- Chủ tịch thành phố Hàn, nghe nói anh điều chỉnh một số công việc ở Ủy ban?
Hạ Kim Cường nói,
- Việc quan trọng như vậy sao lại không cho tôi biết một tiếng?
Hàn Đông ngạc nhiên, không ngờ Hạ Kim Cường nhanh chóng biết được công việc phân công điều chỉnh Phó chủ tịch thành phố, hơn nữa còn trực tiếp gọi điện thoại qua hỏi tội.
Là chủ tịch thành phố, Hàn Đông mở cuộc họp tiến hành phân công đối với Phó chủ tịch thành phố, điều này vốn dĩ nằm trong phạm vi chức quyền của Hàn Đông.
Cũng có thể nói, điều chỉnh phân công chính là quyết định của tổ tập thể Đảng và chính phủ.
Hạ Kim Cường tuy là Bí thư Thành ủy, nhưng cũng không thể tùy tiện biết trước.
Dù sao đối với công việc tiến hành điều chỉnh Phó chủ tịch thành phố, không nhất định cần đến Ủy viên thường ủy.
Hàn Đông là nhân vật số một trong Ủy ban nhân dân thành phố, nếu chuyện gì đều không thể làm chủ, cứ phải Ủy viên thường vụ quyết định, vậy một tí quyền tự chủ cũng không có, vậy làm sao phát triển công việc chứ.
- Bí thư Hạ, Ủy ban nhân dân thành phố chỉ là tiến hành phân công đối với Phó chủ tịch thành phố, để tiện làm ra nhiều hiệu quả cao hơn.
Hàn Đông nói nhẹ nhàng, hắn biết Hạ Kim Cường gọi điện thoại đến, chính vì muốn thể hiện quyền uy của Bí thư Thành ủy, tìm cơ hội nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, ngoài ra cũng vì muốn chống lưng cho vài thân tín của y.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng không nể tình Hạ Kim Cường, dù sao Ủy ban nhân dân thành phố là địa bàn của Hàn Đông, không thể để người khác nói khoác lác. Cho nên trong lúc trả lời Hạ Kim Cường, Hàn Đông đặc biệt nhấn mạnh, đây là điều chỉnh do Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra, mà không phải hành vi của Hàn Đông.
Nghe được lời nói của Hàn Đông, sắc mặt của Hạ Kim Cường liền trầm xuống, nói:
- Chủ tịch Hàn, phân công các vị Phó chủ tịch thành phố, trước đây đều do hội nghị Thường ủy quyết định, chủ tịch Hàn muốn điều chỉnh, ít ra cũng nên nói trước và thương lượng với tôi.
Trong lòng Hàn Đông nghĩ tên này đã muốn cương với mình rồi, lập tức nói:
- Bí thư Hạ, chuyện này tôi biết làm thế nào, nếu cần đến điều chỉnh lớn, tôi sẽ triệu họp hội nghị Thường ủy.
Hạ Kim Cường không việc nên muốn tìm rắc rối cho mình, điều này khiến trong lòng Hàn Đông không thoải mái.
Hiện tại Hàn Đông đã nghĩ ra kế hoạch phát triển lớn cho thành phố Tân Châu, đúng lúc muốn chuẩn bị chiến đấu một trận, Hạ Kim Cường táy máy tay chân khiến Hàn Đông vô cùng không thoải mái.
Nghe giọng điệu của Hàn Đông hơi lạnh nhạt, thậm chí có ý hơi bất mãn, trong lòng Hạ Kim Cường càng không tốt.
Hàn Đông quả thật không xem mình là Bí thư Thành ủy gì hết.
Từ trước đến nay, chỉ sợ hắn thực sự dám leo lên đầu của mình.
Tay giữ ống nghe hơi trầm lặng, Hạ Kim Cường không nói một câu, trực tiếp cúp máy điện thoại.
Thái độ của y rất tồi.
Tuy nhiên, hiện tại về cơ bản thì y đã trở mặt với Hàn Đông.
Tuy không hề công khai xung đột, nhưng hai người họ tự biết, mâu thuẫn giữa hai người, là không có cách nào hòa giải được.
Hàn Đông cười lạnh một cái, đặt điện thoại xuống.
- Chủ tịch Hàn, Bí thư Hạ quản quá nhiều chăng, Ủy ban nhân dân thành phố điều chỉnh công việc, y cũng muốn can thiệp, vậy cần đến Ủy ban chúng ta để làm gì?
Phí Nguyệt Phi giận dữ nói.
Lúc Hàn Đông nghe điện thoại, cô ta ngồi bên cạnh nghe thấy, đương nhiên hiểu được Hạ Kim Cường vì lần Hàn Đông điều chỉnh công việc mà hỏi tội, đương nhiên cô ta đứng về phía Hàn Đông.
Hơn nữa lúc nãy Hàn Đông đã cho cô ta một số lợi ích, hiện tại Hạ Kim Cường lại nhúng tay vào, điều này không phải cũng trở mặt với cô ta sao?
Hàn Đông cười nhẹ nói:
- Chuyện của Ủy ban, chúng ta nên nắm bắt tốt, đây là trách nhiệm của chúng ta mà.
Ý trong câu nói đã rất rõ, chính là công việc của Ủy ban, không thể để người khác xen vào.
Nghe lời của Hàn Đông, trong lòng Phí Nguyệt Phi vô cùng vui vẻ, hiển nhiên Hàn Đông sẽ đối đầu với Hạ Kim Cường, như vậy cái lợi của mình chắc chắn có thể giữ lại.
Cùng trò chuyện một hồi với Hàn Đông, Phí Nguyệt Phi liền quay về phòng làm việc.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy niềm vui của cô ta, Hàn Đông hơi mỉm cười.
Xem ra đem Cục giáo dục giao cho cô ấy, lại cho cô ta phụ trách quỹ khuyến học, chắc chắn có thể khiến cô ta vô cùng vui mừng, sau này làm việc cũng sẽ nghiêm túc hơn.
Hoặc như vậy, Phí Nguyệt Phi sẽ một mực làm việc cho mình thôi.
Thật ra Hàn Đông cũng có thể đoán được suy nghĩ của Phí Nguyệt Phi, người đàn bà này vẫn còn chút dã tâm và theo đuổi.
Điều này cũng tốt, có người theo đuổi, đồng ý tự nguyện làm việc, hơn nữa khi làm việc, ắt hẳn không thể bỏ qua.
Lúc này Trương Tự Miễn gõ cửa vào, báo cáo là Tạ Thị Duy tới.
Hàn Đông nói khẽ:
- Mời chủ tịch Tạ vào.
Tạ Thị Duy đi vào, cũng chủ yếu muốn tiến thêm một bước cám ơn Hàn Đông, ngoài ra báo cáo công việc công trình của đường Tân Giang.
Hiện giờ, trong lòng Tạ Thị Duy đã có chủ ý, sau này sẽ đi theo Hàn Đông.
Dù sao trong thể chế, đứng một phe là khó tránh khỏi, từ hiện tại mà xem, đi theo Hàn Đông có không ít ích lợi, mình tại sao lại phải do dự chứ.
- Không tồi, Tạ Thị Duy hiện tại cũng xem như thật lòng dựa dẫm vào.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Hàn Đông cũng tìm hiểu qua tên Tạ Thị Duy này, tổng thể mà nói, người này vẫn còn khả năng nhất định, hơn nữa cũng không có khuyết điểm gì, người như vậy Hàn Đông đương nhiên sẽ nhận.
- Hừ, chết tiệt.
Buổi trưa, Hạ Kim Cường quay về nhà, trong lòng vẫn không tốt.
- Chuyện gì vậy, ai khiến anh giận dữ thế.
Vợ của Hạ Kim Cường nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, liền biết tâm trạng của anh ta không tốt.
Hạ Kim Cường phẫn nộ nói:
- Còn ai nữa? Đều là tên nhóc Hàn Đông tùy tiện điều chỉnh phân công công việc của Ủy ban, không ngờ ngay cả chào hỏi cũng không nói với anh một tiếng, anh gọi qua hỏi, không ngờ hắn cãi lại, nói là sẽ có cách sắp xếp.
- Tên nhóc này quá ngang tàng, ba, ba nhất định phải dạy dỗ hắn mới được.
Hạ Nhất Minh từ trong phòng đi ra, vẻ bất bình nói:
- Tên này còn có phụ nữ ở ngoài nữa chứ?
- Con nói gì?
Hạ Kim Cường kinh ngạc hướng về phía con trai.
- Hàn Đông cùng với cháu gái của Phí Nguyệt Phi có quan hệ, chính mắt con thấy.
Hạ Nhất Minh cắn răng nói.
Trong lòng Hạ Kim Cường đột nhiên nghĩ đến một cách tốt để đối phó với Hàn Đông, anh ta nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì, con nói rõ cho ba biết nào.
Hạ Nhất Minh biết muốn dựa vào mình đối phó Hàn Đông, vẫn còn chưa được, do đó liền nghĩ đến cách nói thị phi thêm dầu thêm lửa trước mặt ba - Hạ Kim Cường. Dù sao anh ta cũng biết ba mình và Hàn Đông đối đầu nhau, trước đó Hạ Kim Cường thường xuyên tức giận trong nhà, đối tượng đều là Hàn Đông. Cho nên y tin chắc, chỉ cần mình nói vài lần, cung cấp thêm thông tin, ba nhất định sẽ nghĩ cách đối phó Hàn Đông.
Hiện tại nhìn thấy sắc mắt cẩn trọng của Hạ Kim Cường, trong lòng Hạ Nhất Minh liền hứng khởi, xem ra mình đoán chính xác.
Lập tức y liền dựng thêm vào mối quan hệ của Hàn Đông và Ngô Thu Khiết, lại nói Ngô Thu Khiết là do Phí Nguyệt Phi giới thiệu cho Hàn Đông.
Hạ Kim Cường tuy cũng biết con trai mình lúc nào cũng không có việc làm, nhưng hiện tại nghe Hạ Nhất Minh nói, lại liên hệ đến việc Hàn Đông điều chỉnh công việc Ủy ban vào sáng nay, đem hệ thống giáo dục giao cho Phí Nguyệt Phi quản lý, hai bên rất khớp, trong lòng anh ta liền tin lời con trai Hạ Nhất Minh.
- Hì hì, xem ra Hàn Đông cũng không thể phản kích lại rồi.
Trong lòng Hạ Kim Cường nghĩ.
- Nếu có thể có vài tấm hình, đến lúc đó tên nhóc này không thể nào chối luôn.
Tuy nhiên, trong lòng anh ta nghĩ vậy, vẻ mặt lại không có thay đổi, trợn mắt nói:
- Con đừng nói xằng bậy, chuyện gì đều phải có chứng cứ hết.
Hạ Nhất Minh mừng thầm trong lòng, y hiểu được ý của Hạ Kim Cường, chính là mình phải có được chứng cứ thật thì sau này mới nói.
- Hừ, lời con nói đương nhiên có chứng cứ rồi.
