Buổi tối ở thành phố Z không náo nhiệt như thành phố A, tràn ngập là sự yên lặng.
Sau cuộc phong ba nho nhỏ thì đã bảy rưỡi tối, Cố Chi mua bánh bao và sữa tươi ở cửa hàng tiện lợi gần đó, ngồi ăn tối cùng Thư Tình trên ghế dựa trên đê.
“Để anh chạy từ xa tới đây ăn những đồ này, cảm giác quá uất ức cho anh rồi”. Thư Tình cắn một miếng bánh dứa, lại uống một ngụm sữa tươi, ngược lại ăn rất vui vẻ tự đắc.
Cố Chi liếc nhìn túi bánh trong tay, rõ ràng không hề khác biệt với cô, chẳng biết tại sao lại không ăn ngon như cô.
Anh kéo tay Thư Tình qua, cắn một miếng lớn bánh trên tay cô, sau đó kéo tay khác uống một ngụm nhỏ, rốt cuộc trong lòng cũng thăng bằng.
Thư Tình bị hành động ngây thơ của anh lấy lòng, đắc ý nói: “Có phải anh muốn nói những gì em ăn qua thì ăn có vẻ ngon không?”.
Đối với những hành vi không biết xấu hổ vì xem qua nhiều phim thần tượng, Cố Chi hết sức bình tĩnh nói, “Anh chỉ muốn nói, anh cứ nghĩ rằng heo mới là động vật ăn gì cũng ngon, dù sao có thể coi thức ăn bình thường thành mỹ vị đệ nhất thiên hạ, đó cũng là một loại bản lĩnh”.
Một miếng bánh bị kẹt trong họng Thư dd Tình không nuốt xuống được, ho đến nỗi chảy cả nước mắt, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Cố Chi và một ngụm sữa tươi mới nuốt xuống được.
Cô phải biết từ trước thầy Cố không phải người tuân theo lẽ thường, nếu trông cậy vào anh có thể có phản ứng của nam chính bình thường, vậy thì trí tưởng tượng vô cùng phong phú rồi.
Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, hai người lại đặt phòng tại khách sạn lần trước đã ở, Thư Tình gọi điện thoại cho mẹ, nói là tối nay sẽ ngủ ở nhà bạn.
Thư Tuệ Dĩnh nghĩ con gái có áp lực rất lớn vì chuyện ông nội ngã bệnh, có lẽ muốn tìm người bày tỏ cho nên đồng ý không hề do dự.
Vì muốn theo cả đêm dài, đền bù tiếc nuối không được ăn bữa tiệc lớn, Thư Tình kéo Cố Chi đi rạp chiếu phim.
Phim là do Thư Tình chọn, vì muốn kích thích, cô chọn một bộ phim kinh dị.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên rạp chiếu phim có không ít người, Thư Tình vội kéo Cố Chi vào phòng sớm, ngồi vào góc để tránh gặp được người quen.
Chỉ tiếc, bộ phim chiếu chưa được nửa giờ, Thư Tình đã dựa vào ghế, ngủ thoải mái trên ghế, mặc cho các cô gái trước sau hét chói tai, ma quỷ trong phim đáng sợ như thế nào, cô cũng chỉ mơ màng mở mắt nhìn sau đó chưa nhìn rõ đã nhắm nghiền mắt lại.
Cô ở bệnh viện canh giữ một đêm, lúc nửa đêm ông nội tỉnh mấy lần, cô lại ở bên nói chuyện với ông, báo thức điện thoại di động nửa tiếng rung một lần, bởi vì cô lo lắng dịch truyền của ông sẽ hết, nếu như trễ thì máu sẽ bị chảy ngược lại.
Bận rộn cả đêm, buổi trưa cũng chỉ ngủ gật, làm sao có tinh thần mà xem phim? Cho nên cô đề nghị tới rạp chiếu phim cũng chỉ vì muốn đi cùng Cố Chi thôi.
Bên trái Cố Chi cũng có cặp tình nhân đang ngồi, mỗi lần có hình ảnh đáng sợ xuất hiện thì cô bé sẽ hét lên, không ngừng bám ddlqđ chặt lấy cậu bạn trai bên cạnh, cậu trai kia đưa tay ôm cô bé vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì, anh ở đây, không sợ!”.
Cậu ta dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Thư Tình ngủ rất an ổn, không nhịn được thấp giọng cười.
