- - Chủ tịch thành phố, lần này bên phía Hội đồng nhân dân chắc không có vấn đề gì chứ?
Lôi Hữu Hạ hỏi, Hội nghị thường vụ vừa kết thúc, anh ta liền cùng với Tống Kiến Quốc đi tới văn phòng của Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông đã hoàn toàn nắm giữ đại cục của thành phố Ninh Hải, bởi vậy Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ càng thêm quyết tâm đứng về phía Hàn Đông.
Hội nghị thường vụ hôm nay, điều chỉnh rất nhiều chức vụ, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ đều có thu hoạch.
Bọn họ đương nhiên cũng rất vui mừng, dù sao đi theo Hàn Đông, lợi ích có được không ít, có thể tiến thêm một bước mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ở thành phố Ninh Hải, cớ sao lại không làm chứ.
Nhưng bây giờ hai người bọn họ cũng bởi vì lợi ích mà xây dựng quan hệ liên minh với Hàn Đông khá chặt chẽ, không có nghĩa là hai người bọn họ gia nhập dưới trướng Hàn Đông, trở thành một thành viên của nhà họ Hàn.
Dù sao hai người bọn họ ở trong tỉnh cũng có chỗ dựa, bọn họ cũng không thể tùy ý thay đổi phe cánh.
Đây chính là một đặc điểm lớn trong quan trường Trung Hoa, người không cùng phe cánh cũng có thể vì cùng chung lợi ích mà đạt thành liên minh cùng hành động. Cùng lúc đó, cho dù người cùng một phe cánh, cũng có thể vì cạnh tranh lẫn nhau, quan hệ cũng không tốt lắm, tranh đấu với nhau cũng vô cùng gay gắt. Tình hình này bất luận là ở phe phái nào cũng đều tồn tại, dù sao cùng trong một phe phái, tài nguyên có hạn, vị trí cũng có hạn, một vị trí trọng yếu bị một người chiếm lấy, như vậy người khác chỉ có thể chiếm vị trí thứ yếu, như vậy phát triển sẽ phải đi sau rồi.
Bất kể là ai trong quan trường, có ai không muốn mình có thể thuận lợi đi lên.
Bởi vậy đối với người ngáng đường phát triển của mình, cũng không có mấy người sẽ can tâm bị người khác vượt qua.
Cũng bởi vì như vậy chốn quan trường là nơi cạnh tranh kịch liệt. Có thể nói, trong quan trường cạnh tranh có ở khắp mọi nơi mọi lúc, hơn nữa phương thức cạnh tranh cũng là mọi thủ đoạn, mọi chiêu trò, nếu không người ta sẽ không nói người thông minh đều đi làm quan rồi.
Bây giờ Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ thông qua hợp tác với Hàn Đông, để nâng cao thực lực của mình, tích lũy lực lượng, đạt được mục đích phát triển tốt hơn nữa.
Mà bọn họ cũng biết, Hàn Đông nếu muốn làm ra sự nghiệp ở thành phố Ninh Hải, phải có được sự ủng hộ của đám người như mình, như vậy mới có thể giảm bớt rất nhiều sức lực cho hắn.
Bởi vậy, giữa mấy người cùng chung lợi ích, làm cho bọn họ nhanh chóng đi đến bên nhau.
Hơn nữa chỉ cần lợi ích chung còn tồn tại, như vậy hợp tác giữa bọn họ vẫn có thể duy trì.
Lôi Hữu Hạ sở dĩ nhắc tới chuyện của Hội đồng nhân dân chủ yếu là suy nghĩ đến lần trước, mọi người đã từng làm cho ứng cử viên được Hội nghị thường vụ thông qua rồi không được lựa chọn, ửng cử viên được Hội nghị thường vụ Thành ủy lần này thông qua đều là người của Hàn Đông, nếu Hội đồng nhân dân lần này lại cản trở, như vậy cũng rất phẫn nộ.
