"Đây là nữ chủ nhân của bữa tiệc tối hôm nay, vị hôn thê của tôi —— Uông Chỉ Lan tiểu thư."
Chủ nhân của giọng nói này, là một người đàn ông cực kì đẹp trai gương mặt góc cạnh rõ ràng, anh mặt bộ tây trang hàng hiệu, thần thái ưu nhã, làm vô số cô gái muốn quỳ gối dưới chân anh.
Người con gái được anh che chở bên người, vóc người nhỏ nhắn, da thịt trắng nỏn, hai gò má mềm mại mê người, cô trong rất đáng yêu.
Hai người được ánh đèn tôn lên, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ, làm cho tất cả mọ người đều ghen tị.
Nhưng là không đúng, tất cả đều không đúng!
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tám tuổi của đại thiếu gia Nhiêu Triết của tập đoàn Nhiêu gia.
Mọi người thường nghe, Nhiêu Triết và đại tiểu thư Thượng Quan gia thầm mến nhau đã lâu.
Mọi người thường nghe, trưởng bối hai nhà Nhiêu gia và Thượng quan gia có hôn ước từ lâu.
Mọi người thường nghe, vào hôm nay Nhiêu gia chuẩn bị tuyên bố Thượng Quan Nhu làm thiếu phu nhân của nhà họ Nhiêu, mà không phải là Uông Chỉ Lan.
Nhưng vào giờ phút này, Nhiêu Triết loại bỏ tin đồn, lựa chọn sánh duyên cùng với Uông Chỉ Lan.
Mọi người vốn nên là chúc mừng, nhưng tất cả vẻ mặt đều cứng ngắc nhìn một đôi trên đài và sau đó, không hẹn mà cùng dời ánh mắt nhìn một người dưới đài là —— Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu là Thượng Quan gia đại tiểu thư, từ nhỏ cô được hưởng biết bao nhiêu vinh hoa phú quý, cô ngậm thìa vàng ra đời, đã từng làm cho vô số thiếu nữ sinh lòng đố kị.
Nhưng hôm nay, cô lại biến thành một trò cười trong bửa tiệc, chỉ có thể lúng túng mà đứng ở nơi đó, mắt không chớp nhìn đôi nam nữ trên đài.
Mang theo nụ cười hài hước, Nhiêu Triết đi về phía trước mấy bước, nói với mọi người: "Tôi muốn khẳng định với mọi người một chuyện, vì sao thiếu phu nhân của Nhiêu gia là Thượng Quan Nhu đã bị thay đổi, thật ra chân tướng rất đơn giản. . . . . ." Đôi mắt anh lạnh như băng nhìn vào sắc mặt trắng bệch của nàng, "Bởi vì; cô ấy không xứng!"
Tất cả mọi người thở hốc vì kinh ngạc, đây là vũ nhục trắng trợn, vô luận Thượng Quan Nhu đã làm sai điều gì, Nhiêu Triết cũng không nên tại thời điểm như thế này vũ nhục cô ấy.
Tất cả mọi người cho là Thượng Quan Nhu sẽ quẫn bách khóc thút thít, nhưng cô không có, cô chỉ là lạnh lùng nhìn Nhiêu Triết, lộ ra một nụ cười, gật đầu chào anh, "Như vậy, chúc mừng anh tìm được tình yêu thuộc về mình."
không có oán hận, không có ghen tị, không có chỉ trích, không có gì cả.
Thượng Quan Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, bóng dáng uyển chuyển ưu nhã đi ra cửa, thong thả ung dung đi khỏi nơi này.
Nhiêu Triết gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiêu căng của cô, hai mắt đen nhánh khẽ híp lại, anh nắm trong tay ly thủy tinh, giống như một giây kế tiếp sẽ bóp vỡ nó.
Bữa tiệc lớn như vậy lại nhất thời trở nên yên tĩnh.
Uông Chỉ Lan đứng ở sau lưng Nhiêu Triết, đôi tay nắm chặt váy, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hai gò má anh.
Trong mắt cô lóe ra tia nồng đậm chờ đợi, chờ đợi người đàn ông trước mắt này, có thể quay lại nhìn cô, nhìn cô một lần cũng được rồi.
Nhưng vẻ mặt phức tạp của Nhiêu Triết nhìn ra cửa, đưa mắt nhìn vào bóng dáng từ từ biến mất ngoài cửa kia.
