Cố Chi ở bệnh viện cả ngày, phương án giải phẫu anh cũng có tham dự, theo lý thuyết nếu phẫu thuật buổi chiều không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ thuận lợi tiến hành. Vậy mà cuộc giải phẫu này lại vượt qua thời gian dự tính, cuối cùng phụ tá bác sĩ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng giải phẫu, nói với Cố Chi và chủ nhiệm Trương ở bên ngoài phòng giải phẫu: “Mạch máu chủ lại chảy máu, ảnh hưởng đến việc tiến hành các biện pháp chữa tắc nghẽn, hiện tại bác sĩ Trần đang cầm máu”.
Người thân của bệnh nhân đều đang ngồi chờ trong hành lang, bà lão hơn tám mươi tuổi vừa nghe thấy tình huống của con trai, tê liệt ngã ngồi trên ghế, nước mắt trào ra, “Con trai tôi, con trai tôi....”.
Con gái lớn của Lý Triệu còn trẻ tuổi, lập tức quả quyết nói: “Tôi muốn chuyển viện!”.
Một cậu con trai khác cau mày: “Chuyện viện gì? Viện một đã là bệnh viện tốt nhất thành phố, nếu thầy thuốc nơi này cũng không chữa, còn có chỗ nào có thể giải phẫu?”.
“Từ lúc ở viện ba tôi đã nói muốn chuyển viện thì chuyển trực tiếp lên Bắc Kinh, ai chẳng biết muốn phẫu thuật não phải qua bên kia?”. Cô con gái lớn cười lạnh, “Tôi biết ngay là cậu không bỏ được tiền ra, bây giờ thì khỏe chưa, phẫu thuật của cha thất bại, cậu vui vẻ nhất vì không phải lo tiền sau phẫu thuật, dù sao trên di chúc viết rõ nhà thuộc về cậu, trước đó cha đổi ý muốn đổi di chúc, không phải cậu đang mong đợi ngày hôm nay sao? Nếu cha cứ như vậy rời khỏi nhân gian, nhà sẽ là của cậu”.
Trong phòng giải phẫu đang cố gắng cấp cứu, trên hành lang lại xảy ra tranh chấp, cuối cùng con trai của Lý Triệu phẩy tay áo bỏ đi, cô con gái lớn ồn ào muốn chuyển viện.
Mặc cho chủ nhiệm Trương tỉnh táo kiên nhẫn nói với cô ta về tình huống, nếu lúc này chuyển viện quá mạo hiểm, nhưng người phụ nữ trẻ đó không nghe, kiên quyết muốn suốt đêm chuyển viện cho Lý Triệu trong tình trạng não xuất huyết.
Bệnh viện cũng muốn tuân theo ý nguyện của người nhà bệnh nhân, tình huống lại như thế, chủ nhiệm Trương không thể không liên lạc với bệnh viện Bắc Kinh, sau khi đợi bác sĩ Trần ra ngoài, cũng xin người nhà bệnh nhân ký hiệp nghị, một khi bệnh nhân trên đường đi xảy ra tình huống trầm trọng hơn, không có bất kỳ quan hệ nào với bệnh viện, sau đó lập tức sắp xếp xe và nhân viên chăm sóc đưa Lý Triệu đi Bắc Kinh.
Bởi vì khả năng dọc theo đường đi xảy ra tình huống nghiêm rọng là rất lớn, nhân viên đi theo chăm sóc cũng phải có tiêu chuẩn thầy thuốc, bác sĩ Trần trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều, mà vì trong bệnh viện còn có các cuộc giải phẫu khác đang tiến hành, chủ nhiệm Trương không thể phân thân, đành phải nhờ vào Cố Chi.
Vì vậy Cố Chi lại cả đêm theo xe lên Bắc Kinh.
Cả ngày Thư Tình không nhận được bất kỳ tin tức gì của Cố Chi, lúc đi phòng trợ lý sinh viên đóng tài liệu, đi qua phòng làm việc của khoa tiếng Pháp, cô còn cố ý liếc nhìn, kết quả không thấy Cố Chi đâu.
Cô chủ nhiệm cười híp mắt hỏi cô có chuyện gì, cô lúng túng lắc đầu một cái, hô “Em chào chủ nhiệm Hà”, sau đó chạy mất.