Không đợi Hàn Đông tỏ thái độ, Tống Kiến Quốc cười cười, nói:
- - Phó chủ tịch thành phố Lôi không cần lo lắng, tình thế bây giờ đúng là lúc chúng ta cố gắng phấn đấu làm nên một sự nghiệp lớn, tôi tin rằng tương lai của thành phố Ninh Hải sẽ vô cùng tốt đẹp, về phần những người khác, tôi tin là giác ngộ của bọn họ cũng không đến nỗi quá thấp, tin rằng bọn họ có thể nhận rõ tình thế, không gây trở ngại cho sự phát triển của thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, xem ra Tống Kiến Quốc bây giờ hoàn toàn hiểu rõ tình thế, cho dù Tạ Minh Huy và Lam Nghiệp cùng một giuộc, nhưng trong thời điểm mấu chốt này, thách Tạ Minh Huy lão cũng không dám khoác lác.
Đương nhiên rồi, sau này sẽ như thế nào thì rất khó nói. Dù sao Tạ Minh Huy từ ban đầu đã kiên quyết đứng về phe Lam Nghiệp, phỏng chừng lão ta nhất định sẽ nghĩ cách làm khó mình.
Nhưng Hàn Đông cũng không sợ, Tạ Minh Huy cũng không thể làm quá đáng, nếu không đừng nói Hàn Đông sẽ xử lý lão ta, đến cả người bên trên cũng sẽ không để cho lão ta làm bậy.
- - Phó chủ tịch thành phố Tống nói đúng, bây giờ chúng ta nhất định phải trấn tĩnh tinh thần, toàn lực ứng phó, đẩy mạnh phát triển các phương diện của thành phố chúng ta. Chỉ có phát triển mới có thể giải quyết vấn đề, phát triển tốt rồi, những vấn đề khác cũng sẽ giải quyết dễ dàng, phát triển là đầu mối chính, là mục tiêu, nắm bắt được đầu mối, mục tiêu này thì các phương diện khác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bây giờ mấy công việc trọng điểm của thành phố chúng ta, phải kiên trì nắm bắt, một là công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, công việc này đã khua chiêng gõ trống ở quận Tân Giang rồi, đương nhiên mọi người phải suy nghĩ nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn đến tiến triển của công tác này.
- - Hai là nhất định phải nắm chắc việc xây dựng đội ngũ cán bộ, tiền đề của việc làm tốt công việc là dùng người cho tốt, quản lý người cho tốt, chỉ cần tạo ra được một đội ngũ cán bộ nhân viên hạng nhất mới có thể làm ra được thành tích. Đặc biệt là bây giờ các đơn vị cơ sở toàn các huyện đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị tuyển cử cho nhiệm kỳ mới, công tác tuyển cử của Đại biểu Đảng các cấp, đại biểu Hội đồng nhân dân cũng đang tiến hành, là một cán bộ lãnh đạo, chúng ta phải nghiêm chỉnh thực thi chức trách, tăng cường giám sát, ngăn chặn các hiện tượng vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương, đảm bảo tính hiệu quả của việc tuyển cử đại biểu các cấp, để cho các đại biểu có thể thực sự phát huy tác dụng đại biểu.
- - Ba là phải đặc biệt coi trọng xây dựng tổ chức cơ sở nông thôn, phải thúc đẩy mạnh mẽ triển khai công tác sinh viên nhậm chức ở nông thôn, thiết thực làm được một thôn một sinh viên, nỗ lực phát huy tác dụng thực tế của sinh viên ở cơ sở. Phải xây dựng một môi trường phát triển tốt, hấp dẫn càng nhiều sinh viên ưu tú xuống cơ sở, xuống nông thôn để rèn luyện phát triển.
- - Bốn là phải tăng cường chỉnh đốn ngành nghề, đả kích các loại làm mưa làm gió bất chính.
Lần này thông qua chỉnh đốn đối với ngành nghề xây dựng, để cho chúng ta thêm một bước nhận thức được, phải thiết thực bảo vệ lợi ích của nhân dân, phải bắt đầu từ việc nhỏ, phải đột phá từ chỗ khó, phải không ngần ngại phá vỡ một số đã có được lợi ích, chỉ có như vậy các ngành nghề liên quan mới có thể phát triển mạnh khỏe, lợi ích của nhân dân mới có thể được đảm bảo có hiệu quả, kinh tế xã hội của chúng ta mới có thể phát triển ổn định. Ở đây chúng ta phải thiết thực lợi dụng điều kiện của phương diện như quy chế xây dựng địa phương của thành phố cấp Phó tỉnh, hoàn thiện có tính định hướng các quy định pháp luật, một là đặt cơ sở tốt cho sự phát triển hài hòa của thành phố chúng ta, hai là cung cấp kinh nghiệm tương ứng cho toàn quốc giải quyết vấn đề tương tự.
