Trước đây Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành cũng không rời gường cùng lúc, bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt của cô đều ở toilet, do dự một lúc, cô mang dép lê theo Phó Lễ Hành vào toilet, hai người đều đứng trước bồn rửa tay, Phó Lễ Hành nhìn cô bóp kem lên bàn chải đánh răng, đây là lần đầu hai vợ chồng cùng nhau đánh răng, Đồng Vũ Vụ lén nhìn thoáng mình trong gương, chẳng lẽ gương mặt mộc của phụ nữ không đẹp giống với trong tiểu thuyết thường miêu tả sao?
Mặc dù lúc này cô không có trang điểm, mặt mộc, nhưng rất tươi tắn, không có khó coi, làn da trắng hồng, ngay cả cô còn cảm thấy rằng Phó Lễ Hành rất có phúc khí nữa.
Hôm nay phải trang điểm kĩ lưỡng, dù đi làm cũng phải làm cô thư ký xinh đẹp, Đồng Vũ Vụ không muốn làm cho có lệ, vừa thoa kem dưỡng ẩm lên mặt vừa đến phòng quần áo lựa lựa chọn chọn một hồi, phụ nữ ở trên phương diện này rất mất thời gian, đợi đến khi cô phát hiện ra được thì đã gần giờ rồi.
Phó Lễ Hành trai thẳng lạnh lùng ngồi trên sô pha trong phòng khách, chân dài vắt lên nhau, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, được rồi, đã giờ rồi.
Bình thường anh đã ra khỏi cửa, vì chờ vợ mình nên bây giờ vẫn còn ngồi ở nhà.
Anh sâu sắc nhận ra mình đã có một quyết định sai lầm rồi.
Sao anh lại có thể gật đầu đồng ý cho Đồng Vũ Vụ làm thư ký phiên dịch cho anh mấy ngày chứ? Thấy sắc liền mờ mắt, cổ nhân nói không sai mà.
Ngay lúc Phó Lễ Hành tính có nên “để cô tự lái xe đi làm” hay không, thì Đồng Vũ Vụ rốt cuộc cũng đi xuống, cô không có trang phục đi làm, chọn đi chọn lại, chọn được cái váy trắng không tay dài tới đầu gối.
Cô không thể mặc phong cách già dặn được, chỉ có thể dựa trên đơn giản và duyên dáng mà lựa chọn thôi.
“Thật ngại quá.
”Đồng Vũ Vụ đi xuống, đến cạnh Phó Lễ Hành, tự nhiên thân mật nắm lấy cánh tay của Phó Lễ Hành, cười xin lỗi, “Lần đầu em đi làm, nên có chút kích động, ngày mai nhất định sẽ không làm trễ giờ của anh nữa.
”
Phó Lễ Hành nhìn đồng hồ, đã giờ , hiện tại dù có vội vàng đến công ty cũng đã trễ, nếu đã quyết định không phân biệt công và tư một lần, thì muộn thêm chút nữa cũng không cần để ý, liền nói: “Gần công ty có nhà hàng điểm tâm ở đó rất nổi tiếng, bữa sáng sẽ đến đó giải quyết.
”
Đồng Vũ Vụ đương nhiên đồng ý, vui vẻ hớn hở nói: Đã lâu em không dùng điểm tâm sáng.
”
Cô thật sự rất nhanh trí, lại có thể nghĩ đến biện pháp này, nhiệm vụ năm ngày không chi tiêu, cô tin tưởng tuyệt đối có thể hoàn thành.
“Sau này đừng cho anh mấy vấn đề khó như vậy nữa.
” Phó Lễ Hành nghiêm túc nói một câu.
Hiện tại anh đang hận bản thân sao lại có thể đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy được.
Tiếc là, đã quyết định rồi lại đổi ý càng không phải là tác phong của anh.
Đồng Vũ Vụ cũng không ngờ tới Phó Lễ Hành lại đồng ý, điều này có cảm giác giống như mình nhặt được báu vật vậy, tâm trạng rất tốt, cô dùng lời ngon tiếng ngọt nói với Phó Lễ Hành: “Em chỉ muốn biết một chút cảm giác đi làm cùng với anh là như thế nào thôi, em thấy trợ lý Vương còn hiểu anh hơn em nữa, hơn nữa em cũng muốn chứng minh mình không phải cái gì cũng không làm được, em muốn anh nhìn em bằng cặp mắt khác xưa.
”
Phó Lễ Hành mỉm cười, “Được rồi, em muốn ở lại làm mấy ngày?”
Đồng Vũ Vụ chớp mắt, “Ở lại mãi mãi có được không? Ở lại cho đến khi cùng anh về hưu được không?”
Phó Lễ Hành: “…….
Không được.
”
“Được rồi, em biết chừng mực mà, hôm trước em về nhà cũ một ngày, mẹ nói muốn em quản lý một hội quỹ từ thiện cho nên dù anh có muốn em cùng về hưu với anh cũng không biện pháp nha.
” Đồng Vũ Vụ nghĩ một chút, hôm ở nhà cũ là khiêu chiến ngày thứ nhất, hôm qua là ngày thứ hai, hôm nay là ngày thứ ba, rồi nói: “Tính luôn hôm nay thì em ở đó làm ba ngày.
”
Ba ngày?
Phó Lễ Hành thở phào một hơi, “Được.
”
Từ biệt thự Tùng Cảnh đến nhà hàng gần Phó thị, lái xe cũng hơn nửa giờ, chờ khi bọn họ đến được nhân viên dẫn đến một vị trí đẹp thì cũng đã qua chín giờ.
Những người đến nhà hàng dùng điểm tâm giờ này đều giàu có và nhàn rỗi.
Người trong tiểu lâu không nhiều lắm, tất cả mọi người đều đang tán gẫu và uống trà.
Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cũng không phải là người biết tiết kiệm, hiện tại cũng không cần phải tự thanh toán, nên Đồng Vũ Vụ liền quay trở lại phong cách hào phóng gọi một bàn lớn thức ăn, Phó Lễ Hành cũng không nói gì.
“Mấy món này giúp tôi đóng gói lại.
” Lúc tính tiền, Đồng Vũ Vụ nhờ phục vụ đem một ít điểm tâm đóng gói mang đi.
Phó Lễ Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Đồng Vũ Vụ giải thích: “Ngày đầu tiên em làm thư ký cho anh, đương nhiên phải cùng mấy đồng nghiệp tạo mối quan hệ tốt chứ, nghe nói người mới phải mua đồ ăn, mặc dù mọi người có thể đã ăn sáng rồi.
”
“Không cần làm vậy.
” Phó Lễ Hành không phải là người cư xử với nhân viên như bạn bè, anh và nhân viên, dù có là trợ lý đặc biệt, cũng phải duy trì việc công là việc công không để việc tư xen vào, đối với việc Đồng Vụ Vụ mua đồ ăn đem về này, anh không thể nào tán thành được.
“Ngải Đạt là phụ nữ có thai, rất dễ bị đói.
” Đồng Vũ Vụ biết mình không cần phải đi lấy lòng người khác, dù có lấy lòng thì vẫn là cấp dưới của Phó Lễ Hành, nếu như cô có tâm tư như vậy sẽ khiến Phó Lễ Hành có phản cảm
Phó Lễ Hành chấp nhận lý do này, Đồng Vũ Vụ nói sang chuyện khác, cười khẽ hỏi anh: “Phó tổng, em là thư ký của anh, có phải cũng có lương không?”
Tiền lương? Thẻ phụ của anh đều ở chổ của cô, cô còn muốn tiền lương sao?
“Em muốn sao?”
Đồng Vũ Vụ gật đầu mạnh, “Đương nhiên rồi, em nói cho anh biết, lương theo giờ của em rất cao nha.
”
“Rất cao?” Phó Lễ Hành hỏi cô, “Em muốn bao nhiêu?”
“Rất nhiều, rất nhiều.
” Đồng Vũ Vụ lại bổ sung thêm một câu, “Em không cần tiền mặt, cũng không cần chuyển khoản.
”
“Vậy em muốn cái gì?” Chính mình quyết định để cô đi làm thì chỉ có thể kiên trì phối hợp theo thôi.
“Em muốn anh….
”Đồng Vũ Vụ cố ý tạm dừng thật lâu, thấy Phó Lễ Hành vẫn không có vẻ sốt ruột gì, cô xì một tiếng, rồi nói, “Em muốn
Anh cùng em đi chăm sóc tóc.
”
Quần áo, trang sức, túi xách cô không thiếu, hiện tại thiếu nhất là chăm sóc tóc, chăm sóc cơ thể, đi spa.
Muốn đi thì cô phải trả tiền, mà còn tới ba ngày không được chi tiêu nữa.
Sắc mặt Phó Lễ Hành luôn trấn định cũng phải kinh ngạc giây lát: “Chăm sóc tóc?”
Đó là gì?
“Bình thường một tuần em sẽ đi hai lần, trước khi đi Nhật Bản đã đi một lần, cũng đã mấy ngày rồi.
” Đồng Vũ Vụ nói dối sắc mặt không đổi, “Trước kia Từ Duyên Thanh cũng bồi Tống Tương đi Phát Sắc chăm sóc tóc….
.
”
Phó Lễ Hành nhìn cô một cái, “Được rồi, khi nào rảnh sẽ nói sau.
”
“Dạ.
” Đồng Vũ Vụ tưởng tượng đến chuyện Phó Lễ Hành bồi cô đến Phát Sắc, khiến bao nhiêu người phải hâm mộ cô vợ nhỏ được cưng chiều là cô đây!
Trong phòng thư ký của Phó thị bầu không khí căng thẳng, Ngải Đạt là người có thâm niên nhất, Tô Nhụy là một trong những người đảm nhận công việc của cô ta, văn kiện phạm sai lầm là do Tô Nhụy gửi, còn bị Phó tổng phát hiện, cô cũng bị liên lụy, thời kỳ cuối của mang thai đã mệt mỏi lại còn phạm phải sai lầm trong công việc khiến cô bực bội nên đối với Tô Nhụy cũng nổi nóng, Tô Nhụy là người mới, cũng biết trước đó mình mắc sai lầm nên chỉ biết cúi đầu nghe Ngải Đạt giáo huấn.
Trợ lý Vương lại gõ cửa, chuyện trong phòng thư kí cũng không tới phiên anh nhúng tay vào, nhưng có một số việc phải nhắc nhỡ một chút, “Phó thái thái thông thạo tiếng Pháp, sẽ ở đây hỗ trợ, Ngải Đạt, cô chuẩn bị một chút đi.
”
Ngải Đạt cũng bị tin tức này làm kinh sợ không nói ra lời, “Phó, Phó thái thái đến đây hỗ trợ sao?”
Thực ra lúc biết chuyện này trợ lý Vương cũng rất kinh ngạc, anh vuốt cằm, “Phó tổng nói như vậy, cũng không lâu lắm, chỉ vài ngày thôi.
”
Anh ta đoán….
Có thể là Phó thái thái muốn trải nghiệm cuộc sống một chút?
Ngải Đạt không hổ là nhân viên kỳ cựu, liền hiểu ý chính trong lời nói này, cảm thấy an tâm hơn một chút, “Được rồi, tôi biết rồi.
”
Tô Nhụy bị dọa khóc, cô nghĩ chắc chắn mình sẽ bị sa thải, nên cực kỳ chán nản khó chịu, cô đã rất cố gắng để phiên dịch văn kiện đó, nhưng lại để xảy ra sai sót.
Ở Yến Kinh cô không có một chút bối cảnh nào, ngoại trừ dựa vào bản thân chỉ có thể dựa vào cơ hội, được Phó thị tuyển chọn đó là cơ hội lớn nhất của cô, nhưng mà hiện tại cô lại đánh mất, Tô Nhụy cắn mi dưới, ngăn không cho mình khóc nức nở.
Đồng Vũ Vụ đi theo Phó Lễ Hành đi ra khỏi thang máy, phòng thư ký và văn phòng tổng giám đốc cũng không cùng hướng, cô cố ý hỏi anh, “Ngày đầu tiên em đi làm, Phó tổng, là người một nhà anh có muốn dẫn em đến đó không?”
Bởi vì trước đó cô đã thăm dò thái độ của Phó Lễ Hành đối với chuyện tin đồn, nên mới dám nói với anh như vậy, chứ nếu không cho cô thêm mấy lá gan cô cũng không dám.
Thì ra câu được sủng mà kiêu là có thật.
Đồng Vũ Vụ nghĩ Phó Lễ Hành sẽ không đáp lại cô, không ngờ anh lại gật đầu cùng cô đến phòng thư ký.
Đi đến cửa phòng thư ký, Đồng Vũ Vụ vẫn còn thấy choáng váng, sủng như vậy cũng không phải chỉ có một chút nha?
Khi Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cùng xuất hiện ở phòng thư ký, có một số người còn sững sờ, bầu không khí im lặng ngay đến cả âm thanh đánh máy tính cũng thấy chói tai.
Giọng Phó Lễ Hành trầm thấp, không có cảm xúc, “Bà xã của tôi sẽ ở đây làm mấy ngày, cô ấy sẽ phối hợp công việc với mọi người.
”
Ngải Đạt ưỡn bụng bầu đứng dậy, vội vàng nói: “Vâng, Phó tổng.
”
Phó Lễ Hành nói xong lời này liền xoay người rời đi, trước khi đi nhìn Đồng Vũ Vụ một cái.
Cái liếc mắt này Đồng Vũ Vụ nhìn ra có vài phần cảnh cáo.
Cảnh cáo? Anh cảnh cáo cô không được làm xằng bậy sao?
Đời này cũng đừng mong anh có thể điên cuồng sủng vợ.
Đồng Vũ Vụ đến làm ở phòng thư ký khiến mấy thư ký ở đây khẩn trương, may mà cô cũng giản dị, thân thiện, gần gũi với mọi người, nên bầu không khí cũng không còn căng thẳng nữa, tập trung vào công việc.
Hôm nay Ngải Đạt tức giận, vốn dĩ bụng đã không thoải mái còn cố gắng chịu đựng, may mà Đồng Vũ Vụ chú ý đến thấy cô ta không khỏe nên giục cô ta về nghỉ ngơi.
Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn làm việc của Ngải Đạt, bàn làm việc của Tô Nhụy ở cạnh bàn của cô.
“Cô là thư ký phiên dịch văn kiện kia phải không?” Đồng Vũ Vụ thấy Tô Nhụy đang khẩn trương nên chủ động bắt chuyện.
Tô Nhụy gật đầu giọng nói có chút mất mát, “Do tôi quá bất cẩn, thiếu chút nữa đem đến phiền phức cho công ty, thật xin lỗi! Thật ngại quá!”
“Quả thật là sai sót.
” Đồng Vũ Vụ cầm bút viết một từ đơn tiếng Pháp lên một tờ giấy, “Về mặt nghĩa thì cô dịch không sai, chỉ là phải kết hợp với tình hình thực tế vào nữa, giống như vậy….
.
”
Tô Nhụy nghe Đồng Vụ Vũ kiên nhẫn giải thích cho cô, từ từ hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn qua Đồng Vũ Vụ, sườn mặt của đối phương cực kỳ đẹp, cô có thể cảm nhận được Phó thái thái là một người phụ nữ vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ.
Trên đời này sao lại có môt người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, có học thức, có phong thái, ôn nhu, uyển chuyển, lại hàm xúc mà không đánh mất chính mình.
Sau này cô cũng muốn trở thành một người như vậy.
Sau khi ký xong văn kiện Phó Lễ Hành phát hiện trong phòng làm việc có cuốn tạp chí tài chính kinh tế, trên trang nhất chính là Từ Duyên Thanh, lại nhớ đến một số chuyện cô từng nói, trong giọng nói đều là hâm mộ Từ thái thái, có gì mà phải hâm mộ chứ?
Mặt Phó Lễ Hành không thay đổi đem túi văn kiện đặt lên trên cuốn tạp chí tài chính kinh tế đó.
.