“...Alo”. Giọng Thư Tình hết sức căng thẳng, trong lqd mắt liếc về vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, không bình tĩnh nói, “Có phải thầy Cố không ạ?”.
Cố Chi trầm mặc hai giây, “Không phải, em gọi lầm rồi”.
Thư Tình không giải thích được, mắt nhìn di động, phía trên đúng là viết to ba chữ “Thầy Cố”, giọng vừa rồi đúng là của anh, vì vậy mới nói, “Không nhầm mà, em gọi từ lịch sử”.
Cố Chi dừng lại một chút, giọng nói tỉnh táo, “Nếu gọi từ lịch sử, em thấy hỏi điều này có ý nghĩa à?”.
......
Có người thẹn quá thành giận lqd rồi.
Kết cục của câu chuyện chính là, Thư Tình vô cùng dối trá nói xin lỗi với đầu dây bên kia, vẻ mặt chân thành tha thiết, giọng thành khẩn, suýt nữa thì cúi đầu khom lưng, khúm núm.
“Xin lỗi, thầy Cố, mẹ em không biết thầy thích nói đùa cho nên hiểu lầm thầy, nói chuyện cũng nặng một chút, mong rằng thầy đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với em ——”.
“Ai nói anh đang nói đùa hả?”.
Mắt Thư Tình liếc về phía mẹ, vẻ mặt khẩn trương, giống như không nghe thấy nói tiếp: “Mẹ em chỉ lo lắng cho con gái, nghĩ rằng thầy là người ra vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, thầy đừng trách mẹ em, xã hội bây giờ có quá nhiều người mặt người dạ thú, bà thấy nhiều báo chí viết, cho nên trong đầu suy nghĩ rất nhiều, em biết thầy nhất định sẽ không ở trong lòng ——”.
“Anh nhìn giống cầm thú sao?”.
“A? Cái gì? Thầy không để bụng sao? Vậy thì tốt quá, em còn nghĩ thầy sẽ canh cánh trong lòng, mẹ em cũng thật là, sau khi biết thầy chỉ nói giỡn, chỉ sợ trong lòng thầy không thoải mái, nếu thầy đã không tức giận, mẹ em cũng có thể thoải mái ——”.
“Tình Tình, em nghĩ rằng tôi tính thối vậy à?”.
“Vâng, thầy yên tâm, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, thầy cũng đừng để trong lòng. Cảm ơn thầy, còn có, hôm nay làm phiền thầy nhiều rồi”.
“Thư Tình ....”. Giọng nói âm trầm truyền từ đầu dây bên kia.
Cùng lúc đó, Thư Tuệ Dĩnh dùng khẩu hình nói với con gái: “Để mẹ nói xin lỗi”.
Thư Tình giật mình trong lòng, gọn gàng linh hoạt cúp điện thoại, ngẩng đầu cười như trút được gánh nặng, nói với mẹ, “Không cần, thầy Cố nói thầy ấy không hề để bụng, còn nói con phải học tập tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy”.
Thư Tuệ Dĩnh còn do dự, Thư Tình vội vàng kéo khăn tắm trên người, nói một câu ngủ ngon, chột dạ chạy về phòng ngủ.
Từ khe cửa thấy đèn phòng khách tối xuống, Thư Tình mới thở phào, núp trong chăn gọi điện cho Cố Chi.
Người bên kia nhanh chóng nghe máy, vẫn là giọng nói âm trầm, “Alo”.
Thư Tình vừa mới nói một chữ, không ngờ lúc này cửa bị đẩy ra, cô vội vàng nhét di động vào trong chăn, ngoan ngoãn làm bộ dạng chuẩn bị ngủ, Thư Tuệ Dĩnh tới mép giường ngồi xuống, đưa tay xoa xoa đầu cô.
Trong không gian an tĩnh vang lên tiếng nói dịu dàng của mẹ, “Đừng lo lắng, ông sẽ khá hơn”.
Trái tim một khắc trước còn không ngừng đập loạn ngừng xuống, đề tài này quá nặng, khiến cô có chút không thở nổi.
