Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Đồng Vũ Vụ tỉnh lại thì Phó Lễ Hành đã đi làm rồi.
Cô đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm, xoay một vòng, thoáng nhìn qua bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vừa đánh rang vừa suy nghĩ chẳng biết ngày hôm qua như vậy có được cho là thành công gì không.
Hôm nay cô không có ý định ra ngoài, liền gọi điện thoại cho huấn luyện viên thể hình riêng.
Cô chưa bao giờ dám buông lỏng việc duy trì vóc dáng cơ thể của mình, một tuần thì có ba, bốn ngày giành riêng cho việc tập luyện.
Duy trì dáng người rất quan trọng, thời nay có rất nhiều người đi làm vì áp lực công việc mà eo cong lưng còng, tuy chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến khí chất.
Đồng Vũ Vụ từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu học tập vũ đạo.
Năm ngoái, trong ngày kỉ niệm kết hôn của cha Phó và mẹ Phó, cô cùng Phó Lễ Hành nhảy điệu mở màn, làm cho không ít người phải trầm trồ.
Tính ra thì có hệ thống cũng chẳng có gì phiền phức, nó chỉ hiện ra khi cô gọi.Băng cách không ồn ào khiến cho ta được thoải mái.
Trong lúc đợi huấn luyện viên, Đồng Vũ Vụ mới có thời gian đi phản ứng lại với nó, lén lút hỏi: 【Nhiệm vụ lần trước ngươi nói tới là gì vậy? 】
Cô thực sự quên mất.
Hệ thống: 【......!Thử thách là trong một tuần, chỉ được chi tiêu dưới tệ.
】
Đồng Vũ Vụ híp mắt: 【 Ngươi nói bao nhiêu? 】
Hệ thống: 【 tệ.
Bổn hệ thống đã nghiên cứu giá cả ở nơi này.
Một gia đình hai người, bình thường chi phí chi tiêu trong vòng một tháng là khoảng tệ.
】
Đồng Vũ Vụ: 【 tệ còn chưa đủ cho tôi đi salon chăm sóc tóc.
】
Cô mỗi cuối tuần sẽ đi salon chăm sóc tóc một lần, càng miễn bàn tới chuyện chăm sóc da.
Hệ thống: 【 Đây là nhiệm vụ có mức độ khó thấp nhất.
】
Đồng Vũ Vụ bất đắc dĩ: 【 Được rồi, khi nào thì bắt đầu? 】
Lời này làm cho hệ thống lên tinh thần trong nháy mắt: 【 Người dùng xác định muốn bắt đầu nhiệm vụ? 】
Ban đầu thấy thái độ của người dùng, nó tưởng sẽ không hợp tác, nên nó đã sớm chuẩn bị cho việc khiêu chiến thất bại.
Sau lần làm nhiệm vụ thất bại, phần mềm sẽ được tháo dỡ khỏi não bộ của người dùng.
Thật không ngờ, người dùng không từ bỏ ý nghĩ tự mình cứu mình?
Đồng Vũ Vụ: 【 Đương nhiên.
Khi nào thì bắt đầu? 】
Hệ thống: 【 giờ ngày .
】
Đồng Vũ Vụ chấp nhận khiêu chiến nhiệm vụ có nghĩa là cô muốn thay đổi kết cục ly hôn như trong sách.
Trên thế giới này cô không còn ai để dựa vào, cô chỉ có chính mình.
Có thể cùng Phó Lễ Hành ở cùng một nhà, thì dù cho đoạn hôn nhân này yêu cầu cô dùng toàn lực để giữ gìn, cô cũng đồng ý.
Chỉ là, đem tương lai của mình gởi gắm trên người một người đàn ông và một cuộc hôn nhân không bền vững, là chuyện mà cô tuyệt đối không bao giờ làm.
Cô phải vì mình chuẩn bị một đường lui.
Hệ thống nói, nhiệm vụ này mới chỉ là cái đầu tiên.
Tuy rằng vạn là rất rất ít, nhưng tích tiểu thành đại, cho dù ít cũng còn hơn không.Trong một năm , cô sẽ biến cuộc hôn nhân này thành một việc kinh doanh tốt, và sẽ nghĩ cách củng cố địa vị của cô trong lòng Phó Lễ Hành.
Cùng lúc, cô cũng sẽ chủ động chấp nhận các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra.
