Hàn Đông gật gật đầu, hắn đã hiểu ý của Thẩm Tòng Phi.
Xem ra lần này Thẩm Tòng Phi muốn đi thêm một bước rồi.
Ngẫm lại Thẩm Tòng Phi được đề bạt lên cấp Cục trưởng cũng được vài năm rồi. Hơn nữa ban đầu khi ở huyện Phú Nghĩa và huyện Vinh Quang, hợp tác với anh ta cũng không tệ lắm.
Ít nhất trong mắt Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cũng là một người làm việc khá nghiêm túc.
Cho nên, Hàn Đông cũng không do dự nhiều, liền quyết định giúp Thẩm Tòng Phi một phen.
Yêu cầu của Thẩm Tòng Phi lần này bất quá cũng chỉ là một chức Phó chủ tịch thành phố. Với thân thế của Hàn Đông, chuyện này cũng không lấy gì làm khó lắm.
Tuy rằng so với trước kia, tình hình hiện tại của tỉnh Tây Xuyên đã có một vài thay đổi. Nhưng đối với Hàn Đông mà nói, giúp Thẩm Tòng Phi là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Ha ha, với kinh nghiệm dày dặn của anh, quả thực là quá đủ rồi. Việc này tôi sẽ lưu ý.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Tuy rằng việc giúp Thẩm Tòng Phi lần này, Hàn Đông nắm chắc đến chín mười phần, nhưng cũng sẽ không dại gì nói hết những điều mình đang dự tính vào lúc này.
Thẩm Tòng Phi vốn có chút lo lắng, bây giờ nghe lời của Hàn Đông, trong lòng lập tức có chút phấn khởi.
Tuy rằng Hàn Đông cũng không có cam đoan, nhưng Thẩm Tòng Phi biết, nếu Hàn đông đã đồng ý giúp mình, vậy là chắc chắn sẽ không có vấn đề rồi.
Mặc cho chỗ dựa lớn nhất của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên là Triệu Nhạc đã thăng chức đi rồi.
Nhưng Thẩm Tòng Phi cũng biết, Hàn Đông vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong tỉnh.
Chu Khải Kiệt có thể từ một Phó bí thư Thành ủy leo lên chức Chủ tịch thành phố Đạt An, việc này chắc chắc là có quan hệ cực kì chặt chẽ với Hàn Đông.
Mặt khác, Bùi Bảo Thuận từ một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, đến nay cũng leo lên chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cán bộ cấp Giám đốc sở.
Đến những vị trí cấp Giám đốc sở có thực quyền, Hàn Đông đều có thể sắp đặt được thì một chức vụ bình thường như Phó chủ tịch thành phố đối với hắn quả thật chưa là gì cả.
“Sự chênh lệch giữa người với người mới lớn làm sao” Thẩm Tòng Phi thầm có chút cảm thán, “đối với một số người, cán bộ cấp Phó giám đốc sở quả như một giấc mộng khó có thể chạm tới. Nhưng đối với Hàn Đông lại chỉ là việc rất nhỏ. Nếu không bởi vì chút lương duyên giữa mình với hắn, sợ rằng cái chức Phó chủ tịch thành phố mà cả đời này cũng không cách nào ngồi vào được.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Thẩm Tòng Phi cảm kích nói. Hàn Đông giúp anh ta một việc lớn như vậy, Thẩm Tòng Phi cũng không có cách cảm tạ nào khác ngoài việc tận tâm làm việc, tranh thủ thể hiện một chút. Nếu một ngày nào đó có thể vì Hàn Đông làm việc gì đó, cũng là tốt lắm rồi.
Hàn đông khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ cần từ nay về sau anh biểu hiện tốt là được rồi.
Buổi trưa, Hàn Đông cho gọi Hoàng Văn Vận tới.
Nhìn thấy quan hệ giữa Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông dường như không tệ, Hoàng Văn Vận liền hiểu ra, xem ra không bao lâu nữa Thẩm Tòng Phi sẽ trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi.
Hoàng Văn Vận còn hiểu rõ thân thế của Hàn Đông hơn cả Thẩm Tòng Phi. Chỉ cần Hàn Đông gật đầu, như vậy chuyện của Thẩm Tòng Phi trên cơ bản như ván đã đóng thuyền rồi.
Hơn nữa Hàn Đông gọi mình đến tiếp Thẩm Tòng Phi, cũng có nghĩa là đã tỏ rõ thái độ rồi.
