Hàn Đông cười khổ, trong lòng thầm suy nghĩ, “hiện tại mình là Bí thư Thành ủy, cô ta là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, thì phải theo nguyên tắc của mình mà làm.”
“Chỉ cần cô ta có thể an tâm làm việc, thì có thể dùng cô ta.”
“Cùng lắm thì hạn chế sử dụng là được rồi.”
Lúc này Hàn Đông có một cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Đồng thời Hàn Đông cũng thêm một bước nhận thức được, có lẽ trong công việc sau này, sẽ tiếp xúc với càng nhiều người như vậy.
Trong biển người muôn hình vạn trạng, cũng không thể đảm bảo là đều đứng về phía mình.
Cho nên, dùng người thế nào, đặc biệt là đối đãi với người như Mạnh Tuyết Hải, chẳng nhẽ không hỏi phải trái đúng sai, liền trước tiên đưa cô ta liệt vào trong nhóm không đáng dùng sao?
Như vậy rất hiển nhiên là không thích hợp rồi.
Cách tốt nhất, đương nhiên là chất lượng mới sử dụng, dựa theo tình hình thực tế mà sử dụng.
Giống như Mạnh Tuyết Hải mơ hồ để lộ ra một tia ý tứ dựa vào phía mình, người như vậy có thể dùng.
Ít nhất có thể hợp tác trước vậy.
Lúc này, Hàn Đông có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Trong lòng cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều.
Thời gian mau trôi qua.
Chớp mắt đã đến giờ tan làm rồi.
Hàn Đông nhìn chiếc đồng hồ, liền đứng lên đi ra ngoài.
Khổng Phàm Chi lập tức đứng lên đi theo.
- Bí thư, vẫn đi đến Nhà khách số một sao?
Khổng Phàm Chi nói.
Hàn Đông nghĩ một chút, bây giờ mình đến thành phố Vinh Châu chưa được bao lâu, tạm thời chưa có nhiều người nhận ra mình, vừa hay có thể tùy ý ra ngoài ăn cơm, cũng có thể tiếp xúc càng nhiều với tình hình cơ sở.
- Không đi nữa, ra ngoài tùy ý tìm một chỗ ăn cơm đi.
Hàn Đông nói.
Sau khi xuống lầu, Hàn Đông bảo Vương Song lái xe về tiểu khu Thành ủy, sau đó lái chiếc xe Santana ra ngoài.
Vương Song nói:
- Bí thư, gần công viên đèn màu có một con phố, tất cả đều là tiệm ăn, có đi qua đó xem không?
Hàn Đông nói:
- Được, ăn cơm xong có thể đi công viên đèn màu xem chơi.
Vương Song khởi động xe, rất nhanh đã đến con phố đó.
Xa xa đã có thể ngửi thấy trong không khí tràn ngập đủ các loại hương vị.
Tìm được một quán ăn có vẻ vệ sinh một chút, cả ba người cùng đi vào, nhanh chóng có nhân viên phục vụ đến trước chào hỏi.
Tuy rằng nơi này có thể bao phòng riêng, nhưng Hàn Đông cảm thấy không cần thiết ngồi nhiều trong phòng bao riêng ăn cơm, có khác gì trực tiếp đi Nhà khách số một ăn cơm.
Vì thế ba người ngồi trong phòng lớn, phục vụ giới thiệu một chút, ba người gọi năm món một canh.
Đợi thức ăn mang đến, Hàn Đông nếm thử một chút, hương vị cũng không tệ.
Tổng thể mà nói, thức ăn ở Vinh Châu có một đặc điểm là rất cay, tê, bình thường người ở địa phương khác đều không quen khẩu vị này, có điều Hàn Đông trước đây cũng ở thành phố Vinh Châu mấy năm, về cơ bản có thể thích ứng, ăn vào thậm chí có cảm giác thân quen.
Hàn Đông ngồi đối diện với cửa quán, bên ngoài người đi lại, có người vừa mới đến quán cơm ăn cơm, có người ăn xong liền rời đi, nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này một đám người mặc đồng phục đi đến, trong đó có một thanh niên trẻ, mặt trắng xinh ngẩng đầu nhìn một chút, nói:
- Đúng là chỗ này, chỗ này tôi đã đến rồi, hương vị không tồi.
