Chín giờ, Hàn Đông cùng Vương Tĩnh đi tới huyện Dao Sơn.
Dựa vào kế hoạch của Hàn Đông, mấy ngày nay sẽ tiến hành đi khảo sát các quận, huyện trên toàn thành phố một lượt, để có thể hiểu rõ hơn tình hình thực tế.
Dựa theo tác phong trước nay của Hàn Đông, khi đi xuống các nơi thị sát, tuyệt đối phải thật gọn nhẹ, không có xe cộ hùng hậu đi cùng, cũng không có ký giả của truyền thông đi theo. Thậm chí trước khi đi, cũng sẽ không báo trước cho phía dưới.
Bởi vì chỉ có như vậy, Hàn Đông cảm giác mới có thể tìm hiểu được tình hình thực tế.
Nếu không, báo trước cho họ, thì họ sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, anh còn có thể đi xem được cái gì chứ.
Dù sao đây chỉ là một lần thị sát sơ qua, nhưng Hàn Đông cũng không hi vọng chỉ là đi lướt qua, hi vọng có thể trong một thời gian ngắn, phát hiện và giải quyết vấn đề.
Thuộc thẩm quyền của thành phố Ninh Hải có 6 quận, 3 thành phố cấp huyện, hai huyện, diện tích toàn thành phố rộng hơn 9400 km2, nhân khẩu có hơn 5 triệu dân. Tổng thể mà nói, kinh tế thành phố Ninh Hải, phía bắc mạnh hơn phía nam, sự phát triển của hai huyện ở phía nam có thể nói là lạc hậu nhất toàn thành phố.
Nơi mà Hàn Đông muốn đi điều tra nghiên cứu trước tiên, đó là huyện Dao Sơn, một trong hai huyện trực thuộc thành phố Ninh Hải. Phía đông huyện Dao Sơn giáp với biển, là một huyện lớn chuyên sản xuất nông nghiệp của thành phố Ninh Hải, cũng là nơi cung cấp rau xanh cho toàn thành phố cho đến các khu vực xung quanh.
Hàn Đông không dùng xe Mercedes Benz, như vậy mục tiêu rất rõ ràng, hắn kêu Lưu Thiết Quân lái một chiếc xe Hồng Kỳ khiêm tốn.
Thư ký Vương Lập Bình ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, còn Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Tĩnh thì ngồi bên cạnh Hàn Đông, trên suốt quãng đường đi đều giới thiệu tình hình cụ thể của huyện Dao Sơn cho Hàn Đông nghe. Cô ta chủ yếu giới thiệu hai phương diện, một là tình hình lãnh đạo của huyện, hai là hiện trạng phát triển mọi mặt kinh tế của huyện, khiến Hàn Đông có ấn tượng tương đối cụ thể về huyện Dao Sơn.
Xe con Hồng Kỳ xuất phát từ Ủy ban nhân dân thành phố đi ra, rất nhanh đã qua quận Thự Quang, tới quận Nghiệp Châu, quận này là quận lớn nhất trong 6 quận trực thuộc thành phố Ninh Hải, nơi đây cách huyện Dao Sơn một vùng biển.
Nhìn qua cửa kính xe, vẻ bề ngoài của quận nội thành Nghiệp Châu cũng khá ổn, sạch sẽ, vệ sinh, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, trên đường đủ loại người đang đi lại, già trẻ trai gái, có người thì nhàn hạ bước đi, có người lại vội vội vàng vàng.
Hàn Đông bỗng cảm thấy cảm giác chúng sinh nườm nượp, còn hiện tại hắn ngồi trong một chiếc xe con, mà dường như là ngăn cách hoàn toàn với những người bên ngoài vậy, lại giống như là ngắm hoa trong sương mù. Chỉ là cái xã hội này, vốn do hàng ngàn hàng vạn nhân dân bình thường tổ hợp thành, mà người làm quan, nếu có cái suy nghĩ cao cao tại thượng, lấy thái độ từ trên nhìn xuống để nhìn tất cả mọi người, nhìn xã hội này, vậy thì chẳng thể nén lòng, thật sự vì bà con bá tính làm việc.
- Sự phát triển mấy năm gần đây của quận Nghiệp Châu quả thật nhanh quá, đối với vấn đề đối ngoại, thu hút đầu tư, đã có những thành tích vượt bậc. Trưởng ban thư ký Vương Tĩnh giới thiệu, nói
- Đây chủ yếu là do quận Nghiệp Châu xây dựng đường lối suy nghĩ phát triển hợp lý, đồng thời tối ưu hóa môi trường đầu tư, bảo đảm những lợi ích hợp pháp của người đầu tư…
Vương Tĩnh làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, nắm rất rõ tình hình của các quận, huyện trong thành phố Ninh Hải, bây giờ cô ta đã hạ quyết tâm sẽ đi theo Hàn Đông làm việc, vì vậy có bất cứ tình hình gì, đều cố gắng nói rõ ràng, để cho Hàn Đông có thể đưa ra những chính sách thích hợp nhất.
Hàn Đông chăm chú lắng nghe, cùng với sự giải thích của Vương Tĩnh, kết hợp với tình hình mà trước đó Hàn Đông tìm hiểu được trong một số tài liệu của Ủy ban nhân dân thành phố, thì những ấn tượng trong đầu Hàn Đông cũng càng ngày càng rõ nét.
Thư ký Vương Lập Bình ngồi bên cạnh tài xế lại rất im lặng, hiện giờ Trưởng ban thư ký đang nói chuyện cùng Chủ tịch thành phố, trừ khi cần thiết, nếu không anh ta sẽ chẳng tự nhiên xen miệng vào.
Lúc này, phía trước đột nhiên hơi kẹt xe, tài xế Lưu Thiết Quân liền giảm tốc độ xuống.
Từng đợt âm thanh ồn ào truyền tới, cho dù cửa kính xe đang đóng rất chặt, nhưng những người trong xe đều có thể nghe thấy.
