Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông một mặt an tâm học tập, một mặt khác cũng muốn chuẩn bị kết hôn. Tuy rằng mẹ Dư Ngọc Trân đầu tháng 8 sẽ trở về Yến Kinh, dì út Hàn Tuệ Linh và mẹ của Lữ Nhạc là Chu Huệ Dung cũng chuẩn bị dần, tuy rằng cũng không có gì phải vội vàng, nhưng hắn cũng muốn nhanh chóng thích ứng một chút, kết hôn là đại sự của đời người nó sẽ làm cho cuộc đời bước một bước ngoặc lớn, mà bây giờ hắn cùng Lữ Nhạc sắp kết hôn nên trong tiềm thức của Hàn Đông đúng là có chút không thích ứng.
Mặc dù như thế, khoảng thời gian này cũng là lúc Hàn Đông thanh nhàn nhất, Chương trình học của trường đảng cũng không có gì phức tạp, chủ yếu có 3 nội dung chính, một là kiến thiết lý luận của đảng, hai là học tập lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học của Hoa Hạ, ba là học tập nghệ thuật làm lãnh đạo, những thứ này nghe có vẻ mơ hồ, nhưng cũng không có gì quá phức tạp, đặc biệt là Hàn Đông có kinh nghiệm của hai đời người nên đối với hắn những thứ này lại càng dễ dàng.
Hàn Đông lúc trước đã làm ra không ít thành tích, một số trong đó còn được trở thành tài liệu giảng dạy, ví dụ như công tác quản lý nhà nước được công khai, doanh nghiệp nhà nước cải cách, hình thức Phú nghĩa, kinh doanh thành thị, các sáng kiến này đã được áp dụng thịnh hành trong toàn quốc, khi lên lớp các giáo sư có danh sách và tư liệu đơn giản về thí sinh, vừa nhìn thấy Hàn Đông thì rất nhanh liền liên tưởng đến hắn là ai, bọn họ đối với những người có ý tưởng mới rất là mẫn cảm.
Cứ như vậy, Hàn Đông trở thành đề tài để mọi người thảo luận trong lớp, các học viên thông qua thảo luận phân tích đều tăng thêm nhận thức, có thể nói việc này cũng không có gì hơn người, nhưng Hàn Đông lại là người đầu tiên làm những việc này, đó mới là chỗ đáng quý.
Mà Tô Xán thì nhìn Hàn Đông than thở, trong lòng thì tràn đầy nghẹn khuất và buồn bực, bời vì có Hàn Đông tồn tại lên Tô Xán như không tồn tại trong mắt mọi người.
“Tên này là kẻ đối đầu trời sinh của mình sao?”
Tô Xán rất căm tức hận không thể đuổi Hàn Đông ra khỏi lớp này.
“Hắn là cán bộ được Hàn gia trọng điểm bồi dưỡng, mà mình là đối tượng được Tô gia bồi dưỡng trọng điểm, chẳng nhẽ nhất định một núi không thể chứa hai cọp sao?”
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi nửa tháng, Hàn Đông cùng với những người bạn mới đã tương đối quen thuộc.
Tuy nhiên cho đến bây giờ Hàn Đông vẫn không biết được Đường Thụy có bối cảnh gì, theo Hàn Đông quan sát, Đường Thụy sẽ nhanh chóng tiếp tục thăng tiến.
Lúc này Hàn Đông đang ở trong biệt thự nói chuyện phiếm với ông nội, thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm, khiến hắn xác định được phương hướng sau này của mình.
Lại một tuần trôi qua, đã hơn mười giờ nhưng Hàn Đông còn chưa thức dậy, đêm qua hắn cùng đám Đường Thụy ra ngoài ăn cơm và uống rất nhiều rượu, nên sáng nay hắn mới dậy muộn như vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hàn Đông hai mắt còn nhập nhèm nhấc điện thoại lên nghe.
- Con sâu lười, vẫn còn chưa tỉnh sao
Bên trong điện thoại vang lên tiếng nói dịu dàng của Tiêu Bối Bối.
- Ừ, có chuyện gì vậy Bối Bối
- Anh mau dậy đi, chúng ta còn đi xem nhà ở nữa
Tiêu Bối Bối nói.
Hàn Đông ngẩn ra hỏi:
- Nhà nào cơ?
- Là nhà ở của anh và chị Nhạc Nhạc sau này
Tiêu Bối Bối bất mãn nói.
