Lăng nhìn thần sắc Vĩnh Phúc, biết nàng ấy đã nhớ ra mưu kế mà nàng ấy từng muốn áp dụng, trong lòng muốn bật cười. Hắn liết nhìn Tương Nhi một cái, Tương Nhi nghĩ tới tình hình xấu hổ hôm đó, gò má liền ửng đỏ lên, bộ dáng đó không cần giả giờ, ngược lại giống như thật sự thẹn quá hóa giận.
Vĩnh Phúc nhìn nhìn Tương Nhi thẹn quá hóa giận tay cầm bảo kiếm, tóc muội ấy còn ướt đẫm, gò má nhợt nhạt ửng hồng, giống như vừa tắm gội. Vĩnh Phúc muốn không tin cũng không được rồi. Nàng lại quay sang nhìn Dương Lăng, khẽ nói:
- Người tạm thời lui xuống phía sau cung lánh mặt, để ta nói chuyện với muội ấy.
- Như vậy, đa tạ công chúa.
Dương Lăng liếc mắt nhìn nàng cái, trong lòng có chút hổ thẹn.
- Ôi!
Vĩnh Phúc mặt co mày cáu nhìn Dương Lăng đi ra sau điện, sau đó đi tới nắm chặt tay Tương Nhi, kéo ngồi xuống ghế, khẽ nói:
- Tương Nhi, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Dương Lăng luận phẩm bậc vẫn là quốc công của đương triều. Tuy hắn là ngoại thần, địa vị của hắn không kém công chúa Hoàng thất chúng ta đâu. Hơn nữa hắn lại là đệ nhất trọng thần bên cạnh Hoàng huynh, muội giết chết hắn, ai gánh vánh nổi trọng trách.
- Nữ nhi đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết chuyện lớn. Việc này trời biết đất biết quỷ thần biết, trong lòng muội tự biết, lẽ nào tỷ tỷ muốn muội giả câm giả điếc?
- Cái này…..
Vĩnh Phúc nghẹn lời, nểu đổi lại là nàng gặp phải chuyện như vậy, thì tuyệt đối cũng không chịu để yên. Trong tư tưởng của nàng, dĩ nhiên cũng cho rằng danh tiết con gái là quan trọng nhất, không cần biết là Dương Lăng có cố ý hay không, chuyện cũng đã xảy ra rồi, biết khuyên giải thế nào?
Tương Nhi khẽ nói:
- Tỷ tỷ, muội biết tỷ tỷ thích hắn, Hoàng huynh cũng có ý định phá lệ lập hắn làm Phò mã, phàm là có thể nhịn được, muội muội cố gắng nhẫn nhịn một chút cũng được. Hôm đó trong cung để chuyển lời lại cho phu nhân hắn, muội không cẩn thận đã té ngã vào người hắn, chuyện này đã trở thành trò cười cho văn võ trong triều trong cung và ngoài cung, muội muội đã xấu hổ nhẫn nhục chịu đựng rồi. Lần này, thân thể muội đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, tỷ nói muội phải làm sao, phải làm sao đây?.
Nàng nói xong “oà” một cái nhào vào trong lòng ngực Vĩnh Phúc, bật khóc lớn tiếng.
Dương Lăng đứng ở phía sau cây cột nghe nàng khóc thê thảm, không yên tâm ghé đầu ra liếc một cái, nhìn thấy Chu Tương Nhi đang tựa đầu vào vai Vĩnh Phúc, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, miệng thì gào khóc thê thảm, chỉ có sét đánh nhưng không có mưa. Nhìn thấy Dương Lăng, nàng hung hăng lườm một cái. Dương Lăng vội ra dấu bảo nàng hành sự cẩn thận, rồi lại quay nấp ở phía sau cây cột.
- Làm sao đây, làm sao đây?
Một bên là tính mạng đức lang quân, một bên là danh tiết đáng thương của muội muội, vị Đại công chúa điện hạ Chu Tú Ninh ôm Tương Nhi khóc không ra hơi này lòng rối như tơ vò, cũng không biết phải làm như thế nào mới vẹn đôi bề.
- Ôi! Đang chờ Hoàng Thượng triệu kiến, sao muội lại chạy đến đây?
Trương Thiên Sư thấy muội muội trở lại, liền khiển trách.
- Huynh đó, muội muốn đi gặp Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần công chúa mà.
Trương Phù Bảo liếc mắt một cái.
Trương Thiên Sư bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Vậy muội đi đi, không có trên có dưới chút nào, ta thật không dám dẫn muội đi gặp hoàng thượng.
Trương Phù Bảo kéo vạt áo của ca ca nói:
- Muội đi rồi, nhưng nửa đường lại trở về. Ca ca, muội nhìn thấy Dương Lăng và Công chúa điện hạ đang ở cùng nhau, quan hệ của hai người họ …hình như rất đặc biệt.