Cô buông lỏng bàn tay đang cầm điện thoại, từ từ ngồi dậy, ôm lấy cổ mẹ, giống như cô bé lúc nhỏ, lệ thuộc dựa vào trong ngực mẹ.
Cô nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ đừng lo lắng cho con, cho dù ông có thế nào, ít nhất con biết chúng ta sẽ ở bên cạnh ông, như thế là đủ rồi”.
Lúc Thư Tuệ Dĩnh không nói gì, cọ xát trong ngực mẹ, cười làm nũng, “Đừng coi con là trẻ con, con cũng sắp 21 tuổi, có nhiều chuyện cũng nên tự mình đối mặt”.
Thư Tuệ Dĩnh cười, “Đúng rồi, cũng đã có thể đăng ký kết hôn, ngày đó dì Trương trong phòng làm việc cũng nói với mẹ, nói là tuổi của con và con trai cô ấy cũng không lớn hơn nhau là bao nhiêu, từ nhỏ cô ấy đã nhìn con lớn lên, vẫn rất thích con, nếu hai đứa có thể phát triển cũng là truyện tốt mà”.
Thư Tình dừng lại, dở khóc dở cười chui khỏi ngực bà, “Mẹ, bây giờ con mới bao tuổi mà mẹ đã tính cho con đi xem mắt rồi?”.
Hai mẹ con lại nói mấy câu, cuối cùng vẫn là Thư Tuệ Dĩnh lo lắng cô đi cả đêm, thân thể mệt mỏi, lúc này mới dặn dò cô thêm mấy câu, ra khỏi phòng, đóng kỹ cửa cho cô.
Chốc lát sau, Thư Tình xác định mẹ đã đi xa, lúc này cô mới cầm điện thoại lên, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng gõ bàn phím, sau đó là một mảnh trầm lặng.
“Alo?”. Cô nhỏ giọng gọi người bên kia.
“Ừ”. Cố Chi nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
“Anh đang làm gì thế?”.
“Tra tài liệu”.
“Tra tài liệu gì”.
“Tra những tài liệu cần mang theo vào cục dân chính”.
“... Tra cái đó làm gì?”.
Người đối diện trầm mặc hai giây, “Mẹ em cũng muốn dẫn em đi xem mặt, anh phải chuẩn bị trước”.
“...”. Thư Tình cứng họng, sau đó nói nhỏ, “Mẹ em cũng chỉ đùa một chút, anh nghiêm túc như vậy làm gì?”.
Giọng nói Cố Chi mang theo vui vẻ, “Anh cũng chỉ đùa một chút, em nghĩ rằng anh thật sự muốn dẫn em đến cục dân chính làm giấy chứng nhận sao?”
Thư Tình thẹn quá thành giận, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, đành giống như Đường Tăng niệm kinh, nói anh dát vàng lên mặt mình, nói anh tự mình đa tình, nói nói, rốt cuộc bị Cố Chi cắt đứt.
“Anh tra tài liệu về buồng tim, bệnh của ông khá đặc biệt, anh xem xem có thể giúp một tay không. Nhưng mà giải phẫu buồng tim anh không hiểu rõ lắm cho nên phải xem nhiều phương án giải phẫu hơn.”
Anh vẫn đang lảm nhảm nhưng chợt không thấy có tiếng gì, thật lâu mới nói một tiếng, “Alo.”
“Ư, anh ở đây.”
Chỉ ba chữ đơn giản, giọng nói dịu dàng lại trầm thấp dễ nghe, Thư Tình lập tức đỏ mắt. Cô không hiểu vì sao mình chỉ là một nữ sinh bình thường lại gặp một người đàn ông ưu tú lại tốt đẹp như vậy.Anh tốt với cô, vì cô bôn ba, để bụng đến cả hỉ nộ ái ố của cô, hơn nữa luôn giúp cô không hề so đo.
Gặp nhau chưa tới một năm, anh đối với cô rất tốt, giống như đã nhập vào xương tuỷ.
Đây có phải là quá nhanh hay không?Nếu ngày nào đó mất đi sự yêu mến có mặt khắp nơi này, cô có phải sẽ không quen không?
