Lam Nguyên Ninh đối với chuyện của Chu Chính, luôn có cảm giác là không thẹn với lương tâm, chủ yếu là vấn đề giao lưu kết nối, hơn nữa Lam Nguyên Ninh cho rằng nếu Chu Chính đã là thân tín của Hàn Đông, vậy thì về mặt lợi ích với bản thân là nhất trí, vì vậy có vài lời anh ta cũng không nói quá mức cẩn thận, không ngờ trời đất đưa đẩy lại nảy sinh khúc mắc với Chu Chính.
Tuy rằng Lam Nguyên Ninh không thẹn với lương tâm, nhưng anh ta cũng biết mối quan hệ giữa Chu Chính và Hàn Đông rất tốt, không chỉ về mặt công việc, mà là quan hệ cá nhân rất tốt. Lúc đầu khi Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu, quen biết với Chu Chính và xây dựng nên mối quan hệ khá tốt, vì vậy nếu như Chu Chính gặp riêng Hàn Đông để tố cáo mình, đối với bản thân là rất bất lợi, dù cho Hàn Đông không nhất định tin hoàn toàn Chu Chính, nhưng cũng có thể bởi vậy ấn tượng đối với bản thân cũng giảm bớt đi, đây không phải là ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của mình sao?
Lam Nguyên Ninh nhận được điện thoại của Chu Chính, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, ngồi ở trên xe, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Từ thành phố Vinh Châu đến huyện Phú Nghĩa đã sửa xong đường cao tốc, còn từ huyện Phú Nghĩa đến núi Thanh Sơn, thì lúc đầu khi Hàn Đông làm Chủ tịch huyện đã sửa xong con đường đó, bởi vậy Lam Nguyên Ninh chạy gấp một mạch, nhanh chóng đã đến núi Thanh Sơn, không lâu sau đã tìm đến chỗ trang trại mà Hàn Đông đang ở.
- Chủ tịch tỉnh, chào anh.
Lam Nguyên Ninh cung kính nói.
Hàn Đông cười đứng dậy, đưa tay ra bắt tay anh ta, nói:
- Nguyên Ninh đến rồi, ngồi xuống đi.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Đông lại đưa điếu thuốc từ trên bàn đưa đến trước mặt Lam Nguyên Ninh.
Thấy vậy trong lòng Lam Nguyên Ninh cảm thấy ấm áp, từ những chi tiết này mà nói, Hàn Đông vẫn rất tín nhiệm bản thân mình.
Lúc này Chu Chính ở một bên liền cười ha ha tiến lên phía trước chào hỏi nói:
- Lãnh đạo đến rồi.
Nói xong liền đem trà ở trong tay đưa tới.
Chu Chính đang thể hiện thái độ của mình.
Trong lòng Lam Nguyên Ninh đối với tình hình hiện tại có chút nghi ngờ, song trong lòng vẫn rất vui mừng.
Hàn Đông đem những thứ mình nhìn thấy nghe thấy nói ra một chút, thể hiện sự hài lòng đối với công tác của thành phố Vinh Châu, bảo Lam Nguyên Ninh tiếp tục duy trì, nhất định phải làm việc cẩn thận.
Thông qua giao lưu, trong lòng Lam Nguyên Ninh dần dần hiểu ra rằng, xem ra Hàn Đông gọi mình đến không phải là muốn xử lý bản thân, mà là thể hiện sự hài lòng đối với công việc của mình, đồng thời cũng có ý giải hòa mâu thuẫn giữa mình và Chu Chính. Đối với chuyện này, Lam Nguyên Ninh không có ý kiến gì, dù sao giữa anh ta và Chu Chính không có mâu thuẫn gì lớn lắm, có thể hòa hảo được là tốt nhất, Chu Chính có Hàn Đông quan tâm, tương lai chắc chắn có triển vọng tốt hơn, bản thân không đáng vì một vài chuyện nhỏ mà làm căng mối quan hệ với anh ta.
Sau khi ăn cơm tối ở núi Thanh Sơn, Hàn Đông liền cùng với Lam Nguyên Ninh và Chu Chính, quay về thành phố Vinh Châu, ngủ tại tiệm cơm Sa Loan.
