Mùa xuân bận rộn thăm người thân, những món ăn bình thường nghĩ đến cũng thèm chảy nước miếng chợt tập trung vào một ngày, khiến Thư Tình vừa ngồi vào bàn đã thấy no rồi.
Đêm hôm đó ở nhà ông bà ngoại ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong người lớn liền ngồi vào bàn đánh bài, mẹ Thư Tình để cho cô đưa con trai của cậu đi xem phim, cũng tránh cho hai đứa phải ngồi đợi trong phòng buồn chán.
Thư Vĩ nhỏ hơn cô một tuổi rưỡi, vẫn còn đang học lớp mười hai nhưng đã rất cao.
Thư Tình và cậu ấy có quan hệ không tệ, chủ yếu là người nhà họ Thư luôn hướng ngoại, chung sống rất tốt, không thích tính toán.
Trong lễ mừng năm mới, rạp chiếu phim có chiếu một bộ phim nhẹ nhàng về tình cảm gia đình, Thư Tình đứng trước quầy do dự một chút, vẫn từ trong nhiều bộ phim chọn một bộ phù hợp cho hai người xem.
Dù sao đều là người cùng lứa tuổi, lại còn là chị em họ, nếu là chạy đến rạp chiếu phim xem bộ phim tình yêu thân thiết... Thư Tình lặng lẽ nghĩ trong một lúc, cảm thấy thế nào cũng không tốt.
Lúc kiểm vé, Thư Vĩ mới nhớ ra quên chưa mua bỏng ngô, để cho cô đi vào trước.
Thư Tình bước vào phòng chiếu phim đen như mực, tìm tới hàng ghế của mình, lúc cô mượn ánh đèn yếu đi về phía trước, đột nhiên bị cái chân của người bên cạnh chưa kịp thu về khiến chân bị vấp, lảo đảo ngã về phía trước.
“Cẩn thận”. Người ngồi phía trước một chút, chợt đứng dậy đỡ cô, mà cô vì phần lớn nửa người đã nghiêng về phía trước nên đụng phải lồng ngực của người kia.
Mũi lại đập vào trên khóa áo của đối phương, đau đến nỗi nước mắt xông lên.
Thư Tình quẫn bách ngẩng đầu, “Xin lỗi, tôi ——”.
Cô nói được một nửa thì dừng lại.
Khoảng cách gần như vậy đủ để cô nhìn rõ người trước mắt.
Mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan rõ ràng tinh tế, người nọ giống như một cây bích thảo trong ngày xuân, an tĩnh đứng trước mặt cô.
Trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Trương Diệc Chu cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Thư Tình?”.
Còn chưa kịp hỏi cô sao cũng tới xem phim, Thư Vĩ lúc này cầm một hộp bỏng ngô lớn đi tới, thấy Thư Tình vẫn đứng đó không động, còn giằng co với một nam sinh, cậu nhanh chóng đi tới phía sau cô hỏi, “Sao thế?”.
Trong giọng nói rõ ràng mang theo vẻ ân cần tình cảm.
Trương Diệc Chu liếc nhìn Thư Vĩ, ánh mắt nhìn vào hộp bỏng ngô trên tay cậu, cuối cùng không dấu vết thu tay lại, thong dong ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Thư Tình chần chờ đứng ở chỗ đó.
Thư Vĩ hỏi cô: “Tại sao không ngồi? Bộ phim sắp bắt đầu rồi”.
Tại sao không ngồi? Thư Tình thở dài nhẹ đến nỗi không thể biết, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Trương Diệc Chu, đây đúng là.... cực kỳ trùng hợp.
Trương Diệc Chu đi xem phim một mình, qua năm mới không đợi ở nhà đoàn viên, mà một người lại tới xem bộ phim tình cảm gia đình thắm thiết.
Thư Tình không lên tiếng, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Trên màn ảnh bộ phim nhanh chóng được chiếu, tiếng nhạc nhày mắt tràn ngập cả căn phòng lớn.
Ở trong thời khắc như vậy, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên màn hình, Trương Diệc Chu đột nhiên quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Bạn trai?”.
Thư Tình ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu ta, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Cô nhớ tới lần trước gặp mặt cậu ta đứng bên lề đường nói với cô, sau đó lấy tư thái ôn nhu nhún nhường mà cô chưa từng thấy, đeo bao tay cho cô, hơn nữa từng chút từng chút gom tay lại trong lòng bàn tay của mình.
Cậu ta nói: “Không cần sống trong những gì đã qua, ít nhất đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa, có được không?”.
