Con người luôn luôn phải học trút gánh nặng, tiếp tục lên đường. Nếu không trong cuộc đời quá nhiều thăng trầm, tất cả đều đeo trên lưng thì sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ bị ép tới mức không thở nổi.
Thư Tình cầm quyển sách cô thích nhất, ngồi trên sân thượng phơi nắng, cúi đầu xem.
Người đàn ông mất đi hai chân vào năm tuổi hoa đẹp nhất đã yên tĩnh ngồi trước bàn sách viết một câu như thế này: Có một số việc chỉ thích hợp cất giữ. Không thể nói cũng không thể nghĩ lại càng không thể quên. Chúng không thể biến thành ngôn ngữ, một khi biến thành ngôn ngữ thì không còn là chúng nữa. Chúng là nơi mông lung ấm áp và cô đơn, là nơi thành thục hi vọng và tuyệt vọng, lãnh địa của chúng chỉ có hai nơi: Trái tim và phần mộ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn càng lá non đầu cành ngoài cửa sổ, nhìn lá rơi toán loạn đầy đất, lặng yên tự nói với mình, mặc dù ông nội cách xa thế giới này nhưng sẽ luôn ở trong trái tim cô.
Từng ly từng tý những ký ức về ông, với cô mà nói cũng giống như vậy, không thể nói không thể nghĩ lại không thể quên, nhưng ít nhất cô vẫn có thể cất giữ, thế cũng đủ rồi.
Một lúc sau, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Tần Khả Vi bình tĩnh nói hai chữ: “Mở cửa.”
Mà khi Thư Tình không thể tin đẩy cửa chính ra thì thật sự nhìn thấy Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm. Bọn họ xông lên tặng cô một cái ôm, thỉnh thoảng xen vào là những cái đánh.
Tần Khả Vi nghiến răng nghiến lợi đánh cô một cái: “Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho bọn tớ biết, cậu muốn chết phải không?”
Dư Trì Sâm nhanh tay véo Tần Khả Vi, dùng ánh mắt ý bảo cô không thể nhắc tới từ ‘chết’. Tần Khả Vi tự biết mình lỡ lờ, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
Thấy Thư Tình cúi đầu bật cười, rốt cuộc hai người thở dài nhẹ nhõm.
Lúc Thư Tình đi rót nước cho hai người, cô đứng ở phòng bếp nhắn cho Cố Chi một tin nhắn: Est-ce que j' ai te dit que je t' aime? (Em đã nói với anh rằng em rất yêu anh chưa?)
Hai người bạn làm sao biết được tin tức ông nội qua đời, vội vàng tới, không cần giải thích nhiều, cô đều hiểu.
Đầu kia Cố Chi nghe thấy tiếng tin nhắn gửi tới, ánh mắt dừng lại trên tên Thư Tình, hơi dừng một chút, cầm điện thoại lên nói: “Xin lỗi.”
Thư Tuệ Dĩnh hiểu ra: “Là Thư Tình gửi tới sao?”
Cố Chi gật đầu, định xem hết tin nhắn rồi tiếp tục nói chuyện với bà nhưng không ngờ vừa nhìn thì ánh mắt lập tức dính vào màn hình.
Trong lồng ngực truyền tới tiếng tim đập nhanh hơn, vui sướng to rõ. Anh gần như có thể tưởng tượng rõ ràng giọng nói cô chính miệng nói với anh những lời này, mông lung mà mềm mại, mang theo vẻ mặt sinh động chỉ mình cô có.
Một lát sau, anh để điện thoại lên bàn, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt càng sâu.
“Ở cùng với Thư Tình, cháu đã do dự rất lâu mới đưa ra quyết định này. Nếu như không nắm chắc mười phần sẽ ở cùng cô ấy cả đời, cháu sẽ không mạo hiểm đón nhận một tình yêu chịu đủ sự tranh luận của mọi người, bởi vì cháu không hy vọng lỗ mãng rời đi, đối với mình và đối với người đều tạo ra rất nhiều bất lợi.”