- - Đương nhiên những ý nghĩ này còn có chỗ chưa hoàn thiện, cần mọi người chúng ta cùng cố gắng, không ngừng đi thăm dò, hoàn thiện. Tôi tin rằng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chân thành hợp tác, ngày mai của thành phố Ninh Hải nhất định sẽ càng tốt đẹp.
Hàn Đông chậm rãi nói ra những ý tưởng và chủ ý trong lòng.
Bây giờ đã nắm giữ được đại cục thành phố Ninh Hải, như vậy Hàn Đông liền có ý chí mạnh mẽ chuẩn bị bắt đầu làm lớn một phen.
Mà trước đây, Hàn Đông cùng với các Ủy viên thường vụ đi sâu giao lưu trao đổi, trước tiên làm tốt công tác tư tưởng của bọn họ, sau khi thống nhất tư tưởng, lại từng bước thúc đẩy.
Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ lắng nghe, hai người trong lòng cảm thấy khiếp sợ, lại thấy vui mừng.
Bọn họ khiếp sợ là không ngờ Hàn Đông lại nghĩ xa như vậy, hoàn toàn là đứng ở góc độ và quan điểm của bàn cờ toàn thành phố để nhìn nhận vấn đề, đây đã có chút vượt qua chức trách của Chủ tịch thành phố rồi. Bởi vậy có thể thấy được Hàn Đông người này đầy dã tâm, sợ nhất hắn không bao lâu nữa sẽ đuổi Lam Nghiệp đi, sau đó thay thế vào.
Bọn họ vui mừng chính là Hàn Đông có nhiều ý tưởng như vậy, như vậy nhất định phải có được sự ủng hộ của bọn họ, mà bọn họ đang trong quá trình ủng hộ Hàn Đông, cũng có thể tích lũy được thành tích, thì cớ sao mà không làm chứ.
Thật ra thì bọn họ là tình nguyện cùng với nhân vật số một có dã tâm và năng nổ đi tranh đấu, so với một người lãnh đạo gìn giữ có thừa mở rộng không đủ còn tốt hơn.
Bọn họ đầy kỳ vọng vào con đường làm quan của mình, đương nhiên không hy vọng cả ngày vô dụng, nói thật ra bọn họ bây giờ tình nguyện bận một chút, mệt một chút, còn hơn cả ngày không có việc gì.
- - Chủ tịch thành phố, có anh dẫn dắt, chúng tôi nhất định có thể làm được một sự nghiệp. Phát triển của thành phố Ninh Hải mấy năm nay mặc dù không chậm, nhưng đã dần dần mất đi sức sống, mất đi hy vọng vươn lên mãnh liệt, nếu cứ kéo dài như vậy các hạng mục phát triển của thành phố Ninh Hải chắc chắn sẽ dần dần lùi bước, vừa mới nghe Chủ tịch thành phố Hàn Đông đưa ra mấy điểm, nếu bổ sung đầy đủ thêm sẽ là một bản kế hoạch kiến thiết làm cho người ta tinh thần phấn chấn, có được bản kế hoạch này, chúng ta sẽ có một hướng phấn đấu càng rõ ràng hơn, có một mục tiêu càng đúng đắn hơn…
Trong lời nói của Tống Kiến Quốc đầy sự khen tặng, làm cho Lôi Hữu Hạ ở bên cạnh trong lòng không khỏi khinh bỉ.
- - Đúng vậy, có sự lãnh đạo kiên cường của Chủ tịch thành phố Hàn, lòng tin của chúng tôi càng được củng cố, chúng tôi càng thêm hăng hái, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định có thể làm tốt công tác ở thành phố Ninh Hải.
Lôi Hữu Hạ vừa mở miệng cũng không khỏi ca tụng Hàn Đông.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Tiền đồ là tươi sáng, nhưng quá trình cần phải chúng ta cùng cố gắng mới được.
Ba người lại hàn huyên một hồi, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ liền cáo từ.
