Cát Tường trông mà chậc lưỡi.
Thảo nào nguyên chủ mê anh chàng này như điếu đổ.
Nhìn đi, đến giọt mồ hôi cũng óng ánh.
Chủ yếu là biển game trên đỉnh đầu Anh Tuấn có hiệu ứng quá chói sáng.
Dù bây giờ trời đã sẩm tối, nhưng Cát Tường cũng chẳng cần thiết bị chiếu sáng làm gì.
Trận thi đấu kết thúc.
Phần thắng nghiêng về đội A, số điểm chỉ nhỉnh hơn một chút so với A.
Vì thế các thành viên của lớp A tỏ vẻ không phục, cứ nhai đi nhai lại một câu "ăn may thôi".
Nhất là tên đội trưởng tạm thời vừa rồi, khuôn mặt vênh váo kia càng hậm hực, đòi quyết đấu lần nữa.
Nhưng đâu phải ai cũng rảnh hơi như cậu ta, hiển nhiên là lớp A chẳng ai thèm phản ứng.
Họ nghiễm nghiên phớt lờ đội đối thủ, sôi nổi reo hò ăn mừng chiến thắng.
Có mấy bạn học nam trong lớp còn vây lại bá vai bá cổ muốn rủ nhau ăn bữa liên hoan.
Anh Tuấn lịch sự lắc đầu, mỉm cười nói: "Mình phải về nhà, để hôm khác nhé các cậu!" Thái độ có bao nhiêu thân thiện thì có bấy nhiêu.
Cho nên chả có ai không vui hoặc thất vọng, mọi người đều tỏ vẻ hiểu rõ.
Quả thực bây giờ trời đã tối, không về kịp ăn cơm sẽ bị phụ huynh la mắng.
Nhắc đến phụ huynh, ai nấy đều sực tỉnh, bao gồm cả người đấu lẫn khán giả đều nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường.
Họ lũ lượt kéo nhau ra cổng trường trước ánh mắt bất lực lắc đầu của bác bảo vệ, tạm biệt nhau rồi mỗi người đi một ngả.
Cát Tường nhờ An Khanh chờ ngoài cổng trường, cô sẽ ra sau.
Trước ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của cô bạn thân, Cát Tường không xấu hổ mà trực tiếp đi tới chỗ Anh Tuấn.
Xung quanh cậu có mấy bạn học nam, hiện tại Anh Tuấn đang ngồi nghỉ uống nước một lát.
Cát Tường nhìn thoáng qua, cô nhận ra Nam Khánh trong số đó.
Khi thấy Cát Tường đến gần, đám người đều dừng cuộc nói chuyện lại mà quay đầu nhìn cô.
Có một cậu bạn tự nhận mình hiểu ra, huýt sáo rồi thì thầm ghé tai Anh Tuấn: "Xem kìa, hoa đào của ông lại tới nữa rồi!"
Bọn họ luôn biết Anh Tuấn cực có sức hút với các bạn học nữ.
Mỗi ngày đều phải có mấy cô gái lượn lờ xung quanh cậu, chưa kể mỗi sáng vào lớp bọn họ đều thấy dưới hộc bàn Anh Tuấn nào là thư tình với thanh chocolate.
Đối với chuyện này, ai nấy đều đã tạo thành thói quen.
Họ không hề ghen ghét gì Anh Tuấn, chỉ than thở hâm mộ xíu thôi.
Cát Tường không biết suy nghĩ của đám con trai, mà Anh Tuấn cũng chả phản ứng gì đặc biệt.
Chỉ khi Cát Tường đã đứng ngay đối diện, cậu mới di chuyển ánh mắt nhìn cô một chút.
Nhưng mà giây tiếp theo, Anh Tuấn bỗng hơi ngơ ngẩn.
Cậu không thấy ở Cát Tường có ánh mắt giống với các bạn học nữ khác, đầy lời từ chối cũng tạm thời kẹt lại cổ họng.
