Cuộc trò chuyện của vị khách ấy và con người diễn ra không lâu, Alroy nghe thấy họ tạm biệt nhau, sau đó con thuyền vượt biển này vòng về theo đường cũ.
Vì không muốn bị người trên thuyền phát hiện, Alroy lặn xuống sâu hơn. Hắn chờ ở đó một lúc, sau khi chắc chắn rằng con người đã đi hẳn, Alroy mới bơi tới chỗ vừa diễn ra cuộc nói chuyện: vị khách của hắn đã không còn ở đó nữa, mà xung quanh đó cũng không thấy bóng đấu.
“Là đi săn sao?” Đây là thời gian khá đẹp để đi săn, có lẽ vị khách của hắn đang đi tìm một đàn cá nào đó. Alroy hơi hụt hẫng, nhưng nhanh chóng, cảm giác ngứa ngáy như được bầy cá bác sĩ vờn quanh làm hắn phấn chấn hơn: “Đúng rồi, ta có thể bảo nàng cách tìm cá.”
– Có thể tiện đó nói tên của mình ra.
Nghĩ thế, Alroy rẽ sang hướng khác, lộn lại chỗ của đàn cá heo: đàn cá heo luôn tìm được những nơi có bầy cá, mà người cá cũng thích đi săn cùng đàn cá heo này. Vị khách của hắn vẫn còn xa lạ với vùng biển này, nếu không có đàn cá heo hỗ trợ, muốn tìm một bầy cá dễ săn cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Đầu tiên là chào, rồi sau đó giới thiệu tên mình — không, vẫn nên nói cho nàng biết vị trí của bầy cá …” Alroy vừa tăng nhanh tốc độ, vừa suy nghĩ một cách rối bời: “Thật ra ta và nàng có thể đi săn với nhau, như thế sẽ săn được nhiều hơn, nhưng mà về độ an toàn …” Động tác uốn đuôi tạm ngừng, một ký ức không mấy tốt đẹp làm Alroy phủ định cái ý tưởng này: “Thôi trước cứ tạm hoãn lại đã …”
Hắn cố gắng tăng tốc, tiếng vui đùa khi săn mồi thành công của đàn cá heo đã ở ngay đây, Alroy ngăn một con cá nhỏ không kịp tránh suýt đụng vào mặt hắn lại, gọi đàn cá heo.
Tiếng đáp lại nháo nhào lập tức truyền tới, đa phần khoe chiến công, cũng không ít cái là lời mời đi săn
Alroy không quan tâm mấy cái đó, nói thẳng yêu cầu của mình: “Tìm đàn cá nào xa xa đây một tí đi.”
Đàn cá heo thắc mắc: “Chỗ này đủ cá để ăn rồi mà.” Chúng nó tỏ vẻ như thế, phản đối việc bỏ lại khu vực đi săn này.
Alroy đang muốn giải thích với chúng nó thì câu hỏi từ vị khách ấy đã cắt lời hắn.
“Em có thể bắt cá ở đây không?” giai điệu du dương vẽ ra một phạm vi.
Alroy lập tức nhận ra: đó là vùng biển quanh đảo, dưới biển có lắp rất nhiều camera — đó là khu vực của con người.
“Nàng thích con người sao?” Alroy giật mình.
Mới đây hắn đã nghe thấy nàng nói chuyện với con người, cái lời ca vui tươi đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
“Nàng còn thích ở chung với con người hơn …” Tâm trạng của Alroy đã tạm biệt sự vui mừng mới nãy.
Hắn cũng biết mình không quá mong chờ vị khách mới đến đây không lâu này, nhưng yêu cầu của nàng vấn làm hắn thấy hụt hẵng.
Đàn cá heo vẫn còn hỏi về chuyện tìm bầy cá mới, dù Alroy đã bảo bọn nó: “Không cần nữa.”, những mấy tên hóng hớt này vẫn không chịu thôi.
Mà vị khách của hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
“Không cần tìm bầy cá mới nữa.” Alroy lại nói với bầy cá heo. Hắn do dự một chốc, đưa ra yêu cầu mới với đàn cá heo: “Đi giúp nàng ấy đi.”
Bây giờ đàn cá heo không hỏi thêm gì nữa, chúng nó cũng rất tò mò với vị khách của Alroy, lúc được chỉ thị xong thì lấp tức chạy biến đi.
