Hàn Đông tự suy nghĩ về vấn đề các sinh viên tốt nghiệp quay về thôn công tác, không chỉ đơn thuần coi đây là một cách bồi dưỡng cán bộ, mà còn cần phải liên kết giữa việc lên kế hoạch cho sinh viên tốt nghiệp xong về thôn làm việc và phát triển nông nghiệp với việc nâng cao trình độ phát triển kinh tế nông thôn. Dù sao thì tầm nhìn của sinh viên cũng tương đối mở mang, suy nghĩ khá nhạy bén, nếu có thể giúp họ phát huy hết khả năng của mình thì đối với sự phát triển của nông thôn mà nói, cực kỳ có ý nghĩa.
Theo như cách nghĩ của Hàn Đông, nhất định phải thực hiện được quy hoạch “mỗi một làng có một sinh viên về công tác”.
Đương nhiên cũng không thể chỉ đưa các sinh viên tốt nghiệp về làm ở thôn xã xong rồi không quan tâm nữa, mà phải làm tốt công tác theo dõi bồi dưỡng, chỉ đạo, hơn nữa phải giúp họ có điều kiện thuận lợi để phát triển nhanh, chỉ có như thế mới có thể có càng nhiều người tình nguyện cống hiến làm việc ở nông thôn. Hơn nữa những sinh viên về nông thôn làm việc trưởng thành từ những công việc nhỏ nhất, như vậy chờ đến khi họ trở thành lãnh đạo sẽ đặc biệt quen với tình hình ở nông thôn, khi làm việc sẽ càng có cơ sở quần chúng, hoặc có thể làm một số việc có ích cho dân chúng.
Đương nhiên, đây là công trình lâu dài của một hệ thống, muốn đạt được tác dụng lớn nhất thì không phải nhất thời mà có thể đạt được ngay. Bạn chỉ có thể nỗ lực ngay từ bây giờ, còn hơn là không làm gì cả.
Học sinh mặc âu phục đã từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, chăm chú lắng nghe lời Hàn Đông nói, trong lòng âm thầm suy nghĩ:
“Suy nghĩ của Chủ tịch Thành phố Hàn rất hoàn mỹ, chỉ là không biết lời anh ta nói có đúng không. Dù sao việc lớn như vậy, không thể một mình anh ta nói được là được.”
Học sinh mặc âu phục này nghĩ, Hàn Đông có thể là Phó chủ tịch Thành phố Ninh Hải, hoặc là trợ lý của chủ tịch gì đó, cho nên những gì hắn nói mặc dù nghe rất hay nhưng muốn trở thành hiện thực thì lại là một chuyện khác.
“Cứ coi như là trợ lý cho Chủ tịch thành phố đi chăng nữa thì người này cũng leo lên quá nhanh rồi, cha mình đã vất vả mấy chục năm cũng chỉ là giám đốc sở thôi. Anh ta đến tuổi của cha mình thì còn leo cao hơn nữa.”
Học sinh mặc âu phục trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa ngưỡng mộ, trong lòng âm thầm quyết định:
“Bất kể là như thế nào, đến cơ sở đi làm cũng đã là tốt rồi, bố mình không phải thường xuyên nói mình không thể chịu khổ hay sao, vậy thì mình sẽ cho ông ấy thấy.”
Chờ Hàn Đông sau khi rời khỏi đám đông vây quanh, học sinh mặc âu phục liền rút ra bản sơ yếu lí lịch của mình, đưa ra trước mặt nhân viên công tác trên mũi có tàn nhang:
- Xin chào, tôi là Chu Vũ Khê, tôi muốn đăng ký sinh viên quan thôn, đây là sơ yếu lý lịch của tôi.
Tự dưng thái độ của nhân viên công tác lại ân cần hơn nhiều, tiếp nhận sơ yếu lý lịch của Chu Vũ Khê mang đến phù hợp với điều kiện cơ bản, liền lấy ra một tờ đăng ký, nói với anh ta:
- Đây là biểu mẫu, anh điền đi…
Tên mập đi khệ nệ rót một cốc nước đặt trước mặt Chu Vũ Khê nói:
- Ngồi xuống cứ từ từ điền nhé.
- Cảm ơn.
Chu Vũ Khê dường như không hề để bụng những chuyện không vui trước đây nữa, khẽ cười với tên mập, rồi ngồi xuống bắt đầu điền vào biểu mẫu.
Tên mập nhìn thấy chữ mà Chu Vũ Khê viết, càng lớn tiếng khen ngợi:
- Anh bạn, chữ của anh viết rất đẹp, tôi nhìn sắp thành thư pháp gia rồi.
Chu Vũ Khê đỏ mặt, khiêm tốn nói:
- Đâu có, tôi chỉ là tùy ý luyện chơi chút thôi.
Tên mập nói:
- Tùy ý luyện chơi mà viết đẹp thế này thì nếu chăm chỉ luyện chẳng phải sẽ giành hết bát cơm của các nhà thư pháp gia sao.