Trước ánh mắt của Anh Tuấn và các bạn con trai, Cát Tường bỗng nói một câu khiến bọn họ chưa kịp phản ứng:
"Tôi muốn đấu bóng rổ với anh!"
Câu nói nằm ngoài dự liệu khiến cho ai nấy đều sinh ra ảo giác mình nghe nhầm.
Anh Tuấn giật mình, biểu cảm đầy bất ngờ mà hỏi lại Cát Tường: "Em muốn đấu bóng rổ với anh?"
"Đúng vậy!" Cát Tường gật đầu chắc nịnh.
Đàn em khối dưới muốn đấu bóng rổ, hơn nữa còn là con gái.
Trả lời sao đây?
Dĩ nhiên là Anh Tuấn sẽ không đồng ý chơi một trận thoạt nhìn không công bằng lắm, cậu nở nụ cười thân thiện như mọi ngày: "Xin lỗi em, anh không đấu với con gái!"
Cát Tường cũng không ngạc nhiên, cô cũng đoán được lời đề nghị đột ngột của mình sẽ không được thông qua.
Vì thế cô nói: "Anh khinh thường con gái sao?"
Câu nói đậm chất khiêu khích như vậy, là con trai trong độ tuổi nhiệt huyết thế này sẽ dễ bị nóng máu mà đồng ý chứng minh.
Nhưng Anh Tuấn vẫn bình tĩnh lắc đầu, nụ cười không thay đổi: "Không phải, anh không chơi chuyên bóng rổ.
Nếu em muốn so đấu, anh có thể giới thiệu một người chơi bóng rổ chuyên nghiệp trong trường cho em!"
Ý tứ rất dễ hiểu, không khiến người ta nghĩ xuyên tạc.
Thế nhưng mục đích của Cát Tường đâu phải rèn luyện thể thao bóng rổ, cô nhìn người con trai bề ngoài dễ gần bên trong lạnh lùng này, mở miệng: "Vừa rồi tôi đã quan sát anh gánh đội giành chiến thắng, tôi rất muốn đấu với anh một lần.
Anh đừng từ chối vội, nếu anh sợ lãng phí thời gian thì chúng ta có thể cá cược."
Câu sau vạch trần mục đích Anh Tuấn từ chối, đúng là cậu thấy phí thời gian nên mới không đồng ý tham gia.
Nhưng khi Cát Tường nói đến cá cược, trong đôi mắt cậu chợt lóe lên tia sáng hứng thú.
Những cậu bạn con trai khác đều đã sớm rời khỏi, để lại không gian cho hai người họ nói chuyện.
Anh Tuấn không phải cố kỵ gì nên dứt khoát hỏi: "Em muốn cá cược thế nào?"
Bấy giờ Anh Tuấn mới nhìn kỹ cô gái trước mắt này.
Cát Tường có vẻ sợ lạnh, ngoài bộ đồng phục ấm cúng còn kèm theo một chiếc khăn choàng dày cộm quanh cổ.
Mái tóc dài mượt mà xõa ra sau, đeo đôi tai bông dùng để che ấm lỗ tai.
Ba lô màu hường vẫn còn khoác sau lưng.
Tổng quan mà nói cách ăn mặc của Cát Tường không khác gì mấy con gấu bông được ủ ấm kín mít.
Lúc đứng đối diện với Anh Tuấn như hai thái cực.
Nhưng kỳ quái là đôi mắt lại lạnh lạ thường.
Không phải lạnh kiểu người lạ chớ gần, mà là lạnh nhạt điềm tĩnh, khiến cho người ta không biết cô đang nghĩ gì.
Cũng là ánh mắt này mới khiến cho Anh Tuấn cảm thấy rất khác so với những ánh mắt nóng bỏng cậu thường thấy.
Giọng nói của cô rất mềm nhẹ, nghe vào tai không hề cảm thấy khó chịu.
Cát Tường đáp lại: "Nếu anh thắng, tôi có thể làm một việc cho anh trong khả năng.
Nếu anh thua, anh phải làm gia sư cho tôi."
Làm gia sư?