Còn nhân viên phục vụ đã ra ngoài đón vào rồi.
Từ đồng phục của những người này, có thể nhìn ra bọn họ là người của Cục Thuế địa phương.
Một đoàn bảy người, vừa nói vừa cười, nét mặt đại đa số tràn đầy tinh thần tự tin, đường hoàng.
Cục Thuế địa phương là nghành rất béo bở, đặc biệt là quán cơm hay gì gì đấy, đều thuộc đối tượng quản lý của bọn họ, bởi vậy lúc đến quán ăn cơm, bọn họ càng giống như về đến nhà vậy.
Trong số vài người này, Hàn Đông nhìn thấy một hình ảnh quen quen.
Cô ta chính là Yến Lâm, lúc này cô đang đi ở phía bên phải nhất, và cùng một phụ nữ trung niên nói chuyện nhẹ nhàng.
Một mái tóc thanh tú dài đến vai, giống như thác nước đen tuyền vậy, trên người mặc đồng phục màu trắng, bộ đồng phục được cắt may vừa với người khiến cho thân hình đẹp hoàn mỹ của cô được tôn lên, thân dưới mặc chiếc váy màu đen, đôi chân thon dài mang đôi tất màu da chân, khiến người ta không khỏi rời mắt.
Lúc này Yến Lâm mới xoay đầu lại, ánh mắt vừa đúng lúc chạm mắt Hàn Đông, lập tức ngẩn người ra.
Ngay sau đó, trên mặt Yến Lâm thoáng ửng đỏ, tiếp theo lộ ra nụ cười thản nhiên, giống như đóa hoa kiều diễm bỗng nhiên nở rộ.
Ngay sau đó Yến Lâm bước nhẹ nhàng từng bước, giống như một con bướm nhẹ nhàng đến trước bàn Hàn Đông.
- Anh cũng ở đây?
Yến Lâm nói nhẹ nhàng, âm thanh trong trẻo, giống như truyền âm trong không cốc, khiến lòng người rung động.
Nhìn thấy Yến Lâm, Hàn Đông cũng cảm thấy rất thân thiết.
- Đúng, tôi cũng ở đây.
Hai người đối thoại có chút nhạt nhẽo, người khác nghe thấy chỉ cảm thấy nhạt như nước lọc vậy.
Nhưng giờ khắc này trong lòng hai người, bỗng nhiên đều có cảm giác đặc biệt.
Dường như bằng hữu đã lâu, bỗng nhiên gặp lại tại nơi xứ lạ, trong lòng tràn đầy cảm giác thân thiết.
Lúc Yến Lâm đi đến, Vương Song và Khổng Phàm Chi mới đầu đều cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp, lập tức tự giác cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Trên mặt Yến Lâm tràn đầy tươi cười, trong lòng vô cùng vui sướng.
Cô nói:
- Một đồng nghiệp trong đơn vị chúng tôi sinh nhật, chúng tôi góp tiền ăn cơm ở đây.
Hàn Đông cười, nói:
- Vậy các bạn chơi vui vẻ chút.
Yến Lâm gật gật đầu, nhẹ nhàng mím môi, nói:
- Thứ bảy anh có rỗi không?
Hàn Đông cười, nói:
- Thế nào, muốn mời tôi ăn cơm à?
Yến Lâm nghịch ngợm trừng mắt, nói:
- Chỉ sợ mời không được anh.
Hàn Đông nói:
- Như vậy đi, trưa thứ bảy đi, đến lúc đó em gọi điện cho tôi.
Yến Lâm dùng lực gật đầu, nói:
- Vâng, vậy em đi trước vậy.
Hàn Đông khoát tay, nói:
- Đi đi.
Yến Lâm đưa tay trắng nõn ra vẫy vẫy, lập tức tung tăng đi về phía người bạn đồng nghiệp của cô.
Lúc này, hai má của cô có chút phấn hồng, đôi mắt cũng nhấp nháy lung linh.
Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, người phụ nữ trung niên sấn đến, tò mò hỏi:
- Tiểu Lâm, người đó là ai, đối tượng của cô?
- Cái gì mà đối tượng?