Trong lúc bất chợt, "Phanh" một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh làm cho người nghe điếc tai, không ai biết tiếng nổ này có ý nghĩa như thế nào.
Cho đến khi có một người phục vụ hấp tấp chạy vào, đối với mọi người nói: "Thượng Quan tiểu thư điều khiển xe thể thao, lấy tốc độ cao đụng vào cột cửa tại chỗ nổ tung. . . . . ."
"Beng!"
Nhiêu Triết buông ly rượu trong tay xuống, bởi vì anh bất thình lình nghe được tin dữ mà nó nặng nề rơi trên mặt đất tan nát.
Cơ hồ tất cả mọi người vào giờ khắc này, từ trên mặt anh, có thể nhìn thấy được một tia khổ sở và tuyệt vọng.
Chương 1
"Thiếu gia, hôm nay phòng bếp chuẩn bị đồ ăn ngài thích, có chân giò hun khói xào ốc, gà quay, Bạch Cửu ốc đồng, phô mai cục cua, cà ri tôm, canh cá, Hồng Trà và bánh tráng (mình không hiểu). . . . . ."
Nhiêu Triết chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống, anh mặc một bộ quần áo màu trắng, mềm mại ở nhà.
Trong tay anh cầm một món đồ chơi tinh xảo với tên gọi là Cửu Liên Hoàn, theo động tác đi bộ, Cửu Liên Hoàn phát ra tiếng vang leng keng dễ nghe.
Nhìn lão quản gia ân cần giới thiệu, anh hờ hững gật đầu, mặt không biểu tình gì đi về phía phòng ăn.
Phòng ăn Nhiêu gia hết sức hài hòa, đèn thủy tinh treo ở trên cao phát ra ánh sáng nhu hòa, đá hoa cương trên mặt đất không nhiễm một hạt bụi, trên bàn ăn đặt một bình hoa TuLip lớn.
"Thiếu gia, bây giờ dọn thức ăn lên được chưa?"
Quản gia nhà Nhiêu gia là người Anh tên John, có gần bốn mươi năm kinh nghiệm làm quản gia, phục vụ rất nhiều chủ nhân, làm cho họ hết sức hài lòng, hiện giờ ông đang làm quản gia cho Nhiêu gia.
trên bàn ăn chỉ có mỗi mình anh ăn tối, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, thì anh đã bắt đầu ăn một mình rồi.
Trong phòng ăn, hai hàng người giúp việc đứng hai bên, anh không nhìn họ, anh chỉ ngồi xuống bàn ăn, tay anh vuốt ve Cửu Liên Hoàn rồi đặt nó ở bên phải bàn ăn.
"Tổng giám đốc. . . . . ."
Tiếng bước chân từ phòng khách truyền tới, người đi vào là Hàn Vũ, cậu là trợ thủ đắc lực của Nhiêu Triết, đi theo anh đã được bảy năm.
"Mười lăm phút trước con gái của tập đoàn Trường nữ —— Lạc Khả Hân đã điện tới, cô ấy hẹn cậu tốt thứ ba tuần này đi ăn tối, nếu cậu và cô ấy đi ăn tối, công ty của cô ấy sẽ tăng 5% lợi nhuận hợp tác cho chúng ta."
Nhiêu gia là gia tộc lâu đời có hơn trăm năm lịch sử.
Ông nội của Nhiêu Triết kinh danh bất động sản, hy sinh hết cuộc đời cho công ty, làm cho công ty càng ngày càng lớn mạnh, có tiếng vang trong thương trường, có chi nhánh ở trong và ngoài nước.
Nhiêu Triết là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Nhiêu gia, hiện đang làm tổng giám đốc của tổng công ty ở Đài Loan.
Cha của Nhiêu Triết là người Anh quốc, hiện đang quản lý ở thị trường hải ngoại.
Mẹ của Nhiêu Triết là người Zehder, là một nhà thiết kế thời trang nổi danh.
Nhiêu gia ở Đài Bắc là một nhà danh gia vọng tộc, những người muốn gả vào Nhiêu gia rất nhiều.
Ban đầu, người người đề cử làm thiếu phu nhân của Nhiêu gia là Thương Quan Nhu, đại tiểu thư của Thượng Quan gia, hai người yêu nhau rất sâu đậm.