Cô bé bên tay trái khi phim có những cảnh tương đối nhẹ nhàng, ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: “Bạn gái anh sao lại ngủ thế? Anh không gọi cô ấy dậy sao?”.
Hiển nhiên thấy có người ngủ gà ngủ gật khi xem phim kinh dị là chuyện khó hiểu.
Cố Chi lắc đầu một cái, chỉ đưa tay về phía đầu cô dịch chuyển một chút, Thư Tình thuận thế ngã xuống bả vai anh, hơi giật giật, tiếp tục ngủ.
Sau đó anh không hề động tới nữa, chỉ ngồi yên ở đó để tránh người ngủ say sẽ tỉnh dậy.
Lúc hết phim thì đèn chợt sáng lên, Thư Tình mơ màng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện phim đã hết.
Đám người cũng đã đi gần hết, chỉ còn hai người họ vẫn ngồi tại chỗ, mặt cô đỏ lên, ngồi thẳng người.
“Tỉnh rồi?”. Cố Chi không tức giận, ngược lại anh cười nhẹ nhìn cô, “Tỉnh thì đi thôi”.
Thư Tình đuổi theo bước chân anh, thấp thỏm hỏi, “Anh tức giận hả?”.
Anh không nói gì.
Đi ngang qua hành lang ánh đèn mờ tối, treo hai bên là những ngọn đèn rực rỡ, hình ảnh bộ phim kỳ quái như nằm mơ, mà cô đi theo sau bóng dáng thon dài thẳng tắp của anh, càng cảm giác như mình chưa tỉnh dậy.
Tiến vào sảnh lớn thì ánh đèn chói lọi cuối cùng cũng chiếu sáng tất cả.
Cố Chi dừng bước, đưa tay cho cô, ý bảo anh dắt cô.
Cứ như vậy đi ra khỏi rạp chiếu phim, lại đi một đoạn đường dài, trong đêm hè nóng ran, gió mát thổi từ từ, dịu dàng như đang nằm mơ.
Cô nghe Cố Chi nhẹ nhàng nói: “Mệt đến nỗi xem phim kinh dị cũng có thể ngủ nhưng sợ anh nhàm chán nên đi xem phim với anh, anh còn cảm thấy cái gì chưa đủ?”.
Anh nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng cười: “Cứ nghĩ rằng phải chờ ngày em có lòng tin với anh thì phải qua một đoạn thời gian rất dài, trong quá trình đó anh sẽ nóng nảy, không yên... Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, trước khi có bất kỳ việc tốt đẹp nào, cũng sẽ trải qua một thời gian chờ đợi dài dằng dẵng và buồn chán như vậy”.
Quan trọng là người đó có đáng giá để bỏ sức lực và kiên nhẫn không.
Hôm chủ nhật, bác sĩ đã đánh giá xong bệnh của ông nội, bởi vì rất nhiều bộ phận trên cơ thể xuất hiện tình trạng suy kiệt, nguy hiểm khi giải phẫu là rất lớn, cho dù thành công 100%, tỷ lệ ông tỉnh lại cũng không cao. Mà bác sĩ trưởng bình thản nói, cho dù tỉnh lại, tuổi thọ của cụ cũng không kéo dài quá một năm, bệnh viện đề nghị không tiến hành giải phẫu, lại càng phải trị liệu cẩn thận.
Thư Tình cực kỳ bình tĩnh đón nhận sự thật này, cũng quyết định sau này mỗi chủ nhật sẽ trở lại cùng ông.
Cố Chi nói đúng, cô không ngăn được sinh lão bệnh tử nhưng ít nhất có thể làm để không tiếc nuối.
Buổi tối chủ nhật, cô thu xếp xong đồ, ngồi xe Cố Chi trở về trường học —— đương nhiên mẹ cô không biết.
Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đã đợi cô ở quán thịt nướng ven đường dành cho người đi bộ, Cố Chi dừng xe ở ngoài đoạn đường dành riêng cho người đi bộ, đưa mắt nhìn cô đi vào trong tiệm, sau đó mới rời đi.
Ba người xúm lại, hai người kia hỏi thăm tình trạng của ông, sau đó nói an ủi Thư Tình.
Thấy hai người lo lắng lại không nói trước mặt nàng, Thư Tình dừng một chút, dường như hạ quyết tâm thật lớn, rốt cuộc sau khi nói tình trạng của ông, cô cũng thẳng thắn nói chuyện mình và Cố Chi.
