Không từ ngữ nào có thể tả hết sự sợ hãi của Thẩm Lực khi nhìn thấy tấm thiệp cưới.
Trong giây lát trời đất quay cuồng, tối sầm. Phút chốc tấm màn ký ức xuất hiện một lỗ hổng lớn. Trong lỗ hổng đó là cơn lốc xoáy mạnh khiến Thẩm Lực choáng váng.
Thiệp hồng viền vàng được gửi từ bạn thân nhất của Thẩm Lực đang ở Thanh Thành. Khi chiếc phong bì đựng thiệp mời chưa được bóc ra, Thẩm Lực chỉ thấy ngạc nhiên và vui mừng khác thường. Bởi họ đã từng đánh cuộc với nhau chắc chắn đối phương sẽ lấy vợ trước mình, nhưng Thẩm Lực vẫn cảm thấy đám cưới của bạn có gì đó vội vàng, hấp tấp. Mặc dù một tháng trước anh đã nghe Diêu Thiên Bình tiết lộ đã có người trong mộng, nhưng thực sự không thể tưởng tượng nổi đám cưới lại diễn ra nhanh chóng đến vậy. Diêu Thiên Bình - cái tên thật giống với người, anh có tính cách trầm tĩnh, không bao giờ vội vàng, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ có những hành động bột phát khiến người ta kinh ngạc. Nhưng nói chung, con người không tránh khỏi có những lúc bồng bột.
Nghĩ thế nhưng Thẩm Lực cũng nhanh chóng mở phong bì lấy tấm thiệp cưới ra. Tấm thiệp được làm rất tinh tế, trên bề mặt là một đôi giày uyên ương, một chiếc kiểu nam và một chiếc kiểu nữ, chiếc dây giày màu đỏ nổi bật trên nền trắng được thắt thành hình chữ hỉ. Hai chiếc giày được đặt bên nhau biến thành chữ song hỉ, đúng là thiết kế độc đáo không giống ai. Bên cạnh đó in hai hàng chữ: Sống cùng với nhau là duyên phận; cùng sống với nhau là hạnh phúc.
Không ngờ tay này cũng lãng mạn ra phết. Thẩm Lực vừa cười vừa mở thiệp ra. Phía trong thiệp được thiết kế đẹp mắt, ngoài giấy mời và chữ ký của cô dâu chú rể còn có một bức ảnh cưới của hai người. Ánh mắt Thẩm Lực không tập trung lâu trên mặt chú rể, anh háo hức nhìn sang cô dâu.
Cô dâu có thể nói là mê hồn. Vẻ đẹp đó không chỉ toát ra từ khuôn mặt hoàn mĩ với ngũ quan cân đối, lộ vẻ phong tình tuyệt sắc. Tuy chỉ là một bức ảnh nhưng cũng có thể làm rung động trái tim của bất kỳ một người đàn ông nào.
Thẩm Lực cũng bị tác động bởi sức mạnh kỳ lạ này. Thời khắc đó, anh có cảm giác xuất hiện sức mạnh từ đỉnh đầu, giống như tia chớp lan xuống toàn thân khiến máu anh đông cứng, lỗ chân lông co lại. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cô dâu, mặt anh tái nhợt, bất giác thấy khó thở.
Phản ứng lúc đó của Thẩm Lực đã vượt qua ngưỡng phản ứng của người đàn ông bình thường khi nhìn thấy bức ảnh. Điều khiến anh có cảm giác kinh ngạc đến vậy chắc chắn không phải là do vẻ đẹp mê hồn của cô dâu.
Đúng vậy, khi Thẩm Lực nhìn thấy cô dâu thì không đầy một phần ba giây anh đã nhận ra: Cô dâu của Diêu Thiên Bình chính là cô gái đã đem đến cú đòn trí mạng đối với anh: Tần Nhược Yên.