Anh thẳng thắn thành khẩn nhìn qua Thư Tuệ Dĩnh, đôi mắt trong suốt như ánh trăng, sáng trong mà rực rỡ, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung, thản nhiên.
“Cháu xác định cháu đối với cô ấy không phải là cảm giác mới lạ nhất thời hoặc truy cầu cái gọi là cảm giác kích thích, mà là tình cảm phát ra từ trong lòng, hi vọng sẽ cùng cô ấy vượt qua tương lai, cũng hi vọng cô có thể đón nhận hơn nữa chúc phúc cho quyết định của chúng cháu.”
Thư Tuệ Dĩnh nhìn người đàn ông ưu nhã rực rỡ này, rất khó tin rằng chẳng mấy nữa con rể tốt trong miệng bà sẽ rơi vào nhà bà. Mặc dù trong lòng tràn đầy vui vẻ nhưng từ sự quan tâm bảo vệ với con gái, bà vẫn thận trong hỏi: “Cậu có thể bảo đảm sẽ đối tốt với con bé cả đời không?”
Thầy trò yêu nhau... Rốt cuộc với người từng này tuổi như bà, vẫn có chút kinh hãi.
Cố Chi nghe được sự buông lỏng trong lời nói của bà, lập tức chân mày và khóe mắt đều giãn ra, mang theo sự vui vẻ, hòa nhã nói: “Cháu không biết cách hứa hẹn gì, bởi vì không ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào. Nhưng cháu có thể cam đoan với cô, ít nhất vào thời khắc này, cháu thật sự hi vọng trong cuộc sống của cháu đều có thể dùng hết khả năng cháu có để quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy, cùng cô ấy chia sẻ hỉ nộ ái ố.”
Có lẽ trong đêm còn mang khí nóng mùa hè, cô và Dư Trì Sâm sóng vai đi vào trong tầm mắt của cô, dùng bộ dạng sinh động thông minh lấy anh để trêu chọc Dư Trì Sâm.
Có lẽ là buổi chiều khi anh đi làm thay Lý Tuyên Nhiên, cô ôm Pound bị chứng hủ giáp chạy vào bệnh viện thú cưng, đôi mắt đỏ hông năn nỉ anh giúp cô chữa cho con rùa.
Có lẽ trong vô số đêm từ xuân hạ thu động, anh đứng trên bục giảng lẳng lặng nhìn những khuôn mặt tươi trẻ dưới lớp, lại liên tiếp chú ý tới cô bé có đôi mắt sáng ngời không thể bỏ qua.
Sau đó anh mới hiểu được, thì ra những ngày trước kia, không phải vì anh bắt bẻ mà thật lâu vẫn không chờ được một đoạn tình cảm phù hợp, mà là có người vẫn đứng ở giao lộ, chỉ chờ anh rẽ sang là có thể gặp.
Vì vậy quãng thời gian cô độc kia, đáng giá.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn đôi mắt đen nhánh, kiên nghị trầm ổn của người đàn ông trước mặt, trong thoáng chốc nghĩ tới mình trước kia.
Ai chẳng từng có lúc trẻ? Chỉ tiếc đoạn thời gian khiến người ta lóa mắt đã qua.
Bà uống một hớp trà nóng, khôn vội không chậm ngẩng đầu lên lộ ra chút ý cười: “Hai người quen nhau không phải không được, nhưng cậu phải nghĩ tới cảm thụ của người làm mẹ như tôi, vất vả lắm mới nuôi con gái khôn lớn, cứ như vậy chắp tay tặng cho người, như vậy đáng không?”
Đuôi lông mày Cố Chi hơi giương lên, chờ đợi điều kiện của bà.
Mà Thư Tuệ Dĩnh nhìn vẻ mặt ‘cho dù đặt điều kiện gì cũng có thể đón nhận’ của anh, rốt cuộc cũng yên tâm.