Một đêm kia, cô bị hai người vây trong tình trạng hỗn độn.
Mãi cho tới sau tắt đèn buổi tối, khi Thư Tình đã chui vào chăn, Tần Khả Vi từ bên kia bò sang, đẩy cô một cái, nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Cái đó, tớ vẫn không thể tin được, câu không nói đùa chứ?”.
Thư Tình dịch vào cho cô ấy một chỗ trống, “Lần thứ hai mươi mốt, phiền cậu hỏi vấn đề có tính xây dựng được không?”.
“Nhưng quá chấn động”. Tần Khả Vi nằm bên cạnh cô, “Đó là thầy ——”
Thư Tình một tay che miệng cô ấy, lấy điện thoại di động ra, gõ nhanh vài chữ, sau đó đưa cô ấy xem: Không muốn lộ ra, bị người khác nghe được thì xong đời.
Tần Khả Vi thở dài, vừa ngồi dậy vừa bi thương, “Đối tượng nam thần yêu không phải là tôi... không ngờ lại là bạn của tôi....”.
Nhất thời giọng nói Thư Tình lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô ấy, “Cậu có thể thử hoành đao đoạt ái”.
Tần Khả Vi che trái tim bị tổn thương bò lại giường mình.
Sau đó một tuần, bên tai Thư Tình luôn phát một ca khúc: “A! Tôi biết anh không thương tôi, ánh mắt anh đã nói lên tiếng lòng anh!”.
Tiếng hát cuối cùng cũng kết thúc sau một lần bạo lực.
Vào đại học năm ba, tất cả mọi người đều phải trải qua kỳ thực tập, năm nhất đại học Thư Tình đã tham gia lớp bổ túc về Đảng, đầu năm ba đại học chính thức trở thành đảng viên, điều này nghĩa là cô phải đón nhận công việc một đảng viên tích cực phải làm.
Nếu nói định trách nhiệm, cô là học sinh trường đại học sư phạm, trong lúc thực tập sẽ về một trường học ở nông thôn tương đối nghèo khó, các học sinh khác có thể lựa chọn trường thực tập nhưng đảng viên thì không.
Dưới sự sắp xếp của trường học, Thư Tình biết mình bị phân đến tỉnh duy nhất thuộc vùng cao nguyên, từ bồn địa lên cao nguyên, khoảng cách là rất lớn.
Trợ lý sinh viên có tìm đến cô nói chuyện, không chú ý trường học lại sắp xếp như vậy, nếu như cô không hài lòng, vẫn có thể thay đổi trường thích hợp. Tình trạng nhà Thư Tình, trợ lý sinh viên cũng biết, nếu như cô muốn thì cô ấy sẽ cố gắng xin vì cô, tốt nhất có thể đi một trường học ở nông thôn gần thành phố A.
Thư Tình dừng một chút lắc đầu cảm ơn ý tốt của cô ấy.
“Ban đầu khi vào Đảng, cô nói cho em biết chức trách, khi đó em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi”.
Quan trọng là, Cố Chi từng một mình đến nước Pháp, vượt qua ngôn ngữ và khó khăn trong cuộc sống có được thành tích ưu tú, mà cô vẫn còn sống trong tháp ngà voi. Nếu như bởi vì đặc thù gia đình mà sống dưới sự bảo vệ của anh, có lẽ cả đời cô cũng không tự lập được.
Anh cho cô thời gian để có lòng tin vào tình cảm của hai người, cô cũng nên bày tỏ cố gắng đi theo bước chân của anh.
Hôm đó kết thúc buổi học, Thư Tình dọn dẹp hành lý trong phòng học, Tần Khả Vi cầm văn kiện phân trường vội vàng chạy trở về, vô cùng hưng phấn đưa cho cô, “Nhìn xem, mau nhìn xem! Có nên mời tới ăn cơm không?”.
Thư Tình cho rằng cô ấy nhận được lời mời đi thực tập ở một trường tại thành phố A, bèn cười nhận lấy nhìn, kết quả vừa nhìn thì kinh hãi.
“Làm sao cậu cũng tham gia tích cực?”.
Không chỉ tham gia tích cực, còn giống cô chạy tới vùng cao nguyên gian khổ nhất.
