Nghe Chương Mạn Thanh báo cáo, vẻ mặt Hàn Đông càng ngày càng trầm trọng, tình hình ở thành phố Thiết Giang so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hiện tại ít nhất có bốn cán bộ cấp Phó giám đốc sở đã được chứng minh có vấn đề, trong đó còn có hai ủy viên thường vụ Thành ủy, một người là Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố, một người là Trưởng ban thư ký Thành ủy, ngoài ra còn liên đới gần mười cán bộ cấp Cục trưởng, về phần cán bộ cấp Cục phó trở xuống thì càng nhiều.
Đó là những người đã có chứng cớ xác thật, chỉ cần giao chứng cứ cho viện Kiểm sát là có thể bắt giam, xử theo pháp luật, ngoài ra còn có một số người chưa có chứng cớ xác thật nhưng có dấu hiệu tương quan, hoặc là có một số lời đồn, còn chờ điều tra thêm, những người này khả năng cũng có vấn đề, cho dù không có vấn đề lớn, cũng đều có sự liên lụy hoặc nhiều hoặc ít.
- Đáng giận! Thật đáng giận!
Hàn Đông tức giận nói,
- Trong mắt bọn họ không có kỷ cương quốc pháp sao?
Bọn họ nhận tiền thì chắc chắn phải làm một số chuyện trái pháp luật, mà chuyện vi phạm pháp luật bình thường đều sẽ tổn hại lợi ích của nhân dân. Hàn Đông rất căm hận những hành vi như thế. Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Đông tăng mạnh đội ngũ cán bộ giám sát, cán bộ lãnh đạo có quyền lực trong tay, nếu không làm việc tốt, không sử dụng quyền lực vào chính nghĩa, sẽ mang đến sự tiêu cực rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Theo kinh tế xã hội phát triển, nhu cầu của nhân dân cũng không ngừng tăng lên, không chỉ đòi hỏi trong cuộc sống sinh hoạt, mà đòi hỏi đối với chính trị cũng không ngừng tăng lên, không giống như trước kia, chính phủ nói gì cũng là đúng, lãnh đạo là thần thánh không thể xâm phạm. Nhân dân bây giờ cũng có sự phán đoán của mình, yêu cầu đối với chính phủ đối với lãnh đạo càng ngày càng nhiều. Nếu chúng ta không thể cố gắng tạo ra hình tượng mới cho chính phủ và cán bộ lãnh đạo, thì công tác của chúng ta sẽ lâm vào bế tắc, rất nhiều chính sách cần được nhân dân hiểu và ủng hộ, sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Hơn nữa từ xưa đến nay, nguyên nhân các triều đại hưng suy chủ yếu là do tự nội bộ chính phủ xảy ra vấn đề.
Hàn Đông nhìn nhận vấn đề này từ góc độ một người cầm quyền, trong lòng đầy tức giận. Vấn đề quan liêu, tiêu cực, bất kể là cổ đại hay là hiện tại. Bất kể là Trung Hoa hay là nước ngoài. Vấn đề này đều khiến những người cầm quyền vô cùng đau đầu. Nhưng nhìn chung, văn minh lịch sử của một số quốc gia phương Tây mặc dù không lâu đời như Trung Hoa, nhưng trong phương diện này bọn họ đã có một chế độ rất tốt, khiến người nắm giữ quyền lực trong tay phải chịu sự chế ước mạnh mẽ, mà hiện tại tuy Trung Hoa đã thành lập nên chế độ tốt nhất cực kỳ có tiềm lực phát triển, nhưng xét về tổng thể còn rất nhiều phương diện phải hoàn thiện, vấn đề lớn nhất chính là không đủ chế ước các cán bộ cấp lãnh đạo, rất nhiều phương diện, nhóm người lãnh đạo vừa là vận động viên lại vừa là trọng tài cho nên có thể muốn làm gì thì làm, không chấp hành pháp luật và kỷ luật.
“Xem ra nhất định phải nhanh chóng phát triển cơ chế giám sát này.”
Hàn Đông thầm quyết định, mặc dù trải qua cố gắng của hắn, tỉnh Tây Xuyên đã thông qua phương án tăng cường giám sát cán bộ lãnh đạo, nhưng trong quá trình thực thi cụ thể, vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, dù sao rất nhiều người không ủng hộ chuyện này, thậm chí còn chống đối. Dù sao mọi người đều là cán bộ lãnh đạo, bây giờ Hàn Đông đưa ra một phương án giám sát chính mình, không phải là đeo gông vào cổ mình ư, cho nên rất nhiều người đều vô cùng phản đối chuyện này.
