Một đợt âm thanh bùm bùm vang lên, tất cả đám côn đồ đều vứt vũ khí trong tay xuống đất, sau đó ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Cảnh sát tiến lên còng tay tất cả đám người này sau đó áp tải lên xe.
Hầu Khôn mở cửa xe đi ra, một cảnh sát trung niên liền đi lên trước, giơ tay chào rồi nói:
- Cục trưởng Hầu, ngài không sao chứ?
Hầu Khôn khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi không sao, chỉ là xe bị hỏng một chút.
Hàn Đông kéo cửa sổ xuống, Hầu Khôn liền cúi đầu xuống nói với hắn:
- Đây là Đội trưởng Đội Chống bạo động của Tỉnh, Hạ Cường, anh ta cũng là bộ đội đặc chủng quân khu Kim Lăng.
Nghe như vậy, Hàn Đông liền hiểu được vì sao Hầu Khôn lại trực tiếp điều đội Chống bạo động đến đây. Đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì Hầu Khôn ở tỉnh Giang Việt này cũng có thân tín.
Trong lúc Hầu Khôn nói chuyện với Hàn Đông, ánh mắt Hạ Cường cũng quan sát Hàn Đông, người thanh niên này không biết là ai lại có thể khiến Hầu Khôn lái xe cho hắn.
Bỗng nhiên, Hạ Cường nghĩ tới một người, người này là anh em họ với Hầu Khôn, cũng là lãnh đạo của Tỉnh ủy.
‘Nhất định là Hàn Đông, nếu không thì cũng sẽ không có được khí thế như vậy.’
Hạ Cường nghĩ thầm, trong lòng không tự chủ được cảm thấy kích động.
Hàn Đông gật đầu với Hạ Cường, nói:
- Cực khổ rồi.
- Xin chào Bí thư Hàn.
Hạ Cường đứng nghiêm, khách khí nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Chuyện xảy ra hôm nay, Hầu Khôn đều biết cả, đương nhiên, nếu có chuyện gì cần tìm hiểu thêm thì cũng có thể tới gặp tôi.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Hàn.
Hạ Cường nói. Tuy nhiên, anh ta cũng hiểu được là trừ phi thật sự có chuyện quan trọng, nếu không thì anh ta cũng không có khả năng được đến gặp Hàn Đông để tìm hiểu thêm tình huống. Hàn Đông có thân phận như thế nào, anh ta dù có muốn với cũng với không tới được. Thế nhưng Hầu Khôn lại là anh em họ cùng với Hàn Đông, hiện tại còn đang giữ chức Phó giám đốc Sở công an tỉnh, chỉ cần theo sát Hầu Khôn là anh ta đã có thể được coi như là gián tiếp đi theo Hàn Đông rồi.
Hầu Khôn dặn dò Hạ Cường một chút nữa rồi nói với Hàn Đông:
- Anh đưa hai người về trước đã, yên tâm đi, có anh ở đây, khẳng định sẽ quăng một mẻ lưới bắt hết bọn chúng.
Hàn Đông gật đầu, đóng cửa kính xe.
Hầu Khôn ngồi xuống ghế lái, lái xe đến khách sạn Isa.
Sau khi tới khách sạn, Hầu Khôn cũng không đi lên theo, anh ta cũng không phải người ngốc, mặc dù Hàn Đông không giấu anh ta chuyện có quan hệ với Kiều San San, thế nhưng anh ta cũng không thể tùy ý đứng đó làm bóng đèn được. Hơn nữa, anh ta cũng biết, Hàn Đông và Kiều San San hai người không có nhiều cơ hội được ở cùng một chỗ với nhau, hiện tại, vất vả lắm mới được ở chung, đương nhiên sẽ không hy vọng bị người khác quấy rầy.
Hơn nữa, tối nay, Hầu Khôn còn có chuyện quan trọng phải làm. Đám người kia dám bao vây chặn đánh Phó Bí thư Tỉnh ủy, quả thực đúng là đã ăn gan báo rồi, nhất định phải dạy dỗ bọn chúng cho thật tốt, đồng thời phải đem kẻ chủ mưu đằng sau bọn chúng lôi ra mới được.