Sáng ngày hôm sau, Thành ủy Vinh Châu mở hội nghị thường vụ, báo cáo các tình hình công tác cho Chủ tịch tỉnh Hàn Đông.
Lam Nguyên Ninh đại diện cho Thành ủy, làm báo cáo tỉ mỉ về các hạng mục công việc của thành phố Vinh Châu.
Đồng thời Hàn Đông cũng chăm chú nghe những ủy viên thường vụ khác nói, và đưa ra những đánh giá và khen ngợi cao độ cho công tác của thành phố Vinh Châu.
Trong ủy viên thường vụ Thành ủy của thành phố Vinh Châu, hầu hết mọi người Hàn Đông đều quen biết, Trương Trường Hàn, Lâm Phương Tri những người này lúc đầu có mối quan hệ với Hàn Đông rất gần, bây giờ gặp mặt Hàn Đông, trong lòng họ rất xúc động.
Thời gian trước, thực ra Trương Trường Hàn, Lâm Phương Tri đều muốn tìm Hàn Đông báo cáo công việc, tuy họ chỉ là Phó giám đốc sở, nhưng quan hệ với Hàn Đông khá gần, nếu như đi báo cáo công việc hẳn là có thể gặp được Hàn Đông, song suy xét đến việc Hàn Đông mới đến có thể sẽ bận, vì vậy hai người họ thương lượng một chút, không vội vã qua đó.
Giữa trưa Hàn Đông ở lại ăn cơm, tiến hành giao lưu hơn nữa với mọi người.
Ăn cơm xong, Hàn Đông ở nhà khách gặp mặt vài đồng chí, ngoại trừ Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, thì lần lượt gặp Trương Trường Hà và Lâm Phương Tri.
Đối với bản thân, Hàn Đông không tiếc việc cho sự quan tâm nhất định. Trương Trường Hà và Lâm Phương Tri đều là người quen cũ, đối với nhân phẩm, khả năng làm việc của họ Hàn Đông cũng khá yên tâm, vì vậy Hàn Đông cũng muốn cho họ một vài cơ hội.
Lúc tiễn Hàn Đông, trong lòng cán bộ có liên quan của chính quyền Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vinh Châu đều rất vui mừng. Lần này Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu thị sát, thể hiện sự hài lòng đối với công tác của thành phố Vinh Châu, điều này đối với họ mà nói đều là một chuyện tốt.
Tuy có đồng chí đặc biệt được điều từ vùng khác đến thành phố Vinh Châu làm việc, trước đây không có qua lại gì với Hàn Đông, nhưng họ cũng nghe nói qua tính tình của Hàn Đông, biết yêu cầu của Hàn Đông đối với công việc rất cao, hiện nay có thể có được sự tán thành của Hàn Đông, trong lòng mọi người đều cảm thấy rất khó được. Công việc ở một nơi làm tốt rồi, tuy người được lợi lớn nhất là mấy lãnh đạo chủ chốt, ví dụ như lãnh đạo thăng chức, đương nhiên có vị trí được dọn ra, mỗi người cũng có không gian hoạt động, hoặc những nơi khác có vị trí thích hợp, không chừng hoạt động một chút thì có thể được điều đi.
- Cách làm tạo ra môi trường thành phố Vinh Châu, đáng để tham khảo.
Ngồi ở trên xe, Hàn Đông nói với Tô Chính Nguyên.
Nhóm Tô Chính Nguyên đuổi từ Thục Đô đến để gặp Hàn Đông, liền mang một chiếc minibus, bây giờ nhóm của họ chuẩn bị tiến đến thành phố Tân Châu.
Tô Chính Nguyên đã từng giữ chức Chủ tịch thành phố hai nhiệm kỳ, hiểu được tại sao Hàn Đông lại xem trọng công tác về mặt sáng tạo môi trường thành phố Vinh Châu đến như vậy. Anh ta nói:
- Đúng vậy, bây giờ rất nhiều địa phương của chúng ta đã hình thành một không khí rất tốt, ví dụ về mặt môi trường đầu tư, rất nhiều nơi chỗ chúng ta tuy cũng đang nỗ lực thu hút đầu tư, nhưng không có môi trường đầu tư tốt, có một cách nói, nói chính quyền của chúng ta đối với nhà đầu tư, giống như đánh bài, luôn trước tiên dùng một vài chính sách ưu đãi để thu hút nhà đầu tư, sau khi nắm được rồi, liền muốn bỏ đó, khiến nhà đầu tư rất khó chịu. Đối với các ban ngành, chúng ta nói là cửa khó vào, mặt khó coi, việc khó làm, thái độ làm việc như vậy, khiến cho sự tín nhiệm của người dân đối với chính quyền càng ngày càng ít...
