Lục Nhân Nhân và Phó Lễ Hành cũng không thân.
Con người của cô cũng có nguyên tắc đạo đức đó là giữ khoảng cách với chồng hoặc bạn trai của bạn tốt, nhưng lúc này cô giống như là đụng phải CP quốc dân nên tâm trạng vô cùng kích động, cũng không kiêng dè nhiều như vậy, đùng đùng nói: “Phó tổng, Vũ Vụ nói ngày mai là ngày kỷ niệm của hai người, nên đã đặt chuyến bay sớm nhất trở về rồi, anh cũng đến đây cùng Vũ Vụ trải qua ngày kỷ niệm sao?”
Loại chuyện lừa gạt lẫn nhau này, đều là muốn cho đối phương một kinh hỉ, kết quả lại bỏ lỡ, nhưng mà cũng không có chút tiếc nuối nào mà ngược lại, lại thấy rất lãng mạn!
Lục Nhân Nhân cũng không hiểu vì sao mình lại kích động như vậy.
Trong đầu Phó Lễ Hành hiện lên nhiều dấu chấm hỏi, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, cũng không có phủ nhận suy đoán của Lục Nhân Nhân, anh nắm được trọng điểm, nhíu mày hỏi: “Vũ Vụ trở về rồi sao?”
Suy đoán trong đầu Lục Nhân Nhân nhanh chóng dừng lại, cô phục hổi tinh thần, sau đó liền rụt rè, thậm chí là lén lút di chuyển sang bên cạnh, muốn cách xa Phó Lễ Hành một chút, “Dạ, chắc giờ cậu ấy đã xuống máy bay rồi.”
Cô dừng lại một chút, nghĩ đến hình tượng của một cô gái như mình, liền nói thêm: “Vũ Vụ thật sự rất nôn nóng, một đường rất vội vàng, chỉ việc đặt vé máy bay cũng đã tốn nhiều công sức, cô ấy nói là muốn trở về cho Phó tổng một kinh hỉ.
Phó Lễ Hành cũng không biết hôm nay là ngày kỷ niệm gì.
Mấy chuyện nhỏ này cho tới bây giờ anh cũng không để trong lòng, nhưng mà đã có ngày kỷ niệm nắm tay nhau vậy thì có những ngày kỷ niệm khác nữa, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ là trong lòng cũng không phải không có tiếc nuối, nghĩ rằng không thông báo mà tới thẳng khách sạn tìm cô, có thể còn nhìn thấy được bộ dạng kinh hỉ không nói nên lời của cô nữa, không nghĩ đến sai lầm như vậy có thể xảy ra được.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, nâng tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Được rồi, Lục tiểu thư, tôi đi trước.”
Cửa thang máy mở ra, Lục Nhân Nhân ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng nhíu mày đang đứng trong thang máy một cái, thập phần khách sáo nói: “Phó tổng đi thong thả.”
Chờ cửa thang máy khép lại Lục Nhân Nhân vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi đến phòng vừa đánh chữ….
[Vũ Vụ bảo bối à, mình xin tuyên bố, cậu chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.]
[Tình tiết lãng mạn như vậy thực sự có tồn tại sao?]
[Tình yêu thần tiên như vậy đáng để lưu truyền ngàn vạn năm nha!]
Sau khi Đồng Vũ Vụ xuống máy bay nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn còn sớm, cô không muốn tự mình lái xe về nhà, từ sân bay đến biệt thự Tùng Cảnh cũng phải hơn một giờ, hiện tại vẫn chưa qua giờ cao điểm, có thể sẽ bị kẹt xe ở trên cầu vượt, vì thế sau khi cô đem chế độ máy bay trong điện thoại chuyển lại bình thường, thì gọi điện thoại cho tài xế, để anh ta đến đón cô.
Hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, tâm trạng phập phồng lên xuống, cô phải ngồi xuống để bình tĩnh lại.
Mới vừa ngồi xuống mở Wechat liền nhìn thấy tin nhắn của Lục Nhân Nhân, cô trừng mắt nhìn, liền có dự cảm không tốt.
