Tần Dịch đi rồi, khu mộ viên của Đồng gia chỉ còn lại Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ.
Đồng Vũ Vụ chưa từng nghĩ đến khi Phó Lễ Hành đến gặp cha mẹ của cô sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Phó Lễ Hành người này rất giỏi che dấu cảm xúc thật, cô nghiêng đầu nhìn anh, cũng không cách nào biết được giờ phút này anh có tâm tình gì.
Chỉ cần anh muốn, cô căn bản không thể nào cảm giác được sự tình.
“Sao anh biết hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ em?” Đồng Vũ Vụ thấy anh mang đến một chai Whiskey, vẻ mặt bình tĩnh rót vào ly, liền nhẹ giọng hỏi.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, “Anh thấy em khoanh tròn ngày trên lịch, để nhớ một ngày quan trọng, nên kêu trợ lý Vương xem thử, nhưng mà cuối cùng là mẹ nói cho anh biết.
Thật xin lỗi hôm nay không đi cùng em.”
Phó phu nhân thật là tri kỷ, từ hai năm trước, mỗi lần đến ngày giỗ của cha mẹ Đồng Vũ Vụ, bà luôn gọi điện thoại cho Đồng Vũ Vụ, cũng sẽ đi chùa miếu nhờ đại sư niệm kinh, bà làm được hết những chuyện của một người mẹ chồng.
“Không có gì.” Đồng Vũ Vụ nhỏ giọng nói, “Công việc của anh quan trọng, em có thể hiểu được.”
Nghĩ lại trước đó, anh và cha mẹ cô cũng chưa tiếp xúc qua, đoán chừng ngay cả ấn tượng cũng không có, cha mẹ cô cũng không có nuôi anh, cô cũng không có lập trường mà yêu cầu anh bỏ công việc đến đây cùng cô.
Nhưng mà anh có thể đến, cô vô cùng cao hứng, tin tưởng nếu cha mẹ có thể nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ rất cao hứng, chỉ là ai cũng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Tần đáng chém ngàn đao kia.
Trước kia cô không hiểu tại sao “Vũ Vụ” trong tiểu thuyết lại nhiều lần chửi mắng Tần Dịch như vậy, hiện tại thì cô đã hiểu, “Vũ Vụ” trong tiểu thuyết chính là đem cảm xúc chân thật của cô mà mắng ra thôi.
Chửi giỏi lắm, mắng rất hay!
Sao trong tiểu thuyết cô không tìm người đánh chết hắn chứ?
Hiện tại cô thực sự để ý trong lòng Phó Lễ Hanh nghĩ cái gì.
Trước kia cô cũng để ý, nhưng mà bây giờ để ý không giống với trước kia, trước kia sợ anh để ý mà hại cô, hiện tại thì sợ trong lòng anh không thoải mái, sợ anh khó chịu.
Cô sợ anh mất hứng, cô muốn thời gian anh ở bên ngoài làm việc trong lòng đều vui vẻ.
“Những ngày quan trọng anh không nhớ rõ, nhưng mà em có thể nói với anh.” Phó Lễ Hành cũng rót cho mình một ly rượu, anh muốn uống, nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, lại bỏ ly xuống, bĩnh tĩnh nói tiếp, “Là do anh không đúng, kết hôn hai năm, lại chưa từng đến thăm mộ cha mẹ vợ.”
Anh càng bình tĩnh trong lòng Đồng Vũ Vụ càng lo sợ, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Chuyện này không thể trách anh, hai năm nay đa số thời gian anh đều công tác ở nước ngoài, công việc của anh rất nhiều, em có thể hiểu được, cha mẹ em cũng có thể hiểu được.
Lúc cha còn sống, ngay cả sinh nhật của mẹ em mà ông ấy cũng không nhớ rõ, trong đầu lúc nào cũng chỉ có đề tài thôi.”
Phó Lễ Hành nghe vậy khẽ cười một tiếng, “Phải không?”
“Đúng vậy.” Đồng Vũ Vụ nghe thấy anh cười, trong lòng mới dễ chịu một chút, “Dù sao mẹ em cũng từng nói, không mong chờ đàn ông có thể nhớ những ngày quan trọng.
Nếu cha của em vẫn còn, chắc chắn ông ấy sẽ có chung đề tài với anh.”
Cô thấy anh cũng không nhắc đến chuyện của Tần Dịch, biết anh có thể lại muốn tự tiêu hóa cảm xúc của mình.
Trầm mặc một chút, cô mím môi thấp giọng nói: “Em không biết hôm nay sẽ gặp hắn ở đây…….”
Sắc mặt Phó Lễ Hành hơi thay đổi, chủ động đánh gãy lời cô chưa giải thích xong, “Ừ, anh biết, về nhà rồi nói sau.”
Đồng Vũ Vụ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn tấm hình của cha mẹ trên bia mộ, hốc mắt nóng lên, lại vội vàng cúi đầu xuống che dấu nước mắt.
Cô cũng không biết chính mình vì sao lại ủy khuất.