Hàn Đông xem tài liệu một lát, vừa xem đã đến giờ tan làm rồi, bèn thu xếp một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mà Vương Lập Bình đã sớm chuẩn bị xong, thấy thế nhanh chóng đi theo phía sau Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông đã chuyển ra khỏi Tùng Viên, đến sống ở biệt thự Nam Hồ.
Cho dù cha con Tạ Nguyên Bình ở Tập đoàn Viễn Đại đều đã bị bắt giam rồi, sắp phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng cũng không có nghĩa là tòa nhà mà bọn họ xây dựng lên đều có vấn đề. Chủ nhân ở biệt thự Nam Hồ đều là người có tiền, cho nên dù hoàn cảnh khó khăn, nội bộ Tập đoàn Viễn Đại vẫn phải làm tốt công tác hoàn thiện biệt thự Nam Hồ.
Xe số 1 từ cửa nhỏ phía sau biệt thự Nam Hồ tiến vào, bảo vệ ở cửa đều cung kính giơ tay chào.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Hàn Đông xuống xe, Lưu Thiết Quân bèn lái xe trở về.
- - Hàn Đông, qua bên này nhìn xem.
Lữ Nhạc ở phía trước vẫy tay, cô bày một cái bàn trên cỏ, chống một cái ô, ngồi ở đó nhàn nhã đọc sách. Công việc của cô là Phó cục trưởng Cục Phát thanh và truyền hình thành phố, không có gì mấy, hơn nữa là phu nhân của Chủ tịch thành phố, còn đang có con nhỏ, đến muộn về sớm một chút cũng không có ai nói gì, cô bình thường đều tan làm sớm trước nửa tiếng, khi Hàn Đông trở về, cô đã ở nhà đợi sẵn.
- - Có gì đấy?
Hàn Đông cười đi tới.
Lữ Nhạc đứng lên, kéo cánh tay Hàn Đông, dịu dàng nói:
- - Anh xem bên cạnh có hoa viên thật là đẹp.
- - Vậy sao?
Hàn Đông trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi thở dài, bên cạnh chính là biệt thự hắn mua cho Kiều San San.
Trong ngày Đinh Ngọc Dũng chưa rời khỏi thành phố Ninh Hải mà ở lại Nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải.
Vào buổi tối, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, Chủ tịch thành phố Hàn Đông còn có Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tạ Minh Huy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam cùng ăn cơm với Đinh Ngọc Dũng. Vốn theo ý của Lam Nghiệp là muốn tất cả Ủy viên thường vụ đều tham gia bữa tiệc này, nhưng bị Đinh Ngọc Dũng nghiêm túc từ chối.
- - Tôi là đến điều tra, không phải là đến để mời khách ăn cơm, cần gì phải nhiều người cùng ăn như vậy làm gì?
Đinh Ngọc Dũng lúc đó vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- - Thành ý tôi đã nhận rồi, nhưng mọi người cần làm gì cứ đi làm đi, không cần phải vì tôi mà ảnh hưởng đến công việc bình thường của thành phố Ninh Hải.
Lúc ăn cơm, Đinh Ngọc Dũng nói tới khách mời của điều tra lần này:
- - Thông qua điều tra thực tế lần này, cho tôi thêm một bước nhận thức được phát triển doanh nghiệp tư nhân, cùng lúc với việc nỗ lực xây dựng không khí phát triển lành mạnh, nhất định phải làm tốt công tác hướng dẫn quản lý, chỉ có tiến hành đồng bộ, mới có thể đảm bảo phát triển tốt của doanh nghiệp tư nhân, không thể vì thúc đẩy sự phát triển của doanh nghiệp tư nhân mà buông xuôi bỏ mặc, cần phải làm được tất cả các doanh nghiệp được đối xử bình đẳng, đặc biệt là phải nghiêm túc xử lý đối với doanh nghiệp làm trái với chính sách, pháp luật.
Nghe Đinh Ngọc Dũng nói, Lam Nghiệp trong lòng chua xót, lão ta biết dự cảm trước đây của mình đã thành sự thật, Đinh Ngọc Dũng vốn là chỗ dựa của Tập đoàn Viễn Đại, nhưng bây giờ đến thành phố Ninh Hải, qua một hồi tra xét, lại bắt đầu quay sang ủng hộ Hàn Đông xử lý Tập đoàn Viễn Đại rồi.
