- Hừ, giả nhân giả nghĩa, cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô.
Vẻ mặt của vợ Trương Hồng Quang lạnh băng, giống như Vương Tĩnh đã làm việc gì có lỗi với gia đình bà ta vậy.
Tuy bên ngoài có tin đồn mối quan hệ giữa Vương Tĩnh và Trương Hồng Quang không mấy bình thường, nhưng trên thực tế, giữa họ không hề có chuyện gì. Điểm này thì vợ của Trương Hồng Quang cũng biết, thậm chí bà ta rất thích Vương Tĩnh, xem cô ấy như hậu bối mà đối đãi.
Nhưng, thái độ hiện giờ của bà ta, khiến cho Vương Tĩnh trở tay không kịp.
Trong tay ôm bó hoa ngơ ngẩn đứng đó, ánh mắt của Vương Tĩnh chuyển về hướng giường của Trương Hồng Quang, vừa đúng nhìn thấy ông ta quay đầu sang một bên, lồng ngực còn đang phập phồng, bộ mặt rất tức giận.
- Cô đi đi, dù sao cô cũng có chỗ dựa mới rồi, ông già nhà tôi cũng không dùng được nữa, không đáng đến giả vờ đâu.
Vợ của Trương Hồng Quang giận dữ nói.
- Cháu không có, trong đây có thể có hiểu nhầm…
Vương Tĩnh giải thích nói, đột nhiên trong đầu cô ta lóe lên một ý niệm, nói:
- Có phải vấn đề về nhà ở không, thực tế chuyện này hoàn toàn do Hồ Dược Vinh của cơ quan sự vụ chủ trương, trước đó cháu không hề hay biết. Ngoài ra Chủ tịch thành phố Hàn cũng không biết chuyện này, hơn nữa sau khi hắn biết được, đã tỏ vẻ sau này sẽ ở Tùng Viên, đồng thời hắn đã nói với cháu, muốn đến thăm cựu Chủ tịch thành phố, cháu nghĩ trong này có thể có hiểu nhầm…
- Hiểu nhầm, có hiểu nhầm gì chứ, bây giờ cô ăn nói bừa bãi, dù sao cô cũng biết chúng tôi sẽ không tìm Hàn Đông để đối chất mà.
- Cháu nói đều là sự thật, lần này đến, cũng do Chủ tịch thành phố Hàn cố ý bảo cháu đến thăm tình hình của cựu Chủ tịch thành phố, xem hắn có thể đến đây thăm không…
- Thôi đi, ông Trương chúng tôi chịu không nổi, cô quay về nói với họ Hàn, ông Trương tạm thời sẽ không thể chết được đâu…
- Cô…
- Được rồi, Tiểu Vương, cô về đi.
Trương Hồng Quang nằm trên giường bệnh lên tiếng, nhưng ông ta không quay đầu lại…
Xem ra, ông ta cũng bất mãn với Vương Tĩnh.
Vương Tĩnh liền nghĩ đến Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ vừa mới đi ra, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, xem ra trước khi mình đến, hai người này chắc chắn đã nói rất nhiều cho cựu Chủ tịch thành phố, nên mới dẫn đến gia đình họ có thành kiến với Hàn Đông.
Hơn nữa Vương Tĩnh cũng biết, Trương Hồng Quang thật ra cũng rất hy vọng Tống Kiến Quốc sẽ thay thế vị trí Chủ tịch thành phố.
Vương Tĩnh rất muốn giải thích, nhưng nhìn thấy bộ dạng của gia đình Trương Hồng Quang, cô ta biết dù mình có giải thích cũng không có hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Vương Tĩnh đi qua, nhè nhẹ đặt bó hoa lên chiếc bàn bên cạnh giường bệnh của Trương Hồng Quang, nhẹ giọng nói:
- Ngài cứ dưỡng bệnh, cháu có thời gian sẽ đến thăm ngài nữa.
Đi ra từ phòng bệnh, tâm trạng của Vương Tĩnh trầm trọng hơn.
Hiển nhiên, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ đã bắt tay nhau rồi, hơn nữa hai người họ không ngờ còn chạy đến chỗ Trương Hồng Quang để thêm mắm thêm muối vào, dẫn đến cựu Chủ tịch thành phố cũng có thành kiến đối với Hàn Đông.
