Thật không ngờ Lan Lan lại đưa ra đề nghị gọi tôi là anh. Tôi không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy lâng lâng sung sướng. Cô ấy chịu coi tôi là bạn đã là phúc đức cho tôi lắm rồi, nào ngờ Lan Lan còn chấp nhận làm em tôi. Quan hệ giữa chúng tôi càng ngày càng gần gũi, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Kể từ ngày Lan Lan ngọt ngào gọi tôi bằng anh, tối nào ăn cơm xong chúng tôi cũng sánh vai đi dạo trên đường. Bởi vì tôi và Lan Lan cùng tuổi nên đi trên đường trông chẳng khác gì một đôi tình nhân thắm thiết.
Dần dần tôi phát hiện ra thỉnh thoảng đi trên đường lại có những đôi mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi. Đợi khi đi lướt qua chúng tôi rồi họ mới chỉ chỏ, xì xào về chúng tôi. Mặc dù tôi không nghe thấy họ nói gì nhưng tôi có thể đoán ra được, chắc chắn họ đang hiểu nhầm tôi và Lan Lan là một cặp tình nhân.
Tôi rất thích cái cảm giác được đi dạo ở trên đường với Lan Lan, trong lòng luôn thầm mong có thể sánh vai đi bên cô cả cuộc đời, cùng cô đi qua mùa thu hoang tàn, vượt qua mùa đông giá lạnh, đi qua màn đêm tăm tối để chào đón ánh bình minh của mùa xuân.
Mặc dù mong ước như vậy nhưng trong lòng tôi hiểu rõ hơn ai hết, cái mong ước này của mình quá mịt mờ và hoang đường, hơn nữa tôi cũng chẳng biết trong lòng Lan Lan đang nghĩ gì.
Biết rõ là không thể nhưng tôi vẫn không ngăn nổi bản thân mơ mộng, vẫn mải mê chìm đắm trong những tưởng tượng ngọt ngào ấy. Chỉ có điều khi tỉnh táo thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ, giả sử Lan Lan có thích tôi như tôi thích cô ấy thật đi chăng nữa, làm sao tôi có thể cướp vợ của anh, làm sao tôi có thể làm những việc có lỗi với anh như vậy được?
Nghĩ đến anh cả lòng tôi lại rối bời. Tôi không biết nên kính trọng hay khinh bỉ anh. Nếu như không có sự xuất hiện của Lan Lan, việc anh bỏ tiền ra cho tôi được chuyển từ trường cấp ba bình thường dưới quê lên học ở một trường chuyên thành phố sẽ khiến tôi cảm kích anh suốt cả cuộc đời. Qua chuyện đó tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm và kì vọng của anh cả đối với mình, anh không hề coi tôi là người ngoài, thậm chí luôn đối xử với tôi như anh em ruột thịt.
Chuyện xảy ra với Lan Lan lại khiến cho tôi nhìn thấy một mặt khác ở con người anh. Tôi thật sự không nỡ dùng những từ mang nghĩa xấu xa để hình dung về anh, thế nhưng những hành vi mà anh đã làm với Lan Lan thật quá tàn độc. Tôi không muốn coi anh mình là một kẻ tàn nhẫn, thế nhưng những hành vi anh đã làm thật chẳng còn tính người.
Giờ tôi như đang đóng vai một thằng hề giữa anh và Lan Lan. Tôi chưa bao giờ lấy cắp hoặc cướp đi những gì không thuộc về mình, thế nhưng bây giờ, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi làm cái trò lén lén lút lút này. Những gì tôi đang làm hiện giờ mặc dù không phải là chen chân vào cuộc hôn nhân của anh nhưng cũng chẳng khác gì âm thầm dùng dao moi tim anh. Nghĩ đến anh cả, lòng tôi lại đầy đau khổ và mâu thuẫn, không biết sau này nên đối mặt với anh ra sao, càng không biết anh có còn coi tôi là thằng em trai nữa hay không?
Tất cả những gì tôi đã làm đều là vì Lan Lan. Những hành động ấy chẳng phải xuất phát từ sự thương xót hay đồng cảm với cảnh ngộ của Lan Lan mà ra tay cứu vớt cô ấy. Những hành động ấy nói chính xác hơn là xuất phát từ tình yêu thầm kín mà tôi đã dành cho cô. Tôi bất chấp tất cả vì Lan Lan, thậm chí sẵn sàng phản bội anh trai của mình để làm như vậy. Tôi thích Lan Lan nhưng không dám mong được độc chiếm cô ấy. Chỉ cần nhìn thấy Lan Lan thoát khỏi bàn tay tàn độc của anh, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy sống vui vẻ qua ngày là trong lòng tôi đã cảm thấy thỏa nguyện lắm rồi.
-Anh An, hôm nay anh làm sao thế? Suốt chặng đường chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, có phải đang nhớ 'người thương" không hả?
Lời nói của Lan Lan đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Ngẩng đầu lên tôi mới phát hiện chúng tôi đã ra đến huyện, đang đi trên giữa một rừng cây rụng lá. Mảnh trăng khuyết đã treo lơ lửng ở trên ngọn cây, bốn bề tĩnh mịch chẳng một tiếng động nhỏ. Rừng cây trước mặt trở nên lãnh lẽo và hoang tàn dưới ánh trăng.
- Đâu...đâu có, anh làm gì có người thương!- tôi cuống quýt phủ nhận.
- Anh nhìn kìa, tối nay anh trăng đẹp tuyệt, chỉ có điều trời hơi lạnh!
Thấy Lan Lan nói vậy tôi lập tức hùa theo: -Đúng thế, sắp sang mùa đông đến nơi rồi, gió khuya lạnh lắm. Chúng ta về thôi, không khéo chết cóng ở đây đấy!
- Không, chẳng mấy khi được ngắm một bầu trời đêm đẹp như thế này, em muốn anh ở cạnh em thêm lúc nữa cơ!- đôi mắt cô nhìn thẳng vào tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng khiến cho tôi không thể từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Mặc dù tôi và Lan Lan đã rất thân với nhau nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nói với tôi bằng giọng làm nũng như vậy. Mọi lần ra ngoài đi dạo, Lan Lan rất nghe lời tôi, lúc nào tôi bảo quay về là cô ấy ngoan ngoãn quay về, nhưng tối nay là một ngoại lệ.
Tuy nhiên, những điều Lan Lan nói tiếp theo khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ.
- Anh An, anh có tin trên đời có ma không?
Câu hỏi bất thình lình này khiến cho tôi giật mình, hơn nữa chúng tôi lại đang đứng giữa đồng không mông quạnh, thế mà Lan Lan lại đề cập đến chuyện ma quỷ khiến cho một thằng đàn ông như tôi cũng phải chột dạ hoang mang.
- Anh không biết, nhưng mẹ anh bảo trên đời này có ma, mẹ bảo bố dượng (chồng trước của mẹ) đã bị ma bóp chết!
- Thật....thật á? Ma...ma trông như thế nào? Có....có ...phải là rất đáng sợ không?- Lan Lan hỏi bằng giọng run run, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Thấy Lan Lan có vẻ sợ hãi khi nói đến ma, tôi liền kéo cô ấy lại gần mình, vuốt ve những ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại nhưng lạnh băng của cô.
- Lan Lan đừng sợ, thực ra anh cũng chưa nhìn thấy ma bao giờ!- tôi sợ sẽ làm Lan Lan hoảng hốt nên không nói chuyện bố dượng đã từng gặp ma mà mẹ đã kể cho tôi nghe:
- Em xem tay em đã lạnh toát ra rồi đây này, chắc là đứng đây gió lạnh quá, chúng ta mau về đi!
Lần này thì Lan Lan không phản đối nữa, cô nắm chặt tay tôi, đôi mắt sợ sệt nhìn ra xung quanh.
Chúng tôi mới đi được mấy bước thì đột nhiên Lan Lan thét lên, làm cho tôi giật nảy cả người:
- Anh An, có ma....có ma...em sợ lắm........
Lan Lan vừa hét vừa ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra. Tôi thảng thốt đưa mắt nhìn xung quanh, làm gì có bóng dáng của ma quỷ?
- Lan Lan, đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi, ma quỷ nào dám đến?- mặc dù tôi cũng sợ hết vía nhưng vẫn cố tỏ ra anh hùng.