- Ừ, đồng chí Chính Nguyên làm việc ở cơ sở một thời gian rất dài, đối với rất nhiều vấn đề của cơ sở, biết khá sâu sắc,
Hàn Đông khen ngợi một câu, lập tức lại nói:
- Tôi thấy đối với những hiện tượng mà anh nói, kết hợp với những kinh nghiệm tiên tiến của thành phố Vinh Châu, có thể làm ra một phương án, công trình xây dựng sáng tạo môi trường mới toàn tỉnh, phải suy nghĩ nhiều nhân tố tổng hợp...
Đang nói chuyện, điện thoại của Hứa Song vang lên. Hứa Song lấy điện thoại ra xem, lập tức nghe, nói vài câu, tắt điện thoại, liền nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch tỉnh, là trường ban thư ký Tôn gọi điện đến, về vấn đề tai nạn xe cộ lần này, phòng Đôn đốc đang kiểm tra tình hình đối với người nhà người bị hại. Trường ban thư ký Tôn phản ứng nói, người nhà người bị hại không những nhận sự uy hiếp, tối nào cũng có cuộc điện thoại làm phiền họ, thậm chí người bị hại điều trị ở trong bệnh viện cũng nhận sự uy hiếp, Ngoài ra trường ban thư ký Tôn nói, chuyện này chịu sự áp lực nhất định, song phòng Đôn đóc sẽ tiếp tục điều tra theo pháp luật, nhất định lấy lại công bằng cho người bị hại.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Biết rồi.
Hứa Song gật gật đầu, liền không nói không rằng ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, điện thoại của anh ta rung lên.
Số điện thoại này là của bản thân anh ta, những người biết cũng không nhiều, nhìn thấy là số lạ, anh ta hơi sửng sốt, liền nhấc lên nghe, nói:
- Chào anh...
- Tiểu tử, gan cũng không nhỏ đấy. Cảnh cáo anh đừng quản chuyện bao đồng, không có trí nhớ tốt phải không
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm.
Lại là cuộc điện thoại uy hiếp đó, song số điện thoại đã được đổi.
Hứa Song thở dài một hơi nói:
- Tôi chỉ làm chức trách của một người dân có lương tâm mà thôi. Gây chuyện mà chạy, còn uy hiếp đến người bị hại, nhân chứng, các anh có biết đây là vi phạm pháp luật không, tôi khuyên các anh...
- Bớt nói nhảm đi, trái pháp luật, tiểu tử anh biết pháp luật là gì không. Có vài người ở trước mặt, pháp luật là cái rắm. Nói cho anh biết, đừng cho rằng tôi không tìm được anh. Anh cứ đợi đấy, anh chết chắc rồi.
Đối phương hung tợn nói, lập tức cúp máy.
Tuy đối với những người dân bình thường mà nói, ai làm Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh đều không có sự khác biệt gì lớn. Cuộc sống của họ cũng sẽ không vì vậy mà có sự thay đổi gì lớn, vì vậy về cơ bản cũng không có bao nhiêu người đồng ý quan tâm đến chuyện này, cho dù trên thời sự thị trường muốn xuất hiện hình tượng của họ, nhưng lại chỉ có vài người dân kiên trì nhẫn nại xem tin tức.
Hơn nữa, Hàn Đông mới tới tỉnh Tây Xuyên, số lần trên thời sự cũng không phải là rất nhiều, ấn tượng trong lòng người dân thì càng ít.