- Anh nhanh lên, lát nữa em sẽ tới đón anh
Hàn Đông cười nói:
- Được anh sẽ lập tức rời giường
Trước đây Hàn Đông nghe mẹ nói, Phòng tân hôn sẽ do dì út và mẹ bố trí, dù sao mình cũng không cần bỏ tiền ra lại có người giúp thu xếp, Hàn Đông cũng được nhàn hạ, cũng không biết hiện tại đã bố trí đến đâu rồi.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Hàn Đông chào lão thái gia một tiếng rồi đi ra ngoài.
Dưới Ngọc Tuyền Sơn đã có một chiếc xe quân dụng đỗ ở cửa, thấy Hàn Đông đi tới, Lữ Nhạc vươn bàn tay trắng nõn ra vẫy vẫy, thấy vậy Hàn Đông mỉm cười bước qua.
- Anh Đông anh ngồi phía trước đi
Tiêu Bối Bối cười giảo hoạt, lập tức đi ra từ ghế lái phụ rồi chui xuống phía sau ngồi.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cô nàng, kéo cửa sau ra ngồi lên
- Chỗ đó mới là chỗ của anh nha
Tiêu Bối Bối cười tủm tỉm nói.
- Cô bé nghịch ngợm này
Hàn Đông đưa tay nhéo mũi Tiêu Bối Bối một cái
Lập tức làm cho cô nàng bất mãn tru miệng lên.
Lữ Nhạc khởi động xe, chở mọi người đi về phía trước, Hàn Đông lúc này mới hỏi:
- Nhà ở nơi nào vậy?
Tiêu Bối Bối lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
- Anh họ, anh cũng thái quá à nha, thậm chí nhà của mình ở đâu cũng không biết à?
Hàn đông cười khổ một tiếng nói:
- Gần đây anh luôn bận học đó thôi
Tiêu Bối Bối bĩu môi, nói:
- Không nói cho anh biết
Hàn Đông cười cười, từ phía sau nhìn chằm chằm vào những vành tai hơi hơi đỏ, khuôn mặt trong trắng ửng hồng của Lữ Nhạc, liền nói.
- Bà xã, em định mang anh đi tới chỗ nào
Lữ Nhạc vừa nghe thấy vậy, gương mặt lập tức đỏ ửng như trái táo vậy.
Tiêu Bối Bối hô lên một tiếng, lập tức giơ tay bịt kín lỗ tai của mình nói:
- Hai người cứ tự nhiên, em cái gì cũng không nghe thấy đâu
Hàn Đông cười ha hả nhìn bộ dạng thẹn thùng của Lữ Nhạc, trong nội tâm cảm thán một tiếng, hắn cố ý hay nói giỡn như vậy, dù sao hắn và Lữ Nhac cũng sắp kết hôn, không thể lúc nào cũng khách sáo với nhau như vậy.
Lữ Nhạc nắm chặt lấy tay lái, một lát mới dịu dàng nói:
- Chúng ta đi Hương Sơn
- Hương Sơn?
Hàn Đông sửng sốt, Hương Sơn đó làm gì có nhà ở bình thường, tất cả đều là biệt thự, hơn nữa giá cả cũng đắt vô cùng, không thể tưởng tượng được mẹ cùng dì út lại chọn nhà cho mình ở nơi đó, trên thực tế Hàn Đông có ý nghĩ sẽ sống ở Ngọc Tuyền Sơn, như vậy có thể ở chung với lão thái gia, tuy nhiên lão thái gia lại nói người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, chỉ cần sau này có thời gian thường xuyên đến thăm ông là được, cũng không nhất thiết phải cùng ở chung một nơi, Hàn Đông biết là ông suy nghĩ cho mình cùng Lữ Nhạc, đặc biệt là Lữ Nhạc, nếu như ở cùng với ông cụ sợ rằng cô ấy sẽ không được tự nhiên tùy ý, bởi vậy hắn cũng đồng ý ra ngoài ở, nhưng không ngờ mẹ và dì út lại chọn Hương Sơn.