Tốc độ đánh chữ quá chậm, thời gian ở Tokyo so với trong nước lại nhanh hơn một giờ, lo lắng Lục Nhân Nhân trả lời tin nhắn chậm chạp, cô liền trực tiếp gọi điện thoại qua.
Tốc độ nhận điện thoại của Lục Nhân Nhân rất nhanh, điện thoại được kết nối trong nháy mắt, Đồng Vũ Vụ còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Lục Nhân Nhân kích động nói một tràng, “Vũ Vụ, cậu xuống máy bay rồi phải không? Mình nói cậu đó nha, cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu, mình cũng không nghĩ tới tình huống trong phim thần tượng này lại xảy ra trên người cậu nha! Chồng của cậu anh ta vậy mà lại bay đến Nhật để trải qua ngày kỷ niệm với cậu nha, trời ạ, không nghĩ tới anh ta ngoài lạnh trong nóng đó, anh ta quá cưng chiều cậu nha!
Đồng Vũ Vụ mờ mịt: “?”
Cái, cái gì?
Phó Lễ Hành đến Tokyo, còn đi tìm cô sao?
Một đám ngựa thô lỗ phi nhanh qua nội tâm của Đồng Vũ Vụ, cô trầm mặc một lát, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Nhân Nhân, cậu nói gì với anh ấy, rồi anh ấy nói gì với cậu, một chữ cũng không được sót.”
Lục Nhân Nhân: “Mình hỏi anh ta có phải đến Nhật cùng cậu trải qua ngày kỷ niệm không, anh ta cũng không phủ nhận, sau đó anh ta hỏi mình có phải cậu trở về rồi không, mình nói phải, Vũ Vụ à, mình nói với chồng của cậu là cậu rất để ý đến ngày kỷ niệm này, muốn trở về cho anh ta một kinh hỉ đó!”
Phần sau của ngữ khí tranh công này là chuyện gì sắp xảy ra đây.
Đồng Vũ Vụ đau khổ nhắm mắt.
Lúc trước sao cô lại điên khùng chơi chung với Lục Nhân Nhân chứ?
Cô làm sao biết được Phó Lễ Hành chạy đến Nhật Bản mà không nói cô biết chứ, chẳng lẽ anh ta học theo mấy tra nam màu mè muốn cho cô kinh hỉ sao?
“Ừ, mình biết rồi.” Đồng Vũ Vụ mặt không chút thay đổi, “Nhân Nhân, mình còn có chút việc, cúp điện thoại trước nhé.”
Lục Nhân Nhân: “Ừ, hử! Cậu không phải muốn mua vé chuyến bay sớm nhất để quay lại Nhật Bản đó chứ?”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Cô đương nhiên là không có suy nghĩ này rồi, hiện tại lại bay trở lại đó, nếu chuyến bay bị trì hoãn thì phải làm sao, lúc máy bay hạ cánh ở Nhật Bản vào lúc rạng sáng thì phải làm sao bây giờ?
Ngày kỷ niệm là cái cớ vô lý nhất đã từng dùng một lần rồi, hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng nếu sử dụng lần hai vậy thì không được rồi.
Đồng Vũ Vụ vô cùng hổ thẹn nhớ đến một câu, chính là bán đứng bạn bè.
Cô nghĩ, có nên kéo Lục Nhân Nhân xuống nước luôn hay không, liền nói với Phó Lễ Hành, Lục Nhân Nhân muốn đi tìm “vịt”, nhưng mà cô không muốn thông đồng làm bậy?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cô vài giây liền bị cô bóp cht không thương tiếc.
Những tình huống đột ngột như vậy dễ khiến cho chỉ số thông minh của người ta giảm sút, với mạch não của Phó Lễ Hành, nếu anh ta cũng có quan điểm “Vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân” này thì phải làm sao.
Huống chi, Lục Nhân Nhân vẫn là cô gái chưa kết hôn, mấy loại chuyện này không nên đi rêu rao thì hơn.
Đồng Vũ Vụ ngồi xuống lấy điện thoại ra, vô ý thức tìm kiếm tin tức liên quan đến Phó Lễ Hành.