Sắc mặt Vương Tĩnh có chút ửng hồng, cô vừa mới ở trước mặt Hàn Đông khen lãnh đạo của quận Nghiệp Châu, lời nói còn chưa kịp bay đi hoàn toàn, nếu để Hàn Đông thấy được cảnh gì đó không tốt, há chẳng phải khiến cô rất mất mặt sao.
Con đường phía trước mặt, nhiều người dân đang chen chúc, hơn nữa giữa đám đông còn giơ cao một số biểu ngữ, phía trên viết một vài biểu ngữ như: “Trả lại sức khỏe cho chúng tôi”, “Chúng tôi phải ăn cơm”…
Tuy Hàn Đông không cố ý nhìn, nhưng theo sự di chuyển của xe, có thể nhìn thấy rất rõ ràng những biểu ngữ ấy.
Cảnh sát đã sớm được điều động, một bộ phận được xếp thành hàng dài, đuổi đám đông đang chen lấn giữa lòng đường qua bên cạnh, có người còn cầm loa không ngừng tuyên truyền.
Nhưng so với những người đang vô cùng phẫn nộ kia, thì lực lượng cảnh sát rõ ràng là không đủ.
Từ cách ăn mặc của đám đông có thể thấy, bọn họ chắc đều là nông dân ở vùng ngoại thành.
Sắc mặt Hàn Đông sầm xuống.
Hàn Đông thấy, dân thường của đất nước Trung Hoa, đặc biệt là nông dân, sức chịu đựng vô cùng mãnh liệt, trừ khi là vạn bất đắc dĩ, nếu không bọn họ sẽ chẳng bao giờ phản kháng. Mà hiện tại, nhiều nông dân chạy vào nội thành như vậy, còn viết biểu ngữ, rốt cuộc là vì cái gì đây.
Nhất định là lợi ích của họ bị tổn thất nặng nề, khiến họ không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên mới tập trung ở đây, thông qua cách này để thể hiện sự bất mãn trong lòng.
- Ghé vào bên đường một chút, Lập Bình đi hỏi xem có chuyện gì.
Hàn Đông nói.
- Dạ, thưa Chủ tịch.
Vương Lập Bình cung kính đáp, đợi Lưu Thiết Quân dừng xe xong, anh ta liền mở cửa xe nhảy xuống.
Một cảnh sát đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy xe Hồng Kỳ đậu ven đường, liền đón đầu Vương Lập Bình, trừng mắt lên, nói:
- Xem cái gì mà xem, có cái gì hay ho mà xem, mau quay về đi, cho xe quay về đi, phía trước không thể đi được.
Vương Lập Bình cười hì hì, nói:
- Nhưng nơi chúng tôi cần đến cách phía trước không bao xa. Cho tôi hỏi mấy người này làm sao vậy, sao lại đứng chắn hết đường làm gì vậy?
- Hỏi nhiều vậy làm gì, nói cho anh biết là không đi được, mau quay lại đi.
Viên cảnh sát đó khá là cảnh giác, không hề trả lời câu hỏi của Vương Lập Bình.
Vương Lập Bình cũng không vội, liền móc bao thuốc lá từ trong túi ra, mời viên cảnh sát một điếu.
Viên cảnh sát vừa nhìn thấy là thuốc lá Trung Hoa, liền nhận lấy rồi nói:
- Cũng không tệ, là thuốc lá Trung Hoa đấy.
- Chỉ là tô điểm vẻ ngoài thôi.
Vương Lập Bình nói.
- Anh lớn, chúng tôi có chút chuyện cần phải đi, tôi thấy phía trước miễn cưỡng cũng có thể đi qua, anh xem có thể dàn xếp một chút được không…
Viên cảnh sát kia liền xua tay, nói:
- Tôi vẫn khuyên anh đừng nên tiếp tục đi về phía trước, những người dân kia đang vô cùng nóng giận, xe đi qua, không chừng lại mất kiểm soát, tới lúc đó người chịu tổn thất vẫn là các anh thôi.
Vương Lập Bình nói:
- Nhưng công việc của chúng tôi rất gấp, những người dân này không có chuyện gì thì chạy tới đây gây náo loạn cái gì, ở nhà không phải tốt hơn sao…
Một điếu thuốc, liền khiến mối quan hệ của Vương Lập Bình và viên cảnh sát được kéo gần hơn, dưới sự dẫn dắt của Vương Lập Bình, hai người nói vài câu, chỉ lát sau Vương Lập Bình đã có thể làm rõ tình hình.
Quay về xe, Vương Lập Bình nói:
- Đã làm sáng tỏ rồi, những người này là vì vấn đề thu hồi đất nông nghiệp làm sân golf Hải Thiên mà tới đây gây náo loạn, bọn họ cảm thấy tiền đền bù không thỏa đáng.
Hàn Đông gật đầu, ngoảnh đầu nói với Vương Tĩnh:
- Trưởng ban thư ký, cô gọi điện cho quận Nghiệp Châu, kêu họ xử lý thỏa đáng đi.
- Dạ, thưa Chủ tịch thành phố.
Vương Tĩnh cầm lấy chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo, bấm số của Chủ tịch quận Nghiệp Châu là Kim Nguyên Hoành, sau khi có người bắt máy, cô liền đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch quận Kim, tôi là Vương Tĩnh, Chủ tịch thành phố Hàn đang ở quận Nghiệp Châu, yêu cầu các vị xử lý thỏa đáng vấn đề thu hồi đất nông nghiệp làm sân golf Hải Thiên, còn nữa, phát sinh chuyện như vậy, tôi lại chỉ thấy cảnh sát giữ gìn trật tự, sao lại không thấy người của Ủy ban nhân dân quận tới làm việc vậy?
Trong lòng Vương Tĩnh có chút khó chịu, cho nên vừa mở miệng đã chất vấn Kim Nguyên Hoành, đồng thời chỉ ngay ra vấn đề của họ trước mặt Hàn Đông.