“Thẩm Tòng Phi và Hàn Đông từng làm việc trong cùng một nhóm, quan hệ tốt cũng là chuyện bình thường.” Hoàng Văn Vận trong lòng thầm nghĩ.
Tuy rằng Hoàng Văn Vận có quyền lực của một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa Thẩm Tòng Phi còn là cán bộ cấp dưới quyền cũ của mình. Nhưng trong lúc ăn cơm, Hoàng Văn Vận không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Thẩm Tòng Phi đạt được mục đích của mình, ước vọng bấy lâu nay sắp trở thành hiện thực nên lúc uống rượu cũng có chút buông lỏng, uống nhiều rồi nhưng cũng không hề tỏ ra thất thố.
Hơn bốn giờ chiều, Thẩm Tòng Phi liền cáo từ, rời khỏi thành phố Tân Châu.
Thẩm Tòng Phi biết Hàn Đông rất bận, cho dù là cuối tuần cũng không dễ gì có một ngày nghỉ. Vì vậy cũng không tiện làm trì hoãn thời gian cùa Hàn Đông.
Nhưng Hoàng Văn Vận thì lại cùng Hàn Đông hàn huyên suốt hai giờ đồng hồ, sau đó hai người cùng nhau đi ăn tối.
Hoàng Văn Vận nguyên là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tân Châu, Bí thư công đoàn quận Cao Tân, công việc chủ yếu gắn với quận Cao Tân.
Nhưng lúc này Hàn Đông lại có một ý nghĩ, đó là đem Hoàng Văn Vận đến làm việc tại Ủy ban nhân dân thành phố, làm trợ thủ cho mình.
Dù sao hai vị trí Phó chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thường trực thành phố và Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố đều không phải là người bên phía Hàn Đông. Điều này rất không có lợi cho công tác của Hàn Đông.
Cho dù Hàn Đông miễn cưỡng khống chế được thế cục, nhưng nếu muốn triển khai được thế lực của mình một cách toàn diện, vậy nhất định phải điều chỉnh Khâu Thụy Hòa hoặc Chử Bình Khánh. Có như vậy mới có thể làm việc một cách suôn sẻ, không phải dè chừng.
Kì thực, dựa theo cách nghĩ của Hàn Đông, nếu Khâu Thụy Hòa hoặc Chử Bình Khánh là người làm việc nghiêm túc, Hàn Đông có thể dung nạp được bọn họ.
Nhưng điểm mấu chốt là hai người này lại không phải loại người một lòng một dạ chuyên tâm công tác.
Điểm này khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.
Hàn Đông cũng khá hiểu rõ Hoàng Văn Vận, biết anh ta làm việc không có vấn đề gì, cho nên dự định điều anh ta đến bên cạnh để giúp mình.
Đương nhiên, hiện tại Hàn Đông vẫn chưa an bài xong xuôi, nên cũng không đem chuyện này nói ra.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Đông gọi điện ngay cho Thẩm Hàm Thần, nghe được Hàn Đông muốn đến thăm Thục Đô, Thẩm Hàm Thần vui mừng đồng ý ngay.
Thẩm Hàm Thần là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, quan hệ của Hàn Đông với anh ta rất tốt. Lần này Hàn Đông muốn nhờ Thẩm Hàm Thần giúp sắp xếp việc của Thẩm Tòng Phi.
Sáng sớm ngày thứ hai,
Hàn Đông tự mình lái chiếc Santana đi tới Thục Đô, khoảng mười một giờ thì tới nơi.
Sau khi đã đặt phòng ăn tại Sư Tử lâu, Hàn Đông gọi điện cho Thẩm Hàm Thần.
Chừng mười phút sau thì Thẩm Hàm Thần tới nơi. Vừa gặp Hàn Đông liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, cậu khó khăn lắm mới gặp tôi một lần đó!
Hàn Đông nói:
- Phó trưởng ban Thẩm, anh là lãnh đạo. Tôi nào dám tùy tiện đến quấy rầy.
Thẩm Hàm Thần cảm thấy rất vui với việc Hàn Đông mời mình ăn cơm riêng với hắn, và cũng đoán được Hàn Đông định nói chuyện gì đó với mình.
