Hàn Đông cũng biết Chu Tùng Đào nói sự thật, quan viên ở tỉnh Việt Đông, trừ phi có lợi ích thỏa đáng, đa số đều không đồng ý đi.
Còn Sở đất đai mà Chu Tùng Đào đang làm, lại là một nơi béo bở, đồng ý ra đi, người khác cầu còn không được.
- Sau khi anh đi, dựa theo trình tự liên quan làm tốt việc của anh, những cái khác đương nhiên sẽ có người sắp xếp, là một viên ngọc, đặt ở đâu đều phát sáng, tôi có lòng tin ở anh.
Chu Tùng Đào cười hì hì nói:
- Tôi sẽ làm hết mình, toàn tâm làm việc. Đúng rồi, nghe nói Vu Lâm vừa từ chức, đã làm xong thủ tục sang Mỹ du học, ngày mai sẽ đi.
Hàn Đông cười, nói:
- Cô ta là theo đuổi một không gian phát triển tốt hơn, một người chỉ cần có theo đuổi, ắt hẳn có hy vọng.
Chu Tùng Đào nhìn Hàn Đông, đột nhiên hỏi:
- Giữa anh và Vu Lâm không có chuyện gì chứ?
Hàn Đông hơi bực nói:
- Tôi và cô ấy có thể có chuyện gì chứ? Tuy nhiên việc của tập đoàn Thiên Hà lần này, cũng nhờ cô ta cung cấp dữ liệu, nếu không cũng không dễ dàng điều tra rõ ràng.
Chu Tùng Đào nói:
- Nói lên thì Vu Lâm cố gắng như vậy tại tỉnh Việt Đông, cũng rất hiếm.
- Thật ra cũng giống nhau, rất nhiều người anh thấy bề ngoài tươm tất, đằng sau rất vất vả, lại có ai biết được.
Hàn Đông hơi cảm thán,
- Cho nên dù chúng ta ở vị trí nào, đều phải bước vững. Không thì anh xem Phục Hiểu Vĩnh, thật ra anh ấy phát triển cũng không tồi, nhưng chân tay của mình lại không sạch sẽ, nhận tiền rồi, sớm muộn cũng bị điều tra ra, tiền đồ sau này căn bản sẽ bị hủy hoại.
Chu Tùng Đào nghe được ý trong lời khuyên răn của Hàn Đông, gật đầu, nói:
- Phục Hiểu Vĩnh cái này tự làm tự chịu, không sống được. Hai cha con họ không ngờ có chung một điểm, chính là lợi ích đi trước, nói ra ba của anh ta Phục Văn Cường, nếu không xảy ra chuyện này, tương lai có thể được thăng chức, mối quan hệ của anh ta với Tô Trọng Vy vô cùng mật thiết.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, sau này dù không còn thường xuyên gặp mặt, gọi cú điện thoại hay gì cũng tiện lợi.
- Đúng vậy, sau này tôi đến Yến Kinh sẽ làm phiền anh.
Chu Tùng Đào đứng lên, nói:
- Tôi cũng không phiền anh nữa, chúc anh thượng lộ bình an.
Tiễn Chu Tùng Đào, Hàn Đông thu dọn một hồi, liền đi chung với mọi người, đón xe đến sân bay, vé máy bay đã được mua từ sớm.
Trên máy bay, mọi người đều đang nghĩ sự việc xảy ra trong những ngày này, trong lòng có chút hơi kích động.
Lần này thu hoạch của phòng kiểm sóat, có thể nói hoàn toàn vượt qua bất kỳ hành động nào của khảo sát trong lịch sử.
Tổng cộng có năm cán bộ cấp Thứ trưởng bị điều tra ra có vấn đề, còn có một số cấp giám đốc Sở, cấp Cục cũng can thiệp vào, có thể nói là thu hoạch được nhiều.
Lần này thái độ kiên cứng của phòng kiểm sóat, cũng là chưa từng xảy ra, điều này khiến mọi người có cảm giác được nở mày nở mặt.
Đương nhiên, đối với một chủ nhiệm trẻ tuổi như Hàn Đông, trong lòng của mọi người càng thán phục hơn.
