Sân bay Tây Sơn Nhất, trong số những hành khách đáp xuống bỗng xuất hiện một bông hoa hồng lai Tây xinh đẹp và ngập tràn hương thơm từ nước......xả vải Đao ny. Sở dĩ cô đặt chân tới mảnh đất hình chữ S này vì người cô thầm thương trộm nhớ đã biến mất. Tất cả thông tin cô có được chỉ hai từ " Việt Nam " mà bọn họ cho nên cô quyết định từ bỏ bài thi tốt nghiệp, từ bỏ tương lai trải đầy hoa hồng kia để theo đuổi tình yêu hay cái mà người ta vẫn thường gọi là " Vì yêu mà đến ".
Nghỉ học Phương Anh nổi hứng đi shopping, vậy mà Mộc Trà bận việc nên ko thể đi cùng. Nhìn thấy Minh Hoàng từng bước hồi phục, cô nảy ra ý định bóc lột sức lao động chồng nhà người ta. Chính vì thế anh đã phải bỏ phí thời gian đọc sách theo chân cô tới trung tâm mua sắm. Làm cái đuôi đi theo năm trăm ngõ ngách, hai tay xách tám túi quần có, áo có, váy thì ko có. Anh thích cô mặc váy hơn, con gái mặc váy nữ tính lại dịu dàng. Ấy mà Phương Anh diện đi diện lại mốt áo phông bảy sắc cầu vồng, quần ống rộng mà các bà già hay mặc, cuối cùng giầy mỗi ngày đi một đôi. Thực sự rất chán và ko có tí gọi là " mới mẻ ".
Nhưng biết làm thế nào được cô từng thống kê rất nhiều thứ cần phải mua, tuy nhiên đặt chân vào trung tâm là quên béng, tâm hồn thơ thẩn lạc trôi vào thế giới giầy và áo phông. Do đó tủ quần áo của cô luôn ngập tràn áo phông đa dạng từ màu sắc cho tới hình dáng, kích thước. Giầy thì một tủ giầy đóng riêng biệt, ước tính cứ hai ngày cô lại mua một ẻm về. Áo và Giầy nhiều là thế, quần thì duy nhất một quần bò và quần ống rộng. Cứ đánh giá vẻ bề ngoài cho rằng cô rất sành điệu đi vì bên trong đơn sơ, mộc mạc lắm, có khi dậm chân mãi ở vùng an toàn.
Hai người dừng chân trước một shop thời trang có tiếng, ở đây Phương Anh nhắm trúng một đôi giầy hàng Rep khá đắt đỏ. Hơn nữa rất nhiều người chen lấn, xô đẩy chỉ mong được sở hữu một đôi giày đang làm mưa làm gió trong thị trường.
Minh Hoàng cố nán lại vài phút trên ghế gỗ, đối diện Shop. Bây giờ anh đã hiểu tại sao con gái, đứa nào cũng thích đi Royal, Timecity hay The Garden rồi. Đầu tiên là tới sống ảo, gọi bất cứ đồ ăn gì đều cúng Facebook trước, sau đó mới vào tới miệng. Thứ hai là mua sắm, trung tâm rộng lớn, hàng hoá bát ngát thế này ko ưng cái gì hơi phí.
" Anh Hoàng " Giọng nói trong trẻo, thiết tha nhưng nghe kĩ sẽ thấy người gọi đã dồn nét biết bao nhiêu cảm xúc vào trong lời nói.
Seola ko ngờ mình có thể đường đường chính chính gặp lại Minh Hoàng, căn bản cô ta ko bao giờ nghĩ anh đủ can đảm để đến những nơi vốn dĩ ko dành cho anh. Cô ta thích anh từ hồi bé tí tẻo teo, ngày nào cũng theo đuôi anh từ cánh đồng này sang cánh đồng nọ để bắt châu chấu về chơi trò bác sĩ, y tá và bệnh nhân. Hết đồng chuyển sang sông, bắt cua, cá, tép về thí nghiệm, xong thì đem làm đồ ăn hết. Với cô ta, anh giống như chàng hoàng tử đem niềm vui, sự hạnh phúc tới. Chỉ cần nụ cười của anh cũng đủ để sưởi ấm trái tim băng giá của cô ta.
" Sao em lại ở đây? " Chẳng phải hôm nay Seola thi tốt nghiệp lấy bằng cử nhân? Vậy mà bây giờ đứng sừng sững ở đây.
" Thôi nguy rồi " Nhác thấy bóng dáng Phương Anh, Minh Hoàng liền cầm tay Seola lôi vào trong nhà vệ sinh, thế éo nào là nhà vệ sinh nam. Đường đường là tiểu thư danh giá, vậy mà lại bị anh kéo đến đây là chuyện ko thể nào chấp nhận nổi.