Hạ Nhất Minh nói, trong lòng nghĩ chỉ cần mình tìm người suốt ngày đi theo Ngô Thu Khiết, nhất định có thể chụp được hình hẹn hò của ả với Hàn Đông, đến lúc đó giao cho ba, tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong.
Hiện giờ Ngô Thu Khiết đã cắt đứt quan hệ với anh ta, điều này khiến trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng phẫn nộ, do đó đã hạ quyết tâm phải cho cô ta biết tay. Ngoài ra, đối với việc Hàn Đông đã thay đổi Ngô Thu Khiết, trong lòng anh ta vẫn đau khổ, nếu có thể lật đổ Hàn Đông, cũng xem như hả giận.
Hàn Đông đương nhiên không biết hai cha con Hạ Kim Cường lại dùng chiêu này để đối phó mình, tuy nhiên dù Hàn Đông biết cũng chỉ cười nhạt, vì giữa Hàn Đông và Ngô Thu Khiết căn bản không hề có liên quan gì. Hàn Đông tổng cộng gặp qua Ngô Thu Khiếtt hai lần, một lần là dùng cơm cùng với Phí Nguyệt Phi, một lần khác là lúc Hạ Nhất Minh giằng co với Ngô Thu Khiết. Hai người thậm chí ngay cả thời gian gặp mặt riêng cũng không có, sao lại có thể xảy ra những chuyện khác.
Trên thực tế, Hàn Đông tuy không xác thực thông tin này, nhưng cũng biết tên Hạ Kim Cường tại Mục Mã sơn trang cũng không làm ra chuyện gì tốt lành.
Gần đây Mục Mã sơn trang lại càng thêm nổi, thậm chí còn lan truyền tin ở đây có tám đóa kim hoa.
Hơn nữa ban đầu Hàn Đông cùng với Chu Khải Kiệt từ thành phố Vinh Châu đến gặp Hạ Kim Cường, Hạ Kim Cường đã sắp xếp hai người họ vui chơi tại Mục Mã sơn trang.
Thậm chí Hàn Đông lần đầu tiên đến tìm Hạ Kim Cường giúp đỡ dưới sự giới thiệu của Chu Khải Kiệt, lúc này Hạ Kim Cường vẫn còn là Phó giám đốc thường vụ của cục giao thông, y liền sắp xếp cho Hàn Đông đến nhà khách giao thông mát xa gì đó.
Có thể nói, ấn tượng đầu tiên, đã khiến Hàn Đông hơi đề phòng Hạ Kim Cường.
Thậm chí Hàn Đông từng nghĩ qua, nếu sau này Hạ Kim Cường làm mình giận dữ, vậy thì cho cục công an thừa cơ hội, dẫn đến Mục Mã sơn trang của Hạ Kim Cường, cho y một trận bắt gian tại trận, xem y còn dám ngạo mạn không.
Đương nhiên, chiêu này Hàn Đông không dễ dàng sử dụng, dù sao quan trường đấu tranh, vẫn nên có một chút lễ nghĩa, tranh quá hung dữ, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho các đối phương.
Hàn Đông dần dần cảm nhận được, tại Trung Hoa, muốn trở thành một trong những người đứng đầu, vậy thì không chỉ làm được việc, hơn nữa còn phải dựng nên một hình tượng tốt, đây chính là điều cẩn trọng. Nếu không, anh quá kích tiến, người khác sẽ cho rằng anh không cẩn trọng, không chín chắc, như vậy rất có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Thăng chức trong quan trường, chính là lịch sử chiến đấu không ngừng giữa người với người, nếu trong lúc chiến đấu thủ đoạn quá kịch liệt, người khác cũng sẽ không thích.
Tóm lại một câu, muốn đấu, nhưng cũng phải đấu có chừng mực.
Trừ phi đối phương là phần tử không an phận do mọi người công nhận, nếu không thủ đoạn cũng không thể quá mức kịch liệt.
Hàn Đông và Hạ Kim Cường hiện tại có thể là cây kim so với lúa mạch, tranh đấu rất kinh khủng, hơn nữa xem ý của Hạ Kim Cường, cũng không chịu được bị Hàn Đông chén ép.
Có thể đoán được, giữa Hàn Đông và Hạ Kim Cường, quan hệ sau này cũng sẽ càng khẩn trương hơn.
Hôm nay Hạ Kim Cường gọi điện thoại đến, bị Hàn Đông chống đối một phen, nói chưa hết một câu liền cúp điện thoại, có thể thấy được lúc đó anh ta giận đến cỡ nào.
Nhưng dù Hàn Đông biết trước mối quan hệ giữa mình và Hạ Kim Cường sẽ ngày càng đối lập, phức tạp, nhưng cũng không dễ dàng nghĩ đến việc thông qua chụp hình ở Mục Mã sơn trang để chỉnh lý anh ta.
Buổi trưa, sau khi Hàn Đông đi làm, liền gọi điện cho Phó Bí thư Bành Y Vinh, trong điện thoại trò chuyện một hồi với anh ta, chủ yếu nói về suy nghĩ của mình về vùng than đá ở huyện Vũ An, sau đó Bành Y Vinh cũng nói lên suy nghĩ về mặt nhân sự.
- Tên Bành Y Vinh rất biết nắm lấy thời cơ.
Cúp máy điện thoại, Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Hàn Đông gọi điện cho anh ta, chủ yếu muốn nắm lấy quyền chủ động của vụ than đá, như vậy phải cần Bành Y Vinh ủng hộ cho mình trong hội thường ủy.
Bành Y Vinh hiển nhiên cũng nhận được điểm này, cho nên anh ta liền thừa cơ nhắc đến vài yêu cầu.
Tuy nhiên, tổng thể mà nói Bành Y Vinh vẫn biết tiến thoái, không hề đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ là cần ba vị trí của Phó giám đốc, Hàn Đông đương nhiên rất nhanh chóng đã đồng ý.
Thứ sáu, mười giờ sáng, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp Thành ủy.
Mọi người đã có mặt đông đủ, Hàn Đông vừa bước vào, mọi người đều chào hỏi hắn.
Hàn Đông mỉm cười đáp lại, đi đến vị trí thứ hai và ngồi xuống.
Qua một lúc, Hạ Kim Cường liền nhanh chóng bước vào phòng họp.
Anh ta trầm mặt, lông mày hơi nhăn lại, dường như ai đã thiếu anh ta một đồng mà không trả.
Hàn Đông cười thầm trong lòng, hiểu được Hạ Kim Cường chắc chắn vẫn còn vì chuyện điều chỉnh phân công nhà nước.
- Hừ, chuyện của Ủy ban nhân dân, làm sao đến lượt Hạ Kim Cường ông khoa tay múa chân.
Hàn Đông cười lạnh trong lòng.
- Trưởng ban Thư ký, có mặt đông đủ chưa?
Hạ Kim Cường lành lạnh hỏi.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Trưởng ban Thư ký Hầu Hoa Đông, đã đứng cùng phía với Hàn Đông, cho nên Hạ Kim Cường đối với Hầu Hoa Đông cũng không khách sáo. Bên Thành ủy, có rất nhiều chuyện, Hạ Kim Cường đều giao cho Phó thư ký Nhạc Gia An phụ trách. Nếu Hầu Hoa Đông không phải ủy viên Thành ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc, Hạ Kim Cường chỉ sợ sẽ khiến cho Nhạc Gia An giành lấy vị trí.
Hầu Hoa Đông vẫn trầm mặt, nói:
- Đã đến đông đủ.
Hạ Kim Cường liền nói:
- Vậy được, bắt đầu cuộc họp, mọi người ắt hẳn đã biết, nhận được thông tin chính xác, vùng than đá lớn nhất hiện nay của huyện Vũ An, lượng dự trữ đạt đến bốn mươi tỷ tấn, hơn nữa đều là than không khói đạt chất lượng cao, đối với chúng ta mà nói, là một tin tốt, buổi họp thường ủy hôm nay, chính là muốn tiến hành bàn luận về việc sử dụng than đá của huyện Vũ An. Than đá này, đối với thành phố Tân Châu của chúng ta mà nói, ý nghĩa vô cùng quan trọng, do đó chúng ta nên quy hoạch toàn diện, thống nhất lãnh đạo, sử dụng tốt nguồn tài nguyên, tranh thủ để trở thành trợ lực mạnh nhất cho nền kinh tế của thành phố Tân Châu.
Hàn Đông nghe Hạ Kim Cường nói, hiểu được anh ta vẫn còn muốn nắm quyền sử dụng than đá.
Tuy nhiên Hàn Đông đã nghĩ rồi, chuyện này không thể để Hạ Kim Cường dựa theo ý của anh ta mà làm.
Dù sao đối với than đá của huyện Vũ An, trong lòng Hàn Đông đã có cách tốt, hơn nữa hắn cũng rất tin vào bản thân, bởi vì cái gọi là việc nhân đức không nhường ai, cho nên Hàn Đông tự nhiên giành lấy quyền chủ động, đây cũng chính là duyên cớ mà Hàn Đông nhắc với Bành Y Vinh.
Bành Y Vinh bởi vì gần nhất ở hội nghị thường vụ lần đầu tiên đã cùng Hạ Kim Cường tranh đầu một trận, cho nên trước mắt mà nói khả năng y cùng Hàn Đông hợp tác khá lớn, bởi vậy Hàn Đông vừa liên hệ y, y liền không từ chối, hai người rất nhanh đã thỏa thuận xong điều kiện hợp tác
Dù lần này chủ yếu thảo luận về than đá, nhưng lần xác nhận của cuộc họp này, qua không lâu sau ắt hẳn lại mở thêm cuộc họp thường ủy, xác nhận để sắp xếp nhân sự liên quan đến than đá.
Đến lúc đó, trao đổi của Bành Y Vinh và Hàn Đông, có thể thuận lợi hoàn thành rồi.
Bành Y Vinh đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện giờ của thành phố Tân Châu, tự nhiên sẽ hiểu được một mình mình, chỉ cần hợp tác với Hàn Đông hoặc Hạ Kim Cường, mới có thể nhận được cái lợi nên có, hơn nữa còn không được vội, chỉ có thể từng bước một mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Dựa theo gợi ý của Hạ Kim Cường, anh ta chuẩn bị thành lập một tổ lãnh đạo vùng than đá tổng hợp, sẽ do anh ta tự đảm nhận chức tổ trưởng.
Hàn Đông hơi nhăn mày, trong lòng nghĩ Hạ Kim Cường hoàn toàn muốn mình trần ra trận, vùng than đá tuy là công trình trọng đại, nhưng vẫn là công việc thuộc Ủy ban nhân dân thành phố.
Đợi Hạ Kim Cường nói xong, Hàn Đông bèn nói:
- Tôi xin nói vài câu. Sau khi nhận được tin tức, Ủy ban nhân dân thành phố đã mở cuộc họp thảo luận. Tổng kết lại vài điểm, chủ yếu là vây quanh than đá huyện Vũ An, tiến hành sử dụng tổng hợp, thực hiện công nghiệp xanh. Thứ hai là tăng cường lãnh đạo, do Ủy ban đứng đầu, công việc cụ thể do huyện Vũ An chấp hành...