Tìm kiếm không biết qua bao lâu, rốt cuộc ở một cái App giới giải trí có một bài post tin nóng, phát hiện thực hư của tin đồn bên lề này có dính dáng đến Phó Lễ Hành.
[Tôi lên đây để thông báo, bạn tôi làm trong giới giải trí, còn cụ thể làm gì thì tôi không nói được …..
gõ mã]
[Tiểu hoa đán dự bị, nữ nghệ sĩ tuyến hai ĐNĐ là bạch phú mỹ, có bối cảnh rất lớn người bình thường đều không dám trêu trọc, bạn trai của cô ấy là Thái tử gia của CTHĐ, vị này cũng rất lợi hại, bối cảnh cũng không lộ, CTHĐ chính là khách sạn trên danh nghĩa của Thái tử gia này, công ty gia tộc của Thái tử gia cũng rất lớn.]
Đồng Vũ Vụ cũng thường xuyên lên mạng hóng chuyện, mấy tin nóng dùng cách viết tắt ghép lại thay cho tên này có rất nhiều, nhưng mà độ tin cậy cũng không cao.
Ở trên mạng, chưa nói đến bình quân đầu người là , tin nóng trong giới giải trí đều là người trong vòng này.
Đồng Vũ Vụ rất quen thuộc với loại thao tác này, suy nghĩ một chút liền biết là nói đến ai rồi, ĐNĐ vô tình hay cố ý chính Đoạn Nhã Điềm có hình tượng bạch phú mỹ kia.
Trên thực tế trong giới danh viện không tìm thấy người này, đầu năm nay có rất nhiều nghệ sĩ lấy hình tượng như vậy, chỉ cần không quá phận, trên cơ bản sẽ không bị lật tẩy.
Còn CTHĐ chính là khách sạn Cẩm Thành Hoa Đình của Phó thị, Thái từ gia kia là ai thì càng không cần phải nói, Đông Vũ Vụ nhìn thấy, nếu là trước kia cô sẽ đi thăm dò xem, như vậy tin nóng của Đoạn Nhã Điềm chính là giả tạo rồi.
Người đưa tin tức nóng này có phải là quá lạc hậu rồi không, ngay cả việc Phó Lễ Hành đã kết hôn cũng không biết nữa sao?
May mà bài post này cũng không hot, nếu không bị người ta chú ý tới thì hình tượng bạch phú mỹ cũng không còn nữa, bị mắng chửi là tiểu tam, có khi còn bị lật tẩy nữa không chừng?
Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, rồi đăng ký một tài khoản khác, thay đổi hình đại diện, rồi lại vào Wechat chính của cô, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, thao tác thì mãnh liệt, ngay sau đó, chụp lại màn hình cuộc đối thoại được chuẩn bị tỉ mỉ.
Sau khi chuẩn bị xong, Đồng Vũ Vụ lúc này mới gọi đến số điện thoại của Phó Lễ Hành.
Rất nhanh, đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp của anh ta: “Uy?”
Sau khi Phó Lễ Hành nhận phòng khách sạn, anh đọc sơ email do bên đối tác Nhật Bản gửi qua, vẫn chưa nghĩ ra ngày mai là ngày kỷ niệm gì, thì điện thoại Đồng Vũ Vụ gọi đến.
Anh nghe được cô đang cố gắng kìm nén kinh hỉ, vui mừng: “Lão công, anh đang ở đâu vậy?” Không đợi anh trả lời, cô lại nói: “Ha ha anh đoán xem hiện tại em đang ở đâu! Anh tuyệt đối là không đoán được nha.”
Giọng nói của cô tràn ngập sức sống.
Anh nhéo nhéo mũi, cũng không nghĩ tới Lục Nhân Nhân vẫn chưa nói với cô, vậy là cô vừa xuống máy bay liền gọi cho anh trước, là muốn nhanh chóng cho anh một kinh hỉ sao?
“Anh đang ở Nhật Bản.” Anh nói.