Hàn Đông cũng nghĩ đến một vấn đề, dù sao hắn chỉ là Chủ tịch tỉnh, mà không phải Bí thư Tỉnh ủy, làm Chủ tịch tỉnh, chức trách lớn nhất của hắn là phát triển kinh tế tỉnh Tây Xuyên, mà công tác đội ngũ cán bộ chủ yếu vẫn là do Tỉnh ủy làm, nếu Hàn Đông quá vội vàng, quản lý quá nhiều việc, sẽ sinh ra xung đột với Phạm Đồng Huy. Tuy Hàn Đông là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư, cũng là một trong những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, nhưng đồng thời cũng là nhân vật số một Ủy ban nhân dân tỉnh, có chức trách của mình, cho dù Hàn Đông muốn tăng cường đội ngũ giám sát cán bộ là vì đại cục, vì muốn đề cao năng lực làm việc và thái độ công tác của đội ngũ cán bộ tỉnh Tây Xuyên, xây dựng hình tượng trong lòng công chúng, là một lòng vì công, nhưng đối với các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác, Hàn Đông làm như vậy là có hiềm nghi chen chân vào địa bàn người khác rồi, đối với địa bàn của mình, có ai không nhìn chằm chằm chứ, không cho phép người khác quấy nhiễu.
Bởi vậy Hàn Đông có thể đoán trước được nếu như mình lại nghĩ biện pháp tăng cường phương án giám sát cán bộ, nhất định sẽ gặp lực cản càng lúc càng lớn.
"Nhưng cho dù lực cản lớn hơn nữa, mình cũng phải làm, nếu đã ngồi trên vị trí này, mình sẽ nhất định cố gắng hết sức làm tốt việc này, đây cũng là trách nhiệm của mình."
Hàn Đông hạ quyết tâm trong lòng, hắn không phải chính khách thuần túy, tất cả cố gắng, tất cả phấn đấu của hắn một mặt là vì sự phát triển của gia tộc mình, một mặt khác là muốn cống hiến cho quốc gia, cho nhân dân, đưa quốc gia phát triển lớn mạnh hơn, giúp cuộc sống của nhân dân càng ngày càng tốt. Khi vị trí của hắn càng ngày càng cao, mục tiêu trong lòng hắn đã có sự thay đổi vô hình, vì gia tộc có thể nói là vì tập thể nhỏ, mà vì quốc gia vì nhân dân thì là vì tập thể lớn, hiện tại trong lòng Hàn Đông lúc nào cũng nghĩ đến tập thể lớn quốc gia này, toàn tâm toàn ý cố gắng vì quốc gia - tập thể lớn này.
Nếu như mình có thể cống hiến càng nhiều sức lực, giúp tập thể lớn này phát triển càng ngày càng tốt, chẳng phải là nhà họ Hàn cũng phát triển lớn hơn theo cùng tập thể lớn sao?
Có nước mới có nhà.
Tư tưởng của Hàn Đông có thể nói đã vượt qua rất nhiều người, thậm chí nếu như Hàn Đông nói ra, chỉ sợ rất nhiều người sẽ xì mũi, coi lời nói của Hàn Đông là nói suông mạnh miệng. Trong lòng những người này chỉ có cái tôi mà không có tập thể, tự nhiên không thể giải thích tư tưởng của Hàn Đông.
- Ừ, nếu thành phố Thiết Giang đã như vậy, thì Sở Giám sát phải tiếp tục điều tra cùng với Ủy ban Kỷ luật, phải điều tra rõ vấn đề của thành phố Thiết Giang, đưa tất cả những kẻ phạm pháp, loạn kỷ cương ra công lý.
Hàn Đông nói với Chương Mạn Thanh bằng giọng trầm trọng.
Lúc này Chương Mạn Thanh cảm thấy được trong lòng Hàn Đông đang rất tức giận, như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, xem ra Hàn Đông vô cùng căm hận mấy phần tử tham ô này. Như vậy cô ta là một Giám đốc sở Giám sát sẽ càng được coi trọng, là chuyện tốt.
Sau khi Chương Mạn Thanh đi ra ngoài, Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc suy tư một hồi, rồi gọi thư ký Hứa Song vào.
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Đông không tốt, Hứa Song đại khái cũng hiểu được có chuyện gì, anh ta đi theo Hàn Đông đã lâu, tự nhiên biết Hàn Đông coi trọng chuyện gì, thành phố Thiết Giang đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định Hàn Đông vô cùng tức giận.