Thời gian tự học buổi tối có chút không yên lòng, không ngừng liếc về phía điện thoại di động, kết quả màn hình đen nhánh, không có phản ứng. Đột nhiên Cố Chi gửi tin nhắn, hỏi cô có ăn MacDonal không, cậu ấy đang có việc ở ngoài, có thể tiện thể mang về.
Thư Tình còn tưởng là Cố Chi, trong lòng giật mình, kết quả lại thất vọng khi phát hiện đó không phải là người trong lòng nghĩ tới, đành ủ rũ cúi đầu nhắn tin lại: Không ăn, tự cậu ăn đi.
Tần Khả Vi lại hỏi chuyện tối qua cô đi qua đêm ở đâu, chỉ là không hỏi đến cuối cùng, cộng thêm cả ngày đầy tiết, không có thời gian nói tỉ mỉ nên bị Thư Tình nói miễn cưỡng cho qua.
Sau giờ tự học muộn, hai người đi mua ít đồ ở siêu thị trên đường giành riêng cho người đi bộ, lúc trở về phòng ngủ, Thư Tình lấy điện thoại di động ra nhìn, cuối cùng vừa sờ túi lại không thấy điện thoại di động đâu.
“Có phải để trong túi sách hay không?”. Tần Khả Vi nhắc nhở cô.
“Không thể nào, tớ đặt quần áo trong túi sách!”. Thư Tình vội vội vàng vàng mở bọc sách ra, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng điện thoại di động đâu.
Tần Khả Vi gọi điện thoại cho cô, cuối cùng ở đầu bên kia truyền đến tiếng điện thoại bị đóng.
Lần này dù có đau khổ đến mấy cũng không thể không tin được chuyện điện thoại bị mất, lúc ở phòng tự học nạp đầy điện, còn 90% lượng pin, không thể nào tự đóng điện thoại được, mà điện thoại di động bị tắt nghĩa là có người nhặt được điện thoại di động của cô, nếu muốn tìm lại sợ là cũng không còn.
Thư Tình buồn bực cả đêm, Cố Chi không liên lạc với cô, điện thoại di động cũng bị rơi mất, còn có thể đen hơn được nữa sao?
Trong lúc đó, cô phải mượn điện thoại Tần Khả Vi gọi điện cho mẹ, nói chuyện này, không ngoài ý muốn, bị mẹ mắng cho một trận.
Quả nhiên là một ngày hỏng bét!
Nhưng mà có câu danh ngôn rất hay: “Phúc vô song chí, họa vô đơn chí”. Chuyện bết bát hơn còn ở phía sau.
(*Phúc vô song chí, họa vô đơn chí: Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập)
Ngày hôm sau, Thư Tình nghĩ là buổi tối sẽ nhìn thấy Cố Chi chứ? Cho dù anh bảo trì bình thản, quan hệ của hai người vừa mới xác định, anh cũng không có tâm tư liên lạc với cô, nhưng ít ra sau buổi tối học tiếng Pháp cũng phải có gì đó giao phó.
Kết quả, hôm đó cô đi sớm một chút, cuối cùng lại thấy người đứng trên bục giảng không phải là Cố Chi, cô chủ nhiệm khoa cười híp mắt nói với mọi người, “Thầy Cố xin nghỉ, tôi tới dạy thay cho thầy ấy”.
Thư Tình không nhịn được hỏi câu: “Thầy Cố bệnh sao?”.
Tần Khả Vi nhíu mày nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Này, không nén được tức giận sao?”.
Thư Tình không để ý đến cô ấy, chỉ chờ cô chủ nhiệm trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, tối ngày hôm qua lúc ăn tối, thầy Cố gọi điện cho tôi, nói là có chuyện không thể tới trường, hi vọng tôi dạy giúp vài tiết”.
Lòng Thư Tình lập tức dừng lại ở đó.
Không phải là ốm, cũng không phải là không tới một tiết, mà là dạy thay mấy tiết.
Nếu như anh có việc gấp tại sao hôm qua không nói cho cô? Cô chủ nhiệm hệ tiếng Pháp nói là lúc ăn cơm xong thì Cố Chi gọi điện thoại, vậy tại sao anh không liên lạc với cô? Điện thoại di động của cô khoảng mười giờ mới rơi, theo lý thuyết nếu anh nhớ tới cô, dù thế nào cũng phải nói cho cô biết rồi.
Có một cảm giác mất mác và khủng hoảng cùng nhau dồn vào đầu.