Dựa trên sự miêu tả của Hàn Đông, đám người này sau khi nhận được điện thoại của một kẻ gọi là Ngô Thiếu gia thì mới xuất hiện, như vậy thì chỉ cần tìm hiểu một chút gốc gác là khẳng định có thể đem tất cả bọn người đứng phía sau lôi ra hết. Hơn nữa, dựa vào trình độ ngang ngược của bọn chúng thì chỉ sợ trước đây cũng đã từng làm không ít chuyện xấu rồi.
Hầu Khôn anh ta cũng có thể mượn chuyện này để tăng cường mức độ ảnh hưởng của mình, chân chính đứng vững ở Sở Công an Tỉnh.
Vừa rồi, Hàn Đông cũng đã nói, chuyện này, Hàn Đông không chỉ hỏi đến mà còn đích thân đứng ra nữa.
Có Phó Bí thư Tỉnh ủy đứng ra làm chỗ dựa, thì bất kể là đám người này sau lưng có bối cảnh gì đi nữa thì chỉ sợ cũng sẽ phải suy nghĩ thật kỹ lại một lần.
Dù sao, vừa rồi, Hàn Đông cũng là bị áp chế phải ngồi ở trong xe, bị người chặn xe mà xe còn bị đập vỡ nát, nếu nói một cách nghiêm trọng chính là Phó Bí thư Tỉnh ủy bị đám lưu manh côn đồ bao vây tấn công, chuyện này ở Trung Hoa chính là một chuyện lớn, Hàn Đông muốn truy cứu thì ai cũng không dám nói hai lời. Huống chi, Hàn Đông còn là thành viên trung tâm của hệ thống thế lực nhà họ Hàn, cho dù có là Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị đi nữa thì khi gặp chuyện như thế này, không chỉ sẽ phải đứng ra ủng hộ Hàn Đông mà sau khi ủng hộ hết sức rồi chỉ sợ vẫn sẽ còn cảm thấy lo lắng, lo lắng người khác sẽ mượn cơ hội này mà gây phiền phức cho ông ta. Dù sao, người đã làm đến quan đến cấp độ như ông ta thì đối thủ cạnh tranh khẳng định cũng sẽ không ít, mà hiện tại, ông ta lại đang ở trong thời kỳ quyết định, nếu như để cho đối thủ cạnh tranh mượn cơ hội này mà chèn ép thì ông ta chỉ sợ cũng không có cách nào.
Cho đến nay, việc sắp xếp ở phía trên, đại bộ phận đã có thể nói là hoàn thành, thế nhưng những chỗ thiếu nhân sự thì vẫn đang trong quá trình bàn bạc. Dù sao thì tháng mười năm tới là đã bắt đầu nhiệm kỳ mới tồi, mà nửa năm nay toàn tỉnh cũng đều phải lục đục chuẩn bị cho Đại hội Đảng, có thể nói là từ trên xuống dưới đều có thay đổi rất lớn. Tào Hồng mặc dù chưa có hoạt động gì lớn, thế nhưng cũng không chịu ngồi không. Nếu như vì chuyện lần này đã để xảy ra chuyện không may, vậy thì ông ta nhất định sẽ hối hận không kịp.
Hàn Đông cũng chính là nghĩ như vậy cho nên mới chuẩn bị mượn cơ hội này mà thu thập đám con ông cháu cha kiêu ngạo đó.
Cho đến đêm, Hầu Khôn và Hạ Cường cũng không rảnh chút nào. Hầu Khôn thông báo cho Đội trưởng Trung đoàn Cảnh sát hình sự Chương Vũ Vinh, nói qua cho anh ta biết tình hình sau đó để anh ta toàn diện tham gia vào vụ án này. Sở dĩ Hầu Khôn thông báo cho Chương Vũ Vinh là do Hạ Cường đề nghị. Hạ Cường đã làm việc được một khoảng thời gian, cũng xây dựng được mạng lưới quan hệ nhất định. Anh ta vả Chương Vũ Vinh quan hệ cũng không tệ, hơn nữa, chuyện lần này, để Cảnh sát hình sự đến xử lý là thích hợp nhất.
