Điều chắc chắn là sẽ phải rời đi, cái không xác định được là khi nào.
Bởi vì thiếu tài liệu tương tự về thời kỳ trưởng thành của người cá, nghiên cứu viên trên đảo không xác định chính xác được tuổi thọ của người cá, nếu căn cứ theo sự phát triển của cơ thể, mấy nhóc của Aisha đã đến thơi kỳ trưởng thành — nếu như người cá phát dục giống như chu kỳ của loài người, vậy thì mấy nhóc này cũng đã xấp xỉ 14 tuổi.
Đây là một độ tuổi rất vi diệu, cơ thể trổ mã làm cho sự khác biệt về giới tính lớnchơn, mà sự trưởng thành cũng làm thay đổi cuộc sống của người cá.
Velen và mấy trợ lý nhận ra, bắt đầu từ hai năm trước, Aisha càng ngày càng nghiêm khắc với nhóc Dylan hơn: nàng cố tình giảm thiểu khẩu phần của Dylan, lúc Dylan đi săn cũng cấm mấy đứa con gái theo giúp; khi thời tiết xấu, Aisha thường dắt mấy đứa con gái đến chỗ ẩn náu rồi mang Dylan xông vào giữa sóng biển gầm gừ.
Lớp học với mục đích rõ ràng như thế khiến cho nghiên cứu viên trên đảo nhanh chóng nhận ra: thời kỳ trưởng thành, thời kỳ mà con người coi là rất non trẻ, lại là lúc người cá nam phải tạm biệt sự che chở, một mình đương đầu với đại dương.
Lớp học tăng cường như thế kéo dài hai năm rưỡi.
Mùa hè đến, có lẽ Aisha đã thấy không còn gì để dạy cho đứa con trai út. Nàng bắt đầu dùng thái độ nuôi thả để Dylan tự giết thời gian, rồi bắt đầu tập trung vào chăm sóc các con gái.
Thái độ như vậy biểu hiện điều gì, mọi người trên đảo đều hiểu, nhưng mọi người cũng không rõ Dylan có hiểu được chuyện sắp xảy đến không — nhìn nhóc vẫn hoạt bát như trước, không có muộn phiền gì cả, còn thấy vui vẻ vì được tự do hoạt động.
Ngày nào đó giữa tháng bảy, chẳng hiểu sao Dylan bắt được một con cá buồm con, còn mang khoe với Velen.
Con cá đó dài khoảng nửa cánh tay, bị Dylan nắm mồm, bất lực vùng vẫy.
“Tự bắt đó!” nhóc con đắc ý ngẩng cao đầu, ngay cả giọng ca cũng lảnh lót hơn rất nhiều.
Velen cười ca ngợi: “Giỏi lắm!”
Anh cũng không đụng tới laptop nhạt nhẽo để bên cạnh — giao tiếp đơn giản thế này không cần tới nó hỗ trợ. Tám năm, đủ để nghiên cứu viên chuyên nghiệp hiểu mấy câu đơn của người cá, cũng để cho người cá nhớ mấy từ thường dùng của con người.
Nhưng mà, những câu dài vẫn phải có máy tính hỗ trợ.
Velen đặt laptop lên đùi, hơi do dự, cuối cùng vẫn bật giai điệu đã chuẩn bị sẵn.
Như đang bù đắp khoảng thời gian không được chơi bời nhiều, gần đây Dylan chơi bời rất hăng, bản thân Velen cũng bắt gặp nhiều lần nhóc ấy đuổi theo bầy cá đang nhảy trên mặt nước. Thái độ vô tư của Dylan khiến cho người trên đảo trông nhóc từ bé đến lớn không khỏi sầu lo: sự phát dục của Dylan chậm hơn các chị nhiều, rõ nhất là nhóc Dylan đến giờ còn chưa có dấu hiệu vỡ giọng.
