-Tiểu muội muội ngoan, đừng buồn, người chết cũng không thể sống lại được!
-...
-Có chuyện gì thì cứ nói hết với ta, nói hết những gì trong lòng muội ra đi, chỉ là... đừng khóc...
-Tam ca à, muội rất muốn khóc chứ, nhưng mà nhận ra mình không thể khóc được, không phải không có nước mắt mà là nó không trào ra được, rõ ràng muội rất đau lòng kia mà...
-Được, nói đi, nói ra hết đi!
-Tam ca, huynh nói xem muội có phải là mạng xui xẻo không? Những người xung quanh muội đều chết cả, phụ hoàng chết rồi, Tứ ca cũng chết, Đại hoàng huynh, còn có mẫu hậu đều đã bỏ muội mà đi, nhưng mà muội lại không thể rơi một giọt nước mắt xót thương. Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả cho việc tranh giành sao? Để có được ngôi vị, những người xung quanh muội đều phải chết sao? Vậy thì muội không cần gì hết, muội không cần ngai vàng, muội không cần quyền lực, muội chỉ muốn họ sống lại, muội muốn trở về như trước đây...
-Tiểu muội muội ngoan, nghe lời ta, người chết rồi không thể sống lại, muội... không phải là kẻ xui xẻo, muội còn có ta!
Nàng vùi đầu vào lòng Thiên Bảo, một lúc lâu sau mới mở lời:
-Muội muốn ở một mình, huynh yên tâm, muội sẽ không làm gì dại dột đâu!
-Vậy ta ra ngoài, muội từ từ bình tĩnh lại, được không?
-Được!
-À... Tứ đệ... có để lại cho muội một lá thư... huynh để ở đây, từ từ xem...
Thiên Bảo rút trong ngực áo ra một lá thư đặt lên bàn...
Nàng run run cầm lên, bên ngoài rõ ràng là chữ của Tứ ca, ngay ngắn, hữu lực...
"Gửi muội muội ta, Thiên Nghi!
Hôm nay đi gặp muội quay về, không hiểu sao ta lại có cảm giác bất an, ta không biết mình có thể chờ được đến ngày mai, muội đại công cáo thành mà đến trước mặt ta hay không, chính vì vậy, ta để lại lá thư này cho muội, nếu thực sự ta đã chết trước khi muội về đến thì muội cũng đừng quá đau buồn, Tứ ca xin lỗi vì không thể ở bên cạnh chăm sóc cho muội.
Ta đã nói có chuyện cần nói cho muội biết, ta sẽ nói.
Việc thứ nhất chính là thân thế của muội, muội muội à, muội không phải là con của Mẫu hậu, muội là con của Thôi Quý phi, là muội muội ruột của ta, lý do thì ta không biết, nhưng ta có thể nhận ra muội rất giống mẫu phi, càng lớn muội càng giống, cả tính cách lẫn khuôn mặt đều cực kì giống, việc này ta nghĩ phụ hoàng đã nhận ra, chỉ là người không tiện vạch trần, muội cũng tuyệt đối đừng giận phụ hoàng, bởi vì dù sao chúng ta cũng là con của người, mẫu thân là ai thì đã sớm không còn quan trọng nữa!
Việc thứ hai cũng là việc quan trọng nhất, chính là lý do vì sao muội phải lên núi tu luyện 5 năm, phụ hoàng trước khi băng hà đã nói cho ta biết, một phần là vì người biết mình không còn nhiều thời gian nữa, một phần vì bên cạnh người không còn mấy ai có thể tin tưởng, nên người đã nói cho ta, hy vọng ta có thể cho muội biết nguyên do. Ngày đó muội chào đời, có một vị tiên nhân đã đến gặp phụ hoàng, người đó nói có một đứa trẻ mang trong mình mệnh số đặc biệt sẽ chào đời, nhưng lúc đó có đến 2 vị nương nương đang lâm bồn, vị tiên nhân đó đã nói, trong 2 đứa trẻ, sẽ có 1 đứa chết do thiếu tháng, đứa trẻ còn lại là nữ nhi, không sai, đó là muội! Giờ thì muội biết vì sao mỗi lần mình khóc thì lại có dị tượng rồi chứ? Người đó đã trao cho phụ hoàng một thanh bảo kiếm, còn dặn dò khi muội 16 tuổi phải đưa muội lên Thái Bạch sơn bái sư học nghệ. Ta nghĩ thực may mắn là muội đã rời đi, nếu muội không lên Thái Bạch thì có lẽ phải đối mặt với sự truy sát của Đại hoàng huynh! Phụ hoàng hỏi tên của người đó và nhờ người đặt tên cho muội, người đó tự xưng là Lãnh Hàn Phong Nguyệt Hạ Tử Thiên, hình như đó chính là sư phụ của muội, nếu thật sự là như vậy thì số mệnh của muội có thể được thay đổi!