Hầu Khôn rất tín nhiệm Hạ Cường cho nên cũng không giấu giếm Chương Vũ Vinh chuyện gì, cũng nói cho anh ta biết là đám người này bị kẻ khác sai khiến, chạy tới muốn uy hiếp, làm tổn thương Phó Bí thư Tỉnh ủy Hàn Đông, bảo anh ta nhất định phải phái ra những người có năng lực cao mau chóng điều tra cho xong chuyên án này.
Chương Vũ Vinh nghe xong giật mình, anh ta không thể tưởng tượng là lại có kẻ có lá gan lớn như vậy, dám lộ liễu đối phó Phó Bí thư Tỉnh ủy, đây không phải là chê mệnh mình quá dài, chán sống rồi hay sao? Nhưng, bất kể là như thế nào đi chăng nữa thì một khi chuyện này đã rơi vào tay anh ta rồi thì anh ta nhất định phải làm ra cho đến nơ, nói không chừng, đây chính là một cơ hội rất lớn với anh ta.
Cho nên Chương Vũ Vinh liền lập tức triệu tập thủ hạ thân tín, suốt đêm điều động những cảnh sát hình sự tinh anh, thẩm vấn mấy tên côn đồ này, muốn mau chóng điều tra ra được tình hình.
Còn cái tên Ngô Thiếu gia kia, chính là Ngô Đắc Minh, là con trai của Phó Bí thư Tỉnh ủy Ngô Thơì Hi, còn mấy thanh niên nam nữ khác cũng đều là con cái nhà quan cả, đám bạn bè hư hỏng này tụ tập ăn chơi với nhau, cũng đã từng nhiều lần làm chuyện ác, chỉ có điều là lần này họ thật sự đã kém may mắn, không ngờ lại vớ phải một vị Phó Bí thư Tỉnh ủy.
Chương Vũ Vinh bảo thủ lĩnh của đám côn đồ chủ động liên hệ lại với Ngô Đắc Minh, thì biết được là bọn chúng đang chơi bời ở một trung tâm giải trí, liền tự mình dẫn người đến đó bắt hết cả đám.
Lúc mới đầu, Ngô Đắc Minh vẫn còn rất ngang ngược, kêu gào muốn cho Chương Vũ Vinh biết tay, thế nhưng sau khi y biết được người lúc trước y sai người tới đối phó chính là Phó Bí thư Tỉnh ủy, y liền trợn tròn mắt.
Tuy rằng cha của y cũng là phó Bí thư Tỉnh ủy, thế nhưng điều đó không có nghĩa là y có tư cách đối địch với một Phó Bí thư Tỉnh ủy khác, huống chi, hành vi của y không chỉ đơn giản là đối nghịch mà đã là uy hiếp sự an toàn của Phó Bí thư tỉnh ủy và thân nhân.
Ngô Đắc Minh mặc dù cũng là con ông cháu cha thế nhưng y cũng biết rằng mình làm ra chuyện này rất có thể khiến cho cha của y cũng phải bị liên lụy.
Sáng thứ hai, sau khi Hàn Đông và Kiều San San triền miên một phen xong cả hai mới rời giường ăn sang. Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt âu yếm một lúc rồi mới đi ra bấm số điện thoại gọi cho Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị Hồng. Hiện tại, Hàn Đông đã là Phó Bí thư tỉnh ủy rồi, cho nên nếu như hắn muốn báo cáo công tác với Tào Hoành Vị thì cũng không nhất thiết phải thông qua thư ký của ông ta là Hạ Kim Tùng.
Sáng sớm đã nhận được điện thoại của Hàn Đông khiến Tào Hoành Vị cảm thấy có chút nghi ngờ, lại nghe đến là Hàn Đông có chuyện muốn tới báo cáo thì lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, thế nhưng, ông ta cũng không hỏi nhiều.
- Anh tới Tỉnh ủy một chuyến, em và Hàn Nguyệt cứ ở đây, đợi lát nữa anh quay lại đón em.
Hàn Đông để điện thoại xuống rồi nói với Kiều San San.