Trong đó rất nhiều người, đều trải nghiệm qua vài chủ nhiệm, nhưng chưa có vị chủ nhiệm nào lại mạnh như Hàn Đông vậy.
Chỉ có đi theo lãnh đạo có thế lực, người của phòng kiểm sóat đi ra, mới càng có khí thế. Nếu không, nếu lãnh đạo cũng lo lắng đắc tội người khác, người cấp dưới làm việc càng vướng tay vướng chân hơn.
Tổng thể mà nói, Hàn Đông đối với lần chọn nhân viên đi khảo sát tại tỉnh Việt Đông, vẫn tương đối hài lòng.
Trước hết là bốn người đi theo Hàn Đông, năng lực công việc tương đối mạnh. Trong đó cấp bậc thấp nhất là Chu Nguyên Thanh, năng lực phối hợp thể hiện ra, khiến Hàn Đông đánh giá cao.
Còn ba người của Đường Lợi Ba, cũng rất xuất sắc
Còn phía người do Cao Minh Chân dẫn đến, tuy thời gian mà Hàn Đông tiếp xúc với họ hơi ít, nhưng có thể thấy được từng người đều có năng lực làm việc.
Trên thực tế, Hàn Đông cũng biết, những người có thể vào làm việc tại các bộ và uỷ ban Trung Ương, tố chất của họ cũng không kém.
Vấn đề quan trọng là, họ có đặt tâm tư vào công việc không, chỉ cần đặt tâm tư vào công việc, vậy thì không có gì là làm không tốt.
Hàn Đông quyết định, sau khi quay về, sẽ tiến hành điều chỉnh một số nhân sự bên phòng kiểm soát, chủ yếu muốn nhắm vào điều chỉnh cán bộ bậc trung tầng trở xuống, đưa những người làm được việc có tính tự nguyện sẽ đề bạt, còn một số người chỉ biết ăn chơi, có lẽ nên nhường vị trí ra.
“Đội ngũ cán bộ, giống như một đầm nước vậy, chỉ có có vào có ra, có tiến có lùi, mới giữ được nghị lực, nếu không, sao lại có thể giữ được tính tích cực của mọi người chứ.”
Hàn Đông quyết định, lần này quay về điều chỉnh nhân sự, tìm phương thức mới, mà không được giống như trước đây, do Đảng ủy nghiên cứu quyết định.
Hắn đang chuẩn bị tiến hành tuyển chọn trong cán bộ tầng lớp thấp.
Chỉ cần cấp bậc tương đối, đều có thể tham gia tuyển dụng. Còn người bị loại, chỉ có thể đến làm việc của nhân viên bình thường, tuy cấp bậc vẫn được bảo lưu, nhưng vẫn không có chức quyền gì.
Quay về Yến Kinh, buổi trưa Hàn Đông đến đón Lữ Nhạc trước, sau đó cùng đến biệt thư số sáu núi Ngọc Tuyền, cùng dùng cơm với lão thái gia.
Đồng thời, Hàn Đông còn phải đem chuyện này trao đổi với lão thái gia.
Lần này điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông, hoàn toàn là chủ trương của mình Hàn Đông, bây giờ sự việc đã xong, Hàn Đông nên về nói chuyện với lão thái gia, thông qua kinh nghiệm của lão thái gia, để kiểm chứng suy nghĩ của mình, như vậy đối với trưởng thành của mình rất có lợi.
Lữ Nhạc tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, cô ấy yên lặng ngồi bên cạnh, vẻ mặt nở nụ cười, không xen vào.
Tuy nhiên, từ trong ánh mắt của cô ấy lộ ra chút ấm áp, thế nào cũng không che giấu được.
Hàn Đông đem suy nghĩ, cách làm trước sau về việc điều tra tỉnh Việt Đông, đều nhất nhất thuật lại một lượt cho lão thái gia.