Nói cách khác, bây giờ Tập đoàn Viễn Đại về cơ bản đã không thể tránh thoát được.
“Ôi, thế lực của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải lại được củng cố, mình về sau sao có thể chống lại hắn.” Lam Nghiệp trong lòng vô cùng buồn bực, trải qua điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần này, lão ta về cơ bản không có khả năng có được sự hỗ trợ của Tỉnh ủy. Mà trong thành phố Ninh Hải, Hàn Đông đã nắm giữ được Hội nghị thường vụ, lão ta không có cách nào lật đổ, bởi vậy cục diện cực kỳ bất lợi với lão ta.
Nghĩ đến đây, Lam Nghiệp trong lòng âm thầm thở dài, thật ra từ sau khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải, lão ta không được yên ổn, đến bây giờ Hàn Đông đã bất giác nắm giữ được đại cục ở thành phố Ninh Hải, nếu thời gian kéo dài, lời nói của Lam Nghiệp lão ở thành phố Ninh Hải còn có ai nghe nữa.
Thoáng chốc Lam Nghiệp đã có vài phần men say, lúc này ngẩng đầu lên thấy Đinh Ngọc Dũng và Hàn Đông đang nói chuyện thân thiết, trong lòng lão bỗng rùng mình, mình sao lại trở nên tinh thần sa sút như vậy. Cho dù tình cảnh trở nên gian nan như thế nào, mình cũng phải kiên trì, tuyệt đối không thể thỏa hiệp như vậy.
“Hơn nữa mặc dù tình cảnh bây giờ khó khăn nhưng cũng không phải không có cơ hội.” Lam Nghiệp trong lòng âm thầm cân nhắc, “Nhà họ Hàn tuy rằng thế lực lớn nhưng cũng không thể một tay che trời, ông cụ Hàn mặc dù là nguyên lão nhưng cũng không phải là nguyên lão duy nhất, sức ảnh hưởng của ông cụ Tô mấy năm gần đây tuy có suy giảm, nhưng lời nói vẫn có người nghe, quan trọng hơn là quan hệ giữa ông cụ Tô và ông cụ Hàn vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, mình tin rằng ông cụ Tô nhất định sẽ không giương mắt nhìn nhà họ Hàn phát triển lớn mạnh. Lấy thành phố Ninh Hải làm ví dụ, Vương Vĩnh Ninh lão ta vì sao có thể dựa vào nhà họ Tô, phỏng chừng nhà họ Tô cũng mong còn chẳng được, coi lão ta là một con cờ để dùng. Thế cục bây giờ với mình chỉ có một con đường duy nhất là liên kết với Vương Vĩnh Ninh, hơn nữa thêm một bước có được sự ủng hộ của nhà họ Tô, như vậy mới có khả năng khống chế được Hàn Đông.”
Đây thật ra cũng là hành động bất đắc dĩ của Lam Nghiệp, dù sao không có ai muốn bị người khác ngăn chặn gắt gao, huống hồ Lam Nghiệp là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải lại bị tên Chủ tịch thành phố Hàn Đông khống chế, lão ta sao có thể can tâm.
Cơm nước xong, Đinh Ngọc Dũng lại chủ động mời Hàn Đông đến phòng của ông ta ngồi một lát.
Hàn Đông đương nhiên đồng ý.
Qua tiếp xúc và giao lưu hồi lâu, Hàn Đông cảm thấy Đinh Ngọc Dũng một lòng vì nước vì dân, hơn nữa ông ta đã từng làm Bí thư Tỉnh ủy, kinh nghiệm chính trị vô cùng phong phú, nói chuyện với ông ta cũng rất có lợi với mình.
“Ông bạn Đinh Ngọc Dũng này sao lại bị Hàn Đông lôi kéo, xem ra ông ta quyết tâm phất cờ hò reo cho Hàn Đông rồi.” Lam Nghiệp trong lòng tức giận nghĩ đến.
Trong phòng của Đinh Ngọc Dũng, Hàn Đông và ông ta chủ yếu nói một số suy nghĩ và ý tưởng về xây dựng nông thôn mới, đây cũng là vấn đề Đinh Ngọc Dũng đang quan tâm nhất.
