Nói nghiêm túc thì nửa khuôn mặt đó giống như mặt quỷ. Một nửa khuôn mặt khiến người ta không thể tin nổi, đúng là khuôn mặt của quỷ sứ. May mà các y tá trong bệnh viện lại dùng khẩu trang. Thế nhưng phần nửa trên khuôn mặt lại giống như thiên thần: cái trán rộng thanh cao, đôi lông mày như vẽ, đôi mắt trong veo, thánh thiện... anh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nhưng anh lại không thể điều khiển bản thân không tiếp tục nghĩ. Nửa khuôn mặt dưới của cô ta, nếu có thể nói là khuôn mặt, trên đó không có mũi, chỉ có một đống thịt bầy nhầy với hai cái lỗ mũi không đều nhau. Còn cái miệng của cô ta thì không có môi trên, chỉ có môi dưới mà thôi, thế nhưng môi dưới lại rất dày. Do vậy khi nhìn vào cứ tưởng là một cục thịt được đắp vào đó vậy.
Phần dưới khuôn mặt như vậy quá đủ để khiến người ta sợ hãi, nhưng điều đáng sợ hơn là lớp da phần dưới khuôn mặt cô ta đen đúa, thô ráp khác hẳn với lớp da nhẵn nhụi, trơn bóng phía trên, trông giống hệt như lớp vỏ cây bị đốt cháy đen vậy.
Bệnh nhân kia lại rùng mình lần nữa, anh đau khổ rên rỉ. Đúng lúc này anh đã đuổi kịp cô y tá ở phía trước. Cô y tá cùng lúc có cả khuôn mặt của quỷ và thiên thần trên khuôn mặt của mình.
Cô y tá cũng nhận ra có người đuổi phía sau mình, bước chân cô loạng choạng do vừa sợ vừa hoang mang. Khi bệnh nhân kia đuổi kịp cô, tự dưng cô quỳ sụp xuống trước mặt anh. Cô vẫn đang dùng khăn để che mặt, đầu cô cúi thấp xuống giống như cô đang khấu đầu trước anh ta vậy.
Bệnh nhân kia vội vã dừng bước, anh nhận thấy cô y tá đang quỳ trước mặt mình, bất giác anh không biết phải làm gì nữa. Anh định giơ tay ra đỡ cô, nhưng cánh tay chỉ giơ ra giữa chừng thì dừng lại. Lúc này cô y tá đã khóc thút thít:
- Anh à, em cầu xin anh đấy, hãy tha cho em đi! Em biết anh là người tốt, chắc anh cũng không nỡ làm khó với người con gái mệnh khổ như em phải không?
Bệnh nhân kia nghe tới đây, tự dưng động lòng trắc ẩn, anh chẳng biết phải nói gì nữa. Cô y tá lại nói tiếp:
- Trước đây chưa từng có ai nhìn thấy mặt của em, bây giờ mọi thứ đã bị phơi bày rồi, em chỉ còn biết rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn này thôi. Em cầu xin anh đấy, hãy tha cho em đi! Em chỉ là vô ý hại người ta thôi mà, từ giờ em sẽ chọn cách mất tích trong nhân gian.
Bệnh nhân kia định nói gì nhưng cuối cùng anh cảm thấy họng mình nghẹn lại, anh mở miệng mãi nhưng chỉ nói được hai từ:
- Được thôi.
Trong tay anh vẫn đang nắm chiếc khẩu trang của cô. Cô y tá chỉ nói mỗi từ cám ơn rồi giơ tay ra xin:
- Anh có thể trả cho em chiếc khẩu trang được không?
Bệnh nhân kia máy móc lấy chiếc khẩu trang đưa cho cô. Lúc này anh mới để ý thấy chiếc khẩu trang được thiết kế rất đặc biệt. Mặt trong của chiếc khẩu trang dùng chất liệu lưới kim loại tạo thành hình khuôn mặt dưới của con người. Do vậy khi cô đeo khẩu trang này người đối diện sẽ cảm thấy khuôn mặt cô rất bình thường, thậm chí còn là người đẹp nữa là đằng khác.
Cô y tá nhận lại chiếc khẩu trang rồi quay người đeo lên mặt, sau đó cô đưa mắt nhìn anh chàng bệnh nhân với ánh mắt vô cùng cảm kích. Cô nói cảm ơn anh. Lúc cô bỏ đi, anh chàng bệnh nhân kia chỉ kịp nói một câu:
- Đợi đã.
Cô y tá run bắn người, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Anh ta ngập ngừng hỏi nhỏ:
- Cô có thể nói cho tôi nghe tại sao mặt cô lại bị như thế không?