Thư Tình không có tâm trí học, mượn điện thoại của Tần Khả Vi, gửi một tin nhắn cho người nào đó: Thầy đang ở đâu? Tại sao không đi dạy?
Nhưng thời gian lên lớp trôi qua đã chín phần mười, bên kia vẫn không có động tĩnh.
Thời gian tự học khuya cũng đã qua, Thư Tình vẫn chiếm lấy di động của Tần Khả Vi, nhưng màn hình vẫn tối đen khiến cô càng nóng nảy bất an.
Cho tới bây giờ anh không phải người không nhắn tin lại, cho dù cô chỉ nhắn một câu chúc ngủ ngon, anh nhất định cũng trả lời lại một câu tương tự, huống chi là một câu hỏi lo lắng như vậy?
Hai ngày, suốt hai ngày không liên lạc với cô, điều đó có nghĩa như thế nào?
Mãi cho đến trước lúc tắt đèn, cô vẫn đợi tin nhắn của Cố Chi, nhưng anh không hề có lời đáp lại.
Trước khi lên giường, Thư Tình chợt nhớ tới cô gửi tin nhắn quên không thêm tên mình, mà di động lại là của Tần Khả Vi, có lẽ Cố Chi không biết đó là tin nhắn cô gửi?
Mặc dù lý do rất gượng ép nhưng dù sao cũng cho cô một chút an ủi, vì vậy cô lại mở điện thoại ra gửi một tin nhắn: Em là Thư Tình, đã xảy ra chuyện gì sao? Nhìn thấy tin nhắn mau trả lời.
Nhưng mà cô chờ đợi đến mức Tần Khả Vi oán giận cô chiếm đoạt điện thoại di động cũng ngủ thiếp đi, vẫn không thấy Cố Chi trả lời lại.
Một mình Thư Tình nằm trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của người khác, chợt cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Không phải tối hôm đó anh đã đáp lại cô sao? Không phải anh còn hôn cô, còn cầm tay cô đặt lên lồng ngực, nói cô vẫn ở trong lòng anh sao?
Nếu quả thật cô vẫn ở trong lòng anh, tại sao suốt hai ngày anh không nhớ cô? Không chỉ không nhớ, thậm chí ngay cả tin nhắn của cô cũng không trả lời, điều này nghĩa là sao?
Cô cố gắng nhớ tới tất cả lời nói hôm đó của hai người, anh hôn cô, nói là tỏ tình bị cô giành trước một bước, sau đó là những từ ngữ dịu dàng thắm thiết, khiến cô vui vẻ vô cùng.
Nhưng cô chợt phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ, đó là cho dù cô vắt óc suy nghĩ nhưng không nhớ tới anh có thừa nhận về việc quan hệ của hai người từ thầy trò thành người yêu.
Chẳng lẽ những thứ kia chỉ là một trò chơi của anh, thực ra cô đã nghĩ nhiều, mà anh căn bản không có ý tiếp nhận cô?
Thư Tình cười mình quá hoang đường, cô biết Cố Chi lâu vậy làm sao anh lại có thể làm chuyện không hợp chuẩn mực như vậy được, làm sao lại có thể làm chuyện hèn như vậy?
Nhưng trong đầu một giọng nói khác đang nói với cô: Mày cũng biết là mày không xứng với thầy ấy, chỉ là một nữ sinh bình thường lẫn trong đám người cũng không tìm ra được, thật sự có tư cách đứng bên cạnh thầy ấy sao? Cho dù thầy ấy thật sự có hứng thú với mày, nhưng chẳng lẽ suy nghĩ suốt đêm, chẳng lẽ không thấy hối hận sao?
Anh là một thầy giáo chuyên nghiệp như vậy, làm sao có thể xin nghỉ nhiều ngày không lý do như thế?
Thư Tình suy nghĩ lung tung, nhớ tới những gì Dư Trì Sâm nói về Cố Chi, anh là một người tốt như đi ra từ trong truyện đồng thoại, nếu thật sự hối hận, có lẽ sợ làm cô bị tổn thương, cho nên không dám nói trực tiếp cho cô biết, hơn nữa không muốn để cho chuyện như vậy phát triển thêm nữa.
Có lẽ đây mới là lý do anh trốn tránh, không trả lời tin nhắn, cùng với.... lý do đột nhiên biến mất khỏi nhân gian....