- Anh An, chắc chắn có ma, em vừa nghe thấy tiếng ma gào thét mà, còn nhìn thấy có một cái bóng sau lưng chúng ta, giờ phải làm sao?- toàn thân Lan Lan run rẩy, đôi mắt sợ sệt khẽ liếc ra sau lưng.
Một cơn gió thổi đến, tiếng lá xào xạc phát ra từ rừng cây phía sau lưng, vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây chẳng biết đã bị một đám mây mù che khuất từ bao giờ, bốn bề tối om và tĩnh mịch. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, phía sau chỉ có một màn đêm đen sì đang bao trùm.
- Lan Lan, làm gì có ma, tiếng động em nghe thấy chẳng qua là tiếng gió thổi qua các cành cây mà tôi. Chắc chắn là em hoa mắt rồi, sau lưng chúng ta làm gì có bóng đen nào?
Mặc cho tôi cố sức an ủi, Lan Lan vẫn nhất khoát không chịu buông tay ra. Dường như toàn thân cô đã chẳng còn hơi ấm, cả cơ thể lạnh toát như một khối băng. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô đang run rẩy bởi sợ hãi.
Lan Lan vì sợ hãi quá nên toàn thân đã mềm nhũn ra, chẳng thể nào đi bộ được nữa. Tôi ngoài miệng nói rằng không sợ nhưng trống ngực thì cứ đập thình thịch. Trong tình cảnh cấp bách, tôi đành bế thốc Lan Lan lên rồi cắm cổ chạy một mạch về huyện.
Chạy đến ngã rẽ dẫn vào bệnh viện huyện, đã nhìn thấy ánh đèn đường sáng trưng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm lại bước chân. Cúi đầu nhìn Lan Lan đang nằm trong vòng tay, tôi phát hiện ra đôi mắt long lanh tuyệt đẹp của cô đang ngước nhìn tôi. Ôm Lan Lan chạy cả quãng đường xa như vậy, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng Lan Lan chẳng hề có ý định xuống đi bộ. Cũng may là cô ấy cũng nhẹ, nếu không chắc tôi chịu không nổi.
- Lan Lan, sắp đến bệnh viện rồi, chúng ta cùng đi bộ vào nhé!- tôi sợ bị người khác nhìn thấy nên vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh, cũng may trên đường chẳng có ai.
- Anh An, lúc nãy sợ quá nên chân em cứng đờ lại rồi, thật sự không đi nổi nữa. Hay là anh bế em vào bệnh viện đi!- Lan Lan nói lí nhí nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ giọng điệu của cô vừa như cầu xin vừa như làm nũng với tôi.
Có câu này của Lan Lan, toàn thân tôi như được tiếp thêm sức mạnh, chẳng còn thấy mệt mỏi nữa.
- Anh An, em lạnh quá, cũng may là người anh rất ấm, ấm như cái chăn ấy!- Lan Lan ríu rít như một chú chim nhỏ nép chặt vào ngực tôi. Những lời cô nói khiến cho trái tim tôi đập rộn ràng, bước chân lâng lâng nhẹ bẫng như đang bay.
- Em cả đời này sẽ không bao giờ quên cảm giác lần đầu tiên anh bế em, chính sự ấm áp và lương thiện của anh đã sưởi ấm trái tim băng giá của em. Giờ lại là anh xua đi những nỗi khiếp sợ trong lòng em. Bây giờ em mới phát hiện ra rằng chỉ có anh mới có thể cho em cảm giác an toàn.....
Suốt cả quãng đường Lan Lan cứ lẩm bẩm như nói với chính mình. Tôi cảm thấy cơ thể lạnh ngắt của cô đang dần dần ấm lại. Còn tôi, toàn thân như đang bốc cháy......
Có thể thân mật với Lan Lan như thế này khiến cho toàn thân tôi như tê dại. Bế trên tay cơ thể mềm mại như không có xương của Lan Lan khiến cho tim tôi muốn nghẹt thở, lí trí không thể nào kiểm soát được sự hưng phấn và kích động.
Đã bao nhiêu lần tôi nằm mơ thấy cô, mơ thấy cô e thẹn nép vào ngực tôi tìm kiếm hơi ấm, tìm kiếm sự yêu thương và che chở. Mỗi lần mơ thấy Lan Lan, cô đều đang bị anh cả giày vò ở trong phòng, chính tiếng kêu thảm thiết của cô đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
Giờ đây, một Lan Lan đã hứng chịu biết bao sự tàn khốc đang nằm trong vòng tay tôi, còn tôi vẫn đang mơ màng như đang trong cơn mơ, không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Tôi đã đem lòng yêu chị dâu của mình! Nhưng làm sao tôi có thể yêu chị dâu của mình được? Tôi thầm nhủ với lòng mình rằng đây chỉ là một giấc mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ hoang đường, đây chỉ là một giấc mơ đẹp không thể thành thực nhưng cũng là một cơn ác mộng tàn khốc!
Lan Lan đang ở trong vòng tay tôi, giọng nói lí nhí và hơi ấm cơ thể cô nói cho tôi biết đây là sự thực. Lan Lan bây giờ giống như một chú chim nhỏ bị bẻ mất cánh, cần được chăm sóc và bảo vệ. Anh trai tôi là người làm hại cô, còn tôi lại trở thành vị thần hộ mệnh, là bến cảnh bình yên của cô.
Tuy hiên, tình cảm và sự giúp đỡ của tôi đối với Lan Lan hiện giờ đã vượt quá giới hạn của một người em chồng đối với chị dâu của mình. Tôi đã đem lòng yêu chị dâu của mình trong vô thức, chỉ có bản thân tôi mới hiểu được bí mật trong lòng tôi. Cái bí mật này chỉ có thể giữ ở trong tim, không thể nói ra với bất kì ai được.
Tôi biết rất rõ rằng, tình cảm của mình đối với Lan Lan không thể có kết quả, cho dù Lan Lan không thích anh cả đi chăng nữa, cho dù có thoát khỏi bàn tay của anh, có chia tay với anh cả đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào ở bên cạnh Lan Lan, bởi vì cô đã từng là chị dâu của tôi. Làm sao tôi có thể yêu người phụ nữ của anh được? Điều đó có khác gì dùng dao để móc tim gan anh trai tôi ra?
Tôi cảm thấy cơ thể của Lan Lan càng lúc càng nặng, cứ như thể cái mà tôi đang ôm chẳng phải là cơ thể của Lan Lan mà là một tảng đá to. Những bước chân ban nãy vẫn còn lâng lâng nhẹ nhàng nay bỗng nặng như đeo đá.
Tôi đưa mắt nhìn quanh như một tên trộm vừa ăn cắp đồ của người khác, phát hiện ra trên đường không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra tôi khao khát được ôm Lan Lan nhưng trong lòng vẫn lo lắng bị người khác nhìn thấy. Cả con đường lớn chìm trong giấc ngủ tĩnh mịch, yên lặng tới mức tôi có thể nghe thấi tiếng bước chân nặng nề của mình hòa theo tiếng đập bất an của con tim: "thình thịch...thịch thịch...thình thịch....". Tôi rất muốn thả Lan Lan ở trên tay xuống nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Bước chân của tôi ngày càng chậm chạp, sự mâu thuẫn trong tim càng ngày càng lớn, tất cả những tiếng động xung quanh đều khiến cho tôi căng thẳng, những sợi dây thần kinh của tôi căng ra như dây đàn, căng đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến cho chúng đứt tung.
"Ta...ta....ta"- một chuỗi âm thanh truyền lại từ phía sau lưng tôi. Thứ âm thanh đó nghe có vẻ ở rất xa xôi, mặc dù rất nhỏ nhưng lại nghe thấy rất rõ.
Đúng lúc trái tim tôi đang co rúm lại bởi thứ âm thanh kì lạ ấy thì trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khiến cho tôi rùng mình.
Tôi đột nhiên dừng bước, thứ âm thanh phía sau lưng tôi cũng lập tức biến mất. Tôi chột dạ ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ có một màn đêm đen sì đầy ma quỷ bao trùm lấy con đường.
"Có khi nào do mình yếu bóng vía nên mới nghe nhầm không nhỉ?", tôi tự nhủ trong lòng rồi lại lê đôi bàn chân bước tiếp.
"Ta...t.a....ta..." - âm thanh ấy lại vang lên theo nhịp bước chân tôi, nhưng tôi biết đó không phải là tiếng bước chân của tôi, nhất định là có ai đó đang đi theo chúng tôi rồi.