Nhưng đối với người dân của trấn Triệu Hoa mà nói, tình hình lại không giống như vậy. Bởi vì Hàn Đông đã từng làm việc tại trấn Triệu Hoa, làm rất nhiều việc có lợi cho người dân của trấn Triệu Hoa. Công tác quản lý nhà nước đưa ra công khai có thể tìm hiểu, giám sát các tình trạng công việc, phí tiêu dùng, công trình xây dựng nhà máy rượu, trang trại... của chính quyền thị trấn bất cứ lúc nào. Dẫn đến mức thu nhập của người dân ở trấn Triệu Hoa cũng theo đó mà tăng dần lên, hơn nữa việc xây dựng cải tạo lại cây cầu lớn Triệu Hoa lại càng giải quyết được vấn đề giao thông nhức nhối của người dân trấn Triệu Hoa nhiều năm nay. Khi họ ra ngoài sẽ không còn phải lo lắng đợi tàu thủy nữa.
Những chuyện này, tất cả đều là vì sự nỗ lực của Hàn Đông mới có được.
Ánh mắt của người dân sáng như tuyết, người dân là những người hiểu được sự cảm ân nhất, đối với những cán bộ đem lại cho họ những lợi ích thực tế, họ luôn ghi nhớ kĩ ở trong lòng, truyền miệng cho nhau.
Chính vì nguyên nhân này, những người dân thuần phác của trấn Triệu Hoa đối với chuyện Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, họ càng cần chú ý hơn so với những người của địa phương khác. Họ cũng mong đợi việc sau khi Hàn Đông làm quan lớn hơn, có thể mang lại cho họ những lợi ích thực tế lớn hơn, vì vậy lúc nào cũng có người xem thời sự Tây Xuyên, là để chú ý đến hành động của Hàn Đông.
Ông chủ của trang trại này, lúc đầu trong nhà rất nghèo khó, cả nhà luôn trông vào mấy mẩu ruộng và một ao cá, ngày tháng trôi qua rất khó khăn. Sau đó Hàn Đông làm kinh tế trang trại ở trong trấn, ông ta nhìn thấy mấy nhà kiếm được ra tiền, vì vậy cũng liền suy nghĩ. Không chỉ làm các hạng mục nuôi dưỡng và thả câu cá sinh thái, ngoài ra còn sửa chữ Nông gia nhạc, làm ăn cũng rất khá, thu nhập tăng dần lên, mức sống của cả nhà có được sự cải thiện rất lớn. Điều này khến cho trong lòng ông luôn xem Hàn Đông là ân nhân của mình vậy. Khoảng thời gian này bỗng nhiên biết Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên làm chủ tịch tỉnh, ông lúc nào cũng quan tâm đến tin tức ở Tây Xuyên. Hôm sau ông không kìm được đã đi khoe khoang với những người tới vui chơi ở chỗ ông.
Hiện nay, khi Hàn Đông ngồi trước mặt ông, khi nhìn ông với vẻ mặt tươi cười, trong lòng ông chủ này liền xúc động đến mức không biết nói gì nữa. Bình thường tự cho là rất bình tĩnh để đại diện cho người dân của trấn Triệu Hoa cảm ơn từng ly từng tý mà Hàn Đông làm ra, nhưng hiện nay lại nói năng lộn xộn, căn bản không biết nói gì.
Xung quanh nhanh chóng liền có người chú ý đến tình hình ở đây, càng ngày càng có nhiều người nhận ra Hàn Đông, mọi người đều xúc động lần lượt vây quanh, từng người xúc động đến mặt mũi hồng hào.
Hàn Đông mang trên mặt một nụ cười thân thiết, liền hỏi chuyện nhà với mọi người, hỏi thăm tình hình cuộc sống, thu nhập của mọi người hiện nay. Vẻ mặt dễ gần của hắn, lập tức khiến cho những người xung quanh càng được thoải mái hơn, lời nói cũng nhiều hơn.
Đợi sau khi Chu Chính cùng bà chủ chọn món xong, thấy Hàn Đông đã lọt vào trong vòng vây của người dân, lập tức cười khổ một cái, lặng yên đứng ở một bên.
Lúc này Lý Thiết Trụ cũng lặng yên đứng ở một bên nhìn, với ánh mắt sắc bén của anh ta, sớm đã nhìn ra những người vây xung quanh Hàn Đông đều là người bình thường, đều không có ác ý gì cả, vì vậy lúc này anh ta chỉ cần khiêm tốn đứng ở một bên, không thể làm phiền đến việc Hàn Đông giao lưu với người dân.