Cô y tá nhìn chòng chọc trong giây lát rồi thở dài một tiếng, nhưng cô chẳng nói gì mà vội vàng bỏ đi theo hướng cổng sau của bệnh viện. Anh chàng bệnh nhân vẫn đứng tại chỗ, anh đứng đó tới khi bóng cô khuất hẳn trong màn đêm, sau đó lại nặng nề lê bước về phòng điều trị. Cổng sau của bệnh viện ở chỗ hẻo lánh nên rất ít người qua lại, do vậy cảnh tượng lúc nãy không bị ai nhìn thấy.
Anh chàng bệnh nhân trở lại phòng điều trị thì đã không thấy cậu bé cùng phòng đâu. Anh rầu rĩ trong lòng, có lẽ thằng bé đã chết rồi. Một bác sĩ và một y tá đang đứng ở đó chờ anh. Cô y tá lúc này chính là cô gái đã chứng kiến cảnh tượng diễn ra trong phòng điều trị trước đó. Lúc này mặt cô ta vẫn tái xám, trông vẻ mặt vẫn chưa định thần. Bà bác sĩ vừa nhìn thấy anh liền hỏi anh về chuyện này bởi anh và cô y tá kia là hai người tận mắt nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng cô y tá có lẽ do quá sợ nên vẫn chưa tường thuật được chuyện này.
Anh chàng bệnh nhân lưỡng lự hồi lâu sau đó thuật lại câu chuyện từ đầu tới đuôi cho họ nghe. Cô y tá nghe tới đoạn anh thuật lại khuôn mặt kia liền hét lên một tiếng kinh hãi rồi oà lên khóc.
Bà bác sĩ sợ hãi thất sắc. Nghĩ một hồi bà liền đưa cô y tá và anh chàng bệnh nhân tới phòng trực của Viện trưởng. Viện trưởng nói chuyện rất lâu với họ, cuối cùng đã giải quyết sự việc một cách thoả đáng. Kết thúc của sự việc là những ai biết chuyện thì phải giữ kín. Tới tận khi Viện trưởng nói chuyện với người nhà cậu bé kia thì họ cũng không được biết.
Thế nhưng câu chuyện li kỳ như vậy không thể che giấu được mãi. Sớm muộn câu chuyện cũng bị truyền ra ngoài, và càng bị đồn thổi thì càng li kỳ. Sau khi kể xong câu chuyện, Tạ Viễn Kiều đảm bảo với hai người bạn của mình rằng câu chuyện anh vừa kể đúng với nguyên gốc chỉ có điều thời gian và địa điểm không rõ ràng mà thôi.
Nghe xong chuyện của bạn, Diêu Thiên Bình và Thẩm Lực vẫn chưa hết lỗi kinh hoàng. Thẩm Lực nặng người hồi lâu, anh uống một hơi cạn cốc bia đen. Người phục vụ lại rót đầy một cốc khác cho anh, anh nhanh chóng lốc hết nửa cốc. Tạ Viễn Kiều lạnh lùng hỏi:
- Thẩm Lực, cậu bị sao thế?
Thẩm Lực đặt cốc xuống, anh có cảm giác đầu anh đang rối tung lên khiến anh - người tửu lượng tương đối khá - lúc này lao đao khó hiểu.
Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Diêu Thiên Bình và Tạ Viễn Kiều đều muốn tới bệnh viện thăm cháu của Thẩm Lực. Thẩm Lực nhớ tới đứa cháu gái đáng yêu của mình liền thấy trong lòng ấm lại. Thế là cả ba người quyết định bắt taxi tới bệnh viện.
Vừa vào phòng điều trị, họ đã nhìn thấy gia đình ba người đang tràn trề hạnh phúc. Thẩm Thiếp đang nằm trên giường, Phương Trình ngồi ở mé giường, nằm giữa họ là cô con gái đáng yêu. Đứa bé đang nhìn bố bằng cặp mắt tròn đen lay láy. Phương Trình chỉ vào mình và Thẩm Thiếp rồi giới thiệu với con:
- Con gái yêu của bố, kia là mẹ của con, bố là bố đẻ của con.
Ba người bạn nhìn thấy cảnh tượng này bất giác cười vui. Phương Trình nhận thấy có người tới thăm liền vội vàng đặt con gái vào xe nôi rồi chào bọn họ.
Mấy người cứ xoay quanh chiếc xe nôi rồi không ngớt lời khen cháu bé thật đáng yêu. Thẩm Lực tới bên giường Thẩm Thiếp, anh cúi đầu xuống khẽ hỏi em gái:
- Tiểu Thiếp à, em thấy thế nào rồi?
Tiểu Thiếp mỉm cười đáp lại:
- Em vẫn khoẻ. Có điều...
Thẩm Lực nhận thấy chút phiền muộn thoáng qua khuôn mặt đang rạng ngời vẻ hạnh phúc của Thẩm Thiếp. Bất giác anh thấy lòng nặng nề.
- Sao thế em?
Anh run rẩy hỏi.
Thẩm Thiếp khẽ đáp lại:
- Anh à, lúc nãy mấy đồng nghiệp của em tới thăm cháu, họ nói với em Triệu Oanh, chính là người nhận được đứa trẻ sơ sinh chết, bị điên rồi. Họ đã đưa cô ấy vào Bệnh viện Tâm thần.