Trán tôi toát mồ hôi hột, vừa đi tôi vừa ngoảnh đầu lại nhìn. Con đường vắng tanh, ngoài tôi và Lan Lan ra chẳng có bóng dáng của một người thứ ba.
Phán đoán của tôi sai rồi, không hề có người đi theo chúng tôi, thế nhưng càng như thế này tôi lại càng thấy sợ hãi.
Đúng lúc ấy, Lan Lan dường như đã phát hiện ra sự kì lạ của tôi. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi: -Anh An, anh sao thế? Sao cứ đi mấy bước lại dừng lại thế?
- Đâu, đâu có!- tôi vội đáp.
- Có phải anh mệt rồi không? Đều tại em làm anh bị mệt!
-Không, không phải đâu, em yên tâm, anh không sao!
Rõ ràng bản thân vừa mệt vừa sợ, rất muốn Lan Lan xuống đi bộ nhưng không hiểu sao miệng tôi vẫn nói với cô như vậy. Tôi không biết mình phải làm sao, đành sải bước đi thật nhanh. Vừa đi vừa để ý động tĩnh phía sau lưng. Nói ra cũng thật kì lạ, từ khi Lan Lan nói chuyện với tôi, tiếng động phía sau lưng chúng tôi đã biến mất.
Trước mặt không xa đã là cổng bệnh viện rồi, ít nhất cũng có thể nhìn thấy bóng người qua lại. Tôi bế Lan Lan trên tay, cố bước thật chậm, trong lòng do dự không biết có nên đặt cô ấy xuống không. Lan Lan nhắm mắt nằm yên trong vòng tay tôi, miệng lẩm bẩm điều gì đó, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, dường như đang từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi cúi đầu nhìn Lan Lan bằng ánh mắt yêu thương, cô vẫn nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn vàng đượm vẻ mệt mỏi, thấy vậy tôi chẳng nỡ đặt cô xuống.
Thực ra trong lòng tôi cũng không muốn đặt cô xuống! Tôi mong muốn biết bao được sưởi ấm cho cô bằng trái tim bỏng cháy của mình, tôi khao khát biết bao được dùng tình yêu nồng cháy của mình để vỗ về cho trái tim mong manh của cô!
Thế nhưng tôi không thể! Bởi vì người phụ nữ nằm trong vòng tay tôi bây giờ là người phụ nữ của anh, cũng là chị dâu của tôi! Nếu như tôi cứ nhắm mắt ôm cô ấy đi như vậy, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì? Nói không chừng sẽ có người kể lại chuyện này với anh cả tôi, một khi anh cả biết được sẽ đối xử thế nào với chúng tôi? Nhưng điều làm tôi sợ hãi nhất, một điều mà tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu như anh cả biết tôi và Lan Lan thân mật với nhau như thế này, chắc chắn anh ấy sẽ càng trừng phạt Lan Lan tàn khốc hơn!
Nghĩ đến đây, tôi bèn khẽ nói với Lan Lan:
- Chúng ta đến bệnh viện rồi, em đứng xuống anh dìu em vào nhé!
Lan Lan thu mình trong lòng tôi, đôi mắt tuyệt đẹp he hé nhìn tôi, miệng lí nhí: -Anh An, chân em đau lắm ý, không thể đi bộ được, anh bế em vào có được không?
Nghe thấy giọng nói nũng nịu và cầu xin của Lan Lan, tôi lại thấy mềm lòng. Thế nhưng tôi thật sự sợ bị người khác bêu riếu khắp nơi. Những người nhìn thấy không biết sẽ nói thế nào về chúng tôi, nếu như truyền đến tai anh cả thì tôi càng không thể giải thích rõ ràng với anh được.
- Nhưng mà......- tôi cố né tránh ánh mắt của Lan Lan, ngẩng đầu nhìn về phía cổng bệnh viện, mặc dù tôi không nói ra lời nhưng tôi nghĩ Lan Lan chắc cũng hiểu ra ý của tôi.
Tôi khó xử trăm bề, ánh mắt hoang mang nhìn về phía cổng bệnh viện mà không biết phải làm thế nào. Đang do dự không biết làm sao thì đột nhiên Lan Lan chỉ tay về phía trước, kêu lên thất thanh:
- Có ma...có ma kìa!
Tôi vội vàng nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, thấy con đường trước mặt bỗng hiện ra một cái bóng đen rất dài. Cái bóng đen ấy hình như là bóng của một người nào đó đang hươ hươ cánh tay bên cạnh tôi là Lan Lan. Tự nhiên toàn thân tôi nổi da gà, một luồng khí lạnh phả vào gáy tôi. Tôi rùng mình ớn lạnh, không biết từ lúc nào trước mặt tôi lại hiện lên một cái bóng ma quỷ.
Cái bóng đen ấy đang ở trước mặt tôi, thế nhưng trước mặt tôi chẳng có lấy một bóng người. Ngay lập tức tôi nhận thức được cái bóng đó hắt lại từ phía sau lưng tôi.
Tôi cảnh giác ngoảnh đầu lại nhìn, trong lòng càng mơ hồ. Sau lưng tôi là con đường rộng thênh thang chẳng có lấy một bóng người.
Ánh đèn đường mờ ảo phảng phất chút ma quái lập lờ trong đêm đen, cả con đường rộng thênh thang chỉ có mình tôi và Lan Lan.
Lan Lan căng thẳng nép chặt vào lòng tôi, toàn thân run rẩy không ngừng, rõ ràng là cô ấy đã sợ phát khiếp lên rồi.
- Lan Lan đừng sợ, anh có nhìn thấy gì đâu, làm gì có ma chứ!- tôi an ủi Lan Lan.
- Nhưng mà,...nhưng mà...ban nãy anh vừa nhìn thấy rồi đấy thôi!- giọng nói của Lan Lan cũng run lên.
- Anh nhìn thấy cái gì cơ? Anh chẳng nhìn thấy cái gì cả! - tôi cố mỉm cười chấn an Lan Lan.
- Anh không nhìn thấy cái bóng đen đó à, em nhìn thấy rõ ràng mà! Lúc nãy rõ ràng nó ở trước mặt chúng ta mà!
Những lời Lan Lan nói khiến cho tôi chột dạ, nếu như lúc ấy là do tôi hoa mắt, thế thì tại sao Lan Lan cũng nhìn thấy cái bóng đen ấy nhỉ? Chắc không phải cả hai đứa chúng tôi cùng bị ảo giác chứ?
Chẳng dám nghĩ ngợi nhiều, tôi liền vội vàng bế Lan Lan trở lại phòng bệnh. Sau khi đặt Lan Lan xuống giường, tôi chợt cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, chiếc áo dính chặt vào người, lành lạnh, dính dính....một cảm giác hoang mang len lỏi trong lòng....
Sau khi trở lại phòng bệnh, Lan Lan rơi vào tình trạng hoảng loạn. Cô co rúm người lại ở trên giường, bám chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông ra. Tôi có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run lên bần bật.
Tôi mặc dù cũng cảm thấy rất hoảng hốt nhưng trước mặt Lan Lan vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng nói chuyện với Lan Lan để giúp cô xua đi cảm giác hoảng loạn trong lòng. Mãi lâu sau tâm trạng của Lan Lan mới bình ổn lại.
Đến khoảng một giờ sáng, Lan Lan mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc này tôi mới nhận thấy toàn thật đau nhức và kiệt quệ. Cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngáp liền mấy cái rồi đứng dậy đắp lại chăn cho Lan Lan, sau đó mới nằm xuống cái giường nhỏ bên cạnh.
Bởi vì Lan Lan là một bệnh nhân đặc biệt, Kim Nhất Thủ đã dặn dò người phụ trách bệnh viện, hơn nữa bác y bác sĩ trong bệnh viện đều biết Lan Lan là người phụ nữ của "đại gia" Kim Quý ở thôn Kim Gia nên bệnh viện đã dành cho Lan Lan một sự chăm sóc đặc biệt, còn dành cho cô một phòng bệnh riêng. Sự đãi ngộ đặc biệt này chỉ có những lãnh đạo hoặc những người có quyền thế mới được hưởng.