Cách nói của Hàn Đông, tự nhiên là đem chuyện than đá, hoàn toàn quy hoạch trong phạm vi của Ủy ban
Hạ Kim Cường nghe vậy, liền chau mày nhiều hơn.
Anh ta biết Hàn Đông chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền mở cửa vùng than đá.
Chỉ là anh ta cũng nghĩ qua, bản thân lấy cớ coi trọng để đảm nhận tổ trưởng tổ lãnh đạo, để Hàn Đông đảm nhận Tổ phó, điều này căn bản không hề bỏ qua Hàn Đông, nói vậy thái độ của Hàn Đông cũng không kiên quyết được nhiều. Ngoài ra anh ta chuẩn bị sẽ kéo thêm vài ủy viên vào, thậm chí là Bành Y Vinh cũng kéo vào, như vậy, khả năng phản đối của mọi người tương đối ít.
Nhưng anh ta không thể ngờ Hàn Đông thẳng thắn đến nỗi đưa ra ý kiến bất đồng.
- Tên nhóc này, xem ra đã quyết tâm muốn trở mặt với mình rồi.
Hạ Kim Cường phẫn nộ trong lòng, sắc mặt trở nên khó xem hơn.
Sau khi Hàn Đông đưa ra những ý kiến khác, Bành Y Vinh cũng thẳng thắn đưa ra cách nghĩ của mình.
Anh ta kế thừa phong cách dám nói dám làm trong hôi nghị thường vụ lần đầu, nói chuyện không hề khách sáo.
Anh ta nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch thành phố Hàn, dù sao với công việc phát triển kinh tế, là trách nhiệm chính của Ủy ban, còn Thành ủy chủ yếu nắm bắt tốt phương hướng từ phía khách quan, đồng thời sắp xếp tốt nhân sự là được. Bí thư Hạ là nhân vật số một, hoàn toàn không cần đích thân đảm nhận chức Tổ trưởng.
Vẻ mặt của Hạ Kim Cường dường như liền chuyển màu xanh, anh ta hận đến nỗi muốn tát tên nhóc Bành Y Vinh một cái. Lời của tên này quá thẳng thắn, khiến trong lòng anh ta không thoải mái.
- Nếu mình có thể nắm quyền nhân sự, mình còn giành quyền điều khiển mở cửa vùng than đá làm gì?
Hạ Kim Cường phẫn nộ nghĩ,
- Tên Bành Y Vinh này, y là Phó Bí thư, không ngờ lại cấu kết với Hàn Đông, đúng là chết tiệt.
Phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng, cùng Trưởng ban tổ chức cán bộ đều không phải người nhà, cộng thêm lại không được nắm quyền đại đa số Ủy viên, chức Bí thư Thành ủy của Hạ Kim Cường xem ra rất bức bối, muốn làm chuyện gì đều không thể hoàn toàn dựa theo ý của mình để làm.
Sau khi Bành Y Vinh nói xong, các Ủy viên khác cũng lần lượt nói.
Tuy nhiên mọi người cũng hiểu, một khi Bành Y Vinh đứng ra ủng hộ Hàn Đông, đại cục xem như đã được định sẵn.
Dù sao bản thân Hàn Đông đã nắm được sáu phiếu ủy viên, cộng thêm một phiếu của Bành Y Vinh, như vậy đã nắm được bảy phiếu, đã vượt qua một nửa trong số mười ba ủy viên rồi.
Trong tình hình như vậy, trừ phi Hạ Kim Cường không chú ý đến thái độ của ủy viên, mà ngang tàng kiên trì ý kiến của mình thôi.
Tuy nhiên, mọi người cũng biết, Hạ Kim Cường mới vừa nhậm chức chưa lâu, cũng không có khả năng lớn như vậy.
Mọi người nói xong, phòng họp đột nhiên yên lặng hẳn.
Mọi người đều làm chuyện riêng của mình, có người cầm bút trong tay viết gì đó vào quyển sổ, có người cầm tách trà không ngừng xoay, dường như đây là hành động nhiều ý nghĩa, còn có người nhìn vào bàn làm việc phía trước mình, giống như đã khắc hoa trên đó.
Lúc này sắc mặt của Hạ Kim Cường thay đổi, trong lòng anh ta vô cùng phẫn nộ.
Mỗi lần mở hội nghị thường vụ, bản thân luôn không thể khống chế cục thế, dù thân phận là Bí thư Thành ủy, trong lòng anh ta cũng rất giận.
- Khi là Chủ tịch thành phố, bản thân bị áp bức, hiện giờ là Bí thư Thành ủy, không ngờ vẫn như vậy, ngày tháng như vậy quá phẫn nộ rồi.
Trong lòng Hạ Kim Cường buồn bực nghĩ ngợi.
- Được rồi, nếu đã như vậy, việc mở cửa vùng than đá, sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách.
Hạ Kim Cường nói.
Hội nghị thường vụ như vậy, anh ta thậm chí giận quá, rất muốn đứng lên bỏ đi, tuy nhiên anh ta vẫn kiềm chế lại được.
Dù sao anh ta là Bí thư Thành ủy, nếu anh ta làm như vậy, uy tín của anh ta sẽ như thế nào.
- Hừ, tên nhóc Hàn Đông này không ngờ dám ép mình, vậy thì đừng trách ta không khách sáo, đợi Nhất Minh lấy được chứng cứ, ta sẽ cho hắn thân bại danh liệt.
Hạ Kim Cường giận dữ nói trong lòng.
Vốn dĩ anh ta cũng không muốn dùng thủ đoạn này đối phó Hàn Đông, tuy nhiên hiện tại ngày tháng của anh ta thật sự vất vả, do đó bèn hạ quyết tâm, phải thông qua thủ đoạn này để đối phó Hàn Đông. Nếu Hàn Đông gây ra tin đồn nào, hắn chắc chắn không thể tiếp tục ở lại làm việc tại thành phố Tân Châu, như thế dù đổi ai đến, ngày tháng của Hạ Kim Cường cũng dễ qua hơn.
Tiếp theo, mọi người lại thảo luận đến những việc liên quan dến khai thác than đá.
Chẳng qua, lúc nãy đã mang việc này giao cho Ủy ban nhân dân thành phố chấp hành, cho nên mọi người cũng không nói nhiều.
Đặc biệt là nhóm người của Hạ Kim Cường, một chút tâm tư cũng không có, họ biết được Hàn Đông lại ôm chuyện này trong tay, vậy không có khả năng để họ nhận được lợi ích nào hết.
- Cái này đúng là công trình thành tích cực lớn. Hơn nữa lợi ích quá nhiều, không ngờ Hàn Đông muốn chiếm hết toàn bộ, quả thật rất quá đáng.
Một số người nghĩ thầm trong lòng.
Dựa theo yêu cầu của hội nghị thường vụ, bắt đầu từ bây giờ, huyện Vũ An sẽ không phê duyệt quyền khai quặng mỏ, thậm chí những mỏ than đang sở hữu quyền buôn bán, cũng phải lần lượt ngưng lại. Dù sao thành phố Tân Châu muốn tổng hợp lại mỏ than của huyện Vũ An, nếu lưu lại những mỏ than nhỏ, ngược lại sẽ gây ra phiền phức.
Sau cuộc họp, văn kiện Thành ủy được đưa ra, huyện Vũ An bắt đầu hành động đóng cửa các mỏ than nhỏ.
…
- Chủ tịch Hàn, ngày mốt là nghi thức ký tên quỹ hỗ trợ học bổng Thịnh Thế, tôi muốn mời ngài đến chủ trì.
Phí Nguyệt Phi đến văn phòng làm việc của Hàn Đông nói.
Tình hình của hội nghị thường vụ Thành ủy, trên cơ bản mọi người đều hiểu, hiện tại Hàn Đông đang nắm quyền chủ động khai thác mỏ than của huyện Vũ An, trong lòng nhiều người liền phân tâm, nghĩ đến nếu như được Hàn Đông xem trọng, tham gia vào việc này, như vậy tiền đồ sau này của mình sẽ tích lũy được một số thành tích cực lớn.
Dù sao mọi người đều nhìn thấy sức hút làm việc của Hàn Đông. Trước đây thành phố Tân Châu cái gì cũng không có, Hàn Đông có thể dựng lên một ngành kinh doanh thành phố có tiếng, hiện giờ có thêm vùng than đá này, chắc chắn động tác Hàn Đông sẽ thực hiện lớn hơn.
Đương nhiên, Phí Nguyệt Phi không nghĩ đến việc tham gia vào công việc than đá này.
Cô ta cũng biết không nên vội, thành tích từ từ tích lũy cũng được.
Hiện tại chỉ cần nắm giữ Hàn Đông, dựa theo lời căn dặn của hắn mà làm là được.
Lần này tập đoàn Thịnh Thế thành lập quỹ hỗ trợ học bổng Thịnh Thế, còn là Hàn Đông giao cho cô ta, đương nhiên cô ta sẽ dành cơ hội ra mặt này cho Hàn Đông. Ngoài ra, đến lúc đó mình cùng Hàn Đông cùng tham gia vào nghi thức ký tên, cũng có thể tuyên truyền với thế giới bên ngoài, quan hệ giữa mình và Hàn Đông thân thíết như vậy.
Theo cô ta, Hàn Đông tuy là Chủ tịch, không phải Bí thư Thành ủy, nhưng so với tên Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường thì có nhiều tiềm lực phát triển hơn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ừm, cũng được, đến lúc đó tôi sẽ tham gia.
Trong nghi thức ký tên, đài truyền hình thành phố Tân Châu, nhật báo Tân Châu cũng đến để truyền hình trực tiếp.
Ngoài ra tập đoàn Thịnh Thế còn mời đài truyền hình tỉnh, báo tỉnh đến phỏng vấn chuyện này.
Hàn Đông nhìn thấy cảnh này, trong lòng nghĩ tập đoàn Thịnh Thế cũng dự tính chuẩn bị thông qua việc này để làm quảng cáo.
Trong lúc ra về, Hàn Đông đặc biệt nhắc đến việc hỗ trợ và xem trọng sự nghiệp ngành giáo dục của Phạm Đồng Huy đối với thành phố Tân Châu, lại bày tỏ cám ơn đối với tập đoàn Thịnh Thế, đồng thời bày tỏ Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ dùng tốt số học bổng, đưa ra cung cấp cần thiết cho học sinh nghèo của thành phố Tân Châu, đồng thời hứa hẹn sẽ thông báo kế hoạch viện trợ tương ứng nhanh nhất, chấp nhận để công chúng kiểm nghiệm và giám sát.
Chuyện này, Hàn Đông trước đó đã nghĩ ra, dù sao muốn dụng tâm đảm bảo cho phạm vi viện trở này, ngoài bản thân phải giám sát tốt, còn phải nhận được dân chúng chấp nhận và truyền thông giám sát, để quỹ hỗ trợ này được vận hành công khai, vấn đề xảy ra cũng sẽ ít đi.