Lão thái gia lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, đợi Hàn Đông nói xong, vẻ mặt của ông ta lộ ra nụ cười hài lòng, nói:
- Không tồi, suy nghĩ và cách làm của Hàn Đông con, đều rất tốt. Thực tế, vấn đề của tỉnh Việt Đông, vài vị đồng chí lãnh đạo Trung Ương chủ yếu, đều đã ý thức được, tỉnh Việt Đông là trận tuyến đầu của cải cách mở cửa Trung Hoa, có thể nói là mảnh đất thử nghiệm. Nhưng tùy vào cải cách mà tiến sâu thêm, một số lãnh đạo, đối với địa vị, tác dụng của tỉnh Việt Đông, có một số nhận thức và suy nghĩ sai lầm. Nhưng vì các nguyên nhân, Trung Ương tạm thời vẫn chưa ra tay xử lý, lần này con thấy được vấn đề từ ruộng đất của nông dân, là một cái nhìn không tồi.
- Thủ tướng đương nhiệm đồng chí Dân Sinh hiện tại là một người tương đối chú ý đến cuộc sống hạ tầng, lần hành động này của con, được xem là đụng đến chỗ khó nói của ông ta. Mặc dù ở lúc nào, chúng ta luôn phải đặt cuộc sống của người dân trong lòng, vấn đề của lão bá tánh giải quyết dễ nhất, vì họ chỉ cần ăn no mặc ấm, liền không xảy ra nhiều loạn lạc; nhưng vấn đề của lão bá tánh cũng không dễ giải quyết, vì nhân khẩu của nước Trung Hoa rất nhiều, ăn ở sinh hoạt, là một vấn đề lớn, giải quyết cũng không dễ dàng, giải quyết không tốt, sẽ dẫn đến hậu quả lớn.
- Thông qua những năm cải cách mở cửa, thực lực kinh tế của nước Trung Hoa đã tăng trưởng cực lớn, nhưng cuộc sống của người dân, vẫn còn rất gian nan, Trung Ương tiếp theo sau, nên tiến thêm một bước bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của lão bá tánh.
- Về nông dân, chiếm đa số trong nhân khẩu Trung Hoa, vấn đề quan tâm đến kế sinh nhai của họ, hiển thị rất quan trọng. Trong tất cả nông dân, cuộc sống mất đất của nông dân, chắc chắn là rất gian nan, ruộng đất là cái gốc sinh tồn của nông dân, nhưng dựa theo phát triển của công nghiệp hiện thời, ruộng đất không ngừng bị chiếm đoạt, lạm dụng, nông dân bị mất đất, cuộc sống của họ sẽ giải quyết thế nào, đây là vấn đề dài hạn và nghiêm túc, e là không phải một hai đời người có thể hoàn toàn giải quyết được, cho nên sau này Hàn Đông con phải tiếp tục bỏ nhiều công phu vào khâu này hơn.
Hàn Đông nghiêm túc lắng nghe lời của lão thái gia.
Đồng thời Hàn Đông cũng cảm nhận được, lão thái gia tuy suốt ngày đều ở nhà, nhưng nhận thức của ông về thời cục, tuyệt đối không phải người bình thường có thể lý giải được. Ông ta đối với nhiều vấn đề nhận thức, thậm chí tạo cho người khác cảm giác tương đối thoải mái.
Về vấn đề nông nghiệp, nông thôn, nông dân, trong ký ức của Hàn Đông, Đảng và nhà nước ngày càng xem trọng hơn.
Vấn đề tam nông, sau này sẽ trở thành nội dung số một trong văn kiện mỗi năm của Trung Ương.
Hơn nữa, nhà nước tập trung vào vấn đề Tam nông cũng càng ngày càng lớn.
Còn bây giờ, vấn đề Tam nông, mới bắt đầu được mọi người chú ý.
Về việc xem trọng và tập trung, vẫn còn chưa đủ.
Mà ý của lão thái gia, để cho Hàn Đông sau này cũng quan tâm nhiều hơn về vấn đề Tam nông, điều này rất phù hợp với phương hướng phát triển của lịch sử.
Từ điểm này mà nói, tuyệt đối không thể xem nhẹ trí tuệ của bậc tiền bối.
Họ tuy lớn tưổi, có lẽ hồ đồ với chuyện bé, chuyện lớn lại vô cùng sáng suốt, không phải người trẻ tuổi nào cũng có thể so sánh được.