Căn phòng trống không chỉ có hai người, tôi và Lan Lan. Bởi vì Lan Lan mắc phải chứng bệnh hoảng loạn nên phòng bệnh của cô chưa bao giờ tắt đèn về đêm, ngay cả vào những hôm thời tiết xấu, ban ngày trong phòng bệnh của Lan Lan cũng vẫn bật đèn. Bác sĩ Thường đã dặn dò tôi như vậy.
Lan Lan ngủ rồi, căn phòng chìm vào sự im lặng. Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ. Những ngày nay ở bên chăm sóc cho Lan Lan, tôi đã hình thành nên một thói quen, cho dù có ngủ cũng không ngủ mê mệt chẳng biết trời đất gì. Lúc tôi đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng "cọt kẹt", cánh cửa phòng mở tung ra, một luồng gió lạnh ùa vào phòng.
Đã là nửa đêm khuya khoắt, y tá trực ban đã kiểm tra phòng rồi đi ra từ lâu rồi, lúc này thì làm gì có ai đến phòng bệnh nữa chứ?
Tôi định ngồi dậy nhưng toàn thân kiệt quệ chẳng chút sức lực, cơn buồn ngủ đè chặt lên bộ não khiến cho đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Tôi đành phải khó nhọc mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa không có người, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một cái bóng rất dài hắt vào nền nhà trong phòng bệnh. Cái bóng đen ấy thò hai cánh tay dài ngoằng ra ngoài, nhe nanh múa vuốt tiến lại trước mặt tôi.
Tôi kinh hãi mở to đôi mắt, cảm thấy tim mình như nghẹt thở, tôi cố sức há to miệng để hét lên nhưng không hiểu sao cổ họng lại nghẹn đặc lại, không sao phát ra tiếng được.
Cái bóng đen ma mị ấy đã đến trước mặt tôi, thế nhưng tôi vẫn bị đè chặt trên giường, không sao cử động được, thậm chí còn chẳng có sức mà hô hoán.
- Hắc....hắc....- cái bóng đen ấy phát ra âm thanh khiếp đảm, thứ âm thanh trầm đục dường như chất chứa sự phẫn nộ và thù hận tột độ.
Đồng tử của tôi giãn nở cực độ, các lỗ chân lông trên người đều nở to hết cỡ. Cái bóng đen trước mặt tôi không phải là người mà là ma, một con ma tràn đầy thù hận!
- Hắc ....hắc....- cái bóng đen lại một lần nữa phát ra âm thanh ghê rợn. Tôi trợn to mắt nhìn vào đôi bàn tay xương xẩu, đen sì đang bóp nghẹt cổ mình.....
- Đừng...đừng bám lấy tôi, đừng mà!- bên tai tôi vang lên tiếng thét kinh hoàng của Lan Lan. Không biết tôi đã lấy sức lực ở đâu để ngồi bật dậy khỏi giường như một phản xạ có điều kiện.
Cái bóng đen trước mặt đã biến mất, cái âm thanh khiếp đảm kia cũng biến mất luôn rồi. Lúc này tôi mới phát hiện ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lan Lan vẫn không ngừng la hét, hai tay cô ôm chặt lấy cổ mình, ra sức kéo ra ngoài, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt cô cổ. Bởi vì tự tóm lấy tay mình cho nên Lan Lan càng dùng sức thì cổ cô càng bị bóp nghẹt.
Nhìn thấy cảnh tượng này tôi chợt sững người, tôi lập tức nhận thức được rằng Lan Lan cũng đang gặp phải một thứ đáng sợ giống hệt tôi. Cái bóng đen ma quỷ ban nãy tôi nhìn thấy định bóp cổ tôi nhưng lại bị tiếng thét kinh hãi của Lan Lan làm cho giật mình biến mất. Lẽ nào cô ấy cũng đang gặp phải tình huống khủng khiếp ấy?
Tôi cố định thần lại, lao đến đầu giường Lan Lan thật nhanh, dùng sức kéo hai tay Lan Lan ra, dựng Lan Lan ngồi dậy.
- Lan Lan, đừng dọa anh, em làm sao thế?
Trán Lan Lan lấm tấm mồ hôi, cô sợ hại ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay. Tôi có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run lên từng chập.
- Anh An, nó....anh ta đến tìm em rồi! Anh ta....anh ta sẽ không tha cho em đâu! Em không thể trốn được, không trốn được đâu.....
Lan Lan cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, tôi nghĩ rằng cô ấy đã mơ thấy anh cả, anh cả đã làm cho Lan Lan tổn thương quá sâu sắc.
- Lan Lan đừng sợ, anh ấy không đến đâu! Em cứ yên tâm, có anh ở đây rồi, anh ấy sẽ không làm hại em đâu!- tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Lan Lan để cho cô tỉnh hẳn khỏi cơn ác mộng.
Một lúc sau, Lan Lan không nói năng gì nữa, chỉ yên lặng nằm trong vòng tay tôi, đôi mắt từ từ khép lại. Tôi ôm Lan Lan ngồi một lúc, cảm thấy hơi thở của cô đã bình ổn lại, đoán là Lan Lan đã ngủ say rồi liền cẩn thận đặt cô xuống giường, đắp lại chăn rồi chuẩn bị về giường mình nằm.
Lúc ấy tôi mới để ý đến cửa phòng bệnh của mình. Khi nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh hé mở, tim tôi lại đập loạn lên chẳng theo quy luật.
Tôi nhớ rõ là lúc mười hai giờ, cô y tá kiểm tra xong liền đi ra khỏi phòng, còn dặn dò tôi nhớ đóng cửa cẩn thận, bởi vì thông thường sau nửa đêm, các bác sĩ và y tá thường không đến phòng bệnh của Lan Lan nữa. Tôi nhớ là sau khi đóng cửa lại tôi còn đặt một cái ghế chặn ở cửa, thế mà bây giờ không những cửa phòng đang mở mà ngay cả cái ghế cũng không cánh mà bay.
Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng lúc nửa đêm và thứ âm thanh ghê rợn lúc ấy. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa tôi liền nhìn thấy cái bóng đen ma quỷ ấy, thế nhưng đằng sau cái bóng ấy không hề có người!
Lẽ nào trên đời này có ma thật? Và lúc nãy tôi thật sự đã gặp phải ma?
Một linh cảm không lành hiện lên trong đầu. Nỗi ám ảnh trong lòng khiến cho tôi ớn lạnh. Tôi lấy hết dũng khí đi ra ngoài cửa, tim giật thon thót thò đầu ra ngoài cửa nhìn ra bên ngoài.
Cửa phòng bệnh bên cạnh đóng chặt, hành lang sâu hun hút không một bóng người, ánh đèn mờ ảo trên hành lang càng khiến cho bóng đêm thêm ma quái.
Tôi vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, đi quanh phòng tìm cái ghế chặn cửa nhưng không thấy. Vì sự an toàn, tôi quyết định bê một cái bàn nhỏ chặn ở cửa ra vào sau đó mới lo lắng quay lại giường.
Dưới ánh sáng của hai ngọn đèn trong phòng bệnh, căn phòng sáng trưng như ban ngày, chỉ thiếu chút ấm áp của ánh sáng mặt trời ban ngày mà thôi. Thiếu đi ánh sáng mặt trời khiến cho màn đêm bên ngoài cửa sổ càng thêm đen sì.
Tôi nghe người già trong thôn nói, ma rất sợ ánh sáng, ma chính là những linh hồn bay lơ lửng trong đêm đen.
Tuy nhiên, trải qua chuyện ban nãy khiến cho tôi có thêm chút kiến thức về ma, có thể ma không sợ ánh sáng đèn.
Theo như tôi được biết thì ma là những linh hồn bay lơ lửng trong đêm tối. Có thể nó sẽ không lộ diện dưới ánh mặt trời nhưng nó có thể hiện ra bất cứ lúc nào trong màn đêm. Người và ma sống ở hai cõi âm dương tách biệt, vì vậy mới có sự luân phiên giữa ngày và đêm.....
Mặc dù nằm trên giường nhưng tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Tôi lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, giờ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể khiến cho tôi thất kinh. Hai con mắt tôi không ngừng đảo qua đảo lại từng góc nhỏ trong phòng, tôi nghi ngờ có khi con ma đó đang ở đâu đó trong căn phòng này. Rất có thể nó đang trốn trong một góc nhỏ nào đó, trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi và Lan Lan, chờ đợi thời cơ ra tay ...