“Từ nhỏ Thư Tình đã theo tôi, ngay cả lên đại học cũng chọn nơi gần tôi nhất, tôi vẫn luôn nói con bé không rời được tôi nhưng thật ra ai nấy đều thấy là tôi không rời được khỏi con bé.” Sau làn khói, bà bất đắc dĩ nhìn Cố Chi: “Thầy Cố tuổi trẻ tài cao, tôi cũng không biết cậu có thể luôn ở thành phố A hay không, nhưng tôi hi vọng cậu thông cảm cho người làm mẹ, cố gắng để con bé ở một nơi gần với tôi.”
Cố Chi gật đầu: “Cô yên tâm, cháu hiểu.”
Lúc lái xe trở về thành phố A, lúc này Thư Tình mới nhớ đây là lần đầu tiên hai người ở chung một mình sau vài ngày.
Cô có chút không yên, bất an nhìn Cố Chi trầm mặc ngồi cạnh, cô cúi đầu xuống nhìn những móng tay dài của mình, “Em biết anh gọi Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đến cùng em, cảm ơn anh....”
“Cho nên anh cũng giống như tổng giám Trình nhận được một câu cảm ơn của em?” Cố Chi nhàn nhạt cười cười.
Thư Tình thấy anh chủ động nhắc tới Trình Ngộ Sâm thì lúng túng nói: “Ngày đó em thật sự không phải cố ý nói cho anh, trong khoảng thời gian ngắn em quá bối rối, mà anh ta vừa nói đưa em trở lại, em đã không đầu không đuôi ngồi lên xe của anh ta.... Em cam đoan lần sau sẽ không làm như thế nữa.”
Cố Chi dừng lại vì đèn đỏ, ánh mắt nhìn vào đèn tín hiệu đang thay đổi bên trên: “Với anh mà nói, Trình Ngộ Sâm không phải vấn đề lớn, điều khiến anh lo lắng là, trong lúc em hoang mang lo lắng thì không nhớ tới anh đầu tiên mà lại sợ sẽ khiến anh chậm trễ... Thư Tình, đây không phải là hi vọng của anh.”
“....”
“Anh cho rằng qua thời gian dài như vậy, em hẳn là hiểu được, với anh mà nói, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn em, anh hi vọng em se ỷ lại anh, tín nhiệm anh, cho dù là lúc em cố tình gây sự cũng sẽ muốn anh xuất hiện trước mặt em trước tiên. Bởi vì với cuộc sống dài dằng dặc sau này thì em còn gặp được rất nhiều tình huống đột phát, nếu như em vẫn ngăn cách anh ở ngoài tâm, khách khí lễ phép không muốn quấy rầy anh, làm anh chậm trễ, điều này chứng mình anh vẫn chưa thể đi vào cuộc sống của em.”
“... .....”
Bàn tay nắm lấy tay lái hơi giật giật, Cố Chi quay đầu lại, lặng lặng nhìn cô, lúc sau mới nói: “Đừng dùng ánh mắt ủy khuất đáng thương này nhìn anh, giống như anh đang bắt nạt em vậy, mà không phải em dùng người đàn ông khác khiến anh tức giận.”
Thư Tình lắc đầu, khàn giọng nói: “Không phải, em rất cảm động.”
Thật sự, vô cùng vô cùng cảm động.
“Em chưa từng nghĩ tới, ngoài người nhà, sẽ gặp được một người tốt với em như vậy.” Nghĩ đến cảm nhận của cô, lo nỗi buồn của cô.
“Bởi vì cha mẹ em ly hôn, mẹ của em thường nói cho em biết, làm người không được thua kém, không thể phiền toái người khác, không có ai tự nhiên tốt với em,tất cả đều phải dựa vào chính mình.” Mà anh lại nói cho em biết, phải ỷ lại vào anh, tín nhiệm anh, dù là cố tính gây sự cũng phải tìm anh đầu tiên.