- Ha ha, xem ra tên Hàn Đông này đúng là một lòng làm việc đây
Phương Thế Nguyên cười híp mắt khi nghe Hàn Đông nói, tự nói thầm trong lòng,
- Hắn trẻ tuổi như vậy, sức thu hút lại không nhỏ, hơn nữa có thể kiềm chế được cám dỗ, kiên trì quan điểm của bản thân, vô cùng tuyệt, quả nhiên là nhân vật nổi tiếng, xem ra sau này mình phải dùng cách khác để đối phó hắn, tuy nhiên hiện tại cũng xem như có được cái căn bản tốt, quỹ hỗ trợ học bổng này, xem như là mức đầu tư thứ nhất, hì hì, tin chắc trong lòng Hàn Đông sẽ biết rõ hơn.
Phương Thế Nguyên vừa ngồi xuống đã vội đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch thành phố Hàn, sau khi tập đoàn thảo luận, đã quyết định thành lập quỹ khuyến học. Hôm nay tôi đến là muốn bàn về việc này.
Hàn Đông trong lòng có chút khó hiểu, Phương Thế Nguyên lại muốn thành lập quỹ khuyến học, không biết ông ta có ý đồ gì đây.
Có điều, không cần biết Phương Thế Nguyên có tính toán gì, Hàn Đông đều có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không vì một cái quỹ khuyến học của Tập toàn Thịnh Thế mà dành cho họ những ưu đãi quá mức.
Đương nhiên, trong phạm vi cho phép, Hàn Đông tự nhiên sẽ xem xét đến lợi ích của Tập đoàn Thịnh Thế.
- Tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố cảm tạ tấm lòng hào hiệp làm việc thiện của Tổng giám đốc Phương và Tập đoàn Thịnh Thế. Không biết Tổng giám đốc Phương có yêu cầu cụ thể gì đối với quỹ khuyến học này không?
Phương Thế Nguyên khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, đối với quỹ này, Tập đoàn chúng tôi thảo luận, quyết định giao cho Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu quản lí.
Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:
- Về việc quỹ khuyến học, Tổng giám đốc Phương cứ yên tâm, Ủy ban thành phố nhất định sẽ dùng vào việc giúp đỡ cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Sau đó, Hàn Đông nói chuyện với Phương Thế Nguyên, nhận thấy ông ta căn bản không đề xuất yêu cầu gì khác.
“Xem ra con người Phương Thế Nguyên cũng thật khó đoán. Lại chịu lấy ra một triệu tệ để lập quỹ khuyến học.” Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, “ông ta nhất định có yêu cầu gì đó, chỉ là bây giờ vẫn chưa nói ra mà thôi. Nhưng bất kể như thế nào, số tiền một triệu tệ này cũng là một khoản tiền không nhỏ. Dùng vào việc giúp đỡ học sinh nghèo khó toàn thành phố cũng là một việc rất tốt.
Lần trước Hàn Đông mượn tiền từ chỗ Phó chủ tịch tỉnh Phạm Đồng Huy, có một bộ phận dùng để bổ sung cho việc chi trả tiền lương cho hệ thống giáo dục toàn thành phố, ngoài ra một phần Hàn Đông chuẩn bị dùng để xây vài ngôi trường, hoặc là tu sửa lại những khu trường học lạc hậu.
Giáo dục là cội nguồn bồi dưỡng nhân tài, vì vậy đầu tư cho phương diện này không thể ít được. Cho dù tình hình tài chính hiện giờ của thành phố Tân Châu không được tốt, nhưng số tiền chi cho giáo dục, Hàn Đông không đời nào cắt giảm.
Phương Thế Nguyên ngồi một lúc liền cáo từ.
Căn cứ vào lời hẹn của Hàn Đông và Phương Thế Nguyên ban nãy, ngày /, Ủy ban nhân dân thành phố và Tập đoàn Thịnh Thế cử hành nghi thức ký kết thành lập quỹ khuyến học, chính thức chứng thực khoản quỹ này.
Còn về việc quản lí quỹ khuyến học sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành, chương trình, cách xử trí cụ thể, Tập đoàn Thịnh Thế đều không tham gia.
Đến bây giờ Hàn Đông vẫn chưa biết được rốt cục Phương Thế Nguyên xuất phát từ mục đích gì, cuối cùng lại tài trợ một số tiền lớn như vậy.
Tuy nhiên, xét về tổng thể, ấn tượng của Hàn Đông về Phương Thế Nguyên cũng đã thay đổi không ít.
Chí ít ông ta cũng là người giữ chữ tín, chứ không phải vì thành phố không đồng ý cho Tập đoàn Thịnh Thế quy hoạch lại dự án đường Tân Giang mà nuốt lời.
“Nếu Tập đoàn Thịnh Thế kinh doanh nghiêm chỉnh thì thành phố sẽ chiếu cố trong phạm vi pháp luật nhà nước cho phép. Điều này cũng không có vấn đề gì hết.”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông cho gọi Trưởng ban thư ký Chu Tử Phong tới dặn dò:
- Thông báo với các vị Phó chủ tịch thành phố, mười giờ sáng ngày mai mở cuộc họp hội ý văn phòng.
Chu Tử Phong gật đầu, hỏi:
- Là thảo luận về tình hình mỏ than huyện Vũ An sao?
Trong những tình huống bình thường, thông báo mở cuộc họp đều phải thông báo cho những người đến dự nội dung cơ bản, để mọi người có chuẩn bị.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Hội nghị có hai vấn đề cần thảo luận, mỏ than huyện Vũ An là một trong số đó.
Tuy Hạ Kim Cường có ý mở cuộc họp hội nghị thường vụ thảo luận về mỏ than huyện Vũ An, nhưng là Chủ tịch thành phố, Hàn Đông tự nhiên cũng phải triệu tập bộ máy cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố để thảo luận, nhằm đạt được thống nhất về ý kiến cũng như sách lược. Đến khi họp Hội nghị thường vụ, sẽ đại diện cả thành phố lên phát biểu.
Chu Tử Phong thấy Hàn Đông cũng không nói chuyện kia là gì, cũng không hỏi gì thêm, lập tức đi thông báo cho mọi người.
Trên thực tế, Hàn Đông chuẩn bị vào cuộc họp sáng mai sẽ tiến hành điều chỉnh công tác của Phó chủ tịch thành phố Xa Oánh Cúc.
Người phụ nữ này bởi vì sắp về hưu, cho nên công tác không có một chút tích cực nào cả. Lần trước Hàn Đông giao cho bà ta đi tìm hiểu tình hình cấp phát lương cho giáo viên hệ thống giáo dục của toàn thành phố, kết quả là tuy đã đi tìm hiểu rồi, nhưng bà ta chỉ mang theo một đống câu hỏi trở về. Căn bản là không giải quyết việc gì.
Theo lý mà nói, Xa Oánh Cúc đã sắp về hưu, nếu thật sự muốn làm việc, lời nói cũng có sức nặng không nhỏ. Bởi lúc này, người khác cũng biết việc bà ta sắp về hưu, làm việc cũng sẽ không kiêng kị nhiều như trước. Nếu như thật sự nhắm vào một người hoặc việc nào đó, cũng sẽ làm cho người ta đau đầu.
Thế nhưng Xa Oánh Cúc lại lựa chọn không cố gắng làm gì cả, Hàn Đông đối với thái độ của bà ta thật là khó chịu đựng được. Cách giải quyết nhanh nhất là điều chỉnh công tác.
Sáng ngày thứ hai, đúng mười giờ sáng, Hàn Đông đến cuộc họp đúng giờ.
Các vị Phó chủ tịch thành phố đều đã ngồi ở đó, Chu Tử Phong là Trưởng ban thư ký, hiển nhiên cũng tham gia.
Còn thư ký của Hàn Đông, Trương Tự Miễn thì ngồi ở một bên, cúi đầu ghi chép.
Đối với Trương Tự Miễn, Hàn Đông cũng hạ quyết tâm thay anh ta.
Chỉ có điều, thời gian này Hàn Đông vẫn chưa tìm được ai thích hợp thay thế anh ta, cho nên tạm thời vẫn để anh ta lại bên mình.
Trong văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng có vài nhân viên trẻ tuổi một chút, nhưng Hàn Đông tìm hiểu kĩ càng, bọn họ đều không phù hợp với yêu cầu của mình.
Muốn tìm một thư ký thích hợp thật không dễ chút nào.
Huống hồ yêu cầu của Hàn Đông đối với thư ký riêng là khá cao. Lại không muốn dùng người lớn tuổi.
Trong mắt Hàn Đông, tốt nhất là ở độ tuổi chưa quá ba mươi lăm, hơn nữa nên có bằng đại học, tác phong làm việc phải nhanh nhẹn, nhân phẩm củng phải đạt yêu cầu.
Yêu cầu như vậy vừa đặt ra, tự dưng việc Hàn Đông tìm nhân viên lại trở nên khó khăn.
Mặt khác, bây giờ Hàn Đông cũng không thể gióng trống khua chiêng để tìm thư ký, như vậy ảnh hưởng không tốt.
Hàn Đông thông báo lại về tình hình của mỏ than huyện Vũ An, sau đó để mọi người tự thảo luận xem nên khai thác mỏ than như thế nào cho hợp lý và hiệu quả nhất.
Đối với tin này, mọi người đều rất vui mừng, lần lượt đứng lên phát biểu.
Hàn Đông một bên lắng nghe, một bên ghi lại những thông tin hữu ích.
Cái gọi là ba cây chụm lại nên hòn núi cao chính là đây. Để có thể lên làm Phó chủ tịch thành phố, có người nào là không có chút bản lĩnh thực sự. Chỉ cần mọi người chăm chỉ động não cũng có thể đề xuất những ý kiến rất tuyệt vời.
Ví dụ Chử Bình Khánh đề xuất có thể hợp tác với Tập đoàn Phàn Cương của thành phố Phàn Lĩnh. Dù sao doanh nghiệp gang thép khi tiến hành sản xuất cũng cần tới một lượng lớn than đá. Mà Tập đoàn Phàn Cương trong giới gang thép trong nước cũng được xếp hạng top cả nước, hơn nữa thành phố Tân Châu với thành phố Phàn Lĩnh khoảng cách cũng không quá xa, khả năng hợp tác rất cao. Nếu có Tập đoàn Phàn Cương đầu tư, vấn đề tài chính cũng dễ giải quyết.
Ngoài ra Tần Bạch Thần còn đề xuất, sử dụng khai thác mỏ than huyện Vũ An, phải chú ý tăng cường công tác bảo vệ môi trường, tăng cường bảo vệ môi trường tự nhiên của huyện Vũ An.
Không được vì khai thác tài nguyên than đá mà coi nhẹ môi trường tự nhiên.
Thảo luận cả buổi, Hàn Đông liền tổng kết một lượt ý kiến của mọi người.