Bên kia trầm mặc chốc lát, ngay sau đó: “Anh ở Nhật Bản sao? Sao anh lại đến Nhật?”
“Anh đi công tác.”
“A, em không biết, em mới từ Nhật Bản trở về.”
Đồng Vũ Vụ ngữ khí thập phần tiếc nuối, uể oải, đây cũng không phải là giả, mà là phản ứng chân thật của cô.
Nếu biết Phó Lễ Hành sẽ đến Nhật Bản, cô làm gì mà phải lo lắng chạy về nước chứ, ở cùng chỗ với anh ta, cô một phân tiền cũng không cần dùng đến, toàn bộ chuyến đi anh sẽ chi trả, vậy mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô không tránh khỏi đau lòng.
“Ngày mai là ngày gì vậy?” Phó Lễ Hành hỏi.
Anh thực sự không biết ngày mai là ngày kỷ niệm gì.
Đồng Vũ Vụ tự nhiên trả lời: “Không phải ngày gì hết, vì sao lại hỏi như thế?”
Phó Lễ Hành càng thêm nghi ngờ, khó hiểu: “Lục tiểu thư nói ngày mai là ngày kỷ niệm của chúng ta.”
Đồng Vũ Vụ ấp úng, nói không rõ ràng, trả lời đúng hay không đúng đều thấy khó khăn, Phó Lễ Hành tất nhiên phát hiện ra cô không thích hợp, “Em làm sao vậy?”
Đợi Phó Lễ Hành hỏi xong cô thở dài một hơi, “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, để sau khi tắt điện thoại em gửi cho anh cái này, nhưng mà trước đó em muốn nói, em tin tưởng anh, chỉ là có chút lo lắng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên mới gấp gáp trở về xem sao, nhưng mấy loại chuyện này em lại không muốn để người khác biết, nên mới gạt Nhân Nhân, nói dối cô ấy là ngày kỷ niệm tình yêu, em biết nói dối là không đúng.”
“Hử?”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ cố lấy dũng khí để gửi đoạn hội thoại vừa mới tạo ra cho Phó Lễ Hành tiện tay gửi đường link của bài post kia luôn.
Tim Đồng Vũ Vụ đập mạnh như đánh trống, dù sao thì cùng người như Phó Lễ Hành chơi trò tâm nhãn thật sự là khảo nghiệm tố chất tâm lý, cũng may là cô không bịa đặt, bài post tin nóng cũng không phải do cô dựng lên.
Dĩ nhiên cô cũng muốn nhờ chuyện này mà thăm dò thái độ của Phó Lễ Hành một chút.
Nếu anh đối với cô có tình cảm, anh nhất định sẽ làm gì đó, ngược lại thì cái gì cũng không làm, biểu hiện gì đó cũng không có, điều đó chứng minh trong khoảng thời gian này là cô chỉ tự mình đa tình thôi.
Trong tình yêu, thỉnh thoảng cũng muốn xác nhận một chút tiến bộ có kéo lại gần chưa, bằng không bận rộn lâu như vậy, kết quả cuối cùng đối phương không chút dao động, thì phải làm sao bây giờ? Cách làm chính xác của người trưởng thành chính là kịp thời ngăn chặn tổn thương.
Sau khi chờ lái xe đến, Đồng Vũ Vụ nhìn giao diện Wechat, thấy anh ta vẫn chưa trả lời tin nhắn, không khỏi thở dài một hơi.
Vậy là cô tự hài lòng về bản thân sao, nhưng mà cô thật sự, thật sự cảm thấy hiện tại Phó Lễ Hành đối với cô không giống với trước đây.
Chẳng lẽ nói cho dù cô có làm gì, cũng không thể thay đổi được nội dung tiểu thuyết mạnh mẽ đó sao?
Đồng Vũ Vụ ngồi ở ghế sau, thấy Wechat không có trả lời, liền mở tin nóng kia nhìn lại, xem thử có phải có chi tiết gì mà cô không để ý tới không, kết quả…..không mở được.
Làm mới lại liền phát hiện bài post đã không thấy bị xóa rồi!
Ô, tình huống gì đây?