Suy nghĩ một chút, cô núp trong chăn, nhẹ nhàng nói: “Em kể cho anh nghe chút chuyện lúc trước của em”.
Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.
(*Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Mộc đào người tặng ném sang, Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người – Bài thơ ‘Mộc qua 2’)
Anh cho cô xem một bộ phim về tuổi thơ, đến lượt cô thẳng thắn kể lại rồi.
“Được.”
Trước khi ly hôn, cha mẹ Thư Tình gây gổ là bình thường như cơm bữa.
Thư Tuệ Dĩnh mạnh mẽ, giận Trang Kính Vĩ không có lòng cầu tiến, mấy chục năm vẫn còn là một công chức bình thường cho nên trong nhà luôn tràn ngập thuốc súng, những điều này trước đó Cố Chi cũng biết.
Mà trong câu chuyện xưa dịu dàng thắm thiết, Thư Tình kể về ông nội là chính.
Đối với tình huống của Thư Tuệ Dĩnh và Trang Kính Vĩ, ông nội cũng biết, cho nên đối với cô cháu gái bị hai vợ chồng bỏ qua, ông vô cùng đau lòng.
Hai chị gái của Trang Kính Vĩ sinh con trai, sau đó Trang Ly cũng sinh Thông Thông, trong nhà chỉ mình Thư Tình là cháu gái. Khi còn bé, Thư Tình vui vẻ, hay làm nũng, yêu ca hát khiêu vũ, rất dễ thương. Mà trong tình huống như thế, dường như ông nội đem tất cả tình yêu dành cho cô.
Mỗi chủ nhật, Thư Tình sẽ được đưa đến nhà ông nội, ông nội là bác sĩ đông y, luôn chungsống rất tốt với hàng xóm láng giềng, thường xem bệnh, bắt mạch giúp người khác. Mà các hàng xóm láng giềng hồi báo lòng cảm kích cho cháu gái của ông.
Các cô các bác thường làm chút đồ ăn ngon rồi cuối tuần mang tới nhà oog, mỗi người đều thích xoa đầu Thư Tình, cười híp mắt nói: “A, đây là cô bé nhà ai, thật xinh đẹp.”
Lúc đó ông sẽ cười toe toét, lớn tiếng gọi cô, “Tình Tình, hát cho cô nghe một bài.”
Sau đó Thư Tình sẽ nâng váy hoa xinh đẹp, vô cùng gương mẫu đứng lên, hai chân bắt chéo nhún người, sau đó vừa ca vừa biểu diễn, “Chúng ta đến từ Alabama, mang theo năm cây huyền cầm, chúng ta đến hang Louisiana thăm bạn bè….”
Ở nhà ông nội, cô có thể cách xa chiến tranh và cãi vã của cha mẹ, chỉ có tràn đầy tình yêu.
Ông nội cô độc lại hiền lành, gần như trút hết tình yêu lên người cô bé, cô tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, giống như chuông gió nhiều màu sắc, đến bên người ông vang lên những nốt nhạc sặc sỡ sắc màu.
Có một lần Thư Tình xuống cầu thang bị ngã, bị rách da ở đầu gối, chảy chút máu, lúc ông xức thuốc cho cô nhìn cô khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến đỏ bừng, vô cùng đau lòng, an ủi cô.
Đến khi cô dừng khóc nhìn đầu gối hồng hồng được xoa thuốc thì ánh mắt ông cũng ươn ướt.
