Hàn Đông cảm thấy khó chịu. Sao da mặt tên tiểu tử này dày vậy. Không ngờ lại chạy tới đây.
Kiều San San cũng biến sắc, trừng mắt nhìn Sa Trí Tuyên đang tươi cười đi vào. Sau đó cô lấy đũa gắp miệng thịt rán Hàn Đông thích ăn vào trong bát hắn.
Đây là cô muốn lấy hành động thực tế nói cho Sa Trí Tuyên, mình có bạn trai, hơn nữa quan hệ giữa cô và Hàn Đông vô cùng tốt.
Hàn Đông mỉm cười, thò tay sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều San San.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San vô cùng thân thiết như vậy, quả thực lòng Sa Trí Tuyên đau như dao cắt. Thật ra lấy thân phận và tài sản của gã, bên cạnh cũng cũng không phải thiếu đàn bà. Nhưng từ khi thấy Kiều San San và Cát Ny cùng nhau đi dạo phố, dáng người nổi bật kia, khuôn mặt tuyệt mỹ kia, cái nhăn mày khi cười, lập tức lấy mất hồn của gã. Gã cảm thấy đây chính là người con gái trong mộng mà mình vất vả tìm kiếm. Bởi vậy gã cương quyết vứt bỏ những người phụ nữ trước, bắt đầu liều mạng theo đuổi Kiều San San. Hơn nữa, từ khi biết Kiều San San là con gái của Kiều Hiếu Nghĩa, Sa Trí Tuyên lại càng cảm thấy, mình và cô là một đôi trời đất tạo nên, bởi vậy trong lòng càng thêm cố chấp.
Nhưng, trong bao nhiêu người con gái gã đã theo đuổi trước kia, Kiều San San lại chính là một tảng đá ngầm. Kiều San San không chỉ vô tình liên tiếp cự tuyệt gã, bây giờ còn nhận một người bạn trai là Hàn Đông. Theo gã thấy, các phương diện của hắn kém hơn mình rất nhiều. Điều này khiến trong lòng Sa Trí Tuyên tràn ngập cảm giác vô cùng thất bại. Ngoài cảm giác sốt ruột vì không chiếm được, còn có cả sự oán giận đối với Hàn Đông. Chẳng qua gã che giấu tất cả điều này rất khá mà thôi.
- Ngại quá, quấy rầy các vị.
Sa Trí Tuyên nhìn đám người Trần Dân Tuyển có chút nghi hoặc nói. Ngay lập tức lại nhìn Kiều San San, mặt đầy vẻ tươi cười:
- San San cũng ở đây sao?
Cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, Kiều San San thản nhiên nói:
- Ừ, tôi và Hàn Đông cùng bạn bè ăn cơm.
Ý tứ trong lời nói, anh chẳng liên quan gì, vậy nhanh ra ngoài đi.
Sa Trí Tuyên mỉm cười, đi đến bên cạnh Hàn Đông nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi nói sao Chủ nhiệm Hàn không nể mặt đi ăn cơm với tôi, thì ra Chủ nhiệm Hàn có bữa tiệc rượu khác à.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đúng vậy, mấy người bạn chúng tôi đã sớm hẹn nhau tụ họp rồi.
Sa Trí Tuyên giơ cái chén lên nói:
- Vậy tôi kính Chủ nhiệm Hàn một ly.
Hàn Đông bất đắc dĩ chạm chén với gã một cái, sau đó uống một hớp. Lúc này Sa Trí Tuyên lại cầm chén quay lại đối diện với Kiều San San nói:
- San San, tôi kính cô một chén.
- Tôi không uống rượu.
Kiều San San cũng không có cho gã chút mặt mũi. Vốn là cô vừa uống rượu, chén nhỏ vẫn còn đặt trên bàn.
Đương nhiên, Sa Trí Tuyên cũng thấy chén rượu đặt trước mặt cô. Bên trong rõ ràng đã vơi đi một nữa. Gã cười nói:
- Vậy cô uống nước cũng được.
