Hiện tại Đồng Vũ Vụ cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải xử lý chuyện của quỹ hội.
Hệ thống giống như đi vào giai đoạn không hoạt động, gần nửa tháng cũng không đưa nhiệm vụ cho cô.
Sau khi cùng Phó Lễ Hành mở lòng, tình cảm tiến triển không ngừng.
Anh không phải là một người quá nhiệt tình, mà cô cũng vậy, cứ từ từ phát triển như vậy cũng không tệ, không có Tần Dịch ngăn trở, cô cảm thấy không khí hô hấp cũng trở nên ngọt ngào.
Hiện tại cô cũng không bị nội dung trong tiểu thuyết dọa sợ, cho nên đối với hệ thống đưa ra nhiệm vụ cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Chiều nay, Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân có hẹn đi làm spa, vốn dĩ Tống Tương cũng đi, nhưng cô lại có việc gấp đột xuất, vì thế cũng chỉ có hai người các cô.
Các cô thường xuyên đến thẩm mỹ viện do một học tỷ mở, hai năm nay ở Yến Kinh rất nổi tiếng, Đồng Vũ Vụ là khách hàng trung thành, một năm cô đến thẩm mỹ viện không đến thì cũng , chỉ có thẩm mỹ viện này là hiệu quả tốt nhất, mỗi lần đi spa về nhà, không cần lự kính cô cũng có thể chụp hình quảng cáo sữa tắm được.
Hai người đều là siêu cấp, thoải mái nằm trên giường để nhân viên mát xa đấm bóp.
“Đúng rồi, Vũ Vụ, cậu còn nhớ Trình Yên không? Lục Nhân Nhân đột nhiên hỏi.
Đồng Vũ Vụ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Trình Yên, cô ta không phải ở bên Pháp mở một trang trại rượu sao?”
“Đúng rồi, chính là cô ta.
Khi còn học trung học mình có quan hệ với cô ta, nhưng mà khi học đại học cũng không chơi nữa, mình nghe mẹ mình nói, thân thể cha Tần Dịch không tốt cậu có biết không, giống như rất vội vàng, muốn Tần Dịch nhanh chóng đính hôn, Tần gia và Trình gia là thế gia, hai người bọn họ lại xấp xỉ tuổi, cha mẹ hai bên đều có ý muốn hợp tác, Trình Yên cũng không phản đối, có thể bọn họ sẽ ở cùng nhau.”
Đồng Vũ Vụ nghe xong tin tức này rất ngạc nhiên.
Trong nội dung tiểu thuyết cũng không có Trình Yên này, hiện tại nghe ý tứ của Lục Nhân Nhân, Trình Yên và Tần Dịch đính hôn là ý của cha mẹ hai nhà.
Có thể Liễu Vân Khê không lấy được hảo cảm của Tần Hoài, không giành được sự đồng ý của bố chồng tương lai sao? Sau khi biết được, Đồng Vũ Vụ thở phào nhẹ nhõm, chuyện này mới giống với cách của Tần Hoài, cô đã nói rồi, Tần Hoài không có khả năng đồng ý cho Liễu Vân Khê làm con dâu của ông ta.
Cô và Trình Yên đều nhận thức nhau, chẳng qua là không cùng một mối quan hệ nên cũng không hiểu rõ nhau, nhưng Trình Yên là như thế nào, cô cũng nghe nói một chút.
Trình Yên là con gái một của Trình gia, thủ đoạn năng lực đều có, thời con đi học chính là học bá, sau khi tốt nghiệp tự mình mở một trang trại rượu buôn bán và trở nên nổi tiếng ở đó, nếu Liễu Vân Khê và Tần Dịch chấm dứt vậy thì tốt, còn nếu không, nữ chính sẽ vô cùng đáng thương.
Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Nghĩ đến cô và Phó Lễ Hành đã bày tỏ, Tần Dịch và Liễu Vân Khê có yêu nhau cũng sẽ không làm ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ, cô liền không khống chế được khóe miệng giơ lên.
“Cười gì vậy?” Lục Nhân Nhân tò mò hỏi.
Đồng Vũ Vụ cười đắc ý, “Chính là vui vẻ nha.”
Chuyện bạn trai trước đính hôn, không phải rất đáng chúc mừng hay sao?
Ngày mai Đồng Vũ Vụ sẽ cùng Phó Lễ Hành đến Cao Thành tham gia hôn lễ.
Nghĩ đến việc sẽ ở bên kia hai đêm, nhưng cô vẫn chuẩn bị vài bộ quần áo, Phó Lễ Hành đứng ở cửa phòng thay đồ, nhìn thấy cô chuẩn bị ba bốn đôi giày, nhéo nhéo mũi bất đắc dĩ nhắc nhỡ cô: “Ngày mai chúng ta đi, giữa trưa ngày kia sẽ về, sẽ không ở đó lâu, cho nên em không cần thiết mang nhiều quần áo như vậy.”