Thư Tình nói một hơi rất nhiều, Cố Chi vẫn yên tĩnh nghe:
“Ông nội rất tiết kiệm, bởi vì bà nội qua đời sớm, một mình ông nuôi bốn đứa con cho nên dưỡng thành thói quen tiết kiệm quá độ. Khi em còn bé trở về nhà ông, không phải nhìn thấy ông mặc tất rách thì lại bỏ nhiều thùng nước trong nhà vệ sinh để hứng nước, cả nước ông cũng phải tiết kiệm nhưng lúc em ở nhà lại mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon. Có một lần em đến thấy trong hành lang có con búp bê baby, thế là cầm lấy chơi, cuối cùng những đồ chơi đó là của cô bé dưới lầu, cô bé ấy đi mua đồ ăn, sau khi trở về thì cầm đồ chơi đi, cực kỳ vênh váo tự đắc,”
“Kết quả ông nội nhìn thấy, không nói gì bế em xuống lầu, đi qua mấy phố, đi dạo vài cửa hàng, cuối cùng mới mua được đồ chơi đó trong siêu thị. Đó là búp bê Barbie nhập khẩu, rất đắt, cho đến giờ ông chưa từng mua cho mình quần áo trên 100 đồng nhưng lại vì em tốn vài trăm đồng, sau đó em mới nghe mẹ nói, nửa tháng sau ông không chịu ăn thức ăn ngon.”
Những điều này đều là chuyện nhỏ, có lẽ mỗi người đều trải qua, không nhất định phải là ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có thể là những người khác.
Mà trên thực tế mỗi người chúng ta đều trải qua đoạn thời gian được cưng chiều, khi chúng ta còn là đứa trẻ ngây thơ, sẽ có những người vô tư bỏ ra vì chúng ta, không hề giữ lại gì, nhưng cũng vì vậy mà mình coi như độc nhất vô nhị.
Thư Tình tháp giọng cười: “Anh có cảm thấy em chuyện bé xé ra to không? Những chuyện này rất bình thường, khi còn bé anh cũng trải qua như vậy, em lại còn ở đây lải nhải thao thao bất tuyệt.”
Cố Chi suy nghĩ một chút: “Có những chuyện nhỏ nhưng lại rất quý, không phải vì bọn họ oanh oanh liệt liệt cỡ nào mà bởi vì khi nhớ lại bọn họ, tâm tình của chúng ta bình tĩnh lại mềm mại hơn.”
Trong thế giới coi trọng vật chất này, quan hệ người với người bị lợi ích ép buộc gần như thành công thức hoá.Không cần thứ gì đó oanh oanh liệt liệt, cái đó chỉ phát sinh trong phim thần tượng, mà chỉ cần tấm lòng ấm áp bình thản cùng yên lặng quan tâm người chúng ta yêu mến.
Ai cũng không nói gì thêm, hai đầu điện thoại yên lặng.
Cố Chi ngồi trên ghế sofa, đã sớm đặt laptop lên bàn, lúc này máy tính đã tự động tắt, màn hình cũng hạ xuống.Mà Thư Tình núp trong chăn, không nhúc nhích, trong lòng lại có gì đó lấp đầy.
Lời của Cố Chi khiến trái tim cô tràn đầy ấm áp.
Cô thấp giọng nói: “Hay là cúp điện thoại? Hôm nay anh đã chạy xe mấy giờ liền.”
“Không sao, anh không buồn ngủ.”Anh đoán thật ra cô không hy vọng anh cúp điện thoại, cho ên nhẹ nhàng cười, “Em ngủ đi, chờ em ngủ anh sẽ cúp máy.”
“Như vậy sẽ lãng phí tiền điện thoại.”
“Anh tự nguyện.”
“Thật lãng phí, không phải là một người đàn ông sẽ ở nhà sống qua ngày.”Thư Tình nói thầm.
Người đầu bên kia rốt cuộc không nhịn được cuời ra tiếng, “Thư Tình, em còn chưa gả vào cửa mà đã muốn trông coi sổ tiết kiệm của anh rồi hả?”
Thư Tình đỏ mặt, cả giận, không nói thêm gì nữa.
Một đêm này, đầu bên kia truyền tới tiếng hít thở đều đều của cô, Cố Chi buông bàn tay đau nhức, cúp điện thoại.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm sáng, màu đèn xe qua lại không ngừng, trái tim anh yên bình lại an ổn.
Cho đến bây giờ anh không biết người luôn theođuổi hiệu suất cao như mình, sẽ có một khắc, chỉ nghe tiếng hít thở của cô ấy sẽ cảm thấy bình thản và tốt đẹp.
Lúc sau, anh lắc đầu cười, Cố Chi ơi Cố Chi, mày đúng là không có thuốc nào cứu được rồi.