Kiều San San nhíu mày nói:
- Tôi không thoải mái, không muốn uống.
- Vậy được rồi.
Sa Trí Tuyên cũng nhẫn nhịn rất giỏi, trên mặt vẫn tươi cười, quay lại uống với đám người Chu Chính một chén, rồi cáo từ ra ngoài.
Chu Chính nghi hoặc nói:
- Sao gã lại ở đây chứ?
Anh ta cũng biết Sa Trí Tuyên có ý đối với Kiều San San, bởi vậy cũng không có thiện cảm gì đối với thằng này.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Người này nói là muốn tới Khu công nghiệp đầu tư, cũng không biết trong lòng đang suy tính chuyện gì?
Trần Dân Tuyển nói:
- Sa Trí Tuyên và Chủ tịch thành phố Sa...
Chu Chính gật đầu, nói:
- Trước kia, đêm nào người này cũng chơi bời
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Được rồi, đừng nói về người này nữa. Chúng ta tiếp tục uống rượu, Chu mập, cậu làm chủ đi, từ nông thôn tới thành phố, Coi như là một chiến lược đi vòng thành công rồi.
Chu Chính cười hắc hắc nói:
- Vậy, tôi kính anh Đông trước. Lần này tôi có thể trở về, nhưng ít nhiều cũng nhờ một câu nói của anh Đông.
Cơm nước xong, mọi người cũng không đi ca hát. Tất cả mọi người biết trong khoảng thời gian này, Hàn Đông vô cùng bận rộn, bởi vậy cũng không tiện chơi quá khuya.
Uống rượu xong, Hàn Đông có chút ngà ngà, nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều San San. Trên đường ồn ào náo động, nhưng trong lòng lại vô cùng yên ổn.
Cùng người mình yêu, tay trong tay đi với nhau, cho dù đang ở trong phố xá sầm uất, cũng có thể thấy trong lòng luôn yên ổn. Cho dù trong lòng có dao động, cũng chỉ là rung động vì người yêu.
Bỗng nhiên Kiều San San khẽ nói:
- Hàn Đông, em cảm thấy Sa Trí Tuyên không có ý tốt, anh phải cẩn thận.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Quả nhiên chúng ta đều tâm đầu ý hợp. Anh cũng thấy tên kia có chút khác thường, bởi vậy vẫn đề phòng gã.
Kiều San San gật đầu:
- Em biết Tập đoàn Hùng Phi kinh doanh bất động sản, cũng không quan hệ gì với khu Công nghiệp các anh. Cho dù đa dạng hóa, cũng không phải nói làm là làm ngay. Không phải gã để ý tới đất đai chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Dù sao tất cả đều được xử lý theo quy củ. Đất của Khu công nghiệp cũng không phải dùng để làm bất động sản. Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Về nhanh đi. Anh còn phải cho em nếm thử mật anh bôi ngoài miệng nữa chứ!
Kiều San San dịu dàng nói:
- Anh nghĩ thật hay nhỉ.
Hàn Đông nhìn trái nhìn phải, vừa thấy bốn phía không có người nào, liền một tay ôm lấy Kiều San San.
- Anh làm gì vậy.
Kiều San San nói cũng chưa nói xong, miệng đã bị miệng Hàn Đông bao trùm. Tránh tránh một chút, cô cũng vươn tay đến, ôm cổ Hàn Đông. Cái miệng nhỏ nhắn và cái lưỡi thơm tho bắt đầu đáp lại.
Sáng hôm sau, Xa Tĩnh Chương thay mặt phòng Công an huyện tới Khu công nghiệp. Anh ta đã trở thành lực lượng trù bị của Đồn công an Thần Quang. Chuyện quan trọng nhất chính là lựa chọn địa điểm. Hiện tại ngoại trừ ba phòng của Ban quản lý, thật sự không tìm thấy phòng nào thích hợp.