Kim Nguyên Hoành ở đầu dây bên kia, vốn đã vì chuyện nông dân biểu tình mà vô cùng lúng túng, nay lại nhận được điện thoại của Vương Tĩnh, biết được rằng Hàn Đông đang ở quận Nghiệp Châu, chuyện lần này lại để tân Chủ tịch thành phố bắt gặp, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, dù sao sau khi Hàn Đông tới thành phố Ninh Hải, nhưng chẳng thể hiện gì, nói không chừng chuyện lần này sẽ là một cái cớ không tệ cho Hàn Đông.
Dù sao “tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa”(cán bộ mới nhận chức bao giờ cũng muốn ra oai), đây là điều mà ai ai cũng biết, vì mới nhậm chức, đốt một vài bó đuốc là có thể nắm được quyền chủ động, để mà xây dựng nền móng cơ sở cho cục diện công tác.
- Trưởng ban thư ký, chuyện là như thế này, tôi đang đi khảo sát bên ngoài, hiện tại đang trên đường gấp rút quay về, ban nãy tôi đã liên hệ với Phó chủ tịch quận phân công quản lý, còn có người của Ủy ban nhân dân quận nữa, cùng nhau nghĩ biện pháp khống chế cục diện, về vấn đề sân golf Hải Thiên, tuy vấn đề khá phức tạp, nhưng chúng tôi nhất định cố hết sức giải quyết tốt tất cả các vấn đề.
Vương Tĩnh thản nhiên nói:
- Vậy cứ như thế đi.
Sau đó liền cúp điện thoại, tuy trước mặt Hàn Đông, cô ta luôn tỏ vẻ dịu dàng dễ gần, nhưng trước mặt một số người, cô ta lại là một người phụ nữ có khả năng trong công việc.
Những người phụ nữ trong thể chế, đặc biệt là lãnh đạo nữ, thông thường đều vô cùng lợi hại, khi làm việc, so với lãnh đạo nam còn khó đối phó hơn nhiều, điểm này ai ai cũng biết.
Hàn Đông cũng là lần đầu tiên cảm thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của Vương Tĩnh, trên mặt nở nụ cười mà không nói gì cả.
Là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không thể không có chút quyết đoán nào. Huống chi hiện tại Vương Tĩnh trên một cấp độ cao là đại diện của Hàn Đông, cho nên thái độ cứng rắn hơn một chút, thì đương nhiên sẽ thích hợp hơn.
- Chủ tịch thành phố, ban nãy tôi còn khen quận Nghiệp Châu, không ngờ để anh bắt gặp chuyện thế này.
Vương Tĩnh có chút ngại ngùng giải thích.
Hàn Đông cười, nói:
- Chuyện như vậy, thường xuyên xảy ra ở nước Trung Hoa, mấu chốt là làm sao giải quyết vấn đề, ngoài ra phải từ bên trong hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn, tránh phát sinh sự việc tương tự…
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Tĩnh đổ chuông, cô ta nhìn một chút rồi nói:
- Là điện thoại của Bí thư Quận ủy, Khương Thiên Trác.
Hàn Đông nói:
- Nghe đi!
Đồng thời trong lòng Hàn Đông mơ hồ cảm thấy có chút bi ai, dù bên ngoài có rối loạn như một nồi cháo, nhưng nếu đem so sánh với sự quan tâm của lãnh đạo, thì chẳng là cái gì. Hoặc là trong việc giải quyết vấn đề sân golf Hải Thiên, lãnh đạo Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận Nghiệp Châu chẳng có một chút nhiệt tình nào, nhưng một khi biết có Chủ tịch thành phố như mình đang quan tâm, thì tính tích cực của họ lại được điều động một cách đầy đủ.
Hàn Đông thà để bọn họ tự làm tốt công việc trước, mà cần chính bản thân mình đi quan tâm.
Vương Tĩnh nhận điện thoại, nói vài câu thì che điện thoại, nói:
- Chủ tịch thành phố, Khương Thiên Trác và Kim Nguyên Hoành lập tức sẽ tới đây, bọn họ muốn gặp anh.
Hàn Đông xua xua tay, nói:
- Cứ kêu bọn họ tự giải quyết cho tốt chuyện này rồi hãy nói.
Vương Tĩnh gật đầu, lập tức truyền đạt ý kiến của Hàn Đông, sau đó thì cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Bí thư Quận ủy quận Nghiệp Châu, Khương Thiên Trác tay cầm điện thoại, mặt mày trắng bệch.
Ban nãy ông ta thông qua sự truyền đạt của Chủ tịch quận Kim Nguyên Hoành, mới biết Hàn Đông đã ở hiện trường chứng kiến sự việc, và rất coi trọng chuyện này, ngoài ra Kim Nguyên Hoành còn thêm mắm dặm muối thuật lại thái độ của Vương Tĩnh, khiến cho trong lòng Khương Thiên Trác áp lực gấp đôi, mà bây giờ lời thỉnh cầu muốn đi qua gặp mặt Hàn Đông, đồng thời báo cáo công việc của ông ta cũng bị từ chối, khiến tim ông ta như đang bị treo lơ lửng vậy.
- Chả lẽ Chủ tịch thành phố Hàn muốn đốt cây đuốc đầu tiên ở quận Nghiệp Châu sao?
Khương Thiên Trác buồn bực suy nghĩ, nếu thật như thế, thì ngày tháng làm việc của Bí thư Quận ủy như ông ta, nhất định là sẽ rất gian nan đấy.
Hàn Đông nghe hai người phía sau nói chuyện, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Có làm sao cũng không thể nghĩ, mình mới tới thành phố Ninh Hải được mấy hôm, lại có tin đồn như vậy truyền ra ngoài.
Hơn nữa rất hiển nhiên, cái tin đồn này, phải là người biết nội tình sự việc mới có thể truyền đi được.