Alroy vẫn đứng ở đó. Một bầy cá bơi lội gần đó, Alroy nhìn bọn nó nhưng lại thiết bắt nữa.
Hắn ra khỏi khu vực săn, bơi lên trên mặt biển ấm áp.
“Em có thể bắt cá ở đây không?”
Giai điệu ấy được lặp lại lay động mặt biển, trong đó còn có cả tiếng hò reo vui vẻ của đàn cá heo.
Tâm trạng của Alroy vẫn tồi tệ thế, hắn muốn trả lời một cách thân thiện, nhưng lời nói cứ như mắc kẹt lại trong cổ họng làm hắn lại thấy ảo não — “Tùy em.”
“Haiz …” Alroy chìm xuống nước, không hề nhúc nhích: “ … Lại hỏng hết rồi.”
Sự sa sút đó làm mây hôm sau hắn cũng không vực dây được, thậm chí cả đàn cá heo cũng nhận ra điều đó. Chúng nó liên tục hỏi thăm, Alroy cũng chỉ an ủi bọn nó là mình không sao cả.
“Ta không bị bệnh, cũng không ăn phải đồ hỏng, không phải vì các em ồn quá đâu, cũng không phải vì người cá mới tới nốt.”
Câu trả lời này Alroy đã lặp lại rất nhiều lần, ngay cả giai điệu cũng trở nên cố định, nhưng đàn cá heo vẫn không chịu tin.
Cuối cùng, chúng nó đưa ra kết luận của mình: “Là vì nhóc mới tới đó.”
Alroy không tranh luận thêm, điều này làm đàn cá heo càng thêm chắc chắn về kết luận của mình.
“Anh ghét nhóc ấy ư?” đàn cá heo hỏi hắn.
Alroy phủ nhận: “Không ghét — nhưng có lẽ nàng ghét ta lắm.”
Từ cuộc đối thoại đó, vị khách mới đến biển của hắn cũng không có ý gì là muốn trò chuyện nữa. Alroy nđã chờ rất nhiều ngày, giờ, hắn đã không ôm hi vọng nào nữa.
“Ta không biết cách giao tiếp với khác phái.” Alroy thấy mình đang bất lực dần, nhưng suy nghĩ “Giữ nguyên thế này cho đến khi nàng đi.” Trong đầu đã áp đảo cái mong muốn chủ động hỏi thăm đối phương: “Ít ra thế này sẽ không làm tình hình trở nên tồi tệ hơn nữa.”
Trước suy nghĩ ấy của hắn, đàn cá heo tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Chúng nó an ủi, cổ vũ hắn hãy thử tham gia mấy hoạt động mạnh như đi săn xem.
Alroy không từ chối.
Đã là xế chiều, cả ngay nay hắn chưa nhét được cái gì nên hồn vào bụng cả — hơn nữa hắn cùng cần phải dời sự chú ý của mình đi.
Đàn cá heo nhanh chóng lùa một đàn cá Cali còn chưa trưởng thành lại. Đối với chúng nó, mấy con cá ngừ Cali này đã to lắm rồi, nếu để cá heo tự đi săn thì con mồi này dù có bắt được cũng không ăn nổi, nhưng khi cùng đi với người cá, chúng nó có thể bảo Alroy cắt sẵn ra rồi chia nhau.
Sự sa sút của Alroy đã làm cho mấy ngày nay đàn cá heo chưa ăn được tên nào to xác cả, chúng nó rất mong ngóng đợt đi săn này, mà Alroy cũng không làm chúng thất vọng.
Trước khi bầy cá ngừ Cali này nhận ra được sự nguy hiểm hắn đã chọn xong mục tiêu cho mình rồi nhanh chóng xé vây hậu môn và vây đuôi của nó. Con mồi bị thương cố gắng giãy dụa, nhưng bởi vì vây đã bị thương nên nó đã không thể chạy trốn được nữa. Cá heo ùa lên, chúng nó ngăn bầy cá đang hỗn loạn lại, đưa con mồi của Alroy đến một nơi an toàn.
“Cá!” đàn cá heo vui vẻ reo, giục Alroy giết chết nó.
Alroy thoải mái mở bụng cá ra, nhưng trước khi hắn kịp cắt nó ra, làn nước đã mang một câu hỏi ngọt ngào đến đây.
