Lữ Nam Phương cười một cách kiêu ngạo trong điện thoại, dường như gặp phải chuyện vui gì đó.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Lữ Nam Phương là anh vợ của mình, còn bây giờ Lữ Nam Phương cứ mở miệng ra lại gọi mình là anh Đông, chỉ e là không lâu nữa, anh ta lại muốn đổi cách xưng hô.
- Tốii nay tôi cũng không có chuyện gì, anh nói địa điểm đi.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Ngay tại Tự Kim Vương Cung, tối nay chúng ta phải vui vẻ chúc mừng một chút.
Hàn Đông cũng không hỏi anh ta rốt cuộc muốn chúc mừng cái gì, lập tức nhận lời, đến lúc đó sẽ biết có chuyện gì.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tuy Hàn Đông rất tức giận, nhưng cũng không đến mức để bụng, dù sao hắn đã quyết định, muốn đối phó với Vưu Thụy Cường, còn Tôn Hải Quần cũng đã nhận lời đi thu thập những tài liệu có liên quan, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả, còn Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thục Đô Vương Nhược Bân, Hàn Đông cũng giao anh ta cho Tôn Hải Quần xử lý, bản thân hắn không quan tâm đến chuyện này nữa.
Tan ca, Hàn Đông liền lái xe đến Tự Kim Vương Cung. Đỗ xe xong, đến phòng mà Lữ Nam Phương nói. Lữ Nam Phương cùng những người khác đang ngồi đợi ở đó.
Lần này, những người Lữ Nam Phương chủ yếu gọi vẫn là những người kia: Ngưu Chí Không, Quách Tiên Chu, La Khải Bản. Mấy người họ xem là đi lại khá gần. Bây giờ La Khải Bản và Quách Tiên Chu cũng đã gia nhập vào viễn thông Nam Không, trở thành một trong những cổ đông của viễn thông Nam Không, quan hệ ngày càng thân thiết hơn trước.
Mọi người ngồi lại với nhau, vị trí ở bên trên thì để lại, thấy Hàn Đông đi vào, đều cùng đến chào hỏi hắn.
Hàn Đông chào hỏi mọi người xong, thấy Lữ Nam Phương sắc mặt vui vẻ, liền hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế?
Lữ Nam Phương cười ha hả, nói:
- Chuyện vui có nhiều lắm, tối nay chúng ta nhất định phải ăn no, uống say.
Món ăn cũng đã được chọn xong rồi. Hàn Đông vừa đến, Lữ Nam Phương liền bảo phục vụ bắt đầu mang món ăn lên.
Kì thật, sở dĩ hôm nay Lã Nam Phương vui như vậy, chủ yếu có hai chuyện. Một là anh ta vừa biết được một thông tin từ mẹ mình, Hàn Đông sắp đính hôn với em gái mình Lữ Nhạc. Đây có thể là một chuyện vui lớn, sau này quan hệ giữa anh ta và Hàn Đông càng thêm thân thiết hơn nữa. Vốn dĩ quan hệ giữa hai người trước đây rất tốt, bây giờ lại có thêm mối quan hệ này nữa, vậy sau này bất luận làm chuyện gì, không phải là có thể làm theo ý mình được sao?
Mặt khác, kì thực cũng chỉ là nhân tiện, đó chính là La Khải Bản và Quách Tiên Chu bây giờ cũng trở thành cổ đông của công ty Nam Không, mối liên quan lợi ích của những người này càng thêm gắn bó.
Sau một hồi uống rượu, Quách Tiên Chu hỏi:
- Anh Lữ, anh nói có chuyện hỉ lớn, rốt cuộc là có chuyện gì, lúc này có thể nói ra được rồi chứ?
Chính là Ngưu Chí Không, cũng đều nghi ngờ nhìn vào Lữ Nam Phương. Anh ta cũng biết, Lữ Nam Phương không thể vì việc gia nhập của Quách Tiên Chu và La Khải Bản mà vui mừng như vậy, hẳn là anh ta còn có chuyện khác mới đúng.
Lữ Nam Phương cười ha ha, nói với mọi người:
- Chuyện này tạm thời giữ bí mật, tóm lại là chuyện tốt, đến lúc đó mọi người sẽ biết.