Uống vào vài chén rượu, Hàn Đông liền đem chuyện của Thẩm Tòng Phi nói:
- Phó trưởng ban Thẩm, tôi từng công tác cùng với Thẩm Tòng Phi. Năng lực làm việc của anh ta rất được, thành phố Vinh Châu sắp thay một khóa lãnh đạo mới, vì vậy muốn nhờ Phó trưởng ban Thẩm giúp anh ta một tay. Anh ta muốn nhân cơ hội này nhận chức Phó chủ tịch thành phố. Tôi nghĩ đối với Phó trưởng ban Thẩm mà nói hẳn là chuyện nhỏ thôi.
Thẩm Hàm Thần nói:
- Việc này chủ tịch Hàn đều có thể tự sắp xếp được, có điều cậu đã giao nhiệm vụ này cho tôi, vậy để tôi nghĩ cách. Chức Phó chủ tịch thành phố, vấn đề này cũng không có gì lớn lắm.
Thấy ông ta tự tin như vậy, Hàn Đông cũng rất vui.
Có đôi khi, mời người giúp đỡ cũng là cách tốt nhất để duy trì mối quan hệ.
Cho dù là Thẩm Hàm Thần giúp Hàn Đông lần này, nói không chừng trong lòng ông ta cũng vô cùng thích thú.
Buổi chiều, Hàn Đông lại gọi Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không, Tôn Hải Quần cùng đi ăn cơm tối với mình.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông gọi điện cho Thư ký Cổ Phàm Hàn của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy. Khoảng mười giờ rưỡi bèn đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Vừa mới bước vào sân của Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn đã nhìn thấy Yến Sơn Cao từ cầu thang đi xuống.
Hàn Đông tránh không kịp, đành phải đứng sang một bên, giọng nói có chút cung kính nói:
- Xin chào, Chủ tịch tỉnh Yến!
Yến Sơn Cao dừng bước, liếc nhìn Hàn Đông, thản nhiên nói:
- Thật khó gặp được đồng chí Hàn Đông một lần.
Hàn đông ngẩn ra, không nói gì thêm.
Hàn Đông cũng hiểu ý tứ của Yến Sơn Cao, phải chăng là trách mình không báo cáo công tác với ông ta?
Có điều Hàn Đông lên làm Chủ tịch thành phố cũng chưa lâu, công việc lại liên tục bận bịu, căn bản không có thời gian đến Thục Đô.
Mặt khác, Hàn Đông có quan hệ mật thiết với Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, tự nhiên quan hệ với Yến Sơn Cao cũng không thể tốt được bao nhiêu.
Yến Sơn Cao thấy Hàn Đông không giải thích gì thêm, vội lên xe, không quay lại nhìn Hàn Đông lần nữa.
Nhìn thấy xe của Yến Sơn Cao chạy ra khỏi sân của Ủy ban nhân dân tỉnh, Hàn Đông vội xoay người bước lên lầu.
Theo lời Yến Sơn Cao nói ban nãy, Hàn Đông cảm thấy ông ta có chút không hài lòng với mình.
Nhưng dù cho ông ta có không hài lòng thì đã sao? Mình không thể gia nhập vào đội ngũ của ông ta.
Yến Sơn Cao đối chọi với Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông một khi đã đứng về phía Nguyên Hằng Kiện, Yến Sơn Cao làm sao có thể hài lòng với hắn chứ.
Tuy rằng Hàn Đông làm việc trong phạm vi tỉnh Tây Xuyên, hơn nữa còn là Chủ tịch thành phố, trực tiếp liên quan tới Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhưng trong ấn tượng của Hàn Đông, ít ra Yến Sơn Cao cũng không làm nên thành tựu gì lớn, cho nên Hàn Đông cũng không cần lo lắng quá mức.
Bước vào văn phòng của Phạm Đồng Huy, đã thấy Cổ Phàm Hàn đang ngồi ở đó. Vừa nhìn thấy Hàn Đông liền đứng lên, nở nụ cười tiến lên tiếp đón.
- Chủ tịch thành phố Hàn đã đến rồi.
Cổ Phàm Hàn khách khí nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Phạm đang đợi anh trong kia.
- Cảm ơn Thư ký Cổ.
Hàn Đông cũng mỉm cười đáp lại.
Hàn Đông cảm giác được giọng điệu của Cổ Phàm Hàn đã khách khí nhiều so với trước kia, dù sao hiện tại cấp bậc của Hàn Đông đã hơn anh ta.
Cổ Phàm Hàn dẫn Hàn Đông tới văn phòng của Phạm Đồng Huy gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng mời vào của Phạm Đồng Huy. Anh ta đẩy cửa bước vào nói:
- Thưa Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố Hàn đã đến.
