Lại một lần nữa nằm trên giường phòng khách, hoa văn trên chăn bông thanh lịch và bức tranh trên tường đối với Thư Tình mà nói, quá quen thuộc. Nhưng nói đến cũng buồn cười, số lần cô ngủ lại ở nhà Cố Chi dường như đã nhiều, lúc trước cô không nghĩ nhiều, hôm nay nghĩ lại mới giật mình, tất cả đã sớm vượt qua phạm vi thầy trò.
Sau khi nụ hôn như trong mơ đó kết thúc, cô nằm trong ngực Cố Chi, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Cho nên, đây có nghĩa là thầy đã tiếp nhận em?”.
Người đàn ông phía dưới trầm mặc một lát, “Không, có thể là một thầy giáo nam cấm dục đã lâu có hành động biến thái bỉ ổi với một nữ học sinh”.
“....”.
“Thư Tình”. Anh thở dài, ngực hơi phập phồng, “Từ chối em bởi vì cảm thấy chưa đến lúc, giữ một khoảng cách với em mới là tốt nhất. Mà tiếp nhận em, là bởi vì tôi phát hiện, có lẽ những thứ tôi cho là tốt nhất chưa chắc đã tốt nhất. Tôi tự nhận mình lớn tuổi hơn em, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, lại không dũng cảm bằng em. Tôi nghĩ....”. Anh hơi dừng lại, nghiêm túc nói, “Có lẽ tôi cũng giống em, vì tâm ý của mình mạo hiểm một lần”.
Những lời này trong miệng anh nói ra chợt có ý nghĩa quan trọng, Thư Tình bị rung động quá lớn, nói không nên lời, mà Cố Chi chỉ chống người lên, sửa lại quần áo xốc xếch giúp cô, ôn nhu hôn lên trán cô một cái, “Đi ngủ đi, ngày mai còn trở về trường học”.
Vì vậy Thư Tình như mộng du đi rửa mặt, như mộng du nằm lên giường, nhưng cô nhìn lên trần nhà tối như mực, lại không hề thấy buồn ngủ.
Giống như đang trong một giấc mộng chân thật, cô đột nhiên sợ, lo lắng sáng sớm ngày mai thức dậy mình vẫn trong phòng ngủ nhỏ, mà tất cả đến chỉ như mộng xuân, đi mất nếu như có ánh bình minh.
Mà Cố Chi nằm trên giường cũng không chợp mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm ra cửa, tưởng tượng ra cô bé hoạt bát sinh động đang nằm ở căn phòng đối diện.
Hai người chỉ cách nhau một hành lang, khoảng cách gần như thế.
Anh nghĩ đến nhiều chuyện từ khi gặp nhau tới nay, cuối cùng khóe môi cong lên, lật người giữa khuya, nhắm mắt lại.
Khoảng cách hành lang à, chỉ là một bước thôi, sớm muộn gì anh cũng hủy tường phá cửa.
*
Buổi sáng hôm sau, Thư Tình vì ngủ quá muộn nên vẫn chưa tỉnh lại, Cố Chi tự mình tới gõ cửa gọi cô rời giường.
Bất đắc dĩ, người trong phòng ngủ sâu, lật người, lại tiếp tục ngủ.
Cố Chi ở bên ngoài gọi vài tiếng, không lqd nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải mở cửa phòng ra, nhìn thấy trên giường một mảnh hỗn độn, không nhịn được bật cười.
Chăn loạn, gối đầu cũng thay đổi vị trí còn Thư Tình đang nằm co thành một đoàn trong chăn, giống như con rùa ngủ đông.
“Nên rời giường”. Anh đi tới mép giường, kéo chăn của cô.
Không có phản ứng.
“Thư Tình”.
Giật mình, tiếp tục ngủ.
Cố Chi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nếu còn ngủ tiếp nhất định sẽ bị trễ, vì vậy vén chăn lên một chút, lộ ra cái đầu lqd nhỏ rối bời của cô, không khách khí đưa tay nắm cái mũi nhỏ của cô.
Một giây, hai giây, ba giây... người trên giường choàng mở mắt ra, lắc đầu một cái, tránh được ma trảo của anh, thở hổn hển. Đến khi ý thức lại, mới xoay đầu lại nhìn người vẫn ung dung ngồi ở mép giường, “.... Thầy Cố?”.