Thật không ngờ Lan Lan lại đưa ra đề nghị gọi tôi là anh. Tôi không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy lâng lâng sung sướng. Cô ấy chịu coi tôi là bạn đã là phúc đức cho tôi lắm rồi, nào ngờ Lan Lan còn chấp nhận làm em tôi. Quan hệ giữa chúng tôi càng ngày càng gần gũi, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Kể từ ngày Lan Lan ngọt ngào gọi tôi bằng anh, tối nào ăn cơm xong chúng tôi cũng sánh vai đi dạo trên đường. Bởi vì tôi và Lan Lan cùng tuổi nên đi trên đường trông chẳng khác gì một đôi tình nhân thắm thiết.
Dần dần tôi phát hiện ra thỉnh thoảng đi trên đường lại có những đôi mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi. Đợi khi đi lướt qua chúng tôi rồi họ mới chỉ chỏ, xì xào về chúng tôi. Mặc dù tôi không nghe thấy họ nói gì nhưng tôi có thể đoán ra được, chắc chắn họ đang hiểu nhầm tôi và Lan Lan là một cặp tình nhân.
Tôi rất thích cái cảm giác được đi dạo ở trên đường với Lan Lan, trong lòng luôn thầm mong có thể sánh vai đi bên cô cả cuộc đời, cùng cô đi qua mùa thu hoang tàn, vượt qua mùa đông giá lạnh, đi qua màn đêm tăm tối để chào đón ánh bình minh của mùa xuân.
Mặc dù mong ước như vậy nhưng trong lòng tôi hiểu rõ hơn ai hết, cái mong ước này của mình quá mịt mờ và hoang đường, hơn nữa tôi cũng chẳng biết trong lòng Lan Lan đang nghĩ gì.
Biết rõ là không thể nhưng tôi vẫn không ngăn nổi bản thân mơ mộng, vẫn mải mê chìm đắm trong những tưởng tượng ngọt ngào ấy. Chỉ có điều khi tỉnh táo thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ, giả sử Lan Lan có thích tôi như tôi thích cô ấy thật đi chăng nữa, làm sao tôi có thể cướp vợ của anh, làm sao tôi có thể làm những việc có lỗi với anh như vậy được?
Nghĩ đến anh cả lòng tôi lại rối bời. Tôi không biết nên kính trọng hay khinh bỉ anh. Nếu như không có sự xuất hiện của Lan Lan, việc anh bỏ tiền ra cho tôi được chuyển từ trường cấp ba bình thường dưới quê lên học ở một trường chuyên thành phố sẽ khiến tôi cảm kích anh suốt cả cuộc đời. Qua chuyện đó tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm và kì vọng của anh cả đối với mình, anh không hề coi tôi là người ngoài, thậm chí luôn đối xử với tôi như anh em ruột thịt.
Chuyện xảy ra với Lan Lan lại khiến cho tôi nhìn thấy một mặt khác ở con người anh. Tôi thật sự không nỡ dùng những từ mang nghĩa xấu xa để hình dung về anh, thế nhưng những hành vi mà anh đã làm với Lan Lan thật quá tàn độc. Tôi không muốn coi anh mình là một kẻ tàn nhẫn, thế nhưng những hành vi anh đã làm thật chẳng còn tính người.
Giờ tôi như đang đóng vai một thằng hề giữa anh và Lan Lan. Tôi chưa bao giờ lấy cắp hoặc cướp đi những gì không thuộc về mình, thế nhưng bây giờ, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi làm cái trò lén lén lút lút này. Những gì tôi đang làm hiện giờ mặc dù không phải là chen chân vào cuộc hôn nhân của anh nhưng cũng chẳng khác gì âm thầm dùng dao moi tim anh. Nghĩ đến anh cả, lòng tôi lại đầy đau khổ và mâu thuẫn, không biết sau này nên đối mặt với anh ra sao, càng không biết anh có còn coi tôi là thằng em trai nữa hay không?
Tất cả những gì tôi đã làm đều là vì Lan Lan. Những hành động ấy chẳng phải xuất phát từ sự thương xót hay đồng cảm với cảnh ngộ của Lan Lan mà ra tay cứu vớt cô ấy. Những hành động ấy nói chính xác hơn là xuất phát từ tình yêu thầm kín mà tôi đã dành cho cô. Tôi bất chấp tất cả vì Lan Lan, thậm chí sẵn sàng phản bội anh trai của mình để làm như vậy. Tôi thích Lan Lan nhưng không dám mong được độc chiếm cô ấy. Chỉ cần nhìn thấy Lan Lan thoát khỏi bàn tay tàn độc của anh, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy sống vui vẻ qua ngày là trong lòng tôi đã cảm thấy thỏa nguyện lắm rồi.
-Anh An, hôm nay anh làm sao thế? Suốt chặng đường chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu nghĩ ngợi, có phải đang nhớ 'người thương" không hả?
Lời nói của Lan Lan đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Ngẩng đầu lên tôi mới phát hiện chúng tôi đã ra đến huyện, đang đi trên giữa một rừng cây rụng lá. Mảnh trăng khuyết đã treo lơ lửng ở trên ngọn cây, bốn bề tĩnh mịch chẳng một tiếng động nhỏ. Rừng cây trước mặt trở nên lãnh lẽo và hoang tàn dưới ánh trăng.
- Đâu...đâu có, anh làm gì có người thương!- tôi cuống quýt phủ nhận.
- Anh nhìn kìa, tối nay anh trăng đẹp tuyệt, chỉ có điều trời hơi lạnh!
Thấy Lan Lan nói vậy tôi lập tức hùa theo: -Đúng thế, sắp sang mùa đông đến nơi rồi, gió khuya lạnh lắm. Chúng ta về thôi, không khéo chết cóng ở đây đấy!
- Không, chẳng mấy khi được ngắm một bầu trời đêm đẹp như thế này, em muốn anh ở cạnh em thêm lúc nữa cơ!- đôi mắt cô nhìn thẳng vào tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng khiến cho tôi không thể từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Mặc dù tôi và Lan Lan đã rất thân với nhau nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nói với tôi bằng giọng làm nũng như vậy. Mọi lần ra ngoài đi dạo, Lan Lan rất nghe lời tôi, lúc nào tôi bảo quay về là cô ấy ngoan ngoãn quay về, nhưng tối nay là một ngoại lệ.
Tuy nhiên, những điều Lan Lan nói tiếp theo khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ.
- Anh An, anh có tin trên đời có ma không?
Câu hỏi bất thình lình này khiến cho tôi giật mình, hơn nữa chúng tôi lại đang đứng giữa đồng không mông quạnh, thế mà Lan Lan lại đề cập đến chuyện ma quỷ khiến cho một thằng đàn ông như tôi cũng phải chột dạ hoang mang.
- Anh không biết, nhưng mẹ anh bảo trên đời này có ma, mẹ bảo bố dượng (chồng trước của mẹ) đã bị ma bóp chết!
- Thật....thật á? Ma...ma trông như thế nào? Có....có ...phải là rất đáng sợ không?- Lan Lan hỏi bằng giọng run run, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Thấy Lan Lan có vẻ sợ hãi khi nói đến ma, tôi liền kéo cô ấy lại gần mình, vuốt ve những ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại nhưng lạnh băng của cô.
- Lan Lan đừng sợ, thực ra anh cũng chưa nhìn thấy ma bao giờ!- tôi sợ sẽ làm Lan Lan hoảng hốt nên không nói chuyện bố dượng đã từng gặp ma mà mẹ đã kể cho tôi nghe:
- Em xem tay em đã lạnh toát ra rồi đây này, chắc là đứng đây gió lạnh quá, chúng ta mau về đi!
Lần này thì Lan Lan không phản đối nữa, cô nắm chặt tay tôi, đôi mắt sợ sệt nhìn ra xung quanh.
Chúng tôi mới đi được mấy bước thì đột nhiên Lan Lan thét lên, làm cho tôi giật nảy cả người:
- Anh An, có ma....có ma...em sợ lắm........
Lan Lan vừa hét vừa ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra. Tôi thảng thốt đưa mắt nhìn xung quanh, làm gì có bóng dáng của ma quỷ?
- Lan Lan, đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi, ma quỷ nào dám đến?- mặc dù tôi cũng sợ hết vía nhưng vẫn cố tỏ ra anh hùng.