- Những suy nghĩ này đều rất tốt, mấu chốt là phải thực hiện như thế nào mới là quan trọng, một ý tưởng hình thức có thể rất hoàn mỹ, nhưng thực hiện trong thực tế sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, tại sao vậy? Chủ yếu là yếu tố cá nhân, là vấn đề giám sát của người quản lý hoặc là người tổ chức, hoặc là vấn đề giữ cân bằng quyền lực, vấn đề này đều tồn tại ở rất nhiều tầng, bây giờ đồng chí Hàn Đông muốn làm thí điểm xây dựng nông thôn mới, việc này từ bắt đầu phải xử lý tốt, nếu không khó tránh khỏi nảy sinh vấn đề.
Hàn Đông thản nhiên cười, trong lòng đã hiểu rõ, xem ra trong lời nói của Đinh Ngọc Dũng có ẩn ý, mượn chuyện xây dựng nông thôn mới, để truyền bá với mình một số ý tưởng và suy nghĩ của ông ta.
Nhưng giữ cân bằng quyền lực mà Đinh Ngọc Dũng nói, Hàn Đông đã từng nghĩ tới, nhưng ở Trung Hoa có một số việc không phải anh muốn làm là có thể làm được. Giữ cân bằng quyền lực, nói thì dễ làm thì không đơn giản, đừng nói Hàn Đông cho dù là lãnh đạo chủ yếu của Trung ương cũng không dám bất cẩn làm thử.
Điều này hoàn toàn là suy nghĩ cho sự phát triển ổn định và đoàn kết ổn định của Trung Hoa.
Đương nhiên Hàn Đông cũng không phản đối, theo sự thay đổi của thời gian, tình hình tương lai chắc chắn có thể được giải quyết tốt hơn, nhưng cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, có thể làm một chút thử nghiệm có ích, nhưng để Hàn Đông phải dốc hết sức đi làm thì không thực tế.
Đến cấp độ này của Hàn Đông, cũng không phải hứng lên thì chơi trội khác người. Hơn nữa Hàn Đông cần phải phát triển vững chắc, cũng không thể nhất thời kích động đi làm những việc đắc tội với phần lớn người.
Trừ phi một ngày nào đó, Hàn Đông trở thành đại lão một phương, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, vậy hắn muốn làm cái gì, mới có càng nhiều người hô ứng, mới có khả năng thành công.
Ngày hôm sau, Đinh Ngọc Dũng lên máy bay rời khỏi thành phố Ninh Hải.
Buổi chiều cùng ngày, Hàn Đông đi vào văn phòng của Lam Nghiệp, sau khi ngồi xuống bèn nói:
- - Bí thư Lam, gần đây Cục Công an thành phố qua điều tra mật, đã phát hiện ra nhiều chứng cứ phạm tội của Tập đoàn Viễn Đại, đối với doanh nghiệp tư nhân lớn nhất của thành phố Ninh Hải này, có thể mang đến ảnh hưởng rất lớn.
Lam Nghiệp hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- - Bất kể là ai phạm pháp, đều phải chịu sự trừng phạt, điểm này bất luận là ai cũng không ngoại lệ. Đương nhiên rồi, Tập đoàn Viễn Đại là một trong những doanh nghiệp tư nhân lớn của thành phố chúng ta, ảnh hưởng rất lớn, cho nên điều tra xử lý nhất định phải chú ý đúng mực, chú ý phương thức, phải chú ý sàng lọc, không được chung chung, xử lý thô bạo…
Lão ta đã biết, Tập đoàn Viễn Đại lần này chạy không thoát, Tạ Nguyên Bình mặc dù không phải là cổ đông duy nhất của Tập đoàn Viễn Đại, nhưng các cổ đông khác chiếm đa số, nếu cha con ông ta bị vào tù, như vậy Tập đoàn Viễn Đại sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu. Lão ta bây giờ làm như vậy cũng là tận tâm tận lực rồi.
Hàn Đông gật gật đầu, lại nói:
- - Khi điều tra Tập đoàn Viễn Đại, tổ điều tra phát hiện ra có một số cán bộ lãnh đạo dính líu trong đó, lấy quận Tân Giang làm ví dụ, có mấy vị lãnh đạo đã nhận hối lộ của Tập đoàn Viễn Đại.