“Em còn mười phút để mặc quần áo rửa mặt, mười phút để giải quyết bữa sáng, nếu không sẽ muộn. Đương nhiên, nếu em muốn tránh hiềm nghi, xuống xe cách cửa trường học, vậy thì bữa ăn sáng có thể hủy bỏ”. Cố Chi tốt bụng nói cho cô.
Thư Tình thầm nói hỏng bét, không kịp so đo việc anh xông vào phòng, vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Kết quả rửa mặt mất năm phút đồng hồ, bữa ăn sáng chỉ l.q.d có thể hủy bỏ. Thư Tình ngồi lên xe Cố Chi thì gọi điện thoại nhờ Tần Khả Vi mang sách đến phòng học cho cô.
Tần Khả Vi ở đầu dây bên kia rống lên một câu: “Cậu đã đi đâu, dám không về phòng ngủ? Tối hôm qua đội kỷ luật tới kiểm tra, khiến người trung hậu đàng hoàng như mình phải nói dối che chở cho cậu, một đời anh danh bị hủy trong chốc lát”.
Thư Tình ấp úng nói: “Ở nhà bạn một buổi tối ——”.
“Cậu có bạn nào ở chỗ này? Định lừa gạt tớ hả?”. Rõ ràng Tần Khả Vi không tin, khi đang nói chuyện chợt phản ứng kịp, đột nhiên giọng lại lớn hơn mấy lần, “Mẹ nó, cậu tìm j□j?”.
“....”.
Giọng nói đó vừa to vừa bén, vang dội trong xe, Thư Tình lặng lẽ liếc nhìn người đang lái xe, thấy bộ dạng tự nhiên, lúc này mới không kiên trì nói một câu: “Ít ném rắm loạn, đến rồi nói”.
Sau khi cúp điện thoại, cô ho hai tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.
Cố Chi dừng xe ở tiệm bánh mì bên ngoài khu nhà, lqd sau đó xuống xe mua ít đồ, lại ngồi lên xe. Thư Tình đang giả bộ xem trong túi có gì, chợt khóe mắt nhìn thấy Lý Tuyên Nhiên đang đi ra từ trong khu nhà.
“Mau lái xe, mau lái xe!”. Thư Tình chợt ngồi xuống, “Bác sĩ Lý đang đi tới bên này!”.
Cố Chi dừng một chút, theo lời đạp chân ga. Trong lúc đó Lý Tuyên Nhiên nhìn thấy xe anh, chân mày cau lại, đang định đi qua chào hỏi thì thấy chiếc Volvo đen khởi động, biến mất khỏi tầm mắt.
Thư Tình sau khi ngồi thẳng người, thở ra một hơi, lấy bánh bao và sữa tươi trong túi ra. Cố Chi không lên tiếng, cô tự chủ trương nhét ống hút vào, sau đó đưa tới trước mặt anh, cười híp mắt nói: “Uống sữa tươi!”.
Cố Chi lắc đầu một cái.
Cô lại mở túi bánh ra, đưa đến miệng anh, “Vậy ăn bánh mì?”.
Cố Chi nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục lái xe, trong miệng không mặn không nhạt nói một câu: “Điều này không thích hợp”.
“Chỗ nào không thích hợp?”. Thư Tình không hiểu.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy loại quan hệ j□j không thể lộ ra ánh sáng mà nói, loại hành động thân mật này mà bị người nhìn thấy, là rất không thích hợp”.
“....”. Cô biết ngay là anh nghe được lời của Tần Khả Vi!
Thư Tình gặm từng miếng bánh, vẻ mặt 囧, quay đầu ra phía cửa sổ.
Mới vừa dừng xe ở ngoài cổng trường, Thư Tình không đợi được mà đẩy cửa ra, không quay đầu lại, phất tay với anh một cái, “Em đi đây!”.
Không biết là cô sợ trễ hay sợ bị người nhìn thấy xuống từ trên xe anh, cô chạy trốn vội vàng, chạy nhanh trong gió.
Cảm xúc của Cố Chi chợt trở nên có chút hẹp hòi.
Anh cũng đã tiếp nhận cô, ở cùng một nhà còn phải tuân thủ chặt chẽ lễ tiết thì thôi đi, buổi sáng vì vội vàng nên không híp mắt cười nói chào buổi sáng thì thôi đi. Vậy tại sao lại không có hôn tạm biệt trong truyền thuyết?
Anh là người nhìn không được à?
Điều này không khoa học.