- Anh An, chắc chắn có ma, em vừa nghe thấy tiếng ma gào thét mà, còn nhìn thấy có một cái bóng sau lưng chúng ta, giờ phải làm sao?- toàn thân Lan Lan run rẩy, đôi mắt sợ sệt khẽ liếc ra sau lưng.
Một cơn gió thổi đến, tiếng lá xào xạc phát ra từ rừng cây phía sau lưng, vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây chẳng biết đã bị một đám mây mù che khuất từ bao giờ, bốn bề tối om và tĩnh mịch. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, phía sau chỉ có một màn đêm đen sì đang bao trùm.
- Lan Lan, làm gì có ma, tiếng động em nghe thấy chẳng qua là tiếng gió thổi qua các cành cây mà tôi. Chắc chắn là em hoa mắt rồi, sau lưng chúng ta làm gì có bóng đen nào?
Mặc cho tôi cố sức an ủi, Lan Lan vẫn nhất khoát không chịu buông tay ra. Dường như toàn thân cô đã chẳng còn hơi ấm, cả cơ thể lạnh toát như một khối băng. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô đang run rẩy bởi sợ hãi.
Lan Lan vì sợ hãi quá nên toàn thân đã mềm nhũn ra, chẳng thể nào đi bộ được nữa. Tôi ngoài miệng nói rằng không sợ nhưng trống ngực thì cứ đập thình thịch. Trong tình cảnh cấp bách, tôi đành bế thốc Lan Lan lên rồi cắm cổ chạy một mạch về huyện.
Chạy đến ngã rẽ dẫn vào bệnh viện huyện, đã nhìn thấy ánh đèn đường sáng trưng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm lại bước chân. Cúi đầu nhìn Lan Lan đang nằm trong vòng tay, tôi phát hiện ra đôi mắt long lanh tuyệt đẹp của cô đang ngước nhìn tôi. Ôm Lan Lan chạy cả quãng đường xa như vậy, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng Lan Lan chẳng hề có ý định xuống đi bộ. Cũng may là cô ấy cũng nhẹ, nếu không chắc tôi chịu không nổi.
- Lan Lan, sắp đến bệnh viện rồi, chúng ta cùng đi bộ vào nhé!- tôi sợ bị người khác nhìn thấy nên vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh, cũng may trên đường chẳng có ai.
- Anh An, lúc nãy sợ quá nên chân em cứng đờ lại rồi, thật sự không đi nổi nữa. Hay là anh bế em vào bệnh viện đi!- Lan Lan nói lí nhí nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ giọng điệu của cô vừa như cầu xin vừa như làm nũng với tôi.
Có câu này của Lan Lan, toàn thân tôi như được tiếp thêm sức mạnh, chẳng còn thấy mệt mỏi nữa.
- Anh An, em lạnh quá, cũng may là người anh rất ấm, ấm như cái chăn ấy!- Lan Lan ríu rít như một chú chim nhỏ nép chặt vào ngực tôi. Những lời cô nói khiến cho trái tim tôi đập rộn ràng, bước chân lâng lâng nhẹ bẫng như đang bay.
- Em cả đời này sẽ không bao giờ quên cảm giác lần đầu tiên anh bế em, chính sự ấm áp và lương thiện của anh đã sưởi ấm trái tim băng giá của em. Giờ lại là anh xua đi những nỗi khiếp sợ trong lòng em. Bây giờ em mới phát hiện ra rằng chỉ có anh mới có thể cho em cảm giác an toàn.....
Suốt cả quãng đường Lan Lan cứ lẩm bẩm như nói với chính mình. Tôi cảm thấy cơ thể lạnh ngắt của cô đang dần dần ấm lại. Còn tôi, toàn thân như đang bốc cháy......
Có thể thân mật với Lan Lan như thế này khiến cho toàn thân tôi như tê dại. Bế trên tay cơ thể mềm mại như không có xương của Lan Lan khiến cho tim tôi muốn nghẹt thở, lí trí không thể nào kiểm soát được sự hưng phấn và kích động.
Đã bao nhiêu lần tôi nằm mơ thấy cô, mơ thấy cô e thẹn nép vào ngực tôi tìm kiếm hơi ấm, tìm kiếm sự yêu thương và che chở. Mỗi lần mơ thấy Lan Lan, cô đều đang bị anh cả giày vò ở trong phòng, chính tiếng kêu thảm thiết của cô đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
Giờ đây, một Lan Lan đã hứng chịu biết bao sự tàn khốc đang nằm trong vòng tay tôi, còn tôi vẫn đang mơ màng như đang trong cơn mơ, không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Tôi đã đem lòng yêu chị dâu của mình! Nhưng làm sao tôi có thể yêu chị dâu của mình được? Tôi thầm nhủ với lòng mình rằng đây chỉ là một giấc mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ hoang đường, đây chỉ là một giấc mơ đẹp không thể thành thực nhưng cũng là một cơn ác mộng tàn khốc!
Lan Lan đang ở trong vòng tay tôi, giọng nói lí nhí và hơi ấm cơ thể cô nói cho tôi biết đây là sự thực. Lan Lan bây giờ giống như một chú chim nhỏ bị bẻ mất cánh, cần được chăm sóc và bảo vệ. Anh trai tôi là người làm hại cô, còn tôi lại trở thành vị thần hộ mệnh, là bến cảnh bình yên của cô.
Tuy hiên, tình cảm và sự giúp đỡ của tôi đối với Lan Lan hiện giờ đã vượt quá giới hạn của một người em chồng đối với chị dâu của mình. Tôi đã đem lòng yêu chị dâu của mình trong vô thức, chỉ có bản thân tôi mới hiểu được bí mật trong lòng tôi. Cái bí mật này chỉ có thể giữ ở trong tim, không thể nói ra với bất kì ai được.
Tôi biết rất rõ rằng, tình cảm của mình đối với Lan Lan không thể có kết quả, cho dù Lan Lan không thích anh cả đi chăng nữa, cho dù có thoát khỏi bàn tay của anh, có chia tay với anh cả đi chăng nữa thì tôi cũng không thể nào ở bên cạnh Lan Lan, bởi vì cô đã từng là chị dâu của tôi. Làm sao tôi có thể yêu người phụ nữ của anh được? Điều đó có khác gì dùng dao để móc tim gan anh trai tôi ra?
Tôi cảm thấy cơ thể của Lan Lan càng lúc càng nặng, cứ như thể cái mà tôi đang ôm chẳng phải là cơ thể của Lan Lan mà là một tảng đá to. Những bước chân ban nãy vẫn còn lâng lâng nhẹ nhàng nay bỗng nặng như đeo đá.
Tôi đưa mắt nhìn quanh như một tên trộm vừa ăn cắp đồ của người khác, phát hiện ra trên đường không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra tôi khao khát được ôm Lan Lan nhưng trong lòng vẫn lo lắng bị người khác nhìn thấy. Cả con đường lớn chìm trong giấc ngủ tĩnh mịch, yên lặng tới mức tôi có thể nghe thấi tiếng bước chân nặng nề của mình hòa theo tiếng đập bất an của con tim: "thình thịch...thịch thịch...thình thịch....". Tôi rất muốn thả Lan Lan ở trên tay xuống nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Bước chân của tôi ngày càng chậm chạp, sự mâu thuẫn trong tim càng ngày càng lớn, tất cả những tiếng động xung quanh đều khiến cho tôi căng thẳng, những sợi dây thần kinh của tôi căng ra như dây đàn, căng đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến cho chúng đứt tung.
"Ta...ta....ta"- một chuỗi âm thanh truyền lại từ phía sau lưng tôi. Thứ âm thanh đó nghe có vẻ ở rất xa xôi, mặc dù rất nhỏ nhưng lại nghe thấy rất rõ.
Đúng lúc trái tim tôi đang co rúm lại bởi thứ âm thanh kì lạ ấy thì trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ khiến cho tôi rùng mình.
Tôi đột nhiên dừng bước, thứ âm thanh phía sau lưng tôi cũng lập tức biến mất. Tôi chột dạ ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ có một màn đêm đen sì đầy ma quỷ bao trùm lấy con đường.
"Có khi nào do mình yếu bóng vía nên mới nghe nhầm không nhỉ?", tôi tự nhủ trong lòng rồi lại lê đôi bàn chân bước tiếp.