Hàn Đông và Xa Tĩnh Chương thương nghị một chút, tạm thời để Đồn công an và Phòng quản lý cùng làm việc. Hơn nữa bản thân Phòng quản lý cũng không có bao nhiêu người, chiếm một đống phòng, cũng có chút lãng phí. Mặt khác Hàn Đông có ý tưởng để đồn công an và Phòng quản lý cùng làm một chỗ, đến lúc đó có chuyện gì, liên hệ cũng tiện hơn một chút.
Xa Tĩnh Chương cũng không có ý kiến gì khác, lúc này quyết định đưa xe đến.
Buổi chiều, đồn công an Thần Quang chính thức được thành lập. Hàn Đông, Lâm Phương Tri, Diêu Trì Minh thay mặt Ban quản lý. Xa Tĩnh Chương thay mặt phòng Công an huyện tham gia nghi lễ treo biển hành nghề.
Trong cuộc họp, Hàn Đông đặc biệt nhấn mạnh, ý nghĩa thành lập đồn công an Thần Quang chính là để giữ gìn ổn định xã hội, đảm bảo trị an Khu công nghiệp, tạo một môi trường đầu tư tốt đẹp cho các nhà đầu tư ở Khu công nghiệp.
Xa Tĩnh Chương nhấn mạnh, Đồn công an Thần Quang cùng với Đồn công an của anh ta, có tính chất khá đặc biệt như vậy, công tác cũng càng phức tạp, bởi vậy yêu cầu đồn công an dưới sự lãnh đạo của Ban quản lý và phòng Công an, phải thường xuyên báo cáo, xin chỉ thị, phối hợp với Ban quản lý làm tốt các hạng mục công tác.
Đồn công an Thần Quang nhiệm kỳ đầu do Chu Chính đảm nhiệm chức Đồn trường lên diễn thuyết, bày tỏ dưới sự lãnh đạo của Ban quản lý và phòng Công an, sẽ triển khai công tác vững chắc, bảo đảm sự bình an một phương.
Đồn công an Thần Quang có tổng cộng mười người. Trong đó có ba người là cảnh sát viên chính thức. Bảy người khác đều là dân phòng. Những người này đều được điều động từ các đồn công an trong thành đến, cũng được coi như là tinh binh mạnh mẽ.
Sau khi nghi lễ treo biển hành nghề chấm dứt, Đồn công an Thần Quang xin ý kiến chỉ dẫn chính thức để bắt đầu công tác. Trước mắt, đồn công an và Phòng quản lý tổ chức Hội nghị liên tịch lần 1. Hàn Đông và Lâm Phương Tri làm lãnh đạo Ban quản lý cũng tham dự hội nghị lần này. Trong cuộc họp, Hàn Đông lại một lần nữa nhấn mạnh tính đặc biệt trong công tác của Đồn công an, nhấn mạnh Đồn công an nhất định phải chú ý tới cách thức phương pháp công tác.
Sau cuộc họp, Hàn Đông về văn phòng trước. Vừa mới ngồi được một lát, tiếng gõ cửa vang lên. Hàn Đông ngẩng đầu thấy Đặng Học Vinh đứng ở ngoài cửa. Mà Sa Trí Tuyên cười tủm tỉm đứng ở một bên. Mặt khác còn có một người thanh niên. Không ngờ là Ngô Hiểu Bảo.
Ngô Hiểu Bảo là con trai Ngô Giải Toàn. Hàn Đông từng gặp qua một lần, nhưng không có hiểu biết và ấn tượng gì đặc biệt. Mặc dù thấy Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên cùng đi với nhau, trong lòng hắn có chút khó chịu. Nhưng Ngô Giải Toàn và Lý Đại Dũng là thông gia. Lúc trước, Ngô Giải Toàn đã từng vì chuyện của Hàn Đông tốn không ít công sức. Chỉ bằng vào hai điểm này, Hàn Đông cũng không tiện có biểu hiện quá lãnh đạm.
- Ha hả, Hiểu Bảo, sao cậu lại tới đây.