Anh Tuấn kinh ngạc nhìn Cát Tường, muốn xem cô là nói thật hay đùa.
Lần đầu tiên anh được người nhờ dạy kèm thông qua hình thức so đấu này đấy.
Đến đây rồi mà không biết mục đích của cô thì quả thực ngu ngốc.
Nhưng cô tự tin mình sẽ đồng ý trong thời điểm chạy nước rút thi lên đại học này sao?
Có lẽ vì trải qua một trận so tài khiến tinh thần trong não Anh Tuấn không đủ, ấy vậy mà cậu lại đồng ý: "Được, chiều cuối tuần này đi."
Hai người không đứng nói chuyện lâu, sau khi Cát Tường nhận được câu trả lời thì mỹ mãn ra về.
Ngoài cổng trường vẫn còn An Khanh đang đợi cô.
Anh Tuấn vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cát Tường đi xa, đám con trai cũng xúm trở lại hỏi cậu.
Trước khi họ đi có nghe nói Cát Tường khiêu chiến so đấu, vậy nên rất hiếu kỳ Anh Tuấn có đồng ý không.
Nam Khánh đứng bên cạnh còn cảm thán lắc đầu: "Nhìn trông xinh xắn đáng yêu, thế mà đòi đấu bóng rổ với một đứa con trai.
Chẳng lẽ cô bé là người thích thể thao hơn văn học?" Cậu đã từng tiếp xúc với Cát Tường ngắn ngủi, tuy bất ngờ nhưng lại không hề tò mò kết quả trận đấu, chênh lệch rõ thế rồi còn gì.
Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên hơn là Anh Tuấn lại đồng ý.
Vậy là cuối tuần này có trò hay để xem rồi.
Chờ đến khi đám con trai bọn họ ra về cổng trường, cũng đã không còn thấy Cát Tường nữa.
Bây giờ cô đang được An Khanh "hộ tống" đèo về nhà mình dưới đủ câu hỏi dồn dập của cô bạn thân.
Căn nhà vẫn vắng vẻ, tựa như chưa từng có người nào ở đây ngoại trừ Cát Tường.
Cô bật đèn phòng khách, nương theo ánh sáng trở về phòng ngủ của mình.
Vừa thả ba lô xuống, Cát Tường đã nằm ngay lên giường.
Cô nhớ lại cuộc đối thoại với Anh Tuấn trước khi về.
Lý do cô tiếp cận Anh Tuấn có hai điều.
Thứ nhất theo kinh nghiệm từng đọc tiểu thuyết, cô cảm thấy Anh Tuấn có thể sẽ là điểm đột phá để cô hoàn thiện tác phẩm này.
Tuy cô chưa nhận được nhiệm vụ hay gợi ý nào đại loại như "theo đuổi hotboy", nhưng mà biển tên chói mắt đến nỗi làm cô muốn phớt lờ cũng chẳng được.
Cộng thêm điều thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất.
Cô nghe nói Anh Tuấn không chỉ có mỗi cái mã là hotboy, cậu còn là người đứng đầu trong các kì thi.
Thậm chí đã đoạt được một số giải các cấp quốc gia về môn tự nhiên.
Nếu có cậu phụ đạo, Cát Tường tin tưởng mình có thể gánh được môn học khó nhằn này.
Nói chung tiếp cận Anh Tuấn sẽ không thiệt thòi gì.
Mà muốn tiếp cận Anh Tuấn, cô không thể đi theo lối mòn của các bạn học nữ khác, ít nhất phải tạo cho mình ấn tượng khác biệt trong mắt người ta.
Trùng hợp là Cát Tường không ngán thể thao.
Đến giờ Cát Tường vẫn chưa nhận được phản hồi hay tín hiệu gì từ hệ thống.
Đối với chuyện làm sao để hoàn thiện tác phẩm dưới ngòi bút non nớt của tác giả trẻ, cô chỉ có thể trước tiên tự đặt ra mục tiêu cho mình là thi đỗ đại học.
Đây cũng là mục tiêu chung rõ ràng nhất ở mọi thể loại học đường!.