Hàn Đông vẫn là Hàn Đông, nhưng vị trí dưới mông hắn đã thay đổi rồi, cho nên giọng điệu của Dương Lợi Đông cũng thay đổi chút ít.
Trước kia Hàn Đông chỉ có quyền kiến nghị đối với việc điều chỉnh sử dụng cán bộ cấp Giám đốc sở như của Dương Lợi Đông thôi, nhưng hiện tại thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, sẽ có tiếng nói hơn.
Mặc dù bây giờ Hàn Đông vẫn chưa có nhiều thế lực ở Tỉnh ủy, nhưng từ khí thế phát triển cùng với phương pháp của hắn mà nói, có lẽ không bao lâu sau sẽ trở thành một lực lượng không thể xem thường được.
Cuộc gọi này của Dương Lợi Đông, một mặt là trách nhiệm hiện có, chức vụ của Hàn Đông có thay đổi mới, tất nhiên phải tổ chức hội nghị ở Thành ủy thông báo một chút, ngoài ra mặt khác kịp thời liên hệ với Hàn Đông, cũng là một cách bộc lộ thái độ của mình.
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ồ, đừng có gấp, đợi tôi trở về rồi hãy nói.
- Cứ thế đi, vậy tôi không làm phiền Bí thư Hàn nữa.
Dương Lợi Đông nói.
Hàn Đông cũng không nóng lòng mở cuộc họp Hội nghị thường vụ Thành ủy để tỏ rõ quyền uy của mình, còn việc bổ nhiệm liên quan đến hắn, mọi người khẳng định đến bây giờ đã biết chuyện này, mở cuộc họp Hội nghị thường vụ hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Người mạnh mẽ, ngập tràn tự tin không thèm làm ra thứ mang chủ nghĩa hình thức này.
Hàn Đông cũng không vội vã trở về Ninh Hải, tối nay hắn phải ăn tối với Trịnh Đồng và Hầu Khôn.
Sau khi Trịnh Đồng và Hầu Khôn đến tỉnh Giang Việt, Hàn Đông vẫn chưa dành thời gian ăn cơm với họ, lần trước chỉ nói chuyện một chút, lần này phải tận dụng cơ hội tụ họp với họ.
Vừa bước xuống lầu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Âu Dương Hiên Dật, tất nhiên là mời hắn tối nay dùng cơm.
Nhưng Hàn Đông ăn ngay nói thật, nói rằng tối nay có người mời mình rồi, Âu Dương Hiên Dật tỏ ra tiếc nuối, xem ra lần sau mới có cơ hội.
Trên thực tế Hàn Đông cũng biết Âu Dương Hiên Dật gọi điện thoại mời mình dùng cơm chẳng qua là hình thức, chủ yếu là muốn bộc lộ ý định của y, còn về việc dùng cơm hay không, chỉ là chuyện thứ yếu.
Tất nhiên Hàn Đông đành phải xin lỗi, nói rằng lúc nào đó sẽ mời y dùng cơm.
Sau đó Hàn Đông liền đến khách sạn Yến Quy Lai(nghĩa là: Chim Yến quay về).
Đây là nơi mà Hầu Khôn chọn, y cũng đã chuẩn bị phòng từ lâu, mặc dù đến thành phố Biện Châu chưa lâu nhưng Hầu Khôn đã bắt đầu quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nơi nào ăn uống vui chơi tất nhiên y đều rất rõ.
Khi Hàn Đông đến là khoảng năm giờ rưỡi, Hầu Khôn và Trịnh Đồng đã đang cùng nhau ngồi chờ.
- Hoan nghênh lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo đã nhận lời.
Hầu Khôn cười ha ha, nói.
Trịnh Đồng thì chín chắn, chào hỏi Hàn Đông bằng chất giọng ấm áp:
- Hàn Đông đến đây.
Hàn Đông cười, nói:
- Hai người cần gì phải tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy, cũng không phải người ngoài, khách sáo thế để làm trò cười à!
Hầu Khôn cười hắc hắc, nói:
- Mặc dù là anh em nhưng phải giữ chừng mực.
Không đợi Hàn Đông trả lời, Trịnh Đồng ở bên cạnh liền nói:
- Người không biết chừng mực nhất chính là anh đó.
- Anh không cần nói xấu tôi như vậy.