Như vậy, Hàn Đông muốn lợi dụng thế lực để lại của Trương Hồng Quang, sau đó nhanh chóng dự tính mở cục diện, căn bản đã không thành. Vậy con đường sau này của hắn tại thành phố Ninh Hải, chắc chắn sẽ vô cùng gian nan.
Điều này khiến Vương Tĩnh vô cùng lo lắng.
Bịch…
Phía sau truyền lại một âm thanh, Vương Tĩnh quay đầu nhìn, thì ra bó hoa được đặt trên bàn của mình đã bị ném xuống lầu.
Nhìn thấy bó hoa bị ném loạn xạ, trong lòng Vương Tĩnh hơi nhói đau, nhưng cũng không có cách nào.
Trên xe, Vương Tĩnh đem sự việc nghĩ lại, cô cảm thấy gia đình Trương Hồng Quang tức giận như vậy, chủ yếu là vấn đề về biệt thự, Hồ Dược Vinh trong quá trình này, chắc chắn nói rất nhiều lời khiến người khác khó chấp nhận, cộng thêm hai tên Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ thêm dầu vào lửa, càng khiến cho gia đình Trương Hồng Quang tức giận Hàn Đông hơn.
“Xem ra, muốn giải quyết vấn đề, mấu chốt chính là Chủ tịch thành phố Hàn và cựu Chủ tịch thành phố nên tiến hành một lần nói chuyện, như vậy, mới cởi bỏ được hiểu nhầm. Thế nhưng, dù như vậy, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ cũng không thể đứng về phía Hàn Đông. Hai người họ cùng liên minh lại, lực ảnh hưởng sẽ không nhỏ, cựu Chủ tịch thành phố trước đây có một nhóm nhân viên, e là rất nhiều sẽ đứng về phía họ. Nếu như vậy, Chủ tịch thành phố Hàn muốn nắm được đại cục trong thời gian ngắn, thật sự là khó khăn trùng trùng.”
Vương Tĩnh cảm thấy tình huống bây giờ, nhất định phải tìm Hàn Đông trao đổi, cũng để hắn chuẩn bị tâm lý.
Quay về Ủy ban nhân dân, Vương Tĩnh bèn đến văn phòng của Hàn Đông.
Vương Lập Bình hiện tại đã bắt đầu thực hiện chức trách thư ký của mình, nhìn thấy Vương Tĩnh đến, anh ta đứng dậy mỉm cười chào hỏi:
- Chào trưởng ban thư ký …
Vương Tĩnh gật đầu nói:
- Tiểu Vương, Chủ tịch thành phố có thời gian không, tôi có chút việc muốn báo cáo cho hắn biết.
Vương Lập Bình nói:
- Trưởng ban Thư ký xin đợi một chút, tôi vào trong báo lại.
Anh ta quay vào gõ cửa, rất nhanh liền bước ra, nói:
- Trưởng ban Thư ký, Chủ tịch thành phố cho mời.
Vương Tĩnh mới đẩy cửa vào, nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch thành phố, tôi vừa đến thăm cựu Chủ tịch thành phố, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh.
Hàn Đông gật đầu mỉm cười:
- Ngồi xuống nói đi.
Hai người ngồi vào ghế sô pha ở phòng tiếp khách
Vương Lập Bình rất nhanh đã pha trà vào, nhè nhẹ đặt trước mặt Vương Tĩnh, sau đó nhè nhẹ lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt của Vương Tĩnh quan sát Vương Lập Bình, bèn cười nói:
- Lập Bình là một hạt mầm tốt, trưởng ban thư ký tiến cử đúng người rồi.
Lúc nãy Hàn Đông và Vương Lập Bình đã tiến hành cuộc nói chuyện hơn nửa giờ đồng hồ, cảm thấy Vương Lập Bình vô cùng hiểu rõ tình hình của thành phố Ninh Hải, đồng thời có thể kết hợp kiến thức lý luận và phát triển thành phố Ninh Hải, điều này có tác dụng hữu ích đối với ý nghĩ các phương diện của Hàn Đông. Cho nên Hàn Đông cảm thấy, nếu Vương Lập Bình được bồi dưỡng tốt, đến lúc đó cũng có thể dùng đến.