Giọng của người cá nam trưởng thành sẽ trầm hơn so với phái nữ, mà sự khác nhau giữa chất giọng không xuất hiện khi còn bé, nếu vậy thì sự khác nhau đó chỉ có thể giống con người ở chỗ — vỡ giọng.
Giọng của Dylan vẫn không khác, vậy cơ thể của nhóc đã phát dục chưa? Cơ thể của nhóc có đủ khỏe mạnh để giúp nhóc tự đối mặt với biển khơi không?
Nghiên cứu viên trên đảo quan tâm đến vấn đề ra đi của nhóc út còn hơn cả Aisha.
Nhưng cách sinh tồn của người cá là chuyện con người không thể can thiệp được.
Không thể ngăn cản, vậy nắm được thời gian cũng không quá trớn đâu nhỉ? — gánh vác mong ước chung của cả đảo, Velen click vào màn hình.
Giai điệu điện tử phát lên: “Aisha chưa nhắc đến việc nhóc phải đi hả?”
“Dọn đi?” Dylan dùng móng tay sắc bén mổ cá, xem ra là định lột da cá: “Dọn khỏi đâu?”
“Biển Single.”
Dylan chần chừ ngâm nga. Hành động của nhóc dừng lại, quay đầu lại ngắm nhìn vùng biển xinh đẹp nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
Velen cẩn thận quan sát, nhưng cũng không thấy có gì khác lạ.
Dylan đang ngắm biển có vẻ rất bình thản, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười: “Đây là biển của mẹ.” Nhóc đột nhiên cất tiếng, giai điệu mềm mại như hòa tan với gió biển ẩm ướt.
“Tôi sẽ mãi mãi nhớ vể nó, nhưng nó không phải biển của tôi, tôi sẽ có vùng biển của riêng mình.” Dylan nghiêng đầu, ánh mắt trong vắt nhìn Velen: “Nếu đến lúc tôi phải đi, mẹ sẽ nói cho tôi biết — ai cũng như vậy.”
Nhóc vẫn không có vẻ gì là lo âu, nhưng vì những lời ấy của Dylan,Velen và đồng nghiệp cũng thấy không còn lo lắng như trước nữa.
Người cá có cách sinh tồn của riêng họ, con người là những người đứng xem, giữ vững thái độ bàng quan là được rồi.
“Cơ mà, nếu Dylan rời đi, không phải chúng ta cũng phải điều người theo nhóc ấy sao?” sau lần nói chuyện ấy, trong đợt họp thường kỳ của nhân viên trên đảo, có người phát biểu ý kiến như thế.
Không có gì bất ngờ, ý kiến này được 100% đồng ý.
Sau đó, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho việc Dylan rời đi.
Người cá nam thường chọn lãnh địa cách xa nơi mình sinh ra ( có phải vì tập tính sinh sản không thì vẫn còn đang nghiên cứu), mà cách bọn họ chọn lãnh địa cũng không rõ. Nhóc Dylan vẫn chưa biết mình nên đi đâu, Velen cũng từng cho nhóc xem bản đồ thế giới, nhưng dù có giải thích kiểu gì, nhóc ấy vẫn không hiểu cái quả cầu ấy có liên quan quái gì đến việc nhóc chọn biển cho mình.
Bởi vì chưa rõ mục tiêu, việc chuẩn bị loại thuyền và đồ tiếp liệu hơi rắc rối — cơ mà việc chọn người đi theo Dylan thì chẳng cần phải bàn, chính là Velen.
Tháng bảy đầy lo lắng, hoang mang, đợi chờ cũng trôi qua, mà tháng tám đến lại lu bù đến nỗi cả thời gian để phiền muộn cũng chẳng có.
Hôm đó, vào khoảng thời gian quen thuộc, Aisha và mấy con gái cũng không tới như thường lệ, chỉ có Dylan ủ rũ bơi đến.