Hàn Đông cười ha hả đứng lên nói.
- Chủ nhiệm Hàn thật là uy phong à.
Ngô Hiểu Bảo nhún nhún vai cười nói.
Hàn Đông nói:
- Hiểu Bảo, không phải cậu chê cười tôi đấy chứ.
Đặng Học Vinh giúp pha trà, rồi lui ra ngoài. Ngô Hiểu Bảo cười nói:
- Anh Đông, tốt xấu cũng là cấp Phó cục, Sao không có thư ký riêng vậy?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng không tính là lãnh đạo, cần thư ký làm gì.
Sa Trí Tuyên ngồi ở một bên mỉm cười, lấy thuốc lá ra, thỉnh thoảng lại phun ra một hai vòng khói có vẻ vô cùng thích ý, cũng không nói gì.
Lúc này, Ngô Hiểu Bảo nói:
- Anh Đông, tôi đến đây đặc biệt mời anh ăn cơm. Thế nào, anh nể mặt chứ?
Hàn Đông liếc mắt nhìn Sa Trí Tuyên ở bên cạnh. mỉm cười nói:
- Tôi có hơi bận. Như vậy đi, thứ sáu này tôi mời cậu ăn cơm được không?
Rất hiển nhiên, Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên có cùng một mục đích. Hai người bọn họ cùng đi với nhau. Điều này khiến Hàn Đông cũng rất không thích.
Ngô Hiểu Bảo tiếp tục nói:
- Anh Đông lại bận đi ăn cơm khách sao. Buổi tối không phải làm việc. Tôi cũng đã đặt phòng xong rồi. Chẳng lẽ anh Đông không nể mặt như vậy.
Sa Trí Tuyên ở bên cạnh lên tiếng phụ họa:
- Chủ nhiệm Hàn, Hiểu Bảo có thành ý như vậy, anh còn từ chối thì không tốt lắm đâu.
Hàn Đông cảm thấy khó xử nói:
- Tôi đã hẹn vài người cùng ăn tối rồi.
Sa Trí Tuyên lập tức nói:
- Vậy cùng nhau ăn cũng được. Mọi người đều là bằng hữu tụ tập, cũng không có vấn đề gì cả.
Gã còn tưởng rằng người Hàn Đông nói chính là Kiều San San.
Ngô Hiểu Bảo nói:
- Anh Đông, cũng đã nói vậy, lẽ nào lần này anh lại không nể mặt?
Hàn Đông rất ghét giọng điệu uy hiếp này của anh ta, nhưng không tiện chỉ ra, đành bất đắc dĩ nói:
- Hiểu Bảo, không phải tôi không nể mặt cậu. Quả thật tôi đã có hẹn với người khác rồi. Hôm nay, đồn công an Thần Quang vừa treo biển hành nghề. Tôi và Đồn trường bọn họ đã hẹn nhau tối này cùng ăn cơm. Như vậy đi, hôm nào tôi sẽ mời cậu ăn cơm sau được không?
- Xem ra anh Đông dám không nể mặt.
Ngô Hiểu Bảo cười lạnh hai tiếng.
- Vậy không biết tôi mời anh Đông giúp có được không hả?
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ cần có thể giúp được, tôi khẳng định không có hai lời.
Ngô Hiểu Bảo thấy Sa Trí Tuyên nháy mắt ra dấu cho mình, lại không nói tiếp:
- Ha hả, vậy là tốt rồi. Hôm nào tôi sẽ quay lại tìm anh sau. Hôm nay không quấy rầy.
Lập tức hai người liền cáo từ. Sau khi lên xe thể thao BMW của Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo tức giận nói:
- Thằng này thật sự là trở mặt không biết ai rồi. Lúc trước nếu không phải nhờ cha...
Sa Trí Tuyên mỉm cười nói:
- Có vài người như vậy đấy. Sau khi đắc ý đâu còn nhớ tới lòng tốt của người khác nữa.