Nhưng phải nhắc đến chuyện xưa, vào đêm sinh nhật của Nhiêu Triết, đột nhiên anh tuyên bố vị hôn thê của anh là một người khác, cũng trong bửa tối hôm đó Thương Quan Nhu bởi vì đã kích mà xãy ra tai nạ xe cộ, bất hạnh qua đời.
Chuyện phát ngày kế, Nhiêu Triết liền cho người đem vị hôn thê Uông CHỉ Lan đưa đi nước ngoài du học.
Hậu sự của Thượng Quan Nhu diển ra rất long trọng, nhưng Nhiêu Triết không có xuất hiện.
Bởi vì trong thời gian diễn ra tang sự, anh dường như muốn đi theo Thượng Quan Nhu, anh tự nhốt mình ở trong phòng, liên tục ba ngày không ăn không uống, suýt nữa bỏ mạng, nhưng được người giúp việc kịp thời phát hiện và cứu thoát.
Sau sự việc đó Nhiêu Triết không có chết, nhưng cả người gầy hẵn đi.
Ngược lại Thương Quan Nhu chết đi, làm cho những cô gái kia âm thầm cảm ơn.
Bởi vì cô chết đi, sẽ ít người tranh giành địa vị thiếu phu nhân của nhà Nhiêu gia.
Dù cho hiện giờ Uông CHỉ Lan là vị hôn thê của Nhiêu gia, nhưng dù sao cô ấy cũng chưa có cưới vào cửa, thì sẽ không tạo thành uy hiếp cho họ.
Những người âm thầm muốn làm vợ của Nhiêu Triết rất nhiều, bao gồm Lạc Khả Hân.
Ánh mắt Mạc Hàn Vũ rất mong đợi nhìn Tổng Tài của mình, chỉ cần anh gật đầu đồng ý ăn bửa cơm này, tập đoàn Nhiêu thị sẽ có một số lợi nhuận lớn.
"Pằng" một tiếng, Nhiêu Triết ngồi xuống vỗ tay, ý bảo quả gia kêu người dọn thức ăn lên, anh không thèm nhìn Mạc Hàn Vũ mà chỉ chuyên chú chuẩn bị bửa ăn của mình, giọng nói không nhanh không chậm.
"nói cho cô ấy biết, tôi không có thời gian."
"Ông chủ, như vậy không tốt lắm đâu? nói thế nào thì Lạc tiểu thư cũng đã ra giá rồi. . . . . ."
"Cậu nghe không hiểu lời của tôi nói?" Trong giọng nói không có chất vấn, không có chỉ trích, rất bình thản như một lời hỏi tăm.
Làm cho da đầu của Mạc Hàn Vũ tê dại, liên tục gật đầu không ngừng, "Tôi sẽ giúp ông chủ từ chối bửa tiệc này."
Thiệt là, rõ ràng chỉ cần ăn một bữa cơm có thể kiếm ít nhất ba chục triệu, nhưng ông chủ của anh lại không làm.
"Tình huống ở Thượng Quan gia như thế nào rồi?" Anh nhấp một hớp nước.
"Nghe nói rất loạn, anh và em gái của cô ấy muốn phân chia tài sản của cô ấy, họ muốn giải trừ quỷ từ thiện mà cô ấy làm."
Anh nghe xong, gương mặt lúc đầu còn bình thường, trong nháy mắt vẻ mặt anh cực kì tức giận, vỗ mạnh tay lên bàn, làm cho Cửu Liên Hoàn rớt xuống đất bay ra ngoài.
Đúng lúc hai người làm bưng thức ăn thêm, cô gái đi trước không kịp né tránh liền giẫm lên, hiểu rõ đó là vật yêu thích của thiếu gia, cô ấy sợ tới mức hô lên, vội vàng lui về phía sau, suýt nữa đụng vào cô gái ở phía sau.
hiện trường một mảnh hỗn loạn, Nhiêu Triết nhìn món đồ chơi yêu thích của mình bị giẫm lên, sắc mặt anh cực kì khó coi.
Mạc Hàn Vũ nuốt nước miếng, vì người phụ nữ kia mà lo lắng.
Cửu Liên Hoàn này là món đồ mà Nhiêu Triết coi trọng nhất, bởi vì món đồ kia được lấy từ trong thi thể của Thượng Quan Nhu.
Tiệc sinh nhật đêm hôm đó, làm cho Nhiêu Triết cực kì thống khổ, là tiệc sinh nhật mà anh không muốn nhớ lại nhất.