May cho cô ta nhà vệ sinh ko có người mà nếu có chắc đang ở trong phòng giải quyết, anh buông tay Seola ra: " Xin em hãy coi anh là Minh Đức " Ấn tượng của anh về cô ta chỉ là một con nhóc lẽo đẽo sau lưng anh, bảo gì làm nấy, chưa từng cãi lời anh một lần nào. Tuy nhiên cô bé đáng yêu, mũm mĩm ngày xưa đã lột xác trở thành công chúa lạnh lùng, băng giá với ánh mắt sắc lạnh đủ để giết người chỉ bằng một cái liếc.
Bảo cô ta coi anh như Minh Đức ư? Tại sao chứ? Anh bảo cô ta làm gì cô ta nhất định sẽ thực hiện nhưng liên quan tới tên đồi bại kia, cô ta ko thể nhận lời. Chỉ riêng ngày xưa bị hắn lấy làm trò tiêu khiển đã khiến cô ta ấm ức đến phát khóc. Lúc cô ta tròn năm tuổi, hắn đã tụt váy cô ta trước mắt mọi người, để rồi chiếc quần lót in hình con gấu khóc nhè lọt vào mắt các bạn, trở thành vết nhơ ko thể nào xoá bỏ mỗi khi nhắc tới tên cô ta. Cho đến bây giờ khi đã trưởng thành, gặp lại bạn cũ có những kẻ vẫn cố tình khơi mào chuyện cũ khiến cô ta ko biết giấu mặt vào đâu.
" Em ko muốn " Cô ta từ chối, khoanh tay trước ngực.
Lúc này Minh Hoàng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh anh liền xuống nước cầu xin: " Em bắt anh làm gì cũng được, chỉ xin em coi anh là Minh Đức, có được ko? "
Gương mặt Seola đầy nghi ngờ vì Minh Hoàng chưa từng có thái độ này với cô ta. Chắc chắn là có chuyện đã xảy ra, bằng ko anh sẽ chẳng phải cầu xin như thế: " Kể cả việc hẹn hò với em ".
Hẹn hò? Anh hơi ngập ngừng nhưng nhanh chóng đồng ý. Và cô ta chấp nhận coi anh là Minh Đức.
Lúc này một thanh niên biểu cảm hốt hoảng chạy vào nhìn thấy Seola, cậu ta sửng sốt: " Xin lỗi tôi vào nhầm phòng " Nhưng khi phát hiện Minh Hoàng đứng nguyên một cục bên cạnh, hai tròng mắt cậu ta như muốn rớt hết: " Ơ đây là nhà vệ sinh nam mà ".
" Tôi biết " Seola đỏ mặt, lườm Minh Hoàng rồi bỏ ra ngoài. Anh cũng ra theo, khi đi qua cậu ta, anh ngại ngùng bồi bổ thêm một câu: " Mời cậu giải quyết vui vẻ ".
Cậu thanh niên: "......"
Nghỉ học Phương Anh nổi hứng đi shopping, vậy mà Mộc Trà bận việc nên ko thể đi cùng. Nhìn thấy Minh Hoàng từng bước hồi phục, cô nảy ra ý định bóc lột sức lao động chồng nhà người ta. Chính vì thế anh đã phải bỏ phí thời gian đọc sách theo chân cô tới trung tâm mua sắm. Làm cái đuôi đi theo năm trăm ngõ ngách, hai tay xách tám túi quần có, áo có, váy thì ko có. Anh thích cô mặc váy hơn, con gái mặc váy nữ tính lại dịu dàng. Ấy mà Phương Anh diện đi diện lại mốt áo phông bảy sắc cầu vồng, quần ống rộng mà các bà già hay mặc, cuối cùng giầy mỗi ngày đi một đôi. Thực sự rất chán và ko có tí gọi là " mới mẻ ".
Nhưng biết làm thế nào được cô từng thống kê rất nhiều thứ cần phải mua, tuy nhiên đặt chân vào trung tâm là quên béng, tâm hồn thơ thẩn lạc trôi vào thế giới giầy và áo phông. Do đó tủ quần áo của cô luôn ngập tràn áo phông đa dạng từ màu sắc cho tới hình dáng, kích thước. Giầy thì một tủ giầy đóng riêng biệt, ước tính cứ hai ngày cô lại mua một ẻm về. Áo và Giầy nhiều là thế, quần thì duy nhất một quần bò và quần ống rộng. Cứ đánh giá vẻ bề ngoài cho rằng cô rất sành điệu đi vì bên trong đơn sơ, mộc mạc lắm, có khi dậm chân mãi ở vùng an toàn.
Hai người dừng chân trước một shop thời trang có tiếng, ở đây Phương Anh nhắm trúng một đôi giầy hàng Rep khá đắt đỏ. Hơn nữa rất nhiều người chen lấn, xô đẩy chỉ mong được sở hữu một đôi giày đang làm mưa làm gió trong thị trường.