*
Hôm nay Cố Chi không có lớp, anh đến bệnh viện xử lý những bệnh án sắp tới.
Mặc dù anh không cầm dao mổ, nhưng mà những huy hoàng trước đó vẫn còn, hai năm nghiên cứu sinh ở nước Pháp cũng còn đó, rất nhiều cuộc giải phẫu qua sự xét duyệt và hoạch định phương án của anh, tỷ lệ thành công cũng đảm bảo nhiều.
Sau khi chào hỏi với chủ nhiệm Trương, anh khoác áo lên móc, đổi lại áo blu, sau đó đi vào phòng làm việc ngồi xuống.
“Sáng sớm hôm nay bệnh viện nhân dân số ba gửi một bệnh nhân đến chỗ chúng ta, nói là uống một ly rượu trên bữa tiệc, kết quả là hôn mê tại chỗ. Đưa vào bệnh viện chiếu CT, phát hiện xuất huyết não, nơi chảy máu là động mạch chủ, bên trong não các dây thần kinh cũng chèn ép, vì vậy dẫn đến hôn mê bất tỉnh”. Giọng chủ nhiệm Trương gấp gáp, lấy bệnh án trong ngăn kéo và ảnh chụp CT của bệnh nhân, “Bốn giờ trước chúng tôi đã triển khai cấp cứu cho bệnh nhân, dưới sự đồng ý của người nhà đã mổ sọ giải phẫu, tạm thời khống chế được tình huống chảy máu ở động mạch chủ, nhưng trong khi giải phẫu lại phát hiện tình trạng não bệnh nhân bị tắc nghẽn, tình huống vô cùng nghiêm trọng, nếu tiếp tục áp dụng thuốc để làm cuộc phẫu thuật tiếp theo thì tốn thời gian quá dài, nguy hiểm cực lớn, vì vậy chỉ có thể cầm máu trước, trước khi phẫu thuật cần có phương án giải phẫu”.
Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt có người khác gõ cửa, chủ nhiệm Trương nói câu mời vào, mà Cố Chi vẫn cau mày nhìn CT của người bệnh.
“Chủ nhiệm Trương, tôi là Dịch Thính Phong của bệnh viện nhân dân số ba, là người trước đó giúp Lý Triệu liên lạc với giám đốc bệnh viện các anh”. Anh ta đến bắt tay chủ nhiệm Trương một cái, đang chuẩn bị hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân, chợt nhìn thấy Cố Chi ngẩng đầu lên, nhất thời sửng sốt, “Cố Chi?”.
Lúc này Cố Chi mặc áo blu, cầm trong tay bệnh án và CT của bệnh nhân, đều là bác sĩ ngoại khoa, Dịch Thính Phong liếc một cái nhận ra CT của Lý Triệu, không nhịn được hỏi anh, “Không phải là... không phải là cậu không cầm dao sao? Đúng rồi, với bệnh án của Lý Triệu cậu định làm gì?”.
Cố Chi đặt CT lên bàn, đứng dậy bình tĩnh nói: “Anh hiểu lầm, tôi chỉ tới bệnh viện xem tình huống mấy ngày nay, chủ nhiệm Trương đưa tình huống của Lý Triệu cho tôi xem một chút, muốn nghe ý kiến của tôi, bác sĩ trưởng của Lý Triệu không phải là tôi, tôi cũng sẽ không cầm dao giải phẫu”.
Dịch Thính Phong nói: “Vụ này rất khó giải quyết sao, vừa xuất huyết não, vừa tắc nghẽn nghiêm trọng áp bách đến thần kinh, cậu am hiểu phương diện này, nếu cậu làm nhất định sẽ tốt hơn”.
“Tôi đã nói rồi, tôi đã không còn cầm dao giải phẫu nữa”. Trong giọng nói Cố Chi không nghe ra gì khác, từng câu từng chữ trầm ồn, anh nhìn chủ nhiệm Trương nói, “Tôi đi nói chuyện với bác sĩ trưởng của Lý Triệu một chút, nhìn xem tình huống cụ thể trong não thế nào, một lát nữa sẽ trở về thương lượng với anh”.