Chỉ có điều, cái người biết nội tình sự việc ấy lại có dụng tâm khác, cố ý vặn vẹo chân tướng sự việc một hồi rồi mới truyền ra ngoài. Khiến mọi người cho rằng mình vì muốn đuổi cả nhà Trương Hồng Quang mà bị Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam chất vấn ở buổi tiệc tiếp đón.
“Rốt cuộc là ai cơ chứ, cố ý tung tin đồn như vậy, chỉ vì muốn bôi xấu hình ảnh của mình, thật là quá đáng ghét mà.” Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, buồn bực.
Nếu không phải tối nay Hàn Đông ra ngoài đi dạo, lại vừa hay đi vào quán cà phê này, nếu không, hắn nhất định sẽ không nghe thấy chuyện như thế này.
Hàn Đông đương nhiên chẳng có cách gì để so đo với hai người kia, mặc dù hai người đó cũng thuộc loại đi tung tin đồn.
“Căn nguyên vẫn là ở bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có một số người nhất định là không mong muốn mình có thể phát triển tốt ở thành phố Ninh Hải, cho nên mình vừa tới, bọn chúng đã tìm đủ mọi cách để bôi xấu mình.”
Hai người phía sau vẫn còn tiếp tục nói chuyện, nhưng chủ đề đã được chuyển từ Hàn Đông sang các vấn đề khác, bọn họ đều là người trong thể chế thành phố Ninh Hải, nói toàn những chuyện trong thể chế, ai có quan hệ với ai, vị lãnh đạo nào có quan hệ mờ ám với nhân viên nữ cấp dưới, đủ loại sự việc hoặc thật hoặc giả, đều được bọn chúng nói một cách vô cùng thích thú.
Từ giọng nói của bọn chúng, có thể biết được bọn chúng đã uống rượu, nếu không, phỏng chừng cũng sẽ không nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Dù sao ở chốn quan trường, chỉ cần có một chút theo đuổi hoặc là người đã có một chút phát triển cơ bản, nói chuyện, làm việc đều phải hết sức chú ý. Có khi anh ở bên ngoài nói lung tung chuyện của đơn vị, bị lãnh đạo hoặc đồng nghiệp nghe thấy, việc đó sẽ rất bất lợi cho sự phát triển sau này.
Hàn Đông biết lời nói của chúng không hoàn toàn chân thật, cũng không muốn làm người nghe lén, ban nãy nghe bọn chúng nói về bản thân mình, cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi.
Sau khi vẫy tay ra hiệu cho phục vụ tới để trả tiền, Hàn Đông đứng dậy chuẩn bị quay về.
Lúc đứng dậy, Hàn Đông nhìn hai người đang nói chuyện ở phía sau mình, hai người đó mặt đỏ bừng, rõ ràng đã uống rất nhiều rượu rồi.
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Người đàn ông ngồi đối diện Hàn Đông trừng mắt, quát.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không để ý tới y, xoay người đi ra ngoài.
- Một thằng ngu x…
Gã đàn ông đó vẫn còn ở phía sau lầm bầm.
Hàn Đông lắc lắc đầu, tố chất như vậy, cũng không biết gã đó làm ăn thế nào ở đơn vị nữa.
Nói ra, trong chốn quan trường Trung Hoa, tập hợp rất nhiều nhân tài, tinh hoa, nhưng vì văn hóa quan trường Trung Hoa, vẫn còn có loại văn hóa làm quan thâm căn cố đế như vậy, làm cho nhiều cán bộ ở trước mặt nhân dân, luôn tự cho mình cao hơn người khác một bậc, chẳng coi nhân dân ra cái gì.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân gây ra mâu thuẫn này, mâu thuẫn kia giữa các mối quan hệ giữa cán bộ - quần chúng, Đảng – quần chúng. Đó chẳng phải là do phương châm và chính sách của chúng ta có gì không tốt, chủ yếu là do người chấp pháp có vấn đề, đây gọi là con sâu làm rầu nồi canh.
Chỉ là, trong bất cứ tổ chức, đoàn thể nào, đều có không ít cặn bã, điều này thật khó mà tránh khỏi.
Vì làm một người lãnh đạo, cũng chỉ có thể nói là đã cố gắng sử dụng người thích hợp, để ứng cử viên thích hợp ngồi vào vị trí thích hợp mà thôi. Còn về thuần khiết cả đội ngũ cán bộ, nguyện vọng này tuy là tốt, cũng rất to lớn, nhưng hoàn toàn là dối mình dối người, Hàn Đông cũng sẽ không có suy nghĩ và dự định như vậy.
Trên đường quay về, Hàn Đông hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện ban nãy giữa hai người kia, theo dự đoán, rốt cuộc có thể nói là cố ý truyền tin đồn như vậy ra ngoài.
Có thể nói, những người có mặt trong bữa tiệc đón tiếp ngày hôm đó, đều có khả năng phao tin ra ngoài.
Vì vậy Hàn Đông nghĩ đi nghĩ lại, đều không nghĩ ra được nguyên nhân là tại làm sao.
Huống chi, có một số người, bạn thấy biểu hiện của anh ta ôn hòa tao nhã, thái độ rất tốt, nhưng sau lưng anh ta là con người thế nào, thì chẳng có ai có thể đoán được hết.
Hàn Đông không muốn vì suy đoán mà có cái nhìn thành kiến với một số người, cho nên hắn không nghĩ thêm nữa, vì sự việc như vậy, không phải chỉ dựa vào nghĩ là có thể nghĩ ra được.
- Này! Người bận rộn, không nhận ra sao?
Một âm thanh trong trẻo từ bên cạnh truyền tới.
Hàn Đông sửng sốt, ngoảnh đầu lại nhìn, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Đó là cảnh sát Lam của buổi tối hôm nọ, chỉ thấy cô ấy mặc áo lông trắng toát đi cùng một cô gái vẻ hơi mập mạp một chút.
- Chào cảnh sát Lam, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Hàn Đông cười, nói.