"Ta...t.a....ta..." - âm thanh ấy lại vang lên theo nhịp bước chân tôi, nhưng tôi biết đó không phải là tiếng bước chân của tôi, nhất định là có ai đó đang đi theo chúng tôi rồi.
Trán tôi toát mồ hôi hột, vừa đi tôi vừa ngoảnh đầu lại nhìn. Con đường vắng tanh, ngoài tôi và Lan Lan ra chẳng có bóng dáng của một người thứ ba.
Phán đoán của tôi sai rồi, không hề có người đi theo chúng tôi, thế nhưng càng như thế này tôi lại càng thấy sợ hãi.
Đúng lúc ấy, Lan Lan dường như đã phát hiện ra sự kì lạ của tôi. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi: -Anh An, anh sao thế? Sao cứ đi mấy bước lại dừng lại thế?
- Đâu, đâu có!- tôi vội đáp.
- Có phải anh mệt rồi không? Đều tại em làm anh bị mệt!
-Không, không phải đâu, em yên tâm, anh không sao!
Rõ ràng bản thân vừa mệt vừa sợ, rất muốn Lan Lan xuống đi bộ nhưng không hiểu sao miệng tôi vẫn nói với cô như vậy. Tôi không biết mình phải làm sao, đành sải bước đi thật nhanh. Vừa đi vừa để ý động tĩnh phía sau lưng. Nói ra cũng thật kì lạ, từ khi Lan Lan nói chuyện với tôi, tiếng động phía sau lưng chúng tôi đã biến mất.
Trước mặt không xa đã là cổng bệnh viện rồi, ít nhất cũng có thể nhìn thấy bóng người qua lại. Tôi bế Lan Lan trên tay, cố bước thật chậm, trong lòng do dự không biết có nên đặt cô ấy xuống không. Lan Lan nhắm mắt nằm yên trong vòng tay tôi, miệng lẩm bẩm điều gì đó, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, dường như đang từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi cúi đầu nhìn Lan Lan bằng ánh mắt yêu thương, cô vẫn nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn vàng đượm vẻ mệt mỏi, thấy vậy tôi chẳng nỡ đặt cô xuống.
Thực ra trong lòng tôi cũng không muốn đặt cô xuống! Tôi mong muốn biết bao được sưởi ấm cho cô bằng trái tim bỏng cháy của mình, tôi khao khát biết bao được dùng tình yêu nồng cháy của mình để vỗ về cho trái tim mong manh của cô!
Thế nhưng tôi không thể! Bởi vì người phụ nữ nằm trong vòng tay tôi bây giờ là người phụ nữ của anh, cũng là chị dâu của tôi! Nếu như tôi cứ nhắm mắt ôm cô ấy đi như vậy, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì? Nói không chừng sẽ có người kể lại chuyện này với anh cả tôi, một khi anh cả biết được sẽ đối xử thế nào với chúng tôi? Nhưng điều làm tôi sợ hãi nhất, một điều mà tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu như anh cả biết tôi và Lan Lan thân mật với nhau như thế này, chắc chắn anh ấy sẽ càng trừng phạt Lan Lan tàn khốc hơn!
Nghĩ đến đây, tôi bèn khẽ nói với Lan Lan:
- Chúng ta đến bệnh viện rồi, em đứng xuống anh dìu em vào nhé!
Lan Lan thu mình trong lòng tôi, đôi mắt tuyệt đẹp he hé nhìn tôi, miệng lí nhí: -Anh An, chân em đau lắm ý, không thể đi bộ được, anh bế em vào có được không?
Nghe thấy giọng nói nũng nịu và cầu xin của Lan Lan, tôi lại thấy mềm lòng. Thế nhưng tôi thật sự sợ bị người khác bêu riếu khắp nơi. Những người nhìn thấy không biết sẽ nói thế nào về chúng tôi, nếu như truyền đến tai anh cả thì tôi càng không thể giải thích rõ ràng với anh được.
- Nhưng mà......- tôi cố né tránh ánh mắt của Lan Lan, ngẩng đầu nhìn về phía cổng bệnh viện, mặc dù tôi không nói ra lời nhưng tôi nghĩ Lan Lan chắc cũng hiểu ra ý của tôi.
Tôi khó xử trăm bề, ánh mắt hoang mang nhìn về phía cổng bệnh viện mà không biết phải làm thế nào. Đang do dự không biết làm sao thì đột nhiên Lan Lan chỉ tay về phía trước, kêu lên thất thanh:
- Có ma...có ma kìa!
Tôi vội vàng nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, thấy con đường trước mặt bỗng hiện ra một cái bóng đen rất dài. Cái bóng đen ấy hình như là bóng của một người nào đó đang hươ hươ cánh tay bên cạnh tôi là Lan Lan. Tự nhiên toàn thân tôi nổi da gà, một luồng khí lạnh phả vào gáy tôi. Tôi rùng mình ớn lạnh, không biết từ lúc nào trước mặt tôi lại hiện lên một cái bóng ma quỷ.
Cái bóng đen ấy đang ở trước mặt tôi, thế nhưng trước mặt tôi chẳng có lấy một bóng người. Ngay lập tức tôi nhận thức được cái bóng đó hắt lại từ phía sau lưng tôi.
Tôi cảnh giác ngoảnh đầu lại nhìn, trong lòng càng mơ hồ. Sau lưng tôi là con đường rộng thênh thang chẳng có lấy một bóng người.
Ánh đèn đường mờ ảo phảng phất chút ma quái lập lờ trong đêm đen, cả con đường rộng thênh thang chỉ có mình tôi và Lan Lan.
Lan Lan căng thẳng nép chặt vào lòng tôi, toàn thân run rẩy không ngừng, rõ ràng là cô ấy đã sợ phát khiếp lên rồi.
- Lan Lan đừng sợ, anh có nhìn thấy gì đâu, làm gì có ma chứ!- tôi an ủi Lan Lan.
- Nhưng mà,...nhưng mà...ban nãy anh vừa nhìn thấy rồi đấy thôi!- giọng nói của Lan Lan cũng run lên.
- Anh nhìn thấy cái gì cơ? Anh chẳng nhìn thấy cái gì cả! - tôi cố mỉm cười chấn an Lan Lan.
- Anh không nhìn thấy cái bóng đen đó à, em nhìn thấy rõ ràng mà! Lúc nãy rõ ràng nó ở trước mặt chúng ta mà!
Những lời Lan Lan nói khiến cho tôi chột dạ, nếu như lúc ấy là do tôi hoa mắt, thế thì tại sao Lan Lan cũng nhìn thấy cái bóng đen ấy nhỉ? Chắc không phải cả hai đứa chúng tôi cùng bị ảo giác chứ?
Chẳng dám nghĩ ngợi nhiều, tôi liền vội vàng bế Lan Lan trở lại phòng bệnh. Sau khi đặt Lan Lan xuống giường, tôi chợt cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, chiếc áo dính chặt vào người, lành lạnh, dính dính....một cảm giác hoang mang len lỏi trong lòng....
Sau khi trở lại phòng bệnh, Lan Lan rơi vào tình trạng hoảng loạn. Cô co rúm người lại ở trên giường, bám chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông ra. Tôi có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run lên bần bật.
Tôi mặc dù cũng cảm thấy rất hoảng hốt nhưng trước mặt Lan Lan vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng nói chuyện với Lan Lan để giúp cô xua đi cảm giác hoảng loạn trong lòng. Mãi lâu sau tâm trạng của Lan Lan mới bình ổn lại.
Đến khoảng một giờ sáng, Lan Lan mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc này tôi mới nhận thấy toàn thật đau nhức và kiệt quệ. Cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngáp liền mấy cái rồi đứng dậy đắp lại chăn cho Lan Lan, sau đó mới nằm xuống cái giường nhỏ bên cạnh.
Bởi vì Lan Lan là một bệnh nhân đặc biệt, Kim Nhất Thủ đã dặn dò người phụ trách bệnh viện, hơn nữa bác y bác sĩ trong bệnh viện đều biết Lan Lan là người phụ nữ của "đại gia" Kim Quý ở thôn Kim Gia nên bệnh viện đã dành cho Lan Lan một sự chăm sóc đặc biệt, còn dành cho cô một phòng bệnh riêng. Sự đãi ngộ đặc biệt này chỉ có những lãnh đạo hoặc những người có quyền thế mới được hưởng.
