Lưu Thúy Phân dù thế nào cũng không ngờ cục trưởng sẽ gọi mình vào phòng làm việc, khi thấy cục trưởng nở nụ cười thân thiết cho mình ngồi xuống, trái tim nàng giống như muốn phóng ra khỏi lồng ngực, nàng ngồi xuống ghế mà mặt nóng phát sốt.
Hàn Đông gọi Lưu Thúy Phân đến chính là muốn hỏi tình huống trong văn phòng, vì nàng chính là người đầu tiên có ý muốn ngã về mình, chắc chắn biết tình huống gì cũng không giấu mình.
Quả nhiên Lưu Thúy Phân đặt hai tay lên đầu gối, gương mặt đỏ ửng, nàng trả lời tất cả câu hỏi của Hàn Đông. Lúc này từ miệng của nàng mà Hàn Đông biết được nhiều tình huống về văn phòng cục thống kê, hắn gật đầu thỏa mãn nói:
- À, rất tốt, không còn gì nữa, cô có thể tiếp tục đi xuống công tác.
Lưu Thúy Phân khẽ gật đầu, nàng đỏ mặt đi ra, trong đầu là một mớ hỗn loạn, không biết vừa rồi Hàn Đông hỏi những gì, cũng không còn nhớ mình trả lời ra sao.
Hàn Đông suy xét thêm một lúc, sau đó hắn điện thoại đến văn phòng, mời phó chủ nhiệm Trâu Cương đến một chuyến.
Trâu Cương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, tóc húi cua, bộ dạng ổn định, ngồi thẳng tắp.
- Đừng căng thẳng, tôi chỉ tìm anh nói chuyện phiếm mà thôi.
Hàn Đông mỉm cười nói, hắn lấy một điếu thuốc ném cho Trâu Cương, đồng thời cũng ngậm một điếu. Hắn làm vậy là cố ý muốn hòa hoãn bầu không khí, để cho hai bên dễ hòa hợp.
Trâu Cương nhanh chóng lấy bật lửa châm thuốc cho Hàn Đông, sau đó cúi đầu nhìn điếu thuốc của mình, là thuốc Trung Hoa. Hắn ngây người, sau đó đốt thuốc, hít vào một hơi:
- Lần đầu tiên tôi được hút thuốc thơm thế này, cám ơn cục trưởng.
Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó cùng Trâu Cương trò chuyện về vấn đề công tác ở khối văn phòng cục thống kê. Văn phòng của cục thống kê chịu trách nhiệm tổng hợp phối hợp và giao tiếp đối ngoại với các cơ quan hành chính khác, đồng thời cũng vì cục thống kê không có phòng tài vụ chuyên môn, vì thế công tác tài vụ và kế toán đều co văn phòng cục thống kê phụ trách, mà phó chủ nhiệm văn phòng thường phụ trách về công tác tài vụ. Nhưng Trâu Cương là phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê chỉ được phân công quản lý hồ sơ và huấn luyện nhân viên, vì thế trên cơ bản đều không có gì làm.
Trâu Cương híp mắt nói:
- Cục trưởng, chủ nhiệm Triệu có năng lực công tác quá mạnh, cũng không ngại vất vả, làm tốt tất cả hạng mục, vì vậy chúng tôi cũng rất dễ thở...
Tiểu tử này cũng là người có tâm tư lung linh, lời nói cũng có ẩn giấu nhiều tầng ý nghĩa, Hàn Đông nghĩ như vậy mà cười cười, hắn thổi ra một hơi khói rồi nói:
- À, chủ nhiệm Triệu có năng lực mạnh là chuyện tốt, nhưng cũng không phải ôm đồm tất cả công tác. Anh là một phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê, cũng cần phải có phạm vi công tác, không thể ỷ lại tất cả vào chủ nhiệm Triệu.
- Cục trưởng nói đúng, tôi nhất định sẽ dựa theo phân phó của anh, sẽ làm tốt công tác.
Hàn Đông nghe Trâu Cương liên tục nói ra những lời bảo chứng khách sáo, hắn cười nói:
- Được rồi, anh đi gọi chủ nhiệm Triệu đến, tôi muốn cùng nói chuyện với anh ta.