- Vừa rồi ý kiến mà mọi người đề ra đều rất tốt. Tôi xin tổng kết một chút, thứ nhất là phải tiến hành tổng hợp khai khác, liên kết đầu tư với doanh nghiệp gang thép; thứ hai là thành lập hầm khai thác than; thứ ba cần tăng cường việc bảo vệ môi trường. Ý kiến mà mọi người đưa ra rất tốt, có điều tôi muốn nhấn mạnh. Trước khi lợi dụng khai thác than huyện Vũ An, nhất định phải chú ý bảo vệ môi trường sinh thái. Khi thu hút đầu tư, nhất định phải có thực thi biện pháp bảo vệ môi trường hợp lí, tốt nhất là làm được việc khai thác liên hoàn. Thứ hai, ở phương diện thu hút đầu tư, tầm nhìn của chúng ta phải trải rộng, không nên bó hẹp liên kết với ngành gang thép. Cần phải mở mang những ý tưởng mới mẻ, lấy sự liên kết giữa mỏ than, than đá và gang thép làm cầu nối, thu hút càng nhiều xí nghiệp đầu tư vào, xây dựng các khu công nghiệp quy mô lớn ở huyện Vũ An…
Trong lúc mọi người đang trầm lại, trong đầu Hàn Đông lập tức nghĩ ra một ý tưởng rất hay.
Trữ lượng than đá của huyện Vũ An đạt bốn tỷ tấn, trên toàn quốc có thể được coi là mỏ than có trữ lượng lớn. Đã là mỏ than lớn, tự nhiên phải lợi dụng hợp lí. Nếu như cho vài xí nghiệp đến chỉ khai thác than, vậy cũng thật là đáng tiếc. Nhất định phải mượn cơ hội này, tiến hành đầu tư tổng hợp. Tại huyện Vũ An xây dựng một khu công nghiệp quy mô lớn. Có mỏ than, như vậy sẽ dễ dàng thu hút các xí nghiệp luyện kim. Giai đoạn đầu tư ban đầu về cơ bản không có vấn đề gì, còn đầu tư khác thì có thể dần dần thu hút, quy hoạch.
Hàn Đông tin rằng, chỉ cần khu công nghiệp huyện Vũ An tạo dựng lên, khẳng định có thể khiến cho kinh tế của cả huyện tăng vọt. Đừng nói là chỉ tính trong thành phố Tân Châu, mà đến ngay cả trong số các đơn vị cấp huyện trong cả tỉnh, huyện Vũ An cũng xếp lên hàng đầu.
Mặt khác Hàn Đông còn chuẩn bị khai thác tài nguyên thủy điện, liên hợp với khai thác than đá ở huyện Vũ An, hoàn toàn có thể đưa thành phố Tân Châu trở thành một thành phố năng lượng lớn. Đầu tư vào phương diện này thì việc biến thành phố Tân Châu trở thành đầu tàu kinh tế khu vực phía nam tỉnh Tây Xuyên không còn là vấn đề.
Từ khi Nguyên Hằng Kiện nói chuyện với hắn, đưa ra hy vọng về sau, Hàn Đông luôn nghĩ đến vấn đề này. Có thể nói cho đến tận bây giờ, trong lòng Hàn Đông mới có chút manh mối.
- Tuy nhiên, nếu muốn dựa theo phương thức của mình để phát triển thành phố Tân Châu, nhất định phải nắm được quyền chủ động của Thành ủy mới được.
Vừa nghĩ tới Hạ Kim Cường nhất định sẽ không chịu bị động như vậy, chính hắn nhất định phải nắm giữ được đại cục của thành phố. Nếu không, chịu sự kiềm chế của Hạ Kim Cường, rất nhiều chuyện cho dù mình có hoạch định tốt đến mấy, nhưng thực thi lại là một chuyện khác.
- Tiếp theo, tiến hành cuộc họp vòng hai.
Hàn Đông nhìn khắp một lượt, nói:
- Trải qua một thời gian tìm hiểu, tôi quyết định điều chỉnh phân công của một bộ phận cán bộ…
Mọi người ban nãy vẫn bình thường, vừa nghe Hàn Đông nói, lập tức vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, ánh mắt tràn đầy sự tìm kiếm.
Không biết Hàn Đông lần này cần điều chỉnh công tác của ai.
Hiện giờ có cả tám vị Phó chủ tịch thành phố đang ngồi ở đây, Tạ Thị Duy, Tần Bạch Thần, Vương Hiểu, Phí Nguyệt Phi cơ bản đều là người của Hàn Đông.
Mặt khác Khâu Thụy Hòa, Chử Bình Khánh, Xa Oánh Cúc, Trần An Vũ, ba người họ đều thuộc về phe của Hạ Kim Cường, tự nhiên không thể gần với Hàn Đông. Tuy bọn họ chỉ có bốn người, nhưng lại có hai Ủy viên thường vụ.
Tuy nhiên, tổng thể mà nói, Hàn Đông đã khống chế được đại cục của Ủy ban nhân dân thành phố, bao gồm chính hắn, chín vị lãnh đạo một chính tám phó, người của Hàn Đông so ra đông hơn bên Khâu Thụy Hòa một người. Cho dù là bỏ phiếu, Hàn Đông có thể đạt được mục đích bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của mọi người, Hàn Đông khẽ mỉm cười, thầm nghĩ mọi người đều rất coi trọng lợi ích của bản thân.
- Cân nhắc đến việc Phó chủ tịch thành phố Xa tuổi tác đã cao, sức lực có hạn, vì vậy chủ yếu muốn có chút điều chỉnh công tác đồng chí Xa, phương án cụ thể như sau: công tác văn hóa giáo dục, do đồng chí Phí Nguyệt Phi phụ trách, công tác y tế do đồng chí Tạ Thị Duy phụ trách, đồng chí Xa Oánh Cúc không phải quản lý hai phạm vi trên mà đảm nhiệm quản lý bên khí tượng và công tác nhân dân phòng không.
Phương án này, là muốn đem hai ban ngành quan trọng nhất mà Xa Oánh Cúc đảm nhiệm đem phân ra, giao cho Phí Nguyệt Phi và Tạ Thị Duy phụ trách, và đem mảng khí tượng cùng nhân dân phòng không, hai mảng không có gì béo bở giao cho người ưa công việc nhàn nhã như bà ta.
Xa Oánh Cúc lông mày nhíu chặt lại, bà ta hiểu vì sao Hàn Đông lại không hài lòng với mình, trong lòng hết sức phẫn nộ. Trải qua lần điều chỉnh này của Hàn Đông, trong tay bà ta cơ bản đã không còn mấy ban ngành ngon nghẻ nữa, sau này lời nói càng không có người nghe.
Tạ Thị Duy nghe xong sắp xếp của Hàn Đông, trong lòng rất vui mừng. Tuy mảng y tế so với văn hóa giáo dục có kém hơn, nhưng cũng đã rất tốt rồi.
Phí Nguyệt Phi tự nhiên cũng thấy rất vui.
Đám người bên Chử Bình Khánh và Khâu Thụy Hòa tuy có lòng phản đối, nhưng vừa nhìn thấy cục diện như thế, cũng biết là phản đối cũng không có tác dụng gì.
Bởi vậy, về việc phân công điều chỉnh cũng không có ý kiến gì thêm mà thông qua.
Hàn Đông vừa mới tuyên bố tan họp, Xa Oánh Cúc không nói một lời xông ra khỏi phòng họp.
- Phó chủ tịch thành phố Phí đến văn phòng của tôi một chuyến.
Hàn Đông nói với Phí Nguyệt Phi.
- Dạ được, thưa chủ tịch thành phố.
Phí Nguyệt Phi khách khí đáp. Hiện giờ cô đã từ bỏ ý định lợi dụng Ngô Thu Kiệt để quyễn rũ Hàn Đông, mà chỉ muốn tích cực phối hợp với Hàn Đông làm tốt nhiệm vụ.
Trở lại văn phòng, Hàn Đông mời Phí Nguyệt Phi ngồi xuống, nói:
- Lần phân công điều chỉnh này, chủ yếu là muốn tăng cường công tác giáo dục của thành phố. Thời gian trước tôi đã đi khắp các quận huyện, cảm thấy công tác giáo dục vẫn chưa được đẩy mạnh, vì vậy hy vọng Phó chủ tịch thành phố Phí sẽ nỗ lực nhiều.
- Chủ tịch thành phố Hàn xin hãy yên tâm, tôi sẽ không phụ tấm lòng kỳ vọng của anh.
Phí Nguyệt Phi cung kính nói.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Còn một việc nữa, tôi với Tổng giám đốc Phương của Tập đoàn Thịnh Thế đã nói chuyện rồi, Tập đoàn Thịnh Thế lần này sẽ chi một triệu tệ thành lập quỹ khuyến học, chuyên để giúp đỡ những học sinh nghèo vượt khó. Việc này bước đầu dự định vào ngày mùng mười tháng mười hai tiến hành nghi lễ ký kết. Thời gian gấp gáp, mong Phó chủ tịch thành phố Phí nhanh chóng chuẩn bị công tác có liên quan, có thể liên lạc trước với Tổng giám đốc Phương.
Phí Nguyệt Phi nghe thấy, trong lòng hết sức phấn khởi, Hàn Đông lần này là muốn tặng mình lập chiến tích đây. Hắn vừa mới phân công cho mình quản lý hệ thống giáo dục, hiện tại đã liền có quỹ khuyến học này, đối với mình quả là món quà từ trên trời rơi xuống.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Phí Nguyệt Phi cảm động nói.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Không có gì, hy vọng Phó chủ tịch thành phố Phí làm tốt công việc.
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc lại đổ chuông, Hàn Đông vừa nhìn thâý số của Hạ Kim Cường gọi tới, mỉm cười hơi có chút nghi hoặc, nghe điện thoại:
- Bí thư Hạ…
- Chủ tịch thành phố Hàn, nghe nói anh điều chỉnh phân công của Ủy ban nhân dân thành phố?
Hạ Kim Cường nói,
- Một việc quan trọng như vậy sao không thông báo cho tôi một tiếng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Chủ tịch thành phố Hàn, nghe nói anh điều chỉnh một số công việc ở Ủy ban?
Hạ Kim Cường nói,
- Việc quan trọng như vậy sao lại không cho tôi biết một tiếng?
Hàn Đông ngạc nhiên, không ngờ Hạ Kim Cường nhanh chóng biết được công việc phân công điều chỉnh Phó chủ tịch thành phố, hơn nữa còn trực tiếp gọi điện thoại qua hỏi tội.
Là chủ tịch thành phố, Hàn Đông mở cuộc họp tiến hành phân công đối với Phó chủ tịch thành phố, điều này vốn dĩ nằm trong phạm vi chức quyền của Hàn Đông.
Cũng có thể nói, điều chỉnh phân công chính là quyết định của tổ tập thể Đảng và chính phủ.
Hạ Kim Cường tuy là Bí thư Thành ủy, nhưng cũng không thể tùy tiện biết trước.