Tần Khả Vi cũng lôi túi xách dưới bàn bắt đầu thu dọn hành lý, “Còn nói à, cậu phải tới nơi gian khổ, tớ lại tới trường học quý tộc kiêu xa thực tập, người chính trực lương thiện như tớ sao có thể chấp nhận? Đương nhiên là liều mình bồi bạn tốt rồi. Quên nói, Dư Trì Sâm cũng giống tớ nộp đơn xin, vừa lúc trong nhà có quan hệ đảng viên lại đang tìm nơi nộp đơn xin, danh sách thuận lợi cho chúng ta, bây giờ phiền toái ngài chịu đựng hai người bạn xấu không mời mà tới rồi”.
Thư Tình gần như không nói ra lời.
Cô chưa từng ý thức sâu như bây giờ, thì ra với cô tình bạn lại quan trọng như vậy.
Từ tiểu học đến đại học, rất nhiều bạn bè sớm chiều ở chung nhưng vì thời gian và khoảng cách cuối cùng càng ngày càng xa cô, cô cho rằng đời này cứ trôi qua như vậy, rất nhiều người tới rồi đi vội vàng, chỉ giữ lại một khoảng thời gian làm kỷ niệm.
Nhưng vào lúc này, với việc làm bạn là “chuyện đương nhiên”, cô chỉ cảm thấy ánh mắt ê ẩm.
Quyết định của Tần Khả Vi, Dư Trì Sâm không chỉ đơn giản là chút nghĩa khí mà cần cả dũng khí. Bởi vì cuộc sống khổ cực của đảng viên tích cực không phải ai cũng chịu được, nhất là nơi Thư Tình đến là vùng cao nguyên, tình huống thời tiết, điều kiện cuộc sống và ăn mặc ngủ nghỉ, mọi thứ đều là vấn đề lớn.
Sau khi ba người gặp nhau, Dư Trì Sâm lại nói rất dễ dàng, “Coi như đi du lịch, lớn như vậy rất ít khi ra khỏi thành phố, lần này đi luôn ra cao nguyên, có vẻ tây!”.
Tần Khả Vi cười không hề có hình tượng, Thư Tình cũng cười theo, cười cười đến nỗi tròng mắt lại đỏ lên.
Bốn năm đại học, bây giờ chỉ còn lại một năm, gặp được Cố Chi, gặp hai người bạn tốt một lòng vì bạn, đáng giá.
Buổi tối ở thành phố Z không náo nhiệt như thành phố A, tràn ngập là sự yên lặng.
Sau cuộc phong ba nho nhỏ thì đã bảy rưỡi tối, Cố Chi mua bánh bao và sữa tươi ở cửa hàng tiện lợi gần đó, ngồi ăn tối cùng Thư Tình trên ghế dựa trên đê.
“Để anh chạy từ xa tới đây ăn những đồ này, cảm giác quá uất ức cho anh rồi”. Thư Tình cắn một miếng bánh dứa, lại uống một ngụm sữa tươi, ngược lại ăn rất vui vẻ tự đắc.
Cố Chi liếc nhìn túi bánh trong tay, rõ ràng không hề khác biệt với cô, chẳng biết tại sao lại không ăn ngon như cô.
Anh kéo tay Thư Tình qua, cắn một miếng lớn bánh trên tay cô, sau đó kéo tay khác uống một ngụm nhỏ, rốt cuộc trong lòng cũng thăng bằng.
Thư Tình bị hành động ngây thơ của anh lấy lòng, đắc ý nói: “Có phải anh muốn nói những gì em ăn qua thì ăn có vẻ ngon không?”.
Đối với những hành vi không biết xấu hổ vì xem qua nhiều phim thần tượng, Cố Chi hết sức bình tĩnh nói, “Anh chỉ muốn nói, anh cứ nghĩ rằng heo mới là động vật ăn gì cũng ngon, dù sao có thể coi thức ăn bình thường thành mỹ vị đệ nhất thiên hạ, đó cũng là một loại bản lĩnh”.
Một miếng bánh bị kẹt trong họng Thư dd Tình không nuốt xuống được, ho đến nỗi chảy cả nước mắt, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Cố Chi và một ngụm sữa tươi mới nuốt xuống được.
Cô phải biết từ trước thầy Cố không phải người tuân theo lẽ thường, nếu trông cậy vào anh có thể có phản ứng của nam chính bình thường, vậy thì trí tưởng tượng vô cùng phong phú rồi.
Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, hai người lại đặt phòng tại khách sạn lần trước đã ở, Thư Tình gọi điện thoại cho mẹ, nói là tối nay sẽ ngủ ở nhà bạn.