- Hứa Song, anh chuẩn bị đi, chuẩn bị tới thành phố Thiết Giang.
Hàn Đông trầm giọng.
Hứa Song sửng sốt, lập tức hỏi:
- Xin Chủ tịch tỉnh chỉ thị.
Anh còn chưa kịp phản ứng, nghĩ rằng Hàn Đông bảo anh ta tới thành phố Thiết Giang làm chuyện gì.
Hàn Đông nói:
- Anh làm việc cùng tôi lâu rồi, năng lực làm việc của anh, tôi rất hài lòng, nhưng làm một cán bộ, nếu muốn phát triển tốt hơn, kinh nghiệm công tác cơ sở là vô cùng quan trọng, trước kia anh luôn công tác ở các bộ và uỷ ban trung ương, sau đó cũng ở cơ quan chính phủ tỉnh, kinh nghiệm công tác ở cơ sở hơi khiếm khuyết. Lần này bộ máy thành phố Thiết Giang xuất hiện vấn đề, tôi định sắp xếp cho anh xuống đó công tác, làm một số việc cụ thể, nắm vững công việc ở thành phố Thiết Giang.
Hứa Song hơi ngơ ngác, tuy trước đây Hàn Đông cũng tỏ vẻ sẽ cho anh ta về cơ sở công tác một thời gian ngắn, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Chỉ có điều anh ta cũng hiểu quả thật mình khuyết thiếu kinh nghiệm ở cơ sở, cho nên nhất định phải đi, hiện tại ở tỉnh Tây Xuyên Hàn Đông đang không ngừng thăng tiến, mình đi sớm, rèn luyện sớm là có lợi nhất.
- Tôi xin nghe theo Chủ tịch.
Vẻ mặt Hứa Song kiên nghị,
- Tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Hàn Đông hài lòng gật gật đầu:
- Tình hình thành phố Thiết Giang rất phức tạp, lần này không ít người có vấn đề, nói không chừng còn một số người chưa bị phát hiện, tôi chuẩn bị sắp xếp anh đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố Thiết Giang, nhất định phải nắm vững công việc, làm nhiều chuyện có ích cho người dân.
Hiện tại Hứa Song là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa còn chưa được hai năm, nên Hàn Đông không thể lập tức sắp xếp anh ta đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Thiết Giang, vị trí tốt nhất tất nhiên là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nhưng để anh ta dễ dàng triển khai công việc, Hàn Đông quyết định cho anh ta thêm một danh hiệu Phó bí thư Thành ủy, như vậy xếp hạng của anh ta trong số các ủy viên thường vụ Thành ủy cao hơn nhiều, công tác sẽ ít áp lực hơn.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt!
Hứa Song cũng hiểu điểm này, trong lòng vô cùng cảm kích, Hàn Đông sắp xếp như vậy, không chỉ giúp anh ta tới thành phố Thiết Giang có thể dễ dàng triển khai công việc hơn, hơn nữa cũng cực kỳ có lợi với tương lai của anh ta. Dù sao trên thực tế anh ta chính là lãnh đạo hai bên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có thể nói là rất hiếm. Hiện đang trong hoàn cảnh không ngừng yêu cầu tinh giản các cấp Phó bí thư Đảng ủy lớn, Hàn Đông sắp xếp như vậy là đã tốt lắm rồi.
Hàn Đông nói:
- Đương nhiên, hiện tại thành phố Thiết Giang còn đang trong quá trình điều tra, bây giờ anh biết trước rồi, có thể làm một số công tác chuẩn bị, đến lúc xuống đó là có thể triển khai. Hy vọng sau khi anh đi xuống, làm tốt mấy công tác này: đầu tiên là phải tăng cường rèn luyện nâng cao năng lực làm việc...
Hứa Song lấy bút và quyển vở nhỏ, nghiêm túc ghi chép vấn đề Hàn Đông nhắn nhủ, những việc này đều là việc mà sau khi anh ta tới thành phố Thiết Giang nhất định phải toàn lực làm tốt, không thể qua loa.
Nói chuyện với Hứa Song xong, Hàn Đông lại lấy điện thoại ra, gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật – Chu Lộ Tương.
Hàn Nguyệt nhìn về phía mẹ, lại nhìn sang Hàn Đông, ánh mắt lại dần tan biến, lập tức lắc đầu, cúi đầu xuống.
Hàn Đông hết sức kinh ngạc, không biết là chuyện gì, mình dường như cũng không đắc tội với cô bé, sao lại đối xử với mình như vậy.