Dù sao đối với công việc tiến hành điều chỉnh Phó chủ tịch thành phố, không nhất định cần đến Ủy viên thường ủy.
Hàn Đông là nhân vật số một trong Ủy ban nhân dân thành phố, nếu chuyện gì đều không thể làm chủ, cứ phải Ủy viên thường vụ quyết định, vậy một tí quyền tự chủ cũng không có, vậy làm sao phát triển công việc chứ.
- Bí thư Hạ, Ủy ban nhân dân thành phố chỉ là tiến hành phân công đối với Phó chủ tịch thành phố, để tiện làm ra nhiều hiệu quả cao hơn.
Hàn Đông nói nhẹ nhàng, hắn biết Hạ Kim Cường gọi điện thoại đến, chính vì muốn thể hiện quyền uy của Bí thư Thành ủy, tìm cơ hội nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, ngoài ra cũng vì muốn chống lưng cho vài thân tín của y.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng không nể tình Hạ Kim Cường, dù sao Ủy ban nhân dân thành phố là địa bàn của Hàn Đông, không thể để người khác nói khoác lác. Cho nên trong lúc trả lời Hạ Kim Cường, Hàn Đông đặc biệt nhấn mạnh, đây là điều chỉnh do Ủy ban nhân dân thành phố đưa ra, mà không phải hành vi của Hàn Đông.
Nghe được lời nói của Hàn Đông, sắc mặt của Hạ Kim Cường liền trầm xuống, nói:
- Chủ tịch Hàn, phân công các vị Phó chủ tịch thành phố, trước đây đều do hội nghị Thường ủy quyết định, chủ tịch Hàn muốn điều chỉnh, ít ra cũng nên nói trước và thương lượng với tôi.
Trong lòng Hàn Đông nghĩ tên này đã muốn cương với mình rồi, lập tức nói:
- Bí thư Hạ, chuyện này tôi biết làm thế nào, nếu cần đến điều chỉnh lớn, tôi sẽ triệu họp hội nghị Thường ủy.
Hạ Kim Cường không việc nên muốn tìm rắc rối cho mình, điều này khiến trong lòng Hàn Đông không thoải mái.
Hiện tại Hàn Đông đã nghĩ ra kế hoạch phát triển lớn cho thành phố Tân Châu, đúng lúc muốn chuẩn bị chiến đấu một trận, Hạ Kim Cường táy máy tay chân khiến Hàn Đông vô cùng không thoải mái.
Nghe giọng điệu của Hàn Đông hơi lạnh nhạt, thậm chí có ý hơi bất mãn, trong lòng Hạ Kim Cường càng không tốt.
Hàn Đông quả thật không xem mình là Bí thư Thành ủy gì hết.
Từ trước đến nay, chỉ sợ hắn thực sự dám leo lên đầu của mình.
Tay giữ ống nghe hơi trầm lặng, Hạ Kim Cường không nói một câu, trực tiếp cúp máy điện thoại.
Thái độ của y rất tồi.
Tuy nhiên, hiện tại về cơ bản thì y đã trở mặt với Hàn Đông.
Tuy không hề công khai xung đột, nhưng hai người họ tự biết, mâu thuẫn giữa hai người, là không có cách nào hòa giải được.
Hàn Đông cười lạnh một cái, đặt điện thoại xuống.
- Chủ tịch Hàn, Bí thư Hạ quản quá nhiều chăng, Ủy ban nhân dân thành phố điều chỉnh công việc, y cũng muốn can thiệp, vậy cần đến Ủy ban chúng ta để làm gì?
Phí Nguyệt Phi giận dữ nói.
Lúc Hàn Đông nghe điện thoại, cô ta ngồi bên cạnh nghe thấy, đương nhiên hiểu được Hạ Kim Cường vì lần Hàn Đông điều chỉnh công việc mà hỏi tội, đương nhiên cô ta đứng về phía Hàn Đông.
Hơn nữa lúc nãy Hàn Đông đã cho cô ta một số lợi ích, hiện tại Hạ Kim Cường lại nhúng tay vào, điều này không phải cũng trở mặt với cô ta sao?
Hàn Đông cười nhẹ nói:
- Chuyện của Ủy ban, chúng ta nên nắm bắt tốt, đây là trách nhiệm của chúng ta mà.
Ý trong câu nói đã rất rõ, chính là công việc của Ủy ban, không thể để người khác xen vào.
Nghe lời của Hàn Đông, trong lòng Phí Nguyệt Phi vô cùng vui vẻ, hiển nhiên Hàn Đông sẽ đối đầu với Hạ Kim Cường, như vậy cái lợi của mình chắc chắn có thể giữ lại.
Cùng trò chuyện một hồi với Hàn Đông, Phí Nguyệt Phi liền quay về phòng làm việc.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy niềm vui của cô ta, Hàn Đông hơi mỉm cười.
Xem ra đem Cục giáo dục giao cho cô ấy, lại cho cô ta phụ trách quỹ khuyến học, chắc chắn có thể khiến cô ta vô cùng vui mừng, sau này làm việc cũng sẽ nghiêm túc hơn.
Hoặc như vậy, Phí Nguyệt Phi sẽ một mực làm việc cho mình thôi.
Thật ra Hàn Đông cũng có thể đoán được suy nghĩ của Phí Nguyệt Phi, người đàn bà này vẫn còn chút dã tâm và theo đuổi.
Điều này cũng tốt, có người theo đuổi, đồng ý tự nguyện làm việc, hơn nữa khi làm việc, ắt hẳn không thể bỏ qua.
Lúc này Trương Tự Miễn gõ cửa vào, báo cáo là Tạ Thị Duy tới.
Hàn Đông nói khẽ:
- Mời chủ tịch Tạ vào.
Tạ Thị Duy đi vào, cũng chủ yếu muốn tiến thêm một bước cám ơn Hàn Đông, ngoài ra báo cáo công việc công trình của đường Tân Giang.
Hiện giờ, trong lòng Tạ Thị Duy đã có chủ ý, sau này sẽ đi theo Hàn Đông.
Dù sao trong thể chế, đứng một phe là khó tránh khỏi, từ hiện tại mà xem, đi theo Hàn Đông có không ít ích lợi, mình tại sao lại phải do dự chứ.
- Không tồi, Tạ Thị Duy hiện tại cũng xem như thật lòng dựa dẫm vào.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Hàn Đông cũng tìm hiểu qua tên Tạ Thị Duy này, tổng thể mà nói, người này vẫn còn khả năng nhất định, hơn nữa cũng không có khuyết điểm gì, người như vậy Hàn Đông đương nhiên sẽ nhận.
- Hừ, chết tiệt.
Buổi trưa, Hạ Kim Cường quay về nhà, trong lòng vẫn không tốt.
- Chuyện gì vậy, ai khiến anh giận dữ thế.
Vợ của Hạ Kim Cường nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, liền biết tâm trạng của anh ta không tốt.
Hạ Kim Cường phẫn nộ nói:
- Còn ai nữa? Đều là tên nhóc Hàn Đông tùy tiện điều chỉnh phân công công việc của Ủy ban, không ngờ ngay cả chào hỏi cũng không nói với anh một tiếng, anh gọi qua hỏi, không ngờ hắn cãi lại, nói là sẽ có cách sắp xếp.
- Tên nhóc này quá ngang tàng, ba, ba nhất định phải dạy dỗ hắn mới được.
Hạ Nhất Minh từ trong phòng đi ra, vẻ bất bình nói:
- Tên này còn có phụ nữ ở ngoài nữa chứ?
- Con nói gì?
Hạ Kim Cường kinh ngạc hướng về phía con trai.
- Hàn Đông cùng với cháu gái của Phí Nguyệt Phi có quan hệ, chính mắt con thấy.
Hạ Nhất Minh cắn răng nói.
Trong lòng Hạ Kim Cường đột nhiên nghĩ đến một cách tốt để đối phó với Hàn Đông, anh ta nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì, con nói rõ cho ba biết nào.
Hạ Nhất Minh biết muốn dựa vào mình đối phó Hàn Đông, vẫn còn chưa được, do đó liền nghĩ đến cách nói thị phi thêm dầu thêm lửa trước mặt ba - Hạ Kim Cường. Dù sao anh ta cũng biết ba mình và Hàn Đông đối đầu nhau, trước đó Hạ Kim Cường thường xuyên tức giận trong nhà, đối tượng đều là Hàn Đông. Cho nên y tin chắc, chỉ cần mình nói vài lần, cung cấp thêm thông tin, ba nhất định sẽ nghĩ cách đối phó Hàn Đông.
Hiện tại nhìn thấy sắc mắt cẩn trọng của Hạ Kim Cường, trong lòng Hạ Nhất Minh liền hứng khởi, xem ra mình đoán chính xác.
Lập tức y liền dựng thêm vào mối quan hệ của Hàn Đông và Ngô Thu Khiết, lại nói Ngô Thu Khiết là do Phí Nguyệt Phi giới thiệu cho Hàn Đông.
Hạ Kim Cường tuy cũng biết con trai mình lúc nào cũng không có việc làm, nhưng hiện tại nghe Hạ Nhất Minh nói, lại liên hệ đến việc Hàn Đông điều chỉnh công việc Ủy ban vào sáng nay, đem hệ thống giáo dục giao cho Phí Nguyệt Phi quản lý, hai bên rất khớp, trong lòng anh ta liền tin lời con trai Hạ Nhất Minh.
- Hì hì, xem ra Hàn Đông cũng không thể phản kích lại rồi.
Trong lòng Hạ Kim Cường nghĩ.
- Nếu có thể có vài tấm hình, đến lúc đó tên nhóc này không thể nào chối luôn.
Tuy nhiên, trong lòng anh ta nghĩ vậy, vẻ mặt lại không có thay đổi, trợn mắt nói:
- Con đừng nói xằng bậy, chuyện gì đều phải có chứng cứ hết.
Hạ Nhất Minh mừng thầm trong lòng, y hiểu được ý của Hạ Kim Cường, chính là mình phải có được chứng cứ thật thì sau này mới nói.
- Hừ, lời con nói đương nhiên có chứng cứ rồi.
Hạ Nhất Minh nói, trong lòng nghĩ chỉ cần mình tìm người suốt ngày đi theo Ngô Thu Khiết, nhất định có thể chụp được hình hẹn hò của ả với Hàn Đông, đến lúc đó giao cho ba, tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong.
Hiện giờ Ngô Thu Khiết đã cắt đứt quan hệ với anh ta, điều này khiến trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng phẫn nộ, do đó đã hạ quyết tâm phải cho cô ta biết tay. Ngoài ra, đối với việc Hàn Đông đã thay đổi Ngô Thu Khiết, trong lòng anh ta vẫn đau khổ, nếu có thể lật đổ Hàn Đông, cũng xem như hả giận.