Phải năm phút sau Thẩm Lực mới bình tĩnh trở lại. Anh châm một điếu thuốc rồi kéo ghế ngồi gần cửa sổ. Thẩm Lực đang ở tầng 11 trong một chung cư, rèm cửa trong phòng khách của anh mở suốt ngày. Lúc này trời đã về chiều, ráng chiều đỏ rực khiến bầu trời ngả sang màu đỏ tía, những đám mây đỏ rực khiến đầu óc anh quay cuồng. Những ngôi nhà cao tầng ở thành phố này dường như trở nên mờ ảo dưới những đám mây kia. Những đám mây bao phủ trong thành phố cũng giống như dĩ vãng bất giác lại hiện về trong anh. Qúa khứ mười năm trước lại tái hiện trước mắt anh. Lúc đó, Thẩm Lực vẫn còn là cậu học sinh mười tám tuổi. Từ bé anh đã rất thích thể thao. Dáng người anh cao ráo, thể lực cũng tốt, anh giữ vị trí tiên phong trong các trận đánh bóng chuyền. Lúc tốt nghiệp cấp ba, anh được đặc cách tuyển thẳng vào khoa Giáo dục Thể chất Học viện Sư phạm tỉnh - Học viện Sư phạm ở Thanh Thành.
Cứ tờ mờ sáng Thẩm Lực lại cùng các bạn học tập thể dục. Đó cũng là một học viện quy mô lớn, nhưng dần dần dường như nó không hấp dẫn, không bó buộc được cậu sinh viên hiếu động như Thẩm Lực. Nhận được sự đồng ý của giáo viên hướng dẫn mỗi sáng anh được chạy trên đường phố Thanh Thành để hoàn thành bài luyện tập bắt buộc.
Học viện Sư phạm nằm trên con đường nhỏ khá yên bình của Thanh Thành, bên cạnh là Học viện Y học và các Sở Y tế trực thuộc. Do vậy khu vực này đã hình thành vùng văn hoá đặc trưng. Cách học viện khoảng một cây số có một Viện Nghiên cứu Thông tin và khu dân cư, trong khu dân cư đó đều là cán bộ Viện Nghiên cứu và người nhà của họ.
Khu dân cư rất gần đường, phía trước khu dân cư là một luống hoa, trước luống hoa là hàng cây hợp hoan. Cứ đến mùa hè, cây hợp hoan lại nở đầy những bông hoa li ti màu hồng phấn, những bông hoa bé xíu nhưng lại phảng phất mùi hương quyến rũ. Thẩm Lực rất thích mùa hè bởi vào buổi sáng sớm chạy ngang qua hàng cây hợp hoan, hít một hơi đầy hương hoa khiến anh cảm thấy tràn trề sinh lực.
Và chính cái buổi sáng chạy như bay giữa hàng cây hợp hoan đã thay đổi Thẩm Lực, thậm chí đã thay đổi nửa đời còn lại của anh, đã khiến anh không thể nào trở về giống như ngày xưa được nữa, những giấc mộng đẹp và cả ác mộng vĩnh viễn không tan biến theo thời gian.
Sáng hôm đó, khi ánh nắng vừa mới le lói trên bầu trời thì Thẩm Lực đã xuất hiện trên con phố quen thuộc với chiếc áo ba lỗ màu trắng, chiếc quần soóc màu đỏ và đôi giày thể thao trắng. Vẫn chưa chạy tới hàng cây hợp hoan thì anh đã sững người trước cảnh tượng mình nhìn thấy. Một cô gái đang chạy trước anh, cô mặc một chiếc áo dây màu hồng phấn, chiếc minijup màu trắng và đôi giày thể thao cũng màu trắng, tóc cô được buộc gọn gàng bằng dây buộc tóc màu hồng phấn và thả sau lưng giống như thác đổ.
Bỗng chốc Thẩm Lực cảm thấy tim đập rộn ràng. Anh chạy chậm dần, bản tính vốn rất vui vẻ, thoải mái bỗng chốc trở nên cẩn thận từng li từng tí, anh sợ mình có thể làm kinh động tới cảnh sắc tuyệt vời này.
Gần rồi, gần hơn nữa rồi, đúng lúc Thẩm Lực cảm thấy khó thở thì cô gái kia đang quay người lại.