Hầu Khôn bất mãn, nói:
- Tôi có chỗ nào không đúng mực?
Mấy người họ vừa nói vừa cười, bước vào phòng, tất nhiên Hàn Đông ngồi xuống trước, Trịnh Đồng và Hầu Khôn liền ngồi hai bên hắn.
Hầu Khôn kêu phục vụ đem thức ăn lên, rồi nói:
- Hàn Đông này, hôm nay chúc mừng anh thăng chức, ba người chúng ta uống rượu ngũ lương đi, chắc không có vấn đề gì đâu.
Hàn Đông nói:
- Được thôi, hôm nay nghe lời anh vậy.
- Tốt lắm, sảng khoái, vậy chúng ta ăn trước rồi hãy nói.
Hầu Khôn với vẻ mặt đầy hưng phấn, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, có cần sắp xếp cho Thư ký và tài xế của anh không.
Hàn Đông nói:
- Anh không cần bận tâm, họ biết sắp xếp thế nào mà.
Hầu Khôn cũng không nói nhiều, phục vụ nhanh chóng bắt đầu đem đồ ăn lên, Hầu Khôn bèn mở chai rượu ngũ lương ra, rót đầy ba ly thủy tinh rồi để xuống trước mặt mỗi người một ly.
Nếu là người một nhà thì việc uống rượu cũng thoải mái, không cần dùng chiếc ly nhỏ mà dùng cốc thủy tinh, dù sao cũng không cần phải đo lượng rượu làm gì.
- Nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc mừng Hàn Đông thăng chức.
Hầu Khôn cầm ly lên.
Ba chiếc ly cụng vào nhau, sau đó mỗi người đều hớp một ngụm rượu.
Hầu Khôn đặt ly xuống, cảm thán nói:
- Lần này tiến bộ của Hàn Đông không hề nhỏ nha, lần trước tôi thấy Tất Thiên Sơn được bổ nhiệm là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tôi liền biết việc bổ nhiệm Hàn Đông nhất định có thay đổi, chỉ là không ngờ rằng có bước tiến lớn như vậy, ngay lập tức trở thành một trong những lãnh đạo chính của Tỉnh ủy, tương lai tôi và Trịnh Đồng có chỗ dựa là anh rồi, vậy thì cũng phải cố gắng tạo ra chút thành tích.
Hàn Đông nói:
- Quả thật cũng không là gì, công việc của tôi chủ yếu vẫn là ở Ninh Hải, còn công việc của các anh sau này chủ yếu dựa vào các anh thôi. Các anh là người tạm giữ vị trí giao lưu, quan trọng là phải nhanh chóng gia nhập vào trong đơn vị, phải gánh vác công việc càng nhanh càng tốt, còn chuyện chiến tích thì cũng không cần vội.
Trịnh Đồng đồng ý, nói:
- Hàn Đông nói đúng đấy, hiện tại chúng ta phải ổn định, nắm rõ tình hình, bước vào đơn vị trước, ít nhất phải nhận được sự đồng ý cơ bản của mọi người, có thể thực sự tham dự vào công tác của đơn vị, mới có thể nói đến chuyện sau này. Chỉ cần làm tốt những điều này, việc tạm giữ chức vụ giao lưu của chúng cũng coi như thành công.
Hầu Khôn hơi không đồng ý, nói:
- Mặc dù các anh nói cũng có lý nhưng tôi thấy không thể ngồi đợi, mà phải chủ động một chút mới được, không phải tổ chức đã sắp xếp chức vụ cho chúng ta rồi sao, vậy thì chúng ta thực hiện trách nhiệm của mình là được rồi, chức vụ vốn có của mình cũng có thể tạo ra chút thành tích. Dù sao tôi cũng không chuẩn bị tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, nếu đến rồi thì phải làm chút việc, hiện tại có Hàn Đông nâng đỡ, tôi càng có thêm lòng tin, chỉ cần tôi vì công việc thì tôi còn sợ ai chứ.
Hàn Đông đã nhìn ra, lần này Hầu Khôn được cất nhắc lên nửa cấp rồi giao lưu cán bộ, trong lòng y tràn đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên mới vô cùng thích thú mà muốn làm ra chút chuyện ở cương vị hiện tại, điều này cũng không phải là chuyện xấu. Có tình cảm mãnh liệt, có động lực là một hiện tượng tốt. Còn thái độ của Trịnh Đồng là do công việc trước giờ của anh ta làm anh ta giữ được tính cách điềm đạm này, đối với một người công tác trong Ủy ban Kỷ luật như anh ta thì cũng là chuyện tốt.