Vương Tĩnh nói:
- Chủ tịch thành phố anh quá khen, Vương Lập Bình có một số căn bản, tuy nhiên vẫn còn phải gọt giũa nữa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đấy là điều đương nhiên.
Lúc này sắc mặt của Vương Tĩnh nghiêm túc lên, nói:
- Chủ tịch thành phố, lúc nãy tôi vừa từ bệnh viện về, cựu Chủ tịch thành phố có thể có chút hiểu nhầm…
Cô ấy đem việc ở bệnh viện đại khái nói qua một lần, lại nói:
- Lúc tôi vừa đến bệnh viên, nhìn thấy Chủ tịch thành phố Tống và Chủ tịch thành phố Lôi cũng đi từ đó ra, tôi nghĩ thái độ của cựu Chủ tịch thành phố đối với tôi thay đổi lớn như vậy, e là có liên quan đến họ, còn mồi lửa, có khả năng liên quan đến khu nhà ở ở cư xá thường ủy…
Hàn Đông không tự chủ liền híp mắt lại, trước đó, Tống Kiến Quốc không mấy hợp tác, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng Hàn Đông không ngờ, Lôi Hữu Hạ cũng đi chung với Tống Kiến Quốc, cho dù họ có thật sự hòa thành một nhóm nhỏ không, nhưng ít ra trong một trình độ lớn, họ có thể cùng tiến lùi với nhau. Như vậy, công việc Chủ tịch thành phố của mình, sẽ bị cản trở rất lớn.
- Ừm, chuyện này tôi đã biết rồi, vậy đi, về phía cựu Chủ tịch thành phố, cô cũng không cần thay tôi truyền đạt gì nữa, tự tôi sẽ giải quyết.
Hàn Đông chậm rãi nói,
- Là một quản gia trong Ủy ban nhân dân, việc của cô cũng rất nhiều, bên trong và ngoài, việc cần nghĩ đến cũng không ít, đặc biệt về phía văn phòng, sau này cũng cần cô quan tâm hơn, phải tăng thêm thành lập đội ngũ cán bộ, để người có năng lực ngồi vào vị trí thích hợp. Nên tăng cường thêm mức độ kiểm tra công việc, ngăn chặn người nhiều hơn việc, đề cao hiệu suất làm việc…
- Chủ tịch thành phố cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng phục vụ tốt cho các lãnh đạo.
Vương Tĩnh kiên định nói, cô ta cảm thấy, Hàn Đông đã đem phần văn phòng giao hết cho mình.
Dù sao tại văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, là đơn vị trực tiếp của Ủy ban nhân dân, hơn nữa có liên quan đến công việc của các vị lãnh đạo, nếu Hàn Đông ngay cả công việc ở khu này cũng nắm không tốt, vậy sau này Hàn Đông làm sao có thể khống chế các đơn vị khác trong Ủy ban nhân dân.
Buổi tối, Hàn Đông quay về Tùng Viên dùng cơm, nghỉ ngơi một hồi. Khoảng bảy giờ rưỡi, Hàn Đông bèn xuống dưới lầu.
Vừa xuống lầu, Tiểu Lan đã đi từ phía tầng lầu đối diện, vẻ mặt rất khẩn trương nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài… ngài có căn dặn gì không?
Nhìn thấy cô ấy thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ hồi hộp, Hàn Đông ôn hòa cười nói:
- Không có gì, tôi chuẩn bị ra ngoài dạo một chút.
Tiểu Lan sửng sốt, lập tức nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài… ngài ra ngoài một mình, an toàn… an toàn thế nào?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Thế nào, cô không an tâm về an ninh ở thành phố Ninh Hải của chúng ta à?
Sắc mặt của Tiểu Lan liền đỏ lên, nói:
- Không… không phải, an ninh của thành phố Ninh Hải chúng ta rất tốt. Mọi người đều nói Chủ tịch thành phố Lâm là một lãnh đạo tốt, ông ta quản lý cục công an, trong vài năm gần đây an ninh của thành phố Ninh Hải một năm tốt hơn so với một năm?
- Thế sao?