Tất cả chuyện này, lý do là gì ngay cả ta cũng không thể rõ được, nhưng muội muội à, muội rất đặc biệt, đối với ta muội cũng rất đặc biệt! Tứ ca không còn có thể ở bên cạnh chăm sóc muội, sau này muội phải biết tự dựa vào bản thân, thỉnh thoảng sẽ có thất bại, nhưng ta biết muội rất mạnh mẽ, muội có thể tự mình vượt qua mà không cần ai giúp đỡ!
Nhưng mà mỗi lần muội giận, tại sao lại tự làm bị thương chính mình như vậy? Ta biết đó là cách để muội lấy lại bình tĩnh nhưng như vậy ta sẽ rất đau lòng, mọi người xung quanh cũng sẽ đau lòng, cứ mang trút hết lên người Tam ca, muội sẽ cảm thấy tốt hơn, thật đó, ta cũng thường làm như vậy, muội có chuyện gì bất mãn, có gì không hài lòng, có gì khó chịu, cứ mang trút cả vào Tam ca, huynh ấy chắc chắn sẽ để cho muội trút giận, cứ xem huynh ấy là người rơm mà đánh đi!
Tam ca sẽ thay ta chăm sóc thật tốt cho muội!
Cuối cùng, ta chỉ còn một điều muốn nói, muội muội à, hãy cười lên, nụ cười của muội rất đẹp, lúc muội cười nhìn muội còn đẹp hơn cả tiên nữ nữa! Tứ ca rất thương muội!
Thiên Vũ"
-Tứ ca, muội cũng rất thương huynh ~~~
Nàng nghẹn ngào nói thầm rồi cẩn thận đặt bức thư vào trong hộp gỗ, cất giữ thật kĩ.
Cộc... cộc...
-Nhi Song hả?
-Vâng, thần mang bữa tối đến cho người
-Ta không ăn đâu!
-Người mệt mỏi cả ngày, lại chưa ăn gì hết, người chí ít cũng nên lo lắng cho sức khỏe của mình một chút chứ!
-Ta ăn không nổi đâu, ngươi mang đi đi!
-Công chúa...
-Có mang đi không?
Nhi Song thở dài phía sau cánh cửa, khẽ "Vâng" rồi quay đi.
Nàng ngồi trầm ngâm trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, đưa tay niệm chú, vô số ánh sáng xuất hiện rồi tụ lại hóa thành một Lam Thương Cầm nằm ngay ngắn trên bàn.
Tiếng đàn vang lên não nùng tựa như chứa đựng toàn bộ những đau thương trên thế gian, người nghe đàn dù có đang chìm đắm trong hạnh phúc tột độ đi nữa cũng phải trĩu lòng, dù có là người lòng dạ sắt đá, chí ít cũng có một thoáng ưu tư.
Nàng cứ ngồi gảy đàn cả đêm và cuối cùng, kết thúc chính là Tiên huyễn chi tâm mà nàng thường đàn cho sư phụ nghe, không biết từ khi nào, mỗi lần gảy đàn nàng nhất định sẽ đàn khúc nhạc này cuối cùng...
Cùng lúc đó, bên bờ hồ trong Ngự hoa viên, có một hồng y nam nhân ngồi dưới một gốc cây liễu, ánh mắt hướng về bóng trăng dưới nước, trên tay còn cầm một lá thư...
"Gửi Tam ca, Thiên Bảo!
Ta không biết vì sao mình lại viết thư này cho huynh, xin lỗi vì sự thất lễ của ta khi xưng hô với huynh thế này. Ta chỉ là sợ, sợ khi huynh đọc được thư này, ta đã không còn trên cõi đời này nữa. Ta chết rồi, huynh sẽ không giận ta chứ?
Ta biết, ta trong lòng huynh là có vị trí nào, ta biết, ta đối với huynh không đơn giản chỉ là đệ đệ, huynh và Đại hoàng huynh, hai người lúc nào cũng bất mãn với nhau có phải vì ta không? Ta không hy vọng hai người một ngày nào đó sẽ thực sự trở mặt thành thù, vì ta.