Đồng thời, trong lòng Lý Thiết Trụ rất tự hào, dù sao bây giờ anh ta có thể đi theo Hàn Đông để phục vụ rồi.
- Cậu là Thiết Trụ. Thiết Trụ à...
Một cụ già bưng một tách trà có nắp không có cách gì chen vào được trong đám đông, liền đứng ở bên ngoài. Lúc này lại nhận ra Lý Thiết Trụ, nghi hoặc nói :
- Không phải cậu đang làm việc ở tỉnh thành sao, sao lại về đây... Ah... Ồ. Cậu đi theo Chủ tịch tỉnh Hàn xuống đây phải không ?
Lý Thiết Trụ thân thiết nói:
- Ông Lý, ông có khỏe không. Bây giờ chắc đang hưởng phúc ở nhà phải không?
Tuy nói chuyện với cụ già đó, nhưng ánh mắt của Lý Thiết Trụ vẫn luôn chú ý đến tình hình bên Hàn Đông.
Hàn Đông nói chuyện với mọi người một hồi lâu, cuối cùng những người tràn đầy sự hiếu kỳ không dễ dàng gì bị ông chủ khuyên quay về. Hàn Đông lúc này mới có thể thuận lợi đi ăn cơm.
Những người dân xung quanh, đều tán thưởng đối với những hành vi thân thiện với người dân được xuất phát từ đáy lòng của Hàn Đông.
Chuyện Hàn Đông tự mình đến trấn Triệu Hoa, nhanh chóng được truyền đến trấn Triệu Hoa, rất nhiều người biết được tin này, đều cảm thấy hối tiếc. Họ đều hi vọng có thể được gặp Hàn Đông một lần, cho dù không nói nên lời, nhìn từ đằng xa cũng là chuyện vô cùng vinh dự rồi.
Đúng tám giờ, Hàn Đông và Chu Chính liền lái xe về huyện Phú Nghĩa. Ở lại trong huyện Phú Nghĩa một đêm. Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông liền bảo Lý Thiết Trụ lái xe đến núi Thanh Sơn, các hạng mục du lịch ở đây phát triển rất tốt, du khách rất nhiều. Ba người khó khăn lắm mới tìm được một trang trại để ngủ lại. Khoảng h, Hàn Đông liền bảo Chu Chính gọi điện thoại cho Lam Nguyên Ninh, mời Lam Nguyên Ninh cũng đến núi Thanh Sơn.
Nhận được cuộc điện thoại của Chu Chính, Lam Nguyên Ninh rất nghi ngờ, phải biết rằng từ sau khi xảy ra hiểu lầm với Chu Chính, thì Chu Chính rất ít khi chủ động liên lạc với mình, sao hôm nay đột nhiên lại gọi điện thoại cho mình cơ chứ?
- Bí thư Lam, chào anh. Tôi không làm phiền anh đang nghỉ ngơi đấy chứ? Là như vậy, lãnh đạo cũ của tôi đến Vinh Châu, bây giờ đang ở núi Thanh Sơn, mời anh qua đây ăn trưa.
Chu Chính cười nói. Bây giờ những khúc mắc trong lòng anh ta hoàn toàn tiêu trừ, vì vậy tâm trạng rất tốt, lúc nói chuyện giọng điệu rất bình thường.
- Được, tôi qua ngay đây. Lúc nào đến tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lam Nguyên Ninh nói. Tắt điện thoại xong, anh ta vừa gọi điện cho thư ký, vừa bắt đầu suy nghĩ ở trong lòng. Lãnh đạo cũ mà Chu Chính nói, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Hàn Đông rồi. Hàn Đông lặng yên không một tiếng động đến thành phố Vinh Châu, nhưng lại để Chu Chính đến đón trước, cũng chính là nói mối quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính quả thực là không bình thường.
“Cũng không biết Chu Chính và Hàn Đông rốt cuộc nói những gì?”
Trong lòng Lam Nguyên Ninh nghĩ thầm:
“Chu Chinh vẫn luôn bất mãn với mình. Lần này Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên, chắc chắn anh ta sẽ không bằng lòng tiếp tục như vậy. Trước mặt Hàn Đông, chắc chắn phải nói cái gì đó.”