“Không có nhiều nha.” Đồng Vũ Vụ ngồi chồm hổm, quay đầu nhìn anh cười, “Giày cao gót hai đôi, chân em mỏi thì làm sao, nhất định phải chuẩn bị thêm một đôi đế bằng để đi phải không? Còn phải chuẩn bị thêm một đôi dép mang bên ngoài nữa đúng không?”
Phó Lễ Hành nhìn thoáng qua một vali hành lý cô đã chuẩn bị xong, ngón tay thon dài chỉ chỉ, “Còn cái này?”
“Quần áo.”
Phó Lễ Hành: “?”
Anh nghĩ cô là đang muốn dọn đến Cao Thành để định cư luôn thì có.
“Thật ra em cũng không đem nhiều đồ, em nghe nói trung tâm thương mại ở bên Cao Thành có rất nhiều, nếu đến đó có thời gian cũng có thể đi mua sắm.”
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên cảm thấy thất bại, nghi hoặc hỏi: “Phụ nữ bọn em mỗi lần ra ngoài đều phiền toái như vậy sao?”
Vấn đề này hỏi rất hay.
Đồng Vũ Vụ không lo không có chỗ phát huy, liền liếc mắt nhìn anh, cố ý vô tình hỏi: “Cái này cũng tùy người, lẽ nào anh chỉ mới dẫn em đi du lịch ở khách sạn thôi sao?”
Tình sử trước khi kết hôn của cô đều bị anh biết sạch sẽ, cô ở trước mặt anh không có chút , điều này sao công bằng được chứ, cho đến bây giờ, anh biết bạn trai cũ của cô là ai, biết ai theo đuổi cô, mà cô ngay cả anh có bao nhiêu bạn gái cũ cũng không biết.
Còn công bằng nữa sao?
Trước kia nếu hai người bọn họ cãi nhau, cô không biết có nên lật lại nợ cũ hay không đâu.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng
Anh trả lời câu hỏi của cô, còn rất nghiêm túc, rất đứng đắn.
Chỉ là vào tai Đồng Vũ Vụ, căn bản không phải là anh đang trả lời câu hỏi mà chỉ nói cho có lệ, giống như nga một tiếng không khác gì nhau.
Là anh không muốn trả lời, hay là không nhớ rõ cũng bao nhiêu người phụ nữ vào khách sạn?
Dù là khả năng nào đi chăng nữa cũng khiến cho lòng cô bế tắc.
Cô cũng muốn cùng anh ầm ĩ, muốn ăn giấm chua, nhưng sau lần đó bọn họ đều nói qua, sau này sẽ không vì chuyện trong qua khứ mà mất hứng nữa, cô không muốn tự vả mặt.
Cẩn thận nghĩ lại, anh thật là đa mưu túc trí, cô ngay cả anh có bao nhiêu bạn gái cũng không biết rõ, vậy mà trong lúc hồ đồ lại ước định với anh không nhắc đến chuyện quá khứ.
Nói cái gì nha, cô ngay cả anh trong quá khứ như thế nào cũng không biết nữa.
Tình cảm của hai người tiến triển, trực tiếp nhất là biểu hiện nhu cầu hiện tại của Phó Lễ Hành so với trước kia cao hơn rất nhiều, buổi tối tắm rửa xong nằm trên giường, Đồng Vũ Vụ đưa lưng về phía anh lướt Weibo, tay anh ôm qua, trực tiếp lấy điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường, giọng bình tĩnh nói: “Nằm đừng có xem điện thoại, không tốt cho mắt.”
Đồng Vũ Vụ nga một tiếng, lại hưng phấn nhìn qua, ôm cánh tay anh cọ cọ, nhẹ giọng hỏi: “Lão Phì và vợ trước của hắn là thanh mai trúc mã sao nói ly hôn là ly hôn liền vậy?”
Phó Lễ Hành liếc nhìn cô một cái, trả lời qua loa: “Tình cảm không hợp nữa.”
“Đây mà là lý do gì, quen nhau nhiều năm như vậy thì hợp, sau có thể đột nhiên không hợp được.” Đồng Vũ Vụ nói vòng vo, “Lão Phì cũng vợ trước của hắn là thanh mai trúc mã, không phải là mối tình đầu đến kết hôn sao? Thật là lãng mạn nha.”
Phó Lễ Hành nói thẳng: “Em có chút thiếu tâm nhãn, đã ly hôn rồi, còn lãng mạn nữa sao?”
Thiếu, thiếu tâm nhãn?
Đồng Vũ Vụ trợn mắt, “Sao anh có thể nói lão bà của anh như thế, em chỉ là cảm khái một chút, thời điểm lúc hắn kết hôn chỉ quen qua một mình bạn gái hắn, ở xã hội hiện đại mà nói là hiếm đó.”
“Rất hiếm sao? Thời điểm bọn họ kết hôn chỉ mới tuổi.”
“ tuổi mà chỉ từng có một người bạn gái cũng rất hiếm, có rất nhiều người thời điểm tuổi đều đã từng có bảy tám người đó.”
Bảy tám người?
Phó Lễ Hành nhìn ra có gì đó không thích hợp, anh lẳng lặng nhìn cô, “Vậy còn em, em có mấy người?”
