Thư Tình định nói không cần nhưng hôm nay Cố Chi dạy ở trường, cô lại không có xe, nếu muốn chạy về thành phố C, nhất định phải ngồi ở trạm tàu lửa, sau đó mua phiếu chờ xe, đợi đến khi cô trở về, có lẽ....
Có lẽ tất cả đã không còn kịp rồi.
Vì tháng rồi công việc quá khẩn trương nên cô chưa có cơ hội về thăm ông nội, cô vốn định sau kỳ thực tập kết thúc, cô sẽ cùng Cố Chi trở về, chỉ không ngờ tin dữ đến nhanh như thế.
Giết cô trở tay không kịp.
Ngô Du đang ký nhận chuyển phát ở đại sảnh lầu một của cao ốc, quay đầu đã thấy Trình Ngộ Sâm và Thư Tình ra khỏi thang máy, cô ôm hộp cà phê nặng trịch kinh ngạc đứng một bên, đã thấy hai người không chớp mắt đi thẳng vào bãi đỗ xe ngầm, tốc độ đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý tới cô.
Chiếc xe Bentley nhanh chóng chạy khỏi lối ra, thong dong bình thản biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Tiểu thư? Cô còn chưa ký tên đâu.” Chuyển phát viên lúng túng lên tiếng nhắc nhở, Ngô Du mờ mịt thu hồi tầm mắt, vội vàng ký tên vào đơn chuyển phát, ôm hộp cà phê đi vào trong thang máy.
Cô là thư ký của Trình Ngộ Sâm, phụ trách lịch trình và công việc hàng ngày của anh, cũng vô tình nhớ hết về anh.
Cô đang giữ độc quyền trong cửa hàng nhập khẩu cà phê của việt Nam mà Trình Ngộ sâm thích, cũng nhớ rõ anh uống cà phê khác nhau thì phải dùng cái chén khác nhau, 13 cái cốc ứng với loại cà phê nào cô đều nhớ. Thậm chí cô có thể không do dự đọc ra lịch trình được sắp xếp của Trình Ngộ Sâm trong một ngày, không sai chút nào.
Cô cũng biết rõ, trong những việc này Trình Ngộ Sâm ỷ lại cô, bởi vì cô là một thư ký hoàn mỹ, nhưng mà cho dù như thế, cô cũng chưa bao giờ được ngồi trên xe của anh —— cho dù cô phải tăng ca tới rạng sáng, anh cũng chỉ giúp cô gọi một chiếc xe taxi, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa cô về nhà.
Sau khi đặt cà phê lên bàn, cô ngồi ở phòng làm việc ngẩn người, Tiêu Ý từ bên ngoài đi vào, thây bộ dạng thất thần của cô, dứt khoát gõ cửa: “Nghĩ gì mà thất thần như vậy? Tổng giám không ở công ty nên cậu không có việc gì làm à?”
Ngô Du nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên nở nụ cười khổ: “Mình đang suy nghĩ, có lẽ cho tới nay mình làm nhiều việc ác lắm cho nên mới bị anh ấy coi là người vì đạt được mục đích mà cái gì cũng làm.”
Tiêu Ý ôm văn kiện tới, cẩn thận đóng cửa lại: “Cậu còn đang suy nghĩ việc anh ta hiểu lầm cậu? Dù sao cũng đã qua rồi, anh ta cũng không truy cứu nữa, cậu cũng đừng quan tâm nhiều.”
Cô gái mặt mày tinh sảo, vẻ mặt chán nản ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu cười rộ lên: “Đúng vậy, không cần quan tâm nhiều làm gì, cho dù mình nói không phải mình làm thì anh ấy cũng sẽ không tin tưởng. Dù sao từ khi Thư Tình tìm anh ấy thì anh ấy cũng đã nhận định mình là người làm rồi, anh ấy đã chắc chắn như vậy, mình giải thích thì có gì quan trọng đây.”
Chỉ là cô không cam lòng.
Trong tòa nhà tình người lạnh lẽo này, cô có thể không thèm để ý những người khác nhìn cô như thế nào, trào phúng cô như thế nào, nhưng không thể nào không để ý tới ánh mắt và suy nghĩ của anh.
Có lẽ về sau nên buông tay, tốt xấu gì cũng giữ lại cho mình một con đường sống.
Cô cười cười với Tiêu Ý: “Cậu đừng an ủi mình, nhanh đưa văn kiện của cậu đi, nếu không chủ nhiệm Lưu anh tuấn tiêu sái của các cậu lại mắng mình, nói mình suốt ngày quấn quít lấy cậu không buông.”
