Câu hỏi dễ thương làm nội tâm của mấy nghiên cứu viên thi nhau reo hò “Nói “Được.” đi.”, nhưng chủ nhân biển Forever lại ( lại!) không trả lời Dylan.
Hắn không trả lời — thậm chí, lần này cả cá heo cũng không bơi tới chỗ Dylan nữa.
“Anh ấy ghét tôi.” Nhóc người cá buồn bực than thở với Velen: “Vì tôi xông vào biển của anh ấy sao? Nhưng vùng biển này rộng lắm mà, thức ăn cũng nhiều nữa — nếu không muốn tôi ở lại đây, anh ấy có thể nói rõ với tôi mà.”
Đó là hoàng hôn ngày thứ hai.
Sự im lặng của Alroy giáng một đòn mạnh vào người muốn kết bạn là Dylan. Camera dưới nước quay lại cảnh nhóc con vào bãi đá ngầm lúc sáng sớm: nhóc đợi ở đó một lúc lâu nhưng không đi săn. Cái chuyện từ trước tới nay chẳng bao giờ xảy ra trên người Dylan này làm Velen thấy vô cùng lo lắng, sau khi bàn với mọi người, Velen quyết định lái canô vào khu đá ngầm.
Nghiên cứu viên của mình đến thăm làm tâm trạng Dylan tốt hơn xíu, nhóc bơi quanh canô, đuôi cá vờn quanh thân thuyền.
Velen tắt động cơ, ngồi xuống mép thuyền.
“Này, nhóc, có chuyện gì phải buồn phiền sao?”
Lời thăm hỏi đơn giản dễ dàng gợi ra nỗi lòng của Dylan.
Tiếng ca của nhóc người cá chẳng còn chút vui tươi nào, nhiều chỗ nghe cũng không rõ làm laptop bị rè, nhưng Velen cũng hiểu được đại khái: thái độ lạnh nhạt của Alroy làm Dylan thấy tổn thương.
Là người khuyến khích Dylan kết bạn với Alroy, lại một lần Velen cảm thấy hối hận: đây là lỗi của anh, là anh không hiểu rõ tính cách của Alroy mới có chuyện này xảy ra.
Anh muốn an ủi Dylan, trước khi đi anh còn nhờ đồng nghiệp đi tìm một đàn cá ngừ Cali; nghe tiếng ca buồn bã của nhóc con, anh cũng không muốn dùng cách đỗ để dỗ dành đối phương.
“Giả như..” cuối cùng, anh mở lời: “Giả như sống ở đây làm nhóc không vui, chúng ta đến vùng biển khác được không — tìm một nơi chưa có người cá nào đến nhưng vẫn có thật nhiều cá ngừ Cali.”
“Ừm …” Dylan vẫn chưa đưa ra câu trả lời, nhóc chỉ dài giọng, giai điệu không có ý nghĩa đã lộ ra sự do dự của nhóc.
Tiếng thở dài của người cá được gió biển dịu dàng mang đến phương xa.
Velen nhìn nhóc Dylan còn đang do dự, trong đầu đã thầm lượt qua những vùng biển hợp với nhóc ấy.
Đúng lúc này, một âm tiết trầm thấp truyền đến — nghĩa giống như câu “chào anh”, chỉ là được rút gọn lại nhiều.
Dylan và nghiên cứu viên của nhóc ngạc nhiên nhìn về hướng thanh âm truyền tới: vùng biển không thuộc sự giám sát của các nghiên cứu viên, người cá trưởng thành đang thầm quan sát họ.
Khoảng cách giữa họ rất xa, trong tình huống không có ống nhòm Velen khó mà nhìn thấy dáng vẻ của đối phương. Như đang nhìn một bức hình nhạt nhòa, Velen chỉ miễn cưỡng biết được màu của mái tóc dài và đuôi cá ấy.
“Trên thuyền chắc là phải có ống nhòm thôi.” Anh nghĩ như thế, những cũng không đi tìm.
— bản năng của anh đang cảnh báo anh không nên lộn xộn.