Hàn Đông kết hợp trường hợp điều tra lần này, cộng với ký ức trong đầu, đối với một số vấn đề do lão thái gia đề ra, đưa ra giải pháp và suy nghĩ của mình.
Lão thái gia cũng vô cùng tán đồng với quan điểm của Hàn Đông.
Tuy nhiên ông cụ cũng đưa ra một vấn đề, chính là vấn đề chấp hành.
- Chính sách, phương châm của Trung Ương, rất nhiều cũng vô cùng chính xác, nhưng tới chỗ xác thực, hoàn toàn thay đổi, ban đầu Chủ tịch từng nói qua, lời của anh ta chỉ hữu dụng tại Trung Nam Hải. Vấn đề này, cũng không được sơ sót, nên bỏ nhiều công phu trong chế độ và đội ngũ cán bộ.
Rất hiển nhiên, lão thái gia không ngừng nhắc nhở Hàn Đông, mà không phải cho Hàn Đông đáp án nào, chỉ là chỉ dẫn hắn đi theo hướng chính xác để suy nghĩ, tìm kiếm.
Về đáp án, thực tế bây giờ ai cũng không rõ đáp án thế nào là chính xác.
Hàn Đông cũng hiểu được điểm này, biết được lão thái gia đang dẫn dắt suy nghĩ cho mình, trọng điểm cần chú ý, giống như ngư ông đắc lợi.
Về việc tỉnh Việt Đông liên can đến vài cán bộ của nhà họ Tô, lão thái gia căn bản không nhắc đến, giống như chỉ là chuyện nhỏ vậy.
Cái này hoàn toàn có cảm giác xem trọng cái nặng hơn cái nhẹ.
Có lẽ, bây giờ trong lòng lão thái gia, nhà họ Tô đã không phải đối thủ lớn nhất.
“Vậy bây giờ kẻ thù lớn nhất của mình, lại là ai đây?”
Hàn Đông không kiềm chế liền nghĩ trong lòng.
Tô Trọng Vi cảm thấy, Hàn Đông làm như vậy ở tỉnh Việt Đông, rất có khuynh hướng lay động đến căn cơ nhà họ Tô ở tỉnh Áo Đông.
Từ vấn đề hiện tại mà thấy được, cán bộ cấp Thứ trưởng tỉnh Việt Đông bị ảnh hưởng đến thì có năm người, trong đó còn có hai người là Thường ủy tỉnh ủy, lần lượt là Phó bí thư tỉnh ủy Phục Văn Cường và Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tưởng Quốc Dụ.
Mà trong số năm người này, có bốn cán bộ là đứng về phía nhà họ Tô, trong đó tuổi tác của Phục Văn Cường và Tưởng Quốc Dụ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, là lực lượng trọng điểm của họ Tô bồi dưỡng. Trách nhiệm của hai người họ tại tỉnh Việt Đông rất quan trọng, nếu lúc đó chuyển ra bên ngoài, cơ bản có thể được đề cử là cấp Bộ trưởng.
Dù sao tỉnh Việt Đông là trận địa đầu cải cách mở cửa, từng đảm nhận phó chức của Tỉnh ủy hoặc Ủy ban nhân dân tại đây, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, điều đến những tỉnh thành khác, cơ bản có thể tiến thêm lên bậc chính.
Chính vì như vậy, tỉnh phó chức Đông hiển nhiên như cái nôi được nhà họ Tô đào tạo cán bộ vậy.
Còn bây giờ, Hàn Đông nhất thời lật đổ bốn vị cán bộ cấp Thứ trưởng, điều này đối với nhà họ Tô mà nói tuyệt đối là một đả kích rất lớn.
Càng quan trọng hơn, những vị trí này đồng thời bị bỏ trống, vậy Tô gia không thể hoàn toàn nắm được trong tay.
Vậy những thế lực khác, chắc chắn sẽ phân ra một phần, đưa người vào tỉnh Thứ trưởng Đông.
Cứ như vậy, khống chế mà nhà họ Tô đối với tỉnh Thứ trưởng Đông, sẽ giảm đi rất nhiều.
Đối với cả gia đình họ Tô mà nói, tuyệt đối là một tổn thất cực lớn.