“Làm sao anh ta mắng cậu chửi cậu được? Ngưỡng mộ cậu còn không kịp đấy”. Tiêu Ý vừa đi ra ngoài vừa trêu chọc cô: “Mỗi lần bọn mình ngồi ăn cơm trưa cùng, chủ nhiệm Lưu sẽ thay đổi thái độ khi giải quyết việc với mình, tươi cười như hoa, có dụng ý khác đó. Nói không chừng anh ta nhờ tớ nói tốt vài câu trước mặt cậu đấy!”
“Được rồi được rồi, biết cậu sẽ an ủi mình, tớ biết, về sau nếu không thích tổng giám, cũng sẽ cân nhắc suy nghĩ tới chủ nhiệm Lưu tao nhã, biết thông cảm cho cấp dưới của các cậu.” Ngô Du cười cúi đầu đọc văn kiện, nhưng lại không chú ý trong mắt người đang bước ra khỏi phòng làm việc mang theo một tâm tình phức tạp, đặc biệt khi nghe cô nói tới ba chữ ‘chủ nhiệm Lưu’ thì trong ánh mắt gần như bao hàm ác ý, giống như nước muốn chảy ra khỏi quả chín mọng.
Sau khi rời khỏi cửa, tươi cười trên mặt Tiêu Ý bỗng nhiên biến mất, mang theo ánh mắt lạnh lẽo, nhanh chóng đi tới cửa một văn phòng khác.
Chủ nhiệm Lưu trong miệng Ngô Du đang đứng cạnh cửa sổ uống trà, sau khi thấy Tiêu Ý tới, mỉm cười: “Đủ các mục rồi hả?”
Ánh mắt Tiêu Ý mềm đi vài phần, thậm chí còn gật đầu mỉm cười, nói: “Đủ rồi.”
“Ừ, khổ cực rồi.”
Dù biết rõ anh chỉ nói lời khách khí nhưng Tiêu Ý không nhịn được mà vui mừng nhướng mày. Sau khi đặt văn kiện lên bàn của anh thì chợt nghe anh hỏi: “Buổi trưa hôm nay cô có cuộc hẹn nào không?”
Tiêu Ý kinh ngạc, trong lòng vui sướng, lại cố gắng đè nén không để mình bật cười: “Giữa trưa sao? Không có hẹn, tôi một mình làm gì có ai hẹn tôi?”
Cho nên anh muốn hẹn với cô sao?
“Cô vào công ty cũng đã nhiều năm rồi, đừng chỉ vùi đầu công tác, nên ngẫu nhiên dừng lại tính toán cho mình đi, cô gái còn trẻ vốn là những năm như hoa như ngọc, nên lo lắng cho tình yêu, đừng làm chậm thời gian đẹp nhất.” Người đàn ông cong môi mỉm cười, đàn ông ở tuổi này vốn có vài phần thành thục, hôm nay vì nụ cười mà càng tăng thêm xuất sắc sáng rỡ.
Tiêu Ý mơ hồ nhận ra anh muốn ám chỉ cái gì, vì vậy hỏi thử một câu: “Chủ nhiệm hỏi giữa trưa tôi có hẹn hay không, là vì có chuyện muốn giao cho tôi làm sao?”
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cô lại nghĩ: hà hà, rốt cuộc người đàn ông này cũng nghĩ thông, muốn hẹn cô ăn cơm.
Chỉ tiếc người đàn ông cười cười, không để ý nói: “Cùng không có việc gì, chỉ cảm thấy nếu cô chỉ một mình vậy có lẽ thư ký Ngô cũng rảnh rỗi, tôi cũng làm bộ ngẫu nhiên gặp, muốn hẹn cô ấy ăn một bữa cơm.” Nói tới đây, anh nháy mắt với cô vài cái: “Tôi rất tin tưởng cô, ngàn vạn lần đừng nói cho thư ký Ngô biết nha.”
Tiêu Ý cũng cười rộ lên: “Nếu chủ nhiêm đã có lời.... tôi sẽ giữ kín, nhưng mà nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp anh nói tốt vài câu trước mặt Ngô Du.”
Cô cười híp mắt đi ra khỏi cửa, cười tươi như hoa, bộ dạng đẹp đẽ, nhưng mà móng tay dài được chỉnh sửa đẹp đã đang đâm thật sâu trong lòng bàn tay, để lại vài vết đỏ tươi.
*
Thư Tình ngồi trên xe của Trình Ngộ sâm, gửi cho Cố Chi một tin nhắn: Anh đang dạy sao?
Hơn hai mươi phút sau Cố Chi mới trả lời cô: Bây giờ đang nghỉ giữa giờ, sao vậy?