Khi đó cô nhìn thấy trong đôi mắt tỉnh táo từ trước đến nay của cậu có một sự cẩn thận thậm chí là cảm xúc lấy lòng hèn mọn. Cô chợt hiểu ra, thì ra trong đoạn thời gian cô lặng lẽ cảm mến cậu, có lẽ không chỉ một mình cô động lòng.
Nếu cô còn là cô bé ngây thơ lãng mạn luôn theo sau cậu, sau khi biết được điều này, sẽ vui vẻ cảm thấy cả thế giới đều là bong bóng màu hồng —— đó chính là tấm lòng thiếu nữ của cô.
Chỉ tiếc ——
Thư Tình từng chút một rút bàn tay của mình trong tay cậu ra, sau đó thong thả cởi bao tay ra, thậm chí là mỉm cười trả lại cho cậu.
Cô dùng một giọng nói rõ ràng có chút buồn cười nói với cậu ta: “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng sống trong quá khứ, cũng không hề hận cậu”.
Trương Diệc Chu đầu tiên là sửng sốt, trên vẻ mặt ngẫu nhiên có một sự vui vẻ nhìn cô, có chút vui mừng.
Nhưng Thư Tình không cho cậu ta quá nhiều thời gian tiêu hóa sự vui mừng, từng câu từng chữ sau đó đánh nát suy nghĩ của cậu.
“Tôi không có nhiều sức lực để sống mãi trong thù hận, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề mất trí nhớ. Mẹ cậu phá hỏng gia đình tôi, đó là sự thật; ba tôi vì mẹ cậu mà từ bỏ cái gia đình của mình, đó cũng là sự thật. Cậu có thể nói trong hôn nhân mẹ tôi thất bại, nhưng trong khi ba tôi còn là một người đã kết hôn, dùng lòng thương và đồng tình đi trấn an ông, sau đó cùng ông có những tình cảm bất chính, đó cũng là việc mẹ cậu đã làm, tôi tin tưởng xã hội đều hiểu người như thế gọi là gì”.
Nụ cười vui vẻ trên môi Trương Diệc Chu biến mất, đồng thời cậu cứng đờ người, Thư Tình nói lời kết.
“Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, tôi cũng đã không còn oán hận mẹ cậu, càng sẽ không oán hận cậu, nhưng tôi không thể vô tư đến mức không thể so đo cái gì, ít nhất mỗi lần thấy bộ dạng ba người hạnh phúc, tôi đều không thể không nhớ tới bộ dạng một người cô đơn của mẹ tôi. Trương Diệc Chu, chúng ta có thể không phải là kẻ địch nhưng nếu cậu cảm thấy chúng ta có thể trở lại những ngày thân thiết gắn bó, trừ phi đây là bộ phim”.
“Nhưng mà đáng tiếc, ở đây không có Quỳnh Dao, không viết được kịch bản như cậu muốn”.
Cô nói một câu cuối cùng, sau đó xoay người đi.
Mà vào giờ khắc này, trong rạp chiếu phim đen kịt, chỉ có ánh sáng từ màn chiếu chói mắt.
Cô mỉm cười với cậu ta, vừa không thừa nhận, vừa không phủ nhận.
“Việc này hình như không có liên quan đến cậu?”.
Trong mắt Trương Diệc Chu thoáng qua tâm tình phức tạp, Thư Tình cũng không để ý đến cậu ta nữa mà chuyên tâm xem phim, thỉnh thoảng vì một chút cảnh tượng đáng cười mà cùng mọi người cười ra tiếng sau đó nhỏ giọng thảo luận với Thư Vĩ.
Tiếng cười của cô trước sau như một không căng thẳng, cởi mở, không cố ý có khí chất thục nữ.
Trương Diệc Chu nhớ tới rất nhiều cảnh tượng trước kia. Ví như cô nằm trên giường cậu nói buồn cười mà cậu đang cẩn thận tỉ mỉ ngồi trên bàn học làm bài, kết quả cô cười ha ha, rồi ôm bụng kêu đau; ví như khi đi học cô ngồi dưới bàn xem trộm tiểu thuyết, kết quả không nhịn được cười mà cười một trân sang sảng, vì vậy bị thầy giáo số học mời ra ngoài đứng ở hành lang một tiết, mà buồn cười hơn chính là, ngay cả trên đường đi ra ngoài phòng học, cô vẫn cười không ngừng.