Thư Tuệ Dĩnh nghĩ con gái có áp lực rất lớn vì chuyện ông nội ngã bệnh, có lẽ muốn tìm người bày tỏ cho nên đồng ý không hề do dự.
Vì muốn theo cả đêm dài, đền bù tiếc nuối không được ăn bữa tiệc lớn, Thư Tình kéo Cố Chi đi rạp chiếu phim.
Phim là do Thư Tình chọn, vì muốn kích thích, cô chọn một bộ phim kinh dị.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên rạp chiếu phim có không ít người, Thư Tình vội kéo Cố Chi vào phòng sớm, ngồi vào góc để tránh gặp được người quen.
Chỉ tiếc, bộ phim chiếu chưa được nửa giờ, Thư Tình đã dựa vào ghế, ngủ thoải mái trên ghế, mặc cho các cô gái trước sau hét chói tai, ma quỷ trong phim đáng sợ như thế nào, cô cũng chỉ mơ màng mở mắt nhìn sau đó chưa nhìn rõ đã nhắm nghiền mắt lại.
Cô ở bệnh viện canh giữ một đêm, lúc nửa đêm ông nội tỉnh mấy lần, cô lại ở bên nói chuyện với ông, báo thức điện thoại di động nửa tiếng rung một lần, bởi vì cô lo lắng dịch truyền của ông sẽ hết, nếu như trễ thì máu sẽ bị chảy ngược lại.
Bận rộn cả đêm, buổi trưa cũng chỉ ngủ gật, làm sao có tinh thần mà xem phim? Cho nên cô đề nghị tới rạp chiếu phim cũng chỉ vì muốn đi cùng Cố Chi thôi.
Bên trái Cố Chi cũng có cặp tình nhân đang ngồi, mỗi lần có hình ảnh đáng sợ xuất hiện thì cô bé sẽ hét lên, không ngừng bám ddlqđ chặt lấy cậu bạn trai bên cạnh, cậu trai kia đưa tay ôm cô bé vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì, anh ở đây, không sợ!”.
Cậu ta dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Thư Tình ngủ rất an ổn, không nhịn được thấp giọng cười.
Cô bé bên tay trái khi phim có những cảnh tương đối nhẹ nhàng, ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: “Bạn gái anh sao lại ngủ thế? Anh không gọi cô ấy dậy sao?”.
Hiển nhiên thấy có người ngủ gà ngủ gật khi xem phim kinh dị là chuyện khó hiểu.
Cố Chi lắc đầu một cái, chỉ đưa tay về phía đầu cô dịch chuyển một chút, Thư Tình thuận thế ngã xuống bả vai anh, hơi giật giật, tiếp tục ngủ.
Sau đó anh không hề động tới nữa, chỉ ngồi yên ở đó để tránh người ngủ say sẽ tỉnh dậy.
Lúc hết phim thì đèn chợt sáng lên, Thư Tình mơ màng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện phim đã hết.
Đám người cũng đã đi gần hết, chỉ còn hai người họ vẫn ngồi tại chỗ, mặt cô đỏ lên, ngồi thẳng người.
“Tỉnh rồi?”. Cố Chi không tức giận, ngược lại anh cười nhẹ nhìn cô, “Tỉnh thì đi thôi”.
Thư Tình đuổi theo bước chân anh, thấp thỏm hỏi, “Anh tức giận hả?”.
Anh không nói gì.
Đi ngang qua hành lang ánh đèn mờ tối, treo hai bên là những ngọn đèn rực rỡ, hình ảnh bộ phim kỳ quái như nằm mơ, mà cô đi theo sau bóng dáng thon dài thẳng tắp của anh, càng cảm giác như mình chưa tỉnh dậy.
Tiến vào sảnh lớn thì ánh đèn chói lọi cuối cùng cũng chiếu sáng tất cả.
Cố Chi dừng bước, đưa tay cho cô, ý bảo anh dắt cô.
Cứ như vậy đi ra khỏi rạp chiếu phim, lại đi một đoạn đường dài, trong đêm hè nóng ran, gió mát thổi từ từ, dịu dàng như đang nằm mơ.
Cô nghe Cố Chi nhẹ nhàng nói: “Mệt đến nỗi xem phim kinh dị cũng có thể ngủ nhưng sợ anh nhàm chán nên đi xem phim với anh, anh còn cảm thấy cái gì chưa đủ?”.