Cô hỏi: Buổi chiều cũng có tiết sao?
Sau khi nhận được khẳng định của Cố Chi, cô nhanh chóng để điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt ủ mày chau.
Cô rất hi vọng Cố Chi sẽ ở cạnh cô, nhưng mà anh có công việc của anh, chẳng lẽ muốn cô nói vài câu kéo anh từ trong phòng học qua, để lại một đám học sinh chỉ vì an ủi lòng bất an của cô?
Thần kinh cô khẩn trương, cô lặp lại động tác mở chốt của hành lý, cúi đầu thì nhìn thấy lá thư của Cố Chi, lập tức dừng lại, từ từ chạm vào lá thư.
Buổi sáng hôm nay cô còn đọc được những lời anh gửi cho cô:
Trên thế giới này có vô số công việc, vô số cơ hội, vô số khó khăn và thất bại mai phục ở phía trước, vô số bước ngoặt và thời cơ chờ đợi ở giao lộ.
Nhưng trên thế giới này chỉ có một Thư Tình, cho dù cảnh ngộ có thay đổi như thế nào, anh cũng hi vọng em luôn dũng cảm không sợ hãi, giống như ban đầu, là mặt trời nhỏ sáng lấp lánh, mang theo tình yêu của em đến cả thế giới.
Thư Tình cắn môi, cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh trong lòng, không phải từ lúc ông nội vào viện anh đã nói với cô, bởi vì tình huống quá tệ, bệnh tình chuyển biến xấu đi chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn sao?
Cô nên chuẩn bị tâm lý này từ sớm rồi.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, cho dù đã tính toán điều xấu nhất thì khi chính thức nhận được tin dữ rằng người thân sắp qua đời, cô vẫn yếu đuối đến mức không tiếp nhận được.
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt liếc quá cô một cái, lúc đợi đèn đỏ anh cầm một lọ sữa đưa cho cô: “Không kịp ăn cơm trưa, trước tiên uống chút sữa đi.”
Thư Tình nhận lấy nhưng không uống, chỉ nói: “Bụng rỗng uống sữa tươi sẽ có hại cho sức khỏe.”
Trình Ngộ Sâm không nói gì.
“Anh thường xuyên uống sữa tươi lúc bụng rỗng sao?” Thư Tình hỏi anh.
“Cũng tạm.” Thực ra, mỗi khi anh bận rộn, không quan tâm xem nhét cái gì vào bụng, chỉ cần tạm thời an ủi dạ dày đang huyên náo là được rồi.
Thư Tình vất vả lắm cũng tìm được chủ đề nói chuyện, cuối cùng dời sự chú ý, thẳng thắn nói: “Người đàn ông không chiếu cố được cho mình, chắc hẳn cũng không chiếu cố tốt cho vợ con rồi, nhất định tổng giám còn chưa kết hôn.”
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: “Tôi đã kết hôn hay chưa có liên quan gì tới cô? Bây giờ cô đang ngồi trên xe của tôi, hơn nữa lấy thân phận cấp dưới nói chuyện với tôi, cô cảm thấy thái độ đó của cô có thích hợp không?”
“Nếu không chăm sóc tốt cho bản thân, còn có thể mất phong độ lúc thẹn quá hóa giận.” Thư Tình tiếp tục bình luận, sau đó ôm ba lô nhỏ của mình, cúi đầu thở phào: “May mà thầy Cố không như vậy....”
Mặc dù Cố Chi không phải là tổng giám của công ty quốc tế, cũng không phải người giàu lái Bentley nhưng anh dịu dàng lại khiêm nhường, thâm tình lại tốt đẹp.... Thư Tình cố gắng kéo mình ra khỏi vũng bùn sầu não, nhét đủ loại chủ đề vào trong não.
Trình Ngộ Sâm đạp mạnh phanh, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô: “Cô cảm thấy cô đi nhờ xe của tôi, lại lấy người đàn ông khác so sánh với tôi, hơn nữa cuối cùng dùng sự thảm hại của tôi làm kết thúc, tôi có lý do gì để không ném cô xuống xe không?”
Trong lúc Thư Tình còn đang kinh ngạc, Trình Ngộ Sâm mỉm cười: “Thầy Cố? Cho nên cô không chỉ là một nhân viên kém, còn là một học sinh làm việc trái với thế tục? Thầy trò yêu nhau đúng không?”
Anh nghĩ tới nhiều lần gặp người đàn ông kia ở cửa công ty, mở cửa chiếc Volvo màu đen tới đón cô... Nụ cười của anh thu lại, không do dự cầm sữa trong tay Thư Tình, ném về chỗ ngồi phía sau.