Hàn Đông cung kính nói:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Phạm.
- Hàn Đông đến rồi à, vào đi.
Phạm Đồng Huy nói, mặt nở nụ cười đứng lên tiến về phía trước mấy bước và sớm chìa tay ra bắt tay Hàn Đông.
Hàn Đông tiến về phía trước, chìa tay ra nắm lấy tay Phạm Đồng Huy.
Sau đó hai người ngồi tại khu tiếp khách. Phạm Đồng Huy mỉm cười nói:
- Thế nào, vị trí Chủ tịch thành phố tốt chứ?
Hàn Đông nói:
- Áp lực lớn ạ.
Phạm Đồng Huy cười ha hả nói:
- Áp lực lớn là đúng thôi, người đứng đầu một thành phố phụ trách mấy triệu dân, nếu một chút áp lực cũng không có vậy thì cũng có thể nói là anh chưa làm tròn nhiệm vụ rồi. Có điều, tôi rất có niềm tin vào Hàn Đông đó, cũng hết sức hy vọng dưới sự lãnh đạo của một Chủ tịch thành phố trẻ nhất toàn tỉnh, Tân Châu sẽ phát triển nhanh chóng.
Hàn Đông nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Phạm thật đề cao tôi quá rồi. Hiện tại áp lực của tôi quả thực rất lớn. Thời gian trước đây tôi bắt đầu chạy khắp các quận huyện, cảm thấy cơ sở của thành phố Tân Châu quả thực quá kém. Tôi đến huyện Vũ An, nơi đó tài chính thu không đủ chi, đến cả lương của giáo viên tiểu học, trung học cũng không phát đúng thời hạn, các quận huyện khác cũng không tốt được gì hơn. Với cơ sở như vậy, muốn cho Tân Châu phát triển nhanh chóng quả không phải là chuyện dễ.
Phạm Đồng Huy cười nói:
- Tôi thấy Chủ tịch Hàn hôm nay đến không phải cố ý đến kể khổ chứ?
Phàn Lập Sơn vừa nghe Hàn Đông muốn huyện Vũ An giải quyết hết toàn bộ các vấn đề vào năm tới, trong lòng liền cảm thấy Hàn Đông là hoàn toàn dự định chỉnh đốn mình mà bày mai phục.
Tài chính không kham nổi tiền lương, y là Chủ tịch huyện đương nhiên là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Nhưng trên thực tế, vấn đề tài chính của huyện Vũ An cũng không thể trong một năm là có thể giải quyết.
Vừa rồi khi Bí thư Huyện ủy Sầm Nam Dịch báo cáo công việc, tuy rằng chỉ nhắc đến vấn đề tiền lương giáo viên không chi trả đúng hạn, mà tình hình thực tế thì còn có rất nhiều lỗ thủng tài chính chờ đợi được lấp đầy, với sự phát triển của huyện Vũ An, làm sao có thể trong vòng một năm thay đổi được tình trạng chứ.
“Ôi, Hàn Đông và Hạ Kim Cường đấu đá nhau, hạng tôm tép như chúng ta cũng chịu vạ lây.”
Phàn Lập Sơn nghĩ thầm buồn bực trong bụng.
Tuy rất bực bội, nhưng Phàn Lập Sơn không có biện pháp nào cả. Bởi vì chẳng cần nói đến y không có cách nào đấu chọi lại Hàn Đông, ngay đến Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường cũng không kiểm soát được Hàn Đông ý chứ.
Lúc này Hàn Đông nhấn mạnh xong rồi, đưa mắt nhìn chung quanh mọi người, nói:
- Các vị có niềm tin vào công việc kế tiếp không?
Sầm Nam Dịch cười khổ trong lòng, cảm thấy yêu cầu của Hàn Đông có chút hà khắc, có điều trong tình cảnh này y cũng không thể nói không có niềm tin.
- Xin Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhất định tuân theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn cố gắng khai thác, thúc đẩy phát triển kinh tế huyện Vũ An một cách toàn diện, nhanh chóng giải quyết vấn đề tài chính, bảo đảm nhất định chi trả tiền lương giáo viên đúng hạn.
Phàn Lập Sơn bày tỏ thái độ theo.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Vậy tôi mỏi mắt trông chờ rồi, hy vọng mọi người có thể nói được thì làm được.
