Vọng Quân cho xe lướt thật nhanh trên xa lộ vắng người . Trời đã vào đêm, đường phố im ắng lạ thường . Lâu lâu, chỉ còn vài chiếc xe phóng vọt qua một cách hối hả :
- Anh làm gì mà chạy nhanh thế hả ?
Vọng Quân đáp cộc lốc:
- Tôi đưa cô về nhà và ra khỏi cuộc đời của tôi nhanh chừng nào hay chừng nấy.
Chiêu Hà liếc nhìn sang anh và ngạc nhiên khi thấy gương mặt của anh thật xa cách.
Anh không nói thêm một lời nào nữa cho tới khi chiếc xe dừng lại ngay công viên, nơi anh đã gặp cô hôm kia
Chiêu Hà bước xuống xe . Cô đứng lặng thật lâu và ngước mắt nhìn trời đêm nay . Trên bầu trời, trăng đã mất và sao cũng hiếm hơn mọi khi.
Anh cũng bước xuống xe, đến bên cạnh nàng, anh hỏi:
- Cô sống ở đâu ?
Nàng chỉ tay về phía con hẻm nhỏ đang ở trước mặt và khẽ nói:
- Đằng kia.
- Tôi đưa cô đến đó.
- Không cần đâu.
- Tôi bảo tôi đưa cô về.
Nàng im lặng không chống đối và lặng lẽ bước đi trước . Anh để xe sát vào công viên rồi thả bộ theo nàng.
- Đưa va ly đây, tôi xách hộ cho.
- Cám ơn ông, tôi xách được.
- Đừng có cứng đầu như thế . Nào ! Bây giờ hãy dẫn đường đi.
Anh vừa đi vừa liếc nhình những căn nhà lụp xụp nằm trong con hẻm lầy lội.
Nàng nói:
- Con đường này vào mùa mưa là vậy đó . Tôi bảo anh không nên vào đây mà
- Tôi khuyên cô nên tìm nơi khác mà ở . Tôi có cảm giác .. con hẻm này phức tạp quá.
- Tại anh cao sang quá, nên nghĩ vậy thôi . Tôi sống từ nào giờ có bị gì đâu
Anh né một vũng sình rồi nói:
- Cô sống với ai ?
- Một người bạn.
- Bạn trai à ?
- Không phải . Bạn gái.
- Vậy mà tôi nghĩ...
- Tôi biết anh nghĩ gì rồi . Trong đầu của anh, tôi chẳng có một cái gì đẹp đẽ cả đâu.
Đã đến nhà, Chiêu Hà lấy chìa khóa từ trong túi xách và tra vào ổ.
Chiêu Hà dọ dẫm mở khóa trong khi Vọng Quân chờ đợi với một sự nôn nóng.
Cánh cửa mở tung, Chiêu Hà quay người lại và khẽ nói:
- Cám ơn anh
- Bạn cô có ở nhà hả ?
Lời nói của anh làm nàng giật mình . Nàng lại quay đầu ngó vào . Trong nhà Tư Thục và Du Nam đang ôm hôn nhau.
Cô thẹn cả người, nàng vội nói:
- Anh về đi.
Anh nhìn nàng và bước đi, chẳng nói một lời . Cảnh tượng vừa rồi của Tư Thục và Du Nam hiện ra trước mặt anh cũng ít nhiều khiến anh nghĩ xấu về nàng.
Chiêu Hà cảm thấy má nàng đỏ bừng vì thẹn . Nửa mắt nhìn Tư Thục, nửa mắt nhìn theo bóng dáng Vọng Quân đang khuất dần.
Tư Thục vội vàng đẩy Du Nam sang một bên, thẹn thùng nhìn Chiêu Hà và lúng túng nói:
- Tao không nghĩ là mày về, Chiêu Hà à . Sao mày lai về khuya thế này hả ? sao mày không điện thoại để tao ra ga đón ?