“Thư Tình, tôi cảnh cáo cô, nếu sau trên đường đi, cô còn lấy người đàn ông khác so sánh với tôi, hoặc nói chút lời không mang theo đầu óc... tôi sẽ ném cô ở trên đường cao tốc, kêu trời không nghe, kêu đất không thấu.”
“.....”
Thư Tình suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra chủ đề để nói tiếp: “Vừa rồi anh nói lấy thân phận cấp dưới nói với anh, tôi chỉ muốn nói, đơn từ chức đó... tôi thật sự không có ý định thu lại.”
Vẻ mặt cô vắng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không nói trước được chuyện sau này của ông nội ra sao, trong thời gian ngắn sẽ không đến công ty được, nhất định không qua được kỳ thực tập, nói tới cơ hội đi Thượng Hải, tôi cũng không có ý định đi.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lúc mới nói: “Đó là cơ hội mà rất nhiều người tha thiết, đối với cô mà nói cũng là có thể gặp không thể cầu.
“Nhưng Thượng Hải cách nơi này xa như vậy, cách xa người nhà của tôi như vậy, tôi không muốn một mình cô đơn mà đi.”
“Chỉ có người tầm thường mới cam tâm tình nguyện ếch ngồi đáy giếng.
Thư Tình nở nụ cười: “Tôi cũng không có chí lớn gì, được ở bên người mình thích là tốt rồi, không đáng đi làm một nữ cường nhân.”
Rốt cuộc Trình Ngộ Sâm không nói gì nữa, sắc mặt căng cứng rất khó coi.
Nói cho cùng, cô không hề lưu luyến gì với anh, vứt anh như vứt giày.
Anh hiểu rõ ràng mình không phải yêu cô thích cô, mà chính anh cũng không nói rõ được khát vọng đó, khát vọng giữ người có tính cách khác lạ này ở bên người, về phần sau khi giữ lại bên người có thể làm được những gì thì không nằm trong phạm vi mưu đồ của anh.
Nếu như cô có thể làm anh vui vẻ, lấy việc công làm việc tư cũng không sao cả.
Tiếc là cô bé này không hề để ưu đãi của anh ở trong lòng, thậm chí còn cảm thấy là gánh nặng, liên lụy.
Người kiêu ngạo tự phụ như Trình Ngộ Sâm, lúc này cũng có cảm giác thất bại.
Đương nhiên, so với chút buồn bực của Trình tiên sinh, Cố tiên sinh trên lớp hai tiết buổi chiều chỉ hơn chứ không kém.
Trên đường về văn phòng, anh bấm điện thoại của Thư Tình, lại biết được cô đang ngồi trên xe của Tổng giám tiên sinh đã từng mắng cô xối xả, chạy tới thành phố C.
Ông nội xảy ra chuyện, cô không thông báo cho anh, bây giờ lại ngồi trên xe một người đàn ông khác trở về.
Cố Chi đứng dưới khu nhà học, gằn từng chữ hỏi: “Vì sao không nói cho anh?”
“Em không muốn làm anh lo lắng, sợ anh chậm tiết dạy....” Thư Tình nghe trong giọng nói của anh vô cùng căng thẳng, tranh thủ thời gian giải thích, lại hoàn toàn không biết giải thích như vậy càng làm Cố Chi không vui.
Thật ra anh rất muốn hỏi cô: So với người giáo dư nhân dân không đáng kể như anh, em tình nguyện làm chậm trễ vị Tổng giám tiên sinh một ngày làm ra mấy trăm vạn tiền lãi cũng không muốn để anh chậm hai tiết học thu vào được hai trăm đồng mỗi giờ sao, điều này mà cũng nói được sao?
Nhưng mà anh dừng một chút, hạ giọng nói: “Anh lập tức tới, lúc nào tới anh gọi điện cho em.”
Dù trong lòng không vui nhưng lý trí anh vẫn còn, hôm nay ông nội cô đang nguy hiểm trong sớm tôi, nhất định trong lòng cô rất khổ sở, cô chỉ đang cố đè nén mà thôi.
Vì vậy thầy Cố cũng cố gắng đè nén tâm tình bị dày vò vì vào lúc nguy cấp Thư Tình được một người đàn ông khác đi cùng về thành phố C. Sắc mặt anh lạnh như băng đi về phía bãi đỗ xe.
Trình Ngộ Sâm đúng không?
Đang yên lành bày đặt mặc kệ công ty, đưa cô gái yếu đuối về nhà đúng không?
Ha ha, quả nhiên là khắp nơi trên thế gian đều có thể gặp được chân tình mà.