Rõ ràng là trước đây cô có thể chịu được có thể chấp nhận được, cho dù người khác ở trước mặt có nói những lời châm chọc cô cũng không thay đổi sắc mặt, tất cả những buồn phiền thương tâm cô đều có thể nuốt xuống hết.
Hiện tại một chút xíu ủy khuất cô cũng không thể chịu được, nghĩ đến anh không muốn nghe cô giải thích, nghĩ đến chuyện anh hiểu lầm cô, trong lòng cô vô cùng khó chịu, trái tim như ngâm trong nước biển, đau đớn và ngột ngạt.
Thích một người chính là như vậy, thấy anh hiểu lầm mình, cô ủy khuất, đồng thời cũng ủy khuất cho anh.
Sao một người như anh lại bị ảnh hưởng bởi chuyện quá khứ của cô và Tần Dịch chứ.
Nghe nói khi chân chính thích một người chính là vì người đó mà đau lòng.
Cô nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, nghĩ đến tâm trạng hiện tại của anh, cô rất muốn ôm anh vào lòng.
“Được, về nhà nói sau.”
Trên đường đi, bọn họ không nói gì, lòng im lặng đáng sợ này rơi vào lòng Đồng Vũ Vụ chính là một loại tra tấn.
Sau khi về nhà, Phó Lễ Hành đi vào phòng thay quần áo, Đồng Vũ Vụ nhắm mắt đi sau lưng anh, nghĩ muốn tìm cơ hội để giải thích một chút chuyện hôm nay.
Phó Lễ Hành thay bộ đồ thoải mái, quay đầu lại, thấy cô đứng trước ngăn tủ nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Em cũng mệt rồi, đi nghỉ chút đi, anh kêu trợ lý đặt cơm chiều, khoảng một giờ nữa sẽ mang đến, anh còn chút việc phải xử lý cho xong.”
Hiện tại anh có hai luồn suy nghĩ, một là cảm thấy không cần thiết phải tức giận, hai là có chút không tránh được suy đoán, có phải Tần Dịch cũng từng bồi cô đến mộ viên, ở trong lòng cô, trong chuyện này có phải Tần Dịch làm tốt hơn hay không.
Làm chồng cô nhưng anh lại không nhớ rõ hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cô, vậy mà bạn trai trước đây của cô lại nhớ rõ.
Đúng là châm chọc.
Khi không đủ lý trí và bình tĩnh thì tốt nhất không nên tranh luận.
Có những lời nói hay hành động dù ít hay nhiều vô tình có thể làm tổn thương đối phương.
Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cô, cho dù buổi sáng cô rất vui vẻ nhưng mà cô chỉ mới tuổi, ngày người thân cô mất nhất định cô cũng không vui, anh không muốn vào lúc này lại nói gì đó với cô?
Tần Dịch làm sai, không nên để anh hay cô phải gánh vác.
Thời điểm Phó Lễ Hành đi ngang qua người cô, dừng lại một chút, ôn nhu nói:
“Anh đến thư phòng.”
“Vâng.” Đồng Vũ Vụ rủ mắt xuống, nhẹ nhàng đáp.
Khi Phó Lễ Hành sắp đi ra khỏi phòng thay đồ, Đồng Vũ Vụ nắm chặt hai tay, nước mắt lưng chòng, cô không biết làm sao, dựa theo tiếng lòng cô gọi anh lại, “Trong lòng em khó chịu.”
Rõ ràng biết bình tĩnh chính là phương thức xử lý tốt nhất, anh vừa không bạo lực, cũng không phát giận, cô nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Nếu là trước đây, cô nhất định là cảm thấy may mắn, chỉ là hiện tại, cô cảm thấy như vậy không được.
Cô không thể để anh tự vào thư phòng rồi tiêu hóa cảm xúc một mình được.
Phó Lễ Hành dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Hai vợ chồng bọn họ cũng không có thói quen đem cảm xúc thật lộ ra ngoài, nhiều năm qua anh được dạy cách không biểu hiện hỉ nộ ra bên ngoài, mà cô, thì lại có thói quen nhẫn nại.
“Anh cùng em cãi nhau một trận còn tốt hơn là đến thư phòng.” Giọng Đồng Vũ Vụ nghẹn ngào, cô cũng không biết vì sao lại rất muốn khóc, “Em từ chỗ người khác biết, anh muốn đoạt lấy hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc, em không biết là vì công hay vì tư, khi đó em biết, anh không muốn nói chuyện này với em, nhưng chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến chúng ta, em không hy họng nó trở thành cái gai trong lòng anh, khiến anh mỗi lần nhớ đến đều khó chịu.”
Cô nhớ đến tàn thuốc lá trong phòng ngủ phụ mà cô thấy ngày hôm đó.
Nguyên lai người như anh cũng sẽ có lúc trong lòng khó chịu, ngay cả cô cũng không biết anh hút thuốc khi nào, cô cũng không biết khi anh hút thuốc sẽ có tâm trạng như thế nào.