Trước khi đi, anh cười cười với Dịch Thính Phong, “Đừng lo lắng, mặc dù tình huống nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nỗi khiến bác sĩ Dịch cau mày, loại bệnh này cũng thường gặp, chỉ cần có phương án giải phẫu ổn thỏa là đủ, xế chiều hôm nay là có thể làm giải phẫu, tỷ lệ thành công sẽ không thấp”. Dừng một chút, anh nói giỡn, “Anh nghĩ bộ tôi không cầm dao giải phẫu thì sẽ chết sao, sợ rằng chủ nhiệm Trương sẽ nghĩ rằng anh coi thường những bác sĩ khác trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân cũng sẽ hoang mang lo sợ”.
Bóng dáng Cố Chi biến mất ngoài cửa, Dịch Thính Phong quay đầu lại hỏi chủ nhiệm Trương: “Cố Chi thật sự không cầm dao giải phẫu nữa hả?”.
“Đã ba năm”. Chủ nhiệm Trương tiếc hận thở dài, sau đó lại cười nói, “Mặc dù nói cậu ấy không cầm dao giải phẫu, rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối, nhưng nếu cậu ấy vẫn còn làm thì khẳng định là trụ cột trên Bắc Kinh, làm gì còn đến phiên chúng tôi? Sau khi cậu ấy trở về, mặc dù không làm giải phẫu nữa, nhưng mỗi lần có bệnh án khó thì phương án giải phẫu đều qua cậu ấy thẩm duyệt hoặc tự tay cậu ấy đưa ra phương án giải phẫu, chúng tôi coi như cũng thở phào nhẹ nhõm”.
“Nhưng tại sao cậu ấy lại bỏ qua bàn mổ?”.
Dịch Thính Phong là đàn anh của Cố Chi, đối với đàn em thiên tài có thiên phú này anh nghe qua rất nhiều, ban đầu anh cùng Cố Chi tham gia cuộc nghiên cứu y học trong nước ở thành phố A. Lúc đó Cố Chi còn trẻ đã đại diện cho đại học y đưa ra phương án của một bệnh án đặc thù, đạt được vị trí thứ nhất, được rất nhiều người khen ngợi.
Đối với đàn em có tiền đồ sáng lạng bỏ qua cơ hội được phẫu thuật, thậm chí không hề ở lại Bắc Kinh, Dịch Thính Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chủ nhiệm Trương cười cười, “Nếu có cơ hội, chuyện này chính anh hỏi cậu ấy đi, tôi không có tư cách nói”.
Lại một lần nữa nằm trên giường phòng khách, hoa văn trên chăn bông thanh lịch và bức tranh trên tường đối với Thư Tình mà nói, quá quen thuộc. Nhưng nói đến cũng buồn cười, số lần cô ngủ lại ở nhà Cố Chi dường như đã nhiều, lúc trước cô không nghĩ nhiều, hôm nay nghĩ lại mới giật mình, tất cả đã sớm vượt qua phạm vi thầy trò.
Sau khi nụ hôn như trong mơ đó kết thúc, cô nằm trong ngực Cố Chi, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Cho nên, đây có nghĩa là thầy đã tiếp nhận em?”.
Người đàn ông phía dưới trầm mặc một lát, “Không, có thể là một thầy giáo nam cấm dục đã lâu có hành động biến thái bỉ ổi với một nữ học sinh”.
“....”.
“Thư Tình”. Anh thở dài, ngực hơi phập phồng, “Từ chối em bởi vì cảm thấy chưa đến lúc, giữ một khoảng cách với em mới là tốt nhất. Mà tiếp nhận em, là bởi vì tôi phát hiện, có lẽ những thứ tôi cho là tốt nhất chưa chắc đã tốt nhất. Tôi tự nhận mình lớn tuổi hơn em, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, lại không dũng cảm bằng em. Tôi nghĩ....”. Anh hơi dừng lại, nghiêm túc nói, “Có lẽ tôi cũng giống em, vì tâm ý của mình mạo hiểm một lần”.
Những lời này trong miệng anh nói ra chợt có ý nghĩa quan trọng, Thư Tình bị rung động quá lớn, nói không nên lời, mà Cố Chi chỉ chống người lên, sửa lại quần áo xốc xếch giúp cô, ôn nhu hôn lên trán cô một cái, “Đi ngủ đi, ngày mai còn trở về trường học”.
Vì vậy Thư Tình như mộng du đi rửa mặt, như mộng du nằm lên giường, nhưng cô nhìn lên trần nhà tối như mực, lại không hề thấy buồn ngủ.
Giống như đang trong một giấc mộng chân thật, cô đột nhiên sợ, lo lắng sáng sớm ngày mai thức dậy mình vẫn trong phòng ngủ nhỏ, mà tất cả đến chỉ như mộng xuân, đi mất nếu như có ánh bình minh.