Tiếp theo, trong vòng vây của mọi người, Hàn Đông đến thăm khu kinh tế mới của huyện Vũ An.
Thật ra vùng khu kinh tế ấy cũng không có mấy doanh nghiệp, dù gì tổng thể tình trạng kinh tế huyện Vũ An vẫn còn rất lạc hậu. Dù cho có doanh nghiệp tình nguyện đến thành phố Tân Châu đầu tư, trong trường hợp bình thường cũng sẽ không lựa chọn huyện Vũ An.
Tâm trạng Hàn Đông cũng có chút nặng nề, huyện Vũ An cứ tiếp tục tình trạng này, nếu muốn phát triển tốt thì khó khăn rất lớn.
Nhìn sắc mặt Hàn Đông không tốt, đám người Sầm Nam Dịch cũng không nói gì, im lặng đi theo bên cạnh hắn.
Thật ra, đời sống của bọn họ cũng không dễ chịu gì.
Từ trong tâm mà nói, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng làm tốt công việc ở huyện Vũ An, cũng muốn lập được một chút thành tích.
Về điểm này, bất kể là người của phe phái nào, về cơ bản đều có chung suy nghĩ.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, cơ sở của huyện Vũ An không phải là kém bình thường, bọn họ muốn làm một chút gì đó căn bản cũng đành chịu bó tay.
Trong số huyện một quận của thành phố Tân Châu, cơ sở huyện Vũ An thuộc hàng kém nhất. Bọn họ làm lãnh đạo huyện, mỗi lần mở họp đều có chung cảm giác mất mặt nhất.
Ngoài ra, vì do tình trạng huyện không tốt, đãi ngộ bọn họ được hưởng cũng kém hơn so với các quận huyện khác không ít.
Những thứ như tiền thưởng cuối năm, bọn họ cũng không được hưởng gì cả.
Bởi vậy, so với lãnh đạo các quận huyện khác, bọn họ cũng ít được miếng ngon hơn.
Mặt khác, tình trạng kinh tế của toàn thành phố Tân Châu không được khá. Sự ủng hộ của thành phố đối với huyện Vũ An cũng chưa đáng để bàn luận, do vậy bọn họ sống có tiết kiệm triệt để đi nữa cũng vẫn lâm vào tình trạng thu không đủ bù chi.
Đối mặt với tình trạng huyện Vũ An như vậy, dù là Hàn Đông cũng hết đường xoay sở.
Trở về từ huyện Vũ An, tâm trạng Hàn Đông không được tốt.
Ngồi ở trên xe, Hàn Đông không nói câu gì.
Hắn vẫn suy nghĩ trong đầu, phải dùng cách gì để thay đổi hiện trạng của huyện Vũ An?
Lúc rời đi, Tả Nhất Sơn có nói với Hàn Đông một chuyện, chính là có vài thành viên Đội thăm dò địa chất quốc gia đang thăm dò huyện Vũ An, nghe nói dưới lòng đất huyện Vũ An có khả năng có chứa trữ lượng than đá cực phong phú.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu phán đoán của thành viên Đội thăm dò.
Dù sao huyện Vũ An có một số ít tổ than đá nhỏ nhưng không đủ gãi ngứa, căn bản nhìn không ra trong đất có dấu hiệu chôn giấu mỏ than đá.
Nếu như là mỏ than đá, vậy thì trữ lượng không tầm thường, ý nghĩa đối với huyện Vũ An cũng không tầm thường.
Có mỏ than đá, kinh tế huyện Vũ An có thể được nâng lên mức cực cao.
Nhưng hiện tại đây vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, đương nhiên Hàn Đông cũng sẽ không ôm hy vọng quá lớn.
Nếu muốn giải quyết vấn đề của huyện Vũ An, vẫn phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Chu Tử Phong cũng hiểu cho tâm trạng của Hàn Đông, có điều đối với cục diện lạc hậu của huyện Vũ An, Chu Tử Phong cũng nghĩ không ra cách tốt gì để xử lý.
Trên xe, bỗng nhiên chìm vào bầu không khí áp lực.
Rất nhanh Hàn Đông liền phục hồi lại tinh thần, cảm thán nói:
- Nếu muốn thay đổi hiện trạng của huyện Vũ An, thật đúng là không thể bỏ công làm trong một ngày được.