- Được rồi, tiểu Ôn, nhanh chóng đi làm việc đi.
Người trực tiếp phụ trách tuyển dụng lần này - Vương Hồng Bác nói với vẻ khó chịu, ông ta đương nhiên hiểu ý của tên mập, tuy nhiên, lần này các bên gian bao quanh bởi rất nhiều người dân, cho nên phải nhanh chóng làm tốt công việc. Vừa nãy, mặc dù Hàn Đông ngay trước khi rời đi đã bắt tay với anh ta, nhưng trong trái tim anh ta một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh, có vẻ như máu trong toàn bộ cơ thể được thắp sáng, anh cảm thấy một điều của các cán bộ thôn đã tốt nghiệp đại học, nói không chừng có thể thực sự có thể tham gia vào các hoạt động, mà sau này bản thân có thể nắm bắt cơ hội, hoặc thậm chí có thể có được sự chú ý của Hàn Đông.
Là Phó cục trưởng phòng nhân sự của UBND thành phố, Vương Hồng Bác tuổi không phải là lớn, chỉ cần có cơ hội, tương lai có thể được lên chức, thậm chí làm đến Phó giám đốc sở, cấp giám đốc sở nhất định đều có hy vọng. Nếu muốn được thăng chức, thì nhất định phải nắm bắt cơ hội, đối với ông ta hiện giờ mà nói, việc sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học về làm cho thôn xã, nói không chừng chính là một cơ hội rất tốt. Bởi vì ông ta cảm thấy Hàn Đông dường như muốn dốc sức cho việc này.
“Chủ tịch thành phố Hàn đã có vị trí vững chắc ở thành phố Ninh Hải, với vị trí đó chỉ lo tương lai sẽ thay thế Lam Nghiệp trở thành nhân vật số một của thành phố Ninh Hải, kế hoạch hiện nay của anh ta, thậm chí có thế nói đã suy xét đến yêu cầu sau này. Dù sao bồi dưỡng đội ngũ cán bộ chủ yếu vẫn là trách nhiệm của thành ủy, nhưng mà Chủ tịch thành phố Hàn vẫn dày công suy nghĩ về việc này, mặc dù nói là liên kết tốt với phát triển kinh tế nông thôn nhưng chắc cũng là một hành động “nông thôn bao quanh thành thị”
Nghĩ đến đây, Vương Hồng Bá cả người tràn đầy động lực, nhìn thấy các sinh viên xung quanh đến đăng ký, trên mặt ông nở nụ cười sung mãn, tự mình giảng giải cho mọi người về điều kiện đăng ký, thủ tục …
Chu Vũ Khê giờ này đã điền xong bản đăng ký, nhìn thấy bên cạnh mình đã vây quanh không ít sinh viên đại học như mình, trong lòng nghĩ thầm, lúc trước ở đây đâu có nhiều người như vậy, bây giờ lại vây quanh nhiều người như vậy, xem ra đây chủ yếu là vì lời nói –của Chủ tịch thành phố Hàn nên mới dẫn tới phản ứng này.
Đi ra bên ngoài đám người, Chu Vũ Khê tìm chỗ ngồi xuống, mở ra kẹp tài liệu, trong đó có đơn phỏng vấn của mấy đơn vị, ngẫm nghĩ một chút, anh dùng lực xé chúng thành nhiều mảnh, đi đến chỗ thùng rác rồi vứt vào thùng.
“Mình quyết định rồi, mình về nông thôn đi làm, và phải làm ra thành tích, xem về sau bố còn nói gì tôi.
Tiếng trong hội trường rất ồn ào, Chu Vũ Khê như là một người mới được sống lại, trong lòng cảm giác mình như một con Hạc đang đứng trong đàn gà.
Nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi, Chu Vũ Khê ra khỏi hội trường, đi lên 1 tuyến xe ở bến xe buýt bên ngoài trung tâm hội trường, khoảng nửa tiếng sau, Chu Vũ Khê xuống xe, rồi đi thẳng đến tiểu khu thành ủy thành phố. Sau khi đi vào vườn quất, anh ta đi tới biệt thự số 7, chủ nhà của biệt thự này là Chu Tân - ủy viên thường vụ thành ủy, phó bí thư thành ủy thành phố Ninh Hải, bí thư Đảng ủy khu công nghệ cao TP Ninh Hải.
Chu Vũ Khê chính là con của Chu Tân, năm nay tốt nghiệp đại học, vốn Chu Tân chuẩn bị xin việc cho anh ta, nhưng Chu Vũ Khê từ chối, vì Chu Vũ Khê muốn tự đi xin việc để khẳng định bản thân.