Mà Cố Chi nằm trên giường cũng không chợp mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm ra cửa, tưởng tượng ra cô bé hoạt bát sinh động đang nằm ở căn phòng đối diện.
Hai người chỉ cách nhau một hành lang, khoảng cách gần như thế.
Anh nghĩ đến nhiều chuyện từ khi gặp nhau tới nay, cuối cùng khóe môi cong lên, lật người giữa khuya, nhắm mắt lại.
Khoảng cách hành lang à, chỉ là một bước thôi, sớm muộn gì anh cũng hủy tường phá cửa.
Buổi sáng hôm sau, Thư Tình vì ngủ quá muộn nên vẫn chưa tỉnh lại, Cố Chi tự mình tới gõ cửa gọi cô rời giường.
Bất đắc dĩ, người trong phòng ngủ sâu, lật người, lại tiếp tục ngủ.
Cố Chi ở bên ngoài gọi vài tiếng, không lqd nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải mở cửa phòng ra, nhìn thấy trên giường một mảnh hỗn độn, không nhịn được bật cười.
Chăn loạn, gối đầu cũng thay đổi vị trí còn Thư Tình đang nằm co thành một đoàn trong chăn, giống như con rùa ngủ đông.
“Nên rời giường”. Anh đi tới mép giường, kéo chăn của cô.
Không có phản ứng.
“Thư Tình”.
Giật mình, tiếp tục ngủ.
Cố Chi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nếu còn ngủ tiếp nhất định sẽ bị trễ, vì vậy vén chăn lên một chút, lộ ra cái đầu lqd nhỏ rối bời của cô, không khách khí đưa tay nắm cái mũi nhỏ của cô.
Một giây, hai giây, ba giây... người trên giường choàng mở mắt ra, lắc đầu một cái, tránh được ma trảo của anh, thở hổn hển. Đến khi ý thức lại, mới xoay đầu lại nhìn người vẫn ung dung ngồi ở mép giường, “.... Thầy Cố?”.
“Em còn mười phút để mặc quần áo rửa mặt, mười phút để giải quyết bữa sáng, nếu không sẽ muộn. Đương nhiên, nếu em muốn tránh hiềm nghi, xuống xe cách cửa trường học, vậy thì bữa ăn sáng có thể hủy bỏ”. Cố Chi tốt bụng nói cho cô.
Thư Tình thầm nói hỏng bét, không kịp so đo việc anh xông vào phòng, vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Kết quả rửa mặt mất năm phút đồng hồ, bữa ăn sáng chỉ l.q.d có thể hủy bỏ. Thư Tình ngồi lên xe Cố Chi thì gọi điện thoại nhờ Tần Khả Vi mang sách đến phòng học cho cô.
Tần Khả Vi ở đầu dây bên kia rống lên một câu: “Cậu đã đi đâu, dám không về phòng ngủ? Tối hôm qua đội kỷ luật tới kiểm tra, khiến người trung hậu đàng hoàng như mình phải nói dối che chở cho cậu, một đời anh danh bị hủy trong chốc lát”.
Thư Tình ấp úng nói: “Ở nhà bạn một buổi tối ——”.
“Cậu có bạn nào ở chỗ này? Định lừa gạt tớ hả?”. Rõ ràng Tần Khả Vi không tin, khi đang nói chuyện chợt phản ứng kịp, đột nhiên giọng lại lớn hơn mấy lần, “Mẹ nó, cậu tìm j□j?”.
“....”.
Giọng nói đó vừa to vừa bén, vang dội trong xe, Thư Tình lặng lẽ liếc nhìn người đang lái xe, thấy bộ dạng tự nhiên, lúc này mới không kiên trì nói một câu: “Ít ném rắm loạn, đến rồi nói”.
Sau khi cúp điện thoại, cô ho hai tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.
Cố Chi dừng xe ở tiệm bánh mì bên ngoài khu nhà, lqd sau đó xuống xe mua ít đồ, lại ngồi lên xe. Thư Tình đang giả bộ xem trong túi có gì, chợt khóe mắt nhìn thấy Lý Tuyên Nhiên đang đi ra từ trong khu nhà.
“Mau lái xe, mau lái xe!”. Thư Tình chợt ngồi xuống, “Bác sĩ Lý đang đi tới bên này!”.