Cố Chi ở bệnh viện cả ngày, phương án giải phẫu anh cũng có tham dự, theo lý thuyết nếu phẫu thuật buổi chiều không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ thuận lợi tiến hành. Vậy mà cuộc giải phẫu này lại vượt qua thời gian dự tính, cuối cùng phụ tá bác sĩ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng giải phẫu, nói với Cố Chi và chủ nhiệm Trương ở bên ngoài phòng giải phẫu: “Mạch máu chủ lại chảy máu, ảnh hưởng đến việc tiến hành các biện pháp chữa tắc nghẽn, hiện tại bác sĩ Trần đang cầm máu”.
Người thân của bệnh nhân đều đang ngồi chờ trong hành lang, bà lão hơn tám mươi tuổi vừa nghe thấy tình huống của con trai, tê liệt ngã ngồi trên ghế, nước mắt trào ra, “Con trai tôi, con trai tôi....”.
Con gái lớn của Lý Triệu còn trẻ tuổi, lập tức quả quyết nói: “Tôi muốn chuyển viện!”.
Một cậu con trai khác cau mày: “Chuyện viện gì? Viện một đã là bệnh viện tốt nhất thành phố, nếu thầy thuốc nơi này cũng không chữa, còn có chỗ nào có thể giải phẫu?”.
“Từ lúc ở viện ba tôi đã nói muốn chuyển viện thì chuyển trực tiếp lên Bắc Kinh, ai chẳng biết muốn phẫu thuật não phải qua bên kia?”. Cô con gái lớn cười lạnh, “Tôi biết ngay là cậu không bỏ được tiền ra, bây giờ thì khỏe chưa, phẫu thuật của cha thất bại, cậu vui vẻ nhất vì không phải lo tiền sau phẫu thuật, dù sao trên di chúc viết rõ nhà thuộc về cậu, trước đó cha đổi ý muốn đổi di chúc, không phải cậu đang mong đợi ngày hôm nay sao? Nếu cha cứ như vậy rời khỏi nhân gian, nhà sẽ là của cậu”.
Trong phòng giải phẫu đang cố gắng cấp cứu, trên hành lang lại xảy ra tranh chấp, cuối cùng con trai của Lý Triệu phẩy tay áo bỏ đi, cô con gái lớn ồn ào muốn chuyển viện.
Mặc cho chủ nhiệm Trương tỉnh táo kiên nhẫn nói với cô ta về tình huống, nếu lúc này chuyển viện quá mạo hiểm, nhưng người phụ nữ trẻ đó không nghe, kiên quyết muốn suốt đêm chuyển viện cho Lý Triệu trong tình trạng não xuất huyết.
Bệnh viện cũng muốn tuân theo ý nguyện của người nhà bệnh nhân, tình huống lại như thế, chủ nhiệm Trương không thể không liên lạc với bệnh viện Bắc Kinh, sau khi đợi bác sĩ Trần ra ngoài, cũng xin người nhà bệnh nhân ký hiệp nghị, một khi bệnh nhân trên đường đi xảy ra tình huống trầm trọng hơn, không có bất kỳ quan hệ nào với bệnh viện, sau đó lập tức sắp xếp xe và nhân viên chăm sóc đưa Lý Triệu đi Bắc Kinh.
Bởi vì khả năng dọc theo đường đi xảy ra tình huống nghiêm rọng là rất lớn, nhân viên đi theo chăm sóc cũng phải có tiêu chuẩn thầy thuốc, bác sĩ Trần trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều, mà vì trong bệnh viện còn có các cuộc giải phẫu khác đang tiến hành, chủ nhiệm Trương không thể phân thân, đành phải nhờ vào Cố Chi.
Vì vậy Cố Chi lại cả đêm theo xe lên Bắc Kinh.
Cả ngày Thư Tình không nhận được bất kỳ tin tức gì của Cố Chi, lúc đi phòng trợ lý sinh viên đóng tài liệu, đi qua phòng làm việc của khoa tiếng Pháp, cô còn cố ý liếc nhìn, kết quả không thấy Cố Chi đâu.
Cô chủ nhiệm cười híp mắt hỏi cô có chuyện gì, cô lúng túng lắc đầu một cái, hô “Em chào chủ nhiệm Hà”, sau đó chạy mất.