Nhìn lại cô giờ phút này, rõ ràng không có gì thay đổi, ngay cả tâm ý của cậu cũng chưa từng đổi thay, nhưng trong tối tăm lại như long trời lở đất, tất cả đều như khác một trời một vực so với hôm qua.
Thật ra thì ngoại trừ việc lớn lên, chỉ có một việc thay đổi, đó là cô không hề nguyện ý dính lấy cậu, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một mình cậu.
Bên cạnh cô đã có những người khác, cậu đứng ở nơi cố định tin tưởng sẽ thuộc về mình, phải chia sẻ tất cả hỉ nộ ái ố của cô, chiếm cứ tất cả tâm tư nhỏ của cô.
Hết bộ phim, Thư Tình và Thư Vĩ cười nói đi ra ngoài, ngay cả một cậu tạm biệt cũng không nói với Trương Diệc Chu.
Trương Diệc Chu buồn phiền thật lâu, giờ phút này gần như bộc phát, cậu chợt đứng dậy, níu chặt lấy tay Thư Tình: “Ngay cả một câu nói gặp lại cũng không nói, cứ đi như vậy sao?”.
Trên tay căng cứng, lực kéo khiến Thư Tình đứng nguyên tại chỗ, đau đến nỗi nhíu mày, cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn trên vẻ mặt lạnh như băng tỏa tức giận, cô sửng sốt.
Còn chưa kịp lên tiếng, Thư Vĩ đã kéo tay chị họ về phía sau, đồng thời không khách khí gạt tay đối phương , “Anh làm gì vậy?”.
Cậu đã sớm thấy người này không bình thường, mặc dù Thư Tình biểu hiện như bình thường nhưng vừa rồi giằng co với người này, tiếng cười của chị có vẻ nhạt hơn, tâm tình xuống thấp không giấu được.
Hành động này của Thư Vĩ hoàn toàn chọc giận Trương Diệc Chu, vẻ mặt cậu không thay đổi nhìn tay Thư Vĩ chộp lấy cổ tay cậu, lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay”.
“Nói xin lỗi”. Đây là Thư Vĩ đáp lại.
“Tôi nói, buông tay!”. Trương Diệc Chu nói từng chữ, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận.
“Tôi cũng nói, xin lỗi!”. Thư Vĩ không chịu cúi đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí giương cung bạt kiếm.
Nhân viên quét dọn vệ sinh đi vào chuẩn bị dọn dẹp cũng nghệt mặt đứng ở bậc thang, mắt không chớp nhìn một màn này.
Sau đó, Trương Diệc Chu cũng tránh được tay Thư Vĩ, trong nháy mắt định động thủ. Thư Tình thấy mọi việc không ổn, lách người chắn trước mặt Thư Vĩ, cao giọng hỏi Trương Diệc Chu: “Cậu muốn làm gì?”.
Trong mắt cô mang theo sự chất vất sắc nhọn, cùng với đôi mắt hình viên đạn và... chán ghét.
Đó là một Thư Tình mà cậu rất ít khi gặp, giống như con nhím, dựng gai cả người, chỉ vì bảo vệ người phía sau —— lần trước là mẹ cô, còn lần này là cậu nam sinh phía sau cô.
Lửa giận của Trương Diệc Chu nháy mắt như hắt một chậu nước lạnh thấu xương, sau đó tràn đầy sự chán nản.
Cậu buông tay xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn Thư Tình một cái, sau đó không nói tiếng nào rời đi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Thư Vĩ hỏi cô: “Đó là ai? Bệnh thần kinh hay là biến thái?”.
Thư Tình lắc đầu một cái, “Không biết, chắc vậy”.
Trên đường về nhà, cô trầm mặc dị thường, Thư Vĩ hi hi ha ha kể chuyện, cô cũng phối hợp cười với cậu.
Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt của Trương Diệc Chu, trong lòng giống như bị người cầm một cây đuốc, khu rừng rậm rạp bị người đốt thành tro bụi, trụi lủi, hoang dã, lạnh căm căm.
Trong đôi mắt đen nhánh có bi ai, có tức giận, có ghen tỵ, có hối tiếc còn có cả tình cảm thâm trầm, giống như là vẩy mực sâu không đáy, rồi lại khiến dây cung trong lòng cô dao động.
Làm sao có thể hoàn toàn không để ý?
Đó đã từng là người cô để trong lòng rất nhiều năm, lần đầu tiên thích một người như thế, nhưng cũng vì phần thích này quá sâu, cuối cùng khi tổn thương mới không thể chịu nổi.