Bởi vì anh ham vui nhất thời, làm cho Thượng Quan Nhu ở trước mặt mọi người bị xấu hổ, nhưng đổi lấy đều đó lại là cái chết của cô.
Trận tai nạn hôm đó làm cho cô chết đi, vật may mắn duy nhất còn sống sót, đó là món đồ chơi Cửu Liên Hoàn.
Nó đã từng là món đồ chơi Thượng Quan Nhu thích nhất, trước kia cô thường mang theo bên người, lúc nào cũng cầm nó, hiện tại nó là vật gắn kết giữa anh và cô, anh cực kì xem trọng nó, thậm chí anh không cho phép bất kì ai đụng vào.
Nhưng bây giờ, nó đã bị giẫm phải bởi một người giúp việc.
Gương mặt Nhiêu Triết lạnh lùng, hung tợn nhìn người giúp việc đó, làm cho người giúp việc đó toàn thân run lên, giống như một giây tiếp theo cô ấy sẽ khóc nấc lên.
"John, phát tiền lương cho cô ấy, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa."
"Thiếu gia, xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi đã làm việc ở đây được ba năm rồi, cho tới bây giờ cũng không có phạm sai lầm, mới vừa. . . . . . Mới vừa là tôi không cẩn thận, tôi không phải cố ý."
Mặt Nhiêu Triết lạnh lùng xoa xoa tay, không để ý gì cô.
Mạc Hàn Vũ đồng tình nhìn cô gái kia, họ đúng là xui xẻo mà.
Lúc này, cô gái đứng ở phía sau, từ từ cong người xuống, đem Cửu Liên Hoàn nhặt lên, lật qua lật lại xem, sau đó cô đưa tới trước mặt Nhiêu Triết, "Nó không có hư."
Nhiêu Triết lạnh lùng hất mặt, nhìn cô người làm lớn mật đó.
Mặt trên người cô là bộ quần áo người làm, áo trắng váy đen, tóc dài xoăn tự nhiên, trên chân mang giày da màu đen, bắp chân tuyết trắng lộ ra trong không khí.
Nhiêu Triết nhìn rồi đánh giá cô, nhìn cô không có chổ nào đặc biệt, chỉ có cặp mắt kia là rất tỉnh táo, rất lạnh nhạt, không tỏ ra sợ sệt.
thật ra cô rất xinh đẹp.
Tất cả người giúp việc của Nhiêu gia đều rất đẹp.
Làm người giúp việc của Nhiêu gia rất khó vào, trừ tiền lương cao đãi ngộ tốt, có rất nhiều người của cạnh tranh, điểm quan trọng nhất, đại thiếu gia Nhiêu gia rất hay bắt bẻ người, anh rất sợ một ngày nào đó mới ngủ dạy vừa bước ra cửa sẽ gặp một người xấu hù mình.
Cho nên lúc lựa chọn người giúp việc, John sẽ tự mình làm, diện mạo xấu, sẽ bị loại ra.
Nhìn Cửu Liên Hoàn được đưa tới trước mặt, Nhiêu Triết không lấy, mà lẳng lạnh nhìn cô, bốn mắt giao nhau.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng nói, "Vậy thì thế nào?"
cô nhíu mày, khẽ cười nói: "không có hư, anh không có lý do sa thải người."
Đây là cô cố ý khiêu khích anh.
John nhíu nhíu mày, Mạc hàn Vũ ở đáy lòng oán thầm, cô gái này thật đúng là lớn gan, cô nhất đinh gặp xui xẻo rồi!
Nhiêu Triết lạnh lùng khẽ hừ, "Lá gan của cô rất lớn."
"Tôi chỉ là không muốn mất việc mà thôi." Liếc thấy cô gái cách đó không xa, "cô ấy cũng vậy"
"Được, năm phút đồng hồ, nếu cô mở được nó ra, các cô sẽ được ở lại, không mở được, liền lập tức biến đi!"
"Ông chủ, năm phút đồng hồ có phải quá ngắn hay không?"
Con Cửu Liên Hoàn này được thiết kế tương đối phức tạp, nếu không có làm rõ nguyên lý bên trong, đừng nói là năm phút đồng hồ, năm tiếng cũng chưa chắc gì mở được.
Nhiêu Triết rõ ràng là đang gây khó khăn cho người ta.
Nhưng cậu bị anh lạnh lùng nhìn, Mạc Hàn Vũ lập tức lại im lặng.