Hàn Đông là một cục trưởng, vấn đề điều chỉnh phân công cho các vị cấp chính và phó chủ nhiệm ở văn phòng cục thống kê chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Chủ nhiệm Triệu Nhân Thuận của văn phòng cục thống kê chính là ngừoi của Hoàng Tùng, người này nắm tất cả công tác quan trọng của văn phòng cục thống kê vào trong tay, chỉ ném cho phó chủ nhiệm Trâu Cương những công tác vặt vãnh, điều này làm cho Hàn Đông khó thể nhịn được. Chủ nhiệm văn phòng chính là quản gia của cục thống kê, nếu không phải là người của Hàn Đông thì thật sự khó tiện quản lý.
- Cục trưởng, anh tìm tôi sao?
Triệu Nhân Thuận gõ cửa tiến đến, dùng giọng khách khí hỏi.
Hàn Đông cũng không khách khí với đối phương, hắn chỉ vào chiếc ghế phía trước rồi nói:
- Đúng vậy, anh ngồi đi.
Triệu Nhân Thuận ngồi xuống, trong lòng đầy nghi hoặc, hắn luôn theo sát Hoàng Tùng, vốn trông cậy Hoàng Tùng sẽ tiến thêm một bước làm cục trưởng, vì vậy mà hắn cũng tiến thêm một bước. Không ngờ có một vị cán bộ trẻ nhảy xổ xuống chiếm vị trí của Hoàng Tùng, đồng thời cũng phá tan hy vọng của Triệu Nhân Thuận. Vì vậy trong lòng Triệu Nhân Thuận rất oán hận Hàn Đông, lại thấy Hàn Đông còn trẻ mà coi thường, chỉ cố gắng tỏ ra khách khí mà thôi.
- Chủ nhiệm Triệu, vừa rồi tôi đã liên hệ với Lưu Thúy Phân và chủ nhiệm Trâu mà biết rõ các anh công tác rất tốt, rất chân thành, rất nhiều công tác do chính anh nắm giữ. Tôi rất hài lòng về điều này, nhưng anh là chủ nhiệm văn phòng, cũng không phải việc gì cũng ôm đồm, nếu không thì có nhiều nhân viên công tác như vậy để làm gì? Tôi cũng muốn phân thêm trọng trách cho chủ nhiệm Trâu, nếu không thì anh ấy sẽ chẳng có gì làm, anh thấy thế nào?
Hàn Đông nói rất hàm súc, nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, đó chính là Triệu Nhân Thuận anh nên biết thức thời, thành thật san sẽ chút quyền lực cho phó chủ nhiệm Trâu Cương đi.
Trâu Cương ngồi ở bên cạnh nghe vậy mà thầm nghĩ, cục trưởng Hàn không lớn tuổi nhưng trình độ nói chuyện là khá cao.
- Cục trưởng, anh nói đúng, là tôi suy xét không chu toàn.
Triệu Nhân Thuận nghe rõ ý của Hàn Đông nhưng vẫn cứng nhắc nói:
- Cục trưởng, cũng trách tôi suy nghĩ quá nhiều, lo lắng cho các hạng mục công tác, dù sao thì công tác của văn phòng cũng phức tạp, rất dễ phạm sai lầm.
Trâu Cương ngồi ở bên cạnh nghe vậy mà bốc hỏa, không phải đang nghi ngờ năng lực công tác của mình sao?
Hàn Đông cũng bực bội, Triệu Nhân Thuận này thật sự quyết tâm đi theo Hoàng Tùng, bây giờ còn cứng miệng sao? Hắn khoát tay nói:
- Anh như vậy là không đúng, anh không giao công tác cho người khác, sao biết người khác làm không tốt? Thế này đi, tôi thấy công tác tài vụ và hậu cần rất nhỏ, vì vậy giao nó cho phó chủ nhiệm Trâu Cương, để xem sau này là thế nào.