Anh nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng cười: “Cứ nghĩ rằng phải chờ ngày em có lòng tin với anh thì phải qua một đoạn thời gian rất dài, trong quá trình đó anh sẽ nóng nảy, không yên... Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, trước khi có bất kỳ việc tốt đẹp nào, cũng sẽ trải qua một thời gian chờ đợi dài dằng dẵng và buồn chán như vậy”.
Quan trọng là người đó có đáng giá để bỏ sức lực và kiên nhẫn không.
Hôm chủ nhật, bác sĩ đã đánh giá xong bệnh của ông nội, bởi vì rất nhiều bộ phận trên cơ thể xuất hiện tình trạng suy kiệt, nguy hiểm khi giải phẫu là rất lớn, cho dù thành công %, tỷ lệ ông tỉnh lại cũng không cao. Mà bác sĩ trưởng bình thản nói, cho dù tỉnh lại, tuổi thọ của cụ cũng không kéo dài quá một năm, bệnh viện đề nghị không tiến hành giải phẫu, lại càng phải trị liệu cẩn thận.
Thư Tình cực kỳ bình tĩnh đón nhận sự thật này, cũng quyết định sau này mỗi chủ nhật sẽ trở lại cùng ông.
Cố Chi nói đúng, cô không ngăn được sinh lão bệnh tử nhưng ít nhất có thể làm để không tiếc nuối.
Buổi tối chủ nhật, cô thu xếp xong đồ, ngồi xe Cố Chi trở về trường học —— đương nhiên mẹ cô không biết.
Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đã đợi cô ở quán thịt nướng ven đường dành cho người đi bộ, Cố Chi dừng xe ở ngoài đoạn đường dành riêng cho người đi bộ, đưa mắt nhìn cô đi vào trong tiệm, sau đó mới rời đi.
Ba người xúm lại, hai người kia hỏi thăm tình trạng của ông, sau đó nói an ủi Thư Tình.
Thấy hai người lo lắng lại không nói trước mặt nàng, Thư Tình dừng một chút, dường như hạ quyết tâm thật lớn, rốt cuộc sau khi nói tình trạng của ông, cô cũng thẳng thắn nói chuyện mình và Cố Chi.
Một đêm kia, cô bị hai người vây trong tình trạng hỗn độn.
Mãi cho tới sau tắt đèn buổi tối, khi Thư Tình đã chui vào chăn, Tần Khả Vi từ bên kia bò sang, đẩy cô một cái, nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Cái đó, tớ vẫn không thể tin được, câu không nói đùa chứ?”.
Thư Tình dịch vào cho cô ấy một chỗ trống, “Lần thứ hai mươi mốt, phiền cậu hỏi vấn đề có tính xây dựng được không?”.
“Nhưng quá chấn động”. Tần Khả Vi nằm bên cạnh cô, “Đó là thầy ——”
Thư Tình một tay che miệng cô ấy, lấy điện thoại di động ra, gõ nhanh vài chữ, sau đó đưa cô ấy xem: Không muốn lộ ra, bị người khác nghe được thì xong đời.
Tần Khả Vi thở dài, vừa ngồi dậy vừa bi thương, “Đối tượng nam thần yêu không phải là tôi... không ngờ lại là bạn của tôi....”.
Nhất thời giọng nói Thư Tình lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô ấy, “Cậu có thể thử hoành đao đoạt ái”.
Tần Khả Vi che trái tim bị tổn thương bò lại giường mình.
Sau đó một tuần, bên tai Thư Tình luôn phát một ca khúc: “A! Tôi biết anh không thương tôi, ánh mắt anh đã nói lên tiếng lòng anh!”.
Tiếng hát cuối cùng cũng kết thúc sau một lần bạo lực.
Vào đại học năm ba, tất cả mọi người đều phải trải qua kỳ thực tập, năm nhất đại học Thư Tình đã tham gia lớp bổ túc về Đảng, đầu năm ba đại học chính thức trở thành đảng viên, điều này nghĩa là cô phải đón nhận công việc một đảng viên tích cực phải làm.
Nếu nói định trách nhiệm, cô là học sinh trường đại học sư phạm, trong lúc thực tập sẽ về một trường học ở nông thôn tương đối nghèo khó, các học sinh khác có thể lựa chọn trường thực tập nhưng đảng viên thì không.