Yến Lâm oán trách nói, ánh mắt mau chóng nhìn về phía Hàn Đông, thấy hắn cũng không chú ý đến bên này, trong lòng thở phào một hơi, lại âm thầm có chút thất vọng.
- Cô xem cô kìa, mặt đỏ lên rồi, trong mắt chỉ chực chờ sáng lên.
Người phụ nữ trung niên kia có chút sắc bén:
- Vừa nhìn thì giống như con gà mái sắp đẻ rồi.
- Ơ kìa, chị Vương chị nói gì vậy?
Yến Lâm thẹn thùng nói, giơ tay lay lay cánh tay của chị ấy.
Lúc trước người thanh niên mặt trắng đã gọi xong phòng riêng, ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại hướng về phía Hàn Đông, vẻ mặt không có chút không thoải mái.
- Mọi người đi vào phòng riêng đi, ngoài này phức tạp lắm.
Mọi người đều đi về phía phòng riêng đi, chỉ có chị Vương đến bên ngươi thanh niên mặt trắng xinh, cười nói:
- Tiểu Bạch, cậu cần phải giữ chặt.
Tên mặt trắng xinh là con trai của Phó cục trưởng Cục Thuế địa phương Bạc Tân Dân, tên Bạch Phi, ỷ vào bố, là cán bộ cấp Phó phòng ở Cục Thuế địa phương, đang ra sức theo đuổi Yến Lâm.
Chẳng qua Yến Lâm căn bản không cho anh ta một chút cơ hội, bất luận là anh ta xum xoe thế nào, Yến Lâm cũng không thèm để mắt tới anh ta.
Điều này khiến Bạch Phi rất căm tức, đồng thời lại càng ra sức, dường như càng là không có được thì càng quý báu vậy.
Nhưng vừa mới đây anh ta nhìn thấy Yến Lâm vừa nhìn thấy Hàn Đông, giống như quên đi tất cả mà phi nhanh qua bên đó, lúc nói chuyện, vẻ mặt ấy quả thực giống như người con gái si tình nhìn thấy người trong mộng vậy.
Điều này khiến Bạch Phi rất ghen, hận không thể lập tức đạp Hàn Đông bay tới tận chín tầng mây, khiến Yến Lâm không nhìn thấy hắn nữa.
Có điều vẫn tốt, nhìn thấy cảnh Hàn Đông ngồi ở phòng lớn ăn cơm, chắc chắn không phải nhân vật gì, người như vậy sức cạnh tranh nhỏ một chút, đồng thời cũng dễ đối phó hơn một chút.
Sau khi vào trong phòng bao riêng, các đồng nghiệp đều cười Yến Lâm, hỏi quan hệ của cô và Hàn Đông, vừa rồi Yến Lâm biểu hiện quá bất ngờ, mọi người vừa nhìn thấy cô gái dịu dàng nho nhã cũng mặt này, hơn nữa đối phương còn là một thanh niên trẻ, đẹp trai và phong độ, tự nhiên trong lòng vô cùng tò mò.
Bạch Phi ngồi một bên, trong lòng rất không thoải mái, một câu cũng không nói.
Anh ta đương nhiên ngại hỏi, có điều bên cạnh cũng có người hiểu chuyện, đem nghi ngờ trong lòng đều hỏi lên.
Mặc dù ở mặt ngoài không sao cả, nhưng trong lòng Bạch Phi vẫn rất căng thẳng, tự tin lắng nghe.
Yến Lâm bị mọi người vây vào hỏi đến nỗi phát ngượng, mặt đỏ giống như quả táo vậy, chỉ nói:
- Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là rất lâu không gặp mặt, cho nên vui bất ngờ.
- Anh ta, anh ta, gọi sao mà thân thiết thế, anh ta rút cuộc tên gì?
Một người nam cười, hỏi.
Trêu đùa đồng nghiệp nữ một chút, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, đối với những viên chức nam của cơ quan, là một việc tương đối thích thú.
Yến Lâm bất dắc dĩ, chỉ có cách đem tên của Hàn Đông nói ra, lúc trước cô không nói, chỉ là lo lắng đem lại ảnh hưởng không tốt cho Hàn Đông.
Dù sao Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, việc gì cũng cần chú ý một chút.
- Ha ha, gọi Hàn Đông à, giống tên của Bí thư Thành ủy mới đến thế.