Căn phòng trống không chỉ có hai người, tôi và Lan Lan. Bởi vì Lan Lan mắc phải chứng bệnh hoảng loạn nên phòng bệnh của cô chưa bao giờ tắt đèn về đêm, ngay cả vào những hôm thời tiết xấu, ban ngày trong phòng bệnh của Lan Lan cũng vẫn bật đèn. Bác sĩ Thường đã dặn dò tôi như vậy.
Lan Lan ngủ rồi, căn phòng chìm vào sự im lặng. Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ. Những ngày nay ở bên chăm sóc cho Lan Lan, tôi đã hình thành nên một thói quen, cho dù có ngủ cũng không ngủ mê mệt chẳng biết trời đất gì. Lúc tôi đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng "cọt kẹt", cánh cửa phòng mở tung ra, một luồng gió lạnh ùa vào phòng.
Đã là nửa đêm khuya khoắt, y tá trực ban đã kiểm tra phòng rồi đi ra từ lâu rồi, lúc này thì làm gì có ai đến phòng bệnh nữa chứ?
Tôi định ngồi dậy nhưng toàn thân kiệt quệ chẳng chút sức lực, cơn buồn ngủ đè chặt lên bộ não khiến cho đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Tôi đành phải khó nhọc mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa không có người, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một cái bóng rất dài hắt vào nền nhà trong phòng bệnh. Cái bóng đen ấy thò hai cánh tay dài ngoằng ra ngoài, nhe nanh múa vuốt tiến lại trước mặt tôi.
Tôi kinh hãi mở to đôi mắt, cảm thấy tim mình như nghẹt thở, tôi cố sức há to miệng để hét lên nhưng không hiểu sao cổ họng lại nghẹn đặc lại, không sao phát ra tiếng được.
Cái bóng đen ma mị ấy đã đến trước mặt tôi, thế nhưng tôi vẫn bị đè chặt trên giường, không sao cử động được, thậm chí còn chẳng có sức mà hô hoán.
- Hắc....hắc....- cái bóng đen ấy phát ra âm thanh khiếp đảm, thứ âm thanh trầm đục dường như chất chứa sự phẫn nộ và thù hận tột độ.
Đồng tử của tôi giãn nở cực độ, các lỗ chân lông trên người đều nở to hết cỡ. Cái bóng đen trước mặt tôi không phải là người mà là ma, một con ma tràn đầy thù hận!
- Hắc ....hắc....- cái bóng đen lại một lần nữa phát ra âm thanh ghê rợn. Tôi trợn to mắt nhìn vào đôi bàn tay xương xẩu, đen sì đang bóp nghẹt cổ mình.....
- Đừng...đừng bám lấy tôi, đừng mà!- bên tai tôi vang lên tiếng thét kinh hoàng của Lan Lan. Không biết tôi đã lấy sức lực ở đâu để ngồi bật dậy khỏi giường như một phản xạ có điều kiện.
Cái bóng đen trước mặt đã biến mất, cái âm thanh khiếp đảm kia cũng biến mất luôn rồi. Lúc này tôi mới phát hiện ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lan Lan vẫn không ngừng la hét, hai tay cô ôm chặt lấy cổ mình, ra sức kéo ra ngoài, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt cô cổ. Bởi vì tự tóm lấy tay mình cho nên Lan Lan càng dùng sức thì cổ cô càng bị bóp nghẹt.
Nhìn thấy cảnh tượng này tôi chợt sững người, tôi lập tức nhận thức được rằng Lan Lan cũng đang gặp phải một thứ đáng sợ giống hệt tôi. Cái bóng đen ma quỷ ban nãy tôi nhìn thấy định bóp cổ tôi nhưng lại bị tiếng thét kinh hãi của Lan Lan làm cho giật mình biến mất. Lẽ nào cô ấy cũng đang gặp phải tình huống khủng khiếp ấy?
Tôi cố định thần lại, lao đến đầu giường Lan Lan thật nhanh, dùng sức kéo hai tay Lan Lan ra, dựng Lan Lan ngồi dậy.
- Lan Lan, đừng dọa anh, em làm sao thế?
Trán Lan Lan lấm tấm mồ hôi, cô sợ hại ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay. Tôi có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run lên từng chập.
- Anh An, nó....anh ta đến tìm em rồi! Anh ta....anh ta sẽ không tha cho em đâu! Em không thể trốn được, không trốn được đâu.....
Lan Lan cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, tôi nghĩ rằng cô ấy đã mơ thấy anh cả, anh cả đã làm cho Lan Lan tổn thương quá sâu sắc.
- Lan Lan đừng sợ, anh ấy không đến đâu! Em cứ yên tâm, có anh ở đây rồi, anh ấy sẽ không làm hại em đâu!- tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Lan Lan để cho cô tỉnh hẳn khỏi cơn ác mộng.
Một lúc sau, Lan Lan không nói năng gì nữa, chỉ yên lặng nằm trong vòng tay tôi, đôi mắt từ từ khép lại. Tôi ôm Lan Lan ngồi một lúc, cảm thấy hơi thở của cô đã bình ổn lại, đoán là Lan Lan đã ngủ say rồi liền cẩn thận đặt cô xuống giường, đắp lại chăn rồi chuẩn bị về giường mình nằm.
Lúc ấy tôi mới để ý đến cửa phòng bệnh của mình. Khi nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh hé mở, tim tôi lại đập loạn lên chẳng theo quy luật.
Tôi nhớ rõ là lúc mười hai giờ, cô y tá kiểm tra xong liền đi ra khỏi phòng, còn dặn dò tôi nhớ đóng cửa cẩn thận, bởi vì thông thường sau nửa đêm, các bác sĩ và y tá thường không đến phòng bệnh của Lan Lan nữa. Tôi nhớ là sau khi đóng cửa lại tôi còn đặt một cái ghế chặn ở cửa, thế mà bây giờ không những cửa phòng đang mở mà ngay cả cái ghế cũng không cánh mà bay.
Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng lúc nửa đêm và thứ âm thanh ghê rợn lúc ấy. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa tôi liền nhìn thấy cái bóng đen ma quỷ ấy, thế nhưng đằng sau cái bóng ấy không hề có người!
Lẽ nào trên đời này có ma thật? Và lúc nãy tôi thật sự đã gặp phải ma?
Một linh cảm không lành hiện lên trong đầu. Nỗi ám ảnh trong lòng khiến cho tôi ớn lạnh. Tôi lấy hết dũng khí đi ra ngoài cửa, tim giật thon thót thò đầu ra ngoài cửa nhìn ra bên ngoài.
Cửa phòng bệnh bên cạnh đóng chặt, hành lang sâu hun hút không một bóng người, ánh đèn mờ ảo trên hành lang càng khiến cho bóng đêm thêm ma quái.
Tôi vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại, đi quanh phòng tìm cái ghế chặn cửa nhưng không thấy. Vì sự an toàn, tôi quyết định bê một cái bàn nhỏ chặn ở cửa ra vào sau đó mới lo lắng quay lại giường.
Dưới ánh sáng của hai ngọn đèn trong phòng bệnh, căn phòng sáng trưng như ban ngày, chỉ thiếu chút ấm áp của ánh sáng mặt trời ban ngày mà thôi. Thiếu đi ánh sáng mặt trời khiến cho màn đêm bên ngoài cửa sổ càng thêm đen sì.
Tôi nghe người già trong thôn nói, ma rất sợ ánh sáng, ma chính là những linh hồn bay lơ lửng trong đêm đen.
Tuy nhiên, trải qua chuyện ban nãy khiến cho tôi có thêm chút kiến thức về ma, có thể ma không sợ ánh sáng đèn.
Theo như tôi được biết thì ma là những linh hồn bay lơ lửng trong đêm tối. Có thể nó sẽ không lộ diện dưới ánh mặt trời nhưng nó có thể hiện ra bất cứ lúc nào trong màn đêm. Người và ma sống ở hai cõi âm dương tách biệt, vì vậy mới có sự luân phiên giữa ngày và đêm.....
Mặc dù nằm trên giường nhưng tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Tôi lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, giờ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể khiến cho tôi thất kinh. Hai con mắt tôi không ngừng đảo qua đảo lại từng góc nhỏ trong phòng, tôi nghi ngờ có khi con ma đó đang ở đâu đó trong căn phòng này. Rất có thể nó đang trốn trong một góc nhỏ nào đó, trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi và Lan Lan, chờ đợi thời cơ ra tay ...