Hàn Đông cũng rất hứng thú, hắn biết Chủ tịch thành phố Lâm được thốt ra từ miệng của Tiểu Lan là trợ lý Chủ tịch thành phố, trưởng cục công an Lâm Dũng. Chỉ là hắn không ngờ Lâm Dũng lại có danh tiếng như vậy, ngay cả một người phục vụ trong nhà khách cũng nói vậy.
- Tôi… Tôi cũng không biết.
Ánh mắt của Hàn Đông nhìn chăm chú, sắc mặt của Tiểu Lan liền đỏ lên, hai tay liền nắm lấy vạt áo lông, không ngừng xoa nắn,
- Tuy nhiên, tôi… tôi nghe nói…
- Cô nghe nói được gì?
Hàn Đông hỏi.
Vấn đề của Lâm Dũng, khiến Hàn Đông rất đau đầu, cảm thấy giống như một cái đinh đóng tại Ủy ban nhân dân, Hàn Đông nhất định phải nghĩ cách nhổ anh ta ra.
Nếu không, có một người công nhiên khiêu chiến quyền uy của mình ở đây, Hàn Đông còn có thể tạo dựng uy tín cho mình sao.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Lan, giống như cũng biết được điều gì, tuy Hàn Đông không mong muốn có thể khiến Lâm Dũng chết, nhưng có thể tìm hiểu thêm về người này, cũng rất tốt.
Tiểu Lan hơi hồi hộp nhìn quanh, cắn răng nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi nói ra, ngài... không kể cho người khác biết nhé.
Hàn Đông gật đầu, trịnh trọng nói:
- Tôi không nói.
- Tạ Lệ của thôn chúng tôi, chính là do con trai của Chủ tịch thành phố Lâm Khả Cương và bạn của y cưỡng bức, mới nhảy lầu, hai chân của cô ta bị gãy, sau này cũng không thể tự đi lại được nữa, ba mẹ của Tạ Lệ báo án rồi, nhưng cục công an không quản, còn cảnh cáo họ đừng nói xằng bậy.
Vương Tĩnh cảm nhận được, Hàn Đông tín nhiệm đối với mình hình như đã tăng thêm một chút, điều này thể hiện lựa chọn của mình là chính xác.
“Xem ra Hàn Đông quả thật muốn nhanh chóng ở thành phố Ninh Hải để mở cục diện, nếu không, hắn cũng không chọn Vương Lập Bình do mình đề cử.”
Vương Tĩnh nghĩ thầm trong lòng.
“Ngoài ra hắn lại cho mình một lần nữa đến liên lạc với cựu Chủ tịch thành phố, chuẩn bị đến thăm cựu Chủ tịch thành phố, dự định cũng muốn lợi dụng người mà cựu Chủ tịch thành phố để lại, như vậy có lợi cho hắn nhanh chóng thành lập được bộ máy cho mình. Dù sao thời gian của cựu Chủ tịch thành phố không còn nhiều, ngoài một số người không mấy kiên nhẫn, ngày xưa những người đi theo ông ta, bây giờ chưa có nhờ vào ai, hiện tại còn đang trong quá trình xem xét. Đây cũng chính là lúc Hàn Đông cần đến.”
Thật ra bây giờ Vương Tĩnh cũng đang lên kế hoạch cho tương lai của mình, dù sao cô ấy chủ yếu nhờ vào cựu Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang đề cử mà ra, hiện giờ cây đại thụ Trương Hồng Quang đã sụp đổ, Vương Tĩnh muốn tiếp tục trên tương lai của mình, nên không thể không tìm một chỗ dựa mới.
Về điểm này, không chỉ nói về vấn đề trung thành với ai đó, mà còn là một lựa chọn đầy hiện thực.
Dù trước đó Trương Hồng Quang từng đề cử cô ta, trong lòng cô ta rất cảm kích, nhưng với cục diện bây giờ, cô ta không thể nói mình là do cựu Chủ tịch thành phố đề bạt, mình nên nhớ ân tình, cho nên cựu Chủ tịch thành phố sắp không được, mình cũng không thể nhờ vào người khác.
Mà cô ta hy vọng sẽ nghĩ được một cách vẹn toàn cho hai bên, chính là hy vọng Chủ tịch thành phố mới đến, có thể biểu hiện thái độ tốt một chút, trong phương diện nào đó thống nhất chung với cựu Chủ tịch thành phố, như vậy nếu mình nhờ vào, ít ra có thể không mang nặng quá nhiều thứ.