Kể từ khi Thượng Quan Nhu qua đời, tính tình của anh trở nên lạnh lùng hơn, xem ra hai người này ngày hôm nay nhất định sẽ bị đuổi đi.
cô không nói gì hết, đem thức ăn để lên bàn, đôi tay cầm lên con Cửu Liên Hoàn xinh đẹp kia liền bắt đầu hóa giải.
Cửu Liên Hoàn ở trong tay cô nhẹ nhàng chuyển động, phát ra tiếng vang leng keng, rất dễ nghe.
Cuối cùng Nhiêu Triết có vẽ không kiên nhẫn nữa, ngón tay của cô nhẹ nhàng dừng lại, con Cửu Liên Hoàn đã phá giải xong.
Từ khi động thủ đến kết thúc, làm không tới năm phúc đồng hồ.
Điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, bao gồmcả Nhiêu Triết, bởi vì anh tự mình hóa giải, cũng phải cần bảy phút đồng hồ.
Mà cô chưa tới năm phút đồng hồ đã phá giải xong, trừ Thượng Quan Nhu, anh chưa gặp qua được người thứ hai.
"Thiếu gia, công việc của chúng tôi có phải được làm tiếp hay không?"
Thượng Quan Nhu không ngờ rằng, cô vẫn còn sống.
không, Thượng Quan Nhu đã chết, người còn sống này, chỉ là linh hồn của Thượng Quan Nhu nhập vào thân xát này mà thôi.
Thân thể này là Kỷ Hinh Mi, năm nay hai mươi hai tuổi, nhà ở Đài Trung, cha mẹ là người đi làm bình thường, trong nhà còn có hai em trai, ba em gái, mà cô lại là con gái đầu.
Hai năm trước tới Đài Bắc đi làm, làm người giúp việc cho Nhiêu gia.
Thượng Quan Nhu còn nhớ, tại tiệc sinh nhật của Nhiêu Triết hôm đó, cỏi lòng cô tan nát mang xe chuẩn bị rời đi, trong lúc đó cô mất khống chế, làm cho chính mình tong vào cây cột và nổ tung. . . . . .
Khi cô lâm vào bóng tối, cô mơ hồ nghe được tiếng nói văng vẵng ở bên tai, cô tuổi thọ chưa hết, vốn không nên chết, nên đưa cô hoàn dương, nhưng bởi vì thân thể đã bị thiêu hủy, cô trở về cũng không được nữa.
Vừa lúc ở trần gian có một người tự sát, nếu cô nguyện ý, sẽ mượn thân sát của đối phương để hoàn dương.
Vì vậy sau khi cô tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở một căn phòng rất đơn sơ, đó là chổ ở của Kỷ Hinh Mi.
Kỷ Hinh Mi rất nhát gan, hướng nội, bởi vì cha mẹ gọi điện ép cô trở về, muốn cô lấy một người giàu có, lớn hơn cô tới mười hai tuổi, cô nhất thời nghĩ không thông mới uống thuốc ngủ tự tử.
Nhờ Kỷ Hinh Mi có thói quen viết nhật kí, Thượng Quan Nhu mới biết được tình huống của cô, cũng biết. . . . . cô làm người giúp việc cho Nhiêu gia, bởi vì cô thầm mếm Nhiêu Triết cho nên mới xin vào đây làm.
Giống như các phụ nữ khác, Kỷ Hinh Mi cũng mơ ước có một ngày, cô có thể phất lên làm Phượng Hoàng.
Nhưng cô đã từng có cơ hội gả vào Nhiêu gia, bởi vậy cô không muốn dính líu gì với anh cả.
cô vĩnh viễn nhớ ngày hôm đó, lúc cô tới hiện trường, lòng cô rất mong đợi, mong đợi anh cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng đổi lại là sự sĩ nhục của mọi người.
Vị hôn thê của anh là người khác, mà cô ở trong bửa tiệc lại là một người dư thừa.
Nếu như lúc đó ở nơi đó có một cái lỗ, cô liền chui xuống.
Nhưng là trên mặt đất không có gì cả, cô chỉ có thể nở một nụ cười giả tạo để che giấu nổi buồn của mình mà thôi, nói ra lời chúc phúc trái với lương tâm của mình.
Nhiêu Triết đùa bỡn cô!
cô không muốn biết là anh vì đều gì, nhưng cô biết vì anh cô đã bỏ lở sinh mệnh của mình.