Trong lòng anh ta có chút lo lắng. Mối quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính rất tốt, vậy thì Chu Chính nói xấu mình trước mặt Hàn Đông, không chừng ấn tượng Hàn Đông đối với mình sẽ không giống nhau, điều này đối với tiền đồ của mình cũng sẽ có ảnh hưởng.
“Ôi, không thèm nghĩ nữa, dù sao mình đã không thẹn với lương tâm. Nếu như Chủ tịch tỉnh Hàn muốn trách tội, vậy thì đó cũng là chuyện không còn cách nào nữa”
Lam Nguyên Ninh biết mình cũng không thể giải thích gì cho Hàn Đông, vì vậy nếu như Chu Chính thực sự nói những điều không tốt của bản thân cho Hàn Đông biết, vậy thì suy nghĩ của Hàn Đông đối với mình chắc chắn cũng sẽ trở nên xấu hơn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lam Nguyên Ninh đối với chuyện của Chu Chính, luôn có cảm giác là không thẹn với lương tâm, chủ yếu là vấn đề giao lưu kết nối, hơn nữa Lam Nguyên Ninh cho rằng nếu Chu Chính đã là thân tín của Hàn Đông, vậy thì về mặt lợi ích với bản thân là nhất trí, vì vậy có vài lời anh ta cũng không nói quá mức cẩn thận, không ngờ trời đất đưa đẩy lại nảy sinh khúc mắc với Chu Chính.
Tuy rằng Lam Nguyên Ninh không thẹn với lương tâm, nhưng anh ta cũng biết mối quan hệ giữa Chu Chính và Hàn Đông rất tốt, không chỉ về mặt công việc, mà là quan hệ cá nhân rất tốt. Lúc đầu khi Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu, quen biết với Chu Chính và xây dựng nên mối quan hệ khá tốt, vì vậy nếu như Chu Chính gặp riêng Hàn Đông để tố cáo mình, đối với bản thân là rất bất lợi, dù cho Hàn Đông không nhất định tin hoàn toàn Chu Chính, nhưng cũng có thể bởi vậy ấn tượng đối với bản thân cũng giảm bớt đi, đây không phải là ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của mình sao?
Lam Nguyên Ninh nhận được điện thoại của Chu Chính, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, ngồi ở trên xe, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Từ thành phố Vinh Châu đến huyện Phú Nghĩa đã sửa xong đường cao tốc, còn từ huyện Phú Nghĩa đến núi Thanh Sơn, thì lúc đầu khi Hàn Đông làm Chủ tịch huyện đã sửa xong con đường đó, bởi vậy Lam Nguyên Ninh chạy gấp một mạch, nhanh chóng đã đến núi Thanh Sơn, không lâu sau đã tìm đến chỗ trang trại mà Hàn Đông đang ở.
- Chủ tịch tỉnh, chào anh.
Lam Nguyên Ninh cung kính nói.
Hàn Đông cười đứng dậy, đưa tay ra bắt tay anh ta, nói:
- Nguyên Ninh đến rồi, ngồi xuống đi.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Đông lại đưa điếu thuốc từ trên bàn đưa đến trước mặt Lam Nguyên Ninh.
Thấy vậy trong lòng Lam Nguyên Ninh cảm thấy ấm áp, từ những chi tiết này mà nói, Hàn Đông vẫn rất tín nhiệm bản thân mình.
Lúc này Chu Chính ở một bên liền cười ha ha tiến lên phía trước chào hỏi nói:
- Lãnh đạo đến rồi.
Nói xong liền đem trà ở trong tay đưa tới.
Chu Chính đang thể hiện thái độ của mình.
Trong lòng Lam Nguyên Ninh đối với tình hình hiện tại có chút nghi ngờ, song trong lòng vẫn rất vui mừng.
Hàn Đông đem những thứ mình nhìn thấy nghe thấy nói ra một chút, thể hiện sự hài lòng đối với công tác của thành phố Vinh Châu, bảo Lam Nguyên Ninh tiếp tục duy trì, nhất định phải làm việc cẩn thận.