Bạch Phi lúc này rút cuộc tìm thấy cơ hội rồi, cười nói:
- Bạn của cô không phải là Bí thư Thành ủy chứ?
- Ha ha, có Bí thư Thành ủy trẻ thế sao?
- Nếu như anh ta là Bí thư Thành ủy, thì tôi đây ít nhất cũng là Bí thư Tỉnh ủy rồi.
Mọi người đều mỉm cười.
Những người này tự nhiên lấy Bạch Phi làm trung tâm, cho nên không tự chủ mà đứng bên phía anh ta, đều hy vọng anh ta và Yến Lâm thành chuyện tốt, dường như làm vậy bọn họ đều có lợi vậy.
Yến Lâm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cũng tránh cho cô phải che giấu.
Có điều Bạch Phi vẫn không buông tha Hàn Đông, cùng cười với mọi người mấy tiếng, lại hỏi:
- Tiểu Lâm, bạn của cô rút cuộc làm gì?
- Chỉ là đi làm bình thường thôi.
Yến Lâm trả lời mơ hồ.
Bạch Phi vừa nghe, trong lòng chắc chắn, nghĩ công việc của Hàn Đông chắc chắn không tốt. Nếu không như vậy, Yến Lâm sẽ không nói những từ ngữ mập mờ, hơn nữa, lại có đơn vị nào tốt hơn Cục Thuế địa phương nữa.
- Nếu không, gọi anh ta vào phòng riêng cùng ngồi đi, bên ngoài lộn xộn, ăn cơm cũng ảnh hưởng tâm tình.
Bạch Phi giả vờ quan tâm thân thiết, ngậm cười nói.
Nhìn thấy Khổng Phàm Chi bước vào, Hàn Đông nói:
- Anh đi mời Trưởng ban thư ký Tào đến đây.
- Vâng thưa Bí thư.
Khổng Phàm Chi gật đầu, nói.
Anh ta quả là nhanh chóng thích ứng với công việc này, đã nhớ hết mặt những lãnh đạo chủ chốt trong thành phố.
Còn như người khác, thì sau này từ từ mới quen.
Đương nhiên, rất nhiều người thực ra cũng đều muốn tìm cơ hội làm quen với Khổng Phàm Chi.
Khổng Phàm Chi là thư ký mà Hàn Đông đưa theo từ thành phố Tân Châu, rất nhiều người bây giờ nhất thời không tiện tiếp cận Hàn Đông trực tiếp, liền thông qua phương thức vòng vèo này, đầu tiên là ra tay từ chỗ Khổng Phàm Chi.
Bất kể nói thế nào, Khổng Phàm Chi chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng, muốn kết giao cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Lúc trước từ văn phòng của Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Trần Văn đi ra, Khổng Phàm Chi trên đường liền đụng phải hai Phó chủ nhiệm văn phòng khác là Trịnh Nghiệp Thành, Diêu Thế Lâm vừa đúng lúc đi ra cửa.
Bọn họ đều không ngoại lệ nở nụ cười, tiến lên phía trước cùng Khổng Phàm Chi nói vài câu, và vỗ vai Khổng Phàm Chi nói vài chữ “tốt”.
Khổng Phàm Chi đương nhiên biết, mọi việc không thể trùng hợp như vậy.
Trịnh Nghiệp Thành và Diêu Thế Lâm chắc chắn đều là cố ý đụng mặt anh ta.
Bọn họ đều là cấp trên của Khổng Phàm Chi, mà sở dĩ làm như vậy, chủ yếu là Khổng Phàm Chi là người bên cạnh Hàn Đông, tiếp cận được với Khổng Phàm Chi, có lẽ có cơ hội thích hợp giúp bọn họ nói vài câu, vậy bọn họ được lợi rồi.
Đối với những tình huống này, Khổng Phàm Chi trong lòng biết rõ, anh ta không ngại kết thân một vài người.
Nhưng anh ta tuyệt đối không vì thân phận của mình mà quên hết tất cả.
Trong lòng anh ta, trước sau luôn ghi nhớ bài học của Trương Tự Miễn.
“Mình phải luôn giữ khiêm tốn, chỉ có như vậy, mới có thể giành được sự coi trọng của nhiều người.”