“...Alo”. Giọng Thư Tình hết sức căng thẳng, trong lqd mắt liếc về vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, không bình tĩnh nói, “Có phải thầy Cố không ạ?”.
Cố Chi trầm mặc hai giây, “Không phải, em gọi lầm rồi”.
Thư Tình không giải thích được, mắt nhìn di động, phía trên đúng là viết to ba chữ “Thầy Cố”, giọng vừa rồi đúng là của anh, vì vậy mới nói, “Không nhầm mà, em gọi từ lịch sử”.
Cố Chi dừng lại một chút, giọng nói tỉnh táo, “Nếu gọi từ lịch sử, em thấy hỏi điều này có ý nghĩa à?”.
......
Có người thẹn quá thành giận lqd rồi.
Kết cục của câu chuyện chính là, Thư Tình vô cùng dối trá nói xin lỗi với đầu dây bên kia, vẻ mặt chân thành tha thiết, giọng thành khẩn, suýt nữa thì cúi đầu khom lưng, khúm núm.
“Xin lỗi, thầy Cố, mẹ em không biết thầy thích nói đùa cho nên hiểu lầm thầy, nói chuyện cũng nặng một chút, mong rằng thầy đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với em ——”.
“Ai nói anh đang nói đùa hả?”.
Mắt Thư Tình liếc về phía mẹ, vẻ mặt khẩn trương, giống như không nghe thấy nói tiếp: “Mẹ em chỉ lo lắng cho con gái, nghĩ rằng thầy là người ra vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, thầy đừng trách mẹ em, xã hội bây giờ có quá nhiều người mặt người dạ thú, bà thấy nhiều báo chí viết, cho nên trong đầu suy nghĩ rất nhiều, em biết thầy nhất định sẽ không ở trong lòng ——”.
“Anh nhìn giống cầm thú sao?”.
“A? Cái gì? Thầy không để bụng sao? Vậy thì tốt quá, em còn nghĩ thầy sẽ canh cánh trong lòng, mẹ em cũng thật là, sau khi biết thầy chỉ nói giỡn, chỉ sợ trong lòng thầy không thoải mái, nếu thầy đã không tức giận, mẹ em cũng có thể thoải mái ——”.
“Tình Tình, em nghĩ rằng tôi tính thối vậy à?”.
“Vâng, thầy yên tâm, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, thầy cũng đừng để trong lòng. Cảm ơn thầy, còn có, hôm nay làm phiền thầy nhiều rồi”.
“Thư Tình ....”. Giọng nói âm trầm truyền từ đầu dây bên kia.
Cùng lúc đó, Thư Tuệ Dĩnh dùng khẩu hình nói với con gái: “Để mẹ nói xin lỗi”.
Thư Tình giật mình trong lòng, gọn gàng linh hoạt cúp điện thoại, ngẩng đầu cười như trút được gánh nặng, nói với mẹ, “Không cần, thầy Cố nói thầy ấy không hề để bụng, còn nói con phải học tập tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy”.
Thư Tuệ Dĩnh còn do dự, Thư Tình vội vàng kéo khăn tắm trên người, nói một câu ngủ ngon, chột dạ chạy về phòng ngủ.
Từ khe cửa thấy đèn phòng khách tối xuống, Thư Tình mới thở phào, núp trong chăn gọi điện cho Cố Chi.
Người bên kia nhanh chóng nghe máy, vẫn là giọng nói âm trầm, “Alo”.
Thư Tình vừa mới nói một chữ, không ngờ lúc này cửa bị đẩy ra, cô vội vàng nhét di động vào trong chăn, ngoan ngoãn làm bộ dạng chuẩn bị ngủ, Thư Tuệ Dĩnh tới mép giường ngồi xuống, đưa tay xoa xoa đầu cô.
Trong không gian an tĩnh vang lên tiếng nói dịu dàng của mẹ, “Đừng lo lắng, ông sẽ khá hơn”.
Trái tim một khắc trước còn không ngừng đập loạn ngừng xuống, đề tài này quá nặng, khiến cô có chút không thở nổi.