“Anh viết thư cho em, đưa em phát triển, giúp em xử lý những tình huống mà em không biết phải làm sao, giống như muốn đưa tất cả cuộc sống của em vào cuộc đời anh.” Mà em thường xuyên tự hỏi mình, em là người nhỏ bé bình thường như vậy, rốt cuộc kiếp được em đã làm được bao nhiêu chuyện tốt, thờ bao nhiêu Phật, mới khiến kiếp này em được gặp anh?
Cố Chi nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ẩn nhẫn của cô, đáy lòng cũng vơi dần đi, vì vậy anh vươn tay ra nắm chặt bàn tay đặt trên đùi cô: “Cho nên em phải hiểu được cách quý trọng, người đàn ông tốt như anh, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy đâu.”
“.....” Thầy Cố, anh tuyệt đối là cao thủ sát phong cảnh đấy, anh có biết không?
Cô cứ nghĩ đã thoát khỏi ám ảnh của việc ông nội qua đời, nhưng mà lúc ngủ trên giường, lật qua lật lại nhưng vẫn không ngủ được, sau đó không thể không nhớ tới bộ dạng ông nội nằm trên giường bệnh không nhúc nhích. Thư Tình trợn tròn mắt ngẩn người rất lâu, cuối cùng mặc váy ngủ chạy tới phòng ngủ của Cố Chi.
.... Cuối cùng Cố Chi không ở đó.
Mấy ngày nay, cho dù là trường học hay bệnh viện, anh đều xin nghỉ, cho nên phải suốt đêm kiểm tra đối chiếu vài phương án của các ca phẫu thuật khó giải quyết. Nhưng khi anh đang lật mở thì nghe thấy tiếng bước chân ở sâu lưng, quay đầu lại thì thấy Thư Tình đang đứng trong phòng khách.
“Làm sao vậy?” Anh buông con chuột ra, hơi nghiêng người.
Thư Tình thở dài, đi tới trước mặt anh, dụi mắt: “Em không ngủ được.”
“Nhớ tới ông sao?” Anh không phải cấm kỵ gì đề tài này, có lẽ bởi vì anh hiểu Thư Tình không phải là cô gái mẫn cảm yếu đuối.
“Thật ra cũng không có gì, nhưng khi nhắm mắt lại luôn nghĩ đến cảnh ông nội qua đời.” Thư Tình bị anh ôm eo, không tự chủ lại gần thêm một chút, cuối cùng không cố kỵ mà ngồi trên đùi anh. “Em đoán có lẽ là phải mất ngủ vài ngày, sau đó quen là tốt thôi.”
Anh giúp cô vén tóc: “Vậy tại sao lại đứng dậy?”
Cô đỏ mặt nói: “Ngủ một mình hơi sợ.”
“Ý của em là... muốn ngủ cùng anh?” Anh chậm rãi nhìn vào đôi mắt cô.
“Ý của em là ý thuần khiết, chỉ nằm cùng trên một cái giường mà thôi.”
Cố Chi nhìn bộ dạng cả kinh sợ hãi của cô, trầm giọng cười cười, hôn lên trán cô: “Được rồi.”
Nếu Thư Tình sớm biết phần cuối không thuần khiết dùng một cái thuần khiến bắt đầu, chỉ sợ sẽ không tin tưởng thầy Cố nhìn bề ngoài vô cùng thuần khiết này, hơn nữa vô cùng vui vẻ cho rằng anh cam tâm tình nguyện làm cái gối ôm hình người ngủ cùng cô.
Chỉ sợ đến khi cô biết thì đã trễ.
Lúc cô học tiểu học đã từng thịnh hành bộ phim hoạt hình Nhật Bản “Robot hình người, tấm lòng thiên sứ” (*), giờ đây trong cuộc sống của cô có bộ phim chân thật, gọi là ‘gối ôm hình người, lòng sắc lang’
Con người luôn luôn phải học trút gánh nặng, tiếp tục lên đường. Nếu không trong cuộc đời quá nhiều thăng trầm, tất cả đều đeo trên lưng thì sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ bị ép tới mức không thở nổi.