Hàn Đông đương nhiên không biết hai cha con Hạ Kim Cường lại dùng chiêu này để đối phó mình, tuy nhiên dù Hàn Đông biết cũng chỉ cười nhạt, vì giữa Hàn Đông và Ngô Thu Khiết căn bản không hề có liên quan gì. Hàn Đông tổng cộng gặp qua Ngô Thu Khiếtt hai lần, một lần là dùng cơm cùng với Phí Nguyệt Phi, một lần khác là lúc Hạ Nhất Minh giằng co với Ngô Thu Khiết. Hai người thậm chí ngay cả thời gian gặp mặt riêng cũng không có, sao lại có thể xảy ra những chuyện khác.
Trên thực tế, Hàn Đông tuy không xác thực thông tin này, nhưng cũng biết tên Hạ Kim Cường tại Mục Mã sơn trang cũng không làm ra chuyện gì tốt lành.
Gần đây Mục Mã sơn trang lại càng thêm nổi, thậm chí còn lan truyền tin ở đây có tám đóa kim hoa.
Hơn nữa ban đầu Hàn Đông cùng với Chu Khải Kiệt từ thành phố Vinh Châu đến gặp Hạ Kim Cường, Hạ Kim Cường đã sắp xếp hai người họ vui chơi tại Mục Mã sơn trang.
Thậm chí Hàn Đông lần đầu tiên đến tìm Hạ Kim Cường giúp đỡ dưới sự giới thiệu của Chu Khải Kiệt, lúc này Hạ Kim Cường vẫn còn là Phó giám đốc thường vụ của cục giao thông, y liền sắp xếp cho Hàn Đông đến nhà khách giao thông mát xa gì đó.
Có thể nói, ấn tượng đầu tiên, đã khiến Hàn Đông hơi đề phòng Hạ Kim Cường.
Thậm chí Hàn Đông từng nghĩ qua, nếu sau này Hạ Kim Cường làm mình giận dữ, vậy thì cho cục công an thừa cơ hội, dẫn đến Mục Mã sơn trang của Hạ Kim Cường, cho y một trận bắt gian tại trận, xem y còn dám ngạo mạn không.
Đương nhiên, chiêu này Hàn Đông không dễ dàng sử dụng, dù sao quan trường đấu tranh, vẫn nên có một chút lễ nghĩa, tranh quá hung dữ, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho các đối phương.
Hàn Đông dần dần cảm nhận được, tại Trung Hoa, muốn trở thành một trong những người đứng đầu, vậy thì không chỉ làm được việc, hơn nữa còn phải dựng nên một hình tượng tốt, đây chính là điều cẩn trọng. Nếu không, anh quá kích tiến, người khác sẽ cho rằng anh không cẩn trọng, không chín chắc, như vậy rất có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Thăng chức trong quan trường, chính là lịch sử chiến đấu không ngừng giữa người với người, nếu trong lúc chiến đấu thủ đoạn quá kịch liệt, người khác cũng sẽ không thích.
Tóm lại một câu, muốn đấu, nhưng cũng phải đấu có chừng mực.
Trừ phi đối phương là phần tử không an phận do mọi người công nhận, nếu không thủ đoạn cũng không thể quá mức kịch liệt.
Hàn Đông và Hạ Kim Cường hiện tại có thể là cây kim so với lúa mạch, tranh đấu rất kinh khủng, hơn nữa xem ý của Hạ Kim Cường, cũng không chịu được bị Hàn Đông chén ép.
Có thể đoán được, giữa Hàn Đông và Hạ Kim Cường, quan hệ sau này cũng sẽ càng khẩn trương hơn.
Hôm nay Hạ Kim Cường gọi điện thoại đến, bị Hàn Đông chống đối một phen, nói chưa hết một câu liền cúp điện thoại, có thể thấy được lúc đó anh ta giận đến cỡ nào.
Nhưng dù Hàn Đông biết trước mối quan hệ giữa mình và Hạ Kim Cường sẽ ngày càng đối lập, phức tạp, nhưng cũng không dễ dàng nghĩ đến việc thông qua chụp hình ở Mục Mã sơn trang để chỉnh lý anh ta.
Buổi trưa, sau khi Hàn Đông đi làm, liền gọi điện cho Phó Bí thư Bành Y Vinh, trong điện thoại trò chuyện một hồi với anh ta, chủ yếu nói về suy nghĩ của mình về vùng than đá ở huyện Vũ An, sau đó Bành Y Vinh cũng nói lên suy nghĩ về mặt nhân sự.
- Tên Bành Y Vinh rất biết nắm lấy thời cơ.
Cúp máy điện thoại, Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Hàn Đông gọi điện cho anh ta, chủ yếu muốn nắm lấy quyền chủ động của vụ than đá, như vậy phải cần Bành Y Vinh ủng hộ cho mình trong hội thường ủy.
Bành Y Vinh hiển nhiên cũng nhận được điểm này, cho nên anh ta liền thừa cơ nhắc đến vài yêu cầu.
Tuy nhiên, tổng thể mà nói Bành Y Vinh vẫn biết tiến thoái, không hề đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ là cần ba vị trí của Phó giám đốc, Hàn Đông đương nhiên rất nhanh chóng đã đồng ý.
Thứ sáu, mười giờ sáng, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp Thành ủy.
Mọi người đã có mặt đông đủ, Hàn Đông vừa bước vào, mọi người đều chào hỏi hắn.
Hàn Đông mỉm cười đáp lại, đi đến vị trí thứ hai và ngồi xuống.
Qua một lúc, Hạ Kim Cường liền nhanh chóng bước vào phòng họp.
Anh ta trầm mặt, lông mày hơi nhăn lại, dường như ai đã thiếu anh ta một đồng mà không trả.
Hàn Đông cười thầm trong lòng, hiểu được Hạ Kim Cường chắc chắn vẫn còn vì chuyện điều chỉnh phân công nhà nước.
- Hừ, chuyện của Ủy ban nhân dân, làm sao đến lượt Hạ Kim Cường ông khoa tay múa chân.
Hàn Đông cười lạnh trong lòng.
- Trưởng ban Thư ký, có mặt đông đủ chưa?
Hạ Kim Cường lành lạnh hỏi.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Trưởng ban Thư ký Hầu Hoa Đông, đã đứng cùng phía với Hàn Đông, cho nên Hạ Kim Cường đối với Hầu Hoa Đông cũng không khách sáo. Bên Thành ủy, có rất nhiều chuyện, Hạ Kim Cường đều giao cho Phó thư ký Nhạc Gia An phụ trách. Nếu Hầu Hoa Đông không phải ủy viên Thành ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc, Hạ Kim Cường chỉ sợ sẽ khiến cho Nhạc Gia An giành lấy vị trí.
Hầu Hoa Đông vẫn trầm mặt, nói:
- Đã đến đông đủ.
Hạ Kim Cường liền nói:
- Vậy được, bắt đầu cuộc họp, mọi người ắt hẳn đã biết, nhận được thông tin chính xác, vùng than đá lớn nhất hiện nay của huyện Vũ An, lượng dự trữ đạt đến bốn mươi tỷ tấn, hơn nữa đều là than không khói đạt chất lượng cao, đối với chúng ta mà nói, là một tin tốt, buổi họp thường ủy hôm nay, chính là muốn tiến hành bàn luận về việc sử dụng than đá của huyện Vũ An. Than đá này, đối với thành phố Tân Châu của chúng ta mà nói, ý nghĩa vô cùng quan trọng, do đó chúng ta nên quy hoạch toàn diện, thống nhất lãnh đạo, sử dụng tốt nguồn tài nguyên, tranh thủ để trở thành trợ lực mạnh nhất cho nền kinh tế của thành phố Tân Châu.
Hàn Đông nghe Hạ Kim Cường nói, hiểu được anh ta vẫn còn muốn nắm quyền sử dụng than đá.
Tuy nhiên Hàn Đông đã nghĩ rồi, chuyện này không thể để Hạ Kim Cường dựa theo ý của anh ta mà làm.
Dù sao đối với than đá của huyện Vũ An, trong lòng Hàn Đông đã có cách tốt, hơn nữa hắn cũng rất tin vào bản thân, bởi vì cái gọi là việc nhân đức không nhường ai, cho nên Hàn Đông tự nhiên giành lấy quyền chủ động, đây cũng chính là duyên cớ mà Hàn Đông nhắc với Bành Y Vinh.
Bành Y Vinh bởi vì gần nhất ở hội nghị thường vụ lần đầu tiên đã cùng Hạ Kim Cường tranh đầu một trận, cho nên trước mắt mà nói khả năng y cùng Hàn Đông hợp tác khá lớn, bởi vậy Hàn Đông vừa liên hệ y, y liền không từ chối, hai người rất nhanh đã thỏa thuận xong điều kiện hợp tác
Dù lần này chủ yếu thảo luận về than đá, nhưng lần xác nhận của cuộc họp này, qua không lâu sau ắt hẳn lại mở thêm cuộc họp thường ủy, xác nhận để sắp xếp nhân sự liên quan đến than đá.
Đến lúc đó, trao đổi của Bành Y Vinh và Hàn Đông, có thể thuận lợi hoàn thành rồi.
Bành Y Vinh đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện giờ của thành phố Tân Châu, tự nhiên sẽ hiểu được một mình mình, chỉ cần hợp tác với Hàn Đông hoặc Hạ Kim Cường, mới có thể nhận được cái lợi nên có, hơn nữa còn không được vội, chỉ có thể từng bước một mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Dựa theo gợi ý của Hạ Kim Cường, anh ta chuẩn bị thành lập một tổ lãnh đạo vùng than đá tổng hợp, sẽ do anh ta tự đảm nhận chức tổ trưởng.
Hàn Đông hơi nhăn mày, trong lòng nghĩ Hạ Kim Cường hoàn toàn muốn mình trần ra trận, vùng than đá tuy là công trình trọng đại, nhưng vẫn là công việc thuộc Ủy ban nhân dân thành phố.
Đợi Hạ Kim Cường nói xong, Hàn Đông bèn nói:
- Tôi xin nói vài câu. Sau khi nhận được tin tức, Ủy ban nhân dân thành phố đã mở cuộc họp thảo luận. Tổng kết lại vài điểm, chủ yếu là vây quanh than đá huyện Vũ An, tiến hành sử dụng tổng hợp, thực hiện công nghiệp xanh. Thứ hai là tăng cường lãnh đạo, do Ủy ban đứng đầu, công việc cụ thể do huyện Vũ An chấp hành...
Cách nói của Hàn Đông, tự nhiên là đem chuyện than đá, hoàn toàn quy hoạch trong phạm vi của Ủy ban
Hạ Kim Cường nghe vậy, liền chau mày nhiều hơn.
Anh ta biết Hàn Đông chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền mở cửa vùng than đá.
Chỉ là anh ta cũng nghĩ qua, bản thân lấy cớ coi trọng để đảm nhận tổ trưởng tổ lãnh đạo, để Hàn Đông đảm nhận Tổ phó, điều này căn bản không hề bỏ qua Hàn Đông, nói vậy thái độ của Hàn Đông cũng không kiên quyết được nhiều. Ngoài ra anh ta chuẩn bị sẽ kéo thêm vài ủy viên vào, thậm chí là Bành Y Vinh cũng kéo vào, như vậy, khả năng phản đối của mọi người tương đối ít.