Tô Trọng Vy suy nghĩ, cảm thấy lần này mình phải chủ động để phòng kiểm soát tìm hiểu rõ vấn đề của tỉnh Việt Đông, là một sai lầm.
Vấn đề quan trọng là, anh ta không ngờ rằng Hàn Đông lại nhanh chóng đã làm gần xong vấn đề của tỉnh Việt Đông.
Nghiêm túc mà nói, chủ yếu vì anh ta không mấy hiểu rõ Hàn Đông, mức độ xem trọng không đủ.
“Tên này quả thật có thủ đoạn, cũng không biết có phải do ông già họ Hàn đứng sau lưng hay không.”
Tô Trọng Vy nghĩ thầm trong lòng, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến nhà họ Tô, anh ta phải quay về thương lượng với cha Tô Đức Hạ, xem nên bù đắp thế nào.
... ... ... ... ... ...
Trải qua vài ngày điều tra, chuyện điều tra lần này tại tỉnh Việt Đông, cơ bản đã điều tra gần xong.
Hàn Đông cũng không che giấu tung tích của mình.
Sau khi liên lạc với Cao Minh Chân, gặp gỡ lãnh đạo phòng kiểm soát tỉnh ủy tỉnh Áo Đông cùng với phòng kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh Áo Đông, cùng với họ tiến hành trao đổi tình hình.
Sau đó, Hàn Đông lại cùng Cao Minh Chân đến viếng thăm Tiết Mậu Chi Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Áo Đông.
Dù sao anh gây ra nhiều việc tại địa bàn của người ta, làm thế nào cũng nên gặp mặt, biểu đạt một tí.
Tiết Mậu Chi tuy công việc bận rộn, nhưng vẫn dành thời gian để gặp hai người.
Về phía hai người này, Tiết Mậu Chi vẫn cảm thấy đau đầu, hai người bọn họ lần này thật đúng là đem tỉnh Việt Đông đảo lộn cả lên
Là một Bí thư tỉnh ủy, đối với tình huống như vậy, vẫn phải đảm nhận trách nhiệm của một lãnh đạo.
Nhưng, người ta chỉ thực hiện trách nhiệm của bản thân, Tiết Mậu Chi cũng không còn cách nào khác.
Thời gian gặp mặt chưa tới nửa giờ đồng hồ, trước tiên Hàn Đông giới thiệu sơ qua tình hình, sau đó Tiết Mậu Chi nói vài lời rồi kết thúc.
Từ Tỉnh ủy tỉnh Áo Đông đi ra, Cao Minh Chân nói với Hàn Đông:
- Chủ nhiệm Hàn, xem ra Bí thư Tiết có chút không vui.
Hàn Đông cười nói:
- Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không vui, dù sao chúng ta điều tra ra vấn đề của tỉnh Việt Đông, đối với anh ta cũng có chút ảnh hưởng bất lợi. Anh ta có thể gặp chúng ta, đã thể hiện được lòng độ lượng và nhiệt tình rồi.
Cao Minh Chân gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi cũng không ngờ anh ta sẽ gặp chúng ta, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý không gặp được rồi.
Hàn Đông nói:
- Sự việc có chút nằm ngoài dự đoán của anh chứ. Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta đã gần hoàn thành xong, thông báo với mọi người, thu dọn lại, lập tức quay về Yến Kinh, sau khi quay về còn có nhiều việc để làm.
Lần đến Việt Đông, thu hoạch được rất nhiều, đặc biệt là vấn đề còn tồn tại của việc đất bị trưng dụng của nông dân, thể hiện nhiều hiện tượng và kinh nghiệm kinh điển, sau khi Hàn Đông quay về, chuẩn bị chỉnh đốn lại, làm ra một bài báo cáo, nhằm vào các vấn đề mà nông dân bị mất đất, đưa ra tổng kết, phân tích.
Như vậy mới không uổng công đã đến tỉnh Việt Đông một phen.
Về việc các quan viên tỉnh Việt Đông liên lụy đến, cũng không cần Hàn Đông lo lắng, vì hôm qua nhân viên của Ủy ban kỷ luật Trung ương đã đến tỉnh Việt Đông, cùng gặp gỡ Hàn Đông, đem dữ liệu liên quan trao cho họ.