*
Trước buổi tối vào học, Cố Chi nhận được hai tin nhắn ngắn.
Là cố gắng cầu xin trọng tâm ít đi một chút, cái thứ hai là khóc báo khăn quàng cổ giặt nhiều lần đều không thể cứu được.
Anh nhìn những emotion nằm vật xuống cầu tin trong tin nhắn thứ nhất, lại nhìn vô số dấu chấm than lấn lướt mắt nhìn trong tin nhắn thứ hai, nụ cười vui vẻ bên môi dần hiện.
Trong phòng họp, trên sân khấu có một người đang phân tích bệnh án, bởi vì xuyên màng tim xử lý hơi sai lầm, nên có ảnh hưởng đối với sự phục hồi của người bệnh.
Chủ nhiệm Trương nói: “Bốn năm trước ở bệnh viện Paris thánh Louie cũng có một bệnh án tương tự, bởi vì tiến hành xuyên màng tim không đúng, dẫn đến xuất hiện những bệnh chứng khác, tôi muốn nghe một chút lúc đó bệnh viện xử lý thế nào và những bước trị liệu tiếp theo”.
Ánh mắt của ông hết sức tự nhiên nhìn về phía Cố Chi.
Mọi người đều biết Cố Chi trở về từ Pháp, khi đó đúng lúc anh cũng thực tập ở bệnh viện thánh Louie.
Vậy mà ngoài dự liệu, Cố Chi không ngẩng đầu hưởng ứng lời của ông, mà cúi đầu... nghịch điện thoại di động? Dường như bên môi còn treo một nụ cười vui vẻ, trong nháy mắt phá tan hình tượng bên ngoài ôn hòa bên trong thanh lãnh bấy lâu.
Chủ nhiệm Trương không tự nhiên ho một tiếng, “Bác sĩ Cố?”.
Cố Chi dừng lại, nhanh chóng ấn nút gửi, bình tĩnh ngẩng đầu lên, ý cười bên môi cũng biến mất vào lúc đó.
Vài nữ bác sĩ trong phòng họp tiếc nuối thở dài trong lòng, nam thần cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành.... Chỉ tiếc là chỉ là thoáng qua, thực sự quá ngắn ngủi.
Mà trong lúc đó, rốt cuộc Thư Tình chờ được tin nhắn của anh, quả quyết bỏ quả táo đang gặm ở trên tay xuống, cầm điện thoại di động mở ra xem.
“Là một thầy thuốc ngoại khoa, tôi từng nhìn qua thiết bị X – quang quan sát tim của mình, kết quả là mất rất nhiều sức lực mới có thể nhìn rõ mắt trên đó. Ps: Làm hư khăn quàng cổ, còn muốn tôi giảm trọng tâm? :)”.
Vẫn là nụ cười vô sỉ như trước.
Thư Tình dường như có thể tưởng tượng ra giờ phút này trên mặt anh sẽ tao nhã lịch sự như thế nào nhưng lại không mất sự chế nhạo vui vẻ, đôi mắt đen dù bận nhưng vẫn ung dung xem tin nhắn như thế nào, tin nhắn chính xác đánh vào tấm lòng thiếu nữ ham học hỏi.
Ha ha ha ha, anh đang nói cho cô biết mắt tim anh nhỏ như thế nào sao?
Bên kia người đàn ông nào đó đang nói đến bệnh án kia ở bệnh viện thánh Louie, nói được một nửa thì di động trong tay rung lên không tiếng động, anh dừng lại một chút, tiếp tục bình tĩnh kể xong phương án xử lý, sau đó mới lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên.
“Trước khi em mổ bụng, thầy có gì muốn nói với em không?”.
Anh mỉm cười trả lời: Ừ.... Vậy thì, trên đường đi tốt.
Trong lúc Thư Tình đang oán niệm nhìn chằm chằm bốn chữ nhìn mà đau lòng, không có ý tốt thì một tin nhắn lại được gửi tới.
Mở ra xem: “Trong tình trạng mất máu quá nhiều ý thức còn chưa hoàn toàn mất đi, bởi vì hồng cầu trong cơ thể chưa đủ sinh ra hiện tượng thiếu dưỡng khí khiến người xuất hiện tình trạng co rút, chờ triệu chứng co quắp, đồng thời kèm thêm đau nhức khó chịu và hiện tượng khó thở.... Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp sai khiến. Một lần nữa: Đi tốt :)
Thư Tình: “... .....”.
Lại một lần nữa, cô cảm nhận được ác ý đến từ người giáo sư nhân dân.