Bây giờ xem ra, Hàn Đông cũng đang có suy nghĩ sẽ tiếp nhận nhóm người do cựu Chủ tịch thành phố để lại, vậy thì mình sẽ dễ làm việc hơn.
Là trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân nhiều năm, Vương Tĩnh lại là thân tín của cựu Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang, cho nên cũng vô cùng quen thuộc và hiểu rõ nhóm người do Trương Hồng Quang để lại. Cô ấy tin chắc có cô ấy hỗ trợ Hàn Đông, Hàn Đông nhất định sẽ nhanh chóng đứng vững. Tuy bây giờ không thể nhanh chóng phân chia ngang nhau với Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, nhưng cũng không đến nỗi để Hàn Đông trở thành người cô độc.
“Trong chính phủ, bây giờ thái độ của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc là quan trọng nhất.”
Vương Tĩnh bước ra từ phòng làm việc của Hàn Đông, bèn giúp Hàn Đông lập kế hoạch.
Con người có lúc sẽ như vậy, sau khi được đối phương tín nhiệm, trong lòng sẽ có tâm tính loại kẻ sĩ chết vì tri kỷ, toàn tâm toàn ý nghĩ thay cho hắn.
Bây giờ Vương Tĩnh cảm thấy Hàn Đông đã bắt đầu tin tưởng vào mình, cho nên trong lòng vô cùng hứng khởi, bắt đầu tự đứng về phía lập trường của Hàn Đông để suy nghĩ vấn đề rồi.
“Phó Chủ tịch thường trực, đối với Chủ tịch thành phố mà nói, rất là quan trọng. Vốn dĩ Tống Kiến Quốc lần này muốn chiếm đoạt vị trí Chủ tịch thành phố, nhưng không ngờ Hàn Đông qua đây đã giành lấy vị trí này, trong lòng anh ta chắc chắn vô cùng bất mãn. Cộng thêm cũng là người từng làm lâu tại thành phố Ninh Hải, cũng có chút ảnh hưởng, đặc biệt về phía Ủy ban nhân dân thành phố, rất nhiều người cũng nghe lời của anh ta, nếu anh ta không phối hợp công việc với Hàn Đông, vậy thì rất rắc rối.”
“Ngoài ra Phó Chủ tịch thành phố Lôi Hữu Hạ, con người này cũng rất quan trọng, dù sao là một ủy viên thường vụ, rất nhiều mặt, quyền lên tiếng cũng không nhỏ. Nếu anh ta bắt tay với Tống Kiến Quốc, vậy công việc của Hàn Đông, sẽ càng thêm phiền toái. Nếu ngay cả số việc trong Ủy ban nhân dân thành phố mà Chủ tịch thành phố làm không xong, càng đừng nói đến cùng với đám người của Bí thư Thành ủy bàn về quyền lực gì chứ?”
Nghĩ đến đây, chân mày của Vương Tĩnh liền nhăn lại.
Nếu cô ta đã chuẩn bị đầu quân về phía Hàn Đông, vậy nên nghĩ cho Hàn Đông. Còn bây giờ cô ta đang nghĩ đủ chuyện, cảm thấy hoàn cảnh hiện nay của Hàn Đông quả thật rất khó khăn, muốn mở cục diện, thật sự khó khăn.
“Tuy nhiên, Hàn Đông có thể từ trong tranh giành kịch liệt này, giành được vị trí Chủ tịch thành phố, về mặt bối cảnh chắc hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa với quá khứ từng trải của hắn, người này rất có thủ đoạn, cũng rất mạnh thế, nói vậy khi hắn đến thành phố Ninh Hải, chắc chắn sẽ không cam tâm bị người khác chèn ép. Cho nên chỉ cần mình phối hợp tốt, nói không chừng sẽ có cơ hội thăng tiến trong tương lai tại thành phố Ninh Hải.”
Vương Tĩnh vừa nghĩ, vừa đi đến phòng thư ký Thành ủy.
Nhân viên của phòng thư ký, đều đang nhàn hạ tán gẫu, đương nhiên chủ đề mà mọi người đang quan tâm đến, tự nhiên là tân Chủ tịch thành phố.
