*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi canô từ chỗ gặp Dylan đến đảo nhân tạo chỉ mất có 20 phút, Velen về đến nơi, nói sơ qua tình hình cho đồng nghiệp xong thì đi lấy một bộ đồ lặn cơ giới.
“Phòng ngủ” của người cá là một bí mật, cho tới bây giờ vẫn chưa có “phòng ngủ” đang sử dụng nào bị theo dõi — nên lời nhờ cậy của Dylan đã nhanh chóng lan khắp đảo nhân tạo, làm cho lúc Velen mang đồ lên đến chỗ để canô thì gần như tất cả mọi người trên đảo đã vây kín ở đó: “Dylan gặp phải rắc rối gì thế?” “Nhớ phải chụp chi tiết một tí đó!” “Dây chuyền? Dây chuyền nào thế?” “…” “…” sự huyên náo ầm trời và những ánh mắt sáng như đèn pha ở khắp nơi.
Lúc Velen chuẩn bị chạy trốn, có người kéo tay anh lại.
“Mau lên thuyền!”
Canô xé rách mặt biển, bọt sóng trắng xóa tan đi những tiếng ồn ào ở phía sau. Velen thở phào, cảm ơn đồng nghiệp lên thuyền cùng với giọng nói như được sống sót sau tai nạn: “May mà nhờ có anh …”
“Đừng khách sáo.” Đối phương thoải mái trả lời lại.
— giọng nói đó rất quen, nhưng cũng không phải là vị đồng nghiệp cũ Velen nghĩ rằng sẽ đi theo.
“Alexander?!” Velen giật mình thốt lên: “Sao anh lại ở đây? Richard đâu?”
Giáo sư Nolan lấy làm tiếc nhún vai: “Anh ta không chen lên thuyền được.”
Velen nghi ngờ nhìn đối phương, nhưng biểu hiện của ngài giáo sư lại không hề có sơ hở nào.
“Rồi rồi.” cuối cùng, Velen đành nói: “Chúng ta đi tìm Dylan.”
Bọn họ nhanh chóng tới chỗ đã hẹn với Dylan, giáo sư Nolan tắt động cơ để thuyền từ từ dừng lại. Dylan còn chưa xuất hiện, ánh mặt trời ban trưa rải xuống mặt biển, gần đó, đàn cá mặt trăng lười nhác bơi ì ạch sát mặt nước.
“Đó là mấy con cá trước Dylan được tặng hả?” giáo sư Nolan chỉ cho Velen: “Bọn nó lại bơi về đây sao?”
“Chắc hẳn là bọn nó.” Velen nhìn đàn cá mặt trăng. Số lượng của bọn nó ít hơn so với lần đầu nhìn thấy, nhưng nếu so sánh với mấy đàn cá mặt trăng khác ở vùng biển này thì tỷ lệ sống của bọn nó đã là kỳ tích rồi.
“Tôi cứ nghĩ bọn nó sẽ chết trong mấy cơn bão trên biển. Nhìn qua xem ra số bọn nó khá hên đấy.” giáo sư vừa nói, vừa giúp Velen mặc đồ lặn vào.
Mặc đồ lặn cơ giới cũng phải mất thời gian. Sau khi Velen mặc xong thì người cá trẻ tuổi với đuôi cá màu cam đã trồi lên mặt nước.
“Hi, Dylan.” Giáo sư Nolan vẫy vẫy tay với cậu.
Dylan đáp lại một biểu cảm “Chào chú.” ngắn gọn.
Velen cười nhìn Dylan qua nón bảo hộ, sau đó nhảy xuống biển. Nước biển bao bọc vị khách xa lạ, thế giới dưới nước cũng hiện lên rất rõ ràng.
“Cẩn thận đừng để cáp quang bị mắc đó nhé.” Lời nhắc của giáo sư truyền ra từ tai nghe.
“Tôi sẽ chú ý.” Velen đáp lại.
Sau khi dặn dò mấy điều bình thường, Velen ra dấu bảo Dylan dẫn đường. Con đường Dylan đã chọn hiển nhiên là hợp cho Velen có thể bơi vào, không có nhiều chướng ngại vật và cũng không có đá ngầm sẽ làm cáp quang mắc vào.
Theo mực nước dần sâu hơn, ánh sáng của mặt trời cũng dần yếu đi. Velen muốn bật đèn lên nhưng Dylan lại ngăn anh lại.