Mùa xuân bận rộn thăm người thân, những món ăn bình thường nghĩ đến cũng thèm chảy nước miếng chợt tập trung vào một ngày, khiến Thư Tình vừa ngồi vào bàn đã thấy no rồi.
Đêm hôm đó ở nhà ông bà ngoại ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong người lớn liền ngồi vào bàn đánh bài, mẹ Thư Tình để cho cô đưa con trai của cậu đi xem phim, cũng tránh cho hai đứa phải ngồi đợi trong phòng buồn chán.
Thư Vĩ nhỏ hơn cô một tuổi rưỡi, vẫn còn đang học lớp mười hai nhưng đã rất cao.
Thư Tình và cậu ấy có quan hệ không tệ, chủ yếu là người nhà họ Thư luôn hướng ngoại, chung sống rất tốt, không thích tính toán.
Trong lễ mừng năm mới, rạp chiếu phim có chiếu một bộ phim nhẹ nhàng về tình cảm gia đình, Thư Tình đứng trước quầy do dự một chút, vẫn từ trong nhiều bộ phim chọn một bộ phù hợp cho hai người xem.
Dù sao đều là người cùng lứa tuổi, lại còn là chị em họ, nếu là chạy đến rạp chiếu phim xem bộ phim tình yêu thân thiết... Thư Tình lặng lẽ nghĩ trong một lúc, cảm thấy thế nào cũng không tốt.
Lúc kiểm vé, Thư Vĩ mới nhớ ra quên chưa mua bỏng ngô, để cho cô đi vào trước.
Thư Tình bước vào phòng chiếu phim đen như mực, tìm tới hàng ghế của mình, lúc cô mượn ánh đèn yếu đi về phía trước, đột nhiên bị cái chân của người bên cạnh chưa kịp thu về khiến chân bị vấp, lảo đảo ngã về phía trước.
“Cẩn thận”. Người ngồi phía trước một chút, chợt đứng dậy đỡ cô, mà cô vì phần lớn nửa người đã nghiêng về phía trước nên đụng phải lồng ngực của người kia.
Mũi lại đập vào trên khóa áo của đối phương, đau đến nỗi nước mắt xông lên.
Thư Tình quẫn bách ngẩng đầu, “Xin lỗi, tôi ——”.
Cô nói được một nửa thì dừng lại.
Khoảng cách gần như vậy đủ để cô nhìn rõ người trước mắt.
Mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan rõ ràng tinh tế, người nọ giống như một cây bích thảo trong ngày xuân, an tĩnh đứng trước mặt cô.
Trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Trương Diệc Chu cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Thư Tình?”.
Còn chưa kịp hỏi cô sao cũng tới xem phim, Thư Vĩ lúc này cầm một hộp bỏng ngô lớn đi tới, thấy Thư Tình vẫn đứng đó không động, còn giằng co với một nam sinh, cậu nhanh chóng đi tới phía sau cô hỏi, “Sao thế?”.
Trong giọng nói rõ ràng mang theo vẻ ân cần tình cảm.
Trương Diệc Chu liếc nhìn Thư Vĩ, ánh mắt nhìn vào hộp bỏng ngô trên tay cậu, cuối cùng không dấu vết thu tay lại, thong dong ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Thư Tình chần chờ đứng ở chỗ đó.
Thư Vĩ hỏi cô: “Tại sao không ngồi? Bộ phim sắp bắt đầu rồi”.
Tại sao không ngồi? Thư Tình thở dài nhẹ đến nỗi không thể biết, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Trương Diệc Chu, đây đúng là.... cực kỳ trùng hợp.
Trương Diệc Chu đi xem phim một mình, qua năm mới không đợi ở nhà đoàn viên, mà một người lại tới xem bộ phim tình cảm gia đình thắm thiết.
Thư Tình không lên tiếng, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Trên màn ảnh bộ phim nhanh chóng được chiếu, tiếng nhạc nhày mắt tràn ngập cả căn phòng lớn.
Ở trong thời khắc như vậy, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên màn hình, Trương Diệc Chu đột nhiên quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Bạn trai?”.
Thư Tình ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu ta, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Cô nhớ tới lần trước gặp mặt cậu ta đứng bên lề đường nói với cô, sau đó lấy tư thái ôn nhu nhún nhường mà cô chưa từng thấy, đeo bao tay cho cô, hơn nữa từng chút từng chút gom tay lại trong lòng bàn tay của mình.
Cậu ta nói: “Không cần sống trong những gì đã qua, ít nhất đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa, có được không?”.