Triệu Nhân Thuận chợt sững sờ, nếu ném hai khối tài vụ và hậu cần cho Trâu Cương, như vậy một vị trí chủ nhiệm như mình còn quyền lực quái gì nữa? Chỉ còn lại vài chuyện vặt mà thôi, chẳng lẽ tiểu tử kia muốn đoạt quyền của mình.
Triệu Nhân Thuận rất bực bội, mặt cũng đỏ lên, đangh định phản đối thì chợt thấy ánh mắt sắc bén như dao của Hàn Đông, trong lòng thầm hốt hoảng.
Hàn Đông nhàn nhạt hỏi:
- Thế nào? Anh không muốn sao?
Triệu Nhân Thuận cứng họng, hắn nói:
- Không...Không có, nếu đã như vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một chút, sẽ giao công tác hậu cần và tài vụ cho chủ nhiệm Trâu.
- À, bây giờ đưa hết tất cả văn kiện và tư liệu tương quan cho chủ nhiệm Trâu, những thứ khác cứ chuyển giao theo thủ tục.
- Điều này...
Triệu Nhân Thuận chợt nhảy dựng lên, hắn còn vài con số và sổ sách chưa sửa lại, nếu bây giờ giao cho Trâu Cương thì chẳng phải đưa ra ngoài ánh sáng sao?
- Được rồi, các anh đi làm đi, tôi còn có việc.
Hàn Đông thấy Triệu Nhân Thuận có vẻ chần chờ thì không cho đối phương cơ hội mở miệng, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Trâu Cương đứng lên nói với Triệu Nhân Thuận:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi không quá quen thuộc hai khối công tác kia, sau này còn cần anh hao tâm tổn trí chỉ bảo nhiều hơn.
- À, được...Được.
Triệu Nhân Thuận dùng giọng bất đắc dĩ nói, thầm nghĩ giao tài liệu cho Trâu Cương thì sao, cuối cùng mình cũng thu phục được vấn đề mà thôi.
Hàn Đông nhìn hai vị chủ nhiệm văn phòng đi ra mà dựa lưng lên ghế, thở dài một hơi.
Bước chân đã tiến về phía trước.
Lưu Thúy Phân dù thế nào cũng không ngờ cục trưởng sẽ gọi mình vào phòng làm việc, khi thấy cục trưởng nở nụ cười thân thiết cho mình ngồi xuống, trái tim nàng giống như muốn phóng ra khỏi lồng ngực, nàng ngồi xuống ghế mà mặt nóng phát sốt.
Hàn Đông gọi Lưu Thúy Phân đến chính là muốn hỏi tình huống trong văn phòng, vì nàng chính là người đầu tiên có ý muốn ngã về mình, chắc chắn biết tình huống gì cũng không giấu mình.
Quả nhiên Lưu Thúy Phân đặt hai tay lên đầu gối, gương mặt đỏ ửng, nàng trả lời tất cả câu hỏi của Hàn Đông. Lúc này từ miệng của nàng mà Hàn Đông biết được nhiều tình huống về văn phòng cục thống kê, hắn gật đầu thỏa mãn nói:
- À, rất tốt, không còn gì nữa, cô có thể tiếp tục đi xuống công tác.
Lưu Thúy Phân khẽ gật đầu, nàng đỏ mặt đi ra, trong đầu là một mớ hỗn loạn, không biết vừa rồi Hàn Đông hỏi những gì, cũng không còn nhớ mình trả lời ra sao.
Hàn Đông suy xét thêm một lúc, sau đó hắn điện thoại đến văn phòng, mời phó chủ nhiệm Trâu Cương đến một chuyến.
Trâu Cương là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, tóc húi cua, bộ dạng ổn định, ngồi thẳng tắp.
- Đừng căng thẳng, tôi chỉ tìm anh nói chuyện phiếm mà thôi.
Hàn Đông mỉm cười nói, hắn lấy một điếu thuốc ném cho Trâu Cương, đồng thời cũng ngậm một điếu. Hắn làm vậy là cố ý muốn hòa hoãn bầu không khí, để cho hai bên dễ hòa hợp.