“Không cần đâu.” Dylan nhẹ nhàng bơi cạnh nghiên cứu viên của mình: “Sắp đến nơi rồi.”
Dưới độ sâu 50m, Dylan ngừng lặn tiếp, cậu dắt thợ lặn bơi đi. Không lâu sau, một hang động được tạo nên từ những tảng đá bị đổ hiện ra trước mắt họ. Có lẽ vì ở bãi đá ngầm không có những con cá nguy hiểm nên Dylan không có ngụy trang cửa động. Sau khi vào trong hang, Velen đã hiểu vì sao cậu lại bảo không cần bật đèn.
“Phòng ngủ” của Dylan rất sáng, ở trong hang động rộng rãi này là nhưng con huệ biển* và sao biển lông rực rỡ. Những sinh vật phát sáng dưới nước này chập chờn theo dòng biển, mấy con sao biển lông nhát người còn cuộn người lại, trốn vào trong những khe đá.
*Huệ biển là các loài động vật biển có thuộc lớp Crinoidea của động vật (Echinodermata).Chúng sống ở cả hai vùng nước nông và vùng sâu đến 9.000 mét (30.000 ft). Những loài không có cuống còn được gọi là “sao biển lông” (feather stars)
“Đẹp quá!” Velen không kìm lại được lời ca ngợi.
Lời khen của anh đã lấy lòng chủ nhân của “phòng ngủ” này.
“Tự tìm đó!” Dylan vui vẻ vung đuôi, bọt sóng nổi lên làm mấy con huệ biển nghiêng nghiêng ngả ngả.
Ánh sáng màu lam chiếu sáng hang động, dưới màu sắc hài hòa ấy, một nơi có màu khác biệt ở vách hang trông rất rõ ràng. Velen bơi đến chỗ đó, Dylan cũng không cản lại.
“Đó là gì thế?” câu hỏi của giáo sư Nolan vang lên: “Nhìn có vẻ lấp lánh.”
“Là sợi Golden Eyes kia?” Velen thử đoán, bơi gần tới chỗ đó.
Tầm nhìn thay đổi làm vách hang khá bằng phẳng hiện ra trước mắt Velen. Mấy ốc biển và vỏ sò được nghiên cứu viên tặng được đính lên trên đó — có một vài con bị lấy xuống làm những lỗ đá đó thâm hơn những chỗ khác — mà ngay giữa vách đá đó là dây chuyền đắt giá đã được treo lên.
“Nhóc muốn chú lấy nó xuống?” Velen bảo giáo sư Nolan phiên dịch lại câu hỏi của anh.
Dylan gật đầu, đi tới kéo kéo cái dây chuyền đó: “Nó bị kẹt rồi, nếu tôi giật nó ra thì sẽ bị đứt mất.”
“Nhóc không muốn làm hỏng nó sao?” Velen cười, câu hỏi cũng mang theo sự trêu chọc: “Bởi vì đây là món quà Alroy đã tặng?”
Giáo sư Nolan cười ra tiếng trong tai nghe. Anh ta dịch câu hỏi của Velen ra, giai điệu nhẹ nhàng làm người cá trẻ tuôi đong đưa cái đuôi — Dylan nhìn có vẻ thẹn thùng, nhưng mà lúc Velen và giáo sư Nolan cứ nghĩ cậu không trả lời thì cậu lại thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Hay lắm.” giáo sư cảm thán: “Nhóc con càng ngày càng thẳng thắn.”
Velen không phát biểu gì. Anh bật đèn lên, quan sát kĩ cái dây chuyền kia: vì để cố định nó, Dylan rõ là đã rất cố gắng. Một hòn đá nhỏ được ghim sâu vào trong khe đá để đỡ mặt kim cương, hỗn hợp bùn với tảo biển dính dây chuyền này lại. Velen thửu dùng máy móc giật ra thử, mặt đá màu trà kia lắc lư, nhưng dây chuyền vẫn dính chặt vào trên vách đá.
“Dính chặt lắm.” Velen bảo giáo sư Nolan: “Có vài chỗ hơi ố, không biết là do độ tinh khiết hay bị ăn mòn nữa, nhìn trông có vẻ không dùng biện pháp mạnh được.”
“Anh định làm thế nào.”
“Cái bộ này có lưỡi dao.” Velen nói: “Tôi nhớ là thế.”
“Anh dịnh cạo đất ra?” giáo sư xác nhận lại ý định của Velen rồi sau đó điều chỉnh lại bằng laptop: “Được rồi, đã chỉnh xong.”
Tay phải bằng máy cong xuống, các con dao nhỏ bật lên từ đót ngón tay. Sự biến đổi bất ngờ làm Dylan thấy tò mò, khi cậu đang nhìn, Velen thử độ sắc và cứng của lưỡi dao trên vách hang, đá ngầm bị lưỡi dao cạo ra vụn đá.
“Đừng tới gần quá đó nhé.” Velen nhắc Dylan đang đầy hứng thú, sau đó anh bắt đầu cạo cái dây chuyền kim cương đó ra.
Việc này tốn một khoảng thời gian ngắn, cho đến khi dây chuyền được tách ra hẳn, Velen mới hỏi Dylan: “Cần chú rửa nó hộ không?”
Dylan hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dây chuyền này bị thế này chắc cũng được một khoảng thời gian rồi. Sau khi được đồng ý thì Velen chụp lại vài pose nữa, mà lúc anh chuẩn bị tạm biệt khi đã hoàn thành công việc thì giọng nói phấn khích của giáo sư Nolan lại vang lên: “Quay lại đi!”
“Sao vậy?” Velen vừa thắc mắc vừa làm theo yêu cầu của anh ta.
Góc độ này đối diện với vách tường đầy vỏ sò và ốc biển, do ánh sáng nên những cái lỗ trên vách hang càng bắt mắt hơn.
“Lùi về sau vài bước nữa.” Ngài giáo sư nói với Velen.
Velen từ từ lùi về đằng sau, mãi đến khi tai nghe truyền ra tiếng ngừng mới dừng lại.
“Nhìn mấy cái vỏ sò đó đi — cả mấy cái lỗ nữa!” tiếng của giáo sư càng kích động hơn: “Có nhận ra đây là hình gì không?!”
Velen mông lung nhìn cái vách hang này.
— sau đó, nhịp thở của anh như ngừng lại.
Những vỏ sò và con ốc biển kia, cả những cái lỗ không nữa đã tạo ra hình một người cá: mà chỗ vừa bị dao cạo, lại ở ngay trên cổ người cá đó.
Ngồi canô từ chỗ gặp Dylan đến đảo nhân tạo chỉ mất có 20 phút, Velen về đến nơi, nói sơ qua tình hình cho đồng nghiệp xong thì đi lấy một bộ đồ lặn cơ giới.
“Phòng ngủ” của người cá là một bí mật, cho tới bây giờ vẫn chưa có “phòng ngủ” đang sử dụng nào bị theo dõi — nên lời nhờ cậy của Dylan đã nhanh chóng lan khắp đảo nhân tạo, làm cho lúc Velen mang đồ lên đến chỗ để canô thì gần như tất cả mọi người trên đảo đã vây kín ở đó: “Dylan gặp phải rắc rối gì thế?” “Nhớ phải chụp chi tiết một tí đó!” “Dây chuyền? Dây chuyền nào thế?” “…” “…” sự huyên náo ầm trời và những ánh mắt sáng như đèn pha ở khắp nơi.
Lúc Velen chuẩn bị chạy trốn, có người kéo tay anh lại.
“Mau lên thuyền!”
Canô xé rách mặt biển, bọt sóng trắng xóa tan đi những tiếng ồn ào ở phía sau. Velen thở phào, cảm ơn đồng nghiệp lên thuyền cùng với giọng nói như được sống sót sau tai nạn: “May mà nhờ có anh …”
“Đừng khách sáo.” Đối phương thoải mái trả lời lại.
— giọng nói đó rất quen, nhưng cũng không phải là vị đồng nghiệp cũ Velen nghĩ rằng sẽ đi theo.
“Alexander?!” Velen giật mình thốt lên: “Sao anh lại ở đây? Richard đâu?”
Giáo sư Nolan lấy làm tiếc nhún vai: “Anh ta không chen lên thuyền được.”
Velen nghi ngờ nhìn đối phương, nhưng biểu hiện của ngài giáo sư lại không hề có sơ hở nào.
“Rồi rồi.” cuối cùng, Velen đành nói: “Chúng ta đi tìm Dylan.”
Bọn họ nhanh chóng tới chỗ đã hẹn với Dylan, giáo sư Nolan tắt động cơ để thuyền từ từ dừng lại. Dylan còn chưa xuất hiện, ánh mặt trời ban trưa rải xuống mặt biển, gần đó, đàn cá mặt trăng lười nhác bơi ì ạch sát mặt nước.
“Đó là mấy con cá trước Dylan được tặng hả?” giáo sư Nolan chỉ cho Velen: “Bọn nó lại bơi về đây sao?”
“Chắc hẳn là bọn nó.” Velen nhìn đàn cá mặt trăng. Số lượng của bọn nó ít hơn so với lần đầu nhìn thấy, nhưng nếu so sánh với mấy đàn cá mặt trăng khác ở vùng biển này thì tỷ lệ sống của bọn nó đã là kỳ tích rồi.
“Tôi cứ nghĩ bọn nó sẽ chết trong mấy cơn bão trên biển. Nhìn qua xem ra số bọn nó khá hên đấy.” giáo sư vừa nói, vừa giúp Velen mặc đồ lặn vào.
Mặc đồ lặn cơ giới cũng phải mất thời gian. Sau khi Velen mặc xong thì người cá trẻ tuổi với đuôi cá màu cam đã trồi lên mặt nước.
“Hi, Dylan.” Giáo sư Nolan vẫy vẫy tay với cậu.
Dylan đáp lại một biểu cảm “Chào chú.” ngắn gọn.
Velen cười nhìn Dylan qua nón bảo hộ, sau đó nhảy xuống biển. Nước biển bao bọc vị khách xa lạ, thế giới dưới nước cũng hiện lên rất rõ ràng.
“Cẩn thận đừng để cáp quang bị mắc đó nhé.” Lời nhắc của giáo sư truyền ra từ tai nghe.
“Tôi sẽ chú ý.” Velen đáp lại.
Sau khi dặn dò mấy điều bình thường, Velen ra dấu bảo Dylan dẫn đường. Con đường Dylan đã chọn hiển nhiên là hợp cho Velen có thể bơi vào, không có nhiều chướng ngại vật và cũng không có đá ngầm sẽ làm cáp quang mắc vào.
Theo mực nước dần sâu hơn, ánh sáng của mặt trời cũng dần yếu đi. Velen muốn bật đèn lên nhưng Dylan lại ngăn anh lại.
“Không cần đâu.” Dylan nhẹ nhàng bơi cạnh nghiên cứu viên của mình: “Sắp đến nơi rồi.”
Dưới độ sâu 50m, Dylan ngừng lặn tiếp, cậu dắt thợ lặn bơi đi. Không lâu sau, một hang động được tạo nên từ những tảng đá bị đổ hiện ra trước mắt họ. Có lẽ vì ở bãi đá ngầm không có những con cá nguy hiểm nên Dylan không có ngụy trang cửa động. Sau khi vào trong hang, Velen đã hiểu vì sao cậu lại bảo không cần bật đèn.
“Phòng ngủ” của Dylan rất sáng, ở trong hang động rộng rãi này là nhưng con huệ biển* và sao biển lông rực rỡ. Những sinh vật phát sáng dưới nước này chập chờn theo dòng biển, mấy con sao biển lông nhát người còn cuộn người lại, trốn vào trong những khe đá.
*Huệ biển là các loài động vật biển có thuộc lớp Crinoidea của động vật (Echinodermata).Chúng sống ở cả hai vùng nước nông và vùng sâu đến 9.000 mét (30.000 ft). Những loài không có cuống còn được gọi là “sao biển lông” (feather stars)
“Đẹp quá!” Velen không kìm lại được lời ca ngợi.
Lời khen của anh đã lấy lòng chủ nhân của “phòng ngủ” này.
“Tự tìm đó!” Dylan vui vẻ vung đuôi, bọt sóng nổi lên làm mấy con huệ biển nghiêng nghiêng ngả ngả.
Ánh sáng màu lam chiếu sáng hang động, dưới màu sắc hài hòa ấy, một nơi có màu khác biệt ở vách hang trông rất rõ ràng. Velen bơi đến chỗ đó, Dylan cũng không cản lại.
“Đó là gì thế?” câu hỏi của giáo sư Nolan vang lên: “Nhìn có vẻ lấp lánh.”
“Là sợi Golden Eyes kia?” Velen thử đoán, bơi gần tới chỗ đó.