Velen rất khó có thể miêu tả được cảm thụ của bản thân bây giờ: anh không nhìn thấy rõ đối phương, nhưng lại có cảm giác như đang bị thú dữ quan sát.
Tim của anh đập liên hồi, hô hấp dồn dập, hai tay tê cứng, mồ hôi túa ra. Cảm giác áp bách khổng lồ làm ánh mắt của anh trở nên nhạt nhòa, Velen thở hồng hộc, miễn cưỡng đè lại sự sợ hãi trong đầu mình.
“Dylan!” Anh cố chuyển tầm mắt của mình về nhóc người cá bên cạnh.
Dylan cũng bị đối phương dọa rồi, nhóc dính sát vào thân thuyền, cả người đều sắp chìm hết xuống dưới nước.
Chủ nhân của biển Forever im lặng nhìn họ.
Ánh mặt trời còn đang tỏa sáng, nhưng Velen chỉ cảm thấy lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Dylan, chạy đi!” anh hạ giọng giục Dylan.
Nhưng nhóc con lại kiên quyết lắc đầu. Sau khi làm thế, Dylan nổi lên một chút, hát ra giai điệu ngắn gọn như Alroy.
“Chào anh.”
Tiếng của Dylan run rẩy, như sắp khóc đến nơi.
Hình như Alroy nhận ra vị khách nhỏ bé đang sợ hãi, hắn nghiêng đầu, hát ra một giai điệu du dương.
“Anh đồng ý.”
“Cái gì?” Dylan không hiểu.
Nhưng vị chủ nhân cao ngạo đã xoay người bơi đi.
“Anh ta đang nói cái gì vậy?” sự hoang mang làm nhóc người cá tạm quên đi sợ hãi.
Mà Velen lại thấy vô cùng bất lực khi hiểu được ý của Alroy.
“Chú nghĩ, ý của tên đó là, hắn đồng ý trở thành bạn của nhóc.”
Velen không biết Alroy có nhận thức thế nào về việc “trở thành bạn”, nhưng rõ là khái niệm đó hoàn toàn khác với anh, Dylan và cả những người trên đảo nhân tạo: sau khi dọa Dylan, bỏ lại lời đồng ý như ban thưởng xong thì Alroy lại biệt tăm. Tên đó chẳng có chút ý thức gì về việc trở thành bạn của nhau cả, mà Dylan vì lần gặp mặt đầu tiên đầy bết bát này cũng không chủ động giao hảo với Alroy nữa.
“Nhóc Dylan hỏi “Ta làm bạn được không”, Alroy trả lời “Được” — từ đó về sau chẳng còn ai nhìn thấy họ nói chuyện với nhau nữa.” giáo sư Nolan vẫn đang hăng say diễn kịch.
Động tác của anh ta rất lố, nhưng Velen chẳng thấy có tí hài hước nào cả: “Anh đã đồng ý không nhúng tay vào chuyện này nữa rồi đấy.”
Giáo sư giơ tay đầu hàng, khuôn mặt đầy sự vô tội: “Tôi nào đã làm cái gì đâu.”
Velen thở dài: “Thôi đi, Alexander, từ lúc tôi cho anh biết Alroy đã đồng ý xong, anh vẫn trưng ra cái bộ dạng phởn hết mức này — cần tôi nhắc lại không? Dylan rất sợ tên đó, tôi tuyệt đối không cho phép anh đi dụ dỗ Dylan nữa đâu.”
“Trong mắt anh tôi là người không đáng tin thế sao?” giáo sư Nolan kháng nghị.
Velen chẳng thừa hơi nghe anh ta thanh minh thanh nga.
Anh muốn đi xem tình hình của nhóc người cá.
Chuyện gặp mặt Alroy cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt ở biển Forever của Dylan, nhóc người cá vẫn săn cá quanh trú đảo; ở chỗ ngủ mà Alroy đã tặng. Nhưng Alroy biết, bây giờ Dylan rất bài xích chuyện tiếp xúc với Alroy.
Sự bài xích này không chỉ vì sợ.
“Giờ tôi rất ghét anh ta.” Nhóc người cá giận dỗi hát như thế: “Ghét thái độ đấy của anh ta, ghét anh ta nhìn tôi kiểu đấy, ghét cả màu mắt của anh ta nữa.”