Lúc đó, tự dưng những cây hợp hoan khẽ lay động trong gió, những cánh hoa bé tí xíu rơi lả tả xuống đường, rơi trên mái tóc và bờ vai cô gái. Da cô gái mỏng manh, cảm giác trong suốt, khuôn mặt thanh tú, cánh mũi nhỏ xinh, cặp môi hồng hơi dày, đôi mắt đen láy cứ như đang gợn sóng, những con sóng cứ liên hồi dập dềnh trước cặp mắt đang mở to của Thẩm Lực.
Cô gái bỗng nhoẻn cười. Cô thể cô ấy không cười, cũng có thể không phải đang cười với Thẩm Lực thế nhưng trong ký ức không thể phai nhoà của anh lúc đấy cô gái đã cười, lại còn cười rất đẹp, rất rạng rỡ là đằng khác. Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi bay mái hỉ nhi trước trán cô gái. Tất cả chỉ vẻn vẹn sảy ra trong một giây ngắn ngủi nhưng đã kịp ăn sâu vào tâm trí của Thẩm Lực.
Từ giây phút đó, lần đầu tiên Thẩm Lực đã được nếm mùi thương thầm nhớ trộm. Sau đó cứ mỗi buổi sáng anh chàng lại cố tới sớm hơn, càng tích cực hơn để " luyện tập buổi sáng" dưới hàng cây hợp hoan. Anh thường tỉnh giấc lúc nửa đêm rồi cứ thao thức chờ tới sáng, anh mong đợi lúc trường học mở cửa để nhảy ra khỏi giường. Mặc quần áo, đánh răng, xúc miệng xong liền vội vã bước ra khỏi cửa, nhưng cũng không quên ngắm mình trong gương.
Từ trước tới giờ, Thẩm Lực luôn hài lòng về dáng vẻ của mình. Nam giới không cần thiết phải quá thanh tú, mỏng manh nếu không sẽ mất hẳn cái tính đàn ông sẵn có. Thẩm Lực cũng là người như vậy, cơ thể cũng như ngũ quan rất cân đối, anh có vẻ hấp dẫn của đàn ông do vậy anh chưa từng bị ai chế giễu là công tử bột.
Không từ ngữ nào có thể tả hết sự sợ hãi của Thẩm Lực khi nhìn thấy tấm thiệp cưới.
Trong giây lát trời đất quay cuồng, tối sầm. Phút chốc tấm màn ký ức xuất hiện một lỗ hổng lớn. Trong lỗ hổng đó là cơn lốc xoáy mạnh khiến Thẩm Lực choáng váng.
Thiệp hồng viền vàng được gửi từ bạn thân nhất của Thẩm Lực đang ở Thanh Thành. Khi chiếc phong bì đựng thiệp mời chưa được bóc ra, Thẩm Lực chỉ thấy ngạc nhiên và vui mừng khác thường. Bởi họ đã từng đánh cuộc với nhau chắc chắn đối phương sẽ lấy vợ trước mình, nhưng Thẩm Lực vẫn cảm thấy đám cưới của bạn có gì đó vội vàng, hấp tấp. Mặc dù một tháng trước anh đã nghe Diêu Thiên Bình tiết lộ đã có người trong mộng, nhưng thực sự không thể tưởng tượng nổi đám cưới lại diễn ra nhanh chóng đến vậy. Diêu Thiên Bình - cái tên thật giống với người, anh có tính cách trầm tĩnh, không bao giờ vội vàng, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ có những hành động bột phát khiến người ta kinh ngạc. Nhưng nói chung, con người không tránh khỏi có những lúc bồng bột.
Nghĩ thế nhưng Thẩm Lực cũng nhanh chóng mở phong bì lấy tấm thiệp cưới ra. Tấm thiệp được làm rất tinh tế, trên bề mặt là một đôi giày uyên ương, một chiếc kiểu nam và một chiếc kiểu nữ, chiếc dây giày màu đỏ nổi bật trên nền trắng được thắt thành hình chữ hỉ. Hai chiếc giày được đặt bên nhau biến thành chữ song hỉ, đúng là thiết kế độc đáo không giống ai. Bên cạnh đó in hai hàng chữ: Sống cùng với nhau là duyên phận; cùng sống với nhau là hạnh phúc.