Rất nhanh xe đã đi tới nơi, ngẩng đầu nhìn lên trên núi có cảnh sắc vô cùng đẹp, một con đường quốc lộ uốn lượn lên núi, xe của Hàn Đông cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng lên trên chạy tiếp, qua vài phút đồng hồ thì dừng lại ở cổng một căn biệt thự, biệt thự này ở Hương Sơn cũng phuộc vào hàng trung bình khá, kiểu đình viện Trung Hoa, trong sân có một cây đại thụ che trời, thấp thoáng có thể thấy được các gian phòng, phong cảnh có thể xem là vô cùng u nhã hợp lòng người, đứng ở đây có thể ngắm hết phong cảnh bên dưới, khi được ngắm phong cảnh tuyệt mỹ này có thể làm cho con tâm thần phấn chấn, cảm giác như mình đang đứng trên tất cả.
Ba người vừa bước xuống xe thì vừa lúc dì út Hàn Tuệ Linh và mẹ của Hàn Đông cũng lái xe tới.
Vừa xuống xe, Hàn Tuệ Linh cười hỏi:
- Thế nào, nơi này phong cảnh không tệ chứ?
Hàn Đông mặc dù chưa vào trong nhà nhưng cũng biết căn hộ ở đây giá trị xa xỉ hiển nhiên là rất không tầm thường, vì vậy mở miệng nói:
- Rất đẹp, nhưng như vậy có tốn kém quá không?
Hàn Tuệ Linh cười nói:
- Chỉ cần con thích là được, không cần con phải quan tâm chuyện giá cả
Mấy năm nay tập đoàn của Hàn Tuệ Linh vô cùng phát triển, mấy triệu đối với Hàn Tuệ Linh một đại cổ đông tập đoàn mà nói, quả thật không coi vào đâu cả, thậm chí cổ phần của Hàn Đông mấy năm nay còn được chia hoa hồng đến mấy triệu
Dư Ngọc Trân kéo tay Lữ Nhạc nói:
- Vào bên trong xem sao, nếu có cái gì không vừa ý còn có thể gọi người sửa lại
Nhìn mẹ chồng tương lai, Lữ Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh theo Dư Ngọc Trân vào bên trong nhà.
Tiêu Bối Bối chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, khoác cánh tay Hàn Đông nói:
- Đi nào anh, mình cũng vào xem một chút đi chứ?
Hàn Đông ngẩng đầu nhìn hai chữ “Thiên Tác” trên cổng, nhìn chữ viết vô cùng quen thuộc, Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra đó là chữ của lão thái gia.
Hàn Tuệ Linh nhìn Hàn Đông cười nói:
- Đây chính là ông nội con tự mình viết đó, biệt thự này lấy tên Thiên Tác, con và Lữ Nhạc đúng là trời sinh một cặp
Hàn đông khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đến một tầng nghĩa khác trong hai từ “Thiên Tác” đó
Trong Kinh Thi có một bài “Thiên Tác”: thiên tác cao sơn, đại vương hoang chi. Bỉ tác hĩ, văn vương khang chi. Bỉ tồ hĩ, kỳ hữu di chi hành. Tử tôn bảo chi. Xem ra lão thái gia đề hai chữ này, là có thêm ý nghĩa sâu xa, cũng rất kỳ vọng vào mình đây.
Trong biệt thự được bố trí vô cùng xa hoa nhưng không làm mất đi sự thanh nhã cao quý, Hàn Đông ngắm nhìn một lượt cảm thấy vô cùng vừa lòng, xem ra Lữ Nhạc đã rất thích nơi này.
Dư Ngọc Trân nói:
- Hai con có ý kiến gì không, nếu có gì không thích hợp có thể cho người sửa lại, nếu đã vừa lòng thì sau hôn lễ hai con có thể an tâm dọn vào đây ở.
Lữ Nhạc vừa nghe thấy vậy, trên gương mặt lại phiếm hồng nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập chờ mong và hạnh phúc.
- Thì ra hắn chính là Hàn Đông? Không ngờ xem ra hắn cũng quá trẻ so với sức tưởng tượng.
Nghe xong phần tự giới thiệu của Hàn Đông, trong lòng rất nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Trên thực tế là người trong thể chế, hơn nữa còn là người có tiềm năng, đương nhiên sẽ thích chú ý một số người tương đối xuất sắc, âm thầm phân cao thấp. Hàn Đông tuy trẻ tuổi, nhưng vài năm này danh tiếng tạo ra cũng không nhỏ, trước đây mọi người có thể không mấy quan tâm, nhưng công tác kinh doanh thành thị của thành phố Tân Châu , những người có mặt đều có thể hiểu rõ. Dù sao rất nhiều người có mặt cũng đều là những lãnh đạo của thành phố, cho nên đối với chuyện này tương đối chú ý.