Nói chung do công việc của Hầu Khôn và Trịnh Đồng không giống nhau nên tính cách cũng khác nhau, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bọn họ duy trì đầu óc tỉnh táo, không tham lam không chiếm đoạt, như vậy sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dùng cơm xong, ba người họ ngồi lên xe của Hàn Đông, dưới sự hướng dẫn của Hầu Khôn, Lưu Thiết Quân lái xe đến quán trà Bán Đảo. Đây là quán trà vô cùng nổi tiếng ở thành phố Biện Châu, số một về chất lượng.
- Người chủ của quán trà này là một người tao nhã, hay mời sinh viên Học viện âm nhạc Giang Đại đến biểu diễn những bản nhạc êm dịu, mọi người vừa uống trà với nhau, vừa nghe diễn tấu, lại có thể ngắm nhìn các sinh viên nữ xinh đẹp, đó cũng là một sự hưởng thụ.
Hầu Khôn ngồi xuống rồi thuộc như lòng bàn tay giới thiệu về quán trà này cho Hàn Đông nghe.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Nhìn cách bài trí ở đây cũng nhận ra được cách thưởng thức của chủ quán, thật sự là rất tốt. Mặc dù nơi này nằm ở chốn phồn hoa đô thị nhưng lại giống như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, lại kết hợp với âm nhạc cổ điển du dương, nhẹ nhàng, đúng là một sự hưởng thụ.
- Khả năng quan sát của chú em này không tồi chút nào.
Giọng nói sang sảng vang lên ở bên cạnh.
Hàn Đông quay đầu lại nhìn, thấy một người trung niên đứng bên cạnh, y đeo mắt kiếng viền vàng, khuôn mặt trắng muốt, bộ dạng vô cùng nhã nhặn.
- Tại hạ Phương Như Sơn, chính là chủ quán trà này, người anh em này trông hơi lạ, lần đầu tiên đến đây à?
Người đàn ông trung niên khách sáo, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vâng, lần đầu tiên tôi đến đây, cảm thấy nơi này rất tốt.
Phương Như Sơn rút ra tấm danh thiếp, đưa cho Hàn Đông, Trịnh Đồng và Hầu Khôn:
- Hoan nghênh mọi người đến với quán trà Bán Đảo, bất cứ lúc nào các vị cũng có thể liên lạc với tôi.
Đợi Phương Như Sơn đi rồi, Hầu Khôn mới nói:
- Ông chủ này rất biết làm ăn, hơn nữa nhãn quan cũng rất tốt, lập tức nhận ra lai lịch của Hàn Đông không đơn giản, ánh mắt vô cùng niềm nở.
Hàn Đông nghe mà bó tay, nói:
- Sao lời nào cũng bị anh nói ngược lại hết vậy.
- Ha ha, vậy tôi không nói nữa, tôi nghe nhạc, ngắm gái đẹp được chứ?
Hầu Khôn nói, quay đầu nhìn về phía khu diễn tấu.
Cô gái vừa diễn tấu vi-ô-lông cũng đã rời khỏi rồi chỗ biểu diễn rồi, nhân viên đang đặt một cây đàn tranh lên, sau đó một cô gái mặc áo đầm màu trắng đang chậm rãi bước ra từ phòng nghỉ, duyên dáng đi đến trước cây đàn tranh, nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn cánh tay ra rồi những ngón tay trắng nõn bắt đầu gảy lên âm thanh “leng keng”, giống như tiên nhạc từ chân trời truyền đến vậy, khiến mọi người xung quanh bỗng thấy rùng mình, lập tức đong đầy cảm giác mát lạnh, tựa như vừa uống một ly nước lạnh lớn vậy, toàn thân cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cô gái hơi cúi đầu, vẻ mặt tập trung, những ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên dây đàn, âm nhanh nhẹ nhàng, tao nhã liên miên không dứt, giống như dòng suối nhỏ chảy trong núi, hát khúc ca vui nhộn, lại giống như những chú chim non nói chuyện với nhau trong rừng.