- Haha, đúng vậy! Ban nãy tôi còn tưởng nhận nhầm người, nhìn thấy anh tiếp tục đi về phía trước, còn tưởng anh giả vờ không nhận ra tôi chứ.
Cảnh sát Lam cười nói, một nụ cười vô cùng ngọt ngào, giống như một đóa hoa sặc sỡ nở trong đêm vậy, khiến trong lòng người ta có cảm giác rất sáng sủa.
Hàn Đông cười, nói:
- Sao lại có thể giả như không quen biết chứ, tuy là vào lúc ban đêm nhưng cảnh sát Lam vẫn y như một một minh tinh, khiến cho người ta nhận ra ngay. Ban nãy là do tôi quá chú tâm suy nghĩ sự việc, nhất thời không phản ứng kịp thôi.
Chỉ có thể ở trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp và xa lạ như vậy, Hàn Đông mới có thể thư giãn một chút, lời nói cũng có thể tùy tiện một chút.
Làm quan trong chốn quan trường, theo đà chức vị không ngừng thăng tiến, Hàn Đông càng ngày càng phải coi trọng hình tượng của mình, nói năng hành sự, đều phải thể hiện sự trưởng thành, điềm đạm. Một vị cán bộ cấp cao, nếu như khiến người khác, đặc biệt là khiến cấp trên có ấn tượng anh ta chưa trưởng thành hay không vững chắc, vậy thì tiền đồ sẽ chẳng thể rộng mở được đâu.
- Tinh Tinh, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?
Cô gái bên cạnh cảnh sát Lam hiếu kỳ, hỏi.
Cảnh sát Lam cười nũng nịu, nói:
- Cậu thấy không, là một anh chàng đẹp trai đấy. Đúng rồi, tôi tên là Lam Tinh, đây là đồng nghiệp của tôi, Mã Xuân Linh, anh tên là gì vậy?
- Tôi vừa nghe còn tưởng rằng là Chủ tịch thành phố mới tới của chúng ta đấy, anh biết không, Chủ tịch thành phố cũng tên là Hàn Đông đấy.
- Vậy sao, vậy thì tôi rất lấy làm vinh hạnh rồi.
Hàn Đông nói, trước mặt hai người này, hắn cũng không để lộ ra thân phận của mình.
- Haha, chỉ có điều Chủ tịch thành phố của chúng ta nhất định không thể trẻ tuổi bằng anh, công việc của anh lo xong chưa?
Lam Tinh hỏi, có lẽ nguyên nhân là do cơ duyên chạm mặt lần thứ hai, cho nên cô ấy có vẻ có chút quan tâm.
Hàn Đông nói:
- Vẫn còn sớm, tạm thời còn chưa biết sẽ bận tới khi nào, dù sao trong khoảng thời gian này, sẽ ở lại thành phố Ninh Hải làm việc.
- Thật sao, vậy thì cũng không tệ. Thành phố Ninh Hải là một thành phố rất đẹp, ở đây cũng rất thoải mái đấy.
Lam Tinh cười, nói.
Hàn Đông đáp:
- Đúng vậy, tuy tôi mới đến thành phố Ninh Hải có mấy hôm, nhưng cũng cảm thấy nơi đây rất tuyệt, bây giờ tôi đã yêu thành phố này mất rồi.
- Nếu anh thích, thì có thể sống lâu dài ở đây.
Mã Xuân Linh, đồng nghiệp của Lam Tinh nói.
Hàn Đông đáp:
- Tôi cũng hi vọng như vậy, nhưng có nhiều chuyện bản thân mình không thể tự quyết định được.
Lam Tinh cười khanh khách, nói:
- Cái anh này sao tuổi còn trẻ mà cách nói chuyện lại nghe như ông già vậy.
Hàn Đông bất giác bật cười, hắn tuy đã tuổi rồi, nhưng nhìn vẻ bên ngoài chỉ giống như hơn hai mươi tuổi, cho nên từ góc độ của nhiều người, đôi lúc cách nói chuyện và tuổi tác của hắn thật chẳng tương xứng nhau.
- Tôi già rồi.
Hàn Đông cười, nói.
- Nào có như các cô, giống như hoa mùa xuân vậy, mới đang chớm nở.
Lam Tinh và Mã Xuân Linh ở cùng nhau, vì vậy cũng cùng đường với Hàn Đông.
Hàn Đông trò chuyện suốt dọc đường với bọn họ, biết được bọn họ cùng thuê một phòng, và đều làm việc ở Cục Công an quận Đông Giang.
Nói chuyện suốt dọc đường, tới lúc chia tay, Lam Tinh viết cho Hàn Đông một số điện thoại, bảo Hàn Đông hễ có chuyện gì cần thì có thể liên lạc với cô ta bất cứ lúc nào.
Điều này khiến cho Hàn Đông lập tức rất có cảm tình với cô ta, dưới vẻ ngoài xinh đẹp, còn có một tấm lòng lương thiện, một tâm hồn vui tươi khi giúp đỡ người khác, điều này thật là hiếm có. Cùng với đà phát triển của xã hội và kinh tế, tâm hồn của con người cũng dần dần bị các ham muốn hưởng thu vật chất che lấp, mà những cô gái xinh đẹp lại càng vì nhận được quá nhiều sự khen tặng, theo đuổi của mọi người, cho nên nhiều người đều có tâm lý vô cùng cao ngạo, rất hiếm cô gái được như Lam Tinh.
Hàn Đông cất kỹ số điện thoại của Lam Tinh, cười rồi nói:
- Được! Bữa nào rảnh, tôi mời hai người đi uống cà phê.
- Được thôi, tôi chờ điện thoại của anh.
Lam Tinh dịu dàng nói, vẫy vẫy tay rồi cùng Mã Xuân Linh khoác tay, bước khoan thai mà đi.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi điện cho Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam, cùng ông ta bàn bạc sâu hơn về việc Mặt trận Tổ quốc tiến hành điều tra, nghiên cứu về nông nghiệp trên toàn thành phố.