Cố Chi dừng một chút, theo lời đạp chân ga. Trong lúc đó Lý Tuyên Nhiên nhìn thấy xe anh, chân mày cau lại, đang định đi qua chào hỏi thì thấy chiếc Volvo đen khởi động, biến mất khỏi tầm mắt.
Thư Tình sau khi ngồi thẳng người, thở ra một hơi, lấy bánh bao và sữa tươi trong túi ra. Cố Chi không lên tiếng, cô tự chủ trương nhét ống hút vào, sau đó đưa tới trước mặt anh, cười híp mắt nói: “Uống sữa tươi!”.
Cố Chi lắc đầu một cái.
Cô lại mở túi bánh ra, đưa đến miệng anh, “Vậy ăn bánh mì?”.
Cố Chi nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục lái xe, trong miệng không mặn không nhạt nói một câu: “Điều này không thích hợp”.
“Chỗ nào không thích hợp?”. Thư Tình không hiểu.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy loại quan hệ j□j không thể lộ ra ánh sáng mà nói, loại hành động thân mật này mà bị người nhìn thấy, là rất không thích hợp”.
“....”. Cô biết ngay là anh nghe được lời của Tần Khả Vi!
Thư Tình gặm từng miếng bánh, vẻ mặt 囧, quay đầu ra phía cửa sổ.
Mới vừa dừng xe ở ngoài cổng trường, Thư Tình không đợi được mà đẩy cửa ra, không quay đầu lại, phất tay với anh một cái, “Em đi đây!”.
Không biết là cô sợ trễ hay sợ bị người nhìn thấy xuống từ trên xe anh, cô chạy trốn vội vàng, chạy nhanh trong gió.
Cảm xúc của Cố Chi chợt trở nên có chút hẹp hòi.
Anh cũng đã tiếp nhận cô, ở cùng một nhà còn phải tuân thủ chặt chẽ lễ tiết thì thôi đi, buổi sáng vì vội vàng nên không híp mắt cười nói chào buổi sáng thì thôi đi. Vậy tại sao lại không có hôn tạm biệt trong truyền thuyết?
Anh là người nhìn không được à?
Điều này không khoa học.Hôm nay Cố Chi không có lớp, anh đến bệnh viện xử lý những bệnh án sắp tới.
Mặc dù anh không cầm dao mổ, nhưng mà những huy hoàng trước đó vẫn còn, hai năm nghiên cứu sinh ở nước Pháp cũng còn đó, rất nhiều cuộc giải phẫu qua sự xét duyệt và hoạch định phương án của anh, tỷ lệ thành công cũng đảm bảo nhiều.
Sau khi chào hỏi với chủ nhiệm Trương, anh khoác áo lên móc, đổi lại áo blu, sau đó đi vào phòng làm việc ngồi xuống.
“Sáng sớm hôm nay bệnh viện nhân dân số ba gửi một bệnh nhân đến chỗ chúng ta, nói là uống một ly rượu trên bữa tiệc, kết quả là hôn mê tại chỗ. Đưa vào bệnh viện chiếu CT, phát hiện xuất huyết não, nơi chảy máu là động mạch chủ, bên trong não các dây thần kinh cũng chèn ép, vì vậy dẫn đến hôn mê bất tỉnh”. Giọng chủ nhiệm Trương gấp gáp, lấy bệnh án trong ngăn kéo và ảnh chụp CT của bệnh nhân, “Bốn giờ trước chúng tôi đã triển khai cấp cứu cho bệnh nhân, dưới sự đồng ý của người nhà đã mổ sọ giải phẫu, tạm thời khống chế được tình huống chảy máu ở động mạch chủ, nhưng trong khi giải phẫu lại phát hiện tình trạng não bệnh nhân bị tắc nghẽn, tình huống vô cùng nghiêm trọng, nếu tiếp tục áp dụng thuốc để làm cuộc phẫu thuật tiếp theo thì tốn thời gian quá dài, nguy hiểm cực lớn, vì vậy chỉ có thể cầm máu trước, trước khi phẫu thuật cần có phương án giải phẫu”.
Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt có người khác gõ cửa, chủ nhiệm Trương nói câu mời vào, mà Cố Chi vẫn cau mày nhìn CT của người bệnh.