Chu Tân tuy là lãnh đạo của thành phố Ninh Hải, nhưng với đứa con mình lại không có cách nào, chỉ có thể mặc kệ nó, chuẩn bị chờ nó vấp phải trắc trở rồi ra tay sau. Hơn nữa Chu Tân thấy như thế cũng có thể là 1 chuyện tốt đối với Chu Vũ Khê, vì từ nhỏ gia đinh điều kiện rất tốt, Chu Vũ Khê chưa gặp suy sụp gì, được nuông chiều từ bé, hơn nữa là bà xã quá cưng chiều nó, khiến hắn từ khi nhỏ đã rất cứng đầu và bướng bỉnh, tính cách như vậy khi bước ra xã hội chắc sẽ đầu rơi máu chảy, sớm một chút cho nó chịu chút đau khổ cũng tốt.
Đúng 12 giờ trưa, một chiếc xe ô-tô Audi dừng ở trước cửa biệt thự số 7, thư ký của Chu Tân xuống xe từ vị trí lái phụ, mở cửa cho Chu Tân, đồng thời dùng tay che phía trên của cửa xe, để tránh lúc Chu Tân xuống xe bị va vào đầu.
Chu Vũ Khê đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cười khểnh, trong lòng nghĩ thầm, thư ký kia làm cũng đủ vất vả.
Chu Tân bước vào cửa, thấy con mình đang quay lưng đứng bên cạnh cửa sổ, lúc quay người lại, trên mặt dường như tràn đầy một tia sáng kỳ lạ.
– Tiểu Khê, thế nào rồi, hôm nay có thu hoạch gì không?
Tuy Chu Tân ở đơn vị là một người dáng nghiêm túc, nhưng ở nhà lại là vẻ mặt tươi cười, rất tình cảm hòa thuận.
- Thu hoạch lớn lắm.
Chu Vũ Khê không kìm nổi đắc ý trong lòng, anh tin rằng sau khi bố nghe thấy quyết định của mình, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
- Vậy à, thế nói cho bố nghe xem nào, con tìm được công việc gì rồi?
Chu Tân cười nói, ngồi trên ghế so-fa.
Chu Vũ Khê đi đến trước mặt bố, vẻ mặt có vẻ rất tập trung, nói:
- Bố, hôm nay con đưa tất cả 7 bộ sơ yếu lý lịch, có 6 đơn vị thông báo con đi phỏng vấn…
- Haha, bố tưởng con xin được việc rồi, hóa ra chỉ là thông báo đi phỏng vấn à.
Chu Tân cười.
Chu Vũ Khê cũng không vội, nói tiếp:
- Nhưng con xé bỏ 6 đơn thông báo phỏng vấn này rồi.
- Ừ?
Chu Tân nhìn Chu Vũ Khê một cách nghi hoặc, hỏi:
- Tại sao lại thế?
- Bởi vì con quyết định rồi
Chu Vũ Khê kéo dài ngữ điệu,
- Con muốn về nông thôn làm việc, đến cơ sở để rèn luyện.
- Cái gì?
Mặt cười của Chu Tân biến mất,
- Con nói cái gì, tốt nghiệp đại học về nông thôn làm việc?
- Vâng, con đi đăng ký kế hoạch sinh viên về nông thông làm việc của thành phố Ninh Hải rồi, với điều kiện của con, chắc chắn sẽ được tuyển, đến lúc đấy con phải về nông thôn làm việc, sống ở đấy một thời gian.
Chu Vũ Khê nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiện của bố, càng ưỡn cao ngực lên.
Chu Tân quyết đoán vẫy tay nói:
- không được, chuyện này không thể như thế này được. Con có biết chuyện sinh viên về nông thông làm việc là như thế nào không?
Chu Vũ Khê nói 1 cách kiêu ngạo:
- Con đương nhiên là biết rồi, bố có biết không, hôm nay lúc con đi đăng ký, con gặp Chủ tịch thành phố Hàn của đơn vị bố, à, có lẽ là trợ lý Chủ tịch thành phố. Trông cũng trẻ, con nghe ông ta nói về chuyện sinh viên về nông thôn làm việc, con cảm thấy con đi nông thôn rèn luyện một chút cũng tốt, với cả còn có thể làm những chuyện thực tiễn.
- Chủ tịch thành phố Hàn…
Chu Tân sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Chủ tịch thành phố Hàn kia dáng như nào?
- Dáng như nào, cũng chỉ là hai con mắt một mũi, có gì lạ đâu ạ, nhưng ông ta rất trẻ, trông chắc cũng chẳng hơn con được mấy tuổi, thế mà đã làm trợ lý của Chủ tịch thành phố rồi, đương nhiên rồi, tuy là trẻ, nhưng những gì ông ta nói cũng không sai, chắc cũng là một người làm chuyện thực tế. Con cũng là nghe xong lời của ông ta, mới quyết tâm về nông thôn làm việc.
- Có phải trợ lý Chủ tịch thành phố đâu, đó là Chủ tịch thành phố đấy!
Chu Tân nói một cách không vui, ông không thể nào nghĩ đến con mình vì vài câu nói của Hàn Đông mà quyết định về nông thôn làm việc, đây là chuyện thế nào, với cả sao Hàn Đông lại đi xa thế để đến hội triển nói về chuyện sinh viên về nông thông làm việc vậy, hắn ta muốn làm gì vậy?