- Anh có cách nào không?
Nếu La Khải Bản đã nhắc tới chuyện này thì chắc chắn sẽ không chỉ có một tin này mà thôi.
Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang là nhà máy sản xuất nghiên cứu hóa chất lớn được thành lập từ những năm 60, chủ yếu là nghiên cứu, chế tạo sản xuất các vật liệu cao phân tử kiểu mới. Rất nhiều tỉnh ở trung và đông bộ có có công ty con. Giờ xây dựng công ty ở phía tây nam, tỉnh Tây Xuyên trung tâm tây nam, tất nhiên đây là lựa chọn tốt nhất.
La Khải Bản cười nói:
- Tôi cũng không có cách nào. Nhưng chuyện này mới vừa lập dự án, tôi biết được từ ông già thôi. Nếu anh Đông có lòng thì có thể sớm bắt đầu chuẩn bị một chút.
Hàn Đông hỏi tiếp:
- Vậy bọn họ có thể tham gia lần thu hút đầu tư này không?
- Không đâu. Đến lúc đó dựa theo điều kiện của địa phương, sau đó Viện nghiên cứu và Ủy ban Kế hoạch tỉnh cùng xác định ba địa điểm. Nghe nói ba nơi này đều được đầu tư lên đến mấy trăm triệu. Nếu anh Đông làm ngược lại, không phải là có được chiến tích quan trọng nhất sao?
Hàn Đông hơi xao lòng:
- Vậy anh có lấy được tài liệu cụ thể không? Ba khu vực này không cùng một loại hình chứ?
- Ừ, tất nhiên là được rồi. Nhưng nếu có thời gian thì tốt nhất anh nên đến đây một chuyến, tôi sẽ giới thiệu vài người cho anh.
- Được, chờ tôi giải quyết xong công việc bên này, nhất định đến Thục Đô liên hệ với anh.
- Được, tôi chờ điện thoại của anh.
Ngắt điện thoại, Hàn Đông lập tức tìm Trưởng phòng Thu hút đầu tư Đặng Học Vinh tới, nói:
- Anh lập tức chuẩn bị tài liệu về công nghiệp hóa chất của huyện Phú Nghĩa, có bất kỳ tin tức liên quan nào cũng không được bỏ qua, mau chóng chuẩn bị rồi đưa cho tôi.
Đặng Học Vinh nói:
- Dạ, tôi lập tức đi làm ngay.
Anh ta cũng không hỏi Hàn Đông cần tài liệu đó làm gì, lập tức làm ngay.
Hàn Đông cảm thấy Đặng Học Vinh này cũng là người không tồi, chỉ có điều suy nghĩ của Ban quản lý không đúng, một tay che trời. Trước đây chủ nhiệm Tiết Nhân Nghĩa chỉ nghĩ cách kiếm tiền, cấp dưới sao có thể làm ra được thành tích.
Chuông điện thoại reo vang, Kiều San San gọi tới. Cô hỏi:
- Hàn Đông, anh không có việc gì chứ?
Hàn Đông cười nói:
- Không sao đâu, là có người bên trong muốn quậy phá, đã điều tra được rồi.
- Có cả người như vậy à, đuổi gã đi.
- Ừ, đã quyết định như vậy rồi. Nhưng còn phải đợi quyết định cuối cùng của Ủy ban nhân dân huyện.
- Hừ, người như vậy không đuổi thì cũng đá đi, bằng không sau này sẽ còn quậy nữa. Đúng rồi, anh mua điện thoại đi động lúc nào vậy, cũng không cho em biết số nữa.
Nghe được giọng nói hờn dỗi của Kiều San San, Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, đọc số điện thoại cho cô, nói:
- Chỉ mới mua hai ngày thôi, không phải là chưa gặp được em sao, nếu không đã nói em nghe rồi.
- Anh cũng thời thượng quá đó, khắp thị trấn Vinh Châu này cũng không có mấy người dùng điện thoại di động đâu.
- Ha ha, cũng chỉ để liên lạc dễ dàng thôi. Nếu em muốn mua, anh sẽ giúp em liên hệ, giá cả chắc chắn ưu đãi không ít đâu.
- Được ưu đãi bao nhiêu?
- Giá xuất xưởng nha.
- Ôi dào, giá xuất xưởng là bao nhiêu?
Có vẻ Kiều San San rất có hứng thú, nhưng vừa nghe nói giá xuất xưởng cũng lên đến hơn mười ngàn tệ, cô liền rút lui có trật tự, nói:
- Vậy thôi đi, em đi làm mấy năm cũng không dư được bao nhiêu tiền, mua cái điện thoại đi động cũng gần bằng rồi, theo thời thượng không nổi rồi.
Hai người đang nói chuyện thì Chánh Văn phòng Tôn Hiểu Linh đã gõ cửa bước vào, trong tay cầm văn bản khai trừ Mã Lợi Bình. Hàn Đông nói với Kiều San San một tiếng rồi ngắt điện thoại, cầm văn bản xem qua, ký tên, bảo Tôn Hiểu Linh phái nhân viên đưa đến Ủy ban nhân dân huyện.