Thư Tình định nói không cần nhưng hôm nay Cố Chi dạy ở trường, cô lại không có xe, nếu muốn chạy về thành phố C, nhất định phải ngồi ở trạm tàu lửa, sau đó mua phiếu chờ xe, đợi đến khi cô trở về, có lẽ....
Có lẽ tất cả đã không còn kịp rồi.
Vì tháng rồi công việc quá khẩn trương nên cô chưa có cơ hội về thăm ông nội, cô vốn định sau kỳ thực tập kết thúc, cô sẽ cùng Cố Chi trở về, chỉ không ngờ tin dữ đến nhanh như thế.
Giết cô trở tay không kịp.
Ngô Du đang ký nhận chuyển phát ở đại sảnh lầu một của cao ốc, quay đầu đã thấy Trình Ngộ Sâm và Thư Tình ra khỏi thang máy, cô ôm hộp cà phê nặng trịch kinh ngạc đứng một bên, đã thấy hai người không chớp mắt đi thẳng vào bãi đỗ xe ngầm, tốc độ đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý tới cô.
Chiếc xe Bentley nhanh chóng chạy khỏi lối ra, thong dong bình thản biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Tiểu thư? Cô còn chưa ký tên đâu.” Chuyển phát viên lúng túng lên tiếng nhắc nhở, Ngô Du mờ mịt thu hồi tầm mắt, vội vàng ký tên vào đơn chuyển phát, ôm hộp cà phê đi vào trong thang máy.
Cô là thư ký của Trình Ngộ Sâm, phụ trách lịch trình và công việc hàng ngày của anh, cũng vô tình nhớ hết về anh.
Cô đang giữ độc quyền trong cửa hàng nhập khẩu cà phê của việt Nam mà Trình Ngộ sâm thích, cũng nhớ rõ anh uống cà phê khác nhau thì phải dùng cái chén khác nhau, cái cốc ứng với loại cà phê nào cô đều nhớ. Thậm chí cô có thể không do dự đọc ra lịch trình được sắp xếp của Trình Ngộ Sâm trong một ngày, không sai chút nào.
Cô cũng biết rõ, trong những việc này Trình Ngộ Sâm ỷ lại cô, bởi vì cô là một thư ký hoàn mỹ, nhưng mà cho dù như thế, cô cũng chưa bao giờ được ngồi trên xe của anh —— cho dù cô phải tăng ca tới rạng sáng, anh cũng chỉ giúp cô gọi một chiếc xe taxi, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa cô về nhà.
Sau khi đặt cà phê lên bàn, cô ngồi ở phòng làm việc ngẩn người, Tiêu Ý từ bên ngoài đi vào, thây bộ dạng thất thần của cô, dứt khoát gõ cửa: “Nghĩ gì mà thất thần như vậy? Tổng giám không ở công ty nên cậu không có việc gì làm à?”
Ngô Du nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên nở nụ cười khổ: “Mình đang suy nghĩ, có lẽ cho tới nay mình làm nhiều việc ác lắm cho nên mới bị anh ấy coi là người vì đạt được mục đích mà cái gì cũng làm.”
Tiêu Ý ôm văn kiện tới, cẩn thận đóng cửa lại: “Cậu còn đang suy nghĩ việc anh ta hiểu lầm cậu? Dù sao cũng đã qua rồi, anh ta cũng không truy cứu nữa, cậu cũng đừng quan tâm nhiều.”
Cô gái mặt mày tinh sảo, vẻ mặt chán nản ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu cười rộ lên: “Đúng vậy, không cần quan tâm nhiều làm gì, cho dù mình nói không phải mình làm thì anh ấy cũng sẽ không tin tưởng. Dù sao từ khi Thư Tình tìm anh ấy thì anh ấy cũng đã nhận định mình là người làm rồi, anh ấy đã chắc chắn như vậy, mình giải thích thì có gì quan trọng đây.”
Chỉ là cô không cam lòng.
Trong tòa nhà tình người lạnh lẽo này, cô có thể không thèm để ý những người khác nhìn cô như thế nào, trào phúng cô như thế nào, nhưng không thể nào không để ý tới ánh mắt và suy nghĩ của anh.
Có lẽ về sau nên buông tay, tốt xấu gì cũng giữ lại cho mình một con đường sống.
Cô cười cười với Tiêu Ý: “Cậu đừng an ủi mình, nhanh đưa văn kiện của cậu đi, nếu không chủ nhiệm Lưu anh tuấn tiêu sái của các cậu lại mắng mình, nói mình suốt ngày quấn quít lấy cậu không buông.”