Hàn Đông cảm thấy khó chịu. Sao da mặt tên tiểu tử này dày vậy. Không ngờ lại chạy tới đây.
Kiều San San cũng biến sắc, trừng mắt nhìn Sa Trí Tuyên đang tươi cười đi vào. Sau đó cô lấy đũa gắp miệng thịt rán Hàn Đông thích ăn vào trong bát hắn.
Đây là cô muốn lấy hành động thực tế nói cho Sa Trí Tuyên, mình có bạn trai, hơn nữa quan hệ giữa cô và Hàn Đông vô cùng tốt.
Hàn Đông mỉm cười, thò tay sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều San San.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San vô cùng thân thiết như vậy, quả thực lòng Sa Trí Tuyên đau như dao cắt. Thật ra lấy thân phận và tài sản của gã, bên cạnh cũng cũng không phải thiếu đàn bà. Nhưng từ khi thấy Kiều San San và Cát Ny cùng nhau đi dạo phố, dáng người nổi bật kia, khuôn mặt tuyệt mỹ kia, cái nhăn mày khi cười, lập tức lấy mất hồn của gã. Gã cảm thấy đây chính là người con gái trong mộng mà mình vất vả tìm kiếm. Bởi vậy gã cương quyết vứt bỏ những người phụ nữ trước, bắt đầu liều mạng theo đuổi Kiều San San. Hơn nữa, từ khi biết Kiều San San là con gái của Kiều Hiếu Nghĩa, Sa Trí Tuyên lại càng cảm thấy, mình và cô là một đôi trời đất tạo nên, bởi vậy trong lòng càng thêm cố chấp.
Nhưng, trong bao nhiêu người con gái gã đã theo đuổi trước kia, Kiều San San lại chính là một tảng đá ngầm. Kiều San San không chỉ vô tình liên tiếp cự tuyệt gã, bây giờ còn nhận một người bạn trai là Hàn Đông. Theo gã thấy, các phương diện của hắn kém hơn mình rất nhiều. Điều này khiến trong lòng Sa Trí Tuyên tràn ngập cảm giác vô cùng thất bại. Ngoài cảm giác sốt ruột vì không chiếm được, còn có cả sự oán giận đối với Hàn Đông. Chẳng qua gã che giấu tất cả điều này rất khá mà thôi.
- Ngại quá, quấy rầy các vị.
Sa Trí Tuyên nhìn đám người Trần Dân Tuyển có chút nghi hoặc nói. Ngay lập tức lại nhìn Kiều San San, mặt đầy vẻ tươi cười:
- San San cũng ở đây sao?
Cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, Kiều San San thản nhiên nói:
- Ừ, tôi và Hàn Đông cùng bạn bè ăn cơm.
Ý tứ trong lời nói, anh chẳng liên quan gì, vậy nhanh ra ngoài đi.
Sa Trí Tuyên mỉm cười, đi đến bên cạnh Hàn Đông nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi nói sao Chủ nhiệm Hàn không nể mặt đi ăn cơm với tôi, thì ra Chủ nhiệm Hàn có bữa tiệc rượu khác à.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đúng vậy, mấy người bạn chúng tôi đã sớm hẹn nhau tụ họp rồi.
Sa Trí Tuyên giơ cái chén lên nói:
- Vậy tôi kính Chủ nhiệm Hàn một ly.
Hàn Đông bất đắc dĩ chạm chén với gã một cái, sau đó uống một hớp. Lúc này Sa Trí Tuyên lại cầm chén quay lại đối diện với Kiều San San nói:
- San San, tôi kính cô một chén.
- Tôi không uống rượu.
Kiều San San cũng không có cho gã chút mặt mũi. Vốn là cô vừa uống rượu, chén nhỏ vẫn còn đặt trên bàn.
Đương nhiên, Sa Trí Tuyên cũng thấy chén rượu đặt trước mặt cô. Bên trong rõ ràng đã vơi đi một nữa. Gã cười nói:
- Vậy cô uống nước cũng được.