Thư Tình cầm quyển sách cô thích nhất, ngồi trên sân thượng phơi nắng, cúi đầu xem.
Người đàn ông mất đi hai chân vào năm tuổi hoa đẹp nhất đã yên tĩnh ngồi trước bàn sách viết một câu như thế này: Có một số việc chỉ thích hợp cất giữ. Không thể nói cũng không thể nghĩ lại càng không thể quên. Chúng không thể biến thành ngôn ngữ, một khi biến thành ngôn ngữ thì không còn là chúng nữa. Chúng là nơi mông lung ấm áp và cô đơn, là nơi thành thục hi vọng và tuyệt vọng, lãnh địa của chúng chỉ có hai nơi: Trái tim và phần mộ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn càng lá non đầu cành ngoài cửa sổ, nhìn lá rơi toán loạn đầy đất, lặng yên tự nói với mình, mặc dù ông nội cách xa thế giới này nhưng sẽ luôn ở trong trái tim cô.
Từng ly từng tý những ký ức về ông, với cô mà nói cũng giống như vậy, không thể nói không thể nghĩ lại không thể quên, nhưng ít nhất cô vẫn có thể cất giữ, thế cũng đủ rồi.
Một lúc sau, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Tần Khả Vi bình tĩnh nói hai chữ: “Mở cửa.”
Mà khi Thư Tình không thể tin đẩy cửa chính ra thì thật sự nhìn thấy Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm. Bọn họ xông lên tặng cô một cái ôm, thỉnh thoảng xen vào là những cái đánh.
Tần Khả Vi nghiến răng nghiến lợi đánh cô một cái: “Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho bọn tớ biết, cậu muốn chết phải không?”
Dư Trì Sâm nhanh tay véo Tần Khả Vi, dùng ánh mắt ý bảo cô không thể nhắc tới từ ‘chết’. Tần Khả Vi tự biết mình lỡ lờ, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
Thấy Thư Tình cúi đầu bật cười, rốt cuộc hai người thở dài nhẹ nhõm.
Lúc Thư Tình đi rót nước cho hai người, cô đứng ở phòng bếp nhắn cho Cố Chi một tin nhắn: Est-ce que j' ai te dit que je t' aime? (Em đã nói với anh rằng em rất yêu anh chưa?)
Hai người bạn làm sao biết được tin tức ông nội qua đời, vội vàng tới, không cần giải thích nhiều, cô đều hiểu.
Đầu kia Cố Chi nghe thấy tiếng tin nhắn gửi tới, ánh mắt dừng lại trên tên Thư Tình, hơi dừng một chút, cầm điện thoại lên nói: “Xin lỗi.”
Thư Tuệ Dĩnh hiểu ra: “Là Thư Tình gửi tới sao?”
Cố Chi gật đầu, định xem hết tin nhắn rồi tiếp tục nói chuyện với bà nhưng không ngờ vừa nhìn thì ánh mắt lập tức dính vào màn hình.
Trong lồng ngực truyền tới tiếng tim đập nhanh hơn, vui sướng to rõ. Anh gần như có thể tưởng tượng rõ ràng giọng nói cô chính miệng nói với anh những lời này, mông lung mà mềm mại, mang theo vẻ mặt sinh động chỉ mình cô có.
Một lát sau, anh để điện thoại lên bàn, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt càng sâu.
“Ở cùng với Thư Tình, cháu đã do dự rất lâu mới đưa ra quyết định này. Nếu như không nắm chắc mười phần sẽ ở cùng cô ấy cả đời, cháu sẽ không mạo hiểm đón nhận một tình yêu chịu đủ sự tranh luận của mọi người, bởi vì cháu không hy vọng lỗ mãng rời đi, đối với mình và đối với người đều tạo ra rất nhiều bất lợi.”