“Làm sao anh ta mắng cậu chửi cậu được? Ngưỡng mộ cậu còn không kịp đấy”. Tiêu Ý vừa đi ra ngoài vừa trêu chọc cô: “Mỗi lần bọn mình ngồi ăn cơm trưa cùng, chủ nhiệm Lưu sẽ thay đổi thái độ khi giải quyết việc với mình, tươi cười như hoa, có dụng ý khác đó. Nói không chừng anh ta nhờ tớ nói tốt vài câu trước mặt cậu đấy!”
“Được rồi được rồi, biết cậu sẽ an ủi mình, tớ biết, về sau nếu không thích tổng giám, cũng sẽ cân nhắc suy nghĩ tới chủ nhiệm Lưu tao nhã, biết thông cảm cho cấp dưới của các cậu.” Ngô Du cười cúi đầu đọc văn kiện, nhưng lại không chú ý trong mắt người đang bước ra khỏi phòng làm việc mang theo một tâm tình phức tạp, đặc biệt khi nghe cô nói tới ba chữ ‘chủ nhiệm Lưu’ thì trong ánh mắt gần như bao hàm ác ý, giống như nước muốn chảy ra khỏi quả chín mọng.
Sau khi rời khỏi cửa, tươi cười trên mặt Tiêu Ý bỗng nhiên biến mất, mang theo ánh mắt lạnh lẽo, nhanh chóng đi tới cửa một văn phòng khác.
Chủ nhiệm Lưu trong miệng Ngô Du đang đứng cạnh cửa sổ uống trà, sau khi thấy Tiêu Ý tới, mỉm cười: “Đủ các mục rồi hả?”
Ánh mắt Tiêu Ý mềm đi vài phần, thậm chí còn gật đầu mỉm cười, nói: “Đủ rồi.”
“Ừ, khổ cực rồi.”
Dù biết rõ anh chỉ nói lời khách khí nhưng Tiêu Ý không nhịn được mà vui mừng nhướng mày. Sau khi đặt văn kiện lên bàn của anh thì chợt nghe anh hỏi: “Buổi trưa hôm nay cô có cuộc hẹn nào không?”
Tiêu Ý kinh ngạc, trong lòng vui sướng, lại cố gắng đè nén không để mình bật cười: “Giữa trưa sao? Không có hẹn, tôi một mình làm gì có ai hẹn tôi?”
Cho nên anh muốn hẹn với cô sao?
“Cô vào công ty cũng đã nhiều năm rồi, đừng chỉ vùi đầu công tác, nên ngẫu nhiên dừng lại tính toán cho mình đi, cô gái còn trẻ vốn là những năm như hoa như ngọc, nên lo lắng cho tình yêu, đừng làm chậm thời gian đẹp nhất.” Người đàn ông cong môi mỉm cười, đàn ông ở tuổi này vốn có vài phần thành thục, hôm nay vì nụ cười mà càng tăng thêm xuất sắc sáng rỡ.
Tiêu Ý mơ hồ nhận ra anh muốn ám chỉ cái gì, vì vậy hỏi thử một câu: “Chủ nhiệm hỏi giữa trưa tôi có hẹn hay không, là vì có chuyện muốn giao cho tôi làm sao?”
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cô lại nghĩ: hà hà, rốt cuộc người đàn ông này cũng nghĩ thông, muốn hẹn cô ăn cơm.
Chỉ tiếc người đàn ông cười cười, không để ý nói: “Cùng không có việc gì, chỉ cảm thấy nếu cô chỉ một mình vậy có lẽ thư ký Ngô cũng rảnh rỗi, tôi cũng làm bộ ngẫu nhiên gặp, muốn hẹn cô ấy ăn một bữa cơm.” Nói tới đây, anh nháy mắt với cô vài cái: “Tôi rất tin tưởng cô, ngàn vạn lần đừng nói cho thư ký Ngô biết nha.”
Tiêu Ý cũng cười rộ lên: “Nếu chủ nhiêm đã có lời.... tôi sẽ giữ kín, nhưng mà nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp anh nói tốt vài câu trước mặt Ngô Du.”
Cô cười híp mắt đi ra khỏi cửa, cười tươi như hoa, bộ dạng đẹp đẽ, nhưng mà móng tay dài được chỉnh sửa đẹp đã đang đâm thật sâu trong lòng bàn tay, để lại vài vết đỏ tươi.
Thư Tình ngồi trên xe của Trình Ngộ sâm, gửi cho Cố Chi một tin nhắn: Anh đang dạy sao?
Hơn hai mươi phút sau Cố Chi mới trả lời cô: Bây giờ đang nghỉ giữa giờ, sao vậy?