Hàn Đông chỉ cảm thấy tinh thần mình dường như trở nên dễ chịu khi phiêu diêu trong tiếng nhạc du dương đó, có cảm giác thoải mái, vui sướng, cách xa thế tục.
Hàn Đông vô tình đắm chìm trong tâm trạng vui sướng đó.
Bản nhạc kết thúc rồi, không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhanh chóng vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Tràng pháo tay này là lời ngợi khen lớn nhất cho màn trình diễn của cô gái mặc đầm trắng kia.
Hàn Đông cũng vỗ tay theo.
Cô gái mặc đầm trắng đó đứng lên, hơi cúi đầu tỏ ý đáp lại.
Lúc này, một người đàn ông cầm một bó hoa bước lên phía trước, hai tay đưa bó hoa đến trước mặt cô gái mặc đầm trắng, vẻ mặt cợt nhã nói gì đó.
Sắc mặt của cô gái kia liền thay đổi, lập tức lắc đầu, dường như là từ chối yêu cầu của người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông đó không nản lòng, lại nói gì đó, sắc mặt của cô gái kia bỗng dưng trắng bệch, nhẹ nhàng mím môi lại, cả người cũng hơi nghiêng về phía sau, dáng vẻ rất căng thẳng.
- Tên kia muốn làm gì chứ?
Hầu Khôn thấy vậy, nói bằng giọng khó chịu.
- Muốn tán gái thì cũng phải tìm đúng thời điểm, bây giờ không phải là đang quấy rầy hứng thú của mọi người sao?
Quả thật Hàn Đông có chút buồn bực, tâm trạng lúc nãy tốt lên nhiều, đang hi vọng cô gái đó sẽ biểu diễn thêm một bài nữa, không ngờ bị tên kia làm cho mất hứng, sao nghe nhạc cũng không được thoái mái thế này.
Thời gian qua đi không bao lâu, Trung ương công bố xuống chuyện liên quan đến việc bổ nhiệm Hàn Đông.
Chỉ là bổ nhiệm này khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Hàn Đông không chỉ là vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa còn được bổ nhiệm làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt.
Bước này tương đối mà nói, nhảy tương đối lớn.
Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải tuy vốn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng trong tỉnh, xếp hạng ở vị trí một, hai cuối cùng, quyền phát ngôn cùng với Tư lệnh viên quân khu tỉnh không sai biệt lắm.
Nhưng chức Phó bí thư Tỉnh ủy kia lại không giống, trong số Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, khẳng định xếp trong Top năm.
Bởi vì Bí thư và Phó bí thư Tỉnh ủy, tổng cộng có năm người thôi.
Cho dù Hàn Đông là Phó bí thư xếp hạng cuối cùng, cũng là xếp thứ năm trong số Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Biết được tin này, rất nhiều người lúc đầu còn tưởng nghe lầm.
Đợi sau khi xác thực, một vài người trong lòng liền từ kinh ngạc, chuyển thành bất an rồi.
Trong số đó, tự nhiên Chủ tịch thành phố Ninh Hải - Vương Vĩnh Ninh là buồn bực nhất, Hàn Đông vốn chưa thể đúng hạn vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, sau đó danh sách chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy là bị Tất Thiên Sơn từ Ủy ban Kế hoạch Phát triển điều xuống chiếm, điều này làm cho trong lòng Vương Vĩnh Ninh tràn đầy hy vọng một ngày kia sẽ chiến thắng Hàn Đông.
Nhưng hy vọng của ông ta lập tức bị hiện thực vô tình dập tắt.
Hiện tại Hàn Đông không chỉ tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà còn được bổ nhiệm làm Phó bí thư, vậy thì sự khống chế của hắn đối với thành phố Ninh Hải chỉ càng thêm chắc chắn, quan trọng hơn là thông qua lần bổ nhiệm này của Hàn Đông, tâm tư của quan viên trên dưới thành phố Ninh Hải, khẳng định lại sắp có biến hóa nhất định.
Hiện giờ Hàn Đông đã là lãnh đạo Tỉnh ủy rất chính thức rồi, người bên dưới lại có mấy người dám đứng ra đối nghịch với hắn, nếu không có người ủng hộ, Vương Vĩnh Ninh dựa vào gì đấu với Hàn Đông.