“Chúng ta có thể trở thành bạn sao?”
Động tác của Alroy ngừng lại.
Vì không muốn bị người trên thuyền phát hiện, Alroy lặn xuống sâu hơn. Hắn chờ ở đó một lúc, sau khi chắc chắn rằng con người đã đi hẳn, Alroy mới bơi tới chỗ vừa diễn ra cuộc nói chuyện: vị khách của hắn đã không còn ở đó nữa, mà xung quanh đó cũng không thấy bóng đấu.
“Là đi săn sao?” Đây là thời gian khá đẹp để đi săn, có lẽ vị khách của hắn đang đi tìm một đàn cá nào đó. Alroy hơi hụt hẫng, nhưng nhanh chóng, cảm giác ngứa ngáy như được bầy cá bác sĩ vờn quanh làm hắn phấn chấn hơn: “Đúng rồi, ta có thể bảo nàng cách tìm cá.”
– Có thể tiện đó nói tên của mình ra.
Nghĩ thế, Alroy rẽ sang hướng khác, lộn lại chỗ của đàn cá heo: đàn cá heo luôn tìm được những nơi có bầy cá, mà người cá cũng thích đi săn cùng đàn cá heo này. Vị khách của hắn vẫn còn xa lạ với vùng biển này, nếu không có đàn cá heo hỗ trợ, muốn tìm một bầy cá dễ săn cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Đầu tiên là chào, rồi sau đó giới thiệu tên mình — không, vẫn nên nói cho nàng biết vị trí của bầy cá …” Alroy vừa tăng nhanh tốc độ, vừa suy nghĩ một cách rối bời: “Thật ra ta và nàng có thể đi săn với nhau, như thế sẽ săn được nhiều hơn, nhưng mà về độ an toàn …” Động tác uốn đuôi tạm ngừng, một ký ức không mấy tốt đẹp làm Alroy phủ định cái ý tưởng này: “Thôi trước cứ tạm hoãn lại đã …”
Hắn cố gắng tăng tốc, tiếng vui đùa khi săn mồi thành công của đàn cá heo đã ở ngay đây, Alroy ngăn một con cá nhỏ không kịp tránh suýt đụng vào mặt hắn lại, gọi đàn cá heo.
Tiếng đáp lại nháo nhào lập tức truyền tới, đa phần khoe chiến công, cũng không ít cái là lời mời đi săn
Alroy không quan tâm mấy cái đó, nói thẳng yêu cầu của mình: “Tìm đàn cá nào xa xa đây một tí đi.”
Đàn cá heo thắc mắc: “Chỗ này đủ cá để ăn rồi mà.” Chúng nó tỏ vẻ như thế, phản đối việc bỏ lại khu vực đi săn này.
Alroy đang muốn giải thích với chúng nó thì câu hỏi từ vị khách ấy đã cắt lời hắn.
“Em có thể bắt cá ở đây không?” giai điệu du dương vẽ ra một phạm vi.
Alroy lập tức nhận ra: đó là vùng biển quanh đảo, dưới biển có lắp rất nhiều camera — đó là khu vực của con người.
“Nàng thích con người sao?” Alroy giật mình.
Mới đây hắn đã nghe thấy nàng nói chuyện với con người, cái lời ca vui tươi đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
“Nàng còn thích ở chung với con người hơn …” Tâm trạng của Alroy đã tạm biệt sự vui mừng mới nãy.
Hắn cũng biết mình không quá mong chờ vị khách mới đến đây không lâu này, nhưng yêu cầu của nàng vấn làm hắn thấy hụt hẵng.
Đàn cá heo vẫn còn hỏi về chuyện tìm bầy cá mới, dù Alroy đã bảo bọn nó: “Không cần nữa.”, những mấy tên hóng hớt này vẫn không chịu thôi.
Mà vị khách của hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
“Không cần tìm bầy cá mới nữa.” Alroy lại nói với bầy cá heo. Hắn do dự một chốc, đưa ra yêu cầu mới với đàn cá heo: “Đi giúp nàng ấy đi.”
Bây giờ đàn cá heo không hỏi thêm gì nữa, chúng nó cũng rất tò mò với vị khách của Alroy, lúc được chỉ thị xong thì lấp tức chạy biến đi.