Hôm qua cô bé còn rất thân thiết với mình, sao một ngày không gặp đã có thái độ như vậy!
“Tâm tính của trẻ con, quả thật rất khó đoán.”
Hàn Đông tự cảm thán trong lòng, chẳng lẽ vì cùng chơi vui vẻ với Hàn Vũ, cho nên Hàn Nguyệt không đồng ý đi đến bên mình!
- Đi nào.
Lữ Nhạc đưa tay sờ vào gương mặt của Hàn Nguyệt, mỉm cười nói.
Nghe vậy Hàn Nguyệt có chút động lòng, nhưng lại nhớ đến căn dặn của mẹ, cô bé liền kiềm chế nỗi khát vọng mãnh liệt trong lòng, chỉ nhìn Hàn Đông một cái, lại cúi đầu xuống cầm lấy viên kẹo sô cô la, mở tờ giấy hoa màu xanh ra, đưa viên kẹo cho Hàn Vũ nói:
- Anh Tiểu Vũ, cho anh ăn nè, rất ngọt đó.
Hàn Vũ lắc đầu, đẩy viên kẹo về phía Hàn Nguyệt nói:
- Em là em gái, em ăn đi.
Nhìn thấy bộ dạng yêu thương nhau của hai nhóc tì, khóe môi của mọi người không khỏi lộ ra nụ cười.
Trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, hai nhóc này từ nhỏ đã được bồi dưỡng tình cảm thân thiết như vậy, đối với sau này có ích cho hai đứa. Trong xã hội hiện nay, trên căn bản đều là con một, có thể có được anh chị em cũng rất hiếm, hoặc Hàn Vũ cùng lớn lên với Hàn Nguyệt, đối với hai đứa mà nói, là thứ hạnh phúc vượt qua rất nhiều người.
Nhìn Hàn Nguyệt vẫn không chịu đến bên Hàn Đông, Lữ Nhạc cũng thấy hơi kỳ lạ, cô ấy nhìn sang Kiều San San, lập tức nói với Hàn Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt Nhi sao vậy, sao lại không quan tâm đến ba vậy?
- Hử...
Hàn Đông đang cầm tách trà lên uống, nghe được lời của Lữ Nhạc, tay run lên, lập tức bị ngụm trà làm sặc nước.
Hàn Đông thế nào cũng không ngờ, Lữ Nhạc lại nói trực tiếp thẳng thắn như vậy, hắn không hề chuẩn bị tâm lý nào hết.
Trong lòng Kiều San San hơi run lên. Sắc mặt liền thay đổi.
Tuy Hàn Nguyệt là con gái của cô ấy và Hàn Đông, về việc này thì trong lòng ai cũng hiểu rõ. Nhưng hiện tại Lữ Nhạc đem việc này nói trước mặt mọi người. Vậy rốt cuộc cô ấy muốn làm gì!
“Chẳng lẽ Lữ Nhạc muốn nói rõ sự việc, sau này sẽ cư xử hòa thuận hơn.”
Kiều San San không khỏi bật cười trong lòng. Nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường. Lữ Nhạc không thể độ lượng vậy chứ?
Lúc này, Kiều San San đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là không ngờ Lữ Nhạc chủ động nói rõ thân phận của Hàn Nguyệt, chẳng lẽ cô ấy muốn nhận lấy Hàn Nguyệt từ phía mình, sau này mình sẽ không còn được gặp Hàn Nguyệt nữa.
Nghĩ đến tính khả năng này, sắc mặt của Kiều San San trở nên trắng bệch. Bất kể thế nào, cô ấy sẽ không cho bất cứ người nào cướp mất con gái của mình, đấy là miếng thịt của cô ấy.
Cũng không thể trách Kiều San San nghĩ nhiều trong lòng, chủ yếu vì thái độ hiện giờ của Lữ Nhạc quá quỷ quyệt. Khiến người ta có cảm giác như trong mơ vậy.
Tay Hàn Đông nâng tách trà, miệng tách chạm vào môi, cứ thế giữ nguyên vị trí này, giống như bị người ta điểm huyệt vậy, động cũng không động đến. Trong đầu của hắn, đang nhanh chóng cân nhắc rốt cuộc việc này như thế nào, Lữ Nhạc không hoàn toàn dựa theo chiêu thức này. Tiếp đó Lữ Nhạc cho gọi Kiều San San và Hàn Nguyệt qua, cùng dùng cơm, mọi người trò chuyện một hồi, trong lòng tự hiểu, thì thôi, nhưng không ngờ cô ấy nói thẳng trước mặt mọi người, nhất thời khiến xung quanh vô cùng ngượng ngùng.