Khi đó cô nhìn thấy trong đôi mắt tỉnh táo từ trước đến nay của cậu có một sự cẩn thận thậm chí là cảm xúc lấy lòng hèn mọn. Cô chợt hiểu ra, thì ra trong đoạn thời gian cô lặng lẽ cảm mến cậu, có lẽ không chỉ một mình cô động lòng.
Nếu cô còn là cô bé ngây thơ lãng mạn luôn theo sau cậu, sau khi biết được điều này, sẽ vui vẻ cảm thấy cả thế giới đều là bong bóng màu hồng —— đó chính là tấm lòng thiếu nữ của cô.
Chỉ tiếc ——
Thư Tình từng chút một rút bàn tay của mình trong tay cậu ra, sau đó thong thả cởi bao tay ra, thậm chí là mỉm cười trả lại cho cậu.
Cô dùng một giọng nói rõ ràng có chút buồn cười nói với cậu ta: “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng sống trong quá khứ, cũng không hề hận cậu”.
Trương Diệc Chu đầu tiên là sửng sốt, trên vẻ mặt ngẫu nhiên có một sự vui vẻ nhìn cô, có chút vui mừng.
Nhưng Thư Tình không cho cậu ta quá nhiều thời gian tiêu hóa sự vui mừng, từng câu từng chữ sau đó đánh nát suy nghĩ của cậu.
“Tôi không có nhiều sức lực để sống mãi trong thù hận, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề mất trí nhớ. Mẹ cậu phá hỏng gia đình tôi, đó là sự thật; ba tôi vì mẹ cậu mà từ bỏ cái gia đình của mình, đó cũng là sự thật. Cậu có thể nói trong hôn nhân mẹ tôi thất bại, nhưng trong khi ba tôi còn là một người đã kết hôn, dùng lòng thương và đồng tình đi trấn an ông, sau đó cùng ông có những tình cảm bất chính, đó cũng là việc mẹ cậu đã làm, tôi tin tưởng xã hội đều hiểu người như thế gọi là gì”.
Nụ cười vui vẻ trên môi Trương Diệc Chu biến mất, đồng thời cậu cứng đờ người, Thư Tình nói lời kết.
“Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, tôi cũng đã không còn oán hận mẹ cậu, càng sẽ không oán hận cậu, nhưng tôi không thể vô tư đến mức không thể so đo cái gì, ít nhất mỗi lần thấy bộ dạng ba người hạnh phúc, tôi đều không thể không nhớ tới bộ dạng một người cô đơn của mẹ tôi. Trương Diệc Chu, chúng ta có thể không phải là kẻ địch nhưng nếu cậu cảm thấy chúng ta có thể trở lại những ngày thân thiết gắn bó, trừ phi đây là bộ phim”.
“Nhưng mà đáng tiếc, ở đây không có Quỳnh Dao, không viết được kịch bản như cậu muốn”.
Cô nói một câu cuối cùng, sau đó xoay người đi.
Mà vào giờ khắc này, trong rạp chiếu phim đen kịt, chỉ có ánh sáng từ màn chiếu chói mắt.
Cô mỉm cười với cậu ta, vừa không thừa nhận, vừa không phủ nhận.
“Việc này hình như không có liên quan đến cậu?”.
Trong mắt Trương Diệc Chu thoáng qua tâm tình phức tạp, Thư Tình cũng không để ý đến cậu ta nữa mà chuyên tâm xem phim, thỉnh thoảng vì một chút cảnh tượng đáng cười mà cùng mọi người cười ra tiếng sau đó nhỏ giọng thảo luận với Thư Vĩ.
Tiếng cười của cô trước sau như một không căng thẳng, cởi mở, không cố ý có khí chất thục nữ.
Trương Diệc Chu nhớ tới rất nhiều cảnh tượng trước kia. Ví như cô nằm trên giường cậu nói buồn cười mà cậu đang cẩn thận tỉ mỉ ngồi trên bàn học làm bài, kết quả cô cười ha ha, rồi ôm bụng kêu đau; ví như khi đi học cô ngồi dưới bàn xem trộm tiểu thuyết, kết quả không nhịn được cười mà cười một trân sang sảng, vì vậy bị thầy giáo số học mời ra ngoài đứng ở hành lang một tiết, mà buồn cười hơn chính là, ngay cả trên đường đi ra ngoài phòng học, cô vẫn cười không ngừng.