- Ha, chuyện gì mà bí mật như vậy chứ?
La Khải Bản và Quách Tiên Chu nói.
Hàn Đông cười cười, Lữ Nam Phương này thật là, nếu đã để lộ ra một chút tin tức rồi, lại không nói ra, quả thực là khiến cho nguời ta phải sốt ruột. Đương nhiên, đối với chuyện này, bản thân Hàn Đông cũng sẽ không chủ động nói ra, bởi vì bây giờ Hàn Đông vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng. Hàn Đông của bây giờ, chính là sống ngày nào tính ngày đấy, còn đến lúc đối diện với Lữ Nhạc thế nào, bây giờ Hàn Đông thực sự không có cách nào cả.
Nâng ly lên, Hàn Đông nói với Lữ Nam Phương:
- Chúng ta uống một ly nào.
Lữ Nam Phương gật gật đầu. Tuy nghiêm túc mà nói, Hàn Đông đính hôn với Lữ Nhạc, vậy thì Hàn Đông vẫn phải gọi Lữ Nam Phương là anh, song Hàn Đông chỉ mới 25 tuổi, nhưng suy nghĩ lại trưởng thành hơn so với tuổi rất nhiều, vì vậy lúc này bảo Hàn Đông gọi Lữ Nam Phương là anh, hắn thật sự không nói ra được.
- Ha ha, gần đây tôi mới biết, anh mới chỉ có 25 tuổi thôi, ít hơn tôi một tuổi.
Lữ Nam Phương nhìn Hàn Đông, cười ha ha rồi nói:
- Tôi vẫn luôn gọi anh là anh Đông, nhưng bây giờ nghĩ lại, so với những chuyện mà anh làm, tôi cái gì cũng không phải, sau này vẫn gọi anh là anh Đông là được rồi, còn tuổi tác thì sao chứ, đó đều là hư không mà thôi.
Hàn Đông cười khổ một chút, nói:
- Anh xưng hô thế nào cũng được, gọi tôi là Hàn Đông là tốt nhất.
Hắn cũng hiểu được ẩn ý mà Lữ Nam Phương nói như vậy, vì thế chỉ có thể nói như vậy.
Lã Nam Phương cười ha ha, nâng ly lên, cụng ly với Hàn Đông lần nữa.
Ngưu Chí Không và những người khác ở một bên, tất cả đều nhìn Hàn Đông và Lữ Nam Phương, trong mắt tràn đầy sự tò mò, không biết hai người đang nói cái gì ở đây.
Tuy Lữ Nam Phương nói như vậy, nhưng cách xưng hô với Hàn Đông vẫn sửa lại một chút, xưng hô một cách thân thiết hơn với Hàn Đông: “Tiểu Đông”. Dù sao sau khi Hàn Đông và Lữ Nhạc đính hôn, vậy thì chính là em rể của Lữ Nam Phương một cách chính thức rồi. Cũng có chút không đúng, dù sao ở đất nước Trung Hoa này, một vài tình thân và quy tắc cơ bản vẫn phải có.
Ngưu Chí Không, La Khải Bản và Quách Tiên Chu cũng nghe thấy được chút sự thay đổi này, trong lòng đều cảm thấy kì lạ, nghĩ thầm hai người này rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tuy nhiên, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được bên trong rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì quan hệ lại được tăng thêm một tầng nữa, bây giờ Hàn Đông và Lữ Nam Phương cũng coi như là người thân, nên những lúc rảnh rỗi, Lữ Nam Phương thích mời Hàn Đông dùng cơm, và cùng đi chơi với mình, Hàn Đông cũng không sao cả. Dù sao hắn cũng biết, Lữ Nam Phương này bản tính không xấu, làm chuyện gì cũng có chừng mực, giao tiếp nhiều với anh ta, cũng sẽ có lợi.
Nhoáng một cái, thời gian đã tới
Trong khoảng thời gian này, Hàn đông khá khiêm tốn, mỗi ngày đi làm và tan làm bình thường, xử lý công việc bình thường, có thời gian rảnh thì đi đọc sách ở thư viện đại học Tây Xuyên, hoặc cùng ăn cơm uống rượu với Lữ Nam Phương.