Một năm sau, nếu kết cục được thay đổi thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu cuối cùng vẫn không thể thay đổi được quyết tâm ly hôn của Phó Lễ Hành, thì trong tài khoản của cô cũng sẽ có tiền.
Có cái gọi là, trong tay có tiền, lòng sẽ có tự tin.
Cô tin rằng nhân định thắng thiên, tiểu thuyết được viết bởi con người.
Mặc dù kết thúc rất khó thay đổi, nhưng không phải là không thể.
Ba năm trước đây, cô có thể thoát ra khỏi khốn cảnh để trở thành vị hôn thê của Phó Lễ Hành, điều đó nói lên trời cao chiếu cố cô.
Nếu đã chiếu cố một lần, thì chắc lần này cũng sẽ như vậy nhỉ.
Đang giữa hè mà cúc áo sơmi trên cùng của Phó Lễ Hành vẫn được gài cẩn thận.
Thường ngày, khi công việc bận rộn, hắn sẽ cởi bỏ cúc áo trên cùng, nới lỏng cà vạt.
Nhưng hôm nay hắn lại rất nghiêm chỉnh tạo cho người ta một cảm giác khổ hạnh.
Không vì cái gì khác, sáng nay khi hắn mặc quần áo, nhìn vào gương thì phát hiện trên cổ mình có một vết cào nhạt cùng với một vệt đỏ khả nghi.
Hẳn nghĩ là do cô vợ nhỏ không cẩn thận để lại.
Phó Lễ Hành ở trên thương trường thủ đoạn sắc bén, mỗi lần ra tay đều rất quyết liệt, làm cho đối thủ không chống đỡ được.
Mặc kệ là trong cảm nhận của đối thủ hay là cấp dưới, hắn luôn là người khiến cho người ta phải nâng cao mười phần cảnh giác.
Trợ lý và thư ký đều những người đi theo hắn đã nhiều năm, nhưng khi ở trước mặt hắn vẫn không dám thả lỏng, cực kỳ căng thẳng.
Cho dù là những lãnh đạo cấp cao trong công ty, mỗi lần Phó Lễ Hành đi công tác trở về, bọn họ đều cảm giác được một loại không khí khẩn trương lan toả khắp cả công ty.
Tuy trợ lý Vương biết bản thân mình không có năng lực đi phân tích tâm tình của Phó tổng, nhưng hắn vẫn có thể đánh hơi được, tâm tình hôm nay của Phó tổng không tệ lắm.
Cụ thể biểu hiện ở ——
Hôm nay hắn sắp xếp cho Phó tổng một phần ăn, nhân viên nhà hàng lại không cẩn thận mà chuẩn bị một phần ớt xanh xào thịt bò.
Phó tổng không thích ăn nhất là ớt xanh, đến mức không ai có thể nhìn thấy bóng dáng của ớt xanh trên bàn ăn tối nơi Phó tổng có mặt.
Người như Phó tổng, đương nhiên sẽ không vì trên bàn cơm có ớt xanh mà nổi trận lôi đình, nhưng chỉ cần vị vương giả này nhăn mày cũng đủ làm cho người phía dưới người run rẩy trong lòng.
Hôm nay, khi trợ lý Vương nhìn thấy phần thức ăn kia có ớt xanh xào thịt bò, hắn sợ đến mức giật thót người, tự rủa mình vì quá bận rộn mà sơ sót thiếu kiểm tra.
Thế nhưng, không biết Phó tổng đang suy nghĩ cái gì, vậy mà cầm đũa gắp một miếng ớt xanh!
Mặc dù Phó tổng chỉ cắn một miếng, nhưng trợ lý Vương đã cảm thấy rất sốc.
Điều gì đã khiến Phó tổng nếm thử ớt xanh - thứ mà mình ghét nhất trên đời?
Trợ lý Vương nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra, cuối cùng chỉ có kết luận là tâm trạng hôm nay của Phó tổng rất tốt.
Nếu không phải vì tâm trạng rất tốt, thì chỉ sợ nhìn đến ớt xanh xào thịt bò thôi cũng đã cau mày.
Vậy nên, vấn đề ở đây là, tâm trạng hôm nay của Phó tổng tốt đến thế nào mà ngay cả nhìn ớt xanh cũng cảm thấy thuận mắt?.