Nhưng anh ta không thể ngờ Hàn Đông thẳng thắn đến nỗi đưa ra ý kiến bất đồng.
- Tên nhóc này, xem ra đã quyết tâm muốn trở mặt với mình rồi.
Hạ Kim Cường phẫn nộ trong lòng, sắc mặt trở nên khó xem hơn.
Sau khi Hàn Đông đưa ra những ý kiến khác, Bành Y Vinh cũng thẳng thắn đưa ra cách nghĩ của mình.
Anh ta kế thừa phong cách dám nói dám làm trong hôi nghị thường vụ lần đầu, nói chuyện không hề khách sáo.
Anh ta nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch thành phố Hàn, dù sao với công việc phát triển kinh tế, là trách nhiệm chính của Ủy ban, còn Thành ủy chủ yếu nắm bắt tốt phương hướng từ phía khách quan, đồng thời sắp xếp tốt nhân sự là được. Bí thư Hạ là nhân vật số một, hoàn toàn không cần đích thân đảm nhận chức Tổ trưởng.
Vẻ mặt của Hạ Kim Cường dường như liền chuyển màu xanh, anh ta hận đến nỗi muốn tát tên nhóc Bành Y Vinh một cái. Lời của tên này quá thẳng thắn, khiến trong lòng anh ta không thoải mái.
- Nếu mình có thể nắm quyền nhân sự, mình còn giành quyền điều khiển mở cửa vùng than đá làm gì?
Hạ Kim Cường phẫn nộ nghĩ,
- Tên Bành Y Vinh này, y là Phó Bí thư, không ngờ lại cấu kết với Hàn Đông, đúng là chết tiệt.
Phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng, cùng Trưởng ban tổ chức cán bộ đều không phải người nhà, cộng thêm lại không được nắm quyền đại đa số Ủy viên, chức Bí thư Thành ủy của Hạ Kim Cường xem ra rất bức bối, muốn làm chuyện gì đều không thể hoàn toàn dựa theo ý của mình để làm.
Sau khi Bành Y Vinh nói xong, các Ủy viên khác cũng lần lượt nói.
Tuy nhiên mọi người cũng hiểu, một khi Bành Y Vinh đứng ra ủng hộ Hàn Đông, đại cục xem như đã được định sẵn.
Dù sao bản thân Hàn Đông đã nắm được sáu phiếu ủy viên, cộng thêm một phiếu của Bành Y Vinh, như vậy đã nắm được bảy phiếu, đã vượt qua một nửa trong số mười ba ủy viên rồi.
Trong tình hình như vậy, trừ phi Hạ Kim Cường không chú ý đến thái độ của ủy viên, mà ngang tàng kiên trì ý kiến của mình thôi.
Tuy nhiên, mọi người cũng biết, Hạ Kim Cường mới vừa nhậm chức chưa lâu, cũng không có khả năng lớn như vậy.
Mọi người nói xong, phòng họp đột nhiên yên lặng hẳn.
Mọi người đều làm chuyện riêng của mình, có người cầm bút trong tay viết gì đó vào quyển sổ, có người cầm tách trà không ngừng xoay, dường như đây là hành động nhiều ý nghĩa, còn có người nhìn vào bàn làm việc phía trước mình, giống như đã khắc hoa trên đó.
Lúc này sắc mặt của Hạ Kim Cường thay đổi, trong lòng anh ta vô cùng phẫn nộ.
Mỗi lần mở hội nghị thường vụ, bản thân luôn không thể khống chế cục thế, dù thân phận là Bí thư Thành ủy, trong lòng anh ta cũng rất giận.
- Khi là Chủ tịch thành phố, bản thân bị áp bức, hiện giờ là Bí thư Thành ủy, không ngờ vẫn như vậy, ngày tháng như vậy quá phẫn nộ rồi.
Trong lòng Hạ Kim Cường buồn bực nghĩ ngợi.
- Được rồi, nếu đã như vậy, việc mở cửa vùng than đá, sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách.
Hạ Kim Cường nói.
Hội nghị thường vụ như vậy, anh ta thậm chí giận quá, rất muốn đứng lên bỏ đi, tuy nhiên anh ta vẫn kiềm chế lại được.
Dù sao anh ta là Bí thư Thành ủy, nếu anh ta làm như vậy, uy tín của anh ta sẽ như thế nào.
- Hừ, tên nhóc Hàn Đông này không ngờ dám ép mình, vậy thì đừng trách ta không khách sáo, đợi Nhất Minh lấy được chứng cứ, ta sẽ cho hắn thân bại danh liệt.
Hạ Kim Cường giận dữ nói trong lòng.
Vốn dĩ anh ta cũng không muốn dùng thủ đoạn này đối phó Hàn Đông, tuy nhiên hiện tại ngày tháng của anh ta thật sự vất vả, do đó bèn hạ quyết tâm, phải thông qua thủ đoạn này để đối phó Hàn Đông. Nếu Hàn Đông gây ra tin đồn nào, hắn chắc chắn không thể tiếp tục ở lại làm việc tại thành phố Tân Châu, như thế dù đổi ai đến, ngày tháng của Hạ Kim Cường cũng dễ qua hơn.
Tiếp theo, mọi người lại thảo luận đến những việc liên quan dến khai thác than đá.
Chẳng qua, lúc nãy đã mang việc này giao cho Ủy ban nhân dân thành phố chấp hành, cho nên mọi người cũng không nói nhiều.
Đặc biệt là nhóm người của Hạ Kim Cường, một chút tâm tư cũng không có, họ biết được Hàn Đông lại ôm chuyện này trong tay, vậy không có khả năng để họ nhận được lợi ích nào hết.
- Cái này đúng là công trình thành tích cực lớn. Hơn nữa lợi ích quá nhiều, không ngờ Hàn Đông muốn chiếm hết toàn bộ, quả thật rất quá đáng.
Một số người nghĩ thầm trong lòng.
Dựa theo yêu cầu của hội nghị thường vụ, bắt đầu từ bây giờ, huyện Vũ An sẽ không phê duyệt quyền khai quặng mỏ, thậm chí những mỏ than đang sở hữu quyền buôn bán, cũng phải lần lượt ngưng lại. Dù sao thành phố Tân Châu muốn tổng hợp lại mỏ than của huyện Vũ An, nếu lưu lại những mỏ than nhỏ, ngược lại sẽ gây ra phiền phức.
Sau cuộc họp, văn kiện Thành ủy được đưa ra, huyện Vũ An bắt đầu hành động đóng cửa các mỏ than nhỏ.
…
- Chủ tịch Hàn, ngày mốt là nghi thức ký tên quỹ hỗ trợ học bổng Thịnh Thế, tôi muốn mời ngài đến chủ trì.
Phí Nguyệt Phi đến văn phòng làm việc của Hàn Đông nói.
Tình hình của hội nghị thường vụ Thành ủy, trên cơ bản mọi người đều hiểu, hiện tại Hàn Đông đang nắm quyền chủ động khai thác mỏ than của huyện Vũ An, trong lòng nhiều người liền phân tâm, nghĩ đến nếu như được Hàn Đông xem trọng, tham gia vào việc này, như vậy tiền đồ sau này của mình sẽ tích lũy được một số thành tích cực lớn.
Dù sao mọi người đều nhìn thấy sức hút làm việc của Hàn Đông. Trước đây thành phố Tân Châu cái gì cũng không có, Hàn Đông có thể dựng lên một ngành kinh doanh thành phố có tiếng, hiện giờ có thêm vùng than đá này, chắc chắn động tác Hàn Đông sẽ thực hiện lớn hơn.
Đương nhiên, Phí Nguyệt Phi không nghĩ đến việc tham gia vào công việc than đá này.
Cô ta cũng biết không nên vội, thành tích từ từ tích lũy cũng được.
Hiện tại chỉ cần nắm giữ Hàn Đông, dựa theo lời căn dặn của hắn mà làm là được.
Lần này tập đoàn Thịnh Thế thành lập quỹ hỗ trợ học bổng Thịnh Thế, còn là Hàn Đông giao cho cô ta, đương nhiên cô ta sẽ dành cơ hội ra mặt này cho Hàn Đông. Ngoài ra, đến lúc đó mình cùng Hàn Đông cùng tham gia vào nghi thức ký tên, cũng có thể tuyên truyền với thế giới bên ngoài, quan hệ giữa mình và Hàn Đông thân thíết như vậy.
Theo cô ta, Hàn Đông tuy là Chủ tịch, không phải Bí thư Thành ủy, nhưng so với tên Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường thì có nhiều tiềm lực phát triển hơn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ừm, cũng được, đến lúc đó tôi sẽ tham gia.
Trong nghi thức ký tên, đài truyền hình thành phố Tân Châu, nhật báo Tân Châu cũng đến để truyền hình trực tiếp.
Ngoài ra tập đoàn Thịnh Thế còn mời đài truyền hình tỉnh, báo tỉnh đến phỏng vấn chuyện này.
Hàn Đông nhìn thấy cảnh này, trong lòng nghĩ tập đoàn Thịnh Thế cũng dự tính chuẩn bị thông qua việc này để làm quảng cáo.
Trong lúc ra về, Hàn Đông đặc biệt nhắc đến việc hỗ trợ và xem trọng sự nghiệp ngành giáo dục của Phạm Đồng Huy đối với thành phố Tân Châu, lại bày tỏ cám ơn đối với tập đoàn Thịnh Thế, đồng thời bày tỏ Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ dùng tốt số học bổng, đưa ra cung cấp cần thiết cho học sinh nghèo của thành phố Tân Châu, đồng thời hứa hẹn sẽ thông báo kế hoạch viện trợ tương ứng nhanh nhất, chấp nhận để công chúng kiểm nghiệm và giám sát.
Chuyện này, Hàn Đông trước đó đã nghĩ ra, dù sao muốn dụng tâm đảm bảo cho phạm vi viện trở này, ngoài bản thân phải giám sát tốt, còn phải nhận được dân chúng chấp nhận và truyền thông giám sát, để quỹ hỗ trợ này được vận hành công khai, vấn đề xảy ra cũng sẽ ít đi.
- Ha ha, xem ra tên Hàn Đông này đúng là một lòng làm việc đây
Phương Thế Nguyên cười híp mắt khi nghe Hàn Đông nói, tự nói thầm trong lòng,
- Hắn trẻ tuổi như vậy, sức thu hút lại không nhỏ, hơn nữa có thể kiềm chế được cám dỗ, kiên trì quan điểm của bản thân, vô cùng tuyệt, quả nhiên là nhân vật nổi tiếng, xem ra sau này mình phải dùng cách khác để đối phó hắn, tuy nhiên hiện tại cũng xem như có được cái căn bản tốt, quỹ hỗ trợ học bổng này, xem như là mức đầu tư thứ nhất, hì hì, tin chắc trong lòng Hàn Đông sẽ biết rõ hơn.