“Nhóc nhìn thấy màu mắt của tên đó?” Velen gợi ra một chủ đề không quá nhạy cảm trong lời của nhóc: “Nó màu gì?”
“Màu xám.” Dylan nói cho anh biết.
“Nhóc ghét mắt màu xám sao? Wendy ở trên đảo — là cô gái tóc quăn dài ấy, mắt cô ấy cũng màu xám, nhóc ghét cô ấy hả?”
“Không.” Nhóc con trả lời rất kiên quyết: “Tôi ghét anh ta.”
Sự khác biệt về giới tính trong lời của nhóc con rất rõ ràng, lúc trả lời Dylan cố tình thêm từ “anh ta” để tỏ sự tức giận của mình.
Tiếng hát giận dỗi làm Velen không nhịn được trêu nhóc: “Nếu Alroy xin lỗi nhóc vì việc đó, nhóc còn ghét tên đó không?”
“Xin lỗi ư?” nhóc con chớp mắt, cười ranh mãnh nhìn Velen: “Như việc chú đã từng làm ấy sao?”
Velen ngẩn ngơ một lúc, mới nhớ ra nhóc đang nhắc đến chuyện gì: “Cá ngừ Cali?”
Dylan vừa gật đầu vừa cười ngặt nghẽo.
Velen cũng bật cười: “Con cá ngừ Cali đó tốn không ít tiền của chú đấy — nhưng nếu Alroy tặng cho nhóc một con cá ngừ Cali, nhóc có tha thứ cho hắn không?”
“Hừm …” nhóc người cá lộ vẻ suy tư, đuôi cá chầm chậm đập xuống mặt biển: “Nếu đó là một con cá to, thật to …”
Đây chỉ là câu chuyện giỡn chơi với nhau, Velen và nhóc con cũng không để tâm gì nhiều,
Nhưng mà, chiều hôm sau, lúc bầy cá heo vui vẻ mang một con cá ngừ Cali trưởng thành tới chỗ săn cá của Dylan, Velen mới như nhận ra điều gì đó.
HẾT CHƯƠNG 11.
Hắn không trả lời — thậm chí, lần này cả cá heo cũng không bơi tới chỗ Dylan nữa.
“Anh ấy ghét tôi.” Nhóc người cá buồn bực than thở với Velen: “Vì tôi xông vào biển của anh ấy sao? Nhưng vùng biển này rộng lắm mà, thức ăn cũng nhiều nữa — nếu không muốn tôi ở lại đây, anh ấy có thể nói rõ với tôi mà.”
Đó là hoàng hôn ngày thứ hai.
Sự im lặng của Alroy giáng một đòn mạnh vào người muốn kết bạn là Dylan. Camera dưới nước quay lại cảnh nhóc con vào bãi đá ngầm lúc sáng sớm: nhóc đợi ở đó một lúc lâu nhưng không đi săn. Cái chuyện từ trước tới nay chẳng bao giờ xảy ra trên người Dylan này làm Velen thấy vô cùng lo lắng, sau khi bàn với mọi người, Velen quyết định lái canô vào khu đá ngầm.
Nghiên cứu viên của mình đến thăm làm tâm trạng Dylan tốt hơn xíu, nhóc bơi quanh canô, đuôi cá vờn quanh thân thuyền.
Velen tắt động cơ, ngồi xuống mép thuyền.
“Này, nhóc, có chuyện gì phải buồn phiền sao?”
Lời thăm hỏi đơn giản dễ dàng gợi ra nỗi lòng của Dylan.
Tiếng ca của nhóc người cá chẳng còn chút vui tươi nào, nhiều chỗ nghe cũng không rõ làm laptop bị rè, nhưng Velen cũng hiểu được đại khái: thái độ lạnh nhạt của Alroy làm Dylan thấy tổn thương.
Là người khuyến khích Dylan kết bạn với Alroy, lại một lần Velen cảm thấy hối hận: đây là lỗi của anh, là anh không hiểu rõ tính cách của Alroy mới có chuyện này xảy ra.