Velen và mấy người khác còn chưa kịp hỏi, nhóc Dylan đã nhanh chóng hát ra một giai điệu
“Mẹ bảo tôi phải cuốn xéo ngay lập tức — nhưng mà tôi vừa tìm thấy một đàn cá ngừ Cali! Bọn nó không to lắm, tôi có thể tự bắt được! Nhưng mẹ nói bây giờ đó là cá của bà, bảo tôi tự đến biển của mình mà tìm!”
Một tràng than vãn của nhóc người cá làm mọi người không kịp load.
Dylan cũng chẳng quan tâm mọi người có kịp hiểu nhóc không, hát luôn: “ Bây giờ tôi muốn đến — tôi muốn đến một nơi có thật nhiều thật nhiều cá ngừ Cali! Cả mùa đông cũng có!”
Nhóc ghé vào bờ biển, mong ngóng nhìn Velen: “Cá ngừ Cali chú tặng đợt trước là ở đâu thế?”
Velen phải bật cười vì nhóc.
“Biển Forever.” Velen nói ra bằng ngôn ngữ của con người.
“Nó ở đâu? Đi đến đó kiểu gì?” Dylan thắc mắc.
Velen trả lời qua laptop: “Khó giải thích cho nhóc lắm … Nếu nhóc đồng ý cho chú theo, chú có thể chỉ đường cho nhóc.”
“Được! Chúng ta đi luôn thôi!” Dylan vui vẻ vung đuôi, chẳng có vẻ gì là nhung nhớ biển Single.
Sau một hồi loạn xì ngầu, Velen và mấy đồng nghiệp là thuyền viên bắt đầu lên thuyền, khởi hành.
Mặt biển xanh lam dập dềnh dưới ánh mặt trời, Dylan theo sát thuyền, thỉnh thoảng còn nhảy lên mặt biển.
Sự hào hứng của Dylan dường như cũng lan sang những người trên thuyền, mãi cho đến khi trú đảo đã làm việc tám năm trở nên nhạt nhòa, mới có người nhớ ra một chuyện vô cùng, vô cùng gay go.
“Biển Forever … Chẳng phải đó biển của Alroy xấu tính sao?”
Bởi vì thiếu tài liệu tương tự về thời kỳ trưởng thành của người cá, nghiên cứu viên trên đảo không xác định chính xác được tuổi thọ của người cá, nếu căn cứ theo sự phát triển của cơ thể, mấy nhóc của Aisha đã đến thơi kỳ trưởng thành — nếu như người cá phát dục giống như chu kỳ của loài người, vậy thì mấy nhóc này cũng đã xấp xỉ 14 tuổi.
Đây là một độ tuổi rất vi diệu, cơ thể trổ mã làm cho sự khác biệt về giới tính lớnchơn, mà sự trưởng thành cũng làm thay đổi cuộc sống của người cá.
Velen và mấy trợ lý nhận ra, bắt đầu từ hai năm trước, Aisha càng ngày càng nghiêm khắc với nhóc Dylan hơn: nàng cố tình giảm thiểu khẩu phần của Dylan, lúc Dylan đi săn cũng cấm mấy đứa con gái theo giúp; khi thời tiết xấu, Aisha thường dắt mấy đứa con gái đến chỗ ẩn náu rồi mang Dylan xông vào giữa sóng biển gầm gừ.
Lớp học với mục đích rõ ràng như thế khiến cho nghiên cứu viên trên đảo nhanh chóng nhận ra: thời kỳ trưởng thành, thời kỳ mà con người coi là rất non trẻ, lại là lúc người cá nam phải tạm biệt sự che chở, một mình đương đầu với đại dương.
Lớp học tăng cường như thế kéo dài hai năm rưỡi.
Mùa hè đến, có lẽ Aisha đã thấy không còn gì để dạy cho đứa con trai út. Nàng bắt đầu dùng thái độ nuôi thả để Dylan tự giết thời gian, rồi bắt đầu tập trung vào chăm sóc các con gái.