Kiều San San nhíu mày nói:
- Tôi không thoải mái, không muốn uống.
- Vậy được rồi.
Sa Trí Tuyên cũng nhẫn nhịn rất giỏi, trên mặt vẫn tươi cười, quay lại uống với đám người Chu Chính một chén, rồi cáo từ ra ngoài.
Chu Chính nghi hoặc nói:
- Sao gã lại ở đây chứ?
Anh ta cũng biết Sa Trí Tuyên có ý đối với Kiều San San, bởi vậy cũng không có thiện cảm gì đối với thằng này.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Người này nói là muốn tới Khu công nghiệp đầu tư, cũng không biết trong lòng đang suy tính chuyện gì?
Trần Dân Tuyển nói:
- Sa Trí Tuyên và Chủ tịch thành phố Sa...
Chu Chính gật đầu, nói:
- Trước kia, đêm nào người này cũng chơi bời
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Được rồi, đừng nói về người này nữa. Chúng ta tiếp tục uống rượu, Chu mập, cậu làm chủ đi, từ nông thôn tới thành phố, Coi như là một chiến lược đi vòng thành công rồi.
Chu Chính cười hắc hắc nói:
- Vậy, tôi kính anh Đông trước. Lần này tôi có thể trở về, nhưng ít nhiều cũng nhờ một câu nói của anh Đông.
Cơm nước xong, mọi người cũng không đi ca hát. Tất cả mọi người biết trong khoảng thời gian này, Hàn Đông vô cùng bận rộn, bởi vậy cũng không tiện chơi quá khuya.
Uống rượu xong, Hàn Đông có chút ngà ngà, nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều San San. Trên đường ồn ào náo động, nhưng trong lòng lại vô cùng yên ổn.
Cùng người mình yêu, tay trong tay đi với nhau, cho dù đang ở trong phố xá sầm uất, cũng có thể thấy trong lòng luôn yên ổn. Cho dù trong lòng có dao động, cũng chỉ là rung động vì người yêu.
Bỗng nhiên Kiều San San khẽ nói:
- Hàn Đông, em cảm thấy Sa Trí Tuyên không có ý tốt, anh phải cẩn thận.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Quả nhiên chúng ta đều tâm đầu ý hợp. Anh cũng thấy tên kia có chút khác thường, bởi vậy vẫn đề phòng gã.
Kiều San San gật đầu:
- Em biết Tập đoàn Hùng Phi kinh doanh bất động sản, cũng không quan hệ gì với khu Công nghiệp các anh. Cho dù đa dạng hóa, cũng không phải nói làm là làm ngay. Không phải gã để ý tới đất đai chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Dù sao tất cả đều được xử lý theo quy củ. Đất của Khu công nghiệp cũng không phải dùng để làm bất động sản. Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Về nhanh đi. Anh còn phải cho em nếm thử mật anh bôi ngoài miệng nữa chứ!
Kiều San San dịu dàng nói:
- Anh nghĩ thật hay nhỉ.
Hàn Đông nhìn trái nhìn phải, vừa thấy bốn phía không có người nào, liền một tay ôm lấy Kiều San San.
- Anh làm gì vậy.
Kiều San San nói cũng chưa nói xong, miệng đã bị miệng Hàn Đông bao trùm. Tránh tránh một chút, cô cũng vươn tay đến, ôm cổ Hàn Đông. Cái miệng nhỏ nhắn và cái lưỡi thơm tho bắt đầu đáp lại.
Sáng hôm sau, Xa Tĩnh Chương thay mặt phòng Công an huyện tới Khu công nghiệp. Anh ta đã trở thành lực lượng trù bị của Đồn công an Thần Quang. Chuyện quan trọng nhất chính là lựa chọn địa điểm. Hiện tại ngoại trừ ba phòng của Ban quản lý, thật sự không tìm thấy phòng nào thích hợp.