Nhìn lại cô giờ phút này, rõ ràng không có gì thay đổi, ngay cả tâm ý của cậu cũng chưa từng đổi thay, nhưng trong tối tăm lại như long trời lở đất, tất cả đều như khác một trời một vực so với hôm qua.
Thật ra thì ngoại trừ việc lớn lên, chỉ có một việc thay đổi, đó là cô không hề nguyện ý dính lấy cậu, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một mình cậu.
Bên cạnh cô đã có những người khác, cậu đứng ở nơi cố định tin tưởng sẽ thuộc về mình, phải chia sẻ tất cả hỉ nộ ái ố của cô, chiếm cứ tất cả tâm tư nhỏ của cô.
Hết bộ phim, Thư Tình và Thư Vĩ cười nói đi ra ngoài, ngay cả một cậu tạm biệt cũng không nói với Trương Diệc Chu.
Trương Diệc Chu buồn phiền thật lâu, giờ phút này gần như bộc phát, cậu chợt đứng dậy, níu chặt lấy tay Thư Tình: “Ngay cả một câu nói gặp lại cũng không nói, cứ đi như vậy sao?”.
Trên tay căng cứng, lực kéo khiến Thư Tình đứng nguyên tại chỗ, đau đến nỗi nhíu mày, cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn trên vẻ mặt lạnh như băng tỏa tức giận, cô sửng sốt.
Còn chưa kịp lên tiếng, Thư Vĩ đã kéo tay chị họ về phía sau, đồng thời không khách khí gạt tay đối phương , “Anh làm gì vậy?”.
Cậu đã sớm thấy người này không bình thường, mặc dù Thư Tình biểu hiện như bình thường nhưng vừa rồi giằng co với người này, tiếng cười của chị có vẻ nhạt hơn, tâm tình xuống thấp không giấu được.
Hành động này của Thư Vĩ hoàn toàn chọc giận Trương Diệc Chu, vẻ mặt cậu không thay đổi nhìn tay Thư Vĩ chộp lấy cổ tay cậu, lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay”.
“Nói xin lỗi”. Đây là Thư Vĩ đáp lại.
“Tôi nói, buông tay!”. Trương Diệc Chu nói từng chữ, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận.
“Tôi cũng nói, xin lỗi!”. Thư Vĩ không chịu cúi đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí giương cung bạt kiếm.
Nhân viên quét dọn vệ sinh đi vào chuẩn bị dọn dẹp cũng nghệt mặt đứng ở bậc thang, mắt không chớp nhìn một màn này.
Sau đó, Trương Diệc Chu cũng tránh được tay Thư Vĩ, trong nháy mắt định động thủ. Thư Tình thấy mọi việc không ổn, lách người chắn trước mặt Thư Vĩ, cao giọng hỏi Trương Diệc Chu: “Cậu muốn làm gì?”.
Trong mắt cô mang theo sự chất vất sắc nhọn, cùng với đôi mắt hình viên đạn và... chán ghét.
Đó là một Thư Tình mà cậu rất ít khi gặp, giống như con nhím, dựng gai cả người, chỉ vì bảo vệ người phía sau —— lần trước là mẹ cô, còn lần này là cậu nam sinh phía sau cô.
Lửa giận của Trương Diệc Chu nháy mắt như hắt một chậu nước lạnh thấu xương, sau đó tràn đầy sự chán nản.
Cậu buông tay xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn Thư Tình một cái, sau đó không nói tiếng nào rời đi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Thư Vĩ hỏi cô: “Đó là ai? Bệnh thần kinh hay là biến thái?”.
Thư Tình lắc đầu một cái, “Không biết, chắc vậy”.
Trên đường về nhà, cô trầm mặc dị thường, Thư Vĩ hi hi ha ha kể chuyện, cô cũng phối hợp cười với cậu.
Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt của Trương Diệc Chu, trong lòng giống như bị người cầm một cây đuốc, khu rừng rậm rạp bị người đốt thành tro bụi, trụi lủi, hoang dã, lạnh căm căm.
Trong đôi mắt đen nhánh có bi ai, có tức giận, có ghen tỵ, có hối tiếc còn có cả tình cảm thâm trầm, giống như là vẩy mực sâu không đáy, rồi lại khiến dây cung trong lòng cô dao động.
Làm sao có thể hoàn toàn không để ý?
Đó đã từng là người cô để trong lòng rất nhiều năm, lần đầu tiên thích một người như thế, nhưng cũng vì phần thích này quá sâu, cuối cùng khi tổn thương mới không thể chịu nổi.