Anh thẳng thắn thành khẩn nhìn qua Thư Tuệ Dĩnh, đôi mắt trong suốt như ánh trăng, sáng trong mà rực rỡ, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung, thản nhiên.
“Cháu xác định cháu đối với cô ấy không phải là cảm giác mới lạ nhất thời hoặc truy cầu cái gọi là cảm giác kích thích, mà là tình cảm phát ra từ trong lòng, hi vọng sẽ cùng cô ấy vượt qua tương lai, cũng hi vọng cô có thể đón nhận hơn nữa chúc phúc cho quyết định của chúng cháu.”
Thư Tuệ Dĩnh nhìn người đàn ông ưu nhã rực rỡ này, rất khó tin rằng chẳng mấy nữa con rể tốt trong miệng bà sẽ rơi vào nhà bà. Mặc dù trong lòng tràn đầy vui vẻ nhưng từ sự quan tâm bảo vệ với con gái, bà vẫn thận trong hỏi: “Cậu có thể bảo đảm sẽ đối tốt với con bé cả đời không?”
Thầy trò yêu nhau... Rốt cuộc với người từng này tuổi như bà, vẫn có chút kinh hãi.
Cố Chi nghe được sự buông lỏng trong lời nói của bà, lập tức chân mày và khóe mắt đều giãn ra, mang theo sự vui vẻ, hòa nhã nói: “Cháu không biết cách hứa hẹn gì, bởi vì không ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào. Nhưng cháu có thể cam đoan với cô, ít nhất vào thời khắc này, cháu thật sự hi vọng trong cuộc sống của cháu đều có thể dùng hết khả năng cháu có để quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy, cùng cô ấy chia sẻ hỉ nộ ái ố.”
Có lẽ trong đêm còn mang khí nóng mùa hè, cô và Dư Trì Sâm sóng vai đi vào trong tầm mắt của cô, dùng bộ dạng sinh động thông minh lấy anh để trêu chọc Dư Trì Sâm.
Có lẽ là buổi chiều khi anh đi làm thay Lý Tuyên Nhiên, cô ôm Pound bị chứng hủ giáp chạy vào bệnh viện thú cưng, đôi mắt đỏ hông năn nỉ anh giúp cô chữa cho con rùa.
Có lẽ trong vô số đêm từ xuân hạ thu động, anh đứng trên bục giảng lẳng lặng nhìn những khuôn mặt tươi trẻ dưới lớp, lại liên tiếp chú ý tới cô bé có đôi mắt sáng ngời không thể bỏ qua.
Sau đó anh mới hiểu được, thì ra những ngày trước kia, không phải vì anh bắt bẻ mà thật lâu vẫn không chờ được một đoạn tình cảm phù hợp, mà là có người vẫn đứng ở giao lộ, chỉ chờ anh rẽ sang là có thể gặp.
Vì vậy quãng thời gian cô độc kia, đáng giá.
Thư Tuệ Dĩnh nhìn đôi mắt đen nhánh, kiên nghị trầm ổn của người đàn ông trước mặt, trong thoáng chốc nghĩ tới mình trước kia.
Ai chẳng từng có lúc trẻ? Chỉ tiếc đoạn thời gian khiến người ta lóa mắt đã qua.
Bà uống một hớp trà nóng, khôn vội không chậm ngẩng đầu lên lộ ra chút ý cười: “Hai người quen nhau không phải không được, nhưng cậu phải nghĩ tới cảm thụ của người làm mẹ như tôi, vất vả lắm mới nuôi con gái khôn lớn, cứ như vậy chắp tay tặng cho người, như vậy đáng không?”
Đuôi lông mày Cố Chi hơi giương lên, chờ đợi điều kiện của bà.
Mà Thư Tuệ Dĩnh nhìn vẻ mặt ‘cho dù đặt điều kiện gì cũng có thể đón nhận’ của anh, rốt cuộc cũng yên tâm.