Khổng Phàm Chi bình tĩnh đi đến phòng làm việc của Tào Tư Hào, lễ phép nói:
- Xin chào Trưởng ban thư ký, Bí thư Hàn có việc muốn anh qua để bàn.
Tào Tư Hào cười, nói:
- Vâng, tôi đi ngay đây.
Khổng Phàm Chi đợi một lúc, liền lui về phía sau Tào Tư Hào một bước nhỏ rồi đi theo lên lầu.
- Bí thư Hàn, có việc gì anh cứ gọi điện thoại, tôi sẽ lên ngay, không cần phải phiền anh Khổng đi một chuyến.
Tào Tư Hào ngồi xuống chiếc ghế da, nói.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Không sao, là thế này, tôi chuẩn bị dành thời gian một tuần đi đến các quận, huyện và một vài cơ quan trực thuộc thành phố điều tra một chút, Trưởng ban thư ký, anh thông thuộc tình hình thì thu xếp một chút, lập một cuộc hành trình, sáng ngày mai bắt đầu hành động đi.
Đây cũng là một việc quan trọng cần làm sau khi Bí thư Thành ủy mới nhận chức.
Bởi vậy Tào Tư Hào cũng đã quen việc, suy nghĩ một lúc, lập tức trong đầu định ra một phương án đại khái, nói:
- Bí thư Hàn, anh xem như này được không? Buổi sáng ngày mai đi huyện Phú Nghĩa, buổi chiều đi huyện Vinh Quang, sau đó lại điều tra nghiên cứu bốn quận Cao Tỉnh, Nam Quang, Hoài An, Hưng Đoàn, kế tiếp là thăm các khu công nghệ cao, Cục Công an, Cục Tài chính, Ủy ban Kế hoạch, Cục Xúc tiến đầu tư, đây là một vài đơn vị và ban nghành chủ yếu cần điều tra, còn lại thì dựa theo thời gian tùy cơ ứng biến.
Anh ta sắp xếp như vậy, trên thực tế các nghành quan trọng đều xem xét đến rồi.
Hàn Đông tự nhiên không có dị nghị, gật đầu, nói:
- Vậy cứ như vậy đi, về phương diện chọn người, tôi và anh, anh Khổng cùng đi, không cần thông báo trước.
Tào Tư Hào nói:
- Bí thư Hàn, không báo cho Đài truyền hình sao?
Thời gian trước, vị Quyền Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang trong lúc đi điều tra các nơi, đều dẫn theo các giới truyền thông trong thành phố cùng đi.
Hiện giờ Hàn Đông làm Bí thư Thành ủy, lại lặng lẽ âm thầm, nói thế nào cũng không tin nổi.
Lệ thường của Trung Hoa, công tác của nhân vật số một, là trọng điểm tin tức của giới truyền thông.
Ở thành phố Vinh Châu, Hàn Đông là lãnh đạo số , bất luận là Đài truyền hình Vinh Châu hay là Nhật báo Vinh Châu, đều phải vây quanh Hàn Đông, lấy công tác của Hàn Đông làm trọng điểm, sau đó mới đến Khương Vinh Quang rồi các lãnh đạo khác.
Hàn Đông cười, nói:
- Không cần đâu, chúng ta đi tìm hiểu tình hình, không phải đi thể hiện.
- Vậy được ạ, tôi giờ đi thu xếp một chút.
Tào Tư Hào nói
Tào Tư Hào vừa rời khỏi, Ủy viên thường vụ Thành Ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạnh Tuyết Hải đến văn phòng Hàn Đông.
Cô cười dài, nói:
- Bí thư Hàn, theo chỉ thị của anh, Ban Tổ chức cán bộ tiến hành chỉnh lý, sắp xếp lại một số nhân sự cần điều chỉnh , tôi đem tình hình cụ thể báo cáo với anh một chút.
Bởi vì trước đây dính đến vụ án của Đàm Ngưng Hào, thành phố Vinh Châu trên dưới có không ít ban nghành, không ít quan viên liên lụy vào trong đó, có không ít ban nghành đều đang là chức Phó phụ trách công tác thường ngày.