Điều này khiến cho Trương Bân Nam cực kỳ vui mừng, vì ông ta cảm thấy hành vi của Hàn Đông cho thấy hắn đích thực là muốn làm chuyện gì đó cho nền nông nghiệp, chứ không phải là làm cho có lệ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chín giờ, Hàn Đông cùng Vương Tĩnh đi tới huyện Dao Sơn.
Dựa vào kế hoạch của Hàn Đông, mấy ngày nay sẽ tiến hành đi khảo sát các quận, huyện trên toàn thành phố một lượt, để có thể hiểu rõ hơn tình hình thực tế.
Dựa theo tác phong trước nay của Hàn Đông, khi đi xuống các nơi thị sát, tuyệt đối phải thật gọn nhẹ, không có xe cộ hùng hậu đi cùng, cũng không có ký giả của truyền thông đi theo. Thậm chí trước khi đi, cũng sẽ không báo trước cho phía dưới.
Bởi vì chỉ có như vậy, Hàn Đông cảm giác mới có thể tìm hiểu được tình hình thực tế.
Nếu không, báo trước cho họ, thì họ sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, anh còn có thể đi xem được cái gì chứ.
Dù sao đây chỉ là một lần thị sát sơ qua, nhưng Hàn Đông cũng không hi vọng chỉ là đi lướt qua, hi vọng có thể trong một thời gian ngắn, phát hiện và giải quyết vấn đề.
Thuộc thẩm quyền của thành phố Ninh Hải có 6 quận, 3 thành phố cấp huyện, hai huyện, diện tích toàn thành phố rộng hơn 9400 km2, nhân khẩu có hơn 5 triệu dân. Tổng thể mà nói, kinh tế thành phố Ninh Hải, phía bắc mạnh hơn phía nam, sự phát triển của hai huyện ở phía nam có thể nói là lạc hậu nhất toàn thành phố.
Nơi mà Hàn Đông muốn đi điều tra nghiên cứu trước tiên, đó là huyện Dao Sơn, một trong hai huyện trực thuộc thành phố Ninh Hải. Phía đông huyện Dao Sơn giáp với biển, là một huyện lớn chuyên sản xuất nông nghiệp của thành phố Ninh Hải, cũng là nơi cung cấp rau xanh cho toàn thành phố cho đến các khu vực xung quanh.
Hàn Đông không dùng xe Mercedes Benz, như vậy mục tiêu rất rõ ràng, hắn kêu Lưu Thiết Quân lái một chiếc xe Hồng Kỳ khiêm tốn.
Thư ký Vương Lập Bình ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, còn Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Tĩnh thì ngồi bên cạnh Hàn Đông, trên suốt quãng đường đi đều giới thiệu tình hình cụ thể của huyện Dao Sơn cho Hàn Đông nghe. Cô ta chủ yếu giới thiệu hai phương diện, một là tình hình lãnh đạo của huyện, hai là hiện trạng phát triển mọi mặt kinh tế của huyện, khiến Hàn Đông có ấn tượng tương đối cụ thể về huyện Dao Sơn.
Xe con Hồng Kỳ xuất phát từ Ủy ban nhân dân thành phố đi ra, rất nhanh đã qua quận Thự Quang, tới quận Nghiệp Châu, quận này là quận lớn nhất trong 6 quận trực thuộc thành phố Ninh Hải, nơi đây cách huyện Dao Sơn một vùng biển.
Nhìn qua cửa kính xe, vẻ bề ngoài của quận nội thành Nghiệp Châu cũng khá ổn, sạch sẽ, vệ sinh, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, trên đường đủ loại người đang đi lại, già trẻ trai gái, có người thì nhàn hạ bước đi, có người lại vội vội vàng vàng.
Hàn Đông bỗng cảm thấy cảm giác chúng sinh nườm nượp, còn hiện tại hắn ngồi trong một chiếc xe con, mà dường như là ngăn cách hoàn toàn với những người bên ngoài vậy, lại giống như là ngắm hoa trong sương mù. Chỉ là cái xã hội này, vốn do hàng ngàn hàng vạn nhân dân bình thường tổ hợp thành, mà người làm quan, nếu có cái suy nghĩ cao cao tại thượng, lấy thái độ từ trên nhìn xuống để nhìn tất cả mọi người, nhìn xã hội này, vậy thì chẳng thể nén lòng, thật sự vì bà con bá tính làm việc.
- Sự phát triển mấy năm gần đây của quận Nghiệp Châu quả thật nhanh quá, đối với vấn đề đối ngoại, thu hút đầu tư, đã có những thành tích vượt bậc. Trưởng ban thư ký Vương Tĩnh giới thiệu, nói
- Đây chủ yếu là do quận Nghiệp Châu xây dựng đường lối suy nghĩ phát triển hợp lý, đồng thời tối ưu hóa môi trường đầu tư, bảo đảm những lợi ích hợp pháp của người đầu tư…
Vương Tĩnh làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, nắm rất rõ tình hình của các quận, huyện trong thành phố Ninh Hải, bây giờ cô ta đã hạ quyết tâm sẽ đi theo Hàn Đông làm việc, vì vậy có bất cứ tình hình gì, đều cố gắng nói rõ ràng, để cho Hàn Đông có thể đưa ra những chính sách thích hợp nhất.
Hàn Đông chăm chú lắng nghe, cùng với sự giải thích của Vương Tĩnh, kết hợp với tình hình mà trước đó Hàn Đông tìm hiểu được trong một số tài liệu của Ủy ban nhân dân thành phố, thì những ấn tượng trong đầu Hàn Đông cũng càng ngày càng rõ nét.
Thư ký Vương Lập Bình ngồi bên cạnh tài xế lại rất im lặng, hiện giờ Trưởng ban thư ký đang nói chuyện cùng Chủ tịch thành phố, trừ khi cần thiết, nếu không anh ta sẽ chẳng tự nhiên xen miệng vào.