Cô buông lỏng bàn tay đang cầm điện thoại, từ từ ngồi dậy, ôm lấy cổ mẹ, giống như cô bé lúc nhỏ, lệ thuộc dựa vào trong ngực mẹ.
Cô nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ đừng lo lắng cho con, cho dù ông có thế nào, ít nhất con biết chúng ta sẽ ở bên cạnh ông, như thế là đủ rồi”.
Lúc Thư Tuệ Dĩnh không nói gì, cọ xát trong ngực mẹ, cười làm nũng, “Đừng coi con là trẻ con, con cũng sắp tuổi, có nhiều chuyện cũng nên tự mình đối mặt”.
Thư Tuệ Dĩnh cười, “Đúng rồi, cũng đã có thể đăng ký kết hôn, ngày đó dì Trương trong phòng làm việc cũng nói với mẹ, nói là tuổi của con và con trai cô ấy cũng không lớn hơn nhau là bao nhiêu, từ nhỏ cô ấy đã nhìn con lớn lên, vẫn rất thích con, nếu hai đứa có thể phát triển cũng là truyện tốt mà”.
Thư Tình dừng lại, dở khóc dở cười chui khỏi ngực bà, “Mẹ, bây giờ con mới bao tuổi mà mẹ đã tính cho con đi xem mắt rồi?”.
Hai mẹ con lại nói mấy câu, cuối cùng vẫn là Thư Tuệ Dĩnh lo lắng cô đi cả đêm, thân thể mệt mỏi, lúc này mới dặn dò cô thêm mấy câu, ra khỏi phòng, đóng kỹ cửa cho cô.
Chốc lát sau, Thư Tình xác định mẹ đã đi xa, lúc này cô mới cầm điện thoại lên, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng gõ bàn phím, sau đó là một mảnh trầm lặng.
“Alo?”. Cô nhỏ giọng gọi người bên kia.
“Ừ”. Cố Chi nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
“Anh đang làm gì thế?”.
“Tra tài liệu”.
“Tra tài liệu gì”.
“Tra những tài liệu cần mang theo vào cục dân chính”.
“... Tra cái đó làm gì?”.
Người đối diện trầm mặc hai giây, “Mẹ em cũng muốn dẫn em đi xem mặt, anh phải chuẩn bị trước”.
“...”. Thư Tình cứng họng, sau đó nói nhỏ, “Mẹ em cũng chỉ đùa một chút, anh nghiêm túc như vậy làm gì?”.
Giọng nói Cố Chi mang theo vui vẻ, “Anh cũng chỉ đùa một chút, em nghĩ rằng anh thật sự muốn dẫn em đến cục dân chính làm giấy chứng nhận sao?”
Thư Tình thẹn quá thành giận, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, đành giống như Đường Tăng niệm kinh, nói anh dát vàng lên mặt mình, nói anh tự mình đa tình, nói nói, rốt cuộc bị Cố Chi cắt đứt.
“Anh tra tài liệu về buồng tim, bệnh của ông khá đặc biệt, anh xem xem có thể giúp một tay không. Nhưng mà giải phẫu buồng tim anh không hiểu rõ lắm cho nên phải xem nhiều phương án giải phẫu hơn.”
Anh vẫn đang lảm nhảm nhưng chợt không thấy có tiếng gì, thật lâu mới nói một tiếng, “Alo.”
“Ư, anh ở đây.”
Chỉ ba chữ đơn giản, giọng nói dịu dàng lại trầm thấp dễ nghe, Thư Tình lập tức đỏ mắt. Cô không hiểu vì sao mình chỉ là một nữ sinh bình thường lại gặp một người đàn ông ưu tú lại tốt đẹp như vậy.Anh tốt với cô, vì cô bôn ba, để bụng đến cả hỉ nộ ái ố của cô, hơn nữa luôn giúp cô không hề so đo.
Gặp nhau chưa tới một năm, anh đối với cô rất tốt, giống như đã nhập vào xương tuỷ.
Đây có phải là quá nhanh hay không?Nếu ngày nào đó mất đi sự yêu mến có mặt khắp nơi này, cô có phải sẽ không quen không?