Chỉ có Lữ Nhạc dường như không chú ý đến điểm này, cô ấy cười, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hàn Nguyệt, mỉm cười hỏi:
- Sao vậy, giận ba à?
Hàn Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Mẹ đã nói rồi, hôm nay sẽ chơi một trò chơi, không được gọi ba...
Tuy giọng nói của Hàn Nguyệt rất nhỏ nhẹ, nhưng Hàn Đông lại nghe rất rõ, trong lòng không khỏi hơi nhói, hắn hiểu ý của Kiều San San, lo lắng Hàn Nguyệt gọi mình là ba sẽ bị Lữ Nhạc nghe được.
- Nguyệt Nhi, đến chỗ ba nào.
Hàn Đông nói, giọng nói hơi run, đây là con gái của mình, mình không thể cho con bé nhiều tình thương, nhưng cũng phải cố gắng cho con bé sinh trưởng trong một môi trường vui vẻ khỏe mạnh, cố gắng có thể cho con bé cảm nhận được tình yêu của ba.
Nếu Lữ Nhạc đã nói rõ như vậy, thế thì còn che giấu điều gì, hoàn toàn không cần thiết nữa, cho nên Hàn Đông dứt khoát nói rõ hơn.
- Ò...
Hàn Nguyệt lên tiếng, tuy hơi bĩu môi, nhưng hiển nhiên trong lòng rất vui, đứng lên bước qua, ngồi vào vòng tay của Hàn Đông, cái đầu bé nhỏ tựa vào ngực của Hàn Đông, dáng vẻ thoải mái.
Hàn Vũ hơi ngưỡng mộ khi nhìn được cảnh này, tuy nhiên rất nhanh cậu bé liền ưỡn ngực, phỏng đoán cảm thấy trước mặt em gái, nhất định phải có biểu hiện của người đàn ông.
- Xin lỗi.
Kiều San San hơi nhẹ giọng, hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, trong lòng vừa bất an, vừa cảm động, điều bất an là, sự việc diễn ra đến hiện tại cũng không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào, cảm động là, không ngờ Hàn Đông cũng lên tiếng thừa nhận quan hệ với Hàn Nguyệt, đối với cô ấy tuyệt đối là niềm an ủi lớn nhất.
Chỉ là, cô ấy cũng lo lắng phía phản ứng của Lữ Nhạc, hơn nữa, tuy giữa mình và Hàn Đông có tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao mình và Hàn Đông vẫn chưa kết hôn, còn Lữ Nhạc mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Đông, nhưng mình lại có con với Hàn Đông, về vấn đề tình cảm, nhưng có lý hay không lại là một chuyện, mình nói một tiếng xin lỗi với Lữ Nhạc cũng là điều đúng thôi.
Hơn nữa hiện tại Kiều San San cảm nhận được, Lữ Nhạc đem sự việc nói rõ, có lẽ không có ác ý.
- Chị San San, không sao đâu!
Lữ Nhạc nhẹ tiếng trả lời.
- Em hiểu, chúng ta... không có gì đáng tiếc nuối cả.
Khóe mắt của Kiều San San đỏ lên, gật đầu, trong lòng cảm xúc xen lẫn nhau.
Hàn Đông tuy bế lấy Hàn Nguyệt, nhưng bên tai vẫn đang chú ý đến cuộc đối thoại của Lữ Nhạc và Kiều San San, lúc này trong lòng khẳng định, xem ra Lữ Nhạc sớm đã có dự định, cô ấy có thể làm như vậy, đương nhiên phải nể mặt của mình, nếu không, là một phụ nữ, dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều San San có tốt đến mấy, cũng không đến nỗi độ lượng đối với việc này.
Trong lòng Hàn Đông cũng có chút cảm động.
Sau đó, không khí trong nhà, dần dần trở nên vui vẻ hơn.
Nếu lời đã thốt ra như vậy, trong lòng mọi người đều rõ, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Bên trong nhà, rất nhanh tràn ngập tiếng cười đùa của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.
Tuy Hàn Vũ luôn có dáng vẻ nghiêm chỉnh của người lớn, nhưng trước mặt cô em gái Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu như công chúa, rất nhanh đã cùng chơi đùa với Hàn Nguyệt.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông cảm thấy dường như đã đặt được tảng đá trong lòng xuống, cho dù người khác nghĩ thế nào, chỉ cần Lữ Nhạc và Kiều San San có thể cư xử hòa thuận, vậy tâm bệnh của mình sẽ không còn nữa.