Mà Tỉnh ủy sau khi điều chỉnh lại lãnh đạo chủ yếu của thành phố Vinh Châu, thành phố thì vẫn chưa có quyết định chính thức cho lãnh đạo các nghành này.
Hiện giờ Hàn Đông đến nhận chức, Thành ủy có một công việc quan trọng, là cần phải xác định nhân sự một vài nghành.
Theo báo cáo tình hình của Mạnh Tuyết Hải, chức vụ bây giờ cần sắp xếp bao gồm:
Cục trưởng Cục Tài chính thành phố.
Cục trưởng Cục Xây dựng thành phố.
Cục trưởng Cục Giao thông thành phố.
Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa.
Phó chủ tịch thường trực huyện Vinh Quang.
Ngoài ra vẫn còn có vài cán bộ cấp Cục phó cũng cần sắp xếp lại.
Hàn Đông trong lòng thở dài một chút, những nghành này đều là những nghành có quyền có tiền a, xem ra Hội nghị thường vụ lần tới, đến lúc đó lại là một trận long tranh hổ đấu.
“Đối với những chức vụ này, Ban Tổ chức cán bộ mấy ngày nay phải cân nhắc chọn người thích hợp, Thành ủy trong trung tuần tháng này, sẽ mở hợp Hội nghị thường vụ tiến hành thảo luận, nhưng trước đó phải thông qua Hội ý Bí thư.
Có một nguyên tắc cơ bản, đó là phải cố gắng tiện lợi cho phát triển công tác, duy trì tính ổn định của mỗi nghành.”
Bây giờ Phó cục trưởng thường trực chủ trì công tác Cục Tài chính đã bày tỏ ý muốn dựa vào Hàn Đông, như vậy ứng cử viên này gần như đã được định rồi, cũng có thể nói bên Cục Tài chính trên thực tế chỉ cần sắp xếp một Phó cục trưởng thường trực là được rồi.
Hàn Đông chỉ cần nắm bắt vị trí Cục trưởng Cục Tài chính, những chức phó khác không cần bận tâm, đến lúc đó có thể lấy ra trao đổi với Ủy viên thường vụ khác.
Ngoài ra Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, đây là vị trí vô cùng quan trọng, Hàn Đông cũng chuẩn bị tóm vào tay mình.
Về phần vị trí khác, Hàn Đông cũng không thấy sao cả.
Làm Bí thư Thành ủy, Hàn Đông chủ yếu nắm chắc đại cục, chứ không phải ban ngành nào cũng phải nắm trọn trong tay.
Nếu quả thật như vậy, công tác của vị Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang thật không dễ làm.
Xem ra trước mắt, Khương Vinh Quang ít nhất vẫn là đặt tâm trí vào công việc, Hàn Đông cũng sẽ không gây khó dễ cho anh ta.
Đưa ứng cử viên chức Cục trưởng Cục Tài chính nắm chắc trong tay, thì đã tóm ngang cổ họng của Ủy ban nhân dân thành phố rồi, các nghành khác thì không cần quản lý nhiều.
Huống chi, Hàn Đông bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay Hội nghị thường vụ thành phố Vinh Châu, cũng không thể tóm được tất cả các vị trí tốt trong tầm tay.
Cần nắm được vị trí Cục trưởng Cục Tài chính và Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, còn cần phối hợp với vài Ủy viên thường vụ khác mới được, tự nhiên cũng cần giữ lại vị trí tốt cho người ta.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hàn Đông, Mạnh Tuyết Hải trong lòng thầm thở dài, thực ra cô cũng muốn gắng hết sức quan hệ tốt với Hàn Đông, cô lo lắng Hàn Đông và Phó bí thư Khâu Hiểu Mai liên kết lại với nhau, tước đoạt hết quyền lực của mình.
Chính vì như vậy, cho nên cô mới kịp thời đến báo cáo công việc với Hàn Đông.
Mặc dù hiểu rõ vì do Lý Trọng Hỉ, Hàn Đông sẽ không dễ dàng tiếp nhận mình, nhưng Mạnh Tuyết Hải chỉ có thể từ bây giờ bắt đầu nỗ lực, tận dụng mọi khả năng thể hiện tốt.
Đương nhiên rồi, nếu như thật sự không được, thì cô cũng không phải không có đường lui, ít nhất Khương Vinh Quang dường như cũng muốn làm một ít chuyện.