Dưới sự sắp xếp của trường học, Thư Tình biết mình bị phân đến tỉnh duy nhất thuộc vùng cao nguyên, từ bồn địa lên cao nguyên, khoảng cách là rất lớn.
Trợ lý sinh viên có tìm đến cô nói chuyện, không chú ý trường học lại sắp xếp như vậy, nếu như cô không hài lòng, vẫn có thể thay đổi trường thích hợp. Tình trạng nhà Thư Tình, trợ lý sinh viên cũng biết, nếu như cô muốn thì cô ấy sẽ cố gắng xin vì cô, tốt nhất có thể đi một trường học ở nông thôn gần thành phố A.
Thư Tình dừng một chút lắc đầu cảm ơn ý tốt của cô ấy.
“Ban đầu khi vào Đảng, cô nói cho em biết chức trách, khi đó em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi”.
Quan trọng là, Cố Chi từng một mình đến nước Pháp, vượt qua ngôn ngữ và khó khăn trong cuộc sống có được thành tích ưu tú, mà cô vẫn còn sống trong tháp ngà voi. Nếu như bởi vì đặc thù gia đình mà sống dưới sự bảo vệ của anh, có lẽ cả đời cô cũng không tự lập được.
Anh cho cô thời gian để có lòng tin vào tình cảm của hai người, cô cũng nên bày tỏ cố gắng đi theo bước chân của anh.
Hôm đó kết thúc buổi học, Thư Tình dọn dẹp hành lý trong phòng học, Tần Khả Vi cầm văn kiện phân trường vội vàng chạy trở về, vô cùng hưng phấn đưa cho cô, “Nhìn xem, mau nhìn xem! Có nên mời tới ăn cơm không?”.
Thư Tình cho rằng cô ấy nhận được lời mời đi thực tập ở một trường tại thành phố A, bèn cười nhận lấy nhìn, kết quả vừa nhìn thì kinh hãi.
“Làm sao cậu cũng tham gia tích cực?”.
Không chỉ tham gia tích cực, còn giống cô chạy tới vùng cao nguyên gian khổ nhất.
Tần Khả Vi cũng lôi túi xách dưới bàn bắt đầu thu dọn hành lý, “Còn nói à, cậu phải tới nơi gian khổ, tớ lại tới trường học quý tộc kiêu xa thực tập, người chính trực lương thiện như tớ sao có thể chấp nhận? Đương nhiên là liều mình bồi bạn tốt rồi. Quên nói, Dư Trì Sâm cũng giống tớ nộp đơn xin, vừa lúc trong nhà có quan hệ đảng viên lại đang tìm nơi nộp đơn xin, danh sách thuận lợi cho chúng ta, bây giờ phiền toái ngài chịu đựng hai người bạn xấu không mời mà tới rồi”.
Thư Tình gần như không nói ra lời.
Cô chưa từng ý thức sâu như bây giờ, thì ra với cô tình bạn lại quan trọng như vậy.
Từ tiểu học đến đại học, rất nhiều bạn bè sớm chiều ở chung nhưng vì thời gian và khoảng cách cuối cùng càng ngày càng xa cô, cô cho rằng đời này cứ trôi qua như vậy, rất nhiều người tới rồi đi vội vàng, chỉ giữ lại một khoảng thời gian làm kỷ niệm.
Nhưng vào lúc này, với việc làm bạn là “chuyện đương nhiên”, cô chỉ cảm thấy ánh mắt ê ẩm.
Quyết định của Tần Khả Vi, Dư Trì Sâm không chỉ đơn giản là chút nghĩa khí mà cần cả dũng khí. Bởi vì cuộc sống khổ cực của đảng viên tích cực không phải ai cũng chịu được, nhất là nơi Thư Tình đến là vùng cao nguyên, tình huống thời tiết, điều kiện cuộc sống và ăn mặc ngủ nghỉ, mọi thứ đều là vấn đề lớn.
Sau khi ba người gặp nhau, Dư Trì Sâm lại nói rất dễ dàng, “Coi như đi du lịch, lớn như vậy rất ít khi ra khỏi thành phố, lần này đi luôn ra cao nguyên, có vẻ tây!”.
Tần Khả Vi cười không hề có hình tượng, Thư Tình cũng cười theo, cười cười đến nỗi tròng mắt lại đỏ lên.
Bốn năm đại học, bây giờ chỉ còn lại một năm, gặp được Cố Chi, gặp hai người bạn tốt một lòng vì bạn, đáng giá.