- Chị San San, sau này chị đừng ở Hongkong nữa, về đây đi.
Khi ăn cơm, Lữ Nhạc mỉm cười nói với Kiều San San.
Truyện convert hay : Một Đêm Nguy Tình: Một Đêm Nguy Tình: Hào Môn Giá Trên Trời Vợ Trước
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe Chương Mạn Thanh báo cáo, vẻ mặt Hàn Đông càng ngày càng trầm trọng, tình hình ở thành phố Thiết Giang so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hiện tại ít nhất có bốn cán bộ cấp Phó giám đốc sở đã được chứng minh có vấn đề, trong đó còn có hai ủy viên thường vụ Thành ủy, một người là Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố, một người là Trưởng ban thư ký Thành ủy, ngoài ra còn liên đới gần mười cán bộ cấp Cục trưởng, về phần cán bộ cấp Cục phó trở xuống thì càng nhiều.
Đó là những người đã có chứng cớ xác thật, chỉ cần giao chứng cứ cho viện Kiểm sát là có thể bắt giam, xử theo pháp luật, ngoài ra còn có một số người chưa có chứng cớ xác thật nhưng có dấu hiệu tương quan, hoặc là có một số lời đồn, còn chờ điều tra thêm, những người này khả năng cũng có vấn đề, cho dù không có vấn đề lớn, cũng đều có sự liên lụy hoặc nhiều hoặc ít.
- Đáng giận! Thật đáng giận!
Hàn Đông tức giận nói,
- Trong mắt bọn họ không có kỷ cương quốc pháp sao?
Bọn họ nhận tiền thì chắc chắn phải làm một số chuyện trái pháp luật, mà chuyện vi phạm pháp luật bình thường đều sẽ tổn hại lợi ích của nhân dân. Hàn Đông rất căm hận những hành vi như thế. Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Đông tăng mạnh đội ngũ cán bộ giám sát, cán bộ lãnh đạo có quyền lực trong tay, nếu không làm việc tốt, không sử dụng quyền lực vào chính nghĩa, sẽ mang đến sự tiêu cực rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Theo kinh tế xã hội phát triển, nhu cầu của nhân dân cũng không ngừng tăng lên, không chỉ đòi hỏi trong cuộc sống sinh hoạt, mà đòi hỏi đối với chính trị cũng không ngừng tăng lên, không giống như trước kia, chính phủ nói gì cũng là đúng, lãnh đạo là thần thánh không thể xâm phạm. Nhân dân bây giờ cũng có sự phán đoán của mình, yêu cầu đối với chính phủ đối với lãnh đạo càng ngày càng nhiều. Nếu chúng ta không thể cố gắng tạo ra hình tượng mới cho chính phủ và cán bộ lãnh đạo, thì công tác của chúng ta sẽ lâm vào bế tắc, rất nhiều chính sách cần được nhân dân hiểu và ủng hộ, sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Hơn nữa từ xưa đến nay, nguyên nhân các triều đại hưng suy chủ yếu là do tự nội bộ chính phủ xảy ra vấn đề.
Hàn Đông nhìn nhận vấn đề này từ góc độ một người cầm quyền, trong lòng đầy tức giận. Vấn đề quan liêu, tiêu cực, bất kể là cổ đại hay là hiện tại. Bất kể là Trung Hoa hay là nước ngoài. Vấn đề này đều khiến những người cầm quyền vô cùng đau đầu. Nhưng nhìn chung, văn minh lịch sử của một số quốc gia phương Tây mặc dù không lâu đời như Trung Hoa, nhưng trong phương diện này bọn họ đã có một chế độ rất tốt, khiến người nắm giữ quyền lực trong tay phải chịu sự chế ước mạnh mẽ, mà hiện tại tuy Trung Hoa đã thành lập nên chế độ tốt nhất cực kỳ có tiềm lực phát triển, nhưng xét về tổng thể còn rất nhiều phương diện phải hoàn thiện, vấn đề lớn nhất chính là không đủ chế ước các cán bộ cấp lãnh đạo, rất nhiều phương diện, nhóm người lãnh đạo vừa là vận động viên lại vừa là trọng tài cho nên có thể muốn làm gì thì làm, không chấp hành pháp luật và kỷ luật.
“Xem ra nhất định phải nhanh chóng phát triển cơ chế giám sát này.”