Chiêu Hà nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cô . Tiếng bước chân dừng lại, rồi tiếp tục đi . Có phải Vọng Quân nán lại để nghe câu chuyện của cô và Tư Thục ?
Cách tượng hôn hít này của Du Nam và Tư Thục không phải là cảnh tượng này gặp lần đầu . Nàng đã quá quen với sự tự nhiên như Tây của họ . Nhưng sao hôm nay, cảnh tượng này diễn ra trước mắt Vọng Quân, nàng bỗng cảm thấy ghét Tư Thục vô cùng.
Nàng đáp cộc lốc:
- Không cần mày đón.
- Kìa ! Làm gì mà mày đổ quạu với tao thế hả ?
Đứng dậy, tiếng lại gần Chiêu Hà , Tư Thục vỗ vai, hỏi:
- Ồ ! Cái anh chàng đẹp trai kia là ai thế hả ?
Liếc sang nhìn Du Nam, Chiêu Hà im lặng không trả lời . Hiểu ý bạn, Tư Thục nói với Du Nam:
- Anh về đi . Ngày mai, em sẽ sang anh sớm.
Du Nam lững thững bước đi mà không quên nhìn Chiêu Hà bằng đôi mắt không chút thiện cảm . Đôi mắt như muốn nói với Chiêu Hà rằng :“Cô coi chừng tôi đấy“.
Khi Du Nam đã khuất hẳn . Tư Thục mới lặp lại câu hỏi:
- Ê ! Là ai vậy hả ?
- Là gã lái xe ôm.
Tư Thục xuýt xoa:
- Trời ơi ! Mày cũng biết lựa xe ôm đi quá vậy ?
Nàng buồn bã:
- Thôi, tao đi ngủ đây . Tao mệt quá.
- Tư Thục cũng hơi ngạc nhiên với thái độ của Chiêu Hà . Nhưng cô cũng chẳng kịp hỏi, vì Chiêu Hà đã bước vội vào trong .
Vọng Quân cho xe lướt thật nhanh trên xa lộ vắng người . Trời đã vào đêm, đường phố im ắng lạ thường . Lâu lâu, chỉ còn vài chiếc xe phóng vọt qua một cách hối hả :
- Anh làm gì mà chạy nhanh thế hả ?
Vọng Quân đáp cộc lốc:
- Tôi đưa cô về nhà và ra khỏi cuộc đời của tôi nhanh chừng nào hay chừng nấy.
Chiêu Hà liếc nhìn sang anh và ngạc nhiên khi thấy gương mặt của anh thật xa cách.
Anh không nói thêm một lời nào nữa cho tới khi chiếc xe dừng lại ngay công viên, nơi anh đã gặp cô hôm kia
Chiêu Hà bước xuống xe . Cô đứng lặng thật lâu và ngước mắt nhìn trời đêm nay . Trên bầu trời, trăng đã mất và sao cũng hiếm hơn mọi khi.
Anh cũng bước xuống xe, đến bên cạnh nàng, anh hỏi:
- Cô sống ở đâu ?
Nàng chỉ tay về phía con hẻm nhỏ đang ở trước mặt và khẽ nói:
- Đằng kia.
- Tôi đưa cô đến đó.
- Không cần đâu.
- Tôi bảo tôi đưa cô về.
Nàng im lặng không chống đối và lặng lẽ bước đi trước . Anh để xe sát vào công viên rồi thả bộ theo nàng.
- Đưa va ly đây, tôi xách hộ cho.
- Cám ơn ông, tôi xách được.
- Đừng có cứng đầu như thế . Nào ! Bây giờ hãy dẫn đường đi.
Anh vừa đi vừa liếc nhình những căn nhà lụp xụp nằm trong con hẻm lầy lội.
Nàng nói:
- Con đường này vào mùa mưa là vậy đó . Tôi bảo anh không nên vào đây mà
- Tôi khuyên cô nên tìm nơi khác mà ở . Tôi có cảm giác .. con hẻm này phức tạp quá.