Mặt Lam Nghiệp biến sắc, trong lòng nghĩ xem ra Hàn Đông ra tay với Tương Thu An rồi, Tương Thu An luôn là người của Lam Nghiệp, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lam Nghiệp cũng không muốn động đến Tương Thu An.
“Bây giờ Hàn Đông tranh thủ thời cơ tranh quyền đoạt lợi rồi, e là thời gian này hắn tranh thủ cơ hội trong tỉnh im hơi lặng tiếng, sẽ thay thế một số cán bộ trọng yếu trong thành phố.” Lam Nghiệp trong lòng thấy chua xót, nhưng cũng không có cách nào.
Cho dù nhân vật số một của ban nghành trực thuộc thành phố đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm đều ở trong tỉnh, nhưng Hội nghị thường vụ thành phố Ninh Hải sau khi thông qua quyết định, báo lên trên, trong tỉnh về cơ bản sẽ không can thiệp quá nhiều. Hơn nữa trong tình hình hiện nay, trong tỉnh cho dù biết hành động điều chỉnh cán bộ thành phố Ninh Hải xuất phát từ chủ ý của Hàn Đông, phỏng chừng cũng sẽ không ngăn cản.
Nếu thật sự như vậy, ảnh hưởng của Lam Nghiệp ở thành phố Ninh Hải chắc chắn sẽ giảm xuống thảm hại.
Lam Nghiệp thật sự nghĩ đúng rồi, Hàn Đông bây giờ chính là nghĩ như vậy, dù sao cơ hội hiếm có, đúng lúc có thể điều chỉnh được mấy chức vị cần điều chỉnh, như vậy mình có thể đao to búa lớn làm một phen sự nghiệp.
- - Ừ, vấn đề hiện nay cứ tiến hành điều tra xử lý theo trình tự, phải phát huy đầy đủ tác dụng của Ủy ban Kỷ luật.
Lam Nghiệp thản nhiên nói, lão ta biết Hàn Đông đã nói ra, như vậy chỉ sợ nhóm người Tương Thu An không thể giữ được, cho nên lão ta cũng không cố gắng bênh vực.
Tiếp theo lão ta phải nghĩ cách làm thế nào giành lại được thế cục trên Hội nghị thường vụ.
Ngày /, qua điều tra sâu của Ủy ban Kỷ luật thành phố Ninh Hải, cuối cùng đã nắm bắt được toàn diện chứng cứ Tương Thu An hối lộ mấy vị cán bộ, sau đó báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đã bắt giam mấy tên sâu mọt này.
Quận Tân Giang tổng cộng có Ủy viên thường vụ Quận ủy, hai Phó chủ tịch quận dính líu vào trong đó, những người này bị bắt giam, bộ máy quận Tân Giang bị trống một nửa.
Vào ngày / Thành ủy Ninh Hải triệu tập Hội nghị thường vụ, chủ yếu thảo luận công tác ở quận Tân Giang, đương nhiên chuyện quan trọng nhất là bố trí nhân sự.
Lam Nghiệp tuy rằng liên kết với Vương Vĩnh Ninh, nhưng cũng không có cách nào chống lại Hàn Đông, dù sao Hàn Đông đã nắm giữ Hội nghị thường vụ Thành ủy, cho nên Hội nghị họp nửa ngày, tất cả nhân sự của quận Tân Giang đều bị Hàn Đông phân bổ người.
Theo trình tự của Hội nghị, sắc mặt của Lam Nghiệp dần dần trở nên u ám.
Sau khi tan họp, Lam Nghiệp không nói một lời bước nhanh ra khỏi phòng họp, dường như có thứ gì đó kinh khủng đuổi theo lão ta vậy.
Các Ủy viên thường vụ Thành ủy lần lượt bước ra khỏi phòng họp, nét mặt của bọn họ khác nhau, nhưng đều hiểu rõ một chuyện, đó là thành phố Ninh Hải hiện giờ đã hoàn toàn do Hàn Đông định đoạt rồi.
Vương Vĩnh Ninh đi phía sau Hàn Đông, trong lòng nặng nề nghĩ thầm: “Xem ra chỉ cần điều Lam Nghiệp đi, như vậy mới có thể làm cho thế cục của thành phố Ninh Hải thay đổi, như vậy mới có cơ hội đối phó Hàn Đông.”
Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế