Lúc đầu Đồng Vũ Vụ vẫn chưa phản ứng lại, cô ngồi trên ghế của anh, lúc sau mới lấy lại tinh thần: anh, anh không phải là….
Sau khi kinh ngạc cô cũng có chút xấu hổ, dù sao cô cũng không có ý dụ dỗ anh, chỉ muốn nhõng nhẽo bướng bỉnh buộc anh phải đồng ý với cô thôi, không nghĩ đến đàn ông bị trêu chọc lại dễ kích động như vậy sao?
Phó Lễ Hành từ toilet đi ra, ngoài chút hơi nước còn đọng trên mắt kính, thì cả người đã khôi phục lại bộ dạng trầm ổn nghiêm túc cấm dục trong công việc.
Đồng Vũ Vụ rất tự giác đứng lên đem ghế tổng giám đốc đưa lại cho anh, cô tự nhiên ngồi lên bàn làm việc, đung đưa chân, như thể văn phòng tổng giám đốc của Phó thị là sân thể thao, mà bàn làm việc chính là thanh xà ngang.
Tầm mắt của Phó Lễ Hành từ từ rơi xuống đôi chân trắng nõn thon dài của cô, lướt dần lên gương mặt cô, vẻ mặt trầm tĩnh: “Quỹ từ thiện là chuyện gì, em nói lại đi.
” Anh dừng một chút, rồi dùng cách nói của thẳng nam nhắc nhở, “Đừng nói những lời vô nghĩa, thời gian của anh rất quý giá.
”
Đồng Vũ Vụ cười hơi cứng nhắc, cẩu đàn ông, lúc anh vừa mới có phản ứng anh cũng không có như vậy nha!
Vẻ mặt của cô nhanh chóng khôi phục lại bình thường, biết anh đã không còn kiên nhẫn, vội vàng nói: “Trước đây em từng tham gia quỹ hội của các dì các chú bác, có thể là khác thế hệ cho nên em cảm thấy loại quỹ hội này cần phải đổi mới cho những người trẻ tuổi tham gia, nếu không sẽ bị lạc hậu, hiện tại em đã tiếp nhận quỹ hội này rồi ngoại trừ một số thành viên nòng cốt, thì không có người mới, em muốn kêu gọi một số người trẻ tuổi có năng lực gia nhập, như vậy sẽ hấp dẫn được nhiều người chú ý đến, anh cảm thấy vậy có được không?”
Phó phu nhân là một người đáng kính, bà cả đời đều cố gắng vì quyền lợi của phụ nữ và trẻ em, quỹ từ thiện của Phó thị trên cơ bản đều là quyền lợi của phụ nữ và trẻ em.
Đồng Vũ Vụ biết Phó phu nhân đem quỹ từ thiện những bệnh hiếm gặp ở trẻ em mới thành lặp giao cho cô, là tin tưởng cô, cũng là muốn kiểm tra cô, cho nên cô nhất định phải cho một câu trả lời xác đáng, để Phó phu nhân biết, cô có năng lực để đảm nhận “vai trò” của Phó thái thái.
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ không giống như đang nói giỡn, anh suy nghĩ một chút, cũng biết lợi hại trong đó, nên nói: “Để anh hỏi thử bọn họ một chút.
”
Vợ chồng nhất thể, chuyện của cô, anh cũng không thể thờ ơ được.
Thực chất anh cũng mong muốn vợ của anh cũng sẽ nhận được sự thừa nhận chân chính từ cha mẹ.
Phó Lễ Hành lấy điện thoại ra, do dự một lát, tạo một nhóm trò chuyện trên Wechat trước mặt cô rồi kéo ba người bạn chưa kết hôn vào.
Phó Lễ Hành: [Có việc muốn nói với các cậu.
]
Chu Trì: [Bị trộm tài khoản sao?]
Đường Cẩn Hành: [……Chúng ta có nhóm trò chuyện sao? Nhóm chính là lão Phó sao?]
Thịnh Diệp Chu: [Lão Phó, cậu bị người ta lừa mang đi nên mới lập nhóm sao.
]
Đồng Vũ Vụ cũng lại gần xem, nhìn thấy phản ứng của ba người trên Wechat, nhất thời không nhịn được bật cười.
Trên thực tế, Phó Lễ Hành rất ít khi lên Wechat nói chuyện, anh và bạn bè đều trực tiếp gọi điện thoại, cho nên, khi thấy anh như vậy, họ không khỏi có chút kinh ngạc.
.
Thật ra Đồng Vũ Vụ cũng đã biết ba người này từ lâu, cô cũng nghe Lục Nhân Nhân từng xem qua danh sách những người đàn ông chưa vợ chất lượng cao, ba người này không chỉ có trong danh sách mà còn xếp hạng top, cô muốn nắm bắt cơ hội này, thuận tiện cũng bày tỏ nghi hoặc của mình, “Tuổi của ba người bọn họ cũng lớn rồi sao còn chưa kết hôn nữa?”
Hiện tại cô và Phó Lễ Hành nói chuyện cũng tùy ý, không giống như trước đây, muốn nói một câu thì trong lòng phải suy nghĩ qua ba lần, vì thế cô cũng không chú ý đến……Phó Lễ Hành căn bản cũng bằng tuổi với ba người bọn họ.
Phó Lễ Hành đang đánh chữ, nghe thấy vậy động tác dừng một chút, giọng điệu anh bình tĩnh nói: “Chuyện của người khác sao em lại quan tâm như vậy?”
Rất lớn tuổi sao? tuổi mà rất lớn tuổi, vậy trong lòng cô, anh cũng là người lớn tuổi sao?
Ngữ khí nói chuyện của anh từ trước đến này đều như vậy, Đồng Vũ Vụ cũng không có nghĩ nhiều, thuận tiện nói: “Chỉ là có chút tò mò thôi.
”
Bạn bè được xưng là anh em với Phó Lễ Hành chỉ có bốn người, một người đã kết hôn, ba người này vẫn còn độc thân, Đồng Vũ Vụ có chút tò mò, ba người này sao lại không bị gia đình tạo áp lực, chẳng phải người như Phó Lễ Hành mà cũng không tránh được chuyện cha mẹ thúc giục kết hôn sao?
Hiển nhiên, cho dù cô có tò mò thì Phó Lễ Hành cũng không tính sẽ giải đáp nghi hoặc của cô.
Vừa lúc anh cũng gửi tin nhắn: [Bà xã tôi vừa tiếp nhận một quỹ từ thiện mới thành lập, hiện còn đang thiếu người.
]
Tinh thần Đồng Vũ Vụ trở nên tỉnh táo, cô không truy hỏi tiếp vấn đề kia nữa, nhìn chằm chằm câu trả lời trên màn hình.
Giây tiếp theo Chu Trì trả lời: [Thiếu người? Là do tôi không hiểu ý cậu sao?]
Thịnh Diệp Chu: [Lão Phó, khó có dịp cậu mở miệng một lần, nhưng mà tôi cũng có một chuyện muốn nói, không phải hai tháng nữa chính là sinh nhật của cậu sao…….
]
Đường Cẩn Hành lập tức nắm bắt ý đó, sau đó nói: [Bọn tôi gia nhập cũng không phải là không thể, coi như là quà sinh nhật bọn tôi tặng cậu đi.
]
Khi Đồng Vũ Vụ còn đang ngạc nhiên, Phó Lễ Hành đã trả lời tin nhắn: [Được.
]
“Bọn họ đáp ứng rồi sao?” Đồng Vũ Vụ không nghĩ đến lại có thể dễ dàng như vậy, nhưng cảm thấy có chỗ không thích hợp, “Quà sinh nhật, này cũng có thể coi là quà sinh nhật sao, bọn họ hằng năm đều tặng quà gì vậy?”
Phó Lễ Hành cũng không ngờ cô đối với vấn đề này lại có hứng thú như vậy, anh cũng không có ý muốn gạt cô, liền dùng giọng điệu bình thường nói: “Cũng không có quà gì bất ngờ hết, dựa trên sở thích cá nhân thôi.
”
“Vậy bọn họ tặng cái gì, em có chút tò mò không biết đàn ông các anh vào nhũng dịp sinh nhật thì thường tặng quà gì cho nhau.
”
“Đồng hồ, đồ cổ.
” Phó Lễ Hành suy nghĩ một chút, “Hoặc là hạng mục, ngẫu nhiên cũng tặng xe.
”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Đàn ông tặng quà cho nhau đều như vậy sao……Bá đạo tổng tài sao? Có phải là lãng mạn lắm không?
Vậy so với những chiếc túi những món trang sức mà cô nhận được từ bạn bè trong sinh nhật tuổi cũng không còn yêu thích nữa nha!
Một giây trước còn cảm thán, một giây sau Đồng Vũ Vụ liền phản ứng lại, đột nhiên mở to mắt ra nhìn, “Vậy chẳng phải là quá thua thiệt sao nha!”
Không đợi Phó Lễ Hành nói cái gì, cô lại mở miệng nhỏ nhắn ra nói không ngừng, “Ba người bọn họ cũng quá tính toán rồi, chúng ta sẽ thua thiệt nha! Nếu sớm biết bọn họ sẽ không tặng quà sinh nhật cho anh, em nhất định sẽ không tìm bọn họ.
”
Quỹ từ thiện này chính là chuyện như vậy, do những người chuyên nghiệp quản lý, những người giàu có ở thế hệ hai chỉ tham gia tượng trưng thôi, khi có tiệc từ thiện, sẽ quyên góp một vài món đồ để tiến hành đấu giá quyên tiền, mấy thứ này đối với bọn họ mà nói không tính là gì cả, đến cuối cùng còn có thể có được danh tiếng và thanh danh nữa.
Hiện tại ba gian thương này cư nhiên vọng tưởng tham gia qũy hội này là chuyện có lợi không có hại, đã thế còn hủy bỏ quà tặng sinh nhật? Đồng Vũ Vụ không nhịn được mắng thầm ở trong lòng một tiếng, gian thương!
Lúc này Phó Lễ Hành mới phát hiện nguyên nhân mà cô ảo não.
Anh cúi đầu cười một tiếng, kéo tay cô qua an ủi: “Bọn họ chỉ nói giỡn thôi.
”
Đồng Vũ Vụ vẫn có chút không tin, “Thật không? Có thật là chỉ nói giỡn không?”
“Là thật.
” Phó Lễ Hành đối với chuyện này rất chắc chắn, “Nếu em không tin, vậy lần này anh nhận quà sinh nhật đều đưa cho em kiểm tra, được không?”
Tim Đồng Vũ Vụ đập nhanh hơn, thử hỏi có người con gái nào nghe những lời này mà không kích động hưng phấn chứ?
Anh vậy mà lại để cho cô kiểm tra quà sinh nhật của anh nha!
Phó Lễ Hành thấy bộ dạng Đồng Vũ Vụ thay đổi sau một giây hai mắt hận không thể phát sáng, anh bất đắc dĩ lắc đầu, không nghĩ đến cô lại là một tiểu ham tiền.
“Vui như vậy sao?” Phó Lễ Hành cũng không hiểu được nguyên nhân gì lại khiến cô cười rạng rỡ như vậy.
Đồng Vũ Vụ nhìn anh, “Chẳng lẽ anh không biết mở quà là chuyện khiến người ta vui vẻ sao? Mặc dù cũng không phải là quà của em.
”
Về bản chất mà nói, phụ nữ khi mở quà và mở hàng chuyển phát nhanh đều hào hứng như nhau.
Phó Lễ Hành đối với sinh nhật cũng không ham thích gì, ngược lại còn cảm thấy rườm rà, về phần quà sinh nhật, lại càng không để ý đến, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn và bộ dạng tươi cười đáng yêu của cô, giọng điệu anh chậm lại: “Quà tặng của anh nếu em thích thì đều cho em.
”
Mặc dù Đồng Vụ Vụ đối với những món quà này cũng không phải là có hứng thú, cũng không phải là trang sức hay túi xách, đồ cổ cô cũng không biết thưởng thức, đồng hồ nam cô lại không đeo, về phần hạng mục…cũng không liên quan gì đến cô, nhưng những điều này cũng không gây trở ngại cho cô nghe những lời nói vui tai của Phó Lễ Hành
Chờ sau khi Đồng Vũ Vụ vui vẻ rời khỏi, văn phòng trở lại yên tĩnh như trước lúc cô đến, ngược lại Phó Lễ Hành lại có chút không quen, dường như trong không khí còn lưu lại mùi hương của cô, nhớ lại những chuyện vừa rồi, có thể là tâm trạng rất tốt, anh lấy điện thoại ra, đem tên của cô trên Wechat từ “Vũ Vụ” đổi thành “Tiểu ham tiền”.
.