Trước buổi tối vào học, Cố Chi nhận được hai tin nhắn ngắn.
Là cố gắng cầu xin trọng tâm ít đi một chút, cái thứ hai là khóc báo khăn quàng cổ giặt nhiều lần đều không thể cứu được.
Anh nhìn những emotion nằm vật xuống cầu tin trong tin nhắn thứ nhất, lại nhìn vô số dấu chấm than lấn lướt mắt nhìn trong tin nhắn thứ hai, nụ cười vui vẻ bên môi dần hiện.
Trong phòng họp, trên sân khấu có một người đang phân tích bệnh án, bởi vì xuyên màng tim xử lý hơi sai lầm, nên có ảnh hưởng đối với sự phục hồi của người bệnh.
Chủ nhiệm Trương nói: “Bốn năm trước ở bệnh viện Paris thánh Louie cũng có một bệnh án tương tự, bởi vì tiến hành xuyên màng tim không đúng, dẫn đến xuất hiện những bệnh chứng khác, tôi muốn nghe một chút lúc đó bệnh viện xử lý thế nào và những bước trị liệu tiếp theo”.
Ánh mắt của ông hết sức tự nhiên nhìn về phía Cố Chi.
Mọi người đều biết Cố Chi trở về từ Pháp, khi đó đúng lúc anh cũng thực tập ở bệnh viện thánh Louie.
Vậy mà ngoài dự liệu, Cố Chi không ngẩng đầu hưởng ứng lời của ông, mà cúi đầu... nghịch điện thoại di động? Dường như bên môi còn treo một nụ cười vui vẻ, trong nháy mắt phá tan hình tượng bên ngoài ôn hòa bên trong thanh lãnh bấy lâu.
Chủ nhiệm Trương không tự nhiên ho một tiếng, “Bác sĩ Cố?”.
Cố Chi dừng lại, nhanh chóng ấn nút gửi, bình tĩnh ngẩng đầu lên, ý cười bên môi cũng biến mất vào lúc đó.
Vài nữ bác sĩ trong phòng họp tiếc nuối thở dài trong lòng, nam thần cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành.... Chỉ tiếc là chỉ là thoáng qua, thực sự quá ngắn ngủi.
Mà trong lúc đó, rốt cuộc Thư Tình chờ được tin nhắn của anh, quả quyết bỏ quả táo đang gặm ở trên tay xuống, cầm điện thoại di động mở ra xem.
“Là một thầy thuốc ngoại khoa, tôi từng nhìn qua thiết bị X – quang quan sát tim của mình, kết quả là mất rất nhiều sức lực mới có thể nhìn rõ mắt trên đó. Ps: Làm hư khăn quàng cổ, còn muốn tôi giảm trọng tâm? :)”.
Vẫn là nụ cười vô sỉ như trước.
Thư Tình dường như có thể tưởng tượng ra giờ phút này trên mặt anh sẽ tao nhã lịch sự như thế nào nhưng lại không mất sự chế nhạo vui vẻ, đôi mắt đen dù bận nhưng vẫn ung dung xem tin nhắn như thế nào, tin nhắn chính xác đánh vào tấm lòng thiếu nữ ham học hỏi.
Ha ha ha ha, anh đang nói cho cô biết mắt tim anh nhỏ như thế nào sao?
Bên kia người đàn ông nào đó đang nói đến bệnh án kia ở bệnh viện thánh Louie, nói được một nửa thì di động trong tay rung lên không tiếng động, anh dừng lại một chút, tiếp tục bình tĩnh kể xong phương án xử lý, sau đó mới lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên.
“Trước khi em mổ bụng, thầy có gì muốn nói với em không?”.
Anh mỉm cười trả lời: Ừ.... Vậy thì, trên đường đi tốt.
Trong lúc Thư Tình đang oán niệm nhìn chằm chằm bốn chữ nhìn mà đau lòng, không có ý tốt thì một tin nhắn lại được gửi tới.
Mở ra xem: “Trong tình trạng mất máu quá nhiều ý thức còn chưa hoàn toàn mất đi, bởi vì hồng cầu trong cơ thể chưa đủ sinh ra hiện tượng thiếu dưỡng khí khiến người xuất hiện tình trạng co rút, chờ triệu chứng co quắp, đồng thời kèm thêm đau nhức khó chịu và hiện tượng khó thở.... Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp sai khiến. Một lần nữa: Đi tốt :)
Thư Tình: “... .....”.
Lại một lần nữa, cô cảm nhận được ác ý đến từ người giáo sư nhân dân.