Còn trong khoảng thời gian này, trong thể chế của tỉnh Tây Xuyên, cũng xảy ra hai chuyện không lớn không nhỏ, song hai chuyện này, không phải là người đương sự, người bình thường cũng không chú ý đến.
Chuyện thứ nhất chính là Phó giám đốc sở Văn hóa tỉnh Tây Xuyên Vưu Thụy Cường, vì vấn đề tác phong và vấn đề kinh tế mà bị bắt giam.
Chuyện thứ hai chính là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thục Đô Vương Nhược Bân. Dựa vào ý kiến của Đảng ủy Công an Tỉnh ủy và sở Công an tỉnh, được phát đến tỉnh Hải Tân đi giao lưu rèn luyện. Đương nhiên tỉnh Hải Tân cũng phái mấy người có liên quan qua đây. Tỉnh Hải Tân là một tỉnh ở cực Nam của nước Trung Hoa, được bao quanh bởi các đảo nhỏ. Tình hình phát triển kinh tế của tỉnh này vừa có bước khởi sắc, thuộc vào vùng khá lạc hậu, còn nơi này vì cách xa trung tâm đại lục. Vào thời cổ đại, về cơ bản đây là nơi lưu đày của những viên quan có tội. Vương Nhược Bân tuy trên danh nghĩa là đi giao lưu rèn luyện, nhưng chức vụ lại không có nửa chút thay đổi, lại không có thực quyền gì, càng quan trọng hơn là, lần này đi giao lưu rèn luyện cũng không có kỳ hạn thời gian chính xác. Vì chuyện này không có tiền lệ, mọi người vẫn đang trong giai đoạn tìm kiếm. Nói không chừng những nguời khai thác sớm nhất sắp cắm rễ ở đây rồi. Điều này đối với người luôn sông ở thành phố trên đất liền của tỉnh Tây Xuyên mà nói, tuyệt đối là một chuyện cực thảm, đương nhiên gã có thể không đi, song nếu không nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, việc ở lại cũng là một vấn đề, nên gã chỉ có thể nhắm mắt đi, trong lòng nghĩ sau này sẽ từ từ nghĩ cách quay về.
Còn về việc y đi lần này, có thể quay lại được hay không, điều đó không ai biết được.
Đối với hai chuyện này, Hàn Đông cũng biết, hơn nữa tài liệu của Vưu Thụy Cường vẫn là sau khi Hàn Đông gọi điện cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh thứ nhất sở trưởng phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật, khiến Tôn Hải Quần phái người đưa đi, chính vì có mối quan hệ này, chuyện của Vưu Thụy Cường, nhanh chóng được chứng thực, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị bắt giam, còn chuyện của Vương Nhược Bân, lại do một tay Tôn Hải Quần làm ra.
“Người này vẫn là có chút thủ đoạn.” Biểu hiện của Hàn Đông đối với Tôn Quần Hải vẫn thật không ngờ. Lần này anh ta làm vậy với Vương Nhược Bân, có thể nói là chính đại quang minh, đường đường chính chính, khiến người ta tìm không ra được một chút sơ hở nào, hơn nữa anh ta có thể thúc đẩy Đảng ủy Công an tỉnh và sở Công an tỉnh làm ra chuyện hai tỉnh khác nhau giao lưu với nhau, có thể thấy trong đầu óc vẫn có chút tính toán.
Kì thực, Tôn Hải Quần lần này cũng xác định phải suy nghĩ một phen, nếu anh ra đã biết được thân phận thực sự của Hàn Đông, vậy thì chắc chắn phải nắm bắt được cơ hội để biểu hiện một lần mới được. Anh ta cũng biết, với tình hình phát triển của Hàn Đông, bản thân giúp anh ta làm việc không có gì là đặc biệt, nhưng quan trọng là làm phải có trình độ, như vậy mới có tiền đồ phát triển càng lớn.
Vì thế anh ta vắt hết óc, cuối cùng nghĩ đến cách điều Vương Nhược Bân đi Hải Tân, sau đó anh ta lại cố gắng thúc đẩy chuyện này, nên trong lòng anh ta cũng có chút đắc ý.