Đối với mọi người mà nói, cái tên Hàn Đông như sấm bên tai, chỉ là trên căn bản mọi người chỉ nghe được tên của Hàn Đông, mà chưa từng gặp qua con người của Hàn Đông. Hiện giờ nhìn thấy chính Hàn Đông lại không ngờ quá trẻ tuổi, tự nhiên vô cùng kinh ngạc.
Tô Xán ngồi đó, nhìn thấy phản ứng của mọi người đối với Hàn Đông, trong lòng vô cùng buồn bực, vốn dĩ y vẫn cảm thấy Phó giám đốc trẻ tuổi như mình được tham gia vào lớp nghiên cứu, chắc chắn sẽ làm náo động. Nhưng hiện tại mà xem, chỉ sợ trước mặt Hàn Đông, mình không có khả năng nổi bật rồi.
Quả nhiên, Hàn Đông đã nổi bật ngay từ trước, cho đến lúc Tô án tự giới thiệu, mọi người bèn không có gì ngạc nhiên.
Hai người so ra, Hàn Đông có được ưu thế không ít, trước tiên Hàn Đông là học viên duy nhất trong lớp dưới ba mươi tuổi, tiếp theo ngoại hình của Hàn Đông tuấn tú, ôn hòa và nụ cười khiến người khác cảm thấy thân thiện, và đồng thời Hàn Đông tạo được hòa khí, khiến người khác không kiềm chế có hảo cảm với hắn. Còn Tô Xán, vì xuất thân tốt, từ nhỏ có tính cao ngạo, tự giác cao hơn so với người khác, tinh thần đó toát lên thân phận trên cao, tự nhiên không dễ dàng làm cho người khác có cảm giác dễ gần.
Đây vẫn chỉ là so sánh của bước đầu, nếu hai người cùng đứng chung, vậy thì cảm xúc của mọi người lại càng tăng thêm. Chính vì vậy, hứng thú của mọi người đối với Hàn Đông vẫn xa vời hơn so với Tô Xán.
Về phần Tô Xán, Hàn Đông quả thật giống như một ngôi sao sáng, khiến hào quang của mình hoàn toàn bị che khuất.
Trên thực tế, y không hề biết, mình thật ra không có nhiều ánh hào quang.
Khi mọi người tự giới thiệu xong, theo lệ thường, phải thành lập tổ đảng ủy rồi, tuy đến cấp bậc này, trong trường đảng tạo một chức vụ cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng ít ra cũng có chút tán thành và vinh dự, cho nên một số người vẫn tương đối coi trọng.
Sau khi chủ nhiệm Chu Triết Chân tuyên bố quy tắc, một số người bắt đầu lên khán đài tự đề cử mình.
- Hàn Đông, anh cũng tham gia tranh cử cán bộ đi.
Đường Thụy mỉm cười nói.
Hàn Đông nói:
- Đang ngồi ở đây đều là lão đại, tôi đâu có tư cách đó.
Đường Thụy nói:
- Cái này lại không dựa theo thân phận, anh lên đó cam đoan không có nhiều vấn đề, tôi tin có rất nhiều người ủng hộ anh.
Hàn Đông mỉm cười nói, không tỏ thái độ. Hắn thấy, có làm cán bộ lớp này hay không đều không sao cả.
Lúc này Đường Thụy đứng lên, lớn tiếng nói:
- Các bạn, tôi đề cử Hàn Đông đảm nhận lớp trưởng của lớp chúng ta, tuổi tác của hắn nhỏ nhất, phải nên vất vả phục vụ cho mình, mọi người nói có đúng không?
- Đúng vậy…
Một số người bèn cười đáp lại.
Hàn Đông không khỏi cười một cái, hắn không ngờ Đường Thụy bỗng nhiên đứng lên tiến cử mình, hơn nữa còn là vị trí lớp trưởng. Tuy cái này hơi hư ảo, nhưng có thể làm lớp trưởng trong một lớp học nghiên cứu cán bộ toàn tinh anh, vậy cũng nói lên năng lực của một người. Ít ra có một điều, chính là nhất định phải nhận được tán đồng của mọi người trong lớp, điều này thật sự rất khó.
Chủ nhiệm Chu Triết Chân mỉm cười ghi tên Hàn Đông lên bảng, người tranh cử lớp trưởng không ít, đến lúc đó còn cần đến mọi người bỏ phiếu quyết định.