Thông qua giao lưu, trong lòng Lam Nguyên Ninh dần dần hiểu ra rằng, xem ra Hàn Đông gọi mình đến không phải là muốn xử lý bản thân, mà là thể hiện sự hài lòng đối với công việc của mình, đồng thời cũng có ý giải hòa mâu thuẫn giữa mình và Chu Chính. Đối với chuyện này, Lam Nguyên Ninh không có ý kiến gì, dù sao giữa anh ta và Chu Chính không có mâu thuẫn gì lớn lắm, có thể hòa hảo được là tốt nhất, Chu Chính có Hàn Đông quan tâm, tương lai chắc chắn có triển vọng tốt hơn, bản thân không đáng vì một vài chuyện nhỏ mà làm căng mối quan hệ với anh ta.
Sau khi ăn cơm tối ở núi Thanh Sơn, Hàn Đông liền cùng với Lam Nguyên Ninh và Chu Chính, quay về thành phố Vinh Châu, ngủ tại tiệm cơm Sa Loan.
Sáng ngày hôm sau, Thành ủy Vinh Châu mở hội nghị thường vụ, báo cáo các tình hình công tác cho Chủ tịch tỉnh Hàn Đông.
Lam Nguyên Ninh đại diện cho Thành ủy, làm báo cáo tỉ mỉ về các hạng mục công việc của thành phố Vinh Châu.
Đồng thời Hàn Đông cũng chăm chú nghe những ủy viên thường vụ khác nói, và đưa ra những đánh giá và khen ngợi cao độ cho công tác của thành phố Vinh Châu.
Trong ủy viên thường vụ Thành ủy của thành phố Vinh Châu, hầu hết mọi người Hàn Đông đều quen biết, Trương Trường Hàn, Lâm Phương Tri những người này lúc đầu có mối quan hệ với Hàn Đông rất gần, bây giờ gặp mặt Hàn Đông, trong lòng họ rất xúc động.
Thời gian trước, thực ra Trương Trường Hàn, Lâm Phương Tri đều muốn tìm Hàn Đông báo cáo công việc, tuy họ chỉ là Phó giám đốc sở, nhưng quan hệ với Hàn Đông khá gần, nếu như đi báo cáo công việc hẳn là có thể gặp được Hàn Đông, song suy xét đến việc Hàn Đông mới đến có thể sẽ bận, vì vậy hai người họ thương lượng một chút, không vội vã qua đó.
Giữa trưa Hàn Đông ở lại ăn cơm, tiến hành giao lưu hơn nữa với mọi người.
Ăn cơm xong, Hàn Đông ở nhà khách gặp mặt vài đồng chí, ngoại trừ Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, thì lần lượt gặp Trương Trường Hà và Lâm Phương Tri.
Đối với bản thân, Hàn Đông không tiếc việc cho sự quan tâm nhất định. Trương Trường Hà và Lâm Phương Tri đều là người quen cũ, đối với nhân phẩm, khả năng làm việc của họ Hàn Đông cũng khá yên tâm, vì vậy Hàn Đông cũng muốn cho họ một vài cơ hội.
Lúc tiễn Hàn Đông, trong lòng cán bộ có liên quan của chính quyền Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vinh Châu đều rất vui mừng. Lần này Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu thị sát, thể hiện sự hài lòng đối với công tác của thành phố Vinh Châu, điều này đối với họ mà nói đều là một chuyện tốt.
Tuy có đồng chí đặc biệt được điều từ vùng khác đến thành phố Vinh Châu làm việc, trước đây không có qua lại gì với Hàn Đông, nhưng họ cũng nghe nói qua tính tình của Hàn Đông, biết yêu cầu của Hàn Đông đối với công việc rất cao, hiện nay có thể có được sự tán thành của Hàn Đông, trong lòng mọi người đều cảm thấy rất khó được. Công việc ở một nơi làm tốt rồi, tuy người được lợi lớn nhất là mấy lãnh đạo chủ chốt, ví dụ như lãnh đạo thăng chức, đương nhiên có vị trí được dọn ra, mỗi người cũng có không gian hoạt động, hoặc những nơi khác có vị trí thích hợp, không chừng hoạt động một chút thì có thể được điều đi.