Tầm nhìn thay đổi làm vách hang khá bằng phẳng hiện ra trước mắt Velen. Mấy ốc biển và vỏ sò được nghiên cứu viên tặng được đính lên trên đó — có một vài con bị lấy xuống làm những lỗ đá đó thâm hơn những chỗ khác — mà ngay giữa vách đá đó là dây chuyền đắt giá đã được treo lên.
“Nhóc muốn chú lấy nó xuống?” Velen bảo giáo sư Nolan phiên dịch lại câu hỏi của anh.
Dylan gật đầu, đi tới kéo kéo cái dây chuyền đó: “Nó bị kẹt rồi, nếu tôi giật nó ra thì sẽ bị đứt mất.”
“Nhóc không muốn làm hỏng nó sao?” Velen cười, câu hỏi cũng mang theo sự trêu chọc: “Bởi vì đây là món quà Alroy đã tặng?”
Giáo sư Nolan cười ra tiếng trong tai nghe. Anh ta dịch câu hỏi của Velen ra, giai điệu nhẹ nhàng làm người cá trẻ tuôi đong đưa cái đuôi — Dylan nhìn có vẻ thẹn thùng, nhưng mà lúc Velen và giáo sư Nolan cứ nghĩ cậu không trả lời thì cậu lại thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Hay lắm.” giáo sư cảm thán: “Nhóc con càng ngày càng thẳng thắn.”
Velen không phát biểu gì. Anh bật đèn lên, quan sát kĩ cái dây chuyền kia: vì để cố định nó, Dylan rõ là đã rất cố gắng. Một hòn đá nhỏ được ghim sâu vào trong khe đá để đỡ mặt kim cương, hỗn hợp bùn với tảo biển dính dây chuyền này lại. Velen thửu dùng máy móc giật ra thử, mặt đá màu trà kia lắc lư, nhưng dây chuyền vẫn dính chặt vào trên vách đá.
“Dính chặt lắm.” Velen bảo giáo sư Nolan: “Có vài chỗ hơi ố, không biết là do độ tinh khiết hay bị ăn mòn nữa, nhìn trông có vẻ không dùng biện pháp mạnh được.”
“Anh định làm thế nào.”
“Cái bộ này có lưỡi dao.” Velen nói: “Tôi nhớ là thế.”
“Anh dịnh cạo đất ra?” giáo sư xác nhận lại ý định của Velen rồi sau đó điều chỉnh lại bằng laptop: “Được rồi, đã chỉnh xong.”
Tay phải bằng máy cong xuống, các con dao nhỏ bật lên từ đót ngón tay. Sự biến đổi bất ngờ làm Dylan thấy tò mò, khi cậu đang nhìn, Velen thử độ sắc và cứng của lưỡi dao trên vách hang, đá ngầm bị lưỡi dao cạo ra vụn đá.
“Đừng tới gần quá đó nhé.” Velen nhắc Dylan đang đầy hứng thú, sau đó anh bắt đầu cạo cái dây chuyền kim cương đó ra.
Việc này tốn một khoảng thời gian ngắn, cho đến khi dây chuyền được tách ra hẳn, Velen mới hỏi Dylan: “Cần chú rửa nó hộ không?”
Dylan hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dây chuyền này bị thế này chắc cũng được một khoảng thời gian rồi. Sau khi được đồng ý thì Velen chụp lại vài pose nữa, mà lúc anh chuẩn bị tạm biệt khi đã hoàn thành công việc thì giọng nói phấn khích của giáo sư Nolan lại vang lên: “Quay lại đi!”
“Sao vậy?” Velen vừa thắc mắc vừa làm theo yêu cầu của anh ta.
Góc độ này đối diện với vách tường đầy vỏ sò và ốc biển, do ánh sáng nên những cái lỗ trên vách hang càng bắt mắt hơn.
“Lùi về sau vài bước nữa.” Ngài giáo sư nói với Velen.
Velen từ từ lùi về đằng sau, mãi đến khi tai nghe truyền ra tiếng ngừng mới dừng lại.
“Nhìn mấy cái vỏ sò đó đi — cả mấy cái lỗ nữa!” tiếng của giáo sư càng kích động hơn: “Có nhận ra đây là hình gì không?!”
Velen mông lung nhìn cái vách hang này.
— sau đó, nhịp thở của anh như ngừng lại.
Những vỏ sò và con ốc biển kia, cả những cái lỗ không nữa đã tạo ra hình một người cá: mà chỗ vừa bị dao cạo, lại ở ngay trên cổ người cá đó.