- Chủ nhiệm Tôn, xảy ra chuyện như vậy, việc khảo hạch của văn phòng tuyệt đối không được lơ là. Hôm nay là thứ hai, tất cả các bản khảo hạch phải chu toàn, không thể kéo dài thời gian.
Điện thoại trên bàn làm việc lại reng lên, Tôn Hiểu Linh liền cầm văn kiện ra ngoài.
Đó là điện thoại của Chủ tịch huyện Phương Trung gọi tới, y hỏi:
- Hàn Đông, nghe nói buổi trưa có người làm loạn ở Ban quản lý, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Đông biết chắc là Tiết Nhân Nghĩa nhiều chuyện, bèn kể hết sự việc từ đầu đến cuối, nói:
- Chủ tịch huyện Phương, xét thấy Mã Lợi Bình gây đủ các hành vi, hội nghị toàn thể Ban quản lý quyết định khai trừ công chức này. Văn phòng mới vừa ra văn kiện, sẽ đưa qua cho anh nhanh thôi.
- Ừ, Hàn Đông, anh làm như vậy rất đúng. Hành vi như thế không thể tha thứ được. Nhưng sao tôi lại nghe nói thái độ của anh với Chủ tịch huyện Tiết không tốt lắm?
Hàn Đông oan ức nói:
- Chủ tịch huyện Phương, tôi đến khu công nghiệp là để làm việc, điều chỉnh nhân sự trong Ban quản lý một chút cũng là việc bình thường. Ban quản lý người nhiều hơn việc, không tinh giản nhân viên, không chỉ làm không xong việc mà còn lãng phí chi phí không ít. Nhưng không ngờ Chủ tịch huyện Tiết lại muốn can thiệp vào cả việc khảo hạch của Ban quản lý, điều này làm tôi rất khó xử.
Hàn Đông cũng không muốn giấu diếm, nói thẳng ra bất mãn với Tiết Nhân Nghĩa. Phương Trung là người cầm lái của Ủy ban nhân dân huyện, xem y xử lý thế nào.
Phương Trung nghe hiểu rất rõ ý của Hàn Đông, đó là e ngại bàn tay của Tiết Nhân Nghĩa quá dài. Dù Phương Trung không muốn Hàn Đông quá mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cũng bất mãn việc Tiết Nhân Nghĩa giấu giấu diếm diếm với mình, bèn nói:
- Ừ, nếu đã như vậy thì anh đối với Chủ tịch huyện Tiết đúng rồi. Tôi thấy Chủ tịch huyện Tiết chỉ là quan tâm khu công nghiệp mà thôi.
Đúng là nói năng ba phải, thế nào cũng được, coi như là đã hiểu rõ chuyện này. Còn chuyện Hàn Đông và Tiết Nhân Nghĩa tranh đấu thế nào là chuyện của họ.
Hơn nữa, Phương Trung cũng vui khi nhìn thấy hai người này đấu tranh không ngừng.
- Ừ, có một việc phải cho anh biết, do Ủy ban nhân dân tỉnh chủ trương, Sở Thương mại tỉnh sẽ mời họp thu hút đầu tư ở Thục Đô, thời gian là ba ngày 8, 9, 10 tháng này. Anh và Cục Xúc tiến đầu tư chuẩn bị chút đi, đến lúc đó cùng nhau tổ chức đội ngũ tham gia.
Tin tức này Hàn Đông đã biết rồi, xem như hiện tại Phương Trung chính thức thông báo. Nhưng dù muốn làm cùng với Cục Xúc tiến đầu tư, cũng không biết tên Kim Tế Thế kia có phối hợp hay không.
Nhưng cũng rất nhanh, Kim Tế Thế đã gọi điện thoại tới. Gã cung kính nói:
- Trợ lý Hàn, những người tham gia thu hút đầu tư lần này anh xem sắp xếp thế nào?
Hàn Đông hơi sửng sốt. Thái độ của người này thật quá tốt.
- Ừ, có giới hạn nhân viên không?
- Trên thành phố thông báo là dưới mười người.
- Vậy thì Ban quản lý bên này sẽ đi năm người.
- Dạ, Chủ nhiệm Hàn, trên thành phố thông báo sáu giờ rưỡi chiều ngày 7, chúng ta sẽ đến thành phố để họp trước, sau đó mới đi Thục Đô.
- Được, vậy năm giờ rưỡi chiều chúng tôi đi Vinh Châu, lúc đó các anh cũng đi thẳng đến đó là được.
Ngắt điện thoại, khóe miệng Hàn Đông lộ ra nét cười. Quả nhiên là vị trí khác thì đối xử cũng khác mà, tiêu biểu là thái độ trước sau khác biệt của Kim Tế Thế.
Bốn giờ chiều, Trưởng đồn Công an Tây Thành, Tân Đại Lương, đi tới Ban quản lý, báo cáo tình hình điều tra với Hàn Đông. Thôn dân gây rối là do Mã Lợi Bình sai khiến. Còn chuyện Ngũ Nhị muốn ám sát Hàn Đông thì chỉ vì lúc ấy nhất thời kích động mà thôi.