Lúc này, mọi người nhìn thấy trưởng ban thư ký Vương Tĩnh đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cổng, lập tức trông giống chuột nhìn thấy mèo vậy, tất cả đều quay về vị trí của mình, sau đó lấy báo cáo hoặc sổ sách, làm bộ dạng như đang làm việc vậy.
Ánh mắt Vương Tĩnh sắc bén lướt qua phòng làm việc, sau đó ngồi về phía góc bàn làm việc sau Vương Lập Bình nói:
- Tiểu Vương, anh qua đây.
Vương Lập Bình ngẩng người, đứng lên.
“Chẳng lẽ Hàn Đông bất mãn đối với mình, bảo trưởng ban thư ký Vương điều động công việc của mình sao?”
Vương Lập Bình thất vọng nghĩ thầm trong lòng,
“Mà thôi, ngồi quá lâu trong chính phủ rồi, đổi môi trường cũng tốt.”
Tuy nhiên, nếu vì Chủ tịch thành phố bất mãn mà bị điều công việc, vậy chắc chắn sẽ không là đơn vị tốt lành gì với mình, cho nên trong lòng Vương Lập Bình có chút không vui, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Người của phòng thư ký, toàn bộ đều rất hiếu kỳ nhìn Vương Lập Bình đi ra ngoài, mọi người đang đoán Vương Lập Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của anh ta trông như không phải chuyện tốt gì. Tên này đã im lặng được một thời gian dài rồi, trước đó khi vừa đến phòng thư ký, cũng từng nở mày nở mặt một thời gian.
- Trưởng ban Thư ký, chuẩn bị điều tôi đến đâu vậy?
Vương Lập Bình đi theo đến phòng làm việc của Vương Tĩnh, ngồi xuống cười nói. Dù sao cũng bị giáng chức rồi, anh ta liền buông thả hơn.
- Anh đang có thái độ gì vậy?
Vương Tĩnh nhăn mày, nghiêm túc nói,
- Là một nhân viên trong phòng thư ký, thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo, giao tiếp nhau, thái độ này của anh, sao có thể đảm nhiệm được công việc này?
Vương Lập Bình ngượng ngùng cười, nói:
- Trưởng ban Thư ký, cô đừng chà đạp tôi nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi…
- Anh có thật đã chuẩn bị sẵn tư tưởng chưa?
Ánh mắt của Vương Tĩnh nhìn về Vương Lập Bình nói.
Vương Lập Bình bị nhìn thấu nên hơi chột dạ, liền đỏ ửng mặt lên, nói:
- Đúng.
Vương Tĩnh cười, nói:
- Anh này, anh tưởng Chủ tịch thành phố bụng dạ hẹp hòi như anh sao?
Vương Lập Bình ngẩn người, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn…
- Lúc nãy Chủ tịch thành phố vừa nhắn lại, thời gian này sẽ do anh theo anh ta, anh đấy, nhanh chóng nghĩ xem, nên làm thế nào cho công việc thật tốt. Nếu vẫn còn như trước đây, tôi nghĩ anh trực tiếp đừng đến nữa, tôi nhanh chóng tiến cử một thư ký khác cho Chủ tịch thành phố.
Vương Lập Bình ngây người, bất giác đứng lên, ngây ngốc hỏi:
- Trưởng ban Thư ký, cô nói…
- Thế nào, ngớ ngẩn rồi hả?
Vương Tĩnh cười dài nói,
- Quay về chuẩn bị đi, lát nữa đến thẳng chỗ Chủ tịch thành phố mà báo cáo, lần này không cần tôi dẫn anh đi rồi chứ?
- Cám ơn trưởng ban thư ký, tôi sẽ nắm lấy cơ hội này.
Vương Lập Bình cảm kích nói.
Tuy anh ta thốt lên từng trong đáy lòng, vẫn có chút thư sinh, nhưng mặc kệ thế nào, có thể trở thành một thư ký riêng cho quan viên cấp Phó, hơn nữa còn là một quan viên Phó giám đốc chỉ hơn ba mươi tuổi, đối với tương lai của anh ta rất có lợi, cho nên anh ta cảm kích vạn phần.