Trâu Cương nhanh chóng lấy bật lửa châm thuốc cho Hàn Đông, sau đó cúi đầu nhìn điếu thuốc của mình, là thuốc Trung Hoa. Hắn ngây người, sau đó đốt thuốc, hít vào một hơi:
- Lần đầu tiên tôi được hút thuốc thơm thế này, cám ơn cục trưởng.
Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó cùng Trâu Cương trò chuyện về vấn đề công tác ở khối văn phòng cục thống kê. Văn phòng của cục thống kê chịu trách nhiệm tổng hợp phối hợp và giao tiếp đối ngoại với các cơ quan hành chính khác, đồng thời cũng vì cục thống kê không có phòng tài vụ chuyên môn, vì thế công tác tài vụ và kế toán đều co văn phòng cục thống kê phụ trách, mà phó chủ nhiệm văn phòng thường phụ trách về công tác tài vụ. Nhưng Trâu Cương là phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê chỉ được phân công quản lý hồ sơ và huấn luyện nhân viên, vì thế trên cơ bản đều không có gì làm.
Trâu Cương híp mắt nói:
- Cục trưởng, chủ nhiệm Triệu có năng lực công tác quá mạnh, cũng không ngại vất vả, làm tốt tất cả hạng mục, vì vậy chúng tôi cũng rất dễ thở...
Tiểu tử này cũng là người có tâm tư lung linh, lời nói cũng có ẩn giấu nhiều tầng ý nghĩa, Hàn Đông nghĩ như vậy mà cười cười, hắn thổi ra một hơi khói rồi nói:
- À, chủ nhiệm Triệu có năng lực mạnh là chuyện tốt, nhưng cũng không phải ôm đồm tất cả công tác. Anh là một phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê, cũng cần phải có phạm vi công tác, không thể ỷ lại tất cả vào chủ nhiệm Triệu.
- Cục trưởng nói đúng, tôi nhất định sẽ dựa theo phân phó của anh, sẽ làm tốt công tác.
Hàn Đông nghe Trâu Cương liên tục nói ra những lời bảo chứng khách sáo, hắn cười nói:
- Được rồi, anh đi gọi chủ nhiệm Triệu đến, tôi muốn cùng nói chuyện với anh ta.
Hàn Đông là một cục trưởng, vấn đề điều chỉnh phân công cho các vị cấp chính và phó chủ nhiệm ở văn phòng cục thống kê chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Chủ nhiệm Triệu Nhân Thuận của văn phòng cục thống kê chính là ngừoi của Hoàng Tùng, người này nắm tất cả công tác quan trọng của văn phòng cục thống kê vào trong tay, chỉ ném cho phó chủ nhiệm Trâu Cương những công tác vặt vãnh, điều này làm cho Hàn Đông khó thể nhịn được. Chủ nhiệm văn phòng chính là quản gia của cục thống kê, nếu không phải là người của Hàn Đông thì thật sự khó tiện quản lý.
- Cục trưởng, anh tìm tôi sao?
Triệu Nhân Thuận gõ cửa tiến đến, dùng giọng khách khí hỏi.
Hàn Đông cũng không khách khí với đối phương, hắn chỉ vào chiếc ghế phía trước rồi nói:
- Đúng vậy, anh ngồi đi.
Triệu Nhân Thuận ngồi xuống, trong lòng đầy nghi hoặc, hắn luôn theo sát Hoàng Tùng, vốn trông cậy Hoàng Tùng sẽ tiến thêm một bước làm cục trưởng, vì vậy mà hắn cũng tiến thêm một bước. Không ngờ có một vị cán bộ trẻ nhảy xổ xuống chiếm vị trí của Hoàng Tùng, đồng thời cũng phá tan hy vọng của Triệu Nhân Thuận. Vì vậy trong lòng Triệu Nhân Thuận rất oán hận Hàn Đông, lại thấy Hàn Đông còn trẻ mà coi thường, chỉ cố gắng tỏ ra khách khí mà thôi.