Hàn Đông nói với vẻ mặt mỉm cười của Đường Thụy đang ngồi xuống :
- Chủ nhiệm Đường, sao anh không đi tranh cử, ngược lại đẩy tôi đi.
Đường Thụy cười nói:
- Tôi và anh không giống nhau, bình thường tôi còn phải xử lý một số chuyện, cho nên không thể có quá nhiều thời gian, dù sao hiện tại anh thực tập thoát ly, tuyên dương một chút tinh thần, phục vụ tốt cho bạn học trong lớp cũng là tốt thôi.
Anh ta từ đầu tới cuối, đều nói đề cử Hàn Đông đảm nhận lớp trưởng là vì muốn hắn phục vụ cho mọi người, cho nên rất dễ dàng nhận được những người đồng tình. Dù sao trong mắt mọi người, Hàn Đông tuy cấp bậc không thấp, hơn nữa công việc làm có tiếng tăm, nhưng hắn dù sao tuổi tác nhỏ cũng không nhỏ, là tiểu huynh đệ, cho nên Đường Thụy cứ nghĩ cách nói phục vụ mọi người để đề cử Hàn Đông đảm nhận lớp trưởng, trong lòng mọi người đều tán thành.
- Không ngờ tên này muốn làm lớp trưởng?
Tô Xán phẫn nộ trong lòng, y cảm thấy hành động của Đường Thụy là nghe theo ý của Hàn Đông,
- Tên này ưu thích làm náo động…
Ngoài việc chửi thầm, Tô Xán quả thật cũng không có cách nào, vốn dĩ y cũng được xem là người ưu tú, nhưng so với Hàn Đông, lại quá thua xa, y đương nhiên cảm thấy buồn bực.
Sau phần bỏ phiếu bầu, Hàn Đông nhận được ba mươi phiếu
Thậm chí vượt quá số phiếu của Bí thư chi bộ Đảng. Lớp nghiên cứu này tổng cộng có ba mươi lăm học viên, Hàn Đông có thể nhận được ba mươi phiếu ủng hộ, quả thật khiến người khác kinh ngạc, cho dù là bản thân Hàn Đông cũng không tưởng được.
- Nếu mọi người đã thấy như vậy, thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh, nhất định sẽ phục vụ tốt cho mọi người, mong mọi người sau này ủng hộ nhiều.
Hàn Đông diễn đạt rất đơn giản, ánh mắt lướt qua Tô Xán, nhìn thấy y bĩu môi, trong lòng không kiềm được cười một cái, tiểu tử này chắc chắn không phục, tuy nhiên y không phục cũng không làm được gì, đấy là mong ước của mọi người.
Chu Triết Chân nói:
- Hiện tại Ban ủy và chi bộ Đảng đã được chứng thực, đây là kết quả do các bạn tự đề cử và bầu chọn dân chủ, nếu như sau này các bạn cho rằng người nào trong Ban ủy hoặc chi bộ Đảng làm không được tốt, như vậy chỉ cần có mười học viên nhất trí đồng ý, bèn được tiến hành sửa đổi, sau này trong lớp sẽ không tiến hành bầu chọn Ban ủy, chi bộ Đảng nữa. Các bạn học viên đều có kinh nghiệm phong phú, tôi tin các bạn nhất định có thể tự quản lý, tự phục vụ tốt.
Sau họp lớp, lớp trưởng Hàn Đông liền thực hiện chức vụ, cùng đi theo Chu Triết Chân để nhận giáo án đưa cho mọi người.
Xong dữ liệu tương ứng, Hàn Đông lại nói:
- Vì giao lưu của sau này tốt hơn, tôi chuẩn bị làm một mục lục, đợi chút mời các vị phối hợp đăng ký dữ liệu.
Đối với đề nghị của hắn, mọi người đều không có ý kiến, đồng thời là cầu còn không được, dù sao mọi người trên căn bản đều trong thời kỳ được thăng chức, hiện tại lại có thể trở thành bạn học, đương nhiên có rất nhiều giao lưu, liền cố gắng dệt lên mạng lưới quan hệ, điều này rất có ích cho phát triển sau này. Cái gọi là núi không dời thì nước chảy vòng qua, nói không chừng một ngày nào đó mọi người cùng đi chung với nhau, cũng nói không chừng ngày nào đó có thể dùng được loại người nào.