Quyết định xử phạt của đồn Công an là: Ngũ Nhị và đồng bọn của gã phạm tội nhiễu loạn trị an bị giam giữ một tuần, đồn phó đồn công an Tây Thành Mạc Phong Nguyên mất chức, còn tội nặng hơn như Mã Lợi Bình và Lương Quế Hán thì giao cho Ban quản lý đích thân xử lý.
- Chủ nhiệm Hàn, anh thấy xử lý như vậy có được không?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, các anh giải quyết rất hợp tình hợp lý. Hy vọng đồn công an Tây Thành từ đây về sau sẽ giảm bớt những vấn đề thế này, giữ gìn tốt trị an cho khu vực.
Dù quan hệ với Tần Đại Lương không tồi, nhưng việc công thì không thể hàm hồ. Nếu sau này có chuyện gì, đồn công an Tây Thành không nhanh nhẹn thì khó mà xong được.
Thật ra tốt nhất là thành lập một đồn công an riêng biệt cho khu công nghiệp, nhưng hiện giờ trong khu cũng không có bao nhiêu công ty, cho dù Hàn Đông đề xuất, e là ở huyện cũng chưa chắc đồng ý.
Việc cấp bách là trước mắt phải làm ra chút thành tích mới được, nói cách khác, chỉ nói không thì không có sức mạnh.
Chuyện ở Viện Nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, Hàn Đông quyết định chạy thử một chuyện. Có La Khải Bản làm nội ứng, hẳn là vẫn còn chút cơ hội.
Chiều thứ Ba, Ủy ban nhân dân huyện quyết định phê chuẩn hình phạt với Mã Lợi Bình. Mã Lợi Bình rầu rĩ dọn dẹp đồ đạc về nhà, trong lòng hối hận muốn chết. Phải chi không đấu cùng Hàn Đông, cùng lắm thì nghĩ cách được điều đi, giờ ngay cả vị trí công chức cũng mất, sau này còn phải tự tìm đường mưu sinh nữa.
“Mình phải trả thù!” Trong lòng Mã Bình Lợi tràn đầy căm ghét Hàn Đông, nhưng ý căm thù này chôn sâu tận đáy lòng, không hề biểu hiện ra ngoài chút nào.
Cùng bị khai trừ với Mã Lợi Bình là Lương Quế Hán. Thủ tục khai trừ của y cũng đã hoàn tất, chỉ cần văn phòng thông báo một tiếng là xong.
Từ 3 tháng 6, công tác khảo hạch công chức của Ban quản lý bắt đầu. Điều này khiến cho từ trên xuống dưới trong Ban quản lý cảm thấy áp lực quá lớn. Đặc biệt là các công nhân viên chức thời vụ lại càng lo lắng không ngừng. Vì phương pháp khảo hạch được công bố thật sự nghiêm khắc, nếu so ra thì không nhiều người đủ tư cách đâu.
Hàn Đông giao tất cả chuyện khảo hạch hết cho hai người Tôn Hiểu Linh và Ngụy Khắc Quân làm, hắn và hai phó chủ nhiệm khác không hề nhúng tay. Như vậy có thể tránh cho Âu Đạo Khôn và Diêu Trị Minh gian lận, mặt khác cũng xem như là khảo nghiệm hai người Tôn Hiểu Linh.
Vì đã có thời gian hai ngày để chuẩn bị nên khảo hạch làm rất nhanh, chưa đến hai ngày đã xong rồi.
Chiều thứ Năm, Tôn Hiểu Linh bước vào văn phòng Hàn Đông, dáng vẻ xinh tươi quyến rũ, nói:
- Chủ nhiệm Hàn, theo yêu cầu của anh, tôi và chủ nhiệm Ngụy đã hoàn thành công tác khảo hạch.
Hàn Đông gật đầu:
- Ừ, nói tình hình cụ thể đi.
- Dạ.
Tôn Hiểu Linh đáp, mở sổ ra, báo cáo tỉ mỉ kế hoạch khảo hạch, nói:
- Khảo hạch lần này cơ bản phản ánh tình trạng công tác của tất cả các phòng ngành, đồng thời cũng khiến mọi người nhận thức được chỗ khiếm khuyết của mình.
Hàn Đông gật gù, mở bảng ghi chép kết quả khảo hạch ra, liếc mắt nhìn đến chỗ Phó Trưởng phòng Thu hút đầu tư Lâm Phúc Thăng, không ngờ anh ta chỉ có 51 điểm, bèn lấy ra, xem kỹ một chút, nói:
- Lâm Phúc Thăng này, không ngờ là không làm nổi thế này sao lại làm được Phó trưởng phòng Thu hút đầu tư thế?
- Chuyện này…
Tôn Hiểu Linh chần chừ một chút mới nói:
- Lâm Phúc Thăng là em vợ Bí thư Đảng ủy Công an Liêu.