Lúc này, phía trước đột nhiên hơi kẹt xe, tài xế Lưu Thiết Quân liền giảm tốc độ xuống.
Từng đợt âm thanh ồn ào truyền tới, cho dù cửa kính xe đang đóng rất chặt, nhưng những người trong xe đều có thể nghe thấy.
Sắc mặt Vương Tĩnh có chút ửng hồng, cô vừa mới ở trước mặt Hàn Đông khen lãnh đạo của quận Nghiệp Châu, lời nói còn chưa kịp bay đi hoàn toàn, nếu để Hàn Đông thấy được cảnh gì đó không tốt, há chẳng phải khiến cô rất mất mặt sao.
Con đường phía trước mặt, nhiều người dân đang chen chúc, hơn nữa giữa đám đông còn giơ cao một số biểu ngữ, phía trên viết một vài biểu ngữ như: “Trả lại sức khỏe cho chúng tôi”, “Chúng tôi phải ăn cơm”…
Tuy Hàn Đông không cố ý nhìn, nhưng theo sự di chuyển của xe, có thể nhìn thấy rất rõ ràng những biểu ngữ ấy.
Cảnh sát đã sớm được điều động, một bộ phận được xếp thành hàng dài, đuổi đám đông đang chen lấn giữa lòng đường qua bên cạnh, có người còn cầm loa không ngừng tuyên truyền.
Nhưng so với những người đang vô cùng phẫn nộ kia, thì lực lượng cảnh sát rõ ràng là không đủ.
Từ cách ăn mặc của đám đông có thể thấy, bọn họ chắc đều là nông dân ở vùng ngoại thành.
Sắc mặt Hàn Đông sầm xuống.
Hàn Đông thấy, dân thường của đất nước Trung Hoa, đặc biệt là nông dân, sức chịu đựng vô cùng mãnh liệt, trừ khi là vạn bất đắc dĩ, nếu không bọn họ sẽ chẳng bao giờ phản kháng. Mà hiện tại, nhiều nông dân chạy vào nội thành như vậy, còn viết biểu ngữ, rốt cuộc là vì cái gì đây.
Nhất định là lợi ích của họ bị tổn thất nặng nề, khiến họ không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên mới tập trung ở đây, thông qua cách này để thể hiện sự bất mãn trong lòng.
- Ghé vào bên đường một chút, Lập Bình đi hỏi xem có chuyện gì.
Hàn Đông nói.
- Dạ, thưa Chủ tịch.
Vương Lập Bình cung kính đáp, đợi Lưu Thiết Quân dừng xe xong, anh ta liền mở cửa xe nhảy xuống.
Một cảnh sát đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy xe Hồng Kỳ đậu ven đường, liền đón đầu Vương Lập Bình, trừng mắt lên, nói:
- Xem cái gì mà xem, có cái gì hay ho mà xem, mau quay về đi, cho xe quay về đi, phía trước không thể đi được.
Vương Lập Bình cười hì hì, nói:
- Nhưng nơi chúng tôi cần đến cách phía trước không bao xa. Cho tôi hỏi mấy người này làm sao vậy, sao lại đứng chắn hết đường làm gì vậy?
- Hỏi nhiều vậy làm gì, nói cho anh biết là không đi được, mau quay lại đi.
Viên cảnh sát đó khá là cảnh giác, không hề trả lời câu hỏi của Vương Lập Bình.
Vương Lập Bình cũng không vội, liền móc bao thuốc lá từ trong túi ra, mời viên cảnh sát một điếu.
Viên cảnh sát vừa nhìn thấy là thuốc lá Trung Hoa, liền nhận lấy rồi nói:
- Cũng không tệ, là thuốc lá Trung Hoa đấy.
- Chỉ là tô điểm vẻ ngoài thôi.
Vương Lập Bình nói.
- Anh lớn, chúng tôi có chút chuyện cần phải đi, tôi thấy phía trước miễn cưỡng cũng có thể đi qua, anh xem có thể dàn xếp một chút được không…
Viên cảnh sát kia liền xua tay, nói:
- Tôi vẫn khuyên anh đừng nên tiếp tục đi về phía trước, những người dân kia đang vô cùng nóng giận, xe đi qua, không chừng lại mất kiểm soát, tới lúc đó người chịu tổn thất vẫn là các anh thôi.
Vương Lập Bình nói:
- Nhưng công việc của chúng tôi rất gấp, những người dân này không có chuyện gì thì chạy tới đây gây náo loạn cái gì, ở nhà không phải tốt hơn sao…
Một điếu thuốc, liền khiến mối quan hệ của Vương Lập Bình và viên cảnh sát được kéo gần hơn, dưới sự dẫn dắt của Vương Lập Bình, hai người nói vài câu, chỉ lát sau Vương Lập Bình đã có thể làm rõ tình hình.
Quay về xe, Vương Lập Bình nói:
- Đã làm sáng tỏ rồi, những người này là vì vấn đề thu hồi đất nông nghiệp làm sân golf Hải Thiên mà tới đây gây náo loạn, bọn họ cảm thấy tiền đền bù không thỏa đáng.
Hàn Đông gật đầu, ngoảnh đầu nói với Vương Tĩnh:
- Trưởng ban thư ký, cô gọi điện cho quận Nghiệp Châu, kêu họ xử lý thỏa đáng đi.
- Dạ, thưa Chủ tịch thành phố.
Vương Tĩnh cầm lấy chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo, bấm số của Chủ tịch quận Nghiệp Châu là Kim Nguyên Hoành, sau khi có người bắt máy, cô liền đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch quận Kim, tôi là Vương Tĩnh, Chủ tịch thành phố Hàn đang ở quận Nghiệp Châu, yêu cầu các vị xử lý thỏa đáng vấn đề thu hồi đất nông nghiệp làm sân golf Hải Thiên, còn nữa, phát sinh chuyện như vậy, tôi lại chỉ thấy cảnh sát giữ gìn trật tự, sao lại không thấy người của Ủy ban nhân dân quận tới làm việc vậy?
