Nam ra đi vì bệnh tật, mẹ bỏ đi và cuối cùng bố bị hại chết ngay trước mặt Phương Anh. Giờ đây cô chẳng còn cái gì để lưu luyến nơi đây nữa, mất hết rồi. Cô cười nhạt lật từng trang của cuốn album. Bức ảnh đầu tiên là hình ảnh bố mẹ vào ngày cưới, tấm thứ hai là ngày cô chính thức có mặt trên trái đất, nhìn mẹ kìa, bà đang gục đầu lên vai bố khóc. Còn bố thì sao? Ông nghẹn ngào bế cô lên tràn đầy tình yêu thương......tấm thứ hai mươi ngày Nam ra đời, mẹ kiệt sức nằm trên giường, bóng dáng bé nhỏ xinh xinh bên góc tường bên phải chính là cô. Vậy là cô có em trai rồi, hạnh phúc quá đi.
Gấp cuốn album lại, mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo của nó. Bếp ăn nguội ngắt, ruồi, muỗi bay vo ve đậu hết nơi này đến nơi khác. Cô đứng dậy mở toang cửa sổ đón nhận những cơn gió mùa đông tràn về.
" Cạch " cửa ngoài mở toang, một bóng dáng cao lớn, mờ ảo từ từ xuất hiện trước mắt Phương Anh.
" Tại sao lại đối xử với anh như vậy? "
Minh Hoàng tràn đầy đau đớn, anh nắm chặt tay mình lại, đứng đối diện với Phương Anh. Anh cần một câu trả lời xác đáng, anh ko cần cô phải xin lỗi, anh chỉ muốn một lời giải thích mà thôi.
" TẠI SAO LẠI HÃM HẠI ANH, em cần li hôn đến như vậy? " Mất bình tĩnh, giờ anh đã hiểu cảm giác của bố khi phải dạy dỗ Minh Đức như thế nào rồi. Một đứa con trai coi trời bằng vung như em trai, nếu là anh, chắc chắn anh phải phát hoả lên.
" Đúng là tôi làm đấy, đối với tôi anh chẳng là cái thá gì hết "
Phương Anh như trở thành bà phù thuỷ, gân cổ lên để nói chuyện với Minh Hoàng.
" Em điên rồi "
" Anh đứng lại đó "
Cô nhất quyết ko để Minh Hoàng đi, kéo áo của anh và ôm chặt. Anh hoảng sợ vùng vẫy thoát khỏi sự kìm hãn của cô. Anh đứng dậy lao về phía cửa thì......
" Á " Phương Anh dùng dao trong nhà bếp đâm một phát vào bụng mình. Bước chân anh dừng lại:
" Em ko sao chứ? Để anh xem vết thương " Rõ ràng dù bị cô hãm hại nhưng anh vẫn một lòng quan tâm tới cô.
Lúc Minh Hoàng quỳ gối, lo lắng xem vết thương cho cô, tay phải cô nhanh nhẹn đâm kim tiêm " phộc " vào người anh. Thuốc ngủ lan vào máu, cơn buồn ngủ bắt đầu. Anh ngỡ ngàng: " Em.....em lừa anh "
" Hãy ngủ một giấc thật sâu nhé " Phương Anh mỉm cười nhẹ nhưng trong lòng đang âm mưu một kế hoạch thâm độc.
Trần Minh Đức cướp bố cô đi, vậy cô sẽ cướp đi người anh trai yêu quý của anh ta. Chẳng phải các người thương và trân trọng nhau đến như thế sao? Giống như cô và bố, cô mất bố, cô sẽ trả lại cho anh ta những đau đớn và nỗi ân hận day dứt từ nay về sau.
Gấp cuốn album lại, mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo của nó. Bếp ăn nguội ngắt, ruồi, muỗi bay vo ve đậu hết nơi này đến nơi khác. Cô đứng dậy mở toang cửa sổ đón nhận những cơn gió mùa đông tràn về.
" Cạch " cửa ngoài mở toang, một bóng dáng cao lớn, mờ ảo từ từ xuất hiện trước mắt Phương Anh.
" Tại sao lại đối xử với anh như vậy? "
Minh Hoàng tràn đầy đau đớn, anh nắm chặt tay mình lại, đứng đối diện với Phương Anh. Anh cần một câu trả lời xác đáng, anh ko cần cô phải xin lỗi, anh chỉ muốn một lời giải thích mà thôi.
" TẠI SAO LẠI HÃM HẠI ANH, em cần li hôn đến như vậy? " Mất bình tĩnh, giờ anh đã hiểu cảm giác của bố khi phải dạy dỗ Minh Đức như thế nào rồi. Một đứa con trai coi trời bằng vung như em trai, nếu là anh, chắc chắn anh phải phát hoả lên.
" Đúng là tôi làm đấy, đối với tôi anh chẳng là cái thá gì hết "
Phương Anh như trở thành bà phù thuỷ, gân cổ lên để nói chuyện với Minh Hoàng.
" Em điên rồi "
" Anh đứng lại đó "
Cô nhất quyết ko để Minh Hoàng đi, kéo áo của anh và ôm chặt. Anh hoảng sợ vùng vẫy thoát khỏi sự kìm hãn của cô. Anh đứng dậy lao về phía cửa thì......
" Á " Phương Anh dùng dao trong nhà bếp đâm một phát vào bụng mình. Bước chân anh dừng lại:
" Em ko sao chứ? Để anh xem vết thương " Rõ ràng dù bị cô hãm hại nhưng anh vẫn một lòng quan tâm tới cô.
Lúc Minh Hoàng quỳ gối, lo lắng xem vết thương cho cô, tay phải cô nhanh nhẹn đâm kim tiêm " phộc " vào người anh. Thuốc ngủ lan vào máu, cơn buồn ngủ bắt đầu. Anh ngỡ ngàng: " Em.....em lừa anh "
" Hãy ngủ một giấc thật sâu nhé " Phương Anh mỉm cười nhẹ nhưng trong lòng đang âm mưu một kế hoạch thâm độc.
Trần Minh Đức cướp bố cô đi, vậy cô sẽ cướp đi người anh trai yêu quý của anh ta. Chẳng phải các người thương và trân trọng nhau đến như thế sao? Giống như cô và bố, cô mất bố, cô sẽ trả lại cho anh ta những đau đớn và nỗi ân hận day dứt từ nay về sau.