Thái độ như vậy biểu hiện điều gì, mọi người trên đảo đều hiểu, nhưng mọi người cũng không rõ Dylan có hiểu được chuyện sắp xảy đến không — nhìn nhóc vẫn hoạt bát như trước, không có muộn phiền gì cả, còn thấy vui vẻ vì được tự do hoạt động.
Ngày nào đó giữa tháng bảy, chẳng hiểu sao Dylan bắt được một con cá buồm con, còn mang khoe với Velen.
Con cá đó dài khoảng nửa cánh tay, bị Dylan nắm mồm, bất lực vùng vẫy.
“Tự bắt đó!” nhóc con đắc ý ngẩng cao đầu, ngay cả giọng ca cũng lảnh lót hơn rất nhiều.
Velen cười ca ngợi: “Giỏi lắm!”
Anh cũng không đụng tới laptop nhạt nhẽo để bên cạnh — giao tiếp đơn giản thế này không cần tới nó hỗ trợ. Tám năm, đủ để nghiên cứu viên chuyên nghiệp hiểu mấy câu đơn của người cá, cũng để cho người cá nhớ mấy từ thường dùng của con người.
Nhưng mà, những câu dài vẫn phải có máy tính hỗ trợ.
Velen đặt laptop lên đùi, hơi do dự, cuối cùng vẫn bật giai điệu đã chuẩn bị sẵn.
Như đang bù đắp khoảng thời gian không được chơi bời nhiều, gần đây Dylan chơi bời rất hăng, bản thân Velen cũng bắt gặp nhiều lần nhóc ấy đuổi theo bầy cá đang nhảy trên mặt nước. Thái độ vô tư của Dylan khiến cho người trên đảo trông nhóc từ bé đến lớn không khỏi sầu lo: sự phát dục của Dylan chậm hơn các chị nhiều, rõ nhất là nhóc Dylan đến giờ còn chưa có dấu hiệu vỡ giọng.
Giọng của người cá nam trưởng thành sẽ trầm hơn so với phái nữ, mà sự khác nhau giữa chất giọng không xuất hiện khi còn bé, nếu vậy thì sự khác nhau đó chỉ có thể giống con người ở chỗ — vỡ giọng.
Giọng của Dylan vẫn không khác, vậy cơ thể của nhóc đã phát dục chưa? Cơ thể của nhóc có đủ khỏe mạnh để giúp nhóc tự đối mặt với biển khơi không?
Nghiên cứu viên trên đảo quan tâm đến vấn đề ra đi của nhóc út còn hơn cả Aisha.
Nhưng cách sinh tồn của người cá là chuyện con người không thể can thiệp được.
Không thể ngăn cản, vậy nắm được thời gian cũng không quá trớn đâu nhỉ? — gánh vác mong ước chung của cả đảo, Velen click vào màn hình.
Giai điệu điện tử phát lên: “Aisha chưa nhắc đến việc nhóc phải đi hả?”
“Dọn đi?” Dylan dùng móng tay sắc bén mổ cá, xem ra là định lột da cá: “Dọn khỏi đâu?”
“Biển Single.”
Dylan chần chừ ngâm nga. Hành động của nhóc dừng lại, quay đầu lại ngắm nhìn vùng biển xinh đẹp nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
Velen cẩn thận quan sát, nhưng cũng không thấy có gì khác lạ.
Dylan đang ngắm biển có vẻ rất bình thản, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười: “Đây là biển của mẹ.” Nhóc đột nhiên cất tiếng, giai điệu mềm mại như hòa tan với gió biển ẩm ướt.
“Tôi sẽ mãi mãi nhớ vể nó, nhưng nó không phải biển của tôi, tôi sẽ có vùng biển của riêng mình.” Dylan nghiêng đầu, ánh mắt trong vắt nhìn Velen: “Nếu đến lúc tôi phải đi, mẹ sẽ nói cho tôi biết — ai cũng như vậy.”
Nhóc vẫn không có vẻ gì là lo âu, nhưng vì những lời ấy của Dylan,Velen và đồng nghiệp cũng thấy không còn lo lắng như trước nữa.