Cô hỏi: Buổi chiều cũng có tiết sao?
Sau khi nhận được khẳng định của Cố Chi, cô nhanh chóng để điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt ủ mày chau.
Cô rất hi vọng Cố Chi sẽ ở cạnh cô, nhưng mà anh có công việc của anh, chẳng lẽ muốn cô nói vài câu kéo anh từ trong phòng học qua, để lại một đám học sinh chỉ vì an ủi lòng bất an của cô?
Thần kinh cô khẩn trương, cô lặp lại động tác mở chốt của hành lý, cúi đầu thì nhìn thấy lá thư của Cố Chi, lập tức dừng lại, từ từ chạm vào lá thư.
Buổi sáng hôm nay cô còn đọc được những lời anh gửi cho cô:
Trên thế giới này có vô số công việc, vô số cơ hội, vô số khó khăn và thất bại mai phục ở phía trước, vô số bước ngoặt và thời cơ chờ đợi ở giao lộ.
Nhưng trên thế giới này chỉ có một Thư Tình, cho dù cảnh ngộ có thay đổi như thế nào, anh cũng hi vọng em luôn dũng cảm không sợ hãi, giống như ban đầu, là mặt trời nhỏ sáng lấp lánh, mang theo tình yêu của em đến cả thế giới.
Thư Tình cắn môi, cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh trong lòng, không phải từ lúc ông nội vào viện anh đã nói với cô, bởi vì tình huống quá tệ, bệnh tình chuyển biến xấu đi chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn sao?
Cô nên chuẩn bị tâm lý này từ sớm rồi.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, cho dù đã tính toán điều xấu nhất thì khi chính thức nhận được tin dữ rằng người thân sắp qua đời, cô vẫn yếu đuối đến mức không tiếp nhận được.
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt liếc quá cô một cái, lúc đợi đèn đỏ anh cầm một lọ sữa đưa cho cô: “Không kịp ăn cơm trưa, trước tiên uống chút sữa đi.”
Thư Tình nhận lấy nhưng không uống, chỉ nói: “Bụng rỗng uống sữa tươi sẽ có hại cho sức khỏe.”
Trình Ngộ Sâm không nói gì.
“Anh thường xuyên uống sữa tươi lúc bụng rỗng sao?” Thư Tình hỏi anh.
“Cũng tạm.” Thực ra, mỗi khi anh bận rộn, không quan tâm xem nhét cái gì vào bụng, chỉ cần tạm thời an ủi dạ dày đang huyên náo là được rồi.
Thư Tình vất vả lắm cũng tìm được chủ đề nói chuyện, cuối cùng dời sự chú ý, thẳng thắn nói: “Người đàn ông không chiếu cố được cho mình, chắc hẳn cũng không chiếu cố tốt cho vợ con rồi, nhất định tổng giám còn chưa kết hôn.”
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: “Tôi đã kết hôn hay chưa có liên quan gì tới cô? Bây giờ cô đang ngồi trên xe của tôi, hơn nữa lấy thân phận cấp dưới nói chuyện với tôi, cô cảm thấy thái độ đó của cô có thích hợp không?”
“Nếu không chăm sóc tốt cho bản thân, còn có thể mất phong độ lúc thẹn quá hóa giận.” Thư Tình tiếp tục bình luận, sau đó ôm ba lô nhỏ của mình, cúi đầu thở phào: “May mà thầy Cố không như vậy....”
Mặc dù Cố Chi không phải là tổng giám của công ty quốc tế, cũng không phải người giàu lái Bentley nhưng anh dịu dàng lại khiêm nhường, thâm tình lại tốt đẹp.... Thư Tình cố gắng kéo mình ra khỏi vũng bùn sầu não, nhét đủ loại chủ đề vào trong não.
Trình Ngộ Sâm đạp mạnh phanh, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô: “Cô cảm thấy cô đi nhờ xe của tôi, lại lấy người đàn ông khác so sánh với tôi, hơn nữa cuối cùng dùng sự thảm hại của tôi làm kết thúc, tôi có lý do gì để không ném cô xuống xe không?”
Trong lúc Thư Tình còn đang kinh ngạc, Trình Ngộ Sâm mỉm cười: “Thầy Cố? Cho nên cô không chỉ là một nhân viên kém, còn là một học sinh làm việc trái với thế tục? Thầy trò yêu nhau đúng không?”
Anh nghĩ tới nhiều lần gặp người đàn ông kia ở cửa công ty, mở cửa chiếc Volvo màu đen tới đón cô... Nụ cười của anh thu lại, không do dự cầm sữa trong tay Thư Tình, ném về chỗ ngồi phía sau.