Ngày hôm sau trên các mặt báo đã đưa tin —— Thượng Quan gia đại tiểu thư không chịu được khi bị Nhiêu Triết vứt bỏ, cô không còn sự lựa chọn nào khác là đành từ bỏ sinh mạng của mình.
Chuyện của cô đã trở thành truyện cười của mọi người, mà người làm cho cô trở thành như vậy, đó chính là Nhiêu Triết.
Hận anh sao? cô hận anh càng nhiều sẽ yêu anh càng sâu, cho nên cô không hận anh, vì cô không muốn yêu anh nữa. . . . . .
Nếu trời cao cho cô cơ hội sống lại, cô sẽ biết quý trọng thân thể của chính mình, dù không là Thượng Quan Nhu danh gia vọng tộc, cô cũng không quan tâm.
Nhưng cô không biết có phải kiếp trước cô thiếu nợ Nhiêu Triết hay không, mà cho đến khi cô sống lại, cô vẫn không thể thoát khỏi anh.
Nguyên nhân cuối cùng là cái gì cũng không quan trọng, dù sao đi nữa cô đã quyết định rồi sẽ quên anh, cô không muốn dính líu gì với anh, và cũng không muốn liên quan gì với quá khứ nữa.
****
"cô muốn nghĩ việc?"
Quản gia nghe được rất kinh ngạc.
"Tôi nhớ rõ mấy ngày hôm trước cô vì muốn có công việc này, mà phải chịu thử thách với yêu cầu khó khăn của thiếu gia đề ra, dùng bốn phút để giải khai trò chơi Cửu Liên Hoàn."
"Vốn là như vậy, nhưng ba mẹ của tôi muốn tôi trở về nhà, tôi muốn biết trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên tôi mới từ chức để về nhà xem tình hình như thế nào."
thật ra cô thấy người giúp việc kia rất đáng thương cho nên cô mới ra mặt giúp, cô cũng không muốn lưu lại ở nơi này.
Thượng Quan Nhu không đem phần công việc này để vào mắt, nhưng cô lại ăn nói rất lể phép.
John phát hiện cô gái này cười lên rất đẹp, cô vóc dáng không cao, chừng 1m60, vóc người nhỏ xinh, nhưng gương mặt của cô rất đẹp.
Lần đầu gặp cô, tính cách của cô rất xấu hỏi, lúc nói chuyện thì thẹn thùng, nhưng hôm nay, ông cảm thấy cô không giống với trước kia. . . . . . Nhìn cô bây giờ rất cao sang.
Là của ông ảo giác sao? một người giúp việc, làm sao có loại khí chất này?
John lắc đầu một cái, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
"cô quyết định xong chưa? Nếu như chỉ là về nhà thì cô có thể xin nghĩ phép, không nhất định phải từ chức?"
"Tôi đã quyết định rồi, cảm ơn quản gia đã quan tâm."
Trình độ học vấn của Kỷ Hinh Mi chỉ tới trung học, nhưng bây giờ cơ thể này là của Thượng Quan Nhu, cô có hai bằng thạc sĩ của Mỹ và Harvard.
Cọi như là thời đại bây giờ chỉ tiếp nhận người có trình độ, thì cô cũng có tự tin để kiếm tiền nuôi sống bản thân mình.
cô đã vì tương lai của mình tính toán rồi, lúc “Thượng Quan Nhu” chưa chết, Nhiêu Triết đã từng dạy cô cách chơi cổ phiếu rồi.
Tiền của Kỷ Hinh Mi ở trong tài khoản cũng không nhiều, nhưng chỉ cần nắm chặt cơ hội, cô vẫn có thể có một số lợi nhuận.
Chỉ cần có số tiền này trong tay, cô có thể đi học đại học, đợi đến khi tốt nghiệp, nhận bằng xong, cô sẽ có một công việc tốt hơn bây giờ.
"Nếu đã như vậy, ta không giữ lại nữa, theo quy định của Nhiêu gia, nếu muốn nghĩ cô phải nói trước một tháng, sau một tháng cô có thể rời đi."
"Được."
"Leng keng. . . . . ."
Thanh âm trong trẻo dễ nghe ở trong phòng Nhiêu Triết không ngừng vang ra.
Nhiêu Triết cầm con Cửu Liên Hoàn lăn qua lăn lại, nhưng anh cố gắng như thế nào, tốt độ của anh có nhanh như thế nào cũng không vượt qua được Thượng Quan Nhu.
