Đồng Vũ Vụ phối quần áo cho Phó Lễ Hành, trầm ổn mà lại giản dị.
Lúc chọn giày, Đồng Vũ Vụ đột nhiên nhớ lại, "Tháng trước em cùng Nhân Nhân đi London, lúc dạo phố có mua hai đôi giày thể thao, chút nữa là quên rồi.
Anh có muốn mang cùng với em không?"
Đây là vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Lúc ấy cô vì muốn khoe ân ái vợ chồng trước mặt chị em nên mới mua hai cặp giày thể thao tình nhân giống như nhau, không nghĩ tới bây giờ lại phát huy tác dụng.
Từ khi Phó Lễ Hành đồng ý đổi quần áo, hắn đã mất lập trường về vấn đề này, hầu như không có bất kỳ ý kiến nào, chỉ đành phải gật đầu.
Ngay cả Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy hôm nay Phó Lễ Hành đặc biệt phối hợp.
Nếu không phải cô khống chế để ngăn không cho mình suy nghĩ lung tung, chỉ sợ cô sẽ phải suy nghĩ xem liệu người đàn ông này thực sự có a miêu a cẩu ở ngoài, bởi vì áy náy nên mới dùng cách này để bù đắp cho cô.
.
.
Trên thực tế, lúc Phó Lễ Hành đi theo Đồng Vũ Vụ đến phòng thay đồ của cô, nội tâm hắn tương đối bình tĩnh.
Nhưng khi đi qua phòng tắm, hắn thoáng nhìn qua bồn tắm lớn trong phòng tắm liền nhanh chóng quay mặt đi.
Đều đã đi tới bước thứ chín mươi chín, một bước cuối này cũng không tính là gì.
Cứ đi theo vậy.
Phòng trữ quần áo của Đồng Vũ Vụ còn lớn hơn nhiều so với của Phó Lễ Hành.
Hắn không phải là người thích chưng diện, quần áo lui tới cũng chỉ có mấy màu, lại còn được treo theo thứ tự, nhìn vào thấy rất đơn giản.
Đối với những bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có lẽ đó là một thú vui thị giác.
Đồng Vũ Vụ thì không giống vậy.
Lần đầu tiên Phó Lễ Hành đi vào phòng thay đồ của cô, tuy vẻ mặt bên ngoài không thay đổi, nhưng trong lòng sớm đã hiểu rõ ——
Lượng tiêu thụ sản phẩm trong và ngoài nước tăng là do đâu.
Đồng Vũ Vụ không cảm thấy chút xấu hổ nào khi tiêu tiền của chồng.
Nếu như Phó Lễ Hành không cho cô một cuộc sống xa hoa, quẹt thẻ không giới hạn, cô cũng không phí công nhảy lên nhảy xuống làm trò để làm hắn vui lòng vì sợ bị ly hôn.
Dù sao thì, trong cái ngăn tủ đồng hồ đeo tay kia của Phó Lễ Hành, cầm lên cái rẻ nhất cũng đủ cho cô mua mấy cái túi xách.
Vì vậy, khi nói đến việc tiêu tiền, ai mới là lão đại còn chưa biết.
Bình thường Đồng Vũ Vụ rất ít mang giày thể thao, mua hai đôi giày tình nhân này vì nó phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Của nữ là màu trắng và vàng, của nam là màu xanh và đen.
Trong hai năm qua, trào lưu retro trở lại, nhưng cô cũng không định tham gia náo nhiệt.
Nếu như không phải kiểu dáng hai đôi giày này nhìn vừa mắt, vừa hay tô vẽ thêm cho hình tượng cô vợ nhỏ được chiều chuộng của cô, thì cô cũng sẽ không mua.
"Không biết anh có thích hay không." Đồng Vũ Vụ có chút xấu hổ, "Lúc ấy nhìn thấy thì rất thích, em nghĩ là anh mang vào sẽ rất đẹp nên cũng không suy nghĩ nhiều liền mua luôn."
Thẳng thắn mà nói, Phó Lễ Hành không thích mang giày thể thao, ngoại trừ khi chạy bộ, hầu hết thời gian hắn đều đi giày da.
Đồng Vũ Vụ mua đôi giày thể thao này, hắn không cảm thấy quá thích thú, nhưng cũng không keo kiệt mà nói thêm mấy chữ, "Không sao."
Đây là lần đầu tiên Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành mang đồ tình nhân, ngoại trừ chiếc nhẫn đính hôn.
Nếu như không phải sợ phá hỏng hình tượng, cô thật muốn lôi kéo Phó Lễ Hành chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè khoe khoang một phen.
Quần áo đổi xong, giày cũng đổi xong, đang chuẩn bị ra cửa.
Lúc bước ra khỏi cửa, cô lại đề nghị: "Hôm nay anh đi làm cũng vất vả, không thì để em lái xe nha?"
Số lần hai người ra ngoài hẹn hò trong mấy năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hầu hết thời gian đều không mang theo tài xế.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Đồng Vũ Vụ kích động, "Chiếc xe năm ngoái anh tặng cho em còn chưa đi được mấy lần, nếu không thì lái nó đi nha?"
Lễ Giáng Sinh năm ngoái Phó Lễ Hành đưa cho cô một chiếc xe Porsche Panamera màu trắng, cô thật sự rất thích.
Khổ nỗi từ ấy đến nay cô chỉ lái được có vài lần hiếm hoi.
Đồng Vũ Vụ lấy bằng lái xe năm mười tám tuổi.
Sau khi gặp Phó Lễ Hành, cô hiếm khi lái xe.
Tuy nhiên, với kỹ năng của mình, cô cảm thấy đi từ nhà đến nhà hàng thì vẫn ổn.
Phó Lễ Hành thấy cô có hào hứng như vậy thì cũng không muốn dội cho cô một gáo nước lạnh nên chỉ có thể đồng ý thấy cô có vẻ thích thú, hắn chỉ còn cách vui vẻ đồng ý.
Chiếc xe vẫn mới tinh như ngày đầu mua về.
Đồng Vũ Vụ đã nghĩ kỹ, cô tuyệt đối sẽ tận dụng mọi cơ hội để phát triển tình cảm với anh.
Giống như sợ hắn sẽ đổi ý, cô lên xe với tốc độ nhanh nhất, hắn cũng đi theo mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Vừa ngồi xuống, Đồng Vũ Vụ liền nhoài người qua.
Lúc Phó Lễ Hành thay quần áo, cô đã trộm đi xịt nước hoa.
Cô vừa nhích lại gần, Phó Lễ Hành liền ngửi được một mùi hương thanh nhã trên người cô vợ nhỏ.
Trong khi Phó Lễ Hành vẫn đang biểu hiện sự kinh ngạc hiếm hoi, Đồng Vũ Vụ đã giúp hắn cài xong dây an toàn.
Mọi người đều biết, cài dây an toàn chính là kiểu thủ đoạn để tán tỉnh.
Mỗi lần tên đàn ông láu lỉnh xuất chiêu này, cô gái ngây thơ dường như cũng hết đường chống đỡ.
Có cái gọi là nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa.
Những mánh khóe kiểu này có thể được "lưu truyền" từ các bộ phim thần tượng đến bây giờ, nhất định là có hiệu quả.
Nếu như nam đối với nữ có % thành công, vậy thì tráo đổi thành nữ đối với nam, ít nhất cũng được % đi.
Đồng Vũ Vụ cảm thấy chiêu này xài vẫn được.
Cô giúp hắn cài chặt dây an toàn, nghiêng đầu cười ranh mãnh: "Lần này mọi sự là em quyết định nhé.".