Thực ra, trong lòng ta, huynh cũng không đơn giản là ca ca. Nhưng có một sự thật vĩnh viễn không thể nào thay đổi chính là, ta với huynh... là huynh đệ, dù có là khác mẹ sinh ra, ta cũng không thể chấp nhận được. Ta biết rõ, tình này với huynh là sai trái, nhưng ta lại không thể ngăn cản cảm giác này đối với huynh, thật khó hiểu!
Ta cho huynh biết cảm giác này của ta, không mong huynh hiểu được, chỉ mong huynh cố gắng sống tốt, sống thật tốt, sống thay cả phần của ta nữa!
Thiên Bảo, tiểu muội muội của chúng ta đã trưởng thành rồi, có thể tự lo cho bản thân, nhưng muội ấy thực ra rất yếu đuối, huynh ở bên cạnh phải quan tâm muội ấy nhiều hơn, làm người rơm cho muội ấy trút giận, làm chỗ dựa cho muội ấy, đừng có lúc nào cũng bắt nạt muội ấy nữa! Huynh nhất định phải thay ta chăm sóc tiểu muội muội thật tốt!
Nhưng mà, huynh cũng phải tự biết chăm sóc bản thân, phải có trách nhiệm với binh sĩ, tuyệt đối không được làm theo ý bản thân mà phớt lờ lời khuyên của kẻ khác, ta thường xuyên mắng huynh là bởi vì cái tính trẻ con mãi không thể lớn nổi của huynh, thân là một vị tướng lĩnh, phải biết đặt lợi ích của binh sĩ lên hàng đầu mà suy nghĩ, ta không cần biết trên chiến trường huynh lập được bao nhiêu chiến công, giết được bao nhiêu tên giặc, nếu ta biết được huynh dám trở thành một tên bạo tướng độc tài, nhất định có chết cũng phải tìm huynh để mắng!
Còn nữa, huynh lúc nào cũng thích mạo hiểm xông pha, sau một trận chiến, ngoài những tử sĩ đã bỏ mạng nơi sa trường, huynh nhất định chính là kẻ bị thương nặng nhất, huynh đâu còn là tuổi trẻ bồng bột, vốn phải biết lượng sức mình, đừng có luôn đâm đầu vào tử lộ như vậy, đã bao lần ta nghe tin báo về huynh bị thương nơi chiến trường, thập tử nhất sinh, ta đều như muốn chạy đến đó mắng huynh một trận rồi có biết không? Sau này, không còn ta ở đây dõi theo huynh, âm thầm cổ vũ huynh, huynh phải bảo trọng, hảo hảo chăm sóc mình lẫn tiểu muội muội thay ta...
Cuối cùng, ta xin lỗi vì đã đi trước bỏ huynh lại, xin lỗi vì không thể ở bên cạnh huynh, hãy sống thật vui vẻ thay cả phần của ta, có được không?
Thiên Vũ tuyệt bút"
-Không có đệ bên cạnh mắng ta, ta làm sao sống tốt, sống vui vẻ được đây?
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã có mấy phần khắc khổ, rơi xuống hồng y, thấm vào vạt áo, xa xa có tiếng đàn vọng lại, ai oán, não nùng trong đêm khuya tĩnh mịch...
Sáng hôm sau, Thiên Bảo lại đến tìm nàng.
-Tiểu muội muội, ta mang điểm tâm đến cho muội đây!
-Muội không muốn ăn, huynh mang đi đi!
Nàng ngồi trong một góc trên giường, thu mình lại!
Thiên Bảo đặt chiếc khay xuống bàn, đến bên nàng:
-Ngoan, lại đây ăn đi, ta nghe Nhi Song nói muội tối qua cũng không chịu ăn, còn ngồi gảy đàn cả đêm.
-Muội không muốn ăn...
-Haiz...
Thiên Bảo liếc nhìn chiếc cổ cầm trên bàn, quả là hảo cầm, quá tuyệt mỹ!
-Là do sư phụ muội tặng sao?
-Đúng vậy!
-Vậy muội đang nhớ sư phụ à?
-Không, muội nhớ Tứ ca, huynh ấy rất thích nghe muội đàn.
-Tiểu muội muội à, Tứ đệ đã...
-Đã chết, muội biết mà!
-Thôi được rồi, không nhắc đến đệ ấy nữa. Lại đây, vừa ăn vừa kể cho ta nghe về sư phụ muội.