Kiều San San gật đầu:
- Không sao đâu, anh cứ đi đi.
Hàn Đông nồng nhiệt hôn Kiều San San một phen sau đó cúi xuống hôn lên khôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của Hàn Nguyệt rồi mới ra khỏi cửa.
Kiều San San tiễn Hàn Đông ra tới cửa, vẻ mặt dịu dàng nhìn Hàn Đông đi vào trong thang máy.
Dưới sảnh khách sạn, Vương Lập Bình cùng Lưu Thiết Quân đã đợi sẵn, bọn họ đương nhiên là được Hàn Đông thông báo cho mới biết mà đến.
Thấy Hàn Đông đi xuống, Vương Lập Bình khẩn trương tiến lên mở cửa xe.
Hàn Đông ngồi lên xe, nói:
- Đến Tỉnh ủy.
Lưu Thiết Quân gật đầu rồi lập tức khởi động xe.
Mới đi được nửa đường, thì đi động của Hàn Đông vang lên, hắn lấy ra nhìn thì thấy là do Hầu Khôn gọi tới.
- Hàn Đông, đã rời giường chưa?
Hầu Khôn cười ha hả trong điện thoại hỏi.
Anh ta biết, Hàn Đông và Kiều San San vất vả lắm mới được ở chung một chỗ với nhau, hai người nhất định là xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, buổi sáng sợ là chưa có rời giường sớm như vậy, cho nên mới hỏi đùa một câu.
Hàn Đông tức giận cười nói:
- Em đang ở trên xe rồi, chuẩn bị đến gặp Bí thư Tào.
- Ồ, đến gặp ông lớn Tào à?
Hầu Khôn ngẩn ra rồi nói:
- Hàn Đông, lần này em chuẩn bị làm như thế nào vậy, con cá lần này không nhỏ đâu, nếu như em thật sự muốn là thì chỉ sợ là có một số ít người sẽ rất không vui đó.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Vậy anh thấy chuyện lần này nên làm như thế nào đây?
Hầu Khôn nói:
- Theo anh thấy chuyện này nhất định phải làm lớn lên, nhân chứng vật chứng chúng ta đều có đủ cả, cái đám khốn khiếp đó cũng đã làm không ít chuyện xấu, vậy thì mượn cơ hội lần này mà tính sổ với chúng, nếu không thể dạy dỗ dám người kia cho thật tốt thì đúng là đã làm bại hoại hình tượng của Đảng chúng ta.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nhớ lúc trước, Hầu Khôn cũng là một tên ăn chơi trác táng, nghe nói ở thành phố Kim Lăng cũng có chút danh tiếng, chẳng qua là theo tuổi tác lớn dần thì cũng dần dần trở nên biết điều hơn, cũng khiêm tốn lại rất nhiều, bây giờ anh ta lại còn đúng lý hợp tình giáo huấn người khác nữa chứ.
- Thế thì chẳng phải là sẽ đắc tội với rất nhiều người hay sao?
- Đắc tội thì cũng có sao, dù sao với tên tuổi của em thì cũng không cần phải trông cậy vào việc hợp tác với bọn họ, nếu đã như vậy thì đâu cần phải nói chuyện tình cảm làm gì? Thêm vào đó, nếu như muốn làm một số chuyện, thì đâu có thể nào không đắc tội với người khác được, hơn nữa, em sợ chuyện đắc tội với người khác hay sao?
Hầu Khôn kiêu ngạo nói. Anh ta đương nhiên hiểu rõ những sự tích vinh quang trước đây của Hàn Đông. Cho tới nay, Hàn Đông chính là một kẻ không sợ gây chuyện và cũng đã từng lật đổ không ít cán bộ cao cấp.
- Ha ha…nếu nói như vậy thì chúng ta cứ làm một trận cho thật tốt đi. Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là công tác phía bên anh nhất định phải thật cứng rắn, phải chịu được áp lực.
- Ha ha, nếu như có áp lực đến thì anh cứ lấy em ra mà đỡ đòn xem có ai dám lộ liễu đứng ra không.
Hầu khôn nói.
- Em đi tìm Tào Hoành Vị cũng là chuẩn bị nói chuyện này à?