Hàn Đông và Xa Tĩnh Chương thương nghị một chút, tạm thời để Đồn công an và Phòng quản lý cùng làm việc. Hơn nữa bản thân Phòng quản lý cũng không có bao nhiêu người, chiếm một đống phòng, cũng có chút lãng phí. Mặt khác Hàn Đông có ý tưởng để đồn công an và Phòng quản lý cùng làm một chỗ, đến lúc đó có chuyện gì, liên hệ cũng tiện hơn một chút.
Xa Tĩnh Chương cũng không có ý kiến gì khác, lúc này quyết định đưa xe đến.
Buổi chiều, đồn công an Thần Quang chính thức được thành lập. Hàn Đông, Lâm Phương Tri, Diêu Trì Minh thay mặt Ban quản lý. Xa Tĩnh Chương thay mặt phòng Công an huyện tham gia nghi lễ treo biển hành nghề.
Trong cuộc họp, Hàn Đông đặc biệt nhấn mạnh, ý nghĩa thành lập đồn công an Thần Quang chính là để giữ gìn ổn định xã hội, đảm bảo trị an Khu công nghiệp, tạo một môi trường đầu tư tốt đẹp cho các nhà đầu tư ở Khu công nghiệp.
Xa Tĩnh Chương nhấn mạnh, Đồn công an Thần Quang cùng với Đồn công an của anh ta, có tính chất khá đặc biệt như vậy, công tác cũng càng phức tạp, bởi vậy yêu cầu đồn công an dưới sự lãnh đạo của Ban quản lý và phòng Công an, phải thường xuyên báo cáo, xin chỉ thị, phối hợp với Ban quản lý làm tốt các hạng mục công tác.
Đồn công an Thần Quang nhiệm kỳ đầu do Chu Chính đảm nhiệm chức Đồn trường lên diễn thuyết, bày tỏ dưới sự lãnh đạo của Ban quản lý và phòng Công an, sẽ triển khai công tác vững chắc, bảo đảm sự bình an một phương.
Đồn công an Thần Quang có tổng cộng mười người. Trong đó có ba người là cảnh sát viên chính thức. Bảy người khác đều là dân phòng. Những người này đều được điều động từ các đồn công an trong thành đến, cũng được coi như là tinh binh mạnh mẽ.
Sau khi nghi lễ treo biển hành nghề chấm dứt, Đồn công an Thần Quang xin ý kiến chỉ dẫn chính thức để bắt đầu công tác. Trước mắt, đồn công an và Phòng quản lý tổ chức Hội nghị liên tịch lần . Hàn Đông và Lâm Phương Tri làm lãnh đạo Ban quản lý cũng tham dự hội nghị lần này. Trong cuộc họp, Hàn Đông lại một lần nữa nhấn mạnh tính đặc biệt trong công tác của Đồn công an, nhấn mạnh Đồn công an nhất định phải chú ý tới cách thức phương pháp công tác.
Sau cuộc họp, Hàn Đông về văn phòng trước. Vừa mới ngồi được một lát, tiếng gõ cửa vang lên. Hàn Đông ngẩng đầu thấy Đặng Học Vinh đứng ở ngoài cửa. Mà Sa Trí Tuyên cười tủm tỉm đứng ở một bên. Mặt khác còn có một người thanh niên. Không ngờ là Ngô Hiểu Bảo.
Ngô Hiểu Bảo là con trai Ngô Giải Toàn. Hàn Đông từng gặp qua một lần, nhưng không có hiểu biết và ấn tượng gì đặc biệt. Mặc dù thấy Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên cùng đi với nhau, trong lòng hắn có chút khó chịu. Nhưng Ngô Giải Toàn và Lý Đại Dũng là thông gia. Lúc trước, Ngô Giải Toàn đã từng vì chuyện của Hàn Đông tốn không ít công sức. Chỉ bằng vào hai điểm này, Hàn Đông cũng không tiện có biểu hiện quá lãnh đạm.
- Ha hả, Hiểu Bảo, sao cậu lại tới đây.
Hàn Đông cười ha hả đứng lên nói.