“Ha ha, Hàn Đông là một cây đại thụ đang không ngừng trưởng thành, trước tiên mình và hắn tạo tốt mối quan hệ, tương lai thăng chức rất nhanh, đương nhiên là không nói chơi rồi.” Trong lòng Tôn Hải Quần rất vui mừng, Hàn Đông vì thế đặc biệt mời anh ta cùng đi ăn cơm. Tuy không nói gì, nhưng hành động này cũng thể hiện lên tất cả.
Hàn Đông biết, bản thân mình sau đó, vẫn phát triển ở tỉnh Tây Xuyên, còn trước mắt bản thân bồi dưỡng những người này, tương lai chắc chắn là có chỗ dùng.
Hơn nữa, để tương lai phát triển càng tốt hơn, nhanh chóng phát triển thế lực của mình, hơn nữa trong lúc họ từng bước họ gia nhập vào lực lượng của Hàn Đông, điều này khiến cho Hàn Đông nắm vững được tiếng nói càng lớn ở nhà họ Hàn trong tương lai, có sự giúp đỡ rất lớn.
Nếu Hàn Đông gia nhập vào đội ngũ của nhà họ Hàn, đều có thể thể hiện ra được tiềm năng phát triển đầy đủ, những người khác tự nhiên cũng có thể nhìn ra được.
Chính vì như vậy, người Hàn Đông đào tạo bây giờ đều là người tuổi không lớn lắm nhưng có tiềm năng, đối nhân xử thế khá tốt, vì chỉ có những người như vậy thì tương lai mới có thể tiến càng xa hơn.
Thời tiết càng ngày càng nóng, thời gian đến ngày kết hôn không còn xa nữa, nhưng tâm trạng của Hàn Đông bây giờ đã bình tĩnh hoàn toàn rồi.
Mọi chuyện đều đã được định rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, bản thân và Lữ Nhạc đều phải đối diện với sự thực này. Hơn nữa, trong lòng của Hàn Đông, mơ hồ cũng hiểu được tối thiểu lão thái gia sắp xếp như vậy, so với còn tốt hơn những người khác sắp xếp cho mình, vì hắn và Lữ Nhạc sớm đã quen biết, cũng miễn cưỡng tìm hiểu tính cách của Lữ Nhạc, tối thiểu hai người ở bên nhau sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn.
Còn về Lữ Nhạc biết chuyện của mình và Kiều San San, bây giờ Hàn Đông đã nghĩ thông rồi, đây có thể là một chuyện tốt, cũng không chắc trong lòng bản thân có hổ thẹn với Kiều San San, cũng không thể buông tay, vậy thì tương lai giữa mình và Kiều San San khó tránh khỏi phải có qua lại, còn nếu như từ từ tìm hiểu Lữ Nhạc, có thể khiến họ sống hòa thuận với nhau, đó chính là điều tốt nhất.
Đương nhiên, điểm này, Hàn Đông tạm thời sẽ không dễ dàng nói ra, dù sao hắn vẫn muốn quan tâm đến cảm nhận của Lữ Nhạc một chút, chỉ có thể từ từ tiến hành.
Giữa tháng 6, Lữ Nhạc đã hoàn thành xong bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tốt nghiệp một cách thuận lợi ngành thông tin điện tử của đại học quốc phòng, hơn nữa công việc của cô cũng được chứng thực, trở thành một Trung Úy quan quân của Ban 2 – Bộ tổng tham mưu, tuy nhiên trước mắt, hắn vẫn có kì nghỉ một tháng, phải đến tháng 7 mới chính thức đi đưa tin.