Trước đây anh rất tự tin với trò chơi này.
Cho nên anh mới đánh cược với Thượng Quan Nhu——"Chỉ cần tốc độ của em nhanh hơn anh, anh liền vì em mà buông tha cả khu rừng rậm."
Khi anh nói xong những lời này, không quá ba ngày, Thượng Quan Nhu ở trước mặt anh, không tới năm phút đồng hồ đã hóa giải được con Cửu Liên Hoàn này.
Anh rất kinh ngạc.
Khi đó Thượng Quan Nhu,chỉ là một trong những ứng cử viên trong danh sách của anh mà thôi.
Bởi vì anh vốn không muốn kết thân với ai, với lại gương mặt của cô rất bình thường, vừa bắt đầu anh đã không có hứng thú với cô.
Sau nhiều lần gặp mặt, anh bắt đầu có tình cảm với cô, anh không muốn chỉ yêu mộ mình cô, nhưng anh vẫn tuân thủ lời hứa, cắt sạch quan hệ với những người phụ nữ khác, anh không ngờ ở càng lâu với cô, anh càng phát hiện được nhiều ưu điểm của cô.
Mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng cô lại rất tốt bụng, dũng cảm.
cô thấy tội nghiệp cho chú cún bị bỏ rơi; cô sẽ giúp đở người già qua đường; cô sẽ nhiệt tình mua đồ chơi cho những em nhỏ ở cô nhi viện.
cô bướng bỉnh đáng yêu, thông minh lanh lợi, cô cực kì hài hước, đối xử với ai cũng thật lòng, ở chung một chổ với cô, anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy buồn.
Từ đó tình cảm của Đại thiếu gia Nhiêu gia và Đại tiểu thư Thượng Quan gia càng ngày càng khắn khít.
Nhưng cuối cùng, vì sao kết cục là lại như thế?
"Anh ta ỷ vào trong nhà có quyền thế liền muốn khi dễ tất cả các phụ nữ đã từng qua lại với cậu ta, trong mắt của tôi, anh ta chính là món đồ dùng rẻ tiền, rẻ đến nổi làm cho người ta muốn ói."
"Em gái cậu nói như vậy sao?"
"Đương nhiên, em gái tôi nói, sở dĩ cô ấy ở cùng với Nhiêu Triết là nhìn trúng tài sản của Nhiêu gia mà thôi. Em ấy nói trước sau gì cũng gả, thay vì gả cho những người không có địa vị, chi bằng gả cho một người có tiền đồ sáng lạng, đối với Thượng Quan gia của chúng tôi mới tốt."
"Em gái cậu nói như vậy sao. . . . . . Phải biết rằng vào được cửa chính nhà Nhiêu gia, không phải ai muốn vào cũng vào được."
"Hừ! Vậy thì thế nào, em gái tôi nói rồi, Nhiêu Triết ở trong mắt của cô ấy không đáng giá, nhưng nếu xem như một món đồ chơi thì cũng rất thú vị."
Đoạn đối thoại đã đi vào trong đầu của anh.
Anh nhớ rõ, tiệc sinh nhật ngày hôm đó, anh đang ơt trong phòng rửa tay, nghe được anh trai của Thượng Quan Nhu và một người khác đang nói chuyện.
Cho nên mới xảy ra bi kịch sau đó.
Anh rõ ràng nên tức giận vì tấm lòng của mình bị người ta chà đạp, anh phải triển khai kế hoạch trả thù, nhưng là. . . . . . Khi anh tận mắt thấy thi thể của Thượng Quan Nhu bị đốt cháy lòng anh đau như dao cắt.
Anh rõ ràng chỉ là trả thù cô, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới. . . . . . cô sẽ chết trước mặt anh như vậy.
một màng kia mỗi ngày đều xuất hiện ở trong mộng của anh.
Là anh hại nàng!
Nếu như không có tiệc sinh nhật hôm đó, nếu như anh không có vũ nhục cô, cô cũng sẽ không xoay người rời đi, nếu như cô không có xoay người rời đi, thì sẽ không xảy ra bi kịch đó?
Nhiêu Triết nắm chặt Cửu Liên Hoàn trong tay, góc cạnh của nó làm cho lòng bàn tay của anh đau đớn.
Nhưng cảm giác trên tay đau đớn cũng không bằng cảm giác bi thương ở trong lòng của anh.
"Thiếu gia. . . . . ."