Minh Hoàng cố nán lại vài phút trên ghế gỗ, đối diện Shop. Bây giờ anh đã hiểu tại sao con gái, đứa nào cũng thích đi Royal, Timecity hay The Garden rồi. Đầu tiên là tới sống ảo, gọi bất cứ đồ ăn gì đều cúng Facebook trước, sau đó mới vào tới miệng. Thứ hai là mua sắm, trung tâm rộng lớn, hàng hoá bát ngát thế này ko ưng cái gì hơi phí.
" Anh Hoàng " Giọng nói trong trẻo, thiết tha nhưng nghe kĩ sẽ thấy người gọi đã dồn nét biết bao nhiêu cảm xúc vào trong lời nói.
Seola ko ngờ mình có thể đường đường chính chính gặp lại Minh Hoàng, căn bản cô ta ko bao giờ nghĩ anh đủ can đảm để đến những nơi vốn dĩ ko dành cho anh. Cô ta thích anh từ hồi bé tí tẻo teo, ngày nào cũng theo đuôi anh từ cánh đồng này sang cánh đồng nọ để bắt châu chấu về chơi trò bác sĩ, y tá và bệnh nhân. Hết đồng chuyển sang sông, bắt cua, cá, tép về thí nghiệm, xong thì đem làm đồ ăn hết. Với cô ta, anh giống như chàng hoàng tử đem niềm vui, sự hạnh phúc tới. Chỉ cần nụ cười của anh cũng đủ để sưởi ấm trái tim băng giá của cô ta.
" Sao em lại ở đây? " Chẳng phải hôm nay Seola thi tốt nghiệp lấy bằng cử nhân? Vậy mà bây giờ đứng sừng sững ở đây.
" Thôi nguy rồi " Nhác thấy bóng dáng Phương Anh, Minh Hoàng liền cầm tay Seola lôi vào trong nhà vệ sinh, thế éo nào là nhà vệ sinh nam. Đường đường là tiểu thư danh giá, vậy mà lại bị anh kéo đến đây là chuyện ko thể nào chấp nhận nổi.
May cho cô ta nhà vệ sinh ko có người mà nếu có chắc đang ở trong phòng giải quyết, anh buông tay Seola ra: " Xin em hãy coi anh là Minh Đức " Ấn tượng của anh về cô ta chỉ là một con nhóc lẽo đẽo sau lưng anh, bảo gì làm nấy, chưa từng cãi lời anh một lần nào. Tuy nhiên cô bé đáng yêu, mũm mĩm ngày xưa đã lột xác trở thành công chúa lạnh lùng, băng giá với ánh mắt sắc lạnh đủ để giết người chỉ bằng một cái liếc.
Bảo cô ta coi anh như Minh Đức ư? Tại sao chứ? Anh bảo cô ta làm gì cô ta nhất định sẽ thực hiện nhưng liên quan tới tên đồi bại kia, cô ta ko thể nhận lời. Chỉ riêng ngày xưa bị hắn lấy làm trò tiêu khiển đã khiến cô ta ấm ức đến phát khóc. Lúc cô ta tròn năm tuổi, hắn đã tụt váy cô ta trước mắt mọi người, để rồi chiếc quần lót in hình con gấu khóc nhè lọt vào mắt các bạn, trở thành vết nhơ ko thể nào xoá bỏ mỗi khi nhắc tới tên cô ta. Cho đến bây giờ khi đã trưởng thành, gặp lại bạn cũ có những kẻ vẫn cố tình khơi mào chuyện cũ khiến cô ta ko biết giấu mặt vào đâu.
" Em ko muốn " Cô ta từ chối, khoanh tay trước ngực.
Lúc này Minh Hoàng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh anh liền xuống nước cầu xin: " Em bắt anh làm gì cũng được, chỉ xin em coi anh là Minh Đức, có được ko? "
Gương mặt Seola đầy nghi ngờ vì Minh Hoàng chưa từng có thái độ này với cô ta. Chắc chắn là có chuyện đã xảy ra, bằng ko anh sẽ chẳng phải cầu xin như thế: " Kể cả việc hẹn hò với em ".
Hẹn hò? Anh hơi ngập ngừng nhưng nhanh chóng đồng ý. Và cô ta chấp nhận coi anh là Minh Đức.
Lúc này một thanh niên biểu cảm hốt hoảng chạy vào nhìn thấy Seola, cậu ta sửng sốt: " Xin lỗi tôi vào nhầm phòng " Nhưng khi phát hiện Minh Hoàng đứng nguyên một cục bên cạnh, hai tròng mắt cậu ta như muốn rớt hết: " Ơ đây là nhà vệ sinh nam mà ".
" Tôi biết " Seola đỏ mặt, lườm Minh Hoàng rồi bỏ ra ngoài. Anh cũng ra theo, khi đi qua cậu ta, anh ngại ngùng bồi bổ thêm một câu: " Mời cậu giải quyết vui vẻ ".
Cậu thanh niên: "......"