- Vâng, Bí thư Hàn, tình hình cụ thể tôi bất cứ lúc nào cũng báo cáo được cho anh.
Mạnh Tuyết Hải cười, nói.
Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô tự nhiên cũng không muốn đứng về phía Khương Vinh Quang.
Bất kể cô là do Lý Trọng Hỉ đề bạt xuống làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng không có nghĩa là cô nhất thiết phải đứng đối lập với phe Hàn Đông.
Tuổi của cô cũng không phải lớn, bởi vậy cô cũng hy vọng lập chút thành tích, đến lúc đó tiến thêm một bước cao hơn nữa.
So sánh giữa Hàn Đông và Khương Vinh Quang, rất rõ ràng tiềm lực của Hàn Đông lớn hơn.
Cho nên, lựa chọn đầu tiên của Mạnh Tuyết Hải là hợp tác cùng Hàn Đông.
“Bây giờ cũng không biết Hàn Đông nghĩ thế nào.”
Mạnh Tuyết Hải trở về văn phòng, ngồi ở đó lặng lẽ suy tư, cây bút ký kẹp giữa ngón tay trắng nõn không ngừng quay tròn, “Mình phải tìm cơ hội trao đổi với hắn về suy nghĩ của mình mới được, nếu không thì vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ của mình rất có chút không vững rồi.
Mà giờ khắc này, Hàn Đông cũng đang suy tư.
Hắn có thể nhìn ra trong biểu hiện của Mạnh Tuyết Hải, người phụ nữ này đang thể hiện thiện ý với mình.
Đây quả là hiện tượng không tồi, nếu như Trưởng ban Tổ chức cán bộ có thể đứng về phía mình, vậy thì có rất nhiều việc sẽ dễ làm hơn một chút, như vậy sự coi trọng và tin tưởng của mình đối với Khâu Hiểu Mai sẽ giảm bớt đi.
Vấn đề lớn nhất, đó là Mạnh Tuyết Hải là do Lý Trọng Hỉ đề bạt xuống, rất hiển nhiên là người của Lý Trọng Hỉ, cũng không biết quan hệ của cô ta và Lý Trọng Hỉ là như thế nào.
Nếu như Mạnh Tuyết Hải là thân tín đáng tin cậy của Lý Trọng Hỉ, vậy thì mình sử dụng cô ta, sẽ tồn tại nguy hiểm rất lớn, nếu như không phải, tình hình sẽ dễ làm hơn một chút.
Cau mày nghĩ một chút, Hàn Đông vỗ vỗ trán, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm số điện thoại của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Tiến Phong, cười nói:
- Chào Trưởng ban thư ký, tôi là Hàn Đông, không làm phiền công việc của anh chứ.
Hồng Tiến Phong cười ha hả, nói:
- Không sao, thế nào, ngồi vị trí Bí thư Thành ủy cảm giác không tệ chứ?
Hàn Đông cười méo mặt, nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi bây giờ luôn phải cẩn thận, đề phòng.
Hồng Tiến Phong nói:
- Không đến mức vậy chứ, tình hình thành phố Vinh Châu tuy thật sự có vài điểm phức tạp, nhưng tôi tin anh sẽ không có vấn đề gì cả.
Hàn Đông nói:
- Dù sao tôi áp lực rất lớn, đúng rồi, tình cảnh của Mạnh Tuyết Hải anh biết không? Cô ta trước đây làm Trưởng phòng nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hồng Tiến Phong rõ ý đồ cú điện thoại này của Hàn Đông, suy tư một chút, nói:
- Người này tôi có chút ấn tượng, có chút thủ đoạn, lúc ở Ủy ban nhân dân tỉnh, quan hệ với các vị lãnh đạo rất tốt.
- Thật không? Tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Lý đề bạt cô ta đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Vinh Châu?
Hàn Đông có chút hoài nghi, hỏi.
Hồng Tiến Phong nói:
- Hẳn là như vậy, có điều tôi cảm giác là ai đề bạt không quan trọng, chủ yếu là xem cô ta biểu hiện thế nào trong công tác chứ?
Hàn Đông hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười thoải mái, đúng vậy, hình như là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Truyện convert hay : Muôn Đời Đế Tôn