Chu Tử Phong nói:
- Có thể phát triển nền kinh tế nông nghiệp đặc sắc không? Dù gì huyện Vũ An là một huyện nông nghiệp, nếu phát triển sản phẩm xanh thì có thể phù hợp hơn.
Hàn Đông nói:
- Đây cũng là một cách nghĩ, nhưng để thay đổi hiện trạng huyện Vũ An thì tác dụng chưa đủ, hiệu quả không nhanh.
Chu Tử Phong liền nói:
- Nếu muốn tìm kiếm con đường phát triển vừa nhanh lại vừa tốt, thì có khó khăn nhất định.
Hàn Đông gật đầu, không nói thêm gì.
Đây chính là vấn đề trọng điểm mà Hàn Đông đang suy nghĩ.
Vừa phải nhanh thay đổi tình trạng lạc hậu hiện tại của huyện Vũ An, vừa phải bảo đảm tính lâu dài của con đường phát triển này. Việc này có đôi chút khó khăn, không thể nhất thời là làm gọn được.
Điện thoại di động đột ngột vang lên, kéo Hàn Đông đang chìm trong suy tư về thực tại.
Cầm lấy điện thoại, vừa nhìn là Thẩm Tòng Phi gọi điện tới.
Khóe miệng Hàn Đông bỗng chốc hiện lên nụ cười.
Có lẽ Thẩm Tòng Phi có chút ngồi không yên rồi.
Cũng khó trách, lúc trước khi Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa, hắn là cấp Trưởng phòng còn Thẩm Tòng Phi là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, là cán bộ cấp Cục phó có thực quyền.
Còn giờ đây, Hàn Đông đã là Chủ tịch thành phố Tân Châu, cán bộ cấp Giám đốc sở rồi.
Nhưng Thẩm Tòng Phi thì sao, y lại ăn không ngồi chờ ở thành phố Vinh Châu, tiền đồ một màu ảm đảm.
So sánh giữa hai người, Thẩm Tòng Phi có thể chịu đựng bị ghẻ lạnh lâu như vậy, nhẫn nại lâu như thế đã là cực kỳ hiếm có rồi.
Dù sao tuổi tác của Thầm Tòng Phi không lớn, lại vừa đúng lúc sung mãn ôm đầy hoài bão, cũng chính vì Thẩm Tòng Phi ở cùng phe với Hàn Đông nên mới bị Đàm Ngưng Hào và Dương Lâm Sâm chèn ép ở thành phố Vinh Châu, ngày tháng làm việc rất chi là buồn bực.
Vừa nhìn thấy điện thoại của Thẩm Tòng Phi, Hàn Đông liền biết được đại khái y gọi đến vì việc gì.
Trên thực tế, trước đây Hàn Đông là cố ý làm cho Thẩm Tòng Phi phải chịu đựng bị ghẻ lạnh một thời gian, có lẽ làm thế thì về sau mới khiến y bước đi càng vững vàng hơn.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Hàn, không quấy rầy anh đi công tác chứ?
Trong điện thoại, Thẩm Tòng Phi nói có vẻ rất khách khí.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không sao, bây giờ tôi cũng không làm gì cả.
Thẩm Tòng Phi gần như thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp:
- Chủ tịch thành phố Hàn, không biết thứ bảy tới anh có bận gì không? Tôi muốn đến thăm anh.
Nghe ra được, khi Thẩm Tòng Phi cất lời nói những câu kia là có chút mong chờ, căng thẳng.
Vừa đúng lúc cuối tuần Hàn Đông không có sắp xếp gì, liền đáp:
- Được chứ, đến lúc đó anh gọi điện thoại cho tôi nhé.
Cúp điện thoại, Thẩm Tòng Phi ngồi ở đó, vẻ mặt đầy kích động.
Nhưng y đã lấy hết dũng khí để gọi điện thoại cho Hàn Đông.
Không ngờ Hàn Đông lại đồng ý ngay, khiến y mất công phải lo lắng nhiều.
Ở thành phố Vinh Châu phải ăn không ngồi chờ đã lâu, Thẩm Tòng Phi còn cho rằng Hàn Đông đã quên mình, bỏ rơi mình rồi.
Bây giờ xem ra, có lẽ mình nên sớm gọi cuộc điện thoại này rồi.
Giờ đã là cuối năm, theo như sắp xếp thì khoảng tháng , tháng năm tới thành phố Vinh Châu sẽ mở phiên họp Đại hội Đảng mới, sau đó là đến Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc.