Người cá có cách sinh tồn của riêng họ, con người là những người đứng xem, giữ vững thái độ bàng quan là được rồi.
“Cơ mà, nếu Dylan rời đi, không phải chúng ta cũng phải điều người theo nhóc ấy sao?” sau lần nói chuyện ấy, trong đợt họp thường kỳ của nhân viên trên đảo, có người phát biểu ý kiến như thế.
Không có gì bất ngờ, ý kiến này được 100% đồng ý.
Sau đó, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho việc Dylan rời đi.
Người cá nam thường chọn lãnh địa cách xa nơi mình sinh ra ( có phải vì tập tính sinh sản không thì vẫn còn đang nghiên cứu), mà cách bọn họ chọn lãnh địa cũng không rõ. Nhóc Dylan vẫn chưa biết mình nên đi đâu, Velen cũng từng cho nhóc xem bản đồ thế giới, nhưng dù có giải thích kiểu gì, nhóc ấy vẫn không hiểu cái quả cầu ấy có liên quan quái gì đến việc nhóc chọn biển cho mình.
Bởi vì chưa rõ mục tiêu, việc chuẩn bị loại thuyền và đồ tiếp liệu hơi rắc rối — cơ mà việc chọn người đi theo Dylan thì chẳng cần phải bàn, chính là Velen.
Tháng bảy đầy lo lắng, hoang mang, đợi chờ cũng trôi qua, mà tháng tám đến lại lu bù đến nỗi cả thời gian để phiền muộn cũng chẳng có.
Hôm đó, vào khoảng thời gian quen thuộc, Aisha và mấy con gái cũng không tới như thường lệ, chỉ có Dylan ủ rũ bơi đến.
Velen và mấy người khác còn chưa kịp hỏi, nhóc Dylan đã nhanh chóng hát ra một giai điệu
“Mẹ bảo tôi phải cuốn xéo ngay lập tức — nhưng mà tôi vừa tìm thấy một đàn cá ngừ Cali! Bọn nó không to lắm, tôi có thể tự bắt được! Nhưng mẹ nói bây giờ đó là cá của bà, bảo tôi tự đến biển của mình mà tìm!”
Một tràng than vãn của nhóc người cá làm mọi người không kịp load.
Dylan cũng chẳng quan tâm mọi người có kịp hiểu nhóc không, hát luôn: “ Bây giờ tôi muốn đến — tôi muốn đến một nơi có thật nhiều thật nhiều cá ngừ Cali! Cả mùa đông cũng có!”
Nhóc ghé vào bờ biển, mong ngóng nhìn Velen: “Cá ngừ Cali chú tặng đợt trước là ở đâu thế?”
Velen phải bật cười vì nhóc.
“Biển Forever.” Velen nói ra bằng ngôn ngữ của con người.
“Nó ở đâu? Đi đến đó kiểu gì?” Dylan thắc mắc.
Velen trả lời qua laptop: “Khó giải thích cho nhóc lắm … Nếu nhóc đồng ý cho chú theo, chú có thể chỉ đường cho nhóc.”
“Được! Chúng ta đi luôn thôi!” Dylan vui vẻ vung đuôi, chẳng có vẻ gì là nhung nhớ biển Single.
Sau một hồi loạn xì ngầu, Velen và mấy đồng nghiệp là thuyền viên bắt đầu lên thuyền, khởi hành.
Mặt biển xanh lam dập dềnh dưới ánh mặt trời, Dylan theo sát thuyền, thỉnh thoảng còn nhảy lên mặt biển.
Sự hào hứng của Dylan dường như cũng lan sang những người trên thuyền, mãi cho đến khi trú đảo đã làm việc tám năm trở nên nhạt nhòa, mới có người nhớ ra một chuyện vô cùng, vô cùng gay go.
“Biển Forever … Chẳng phải đó biển của Alroy xấu tính sao?”