Anh muốn an ủi Dylan, trước khi đi anh còn nhờ đồng nghiệp đi tìm một đàn cá ngừ Cali; nghe tiếng ca buồn bã của nhóc con, anh cũng không muốn dùng cách đỗ để dỗ dành đối phương.
“Giả như..” cuối cùng, anh mở lời: “Giả như sống ở đây làm nhóc không vui, chúng ta đến vùng biển khác được không — tìm một nơi chưa có người cá nào đến nhưng vẫn có thật nhiều cá ngừ Cali.”
“Ừm …” Dylan vẫn chưa đưa ra câu trả lời, nhóc chỉ dài giọng, giai điệu không có ý nghĩa đã lộ ra sự do dự của nhóc.
Tiếng thở dài của người cá được gió biển dịu dàng mang đến phương xa.
Velen nhìn nhóc Dylan còn đang do dự, trong đầu đã thầm lượt qua những vùng biển hợp với nhóc ấy.
Đúng lúc này, một âm tiết trầm thấp truyền đến — nghĩa giống như câu “chào anh”, chỉ là được rút gọn lại nhiều.
Dylan và nghiên cứu viên của nhóc ngạc nhiên nhìn về hướng thanh âm truyền tới: vùng biển không thuộc sự giám sát của các nghiên cứu viên, người cá trưởng thành đang thầm quan sát họ.
Khoảng cách giữa họ rất xa, trong tình huống không có ống nhòm Velen khó mà nhìn thấy dáng vẻ của đối phương. Như đang nhìn một bức hình nhạt nhòa, Velen chỉ miễn cưỡng biết được màu của mái tóc dài và đuôi cá ấy.
“Trên thuyền chắc là phải có ống nhòm thôi.” Anh nghĩ như thế, những cũng không đi tìm.
— bản năng của anh đang cảnh báo anh không nên lộn xộn.
Velen rất khó có thể miêu tả được cảm thụ của bản thân bây giờ: anh không nhìn thấy rõ đối phương, nhưng lại có cảm giác như đang bị thú dữ quan sát.
Tim của anh đập liên hồi, hô hấp dồn dập, hai tay tê cứng, mồ hôi túa ra. Cảm giác áp bách khổng lồ làm ánh mắt của anh trở nên nhạt nhòa, Velen thở hồng hộc, miễn cưỡng đè lại sự sợ hãi trong đầu mình.
“Dylan!” Anh cố chuyển tầm mắt của mình về nhóc người cá bên cạnh.
Dylan cũng bị đối phương dọa rồi, nhóc dính sát vào thân thuyền, cả người đều sắp chìm hết xuống dưới nước.
Chủ nhân của biển Forever im lặng nhìn họ.
Ánh mặt trời còn đang tỏa sáng, nhưng Velen chỉ cảm thấy lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Dylan, chạy đi!” anh hạ giọng giục Dylan.
Nhưng nhóc con lại kiên quyết lắc đầu. Sau khi làm thế, Dylan nổi lên một chút, hát ra giai điệu ngắn gọn như Alroy.
“Chào anh.”
Tiếng của Dylan run rẩy, như sắp khóc đến nơi.
Hình như Alroy nhận ra vị khách nhỏ bé đang sợ hãi, hắn nghiêng đầu, hát ra một giai điệu du dương.
“Anh đồng ý.”
“Cái gì?” Dylan không hiểu.
Nhưng vị chủ nhân cao ngạo đã xoay người bơi đi.
“Anh ta đang nói cái gì vậy?” sự hoang mang làm nhóc người cá tạm quên đi sợ hãi.
Mà Velen lại thấy vô cùng bất lực khi hiểu được ý của Alroy.
“Chú nghĩ, ý của tên đó là, hắn đồng ý trở thành bạn của nhóc.”
Velen không biết Alroy có nhận thức thế nào về việc “trở thành bạn”, nhưng rõ là khái niệm đó hoàn toàn khác với anh, Dylan và cả những người trên đảo nhân tạo: sau khi dọa Dylan, bỏ lại lời đồng ý như ban thưởng xong thì Alroy lại biệt tăm. Tên đó chẳng có chút ý thức gì về việc trở thành bạn của nhau cả, mà Dylan vì lần gặp mặt đầu tiên đầy bết bát này cũng không chủ động giao hảo với Alroy nữa.