Alroy vẫn đứng ở đó. Một bầy cá bơi lội gần đó, Alroy nhìn bọn nó nhưng lại thiết bắt nữa.
Hắn ra khỏi khu vực săn, bơi lên trên mặt biển ấm áp.
“Em có thể bắt cá ở đây không?”
Giai điệu ấy được lặp lại lay động mặt biển, trong đó còn có cả tiếng hò reo vui vẻ của đàn cá heo.
Tâm trạng của Alroy vẫn tồi tệ thế, hắn muốn trả lời một cách thân thiện, nhưng lời nói cứ như mắc kẹt lại trong cổ họng làm hắn lại thấy ảo não — “Tùy em.”
“Haiz …” Alroy chìm xuống nước, không hề nhúc nhích: “ … Lại hỏng hết rồi.”
Sự sa sút đó làm mây hôm sau hắn cũng không vực dây được, thậm chí cả đàn cá heo cũng nhận ra điều đó. Chúng nó liên tục hỏi thăm, Alroy cũng chỉ an ủi bọn nó là mình không sao cả.
“Ta không bị bệnh, cũng không ăn phải đồ hỏng, không phải vì các em ồn quá đâu, cũng không phải vì người cá mới tới nốt.”
Câu trả lời này Alroy đã lặp lại rất nhiều lần, ngay cả giai điệu cũng trở nên cố định, nhưng đàn cá heo vẫn không chịu tin.
Cuối cùng, chúng nó đưa ra kết luận của mình: “Là vì nhóc mới tới đó.”
Alroy không tranh luận thêm, điều này làm đàn cá heo càng thêm chắc chắn về kết luận của mình.
“Anh ghét nhóc ấy ư?” đàn cá heo hỏi hắn.
Alroy phủ nhận: “Không ghét — nhưng có lẽ nàng ghét ta lắm.”
Từ cuộc đối thoại đó, vị khách mới đến biển của hắn cũng không có ý gì là muốn trò chuyện nữa. Alroy nđã chờ rất nhiều ngày, giờ, hắn đã không ôm hi vọng nào nữa.
“Ta không biết cách giao tiếp với khác phái.” Alroy thấy mình đang bất lực dần, nhưng suy nghĩ “Giữ nguyên thế này cho đến khi nàng đi.” Trong đầu đã áp đảo cái mong muốn chủ động hỏi thăm đối phương: “Ít ra thế này sẽ không làm tình hình trở nên tồi tệ hơn nữa.”
Trước suy nghĩ ấy của hắn, đàn cá heo tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Chúng nó an ủi, cổ vũ hắn hãy thử tham gia mấy hoạt động mạnh như đi săn xem.
Alroy không từ chối.
Đã là xế chiều, cả ngay nay hắn chưa nhét được cái gì nên hồn vào bụng cả — hơn nữa hắn cùng cần phải dời sự chú ý của mình đi.
Đàn cá heo nhanh chóng lùa một đàn cá Cali còn chưa trưởng thành lại. Đối với chúng nó, mấy con cá ngừ Cali này đã to lắm rồi, nếu để cá heo tự đi săn thì con mồi này dù có bắt được cũng không ăn nổi, nhưng khi cùng đi với người cá, chúng nó có thể bảo Alroy cắt sẵn ra rồi chia nhau.
Sự sa sút của Alroy đã làm cho mấy ngày nay đàn cá heo chưa ăn được tên nào to xác cả, chúng nó rất mong ngóng đợt đi săn này, mà Alroy cũng không làm chúng thất vọng.
Trước khi bầy cá ngừ Cali này nhận ra được sự nguy hiểm hắn đã chọn xong mục tiêu cho mình rồi nhanh chóng xé vây hậu môn và vây đuôi của nó. Con mồi bị thương cố gắng giãy dụa, nhưng bởi vì vây đã bị thương nên nó đã không thể chạy trốn được nữa. Cá heo ùa lên, chúng nó ngăn bầy cá đang hỗn loạn lại, đưa con mồi của Alroy đến một nơi an toàn.
“Cá!” đàn cá heo vui vẻ reo, giục Alroy giết chết nó.
Alroy thoải mái mở bụng cá ra, nhưng trước khi hắn kịp cắt nó ra, làn nước đã mang một câu hỏi ngọt ngào đến đây.
“Chúng ta có thể trở thành bạn sao?”
Động tác của Alroy ngừng lại.