Hàn Đông thầm quyết định, mặc dù trải qua cố gắng của hắn, tỉnh Tây Xuyên đã thông qua phương án tăng cường giám sát cán bộ lãnh đạo, nhưng trong quá trình thực thi cụ thể, vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, dù sao rất nhiều người không ủng hộ chuyện này, thậm chí còn chống đối. Dù sao mọi người đều là cán bộ lãnh đạo, bây giờ Hàn Đông đưa ra một phương án giám sát chính mình, không phải là đeo gông vào cổ mình ư, cho nên rất nhiều người đều vô cùng phản đối chuyện này.
Hàn Đông cũng nghĩ đến một vấn đề, dù sao hắn chỉ là Chủ tịch tỉnh, mà không phải Bí thư Tỉnh ủy, làm Chủ tịch tỉnh, chức trách lớn nhất của hắn là phát triển kinh tế tỉnh Tây Xuyên, mà công tác đội ngũ cán bộ chủ yếu vẫn là do Tỉnh ủy làm, nếu Hàn Đông quá vội vàng, quản lý quá nhiều việc, sẽ sinh ra xung đột với Phạm Đồng Huy. Tuy Hàn Đông là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư, cũng là một trong những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, nhưng đồng thời cũng là nhân vật số một Ủy ban nhân dân tỉnh, có chức trách của mình, cho dù Hàn Đông muốn tăng cường đội ngũ giám sát cán bộ là vì đại cục, vì muốn đề cao năng lực làm việc và thái độ công tác của đội ngũ cán bộ tỉnh Tây Xuyên, xây dựng hình tượng trong lòng công chúng, là một lòng vì công, nhưng đối với các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác, Hàn Đông làm như vậy là có hiềm nghi chen chân vào địa bàn người khác rồi, đối với địa bàn của mình, có ai không nhìn chằm chằm chứ, không cho phép người khác quấy nhiễu.
Bởi vậy Hàn Đông có thể đoán trước được nếu như mình lại nghĩ biện pháp tăng cường phương án giám sát cán bộ, nhất định sẽ gặp lực cản càng lúc càng lớn.
"Nhưng cho dù lực cản lớn hơn nữa, mình cũng phải làm, nếu đã ngồi trên vị trí này, mình sẽ nhất định cố gắng hết sức làm tốt việc này, đây cũng là trách nhiệm của mình."
Hàn Đông hạ quyết tâm trong lòng, hắn không phải chính khách thuần túy, tất cả cố gắng, tất cả phấn đấu của hắn một mặt là vì sự phát triển của gia tộc mình, một mặt khác là muốn cống hiến cho quốc gia, cho nhân dân, đưa quốc gia phát triển lớn mạnh hơn, giúp cuộc sống của nhân dân càng ngày càng tốt. Khi vị trí của hắn càng ngày càng cao, mục tiêu trong lòng hắn đã có sự thay đổi vô hình, vì gia tộc có thể nói là vì tập thể nhỏ, mà vì quốc gia vì nhân dân thì là vì tập thể lớn, hiện tại trong lòng Hàn Đông lúc nào cũng nghĩ đến tập thể lớn quốc gia này, toàn tâm toàn ý cố gắng vì quốc gia - tập thể lớn này.
Nếu như mình có thể cống hiến càng nhiều sức lực, giúp tập thể lớn này phát triển càng ngày càng tốt, chẳng phải là nhà họ Hàn cũng phát triển lớn hơn theo cùng tập thể lớn sao?
Có nước mới có nhà.
Tư tưởng của Hàn Đông có thể nói đã vượt qua rất nhiều người, thậm chí nếu như Hàn Đông nói ra, chỉ sợ rất nhiều người sẽ xì mũi, coi lời nói của Hàn Đông là nói suông mạnh miệng. Trong lòng những người này chỉ có cái tôi mà không có tập thể, tự nhiên không thể giải thích tư tưởng của Hàn Đông.
- Ừ, nếu thành phố Thiết Giang đã như vậy, thì Sở Giám sát phải tiếp tục điều tra cùng với Ủy ban Kỷ luật, phải điều tra rõ vấn đề của thành phố Thiết Giang, đưa tất cả những kẻ phạm pháp, loạn kỷ cương ra công lý.
Hàn Đông nói với Chương Mạn Thanh bằng giọng trầm trọng.
Lúc này Chương Mạn Thanh cảm thấy được trong lòng Hàn Đông đang rất tức giận, như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, xem ra Hàn Đông vô cùng căm hận mấy phần tử tham ô này. Như vậy cô ta là một Giám đốc sở Giám sát sẽ càng được coi trọng, là chuyện tốt.