“Nhóc Dylan hỏi “Ta làm bạn được không”, Alroy trả lời “Được” — từ đó về sau chẳng còn ai nhìn thấy họ nói chuyện với nhau nữa.” giáo sư Nolan vẫn đang hăng say diễn kịch.
Động tác của anh ta rất lố, nhưng Velen chẳng thấy có tí hài hước nào cả: “Anh đã đồng ý không nhúng tay vào chuyện này nữa rồi đấy.”
Giáo sư giơ tay đầu hàng, khuôn mặt đầy sự vô tội: “Tôi nào đã làm cái gì đâu.”
Velen thở dài: “Thôi đi, Alexander, từ lúc tôi cho anh biết Alroy đã đồng ý xong, anh vẫn trưng ra cái bộ dạng phởn hết mức này — cần tôi nhắc lại không? Dylan rất sợ tên đó, tôi tuyệt đối không cho phép anh đi dụ dỗ Dylan nữa đâu.”
“Trong mắt anh tôi là người không đáng tin thế sao?” giáo sư Nolan kháng nghị.
Velen chẳng thừa hơi nghe anh ta thanh minh thanh nga.
Anh muốn đi xem tình hình của nhóc người cá.
Chuyện gặp mặt Alroy cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt ở biển Forever của Dylan, nhóc người cá vẫn săn cá quanh trú đảo; ở chỗ ngủ mà Alroy đã tặng. Nhưng Alroy biết, bây giờ Dylan rất bài xích chuyện tiếp xúc với Alroy.
Sự bài xích này không chỉ vì sợ.
“Giờ tôi rất ghét anh ta.” Nhóc người cá giận dỗi hát như thế: “Ghét thái độ đấy của anh ta, ghét anh ta nhìn tôi kiểu đấy, ghét cả màu mắt của anh ta nữa.”
“Nhóc nhìn thấy màu mắt của tên đó?” Velen gợi ra một chủ đề không quá nhạy cảm trong lời của nhóc: “Nó màu gì?”
“Màu xám.” Dylan nói cho anh biết.
“Nhóc ghét mắt màu xám sao? Wendy ở trên đảo — là cô gái tóc quăn dài ấy, mắt cô ấy cũng màu xám, nhóc ghét cô ấy hả?”
“Không.” Nhóc con trả lời rất kiên quyết: “Tôi ghét anh ta.”
Sự khác biệt về giới tính trong lời của nhóc con rất rõ ràng, lúc trả lời Dylan cố tình thêm từ “anh ta” để tỏ sự tức giận của mình.
Tiếng hát giận dỗi làm Velen không nhịn được trêu nhóc: “Nếu Alroy xin lỗi nhóc vì việc đó, nhóc còn ghét tên đó không?”
“Xin lỗi ư?” nhóc con chớp mắt, cười ranh mãnh nhìn Velen: “Như việc chú đã từng làm ấy sao?”
Velen ngẩn ngơ một lúc, mới nhớ ra nhóc đang nhắc đến chuyện gì: “Cá ngừ Cali?”
Dylan vừa gật đầu vừa cười ngặt nghẽo.
Velen cũng bật cười: “Con cá ngừ Cali đó tốn không ít tiền của chú đấy — nhưng nếu Alroy tặng cho nhóc một con cá ngừ Cali, nhóc có tha thứ cho hắn không?”
“Hừm …” nhóc người cá lộ vẻ suy tư, đuôi cá chầm chậm đập xuống mặt biển: “Nếu đó là một con cá to, thật to …”
Đây chỉ là câu chuyện giỡn chơi với nhau, Velen và nhóc con cũng không để tâm gì nhiều,
Nhưng mà, chiều hôm sau, lúc bầy cá heo vui vẻ mang một con cá ngừ Cali trưởng thành tới chỗ săn cá của Dylan, Velen mới như nhận ra điều gì đó.
HẾT CHƯƠNG 11.