Trương Thiên Sư khẩn trương, nhìn nhìn hai tiểu thái giám đang đứng hầu ở cửa ngự thư phòng. Gã liền nắm tay muội muội, kéo đến trước một lùm cây trước mặt, một số cây cỏ suy tàn, nhưng lá vẫn xanh, do nhiều năm không có người chăm sóc, um tùm bò đầy lên cây tử đằng.
- Muội muội, chớ nói lung tung, chuyện của Hoàng gia, biết càng ít càng tốt.
Trương Thiên Sư nghiêm túc nói:
- Muội đừng có gây họa cho nhà chúng ta, ca ca nói thật đấy….
Lúc này, có một người tướng lờ đờ từ sau bụi cây rậm rạp đi đến, bắt tay sau lưng đang suy nghĩ tâm tư. Trương Thiên Sư đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy từ xa bên ngoài có mấy tên tùy tùng thái giám tướng uể oải đang phơi nắng, chỗ gần thì không có ai đi qua, nhưng không biết đang có một người đứng rất gần sau lùm cây.
Gã thận trọng nói:
- Nha đầu ngốc. Nói cho muội biết, lúc trước khi đầu tiên gặp Uy Quốc công, ca ca đã phát hiện cái khăn tay của công chúa Vĩnh Phức ở chỗ hắn, lúc ấy ca ca giật mình không dám lên tiếng.
Lần này công chúa Vĩnh Phúc lên Long Hổ sơn, vi huynh đã nhìn kỹ tướng mạo nàng ấy, cũng trong tĩnh thất suy diễn một hồi, không ngờ nàng ấy và Uy Quốc công thật sự có duyên vợ chồng. Nhưng theo lý mà nói, Công chúa Đại Minh sao có thể sánh duyên làm thiếp với một người đã có nhiều thê thiếp được? Chuyện này khiến ca ca vẫn không có lời giải đáp. Nghĩ tới tạo hóa thật chớ trêu, kỳ diệu khiến sức người không suy đoán được. Chúng ta im lặng theo dõi chuyện này, không thể suy đoán lung tung.
Trương Phù Bảo ngẩn ngơ nói:
- Cái gì? Công chúa Vĩnh Phúc và Dương Lăng có duyên phận vợ chồng? Muội…muội vừa nhìn thấy Dương Lăng và Công chúa Tương Nhi vai kề vai ở vườn ngự uyển, thần thái ngữ khí giống như mờ ám, sao lại trở thành với công chúa Vĩnh Phúc?
- Không thể nào? Muội còn nhỏ tuổi, biết cái gì gọi là mờ ám, nhất định là muội nhìn nhầm rồi.
Trương Thiên Sư lại tỏ vẻ căng thẳng:
- Điều đó không thể nào, tuyệt đối không thể, điều này…điều này sao có thể?
Mắt Trương Phù Bảo đảo qua đảo lại nói:
- Đương kim Hoàng Thượng mới đăng cơ ba năm, làm chuyện không thể nào đã quá nhiều rồi, thêm một chút hoang đường nữa muội cũng không lấy làm lạ….
Trương Thiên Sư che miệng muội muội lại khẩn trương nói:
- Không được nói bậy, không dính vào chuyện của Hoàng gia được. Vận mệnh Uy Quốc Công Dương Lăng đó cũng là một vận cao quý không thể nói được, họa là xuất từ miệng mà ra! Muội quên rồi à, kết cục bá phụ chúng ta bị lưu đày đi tha hương cho đến hôm nay khó mà trở về?
Gã ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng sợ hãi nói:
- Muội không nên nói bậy, đợi khi huynh gặp công chúa Tương Nhi, huynh sẽ xem tướng mạo nàng ấy.
-Tướng, tướng tướng, Huynh tướng cái gì.
Không biết tại sao trong lòng Trương Phù Bảo có chút nóng giận, nàng liền hất tay ca ca:
- Coi điệu bộ nhát gan của huynh kìa. Muội chỉ nói với huynh, lẽ nào muội sẽ nói ra ngoài? Còn Thiên Sư nữa!
Khi nàng ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt của nàng, Trương Thiên Sư nhìn rõ khí sắc của muội muội một cách rành mạch. Trương Phù Bảo nói xong hất tay tức giận bước đi.
Trương Thiên Sư đứng đó ngơ ngác, kỳ lạ suy nghĩ nói:
- Nét mặt muội muội đầy gió xuân, má hồng như hoa đào, ấn đường tỏ sáng, đuôi lông mày có tin vui, rõ ràng là tướng Hồng Loan tinh động. Quái lạ, chẳng lẽ người chân mệnh của muội ấy không đâu xa? Lẽ..lẽ nào mình đã nhìn nhầm? Không được, mình phải đuổi theo xem cho rõ ràng mới được!
Nghĩ đến đây, Trương Thiên Sư chạy đuổi theo muội muội. Người đứng ở phía sau lùm cây lúc đó vô tình nghe được tin lạ như vậy, ngơ ngác ngây ngô lúc, cũng vội vàng xoay người bước đi…