Suy nghĩ một chút, cô núp trong chăn, nhẹ nhàng nói: “Em kể cho anh nghe chút chuyện lúc trước của em”.
Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.
(Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Mộc đào người tặng ném sang, Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người – Bài thơ ‘Mộc qua ’)
Anh cho cô xem một bộ phim về tuổi thơ, đến lượt cô thẳng thắn kể lại rồi.
“Được.”
Trước khi ly hôn, cha mẹ Thư Tình gây gổ là bình thường như cơm bữa.
Thư Tuệ Dĩnh mạnh mẽ, giận Trang Kính Vĩ không có lòng cầu tiến, mấy chục năm vẫn còn là một công chức bình thường cho nên trong nhà luôn tràn ngập thuốc súng, những điều này trước đó Cố Chi cũng biết.
Mà trong câu chuyện xưa dịu dàng thắm thiết, Thư Tình kể về ông nội là chính.
Đối với tình huống của Thư Tuệ Dĩnh và Trang Kính Vĩ, ông nội cũng biết, cho nên đối với cô cháu gái bị hai vợ chồng bỏ qua, ông vô cùng đau lòng.
Hai chị gái của Trang Kính Vĩ sinh con trai, sau đó Trang Ly cũng sinh Thông Thông, trong nhà chỉ mình Thư Tình là cháu gái. Khi còn bé, Thư Tình vui vẻ, hay làm nũng, yêu ca hát khiêu vũ, rất dễ thương. Mà trong tình huống như thế, dường như ông nội đem tất cả tình yêu dành cho cô.
Mỗi chủ nhật, Thư Tình sẽ được đưa đến nhà ông nội, ông nội là bác sĩ đông y, luôn chungsống rất tốt với hàng xóm láng giềng, thường xem bệnh, bắt mạch giúp người khác. Mà các hàng xóm láng giềng hồi báo lòng cảm kích cho cháu gái của ông.
Các cô các bác thường làm chút đồ ăn ngon rồi cuối tuần mang tới nhà oog, mỗi người đều thích xoa đầu Thư Tình, cười híp mắt nói: “A, đây là cô bé nhà ai, thật xinh đẹp.”
Lúc đó ông sẽ cười toe toét, lớn tiếng gọi cô, “Tình Tình, hát cho cô nghe một bài.”
Sau đó Thư Tình sẽ nâng váy hoa xinh đẹp, vô cùng gương mẫu đứng lên, hai chân bắt chéo nhún người, sau đó vừa ca vừa biểu diễn, “Chúng ta đến từ Alabama, mang theo năm cây huyền cầm, chúng ta đến hang Louisiana thăm bạn bè….”
Ở nhà ông nội, cô có thể cách xa chiến tranh và cãi vã của cha mẹ, chỉ có tràn đầy tình yêu.
Ông nội cô độc lại hiền lành, gần như trút hết tình yêu lên người cô bé, cô tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, giống như chuông gió nhiều màu sắc, đến bên người ông vang lên những nốt nhạc sặc sỡ sắc màu.
Có một lần Thư Tình xuống cầu thang bị ngã, bị rách da ở đầu gối, chảy chút máu, lúc ông xức thuốc cho cô nhìn cô khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến đỏ bừng, vô cùng đau lòng, an ủi cô.
Đến khi cô dừng khóc nhìn đầu gối hồng hồng được xoa thuốc thì ánh mắt ông cũng ươn ướt.