Hàn Đông cũng không lo lắng đám nhân viên này tung tin, dù sao Dư Kiện Hưng ông ngoại của Hàn Đông là nhân vật số một trong Ủy ban kỷ luật Trung ương, những người được cử đến, chắc chắn đều là tinh anh, dù là thái độ công việc hay năng lực làm việc, chắc hẳn không có vấn đề.
Quay về khách sạn Hải Tân, Chu Tùng Đào cũng đang đứng đợi.
- Hàn Đông, các anh về Yến Kinh rồi sao?
Chu Tùng Đào hỏi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, việc bên này đã xong, cũng không cần ở lại nữa.
Lần điều tra này, Chu Tùng Đào đã lập được công lao lớn, anh ta là cán bộ cấp Cục phó trong sở đất đai, có thể tiếp xúc không ít việc, mà vấn đề về đất đai, tự nhiên có thể đưa ra nhiều dữ liệu có ích.
Lần này lãnh đạo của sở đất đai tỉnh Việt đông, đa số đều bị liên quan, điều họ đang chờ đợi chính là trừng phạt từ phía Đảng.
Nhìn thấy biểu hiện của Chu Tùng Đào, Hàn Đông cũng hiểu anh ta đang lo lắng điều gì.
Trên thế giới này không có bức tường nào không thông gió, sự việc mà Chu Tùng Đào giúp đỡ Hàn Đông về mặt số liệu, trong sở đất đai đã có người khảo sát hoặc biết đến.
Mặc dù Chu Tùng Đào không có làm việc xấu, nhưng trong mắt của những người khác trong Sở đất đai, Chu Tùng Đào làm như vậy hoàn toàn là ăn cháo đá bát, cho nên nhiều người bất mãn với hành động của anh ta.
Do đó, thời gian sau này của Chu Tùng Đào tại Sở đất đai ắt hẳn sẽ không thoải mái.
- Tới phòng tôi ngồi đi.
Hàn Đông nói.
Bước vào phòng, Hàn Đông pha một tách trà cho Chu Tùng Đào, nói:
- Việc bên này tôi làm cũng gần xong rồi, lần này cũng nhờ có anh, nếu không, sự việc không thể thuận lợi như vậy.
Chu Tùng Đào cười nói:
- Cái này đáng làm mà, ai bảo chúng ta là bạn học cũ
Hàn Đông nói:
- Hoàn cảnh hiện tại của anh, đại khái tôi cũng hiểu, anh có suy nghĩ và dự tính gì?
Trong quãng thời gian tiếp xúc, đối với con người Chu Tùng Đào thì Hàn Đông cũng tương đối hài lòng, ngoài thân phận là bạn học lâu năm, từ con người, năng lực công việc mà nói, Chu Tùng Đào cũng xem như không tệ.
Cho nên, Hàn Đông mới dự định giúp anh ta một lần
Chu Tùng Đào cười khổ, nói:
- Tôi ở bên tỉnh Việt Đông, e là không có tiền đồ nữa rồi, tôi biết Hàn Đông anh sẽ có cách, xem có thể giúp tôi đổi chỗ được không, không nhất thiết phải làm việc tại Sở đất đai, chỉ cần là trong cơ chế, có thể làm chút việc, tôi cũng đồng ý.
Hàn Đông nói:
- Xem ra yêu cầu của anh cũng không cao nhỉ.
- Ha ha, dù sao sau này tôi sẽ theo anh làm việc, sắp xếp thế nào thì anh cứ làm.
Chu Tùng Đào tuy vẻ mặt cười nói, trên thực tế cũng đang tỏ rõ thái độ với Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Vậy anh đồng ý đến tỉnh Mân Nam không, điều qua đó, bộ phận nào cũng được.
Tỉnh Mân Nam và tỉnh Việt Đông là láng giềng, tuy kinh tế không phát đạt như tỉnh Việt Đông, nhưng vì tỉnh ven biển, nhiều mặt cũng không tệ.