- Chủ nhiệm Hàn thật là uy phong à.
Ngô Hiểu Bảo nhún nhún vai cười nói.
Hàn Đông nói:
- Hiểu Bảo, không phải cậu chê cười tôi đấy chứ.
Đặng Học Vinh giúp pha trà, rồi lui ra ngoài. Ngô Hiểu Bảo cười nói:
- Anh Đông, tốt xấu cũng là cấp Phó cục, Sao không có thư ký riêng vậy?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng không tính là lãnh đạo, cần thư ký làm gì.
Sa Trí Tuyên ngồi ở một bên mỉm cười, lấy thuốc lá ra, thỉnh thoảng lại phun ra một hai vòng khói có vẻ vô cùng thích ý, cũng không nói gì.
Lúc này, Ngô Hiểu Bảo nói:
- Anh Đông, tôi đến đây đặc biệt mời anh ăn cơm. Thế nào, anh nể mặt chứ?
Hàn Đông liếc mắt nhìn Sa Trí Tuyên ở bên cạnh. mỉm cười nói:
- Tôi có hơi bận. Như vậy đi, thứ sáu này tôi mời cậu ăn cơm được không?
Rất hiển nhiên, Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên có cùng một mục đích. Hai người bọn họ cùng đi với nhau. Điều này khiến Hàn Đông cũng rất không thích.
Ngô Hiểu Bảo tiếp tục nói:
- Anh Đông lại bận đi ăn cơm khách sao. Buổi tối không phải làm việc. Tôi cũng đã đặt phòng xong rồi. Chẳng lẽ anh Đông không nể mặt như vậy.
Sa Trí Tuyên ở bên cạnh lên tiếng phụ họa:
- Chủ nhiệm Hàn, Hiểu Bảo có thành ý như vậy, anh còn từ chối thì không tốt lắm đâu.
Hàn Đông cảm thấy khó xử nói:
- Tôi đã hẹn vài người cùng ăn tối rồi.
Sa Trí Tuyên lập tức nói:
- Vậy cùng nhau ăn cũng được. Mọi người đều là bằng hữu tụ tập, cũng không có vấn đề gì cả.
Gã còn tưởng rằng người Hàn Đông nói chính là Kiều San San.
Ngô Hiểu Bảo nói:
- Anh Đông, cũng đã nói vậy, lẽ nào lần này anh lại không nể mặt?
Hàn Đông rất ghét giọng điệu uy hiếp này của anh ta, nhưng không tiện chỉ ra, đành bất đắc dĩ nói:
- Hiểu Bảo, không phải tôi không nể mặt cậu. Quả thật tôi đã có hẹn với người khác rồi. Hôm nay, đồn công an Thần Quang vừa treo biển hành nghề. Tôi và Đồn trường bọn họ đã hẹn nhau tối này cùng ăn cơm. Như vậy đi, hôm nào tôi sẽ mời cậu ăn cơm sau được không?
- Xem ra anh Đông dám không nể mặt.
Ngô Hiểu Bảo cười lạnh hai tiếng.
- Vậy không biết tôi mời anh Đông giúp có được không hả?
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ cần có thể giúp được, tôi khẳng định không có hai lời.
Ngô Hiểu Bảo thấy Sa Trí Tuyên nháy mắt ra dấu cho mình, lại không nói tiếp:
- Ha hả, vậy là tốt rồi. Hôm nào tôi sẽ quay lại tìm anh sau. Hôm nay không quấy rầy.
Lập tức hai người liền cáo từ. Sau khi lên xe thể thao BMW của Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo tức giận nói:
- Thằng này thật sự là trở mặt không biết ai rồi. Lúc trước nếu không phải nhờ cha...
Sa Trí Tuyên mỉm cười nói:
- Có vài người như vậy đấy. Sau khi đắc ý đâu còn nhớ tới lòng tốt của người khác nữa.
Truyện convert hay : Đế Sư Đại Nhân, Ngươi Nương Tử Quá Độc