Đối với sự sắp xếp trong nhà, Lữ Nhạc cũng không có ý kiến gì, dù sao cô và Hàn Đông đã gặp qua, cũng có tình cảm với Hàn Đông. Cô là một người con gái thông minh, biết chuyện hôn nhân của mình không chắc chắn có thể do mình làm chủ, đương nhiên nếu như bản thân bốc đồng, cõ lẽ cha mẹ cuối cùng sẽ nghe theo mình, nhưng như vậy cũng sẽ khiến cho người trong nhà không vui. Cô không muốn phá hoại không khí hòa thuận trong nhà, đương nhiên, sở sĩ lần trước đồng ý, Lữ Nhạc chủ yếu là vì có tình cảm với Hàn Đông. Trong số những người đàn ông mà cô quen, Hàn Đông chắc chắn là người tốt nhất. Tuy ở trong quân đội có không ít nguời trẻ tuổi tài cao, nhưng so với Hàn Đông, bất luận là trên phương diện tiền đồ phát triển hay phương diện khí chất, phẩm chất cá nhân, đều không tìm được một người nào có thể so sánh được với Hàn Đông.
Đối với đàn ông trẻ tuổi ưu tú, những thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân, lại có chút không động lòng. Chẳng qua trước đây, trong lòng Lữ Nhạc tự nhiên coi Hàn Đông giống như anh trai, trong lòng cũng có một thứ tình cảm mơ hồ, nhưng lúc mẹ và cô nói về chuyện của Hàn Đông, sau đó Hàn lão thái gia và cô nói chuyện, trong lòng của cô, không kìm được việc vẻ mặt dứt khoát của Hàn Đông thường hay hiện ra, khiến cho mặt của cô liền đỏ ửng lên.
Không lâu sau đã đến ngày 1 tháng 7, ngày này là ngày thành lập Đảng, đồng thời cũng là ngày đính hôn của mình và Hàn Đông, trong lòng Lữ Nhạc có chút chờ mong, lại có chút bối rối.
Trong khoảng thời gian này, Lữ nhạc thường xuyên liên lạc với anh hai Lữ Nam Phương, trong miệng của anh ta, lúc nào cũng biết được tình hình gần đây của Hàn Đông.
Còn với sự gần kề của thời gian, vừa nghĩ đến cảnh tượng hai người sắp được ở cùng nhau, trong lòng của Lữ Nhạc rất hồi hộp, tim lúc nào cũng đập thình thịch thình thịch mấy cái.
- Trưởng ban, nhà tôi có chút chuyện. Bắt đầu từ ngày 30 tháng 6, tôi muốn xin phép nghỉ một tuần. Đây là đơn xin phép của tôi.
Hàn Đông đưa đơn xin phép nghỉ làm ở trong tay đưa cho Triệu Nhạc, nói.
Tuy rằng chuyện đính hôn, hai bên đều đã nói xong cả rồi, đợi đến lúc một số người có liên quan, cùng ngồi với nhau ăn bữa cơm, cũng coi như là hoàn thành được nghi thức, nhưng Hàn lão thái gia đã dặn dò, đến lúc đó còn giới thiệu cho hắn một số vị trưởng bối nữa, đồng thời cũng phải dành thời gian chăm lo cho Lữ Nhạc, vì vậy, Hàn Đông phải xin nghỉ phép mấy ngày mới được.
Triệu Nhạc khẽ mỉm cười. Kí tên lên trên giấy xin nghỉ phép, nói:
- Hàn Đông, tôi chúc mừng anh trước.
Tuy với chức vụ của Triệu Nhạc, hiện nay mà nói, vẫn chưa đủ tư cách để trở thành khách quý được mời trong lễ đính hôn của Hàn Đông, nhưng vì anh ta làm việc khá tốt ở tỉnh Tây Xuyên, đồng thời lại là đối tượng được nhà họ Hàn chú trọng đào tạo, hơn nữa anh ta và bố của Hàn Đông là Hàn Chính có quan hệ cũng khá tốt, bởi vậy anh ta sớm đã biết được chuyện Hàn Đông quay về lần này từ Hàn Chính, vì vậy đã gửi lời chúc mừng trước.
Hàn đông cười cười nói:
- Cảm ơn trưởng ban.
Nói chuyện với Triệu Nhạc một lúc, Hàn Đông mới quay về phòng Cán bộ hai, gọi mấy Phó cục trưởng và Chánh văn phòng đến để tuyên bố chuyện mình xin nghỉ phép, và để cho Nghiêm Híc toàn quyền lãnh đạo ở đây, không có chuyện gì quan trọng thì không được làm phiền hắn.