Vương Tĩnh nói:
- Hãy làm tốt vào, tôi chỉ nhắc anh một câu, Chủ tịch thành phố là một người rất cụ thể, cho nên anh đi theo hắn, nên học hỏi nhiều, suy nghĩ nhiều, đưa ra nhiều cụ thể, ít một chút phiền phức. Ngoài ra, tố chất căn bản của một thư ký, cũng cần phải rèn luyện thêm, phải chi tiết, siêng năng, các mặt khác đều phải nghiêm khắc với bản thân.
Vương Lập Bình lúc này trông như gà con mổ thóc liên tục gật đầu, trên thực tế, đối với một người trong lòng tràn đầy lý tưởng và khát vọng như anh ta mà nói, khi gặp được cơ hội lớn, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực vào đó.
Cúi chào Vương Tĩnh, Vương Lập Bình liền nghiêm túc quay về phòng thư ký, từ trong tủ lấy ra những quyển số mới toanh còn chưa sử dụng, cùng với một cây bút, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
- Tiểu Vương, anh làm gì thế, trưởng ban thư ký cho gọi anh có chuyện gì không?
Một ông chủ trong phòng thư ký lớn tiếng hỏi.
Vương Lập Bình đứng ngoài cổng, chậm rãi quay lưng, báo cáo cho ông ta, nói:
- Không có gì, chủ yếu là điều chỉnh công việc của tôi mà thôi.
- Điều chỉnh công việc?
Tên ông chủ ngẩn người, nhìn thấy Vương Lập Bình giống như đứng thẳng hơn nhiều so với ngày xưa, nhanh chóng trợn mắt nhìn anh ta, trong mắt hiện lên thần sắc khó tả.
Buổi trưa, mọi người nhìn thấy Vương Lập Bình đi đến phòng của Hàn Đông, mắt của mọi người liền trợn lên.
- Tên này hoàn toàn vượt qua khó khăn rồi, sao lại được Chủ tịch thành phố Hàn chọn làm thư ký chứ?
Trong lòng mọi người đầy nghi ngờ.
Chỉ có Vương Tĩnh, hoặc có chút hiểu được hành động mà Hàn Đông tuyển Vương Lập Bình làm thư ký, tuy nhiên cô ấy cũng không nắm chắc.
Buổi trưa, cô ấy dựa theo dặn dò của Hàn Đông, cho người chuẩn bị ít quà, sau đó đến trung tâm bệnh viên nhân dân u bướu.
Chủ tịch thành phố Trương Hồng Quang được tiếp nhận trị liệu tại đây, gia đình của ông ta đa số đều đến đây chăm sóc cho ông ta.
Trương Hồng Quang là cán bộ Phó cấp Thứ trưởng, cho nên dù vì bệnh không làm việc, nhưng các đãi ngộ vẫn được hưởng bình thường.
Chiếc xe vừa đến bãi đậu xe của trung tâm u bướu, Vương Tĩnh liền nhìn thấy hai người từ phía trước, liền ngây ngẩn cả người.
Hai người chính là Phó Chủ tịch thường trực Tống Kiến Quốc và ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch Lôi Hữu Hạ.
Họ vừa tán gẫu vừa đi, đến cổng trung tâm u bướu, liền đậu hai chiếc xe của họ, lúc này thư ký của họ đã lái xe tới.
“Sao hai người họ lại cùng đến vậy?”
Vương Tĩnh nghĩ thầm trong lòng.
Đợi xe của Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ rời khỏi, Vương Tĩnh mới bước từ trên xe xuống, trong tay ôm bó hoa lan, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và lo lắng.
Đi đến phòng bệnh của Trương Hồng Quang, người nhà của ông ta đang thu dọn đồ đạc, còn Trương Hồng Quang hơi híp mắt nằm trên giường, bộ dạng của ông ta hơi mệt mỏi.
- Sao cô đến đây?
Vợ của Trương Hồng Quang nhìn thấy Vương Tĩnh, liền trầm mặt lại nói.
- Dì Vương, cháu…
Vương Tĩnh hơi mơ hồ, trước đó vợ của Trương Hồng Quang không có thái độ như vậy, chuyện hôm nay là thế nào?
Truyện convert hay : Đấu La Đại Lục Chung Cực Đấu La