- Chủ nhiệm Triệu, vừa rồi tôi đã liên hệ với Lưu Thúy Phân và chủ nhiệm Trâu mà biết rõ các anh công tác rất tốt, rất chân thành, rất nhiều công tác do chính anh nắm giữ. Tôi rất hài lòng về điều này, nhưng anh là chủ nhiệm văn phòng, cũng không phải việc gì cũng ôm đồm, nếu không thì có nhiều nhân viên công tác như vậy để làm gì? Tôi cũng muốn phân thêm trọng trách cho chủ nhiệm Trâu, nếu không thì anh ấy sẽ chẳng có gì làm, anh thấy thế nào?
Hàn Đông nói rất hàm súc, nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, đó chính là Triệu Nhân Thuận anh nên biết thức thời, thành thật san sẽ chút quyền lực cho phó chủ nhiệm Trâu Cương đi.
Trâu Cương ngồi ở bên cạnh nghe vậy mà thầm nghĩ, cục trưởng Hàn không lớn tuổi nhưng trình độ nói chuyện là khá cao.
- Cục trưởng, anh nói đúng, là tôi suy xét không chu toàn.
Triệu Nhân Thuận nghe rõ ý của Hàn Đông nhưng vẫn cứng nhắc nói:
- Cục trưởng, cũng trách tôi suy nghĩ quá nhiều, lo lắng cho các hạng mục công tác, dù sao thì công tác của văn phòng cũng phức tạp, rất dễ phạm sai lầm.
Trâu Cương ngồi ở bên cạnh nghe vậy mà bốc hỏa, không phải đang nghi ngờ năng lực công tác của mình sao?
Hàn Đông cũng bực bội, Triệu Nhân Thuận này thật sự quyết tâm đi theo Hoàng Tùng, bây giờ còn cứng miệng sao? Hắn khoát tay nói:
- Anh như vậy là không đúng, anh không giao công tác cho người khác, sao biết người khác làm không tốt? Thế này đi, tôi thấy công tác tài vụ và hậu cần rất nhỏ, vì vậy giao nó cho phó chủ nhiệm Trâu Cương, để xem sau này là thế nào.
Triệu Nhân Thuận chợt sững sờ, nếu ném hai khối tài vụ và hậu cần cho Trâu Cương, như vậy một vị trí chủ nhiệm như mình còn quyền lực quái gì nữa? Chỉ còn lại vài chuyện vặt mà thôi, chẳng lẽ tiểu tử kia muốn đoạt quyền của mình.
Triệu Nhân Thuận rất bực bội, mặt cũng đỏ lên, đangh định phản đối thì chợt thấy ánh mắt sắc bén như dao của Hàn Đông, trong lòng thầm hốt hoảng.
Hàn Đông nhàn nhạt hỏi:
- Thế nào? Anh không muốn sao?
Triệu Nhân Thuận cứng họng, hắn nói:
- Không...Không có, nếu đã như vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một chút, sẽ giao công tác hậu cần và tài vụ cho chủ nhiệm Trâu.
- À, bây giờ đưa hết tất cả văn kiện và tư liệu tương quan cho chủ nhiệm Trâu, những thứ khác cứ chuyển giao theo thủ tục.
- Điều này...
Triệu Nhân Thuận chợt nhảy dựng lên, hắn còn vài con số và sổ sách chưa sửa lại, nếu bây giờ giao cho Trâu Cương thì chẳng phải đưa ra ngoài ánh sáng sao?
- Được rồi, các anh đi làm đi, tôi còn có việc.
Hàn Đông thấy Triệu Nhân Thuận có vẻ chần chờ thì không cho đối phương cơ hội mở miệng, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Trâu Cương đứng lên nói với Triệu Nhân Thuận:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi không quá quen thuộc hai khối công tác kia, sau này còn cần anh hao tâm tổn trí chỉ bảo nhiều hơn.
- À, được...Được.
Triệu Nhân Thuận dùng giọng bất đắc dĩ nói, thầm nghĩ giao tài liệu cho Trâu Cương thì sao, cuối cùng mình cũng thu phục được vấn đề mà thôi.
Hàn Đông nhìn hai vị chủ nhiệm văn phòng đi ra mà dựa lưng lên ghế, thở dài một hơi.
Bước chân đã tiến về phía trước.
Truyện convert hay : Điện Cạnh Đại Thần Yêu Thầm Ta