Mặt khác Vương Vĩnh Ninh còn nghĩ đến một điểm, chính là từ chuyện Hàn Đông được bổ nhiệm làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, có thể thấy thế lực của gia tộc họ Hàn bành trướng thật lợi hại, còn nhà họ Tô vẫn thua kém, y đứng về phía nhà họ Tô, rõ ràng là một con cờ để đối phó Hàn Đông, điều này khẳng định Hàn Đông cũng hiểu, vậy thì sau này Hàn Đông khẳng định cũng sẽ không khách sáo đối với y.
“Cuộc sống sau này càng khó chịu rồi.”
Vương Vĩnh Ninh tức tối, nói.
Ngày mười lăm tháng bảy, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương Triệu Nhạc đến tỉnh Giang Việt, trong Đại hội cán bộ Tỉnh ủy, tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm của Trung ương.
Miễn đi chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, Phó bí thư, Bí thư Thành ủy thành phố Biện Châu của Ứng Hiểu Hải, Trung ương có bổ nhiệm khác.
Bổ nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hy làm Bí thư Thành ủy thành phố Biện Châu.
Bổ nhiệm Hàn Đông làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư.
Ứng Hiểu Hải sắp đến Hội đồng nhân dân Tỉnh đảm nhiệm Bí thư Đảng tổ, Phó chủ nhiệm.
Tuổi của ông ta cũng sắp đến lúc về hưu, có thể làm tới cấp Bộ trưởng cũng coi là con đường lui khá tốt rồi.
Mà Phó bí thư Ngô Thời Hy lần này kiêm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Biện Châu, quyền lực trong tay cũng tăng thêm một chút.
Đương nhiên, Hàn Đông đạt được lợi ích lớn nhất.
Hàn Đông trước đây ngay cả Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không phải, trong tức khắc đề bạt làm Phó bí thư, trong số Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy xếp hạng phía trước, có thể nói thực hiện một bước tiến không nhỏ.
Đương nhiên Hàn Đông tuy được bổ nhiệm làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, nhưng không có phân công công tác khác, do đó phạm vi công tác của hắn chủ yếu vẫn là ở thành phố Ninh Hải.
Chỉ là đối với chuyện lớn ở tỉnh, Hàn Đông đã có quyền lực tham dự, trong tay nắm một phiếu quan trọng.
Hàn Đông ngồi trên đài chủ tịch, biểu hiện trên mặt bình thản, lộ ra tia cười nhẹ, tràn đầy tự tin mãnh liệt.
Sau khi Triệu Nhạc tuyên bố xong bổ nhiệm của Trung ương, Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị phát biểu, ông ta thay mặt Tỉnh ủy đối với bổ nhiệm của Trung ương bày tỏ sự ủng hộ, đồng thời chỉ ra năng lực làm việc của Hàn Đông xuất chúng, trong lúc đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, kiên quyết cải cách, thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng các hạng mục công tác của thành phố Ninh Hải, đồng chí Hàn Đông đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh Giang Việt càng làm phong phú thêm lãnh đạo Tỉnh ủy.
Tiếp theo Hàn Đông cũng phát biểu, trước tiên là cám ơn Trung ương đã khẳng định bản thân hắn, tiếp theo là nói đơn giản một chút về mục tiêu công tác sau này sẽ vây quanh Tỉnh ủy, dưới sự lãnh đạo của Trung ương, đoàn kết ở bên cạnh Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị nỗ lực công tác, nắm bắt tốt công tác của thành phố Ninh Hải, vì sự phát triển của tỉnh Giang Việt cống hiến nhiều hơn nữa.
Sở dĩ nhắc tới Tào Hoành Vị chủ yếu là đáp lại thiện ý của ông ta trước đây, tuy lúc trước Tào Hoành Vị âm thầm thậm chí tham dự vào chèn ép Hàn Đông, nhưng hiện tại Hàn Đông đã là Phó bí thư Tỉnh ủy, sau này thời gian tiếp xúc Tào Hoành Vị rất nhiều, tạm thời ôn hòa một chút trong quan hệ giữa hai bên, cũng có lợi.
Đây thật ra cũng là ý của Tào Hoành Vị, nếu không trước đó ông ta sẽ không cố tình tìm Hàn Đông nói chuyện.