John đẩy cửa vào ngăn cản dòng suy nghĩ của anh và cũng ngăn cản hành động anh tự hủy hoại thân thể của mình.
"Cậu lại nhớ Thượng Quan tiểu thư rồi phải không ?"
Anh không muốn cho người ngoài thấy sự yếu đuối của anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ buông Cửu Liên Hoàn ra, "cô ấy đã không còn nữa rồi." Anh có nhớ lại bao nhiêu lần đi nữa cô ấy cũng sẽ không trở về nữa.
John lo âu nhìn anh, "Nếu thiếu gia đã biết cô ấy không trở về nữa, vậy tại sao cậu lại đau lòng như vậy?"
Ngày trước thiếu gia kiêu ngạo, mặt mày sáng lạng, nhưng kể từ Thượng Quan tiểu thư qua đời, anh liền thay đổi, trở nên cô độc, lạnh lùng, thậm trí còn bất cần đời, không quan tâm tới bất kì ai.
Ông đã biết trước câu trả lời, nên đã đem cốc cà phê còn đang bốc khói đặt lên bàn, "Đây là món thiếu gia thích nhất, Cappuccino."
"Cám ơn."
Nhận lấy cốc cà phê, anh nhẹ nhàng hớp một ngụm, Nhiêu Triết ngẫn người.
"Thiếu gia, mùi vị không tốt sao?"
không trả lời, anh giơ chén lên hớp thêm một ngụm nữa, chân mày anh từ từ nhíu lại.
John khẩn trương nhìn anh, "Nếu như mùi vị không ngon, tôi lập tức kêu người pha lại."
"không, mùi vị. . . . . . Còn có thể. . . . . ."
Mùi vị tách cà phê này rấy quen thuộc, ngọt ngọt, chua chua, mùi sữa có chút nồng, anh nhớ trước kia Thượng Quan Nhu cũng từng pha cho anh uống, mùi vị cũng giống như vậy..., uống lâu dần anh cũng bắt đầu thích mùi vị này.
Anh còn nhớ, người giúp việc pha cà phê cho anh uống đều là mùi vị thường thấy, bọn họ pha không được khẩu vị anh thích, ngay cả những người đầu bếp cũng vậy, cũng không pha ra được khẩu vị mà anh thích.
"Cà phê này ai pha?"
"Là Kỷ Hinh Mi pha, bởi vì người phụ trách pha cà pha cà phê cho thiếu gia hôm nay xin nghỉ phép, cho nên. . . . . ."
"Kỷ Hinh Mi?" Anh đọc lại cái tên xa lạ này: "Là ai?" Anh không nhớ tên người giúp việc, ngoại trừ John.
John hiểu tính cách của thiếu gia nhà mình, liền nhắc nhở: "Chính là người trước đây không lâu, ở trước mặt thiếu gia, cô gái đó trong khoảng thời gian ngắn mở được Cửu Liên Hoàn."
"Oh?" Lúc đó cô ấy ấy làm cho anh nhất thời xúc động.
Nhưng rất nhanh, anh liền đem chuyện này quên mất.
Nhiêu Triết cố gắng nhớ lại bộ dáng của cô, trong đầu anh mơ hồ hiện lên một gương mặt, từ từ, gương mặt ấy càng trở nên rõ ràng hơn. . . . . . Là gương mặt Thượng Quan Nhu, gương mặt ngày đêm anh tưởng niệm.
Anh dùng sức lắc đầu, kỳ quái tại sao mình lại đem hai gương mặt gộp lại làm một.
Là bởi vì cô gái đó cũng giống như tiểu Nhu có thể mở ra Cửu Liên Hoàn trong thời gian sớm nhất, Hay là..., mùi vị tách cà phê này, làm cho anh nhớ tiểu Nhu?
"Chỉ là tháng sau cô ấy xin nghĩ việc rồi, chiều hôm qua, cô ấy đã chính thức xin nghĩ với tôi." Thấy thiếu gia thích mùi vị tách cà phê này, còn đối với người pha nó sinh ra hứng thú, ông bổ sung thêm.
"Nha." Anh đáp một tiếng, Nhiêu Triết lại nhấp một hớp cà phê, cảm thụ mùi vị quen thuộc này.
Trái tim đột nhiên nổi lên cảm xúc khác thường.
Cô gái giúp việc tên Kỷ Hinh Mi kia, tại sao lại làm cảm xúc của anh trở nên giao động?