- Trưởng phòng Hàn, anh cứ yên tâm làm chuyện của anh đi, trong nhà có chúng tôi trông nom rồi.
Nghiêm Húc cười nói.
Sau đó, ngày hôm sau là 30 tháng 6, Hàn Đông vừa tỉnh dậy, ăn sáng xong, không lâu sau, Ngưu Chí Không lái xe đi đón Lữ Nam Phương qua đây, sau đó đưa họ đến sân bay Thục Đô.
Vé máy bay đi Thục Đô đã được mua xong rồi, Lữ Nam Phương là anh trai của Lữ Nhạc, lễ đính hôn của em gái, anh ta đương nhiên cũng phải tham gia.
Sau khi máy bay cất cánh, Lữ Nam Phương nhanh chóng tỏ ra vui vẻ, anh ta nói một cách hưng phấn:
- Ha ha, Tiểu Đông, sau này chúng ta là người một nhà rồi, con bé Nhạc Nhạc rất lương thiện lại không hiểu chuyện, nó nhất định sẽ không đem lại phiền phức gì cho anh đâu.
Hàn đông cười khổ một chút, nói:
- Ngược lại lại khiến cho cô ấy chịu chút ấm ức.
Lữ Nam Phương hơi nao nao, lập tức hiểu được ý của Hàn Đông, bản thân là anh trai, anh ta cũng hi vọng em gái của mình được hạnh phúc, cũng không hi vọng em rể có người phụ nữ khác, nhưng anh ta cũng biết tình cảnh của Hàn Đông, biết trước đây tình cảm giữa Hàn Đông và Kiều San San là thật. Nếu như không phải là gia cảnh của Kiều San San không phù hợp, căn bản em gái mình chưa đến lượt được gả cho Hàn Đông.
- Đây cũng là chuyện không thể nào.
Lữ Nam Phương ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chỉ cần Tiểu Đông anh thật lòng với Nhạc Nhạc là được rồi, đàn ông mà. Ha ha.
Tóm lại, Lữ Nam Phương cũng có tính cách không nghiêm túc, bây giờ đứng ở trên lập trường của một người đàn ông, nhanh chóng hiểu ra được, suy bụng ta ra bụng người, bản thân cũng không thể miễn cương Hàn Đông như vậy? Hơn nữa, ít nhất Hàn Đông còn tốt hơn bản thân mình một chút, đó chính là Hàn Đông rất biết kiềm chế, những nơi ong bướm đều có thể không làm hắn rung động, thật sự khó nói.
Phải biết rằng những lời thô tục của Lữ Nam Phương có thể là chịu sự ảnh hưởng của những cô gái như hoa như ngọc ở Bạch Kim Vương Cung, nhưng Hàn Đông lại không có chút rung động. Ngoại trừ Kiều San San ra, những người phụ nữ khác Hàn Đông đều không để mắt đến. Những người có phẩm chất như vậy, rất đáng quý.
- Mèo nào mà không đi vụng trộm chứ.
Hàn Đông có thể làm được ở bên ngoài, không làm loạn, so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều. Còn về chuyện của Kiều San San, đó cũng không phải là chuyện lớn gì. Đàn ông không phong lưu, thì sao còn gọi là đàn ông được. Trong lòng Lữ Nam Phương nghĩ như vậy, liền cảm thấy Hàn Đông quả thực đã đủ tốt rồi, ít nhất thì cũng tốt hơn mình.
Hai người nói chuyện được một lúc, Hàn Đông liền nhắm mắt, trong đầu quả thực không ngừng suy nghĩ, không biết lần này lão thái gia sẽ mời những ai đây? Hoặc là giới thiệu cho mình những nhân vât nào vậy?
Tuy bản thân là cháu trai của Hàn lão thái gia, nhưng cho đến bây giờ Hàn Đông vẫn không nắm rõ được thế lực thật sự của nhà họ Hàn. Dù sao cấp bậc của hắn bây giờ còn quá thấp, chưa đủ đến cấp độ đó, vì vậy đối với sự sắp xếp lịch trình của lễ đính hôn lần này và sau đó nữa, Hàn Đông lại mơ hồ tràn đầy sự mong đợi.