Trong số lãnh đạo của tỉnh Giang Việt, Hàn Đông là đại biểu duy nhất của gia tộc họ Hàn, hắn muốn đứng vững, và thật sự phát huy sức ảnh hưởng của bản thân, thì cần cẩn thận chú ý, có thể mượn lực lượng thì phải có gan mượn, Tào Hoành Vị nếu đã có thiện ý vậy thì Hàn Đông khẳng định sẽ tiếp nhận, chí ít việc duy trì thái độ hợp tác đối với Hàn Đông sẽ có lợi.
Hàn Đông là Phó bí thư mới bổ nhiệm, trong Tỉnh ủy căn bản cũng không có căn cơ gì, đồng minh đáng tin cũng chỉ có một, hai người, mà số người trong lòng bất mãn về hắn lại không ít.
Cho nên chỉ cần có thể, Hàn Đông trước hết phải làm là giảm lượng người đối địch, sau đó tăng thêm đồng minh, chiến hữu, không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của bản thân.
Sau khi Đại hội cán bộ kết thúc, cũng sắp đến giờ cơm trưa.
Triệu Nhạc đương nhiên ở lại dùng cơm, ông ta tuy là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, nhưng đã là cấp Bộ trưởng, lại là lãnh đạo Ủy ban Trung ương, cho nên cho dù Tào Hoành Vị là quan lớn như vậy, đối với ông ta cũng rất khách sáo.
Mọi người uống rượu vang, nhất nhất đều đến cạn ly cùng Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc không chỉ là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương cấp Bộ trưởng, hơn nữa còn là thành viên quan trọng của gia tộc họ Hàn, phỏng chừng rất nhanh sẽ tiến thêm một bước trở thành nhân vật số hai của Ban Tổ chức Trung ương, tương lai thậm chí có khả năng là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, đối với người như vậy, cho dù là cán bộ dựa vào nhà họ Tô, ngoài mặt cũng cần khách sáo với ông ta.
Hàn Đông ngồi cùng một chỗ nhưng biểu hiện rất khiêm tốn, bộ dạng nghiêm túc.
Chẳng qua hắn trẻ như vậy, lại ngồi cùng quan lớn, bất luận là khiêm tốn thế nào cũng gây chú ý.
Bên trong thể chế của nước Trung Hoa, rất nhiều người cực khổ cả đời, lại khó có thể đạt được vị trí như Hàn Đông.
Cho dù là những người lớn tuổi lão luyện ngồi ở đây, ai lại không trải qua cực khổ, từng bước không dễ dàng gì mới đạt đến vị trí hiện tại, Hàn Đông nhỏ tuổi hơn họ nhiều, nhưng đã ngang bằng với bọn họ.
Cơm trưa xong, Triệu Nhạc và vài lãnh đạo chủ chốt trò chuyện một chút, sau đó liền ngồi máy bay về Yến Kinh.
Trong quá trình này, Triệu Nhạc cũng không có biểu hiện quá thân mật với Hàn Đông.
Quan hệ giữa hai người, mọi người trong lòng hiểu rõ, không cần biểu hiện cái gì, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mà thôi.
Chẳng qua, trong lòng Triệu Nhạc cũng tràn đầy cảm thán.
Phải biết rằng, lúc ông ta mới gặp Hàn Đông, Hàn Đông chỉ là một cán bộ cấp Cục phó nhỏ nhoi, tuy bề ngoài có vẻ chín chắn vững chãi hơn tuổi tác của hắn rất nhiều, nhưng vẫn có chút ngây ngô.
Nhưng bây giờ, cho dù là Triệu Nhạc, cũng cảm thấy Hàn Đông đã có được một kiểu khí thế có thể nói là khí thế của cấp cao, làm việc nói chuyện, hành vi, làm cho người ta có cảm giác kính ngưỡng mơ hồ, hơn nữa càng quan trọng hơn chính là, Triệu Nhạc cảm giác mình không thể nắm chắc được trong đầu Hàn Đông đang nghĩ gì, không biết lúc nào hắn lại làm ra chiến tích khiến người ta không ngờ.
Tiễn Triệu Nhạc, Tào Hoành Vị gọi Hàn Đông nói chuyện:
- Đồng chí Hàn Đông, đến văn phòng tôi ngồi một lát.