Thời gian tự học buổi tối có chút không yên lòng, không ngừng liếc về phía điện thoại di động, kết quả màn hình đen nhánh, không có phản ứng. Đột nhiên Cố Chi gửi tin nhắn, hỏi cô có ăn MacDonal không, cậu ấy đang có việc ở ngoài, có thể tiện thể mang về.
Thư Tình còn tưởng là Cố Chi, trong lòng giật mình, kết quả lại thất vọng khi phát hiện đó không phải là người trong lòng nghĩ tới, đành ủ rũ cúi đầu nhắn tin lại: Không ăn, tự cậu ăn đi.
Tần Khả Vi lại hỏi chuyện tối qua cô đi qua đêm ở đâu, chỉ là không hỏi đến cuối cùng, cộng thêm cả ngày đầy tiết, không có thời gian nói tỉ mỉ nên bị Thư Tình nói miễn cưỡng cho qua.
Sau giờ tự học muộn, hai người đi mua ít đồ ở siêu thị trên đường giành riêng cho người đi bộ, lúc trở về phòng ngủ, Thư Tình lấy điện thoại di động ra nhìn, cuối cùng vừa sờ túi lại không thấy điện thoại di động đâu.
“Có phải để trong túi sách hay không?”. Tần Khả Vi nhắc nhở cô.
“Không thể nào, tớ đặt quần áo trong túi sách!”. Thư Tình vội vội vàng vàng mở bọc sách ra, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng điện thoại di động đâu.
Tần Khả Vi gọi điện thoại cho cô, cuối cùng ở đầu bên kia truyền đến tiếng điện thoại bị đóng.
Lần này dù có đau khổ đến mấy cũng không thể không tin được chuyện điện thoại bị mất, lúc ở phòng tự học nạp đầy điện, còn % lượng pin, không thể nào tự đóng điện thoại được, mà điện thoại di động bị tắt nghĩa là có người nhặt được điện thoại di động của cô, nếu muốn tìm lại sợ là cũng không còn.
Thư Tình buồn bực cả đêm, Cố Chi không liên lạc với cô, điện thoại di động cũng bị rơi mất, còn có thể đen hơn được nữa sao?
Trong lúc đó, cô phải mượn điện thoại Tần Khả Vi gọi điện cho mẹ, nói chuyện này, không ngoài ý muốn, bị mẹ mắng cho một trận.
Quả nhiên là một ngày hỏng bét!
Nhưng mà có câu danh ngôn rất hay: “Phúc vô song chí, họa vô đơn chí”. Chuyện bết bát hơn còn ở phía sau.
(Phúc vô song chí, họa vô đơn chí: Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập)
Ngày hôm sau, Thư Tình nghĩ là buổi tối sẽ nhìn thấy Cố Chi chứ? Cho dù anh bảo trì bình thản, quan hệ của hai người vừa mới xác định, anh cũng không có tâm tư liên lạc với cô, nhưng ít ra sau buổi tối học tiếng Pháp cũng phải có gì đó giao phó.
Kết quả, hôm đó cô đi sớm một chút, cuối cùng lại thấy người đứng trên bục giảng không phải là Cố Chi, cô chủ nhiệm khoa cười híp mắt nói với mọi người, “Thầy Cố xin nghỉ, tôi tới dạy thay cho thầy ấy”.
Thư Tình không nhịn được hỏi câu: “Thầy Cố bệnh sao?”.
Tần Khả Vi nhíu mày nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Này, không nén được tức giận sao?”.
Thư Tình không để ý đến cô ấy, chỉ chờ cô chủ nhiệm trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, tối ngày hôm qua lúc ăn tối, thầy Cố gọi điện cho tôi, nói là có chuyện không thể tới trường, hi vọng tôi dạy giúp vài tiết”.
Lòng Thư Tình lập tức dừng lại ở đó.
Không phải là ốm, cũng không phải là không tới một tiết, mà là dạy thay mấy tiết.
Nếu như anh có việc gấp tại sao hôm qua không nói cho cô? Cô chủ nhiệm hệ tiếng Pháp nói là lúc ăn cơm xong thì Cố Chi gọi điện thoại, vậy tại sao anh không liên lạc với cô? Điện thoại di động của cô khoảng mười giờ mới rơi, theo lý thuyết nếu anh nhớ tới cô, dù thế nào cũng phải nói cho cô biết rồi.
Có một cảm giác mất mác và khủng hoảng cùng nhau dồn vào đầu.