“Thư Tình, tôi cảnh cáo cô, nếu sau trên đường đi, cô còn lấy người đàn ông khác so sánh với tôi, hoặc nói chút lời không mang theo đầu óc... tôi sẽ ném cô ở trên đường cao tốc, kêu trời không nghe, kêu đất không thấu.”
“.....”
Thư Tình suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra chủ đề để nói tiếp: “Vừa rồi anh nói lấy thân phận cấp dưới nói với anh, tôi chỉ muốn nói, đơn từ chức đó... tôi thật sự không có ý định thu lại.”
Vẻ mặt cô vắng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không nói trước được chuyện sau này của ông nội ra sao, trong thời gian ngắn sẽ không đến công ty được, nhất định không qua được kỳ thực tập, nói tới cơ hội đi Thượng Hải, tôi cũng không có ý định đi.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lúc mới nói: “Đó là cơ hội mà rất nhiều người tha thiết, đối với cô mà nói cũng là có thể gặp không thể cầu.
“Nhưng Thượng Hải cách nơi này xa như vậy, cách xa người nhà của tôi như vậy, tôi không muốn một mình cô đơn mà đi.”
“Chỉ có người tầm thường mới cam tâm tình nguyện ếch ngồi đáy giếng.
Thư Tình nở nụ cười: “Tôi cũng không có chí lớn gì, được ở bên người mình thích là tốt rồi, không đáng đi làm một nữ cường nhân.”
Rốt cuộc Trình Ngộ Sâm không nói gì nữa, sắc mặt căng cứng rất khó coi.
Nói cho cùng, cô không hề lưu luyến gì với anh, vứt anh như vứt giày.
Anh hiểu rõ ràng mình không phải yêu cô thích cô, mà chính anh cũng không nói rõ được khát vọng đó, khát vọng giữ người có tính cách khác lạ này ở bên người, về phần sau khi giữ lại bên người có thể làm được những gì thì không nằm trong phạm vi mưu đồ của anh.
Nếu như cô có thể làm anh vui vẻ, lấy việc công làm việc tư cũng không sao cả.
Tiếc là cô bé này không hề để ưu đãi của anh ở trong lòng, thậm chí còn cảm thấy là gánh nặng, liên lụy.
Người kiêu ngạo tự phụ như Trình Ngộ Sâm, lúc này cũng có cảm giác thất bại.
Đương nhiên, so với chút buồn bực của Trình tiên sinh, Cố tiên sinh trên lớp hai tiết buổi chiều chỉ hơn chứ không kém.
Trên đường về văn phòng, anh bấm điện thoại của Thư Tình, lại biết được cô đang ngồi trên xe của Tổng giám tiên sinh đã từng mắng cô xối xả, chạy tới thành phố C.
Ông nội xảy ra chuyện, cô không thông báo cho anh, bây giờ lại ngồi trên xe một người đàn ông khác trở về.
Cố Chi đứng dưới khu nhà học, gằn từng chữ hỏi: “Vì sao không nói cho anh?”
“Em không muốn làm anh lo lắng, sợ anh chậm tiết dạy....” Thư Tình nghe trong giọng nói của anh vô cùng căng thẳng, tranh thủ thời gian giải thích, lại hoàn toàn không biết giải thích như vậy càng làm Cố Chi không vui.
Thật ra anh rất muốn hỏi cô: So với người giáo dư nhân dân không đáng kể như anh, em tình nguyện làm chậm trễ vị Tổng giám tiên sinh một ngày làm ra mấy trăm vạn tiền lãi cũng không muốn để anh chậm hai tiết học thu vào được hai trăm đồng mỗi giờ sao, điều này mà cũng nói được sao?
Nhưng mà anh dừng một chút, hạ giọng nói: “Anh lập tức tới, lúc nào tới anh gọi điện cho em.”
Dù trong lòng không vui nhưng lý trí anh vẫn còn, hôm nay ông nội cô đang nguy hiểm trong sớm tôi, nhất định trong lòng cô rất khổ sở, cô chỉ đang cố đè nén mà thôi.
Vì vậy thầy Cố cũng cố gắng đè nén tâm tình bị dày vò vì vào lúc nguy cấp Thư Tình được một người đàn ông khác đi cùng về thành phố C. Sắc mặt anh lạnh như băng đi về phía bãi đỗ xe.
Trình Ngộ Sâm đúng không?
Đang yên lành bày đặt mặc kệ công ty, đưa cô gái yếu đuối về nhà đúng không?
Ha ha, quả nhiên là khắp nơi trên thế gian đều có thể gặp được chân tình mà.