Không ngờ tay này cũng lãng mạn ra phết. Thẩm Lực vừa cười vừa mở thiệp ra. Phía trong thiệp được thiết kế đẹp mắt, ngoài giấy mời và chữ ký của cô dâu chú rể còn có một bức ảnh cưới của hai người. Ánh mắt Thẩm Lực không tập trung lâu trên mặt chú rể, anh háo hức nhìn sang cô dâu.
Cô dâu có thể nói là mê hồn. Vẻ đẹp đó không chỉ toát ra từ khuôn mặt hoàn mĩ với ngũ quan cân đối, lộ vẻ phong tình tuyệt sắc. Tuy chỉ là một bức ảnh nhưng cũng có thể làm rung động trái tim của bất kỳ một người đàn ông nào.
Thẩm Lực cũng bị tác động bởi sức mạnh kỳ lạ này. Thời khắc đó, anh có cảm giác xuất hiện sức mạnh từ đỉnh đầu, giống như tia chớp lan xuống toàn thân khiến máu anh đông cứng, lỗ chân lông co lại. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cô dâu, mặt anh tái nhợt, bất giác thấy khó thở.
Phản ứng lúc đó của Thẩm Lực đã vượt qua ngưỡng phản ứng của người đàn ông bình thường khi nhìn thấy bức ảnh. Điều khiến anh có cảm giác kinh ngạc đến vậy chắc chắn không phải là do vẻ đẹp mê hồn của cô dâu.
Đúng vậy, khi Thẩm Lực nhìn thấy cô dâu thì không đầy một phần ba giây anh đã nhận ra: Cô dâu của Diêu Thiên Bình chính là cô gái đã đem đến cú đòn trí mạng đối với anh: Tần Nhược Yên.
Phải năm phút sau Thẩm Lực mới bình tĩnh trở lại. Anh châm một điếu thuốc rồi kéo ghế ngồi gần cửa sổ. Thẩm Lực đang ở tầng trong một chung cư, rèm cửa trong phòng khách của anh mở suốt ngày. Lúc này trời đã về chiều, ráng chiều đỏ rực khiến bầu trời ngả sang màu đỏ tía, những đám mây đỏ rực khiến đầu óc anh quay cuồng. Những ngôi nhà cao tầng ở thành phố này dường như trở nên mờ ảo dưới những đám mây kia. Những đám mây bao phủ trong thành phố cũng giống như dĩ vãng bất giác lại hiện về trong anh. Qúa khứ mười năm trước lại tái hiện trước mắt anh. Lúc đó, Thẩm Lực vẫn còn là cậu học sinh mười tám tuổi. Từ bé anh đã rất thích thể thao. Dáng người anh cao ráo, thể lực cũng tốt, anh giữ vị trí tiên phong trong các trận đánh bóng chuyền. Lúc tốt nghiệp cấp ba, anh được đặc cách tuyển thẳng vào khoa Giáo dục Thể chất Học viện Sư phạm tỉnh - Học viện Sư phạm ở Thanh Thành.
Cứ tờ mờ sáng Thẩm Lực lại cùng các bạn học tập thể dục. Đó cũng là một học viện quy mô lớn, nhưng dần dần dường như nó không hấp dẫn, không bó buộc được cậu sinh viên hiếu động như Thẩm Lực. Nhận được sự đồng ý của giáo viên hướng dẫn mỗi sáng anh được chạy trên đường phố Thanh Thành để hoàn thành bài luyện tập bắt buộc.
Học viện Sư phạm nằm trên con đường nhỏ khá yên bình của Thanh Thành, bên cạnh là Học viện Y học và các Sở Y tế trực thuộc. Do vậy khu vực này đã hình thành vùng văn hoá đặc trưng. Cách học viện khoảng một cây số có một Viện Nghiên cứu Thông tin và khu dân cư, trong khu dân cư đó đều là cán bộ Viện Nghiên cứu và người nhà của họ.