Giờ phút này cô muốn anh phát tit ra, muốn anh cùng cô cãi nhau một trận, cũng không hi vọng anh tự mình tiêu hóa, tự mình khó chịu.
“Chúng ta cãi nhau một trận cũng không sao, từ lúc quen biết đến bây giờ, trong suốt ba năm, chúng ta chưa từng cãi nhau, em không biết đây là ân ái hay là khách khí, nhưng lúc này đây, chẳng lẽ anh không có gì muốn hỏi em sao?” Đồng Vũ Vụ bước đến cạnh anh, “Chẳng lẽ anh cho rằng suy đoán của anh suy nghĩ của anh còn chính xác hơn là những gì từ miệng em nói ra sao?”
Phó Lễ Hành vẫn như cũ không nói chuyện, anh đứng thẳng ngay cửa.
Anh đưa lưng về phía cô, cô cũng không biết sau khi nghe cô nói xong anh sẽ có vẻ mặt gì.
Sau một lúc im lặng cô lại hỏi: “Anh không muốn hỏi em cái gì sao?”
Cô đã nói đến như vậy rồi, mà đáp lại cô vẫn là trầm mặc, cô cúi đầu cười, anh vẫn không muốn nói phải không? Chẳng lẽ cứ để Tần Dịch ngăn cách bọn họ hay sao? Hôm nay không nói, hôm nay không đề cập đến thì sau này nói thế nào để vượt qua được chứ.
Ngay khi Đồng Vũ Vụ nghĩ chuyện này không giải quyết được, người đàn ông đưa lưng về phía cô, người đàn ông đứng ở cửa bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn bình tĩnh nói: “Có.”
Đồng Vũ Vụ sửng sờ.
Anh xoay người lại, dưới vẻ mặt bình tĩnh kia, lộ ra chút nhẫn nại, “Anh biết hai người quen biết từ nhỏ, hai người bắt đầu bên nhau vào ngày sinh nhật tuổi của em, tất cả mọi người đều không nhớ rõ sinh nhật của em, chỉ có hắn là nhớ rõ, hắn tặng em màn pháo hoa, anh biết em rất cảm động.”
Đồng Vũ Vụ ngây người nhìn anh, không nghĩ đến ngay cả chuyện này anh cũng biết.
Đến tột cùng là anh còn biết bao nhiêu? Anh đến tột cùng là đã tự chịu đựng bao nhiêu chứ?
“Anh biết hai người hẹn ước cùng nhau đi Anh du học, biết mặc dù hai người không học cùng một trường, nhưng mỗi cuối tuần hắn đều đi tìm em.”
“Anh biết khi hai người chia tay em rất đau lòng, ngày hắn đi anh ở sân bay nhìn thấy em, em ở bãi đỗ xe khóc rất nhiều.”
“Anh biết sau khi kết hôn em chưa từng liên hệ với hắn, thậm chí để tránh tị hiềm, ngay cả bạn bè chung cũng đều duy trì khoảng cách, cố gắng không đi tham gia tụ hội.”
“Anh biết hôm nay là hai người vô tình gặp nhau, hắn không nghĩ đến sẽ gặp được em, em cũng không biết hắn sẽ đến.
Anh biết đây chỉ là một lần ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.”
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô, nếu có thể, anh cũng không hy vọng cô biết những suy nghĩ trong lòng anh, hiện tại đem hết mọi chuyện nói ra, anh cũng không biết mối quan hệ của bọn họ sau này sẽ như thế nào.
Chỉ sợ ngay cả chính cô cũng chưa nghĩ đến.
Nhưng cô xúc động, anh cũng xúc động.
Trong lòng anh thở dài một hơi, giọng điệu không còn hung dữ như trước đó, cô là vợ của anh, không phải là kẻ thù của anh, anh bình tĩnh nhìn cô, thở dài nói: “Anh không biết chính là, trong lòng em còn có hắn hay không.”
Từ nhỏ anh đã biết, có rất nhiều cuộc hôn nhân đều giả vờ hòa bình.
Anh luôn nghĩ, chỉ cần cô có thể giữ được tôn nghiêm và thân phận của Phó thái thái, chỉ cần cô biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì, về phần trong lòng cô nghĩ như thế nào, anh không quan tâm.
Nhưng trên thực tế, hiện tại anh lâm vào trạng thái “biết tất cả mọi chuyện chính là để tâm” đúng vậy, cô có thể dễ dàng dùng những lời nói dối thiện ý để dỗ tính khí không kiên nhẫn của anh.
Nhưng anh không hy vọng mình chìm đắm trong lời nói dối ngon ngọt, sẽ không thể nghe được những lời nói thật, chính là loại người bị tình cảm làm mờ mắt.
Đồng Vũ Vụ không nói gì, cô nhìn anh.
Phó Lễ Hành cười, thấp giọng nói với cô: “Anh đến thư phòng.”
Anh chuẩn bị xoay người ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc nức nở hét lên: “Phó Lễ Hành, anh đứng lại đó cho em!”.