Thiên Bảo kéo nàng lại bàn, đặt nàng ngồi trên ghế, tay cầm một miếng điểm tâm đưa lên miệng nàng:
-Ngoan, a nào!
-Tam ca, muội tự ăn được.
-Há miệng ra nào!
Nàng bất đắc dĩ mở miệng cắn một chút.
Thiên Bảo mỉm cười vui vẻ, tuy rằng huynh ấy và Tứ ca cái gì cũng không hợp, người thì quá nóng nảy, người thì thực ôn nhu, người thích đánh nhau, người thích đèn sách, giống như hai thế cực hoàn toàn trái ngược, nhưng hai người đều có một điểm chung đó là rất thương yêu nàng, lúc nào cũng dịu dàng với nàng...
-Được rồi, sư phụ muội là người thế nào?
-Hmm... sư phụ muội được người khác đánh giá là rất lạnh lùng, giống như một tảng băng nghìn năm vậy, lần đầu tiên muội gặp người, lúc đó người từ trên trời bay xuống, huynh biết không, muội nghĩ sư phụ muội là người đẹp nhất trên thế gian này!
-Vậy ai là người thứ hai nào?
Nàng mạnh bạo cắn thêm một miếng bánh, vừa nhai vừa suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Nam nhân sao? Muội nghĩ là Tứ ca!
-Tứ đệ à?
-Đúng vậy!
-Vậy còn ta thì sao hả? Thứ mấy?
-Thứ ba!
-Tận thứ ba sao? Đau lòng quá!
-Huynh nghĩ để muội công nhận là người đẹp dễ lắm sao? Trước giờ trong mắt muội chỉ có ba nam nhân được xem là đẹp thôi!
-Tức là ta xếp cuối cùng sao? Như vậy còn thảm hơn nữa ~~~
-Nhưng huynh yên tâm đi, trên đời này muội thương nhất là Tam ca của muội.
-Thật không?
-Thật
-Muội không lừa ta chứ?
-Muội lừa huynh làm gì?
-Tiểu muội muội, muội là tiên nữ của lòng ta ~~~
Thiên Bảo nở nụ cười ôm nàng vào lòng. Y cúi xuống nhìn nàng:
-Vậy sư phụ muội đối với muội có tốt không?
Nàng cựa quậy thoát ra khỏi ma trảo của Thiên Bảo:
-Đương nhiên, người rất là quan tâm muội, tuy thấy người lạnh lùng như vậy nhưng trong điện của người trồng rất nhiều rất nhiều hoa, còn có một dòng suối nhỏ và một cây đại thụ, rất ấm áp luôn! Sư phụ luôn quan tâm muội có ăn uống đầy đủ không? Ngủ có ngon không? Có tâm sự không? Nếu muội luyện tập quên ăn, người sẽ lập tức nhắc nhở, nếu muội gặp ác mộng tỉnh dậy, người liền chạy sang phòng muội với khuôn mặt cực kì lo lắng, người còn nhẹ nhàng chỉ bảo muội khi muội có chuyện không hiểu, sư phụ thật sự rất tốt với muội!
-Tốt rồi nhỉ? Nhi Song nói đúng, hai chữ "sư phụ" này thật thần kì.
-Hả?
-Nhi Song đã nói cho ta biết, chỉ cần nhắc đến sư phụ muội, tâm trạng muội lập tức tốt hẳn lên, quả không sai.
-Đâu... đâu có...
-Đúng mà, muội nhìn xem, muội ăn hết rồi!
-Không phải, bởi vì là huynh làm nên muội mới...
-Haiz... ta là ca ca của muội, chẳng lẽ còn không hiểu muội sao?
-Muội...
-Muội... yêu sư phụ mình rồi có phải không?
-Muội không có!
-Ta nhận thấy được mà, muội không cần phải giấu Tam ca...
-Không có, muội và sư phụ là tình cảm sư đồ, hoàn toàn không có gì khác, vả lại muội và người... căn bản là không thể!
-Haiz... được, muội nói sao thì là vậy đi!
-Huynh sao vậy?
-Không có gì, chỉ là ta thấy mình không làm tròn bổn phận làm ca ca đối với muội mà thôi!
-Không đâu, muội biết huynh là thương muội nhất mà!
-Được rồi, muội còn phải ra pháp trường dự buổi hành hình Mạc Thừa tướng nữa!
-Muội không đi có được không?
-Không được, muội không muốn đi cũng phải đi, với tình hình hiện giờ, sự xuất hiện của muội là rất quan trọng!
-Muội biết rồi!