Dựa theo cách nói của cô, có thể ngoài Tần Dịch ra cô còn có bạn trai cũ khác nữa phải không?
Đồng Vũ Vụ: “?”
Không phải cô đang gài anh sao? Sao cô lại bị anh gài lại rồi?
“Ngoại trừ anh ra, em chỉ có một người.” Đồng Vũ Vụ bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, vội vàng chứng minh trong sạch của mình, “Vậy còn anh, anh có bao nhiêu?”
Giống như sợ Phó Lễ Hành không nói thật, cô làm bộ rộng lương nói: “Em không phải là người nhỏ nhen như vậy đâu chuyện mấy năm trước rồi mà anh vẫn còn canh cánh trong lòng.
Anh nói cho em biết anh có bao nhiêu, em sẽ không tức giận.”
Phó Lễ Hành có chút đau đầu.
Thật sự rất cao hứng khi mà bọn họ có thể thẳng thắng với nhau, nhưng mà thảo luận vấn đề này không phải rất nhàm chán sao?
Không bằng thảo luận một chút xem thời đi học nhận được bao nhiều cúp.
“Vì sao anh không nói gì, có phải không muốn trả lời vấn đề này không, có phải không muốn để ý đến em không?”
Đồng Vũ Vụ lại xuất ra đòn sát thủ.
Phó Lễ Hành chỉ có thể giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Trừ em ra, anh chỉ có một người.”
Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ không tin, anh chỉ muốn trả lời cho có lệ với cô thôi sao? Cô vừa nói xong anh trả lại cô cô nguyên xi, là có lệ hay không tin lời cô nói nên châm chọc?
Cho dù là khả năng nào cũng đều đáng tức giận!
Thời điểm bọn họ kết hôn, anh đã tuổi, tuổi mà chỉ mới trải qua một cuộc tình, Đồng Vũ Vụ cũng không phải là không tin chuyện này, chỉ là đặt trên người Phó Lễ Hành, độ tin tưởng dường như không có.
Trước tiên không nói đến người được xác định là bạn gái cũ, khi cô học sơ trung, cũng có nghe nói một ít chuyện xấu của anh.
Nghe nói, có một lần anh cùng hoa hậu giảng đường cùng nhau đi xem phim, hoa hậu giảng đường kia đã sớm kết hôn, nhưng thời điểm đó tin đồn này được lan truyền rất rộng.
Nghe nói, anh cùng thiên kim tập đoàn XX từng là bạn học, thời điểm đó hai người từng là cặp đôi.
Nghe nói…….
Cô kém anh tuổi, khi cô học sơ trung, anh đã đi ra nước ngoài du học, nhưng mà trường cũ của anh cũng là trường sơ trung mà cô học, cho nên các thầy cô luôn có thói quen lấy anh ra nói, nói anh năm thứ nhất chưa từng thất thủ, trong tủ kính trường học còn dán hình của anh, hơn nữa anh là con trai độc nhất của Phó gia, là Phú nhị đại cao nhất ở Yến Kinh, cho nên mặc dù khi đó anh ra nước ngoài du học, nhưng những tin đồn về anh trong diễn đàn trường học luôn đứng đầu.
Có vô số chuyện xấu của anh về bạn gái, vậy mà anh nói với cô, anh chỉ có một người???
Đứa trẻ ba tuổi mới tin! Cả Yến Kinh này cũng chẳng ai tin!!
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ không mở miệng nói chuyện, liền kiên nhẫn nói: “Được rồi, không nói nữa, hiện tại không còn sớm, ngày mai còn phải bay đến Cao Thành, nghỉ ngơi đi.”
Đồng Vũ Vụ trừng mắt nhìn anh, hận không thể cắn một cái chết anh, thuận tiện đẩy anh ra, ủ rủ kéo chăn lên, nhắm mắt lại.
Tất nhiên là đưa lưng về phía anh.
Phó Lễ Hành thuận thế tắt đèn đầu giường, trong khi Đồng Vũ Vụ đang đơn phương tức giận, Phó Lễ Hành lại nhìn qua, ôm cô từ sau lưng, bàn tay hoàn toàn không an phận, ở bên hông cô di chuyển, cô mặc váy ngủ chỉ dài đến đùi, khi nằm váy tự nhiên sẽ nhích lên trên.
Lòng bàn tay anh lướt trên da cô, điều này sẽ khiến cô run lên như bị điện giật.
Nhưng hôm nay cô không hề có cảm giác, ngược lại mặt cũng không thay đổi.
Anh hôn nhẹ lên bờ vai trắng nõn của cô, tất nhiên một cái hôn là không đủ, khi đang chuẩn bị tiếp tục, Đồng Vũ Vụ né tránh về phía trước, giọng điệu lãnh đạm còn giả vờ buồn ngủ, “Được rồi, đừng có làm, hiện tại không còn sớm nữa, ngày mai còn phải bay đến Cao Thành, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cái gọi là lấy đạo của người trả lại cho người, chính là như vậy nha!
Cô dựa theo lời anh nói, chỉnh sửa một chút rồi đem tất cả trả lại cho anh.
Ai mới là máy lặp cơ chứ..