Đây là thời điểm phiên làm việc mới của Đảng và cơ quan chính phủ luân phiên nhau.
Đương nhiên Thẩm Tòng Phi muốn có một chút tiến triển, vừa hay lần này thành phố có vị Phó chủ tịch thành phố sắp đến tuổi về hưu.
Nhìn thấy có vị trí trống ra, tự nhiên trong lòng Thẩm Tòng Phi cũng xao động.
Trước đây bởi vì có Hàn Đông tương trợ, nên y từng làm Phó bí thư Huyện ủy - Chủ tịch huyện - Bí thư Huyện ủy, lý lịch kinh nghiệm cũng rất đầy đủ rồi.
Nếu có người có thể giúp sức một tay, y tiến thêm một bước cơ bản là không có mấy trở ngại.
Trong mắt Thẩm Tòng Phi, người này đương nhiên là không ai khác ngoài Hàn Đông rồi.
Bị Đàm Ngưng Hào và Dương Lâm Sâm ghét bỏ, ngồi không đã lâu, Thẩm Tòng Phi cảm nhận được sâu sắc, làm trong thể chế nhất định phải nắm giữ thực quyền, như vậy mới có thể được người khác tôn kính và coi trọng.
Tuy rằng bây giờ y là cấp Cục trưởng, là Cục trưởng một cục, nhưng so với một Bí thư Huyện ủy cấp Cục trưởng có thực quyền thì đãi ngộ nhận được quả thực là một trời một vực.
Bởi vậy Thẩm Tòng Phi quyết định, nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này tiến lên một bước.
Lần này y nhắm vào vị trí Phó chủ tịch thành phố, cho nên bên trên nhất định phải có người cất lời mới được, nếu không thì y chỉ sợ đến làm người được đề cử cũng không được làm.
Mà chính bản thân y không có người dựa dẫm ở trên tỉnh, do đó đành phải tìm tới Hàn Đông rồi.
Còn phản ứng của Hàn Đông khiến Thẩm Tòng Phi vô cùng mừng rỡ trong lòng, cũng tràn đầy chờ mong về chuyến đi đến thành phố Tân Châu lần này.
Hôm nay là thứ năm, thời gian trôi vèo một cái là đến thứ bảy.
Sáng sớm Thẩm Tòng Phi tự mình lái xe đến thành phố Tân Châu.
Hơn h một chút, Thẩm Tòng Phi đã đến thành phố Tân Châu, tìm chỗ đỗ xe xong liền gọi điện thoại cho Hàn Đông.
Hàn Đông nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Phi, liền bảo y đến Thanh Vân Sơn Trang, hắn chờ ở đó.
Thanh Vân Sơn Trang vô cùng nổi tiếng ở khu vực thành phố Tân Châu, Thẩm Tòng Phi vừa hỏi là đã biết được đi như thế nào.
Tới Thanh Vân Sơn Trang, lúc nhìn thấy Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi bước đến, trong lòng có chút kích động, y đưa hai tay ra bắt chặt tay Hàn Đông.
Đến phòng riêng, ngồi xuống, Hàn Đông hỏi thẳng vào vấn đề:
- Tòng Phi gần đây thế nào rồi?
Thần sắc Thẩm Tòng Phi buồn bã nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh biết tình hình thành phố Vinh Châu rồi đấy, bây giờ tôi là người ven rìa…
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- Cũng không thể nói vậy mà, bất kể ở cương vị nào đều cần đến nhân tài. Tôi rất có lòng tin vào anh đấy.
Thẩm Tòng Phi thấy Hàn Đông vẫn đối xử nhiệt tình với mình như xưa, liền cứ nói thẳng toẹt ra:
- Chủ tịch thành phố Hàn, lần này tôi đến là muốn nhờ anh. Tục ngữ nói, sự cầu tiến ai cũng có, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt, tôi muốn đổi chỗ đứng, chăm chỉ làm việc thực tế.
Hàn Đông gật đầu, hỏi:
- Vậy cụ thể anh nghĩ như thế nào?
Tuy Hàn Đông tình nguyện giúp Thẩm Tòng Phi, nhưng chuyện cụ thể thế nào là phải để chính Thầm Tòng Phi đề xuất.
Thẩm Tòng Phi đáp:
- Chủ tịch thành phố Hàn hiểu rõ tình hình của tôi, tôi vẫn muốn làm được việc gì đó ở bên chính phủ.
Truyện convert hay : Tới Cửa Long Tế