“Từ nhỏ Thư Tình đã theo tôi, ngay cả lên đại học cũng chọn nơi gần tôi nhất, tôi vẫn luôn nói con bé không rời được tôi nhưng thật ra ai nấy đều thấy là tôi không rời được khỏi con bé.” Sau làn khói, bà bất đắc dĩ nhìn Cố Chi: “Thầy Cố tuổi trẻ tài cao, tôi cũng không biết cậu có thể luôn ở thành phố A hay không, nhưng tôi hi vọng cậu thông cảm cho người làm mẹ, cố gắng để con bé ở một nơi gần với tôi.”
Cố Chi gật đầu: “Cô yên tâm, cháu hiểu.”
Lúc lái xe trở về thành phố A, lúc này Thư Tình mới nhớ đây là lần đầu tiên hai người ở chung một mình sau vài ngày.
Cô có chút không yên, bất an nhìn Cố Chi trầm mặc ngồi cạnh, cô cúi đầu xuống nhìn những móng tay dài của mình, “Em biết anh gọi Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đến cùng em, cảm ơn anh....”
“Cho nên anh cũng giống như tổng giám Trình nhận được một câu cảm ơn của em?” Cố Chi nhàn nhạt cười cười.
Thư Tình thấy anh chủ động nhắc tới Trình Ngộ Sâm thì lúng túng nói: “Ngày đó em thật sự không phải cố ý nói cho anh, trong khoảng thời gian ngắn em quá bối rối, mà anh ta vừa nói đưa em trở lại, em đã không đầu không đuôi ngồi lên xe của anh ta.... Em cam đoan lần sau sẽ không làm như thế nữa.”
Cố Chi dừng lại vì đèn đỏ, ánh mắt nhìn vào đèn tín hiệu đang thay đổi bên trên: “Với anh mà nói, Trình Ngộ Sâm không phải vấn đề lớn, điều khiến anh lo lắng là, trong lúc em hoang mang lo lắng thì không nhớ tới anh đầu tiên mà lại sợ sẽ khiến anh chậm trễ... Thư Tình, đây không phải là hi vọng của anh.”
“....”
“Anh cho rằng qua thời gian dài như vậy, em hẳn là hiểu được, với anh mà nói, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn em, anh hi vọng em se ỷ lại anh, tín nhiệm anh, cho dù là lúc em cố tình gây sự cũng sẽ muốn anh xuất hiện trước mặt em trước tiên. Bởi vì với cuộc sống dài dằng dặc sau này thì em còn gặp được rất nhiều tình huống đột phát, nếu như em vẫn ngăn cách anh ở ngoài tâm, khách khí lễ phép không muốn quấy rầy anh, làm anh chậm trễ, điều này chứng mình anh vẫn chưa thể đi vào cuộc sống của em.”
“... .....”
Bàn tay nắm lấy tay lái hơi giật giật, Cố Chi quay đầu lại, lặng lặng nhìn cô, lúc sau mới nói: “Đừng dùng ánh mắt ủy khuất đáng thương này nhìn anh, giống như anh đang bắt nạt em vậy, mà không phải em dùng người đàn ông khác khiến anh tức giận.”
Thư Tình lắc đầu, khàn giọng nói: “Không phải, em rất cảm động.”
Thật sự, vô cùng vô cùng cảm động.
“Em chưa từng nghĩ tới, ngoài người nhà, sẽ gặp được một người tốt với em như vậy.” Nghĩ đến cảm nhận của cô, lo nỗi buồn của cô.
“Bởi vì cha mẹ em ly hôn, mẹ của em thường nói cho em biết, làm người không được thua kém, không thể phiền toái người khác, không có ai tự nhiên tốt với em,tất cả đều phải dựa vào chính mình.” Mà anh lại nói cho em biết, phải ỷ lại vào anh, tín nhiệm anh, dù là cố tính gây sự cũng phải tìm anh đầu tiên.