- Cách làm tạo ra môi trường thành phố Vinh Châu, đáng để tham khảo.
Ngồi ở trên xe, Hàn Đông nói với Tô Chính Nguyên.
Nhóm Tô Chính Nguyên đuổi từ Thục Đô đến để gặp Hàn Đông, liền mang một chiếc minibus, bây giờ nhóm của họ chuẩn bị tiến đến thành phố Tân Châu.
Tô Chính Nguyên đã từng giữ chức Chủ tịch thành phố hai nhiệm kỳ, hiểu được tại sao Hàn Đông lại xem trọng công tác về mặt sáng tạo môi trường thành phố Vinh Châu đến như vậy. Anh ta nói:
- Đúng vậy, bây giờ rất nhiều địa phương của chúng ta đã hình thành một không khí rất tốt, ví dụ về mặt môi trường đầu tư, rất nhiều nơi chỗ chúng ta tuy cũng đang nỗ lực thu hút đầu tư, nhưng không có môi trường đầu tư tốt, có một cách nói, nói chính quyền của chúng ta đối với nhà đầu tư, giống như đánh bài, luôn trước tiên dùng một vài chính sách ưu đãi để thu hút nhà đầu tư, sau khi nắm được rồi, liền muốn bỏ đó, khiến nhà đầu tư rất khó chịu. Đối với các ban ngành, chúng ta nói là cửa khó vào, mặt khó coi, việc khó làm, thái độ làm việc như vậy, khiến cho sự tín nhiệm của người dân đối với chính quyền càng ngày càng ít...
- Ừ, đồng chí Chính Nguyên làm việc ở cơ sở một thời gian rất dài, đối với rất nhiều vấn đề của cơ sở, biết khá sâu sắc,
Hàn Đông khen ngợi một câu, lập tức lại nói:
- Tôi thấy đối với những hiện tượng mà anh nói, kết hợp với những kinh nghiệm tiên tiến của thành phố Vinh Châu, có thể làm ra một phương án, công trình xây dựng sáng tạo môi trường mới toàn tỉnh, phải suy nghĩ nhiều nhân tố tổng hợp...
Đang nói chuyện, điện thoại của Hứa Song vang lên. Hứa Song lấy điện thoại ra xem, lập tức nghe, nói vài câu, tắt điện thoại, liền nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch tỉnh, là trường ban thư ký Tôn gọi điện đến, về vấn đề tai nạn xe cộ lần này, phòng Đôn đốc đang kiểm tra tình hình đối với người nhà người bị hại. Trường ban thư ký Tôn phản ứng nói, người nhà người bị hại không những nhận sự uy hiếp, tối nào cũng có cuộc điện thoại làm phiền họ, thậm chí người bị hại điều trị ở trong bệnh viện cũng nhận sự uy hiếp, Ngoài ra trường ban thư ký Tôn nói, chuyện này chịu sự áp lực nhất định, song phòng Đôn đóc sẽ tiếp tục điều tra theo pháp luật, nhất định lấy lại công bằng cho người bị hại.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Biết rồi.
Hứa Song gật gật đầu, liền không nói không rằng ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, điện thoại của anh ta rung lên.
Số điện thoại này là của bản thân anh ta, những người biết cũng không nhiều, nhìn thấy là số lạ, anh ta hơi sửng sốt, liền nhấc lên nghe, nói:
- Chào anh...
- Tiểu tử, gan cũng không nhỏ đấy. Cảnh cáo anh đừng quản chuyện bao đồng, không có trí nhớ tốt phải không
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm.
Lại là cuộc điện thoại uy hiếp đó, song số điện thoại đã được đổi.
Hứa Song thở dài một hơi nói:
- Tôi chỉ làm chức trách của một người dân có lương tâm mà thôi. Gây chuyện mà chạy, còn uy hiếp đến người bị hại, nhân chứng, các anh có biết đây là vi phạm pháp luật không, tôi khuyên các anh...
- Bớt nói nhảm đi, trái pháp luật, tiểu tử anh biết pháp luật là gì không. Có vài người ở trước mặt, pháp luật là cái rắm. Nói cho anh biết, đừng cho rằng tôi không tìm được anh. Anh cứ đợi đấy, anh chết chắc rồi.