Trong lòng Vương Tĩnh có chút khó chịu, cho nên vừa mở miệng đã chất vấn Kim Nguyên Hoành, đồng thời chỉ ngay ra vấn đề của họ trước mặt Hàn Đông.
Kim Nguyên Hoành ở đầu dây bên kia, vốn đã vì chuyện nông dân biểu tình mà vô cùng lúng túng, nay lại nhận được điện thoại của Vương Tĩnh, biết được rằng Hàn Đông đang ở quận Nghiệp Châu, chuyện lần này lại để tân Chủ tịch thành phố bắt gặp, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, dù sao sau khi Hàn Đông tới thành phố Ninh Hải, nhưng chẳng thể hiện gì, nói không chừng chuyện lần này sẽ là một cái cớ không tệ cho Hàn Đông.
Dù sao “tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa”(cán bộ mới nhận chức bao giờ cũng muốn ra oai), đây là điều mà ai ai cũng biết, vì mới nhậm chức, đốt một vài bó đuốc là có thể nắm được quyền chủ động, để mà xây dựng nền móng cơ sở cho cục diện công tác.
- Trưởng ban thư ký, chuyện là như thế này, tôi đang đi khảo sát bên ngoài, hiện tại đang trên đường gấp rút quay về, ban nãy tôi đã liên hệ với Phó chủ tịch quận phân công quản lý, còn có người của Ủy ban nhân dân quận nữa, cùng nhau nghĩ biện pháp khống chế cục diện, về vấn đề sân golf Hải Thiên, tuy vấn đề khá phức tạp, nhưng chúng tôi nhất định cố hết sức giải quyết tốt tất cả các vấn đề.
Vương Tĩnh thản nhiên nói:
- Vậy cứ như thế đi.
Sau đó liền cúp điện thoại, tuy trước mặt Hàn Đông, cô ta luôn tỏ vẻ dịu dàng dễ gần, nhưng trước mặt một số người, cô ta lại là một người phụ nữ có khả năng trong công việc.
Những người phụ nữ trong thể chế, đặc biệt là lãnh đạo nữ, thông thường đều vô cùng lợi hại, khi làm việc, so với lãnh đạo nam còn khó đối phó hơn nhiều, điểm này ai ai cũng biết.
Hàn Đông cũng là lần đầu tiên cảm thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của Vương Tĩnh, trên mặt nở nụ cười mà không nói gì cả.
Là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, không thể không có chút quyết đoán nào. Huống chi hiện tại Vương Tĩnh trên một cấp độ cao là đại diện của Hàn Đông, cho nên thái độ cứng rắn hơn một chút, thì đương nhiên sẽ thích hợp hơn.
- Chủ tịch thành phố, ban nãy tôi còn khen quận Nghiệp Châu, không ngờ để anh bắt gặp chuyện thế này.
Vương Tĩnh có chút ngại ngùng giải thích.
Hàn Đông cười, nói:
- Chuyện như vậy, thường xuyên xảy ra ở nước Trung Hoa, mấu chốt là làm sao giải quyết vấn đề, ngoài ra phải từ bên trong hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn, tránh phát sinh sự việc tương tự…
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Tĩnh đổ chuông, cô ta nhìn một chút rồi nói:
- Là điện thoại của Bí thư Quận ủy, Khương Thiên Trác.
Hàn Đông nói:
- Nghe đi!
Đồng thời trong lòng Hàn Đông mơ hồ cảm thấy có chút bi ai, dù bên ngoài có rối loạn như một nồi cháo, nhưng nếu đem so sánh với sự quan tâm của lãnh đạo, thì chẳng là cái gì. Hoặc là trong việc giải quyết vấn đề sân golf Hải Thiên, lãnh đạo Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận Nghiệp Châu chẳng có một chút nhiệt tình nào, nhưng một khi biết có Chủ tịch thành phố như mình đang quan tâm, thì tính tích cực của họ lại được điều động một cách đầy đủ.
Hàn Đông thà để bọn họ tự làm tốt công việc trước, mà cần chính bản thân mình đi quan tâm.
Vương Tĩnh nhận điện thoại, nói vài câu thì che điện thoại, nói:
- Chủ tịch thành phố, Khương Thiên Trác và Kim Nguyên Hoành lập tức sẽ tới đây, bọn họ muốn gặp anh.
Hàn Đông xua xua tay, nói:
- Cứ kêu bọn họ tự giải quyết cho tốt chuyện này rồi hãy nói.
Vương Tĩnh gật đầu, lập tức truyền đạt ý kiến của Hàn Đông, sau đó thì cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Bí thư Quận ủy quận Nghiệp Châu, Khương Thiên Trác tay cầm điện thoại, mặt mày trắng bệch.
Ban nãy ông ta thông qua sự truyền đạt của Chủ tịch quận Kim Nguyên Hoành, mới biết Hàn Đông đã ở hiện trường chứng kiến sự việc, và rất coi trọng chuyện này, ngoài ra Kim Nguyên Hoành còn thêm mắm dặm muối thuật lại thái độ của Vương Tĩnh, khiến cho trong lòng Khương Thiên Trác áp lực gấp đôi, mà bây giờ lời thỉnh cầu muốn đi qua gặp mặt Hàn Đông, đồng thời báo cáo công việc của ông ta cũng bị từ chối, khiến tim ông ta như đang bị treo lơ lửng vậy.
- Chả lẽ Chủ tịch thành phố Hàn muốn đốt cây đuốc đầu tiên ở quận Nghiệp Châu sao?
Khương Thiên Trác buồn bực suy nghĩ, nếu thật như thế, thì ngày tháng làm việc của Bí thư Quận ủy như ông ta, nhất định là sẽ rất gian nan đấy.