Quan trọng hơn là, ba của Hàn Đông là Hàn Chính hiện tại là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, do đó Hàn Đông đưa Chu Tùng Đào qua đó, không chỉ có thể sắp xếp một vị trí tốt, ngoài ra còn có thể bồi dưỡng thích đáng, tương lai có lẽ sẽ là một người hữu ích.
- Được thôi, anh cứ sắp xếp.
Bộ dạng Chu Tùng Đào như mình đã đem cả tính mạng trao cho hắn.
Hàn Đông liếc nhìn anh ta một cái, cầm lấy điện thoại, gọi đến số điện thoại của ba - Hàn Chính.
- Ba, con là Hàn Đông, không làm phiền ba làm việc chứ.
- Ha ha, là Hàn Đông à, con làm việc ở tỉnh Việt Đông không tệ chứ.
Giọng cười của Hàn Chính vô cùng sảng khoái, đương nhiên ông ta lúc nào cũng quan tâm đến hành động của Hàn Đông, đối với những gì Hàn Đông làm tại tỉnh Việt Đông vô cùng hài lòng, làm việc phải làm như vậy, nếu đã làm, thì không nên sợ đắc tội người khác, muốn làm thì làm cho tốt.
- Ba, lần này con làm việc ở tỉnh Việt Đông được thuận lợi như vậy, chủ yếu được một bạn học thời Đại học giúp đỡ. Bây giờ anh ấy vì chuyện này, đã đắc tội không ít người, nên muốn đổi công việc.
Hàn Đông trực tiếp nói lên suy nghĩ của mình, dù sao người ba Hàn Chính là Bí thư tỉnh ủy, việc cũng nhiều, gọi điện cho ông ấy trong giờ làm việc thì nên nói ít lời nhàn nhã.
Chu Tùng Đào ngồi bên cạnh, nghiêm túc nghe Hàn Đông gọi điện thoại, trong lòng đoán thật ra ba của Hàn Đông làm gì vậy.
“Tỉnh Mân Nam? Hình như Bí thư tỉnh ủy họ Hàn, chẳng lẽ là ba của Hàn Đông?”
Trong lòng Chu Tùng Đào có chút kích động, Hàn Đông nếu đưa mình đến làm việc cho ba hắn, vậy phát triển của mình tại tỉnh Mân Nam, chắc hẳn không thua kém gì.
Lúc này Hàn Đông đã nói xong điện thoại, cười nói:
- Ừm, đã sắp xếp xong rồi, vừa đúng tỉnh Việt Đông và tỉnh Mân Nam có công việc trao đổi cán bộ, anh cứ nhân cơ hội này qua đó, sau này cứ giữ quan hệ đến Mân Nam, khi đến Mân Nam, trước tiên đến trong huyện nhận chức Phó, làm một thời gian rồi đề cử lên, con đường phát triển sau này càng rộng mở thêm. Nếu anh muốn làm tốt hơn, thì không nên luôn trong cơ quan, phải đến hạ tầng để trải nghiệm.
Chu Tùng Đào ra sức gật đầu, nói:
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm tốt. Đúng rồi, ba của Hàn Đông cậu là Bí thư Hàn của Mân Nam sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cho nên nói, anh đến Mân Nam, chỉ cần làm ra thành tích, lãnh đạo nhất định sẽ càng trọng dụng hơn. Nếu không, không ai giúp được anh.
Chu Tùng Đào hiểu ý của Hàn Đông, biết hắn lo lắng sau khi mình đến Mân Nam sẽ vì mối quan hệ này mà không làm gì, cũng xem như nói trước một tiếng.
- Tôi hiểu, nếu không làm ra chút thành tích, tôi cũng không muốn gặp ai hết.
Chu Tùng Đào nói.
Hàn Đông nói:
- Vậy đi, sự việc thế nhé, sau này chúng ta có cơ hội sẽ cùng nói chuyện, anh cũng nhanh chóng chuẩn bị đi, tôi nghĩ anh điều đi cũng dễ dàng hơn.
Chu Tùng Đào cười nói:
- Chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao quan viên ở tỉnh Việt Đông, trừ khi là đề cử lên một cấp, nếu không cũng không ai đồng ý đến tỉnh khác.
Truyện convert hay : Trở Lại Địa Cầu Đương Thần Côn