Thân trong quan trường, mọi người đều không ngừng dệt lên cho mình một mạng lưới quan hệ, không ngừng rộng mở, trăm phương nhìn kế để những người có ích với tiền đồ của mình được lọt vào mạng lưới này. Còn trong lớp nghiên cứu cấp cao này, liền cung cấp cho mọi người một bước đệm để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.
Hàn Đông trước tiên đưa số di động của mình cho mọi người, để mọi người có chuyện gì có thể tìm hắn, sau đó liền cùng với các cán bộ khác bắt đầu đăng ký dữ liệu của mọi người, dữ liệu này vì muốn mọi người sau này dễ dàng tìm hiểu, liên lạc, cho nên đăng ký rất chi tiết.
Hàn Đông đến lúc này, cơ bản đều dùng nụ cười để đón tiếp, mọi người đều trêu đùa hay nói giỡn với lớp trưởng này.
- Hàn Đông, anh là lớp trưởng, nên mời chúng tôi dùng cơm nha.
Một chàng trai đeo kính viền vàng lên tiếng.
- Đúng, lúc nãy chúng tôi cũng bầu anh một phiếu.
Người chàng trai mập mạp ngồi bên cạnh y lên tiếng.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không thành vấn đề, đợi đến cuối tuần, tôi mời mọi người liên hoan.
người đeo kính vừa điền dữ liệu, vừa cười nói:
- Ha ha, xem ra chọn anh làm lớp trưởng quả thực không tệ, rất nhanh có được ăn rồi.
Hàn Đông mỉm cười, thật ra những người ngồi đây lại thiếu một bữa cơm sao, chẳng qua mọi người muốn tìm lý do, tăng thêm tìm hiểu giữa mọi người với nhau mà thôi.
Mọi người đều là người trong quan trường, thật sự muốn kết giao, cũng nên cẩn thận, cũng không thể vừa mới bắt đầu đã thành thật với nhau, là cần đến các cơ hội. Mà thông qua dùng cơm, giải trí tiến hành làm quen là cách tốt nhất mà mọi người lựa chọn để thông qua làm quen với nhau.
Nhìn thấy Hàn Đông cùng mọi người nói cười vui vẻ, trong lòng Tô Xán bèn không thoải mái, lần này anh ta không làm được cán bộ gì trong lớp, cứ tưởng nhìn thấy Đường Thụy tiến cử Hàn Đông làm lớp trưởng, y liền dứt khoát không tham gia tranh cử bất kỳ vị trí nào, y không ngờ trở thành tay sai của Hàn Đông, tuy tất cả đều là hư danh.
Buổi trưa, bên trong phòng bồi dưỡng, toàn bộ học viên đều có mặt, nghe bài báo cáo “Tăng cường tố chất cán bộ, nâng cao trình độ chấp chính” của Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Tôn Trí Uy, sau đó cả lớp nghe theo tinh thần của cán bộ Tôn Trí Uy để tiến hành thảo luận.
Thứ sáu, Hàn Đông tìm đến một tiệm ăn yên tĩnh, mời toàn bộ bạn học dùng cơm, Tô Xán với lý do có việc không đi. Còn lại toàn bộ ba mươi bốn người, ngoài Hàn Đông ra, trong đó toàn cán bộ cấp giám đốc sở, mọi người chia làm bốn bàn, uống rượu, trò chuyện, rất vui vẻ.
Đương nhiên, trên bàn ăn Hàn Đông trở thành một trong các đề tài mà mọi người quan tâm, rất nhiều người vô cùng quen thuộc đối với tên của hắn, hiện tại nhìn thấy con người thật của hắn, đương nhiên cũng muốn nắm bắt cơ hội giao lưu với hắn. Dù sao mọi người thấy, một mặt Hàn Đông có thể làm ra nhiều việc, nói lên khả năng làm việc của hắn rất mạnh, mặt khác cũng nói lên thân phận phía sau hắn chắc chắn có bối cảnh vô cùng vững chắc, nếu không đổi là người khác làm cùng một việc, e là hiệu quả sẽ không tốt.
Hàn Đông cũng rất vui giao lưu với mọi người, những người này chính là tinh anh của quan trường các nơi, cùng giao lưu nhiều với họ cũng có ích. Đương nhiên Hàn Đông không dễ dàng chào hỏi họ, dù sao họ đi đến cấp độ này, phía sau ắt hẳn có bối cảnh, tùy tiện ra tay ngược lại không tốt.
Truyện convert hay : Long Vương Điện