Thư Tình nói một hơi rất nhiều, Cố Chi vẫn yên tĩnh nghe:
“Ông nội rất tiết kiệm, bởi vì bà nội qua đời sớm, một mình ông nuôi bốn đứa con cho nên dưỡng thành thói quen tiết kiệm quá độ. Khi em còn bé trở về nhà ông, không phải nhìn thấy ông mặc tất rách thì lại bỏ nhiều thùng nước trong nhà vệ sinh để hứng nước, cả nước ông cũng phải tiết kiệm nhưng lúc em ở nhà lại mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon. Có một lần em đến thấy trong hành lang có con búp bê baby, thế là cầm lấy chơi, cuối cùng những đồ chơi đó là của cô bé dưới lầu, cô bé ấy đi mua đồ ăn, sau khi trở về thì cầm đồ chơi đi, cực kỳ vênh váo tự đắc,”
“Kết quả ông nội nhìn thấy, không nói gì bế em xuống lầu, đi qua mấy phố, đi dạo vài cửa hàng, cuối cùng mới mua được đồ chơi đó trong siêu thị. Đó là búp bê Barbie nhập khẩu, rất đắt, cho đến giờ ông chưa từng mua cho mình quần áo trên đồng nhưng lại vì em tốn vài trăm đồng, sau đó em mới nghe mẹ nói, nửa tháng sau ông không chịu ăn thức ăn ngon.”
Những điều này đều là chuyện nhỏ, có lẽ mỗi người đều trải qua, không nhất định phải là ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có thể là những người khác.
Mà trên thực tế mỗi người chúng ta đều trải qua đoạn thời gian được cưng chiều, khi chúng ta còn là đứa trẻ ngây thơ, sẽ có những người vô tư bỏ ra vì chúng ta, không hề giữ lại gì, nhưng cũng vì vậy mà mình coi như độc nhất vô nhị.
Thư Tình tháp giọng cười: “Anh có cảm thấy em chuyện bé xé ra to không? Những chuyện này rất bình thường, khi còn bé anh cũng trải qua như vậy, em lại còn ở đây lải nhải thao thao bất tuyệt.”
Cố Chi suy nghĩ một chút: “Có những chuyện nhỏ nhưng lại rất quý, không phải vì bọn họ oanh oanh liệt liệt cỡ nào mà bởi vì khi nhớ lại bọn họ, tâm tình của chúng ta bình tĩnh lại mềm mại hơn.”
Trong thế giới coi trọng vật chất này, quan hệ người với người bị lợi ích ép buộc gần như thành công thức hoá.Không cần thứ gì đó oanh oanh liệt liệt, cái đó chỉ phát sinh trong phim thần tượng, mà chỉ cần tấm lòng ấm áp bình thản cùng yên lặng quan tâm người chúng ta yêu mến.
Ai cũng không nói gì thêm, hai đầu điện thoại yên lặng.
Cố Chi ngồi trên ghế sofa, đã sớm đặt laptop lên bàn, lúc này máy tính đã tự động tắt, màn hình cũng hạ xuống.Mà Thư Tình núp trong chăn, không nhúc nhích, trong lòng lại có gì đó lấp đầy.
Lời của Cố Chi khiến trái tim cô tràn đầy ấm áp.
Cô thấp giọng nói: “Hay là cúp điện thoại? Hôm nay anh đã chạy xe mấy giờ liền.”
“Không sao, anh không buồn ngủ.”Anh đoán thật ra cô không hy vọng anh cúp điện thoại, cho ên nhẹ nhàng cười, “Em ngủ đi, chờ em ngủ anh sẽ cúp máy.”
“Như vậy sẽ lãng phí tiền điện thoại.”
“Anh tự nguyện.”
“Thật lãng phí, không phải là một người đàn ông sẽ ở nhà sống qua ngày.”Thư Tình nói thầm.
Người đầu bên kia rốt cuộc không nhịn được cuời ra tiếng, “Thư Tình, em còn chưa gả vào cửa mà đã muốn trông coi sổ tiết kiệm của anh rồi hả?”
Thư Tình đỏ mặt, cả giận, không nói thêm gì nữa.
Một đêm này, đầu bên kia truyền tới tiếng hít thở đều đều của cô, Cố Chi buông bàn tay đau nhức, cúp điện thoại.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm sáng, màu đèn xe qua lại không ngừng, trái tim anh yên bình lại an ổn.
Cho đến bây giờ anh không biết người luôn theođuổi hiệu suất cao như mình, sẽ có một khắc, chỉ nghe tiếng hít thở của cô ấy sẽ cảm thấy bình thản và tốt đẹp.
Lúc sau, anh lắc đầu cười, Cố Chi ơi Cố Chi, mày đúng là không có thuốc nào cứu được rồi.