“Chủ nhiệm Trương, tôi là Dịch Thính Phong của bệnh viện nhân dân số ba, là người trước đó giúp Lý Triệu liên lạc với giám đốc bệnh viện các anh”. Anh ta đến bắt tay chủ nhiệm Trương một cái, đang chuẩn bị hỏi thăm tình trạng của bệnh nhân, chợt nhìn thấy Cố Chi ngẩng đầu lên, nhất thời sửng sốt, “Cố Chi?”.
Lúc này Cố Chi mặc áo blu, cầm trong tay bệnh án và CT của bệnh nhân, đều là bác sĩ ngoại khoa, Dịch Thính Phong liếc một cái nhận ra CT của Lý Triệu, không nhịn được hỏi anh, “Không phải là... không phải là cậu không cầm dao sao? Đúng rồi, với bệnh án của Lý Triệu cậu định làm gì?”.
Cố Chi đặt CT lên bàn, đứng dậy bình tĩnh nói: “Anh hiểu lầm, tôi chỉ tới bệnh viện xem tình huống mấy ngày nay, chủ nhiệm Trương đưa tình huống của Lý Triệu cho tôi xem một chút, muốn nghe ý kiến của tôi, bác sĩ trưởng của Lý Triệu không phải là tôi, tôi cũng sẽ không cầm dao giải phẫu”.
Dịch Thính Phong nói: “Vụ này rất khó giải quyết sao, vừa xuất huyết não, vừa tắc nghẽn nghiêm trọng áp bách đến thần kinh, cậu am hiểu phương diện này, nếu cậu làm nhất định sẽ tốt hơn”.
“Tôi đã nói rồi, tôi đã không còn cầm dao giải phẫu nữa”. Trong giọng nói Cố Chi không nghe ra gì khác, từng câu từng chữ trầm ồn, anh nhìn chủ nhiệm Trương nói, “Tôi đi nói chuyện với bác sĩ trưởng của Lý Triệu một chút, nhìn xem tình huống cụ thể trong não thế nào, một lát nữa sẽ trở về thương lượng với anh”.
Trước khi đi, anh cười cười với Dịch Thính Phong, “Đừng lo lắng, mặc dù tình huống nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nỗi khiến bác sĩ Dịch cau mày, loại bệnh này cũng thường gặp, chỉ cần có phương án giải phẫu ổn thỏa là đủ, xế chiều hôm nay là có thể làm giải phẫu, tỷ lệ thành công sẽ không thấp”. Dừng một chút, anh nói giỡn, “Anh nghĩ bộ tôi không cầm dao giải phẫu thì sẽ chết sao, sợ rằng chủ nhiệm Trương sẽ nghĩ rằng anh coi thường những bác sĩ khác trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân cũng sẽ hoang mang lo sợ”.
Bóng dáng Cố Chi biến mất ngoài cửa, Dịch Thính Phong quay đầu lại hỏi chủ nhiệm Trương: “Cố Chi thật sự không cầm dao giải phẫu nữa hả?”.
“Đã ba năm”. Chủ nhiệm Trương tiếc hận thở dài, sau đó lại cười nói, “Mặc dù nói cậu ấy không cầm dao giải phẫu, rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối, nhưng nếu cậu ấy vẫn còn làm thì khẳng định là trụ cột trên Bắc Kinh, làm gì còn đến phiên chúng tôi? Sau khi cậu ấy trở về, mặc dù không làm giải phẫu nữa, nhưng mỗi lần có bệnh án khó thì phương án giải phẫu đều qua cậu ấy thẩm duyệt hoặc tự tay cậu ấy đưa ra phương án giải phẫu, chúng tôi coi như cũng thở phào nhẹ nhõm”.
“Nhưng tại sao cậu ấy lại bỏ qua bàn mổ?”.
Dịch Thính Phong là đàn anh của Cố Chi, đối với đàn em thiên tài có thiên phú này anh nghe qua rất nhiều, ban đầu anh cùng Cố Chi tham gia cuộc nghiên cứu y học trong nước ở thành phố A. Lúc đó Cố Chi còn trẻ đã đại diện cho đại học y đưa ra phương án của một bệnh án đặc thù, đạt được vị trí thứ nhất, được rất nhiều người khen ngợi.
Đối với đàn em có tiền đồ sáng lạng bỏ qua cơ hội được phẫu thuật, thậm chí không hề ở lại Bắc Kinh, Dịch Thính Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chủ nhiệm Trương cười cười, “Nếu có cơ hội, chuyện này chính anh hỏi cậu ấy đi, tôi không có tư cách nói”.