Sau khi Chương Mạn Thanh đi ra ngoài, Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc suy tư một hồi, rồi gọi thư ký Hứa Song vào.
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Đông không tốt, Hứa Song đại khái cũng hiểu được có chuyện gì, anh ta đi theo Hàn Đông đã lâu, tự nhiên biết Hàn Đông coi trọng chuyện gì, thành phố Thiết Giang đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định Hàn Đông vô cùng tức giận.
- Hứa Song, anh chuẩn bị đi, chuẩn bị tới thành phố Thiết Giang.
Hàn Đông trầm giọng.
Hứa Song sửng sốt, lập tức hỏi:
- Xin Chủ tịch tỉnh chỉ thị.
Anh còn chưa kịp phản ứng, nghĩ rằng Hàn Đông bảo anh ta tới thành phố Thiết Giang làm chuyện gì.
Hàn Đông nói:
- Anh làm việc cùng tôi lâu rồi, năng lực làm việc của anh, tôi rất hài lòng, nhưng làm một cán bộ, nếu muốn phát triển tốt hơn, kinh nghiệm công tác cơ sở là vô cùng quan trọng, trước kia anh luôn công tác ở các bộ và uỷ ban trung ương, sau đó cũng ở cơ quan chính phủ tỉnh, kinh nghiệm công tác ở cơ sở hơi khiếm khuyết. Lần này bộ máy thành phố Thiết Giang xuất hiện vấn đề, tôi định sắp xếp cho anh xuống đó công tác, làm một số việc cụ thể, nắm vững công việc ở thành phố Thiết Giang.
Hứa Song hơi ngơ ngác, tuy trước đây Hàn Đông cũng tỏ vẻ sẽ cho anh ta về cơ sở công tác một thời gian ngắn, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Chỉ có điều anh ta cũng hiểu quả thật mình khuyết thiếu kinh nghiệm ở cơ sở, cho nên nhất định phải đi, hiện tại ở tỉnh Tây Xuyên Hàn Đông đang không ngừng thăng tiến, mình đi sớm, rèn luyện sớm là có lợi nhất.
- Tôi xin nghe theo Chủ tịch.
Vẻ mặt Hứa Song kiên nghị,
- Tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng.
Hàn Đông hài lòng gật gật đầu:
- Tình hình thành phố Thiết Giang rất phức tạp, lần này không ít người có vấn đề, nói không chừng còn một số người chưa bị phát hiện, tôi chuẩn bị sắp xếp anh đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố Thiết Giang, nhất định phải nắm vững công việc, làm nhiều chuyện có ích cho người dân.
Hiện tại Hứa Song là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa còn chưa được hai năm, nên Hàn Đông không thể lập tức sắp xếp anh ta đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Thiết Giang, vị trí tốt nhất tất nhiên là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nhưng để anh ta dễ dàng triển khai công việc, Hàn Đông quyết định cho anh ta thêm một danh hiệu Phó bí thư Thành ủy, như vậy xếp hạng của anh ta trong số các ủy viên thường vụ Thành ủy cao hơn nhiều, công tác sẽ ít áp lực hơn.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt!
Hứa Song cũng hiểu điểm này, trong lòng vô cùng cảm kích, Hàn Đông sắp xếp như vậy, không chỉ giúp anh ta tới thành phố Thiết Giang có thể dễ dàng triển khai công việc hơn, hơn nữa cũng cực kỳ có lợi với tương lai của anh ta. Dù sao trên thực tế anh ta chính là lãnh đạo hai bên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có thể nói là rất hiếm. Hiện đang trong hoàn cảnh không ngừng yêu cầu tinh giản các cấp Phó bí thư Đảng ủy lớn, Hàn Đông sắp xếp như vậy là đã tốt lắm rồi.
Hàn Đông nói:
- Đương nhiên, hiện tại thành phố Thiết Giang còn đang trong quá trình điều tra, bây giờ anh biết trước rồi, có thể làm một số công tác chuẩn bị, đến lúc xuống đó là có thể triển khai. Hy vọng sau khi anh đi xuống, làm tốt mấy công tác này: đầu tiên là phải tăng cường rèn luyện nâng cao năng lực làm việc...
Hứa Song lấy bút và quyển vở nhỏ, nghiêm túc ghi chép vấn đề Hàn Đông nhắn nhủ, những việc này đều là việc mà sau khi anh ta tới thành phố Thiết Giang nhất định phải toàn lực làm tốt, không thể qua loa.
Nói chuyện với Hứa Song xong, Hàn Đông lại lấy điện thoại ra, gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật – Chu Lộ Tương.