“Anh viết thư cho em, đưa em phát triển, giúp em xử lý những tình huống mà em không biết phải làm sao, giống như muốn đưa tất cả cuộc sống của em vào cuộc đời anh.” Mà em thường xuyên tự hỏi mình, em là người nhỏ bé bình thường như vậy, rốt cuộc kiếp được em đã làm được bao nhiêu chuyện tốt, thờ bao nhiêu Phật, mới khiến kiếp này em được gặp anh?
Cố Chi nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ẩn nhẫn của cô, đáy lòng cũng vơi dần đi, vì vậy anh vươn tay ra nắm chặt bàn tay đặt trên đùi cô: “Cho nên em phải hiểu được cách quý trọng, người đàn ông tốt như anh, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy đâu.”
“.....” Thầy Cố, anh tuyệt đối là cao thủ sát phong cảnh đấy, anh có biết không?
Cô cứ nghĩ đã thoát khỏi ám ảnh của việc ông nội qua đời, nhưng mà lúc ngủ trên giường, lật qua lật lại nhưng vẫn không ngủ được, sau đó không thể không nhớ tới bộ dạng ông nội nằm trên giường bệnh không nhúc nhích. Thư Tình trợn tròn mắt ngẩn người rất lâu, cuối cùng mặc váy ngủ chạy tới phòng ngủ của Cố Chi.
.... Cuối cùng Cố Chi không ở đó.
Mấy ngày nay, cho dù là trường học hay bệnh viện, anh đều xin nghỉ, cho nên phải suốt đêm kiểm tra đối chiếu vài phương án của các ca phẫu thuật khó giải quyết. Nhưng khi anh đang lật mở thì nghe thấy tiếng bước chân ở sâu lưng, quay đầu lại thì thấy Thư Tình đang đứng trong phòng khách.
“Làm sao vậy?” Anh buông con chuột ra, hơi nghiêng người.
Thư Tình thở dài, đi tới trước mặt anh, dụi mắt: “Em không ngủ được.”
“Nhớ tới ông sao?” Anh không phải cấm kỵ gì đề tài này, có lẽ bởi vì anh hiểu Thư Tình không phải là cô gái mẫn cảm yếu đuối.
“Thật ra cũng không có gì, nhưng khi nhắm mắt lại luôn nghĩ đến cảnh ông nội qua đời.” Thư Tình bị anh ôm eo, không tự chủ lại gần thêm một chút, cuối cùng không cố kỵ mà ngồi trên đùi anh. “Em đoán có lẽ là phải mất ngủ vài ngày, sau đó quen là tốt thôi.”
Anh giúp cô vén tóc: “Vậy tại sao lại đứng dậy?”
Cô đỏ mặt nói: “Ngủ một mình hơi sợ.”
“Ý của em là... muốn ngủ cùng anh?” Anh chậm rãi nhìn vào đôi mắt cô.
“Ý của em là ý thuần khiết, chỉ nằm cùng trên một cái giường mà thôi.”
Cố Chi nhìn bộ dạng cả kinh sợ hãi của cô, trầm giọng cười cười, hôn lên trán cô: “Được rồi.”
Nếu Thư Tình sớm biết phần cuối không thuần khiết dùng một cái thuần khiến bắt đầu, chỉ sợ sẽ không tin tưởng thầy Cố nhìn bề ngoài vô cùng thuần khiết này, hơn nữa vô cùng vui vẻ cho rằng anh cam tâm tình nguyện làm cái gối ôm hình người ngủ cùng cô.
Chỉ sợ đến khi cô biết thì đã trễ.
Lúc cô học tiểu học đã từng thịnh hành bộ phim hoạt hình Nhật Bản “Robot hình người, tấm lòng thiên sứ” (), giờ đây trong cuộc sống của cô có bộ phim chân thật, gọi là ‘gối ôm hình người, lòng sắc lang’