Khu dân cư rất gần đường, phía trước khu dân cư là một luống hoa, trước luống hoa là hàng cây hợp hoan. Cứ đến mùa hè, cây hợp hoan lại nở đầy những bông hoa li ti màu hồng phấn, những bông hoa bé xíu nhưng lại phảng phất mùi hương quyến rũ. Thẩm Lực rất thích mùa hè bởi vào buổi sáng sớm chạy ngang qua hàng cây hợp hoan, hít một hơi đầy hương hoa khiến anh cảm thấy tràn trề sinh lực.
Và chính cái buổi sáng chạy như bay giữa hàng cây hợp hoan đã thay đổi Thẩm Lực, thậm chí đã thay đổi nửa đời còn lại của anh, đã khiến anh không thể nào trở về giống như ngày xưa được nữa, những giấc mộng đẹp và cả ác mộng vĩnh viễn không tan biến theo thời gian.
Sáng hôm đó, khi ánh nắng vừa mới le lói trên bầu trời thì Thẩm Lực đã xuất hiện trên con phố quen thuộc với chiếc áo ba lỗ màu trắng, chiếc quần soóc màu đỏ và đôi giày thể thao trắng. Vẫn chưa chạy tới hàng cây hợp hoan thì anh đã sững người trước cảnh tượng mình nhìn thấy. Một cô gái đang chạy trước anh, cô mặc một chiếc áo dây màu hồng phấn, chiếc minijup màu trắng và đôi giày thể thao cũng màu trắng, tóc cô được buộc gọn gàng bằng dây buộc tóc màu hồng phấn và thả sau lưng giống như thác đổ.
Bỗng chốc Thẩm Lực cảm thấy tim đập rộn ràng. Anh chạy chậm dần, bản tính vốn rất vui vẻ, thoải mái bỗng chốc trở nên cẩn thận từng li từng tí, anh sợ mình có thể làm kinh động tới cảnh sắc tuyệt vời này.
Gần rồi, gần hơn nữa rồi, đúng lúc Thẩm Lực cảm thấy khó thở thì cô gái kia đang quay người lại.
Lúc đó, tự dưng những cây hợp hoan khẽ lay động trong gió, những cánh hoa bé tí xíu rơi lả tả xuống đường, rơi trên mái tóc và bờ vai cô gái. Da cô gái mỏng manh, cảm giác trong suốt, khuôn mặt thanh tú, cánh mũi nhỏ xinh, cặp môi hồng hơi dày, đôi mắt đen láy cứ như đang gợn sóng, những con sóng cứ liên hồi dập dềnh trước cặp mắt đang mở to của Thẩm Lực.
Cô gái bỗng nhoẻn cười. Cô thể cô ấy không cười, cũng có thể không phải đang cười với Thẩm Lực thế nhưng trong ký ức không thể phai nhoà của anh lúc đấy cô gái đã cười, lại còn cười rất đẹp, rất rạng rỡ là đằng khác. Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi bay mái hỉ nhi trước trán cô gái. Tất cả chỉ vẻn vẹn sảy ra trong một giây ngắn ngủi nhưng đã kịp ăn sâu vào tâm trí của Thẩm Lực.
Từ giây phút đó, lần đầu tiên Thẩm Lực đã được nếm mùi thương thầm nhớ trộm. Sau đó cứ mỗi buổi sáng anh chàng lại cố tới sớm hơn, càng tích cực hơn để " luyện tập buổi sáng" dưới hàng cây hợp hoan. Anh thường tỉnh giấc lúc nửa đêm rồi cứ thao thức chờ tới sáng, anh mong đợi lúc trường học mở cửa để nhảy ra khỏi giường. Mặc quần áo, đánh răng, xúc miệng xong liền vội vã bước ra khỏi cửa, nhưng cũng không quên ngắm mình trong gương.
Từ trước tới giờ, Thẩm Lực luôn hài lòng về dáng vẻ của mình. Nam giới không cần thiết phải quá thanh tú, mỏng manh nếu không sẽ mất hẳn cái tính đàn ông sẵn có. Thẩm Lực cũng là người như vậy, cơ thể cũng như ngũ quan rất cân đối, anh có vẻ hấp dẫn của đàn ông do vậy anh chưa từng bị ai chế giễu là công tử bột.