Thư Tình không có tâm trí học, mượn điện thoại của Tần Khả Vi, gửi một tin nhắn cho người nào đó: Thầy đang ở đâu? Tại sao không đi dạy?
Nhưng thời gian lên lớp trôi qua đã chín phần mười, bên kia vẫn không có động tĩnh.
Thời gian tự học khuya cũng đã qua, Thư Tình vẫn chiếm lấy di động của Tần Khả Vi, nhưng màn hình vẫn tối đen khiến cô càng nóng nảy bất an.
Cho tới bây giờ anh không phải người không nhắn tin lại, cho dù cô chỉ nhắn một câu chúc ngủ ngon, anh nhất định cũng trả lời lại một câu tương tự, huống chi là một câu hỏi lo lắng như vậy?
Hai ngày, suốt hai ngày không liên lạc với cô, điều đó có nghĩa như thế nào?
Mãi cho đến trước lúc tắt đèn, cô vẫn đợi tin nhắn của Cố Chi, nhưng anh không hề có lời đáp lại.
Trước khi lên giường, Thư Tình chợt nhớ tới cô gửi tin nhắn quên không thêm tên mình, mà di động lại là của Tần Khả Vi, có lẽ Cố Chi không biết đó là tin nhắn cô gửi?
Mặc dù lý do rất gượng ép nhưng dù sao cũng cho cô một chút an ủi, vì vậy cô lại mở điện thoại ra gửi một tin nhắn: Em là Thư Tình, đã xảy ra chuyện gì sao? Nhìn thấy tin nhắn mau trả lời.
Nhưng mà cô chờ đợi đến mức Tần Khả Vi oán giận cô chiếm đoạt điện thoại di động cũng ngủ thiếp đi, vẫn không thấy Cố Chi trả lời lại.
Một mình Thư Tình nằm trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của người khác, chợt cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Không phải tối hôm đó anh đã đáp lại cô sao? Không phải anh còn hôn cô, còn cầm tay cô đặt lên lồng ngực, nói cô vẫn ở trong lòng anh sao?
Nếu quả thật cô vẫn ở trong lòng anh, tại sao suốt hai ngày anh không nhớ cô? Không chỉ không nhớ, thậm chí ngay cả tin nhắn của cô cũng không trả lời, điều này nghĩa là sao?
Cô cố gắng nhớ tới tất cả lời nói hôm đó của hai người, anh hôn cô, nói là tỏ tình bị cô giành trước một bước, sau đó là những từ ngữ dịu dàng thắm thiết, khiến cô vui vẻ vô cùng.
Nhưng cô chợt phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ, đó là cho dù cô vắt óc suy nghĩ nhưng không nhớ tới anh có thừa nhận về việc quan hệ của hai người từ thầy trò thành người yêu.
Chẳng lẽ những thứ kia chỉ là một trò chơi của anh, thực ra cô đã nghĩ nhiều, mà anh căn bản không có ý tiếp nhận cô?
Thư Tình cười mình quá hoang đường, cô biết Cố Chi lâu vậy làm sao anh lại có thể làm chuyện không hợp chuẩn mực như vậy được, làm sao lại có thể làm chuyện hèn như vậy?
Nhưng trong đầu một giọng nói khác đang nói với cô: Mày cũng biết là mày không xứng với thầy ấy, chỉ là một nữ sinh bình thường lẫn trong đám người cũng không tìm ra được, thật sự có tư cách đứng bên cạnh thầy ấy sao? Cho dù thầy ấy thật sự có hứng thú với mày, nhưng chẳng lẽ suy nghĩ suốt đêm, chẳng lẽ không thấy hối hận sao?
Anh là một thầy giáo chuyên nghiệp như vậy, làm sao có thể xin nghỉ nhiều ngày không lý do như thế?
Thư Tình suy nghĩ lung tung, nhớ tới những gì Dư Trì Sâm nói về Cố Chi, anh là một người tốt như đi ra từ trong truyện đồng thoại, nếu thật sự hối hận, có lẽ sợ làm cô bị tổn thương, cho nên không dám nói trực tiếp cho cô biết, hơn nữa không muốn để cho chuyện như vậy phát triển thêm nữa.
Có lẽ đây mới là lý do anh trốn tránh, không trả lời tin nhắn, cùng với.... lý do đột nhiên biến mất khỏi nhân gian....