- Tại anh cao sang quá, nên nghĩ vậy thôi . Tôi sống từ nào giờ có bị gì đâu
Anh né một vũng sình rồi nói:
- Cô sống với ai ?
- Một người bạn.
- Bạn trai à ?
- Không phải . Bạn gái.
- Vậy mà tôi nghĩ...
- Tôi biết anh nghĩ gì rồi . Trong đầu của anh, tôi chẳng có một cái gì đẹp đẽ cả đâu.
Đã đến nhà, Chiêu Hà lấy chìa khóa từ trong túi xách và tra vào ổ.
Chiêu Hà dọ dẫm mở khóa trong khi Vọng Quân chờ đợi với một sự nôn nóng.
Cánh cửa mở tung, Chiêu Hà quay người lại và khẽ nói:
- Cám ơn anh
- Bạn cô có ở nhà hả ?
Lời nói của anh làm nàng giật mình . Nàng lại quay đầu ngó vào . Trong nhà Tư Thục và Du Nam đang ôm hôn nhau.
Cô thẹn cả người, nàng vội nói:
- Anh về đi.
Anh nhìn nàng và bước đi, chẳng nói một lời . Cảnh tượng vừa rồi của Tư Thục và Du Nam hiện ra trước mặt anh cũng ít nhiều khiến anh nghĩ xấu về nàng.
Chiêu Hà cảm thấy má nàng đỏ bừng vì thẹn . Nửa mắt nhìn Tư Thục, nửa mắt nhìn theo bóng dáng Vọng Quân đang khuất dần.
Tư Thục vội vàng đẩy Du Nam sang một bên, thẹn thùng nhìn Chiêu Hà và lúng túng nói:
- Tao không nghĩ là mày về, Chiêu Hà à . Sao mày lai về khuya thế này hả ? sao mày không điện thoại để tao ra ga đón ?
Chiêu Hà nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cô . Tiếng bước chân dừng lại, rồi tiếp tục đi . Có phải Vọng Quân nán lại để nghe câu chuyện của cô và Tư Thục ?
Cách tượng hôn hít này của Du Nam và Tư Thục không phải là cảnh tượng này gặp lần đầu . Nàng đã quá quen với sự tự nhiên như Tây của họ . Nhưng sao hôm nay, cảnh tượng này diễn ra trước mắt Vọng Quân, nàng bỗng cảm thấy ghét Tư Thục vô cùng.
Nàng đáp cộc lốc:
- Không cần mày đón.
- Kìa ! Làm gì mà mày đổ quạu với tao thế hả ?
Đứng dậy, tiếng lại gần Chiêu Hà , Tư Thục vỗ vai, hỏi:
- Ồ ! Cái anh chàng đẹp trai kia là ai thế hả ?
Liếc sang nhìn Du Nam, Chiêu Hà im lặng không trả lời . Hiểu ý bạn, Tư Thục nói với Du Nam:
- Anh về đi . Ngày mai, em sẽ sang anh sớm.
Du Nam lững thững bước đi mà không quên nhìn Chiêu Hà bằng đôi mắt không chút thiện cảm . Đôi mắt như muốn nói với Chiêu Hà rằng :“Cô coi chừng tôi đấy“.
Khi Du Nam đã khuất hẳn . Tư Thục mới lặp lại câu hỏi:
- Ê ! Là ai vậy hả ?
- Là gã lái xe ôm.
Tư Thục xuýt xoa:
- Trời ơi ! Mày cũng biết lựa xe ôm đi quá vậy ?
Nàng buồn bã:
- Thôi, tao đi ngủ đây . Tao mệt quá.
- Tư Thục cũng hơi ngạc nhiên với thái độ của Chiêu Hà . Nhưng cô cũng chẳng kịp hỏi, vì Chiêu Hà đã bước vội vào trong .