- Được.
Hàn Đông thản nhiên nói, theo Tào Hoành Vị lên lầu.
Cách đó không xa, Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành nhìn thấy cảnh này, khẽ nhíu mày, sau đó không nói gì lên lầu.
Hàn Đông theo Tào Hoành Vị đến văn phòng, sau khi ngồi xuống, Thư ký Hạ Kim Tùng không đợi dặn dò đã nhanh chóng pha cho Hàn Đông một ly trà Long Tỉnh thơm ngát.
Hạ Kim Tùng đã biết, trong ngăn kéo của mình sau này lúc nào cũng cần chuẩn bị một ít trà Long Tỉnh.
- Đồng chí Hàn Đông, Trung ương bổ nhiệm anh làm Phó bí thư Tỉnh ủy chính là một sự khẳng định đối với công tác của anh, cũng là coi trọng công tác của tỉnh chúng ta, tuy trước mắt chủ yếu phân công anh phụ trách công tác của thành phố Ninh Hải, nhưng cũng hy vọng anh để mắt đến toàn tỉnh, đứng ở góc độ toàn tỉnh, suy nghĩ đại kế phát triển tỉnh chúng ta.
Tào Hoành Vị mỉm cười, nói.
Ông ta nói như vậy dường như đang cổ vũ Hàn Đông tích cực tham dự vào một phần công tác của tỉnh Giang Việt.
Tuy nhiên Hàn Đông hiểu được, cho dù Tào Hoành Vị không nói, bản thân cũng không thể tránh né việc tham dự vào.
Đương nhiên trong lòng Hàn Đông cũng có tính toán, cũng không có mù quáng mà bước vào trong lốc xoáy lớn của tỉnh Giang Việt, hắn phải lợi dụng thời gian này, nắm bắt tất cả cơ hội, quan sát cho tốt, cân nhắc một chút các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, mà bản thân hắn tạm thời sẽ không dễ dàng biểu lộ ý đồ của mình.
Cùng Tào Hoành Vị nói chuyện khoảng nửa giờ, Hạ Kim Tùng liền vào báo cáo nói là Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Đằng Ngọc Long đến.
Tào Hoành Vị cười, nói:
- Trưởng ban Thư ký khẳng định là đến tìm đồng chí Hàn Đông, đồng chí Hàn Đông, anh tuy rằng chủ yếu phụ trách công tác của thành phố Ninh Hải, nhưng thân là Phó bí thư Tỉnh ủy, bên Tỉnh ủy cũng muốn chuẩn bị tốt văn phòng tương ứng, để thuận tiện công tác.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, tuy là cảm thấy chuyện này hoàn toàn không cần thiết, nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Được ạ.
Đằng Ngọc Long quả nhiên là đến tìm Hàn Đông, chủ yếu là nói về vấn đề văn phòng của Hàn Đông cùng nhân viên làm việc bên cạnh, Hàn Đông chỉ đồng ý cần một văn phòng, còn về phần Thư ký và người lái xe, thì vẫn dùng Vương Lập Bình và Lưu Thiết Quân, dù sao thì hắn không thường xuyên ở Tỉnh ủy, bên này cũng không cần thiết phải đặc biệt sắp xếp nhân viên.
Đằng Ngọc Long cũng không miễn cưỡng, theo ý của Hàn Đông, sắp xếp văn phòng cho Hàn Đông, nhưng vẫn sắp xếp một nhân viên phụ trách quản lý công việc thường ngày trong văn phòng Hàn Đông, và liên hệ công tác với Hàn Đông, về chuyện này Hàn Đông cũng không có ý kiến gì.
Khoảng h, Tỉnh ủy mở họp Hội nghị thường vụ, chủ yếu là để Hàn Đông và mọi người gặp mặt, cũng không có thảo luận vấn đề cụ thể gì.
Tan họp không bao lâu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Trưởng ban Thư ký Thành ủy thành phố Ninh Hải, Dương Lợi Đông.
Dương Lợi Đông trong điện thoại nói:
- Bí thư Hàn, anh xem lúc nào họp Hội nghị thường vụ, xin anh sắp xếp bố trí công tác sắp tới.
Ngữ khí của y, cho thấy rõ so với trước kia tôn kính hơn nhiều.
Truyện convert hay : Thần Cấp Long Vệ