Màn đêm buông xuống. Ánh sao bị đám mây mỏng che khuất khiến màn đêm càng mờ ảo, bầu trời càng thấy xa thêm. Ngồi bên cửa sổ trong căn hộ chung cư ở tầng 11 đưa mắt nhìn ánh đèn phía xa, tự dưng Thẩm Lực cảm thấy buồn buồn.
Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình trầm tư hồi lâu, cà phê trong cốc đã nguội, ánh đèn pha lê hắt ra ánh sáng lành lạnh, u ám. Hai người đầy nỗi niềm tâm sự, nhưng lại không giống nhau. Biển người mênh mông biết ai có thể giải toả nỗi phiền muộn của họ đây?
Một lúc lâu sau, Thẩm Lực nhìn Diêu Thiên Bình, anh nhận thấy ánh mắt bạn lộ rõ vẻ tuyệt vọng và chán chường. Anh khẽ hỏi:
- Thiên Bình à, nếu cậu cứ tiếp tục như thế này sẽ càng bị động hơn đó. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới việc về quê của Lê Hồng ở Dương Thành để tìm cô ấy ư?
Diêu Thiên Bình giật bắn cả người, anh nói như kẻ mắc bệnh thần kinh:
- Không!Không! Lê Hồng chết thật rồi, cô ấy đã biến mất trong cái thế giới này rồi. Chính mắt mình đã thấy cô ấy nhảy xuống sông Thanh Hà rồi.
Thẩm Lực dựng ngược lông mày lên ngạc nhiên, vừa lắc đầu không tin vừa hỏi lại:
- Cậu nói cô ấy đã chết rồi, vậy cậu đã nhìn thấy xác của cô ấy chưa?
Diêu Thiên Bình đờ đẫn hồi lâu không nói gì, rồi bỗng nhiên như tỉnh lại, anh đứng phắt dậy.
- Nếu cô ấy chưa chết, tại sao cô ấy lại rời bỏ cô chứ? Bọn mình chỉ mới làm vợ chồng có một ngày thôi mà. Cô ấy nói mãi mãi không rời xa mình kia mà, tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ?
Nói nghiêm túc thì nửa khuôn mặt đó giống như mặt quỷ. Một nửa khuôn mặt khiến người ta không thể tin nổi, đúng là khuôn mặt của quỷ sứ. May mà các y tá trong bệnh viện lại dùng khẩu trang. Thế nhưng phần nửa trên khuôn mặt lại giống như thiên thần: cái trán rộng thanh cao, đôi lông mày như vẽ, đôi mắt trong veo, thánh thiện... anh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nhưng anh lại không thể điều khiển bản thân không tiếp tục nghĩ. Nửa khuôn mặt dưới của cô ta, nếu có thể nói là khuôn mặt, trên đó không có mũi, chỉ có một đống thịt bầy nhầy với hai cái lỗ mũi không đều nhau. Còn cái miệng của cô ta thì không có môi trên, chỉ có môi dưới mà thôi, thế nhưng môi dưới lại rất dày. Do vậy khi nhìn vào cứ tưởng là một cục thịt được đắp vào đó vậy.
Phần dưới khuôn mặt như vậy quá đủ để khiến người ta sợ hãi, nhưng điều đáng sợ hơn là lớp da phần dưới khuôn mặt cô ta đen đúa, thô ráp khác hẳn với lớp da nhẵn nhụi, trơn bóng phía trên, trông giống hệt như lớp vỏ cây bị đốt cháy đen vậy.
Bệnh nhân kia lại rùng mình lần nữa, anh đau khổ rên rỉ. Đúng lúc này anh đã đuổi kịp cô y tá ở phía trước. Cô y tá cùng lúc có cả khuôn mặt của quỷ và thiên thần trên khuôn mặt của mình.
Cô y tá cũng nhận ra có người đuổi phía sau mình, bước chân cô loạng choạng do vừa sợ vừa hoang mang. Khi bệnh nhân kia đuổi kịp cô, tự dưng cô quỳ sụp xuống trước mặt anh. Cô vẫn đang dùng khăn để che mặt, đầu cô cúi thấp xuống giống như cô đang khấu đầu trước anh ta vậy.
Bệnh nhân kia vội vã dừng bước, anh nhận thấy cô y tá đang quỳ trước mặt mình, bất giác anh không biết phải làm gì nữa. Anh định giơ tay ra đỡ cô, nhưng cánh tay chỉ giơ ra giữa chừng thì dừng lại. Lúc này cô y tá đã khóc thút thít:
- Anh à, em cầu xin anh đấy, hãy tha cho em đi! Em biết anh là người tốt, chắc anh cũng không nỡ làm khó với người con gái mệnh khổ như em phải không?
Bệnh nhân kia nghe tới đây, tự dưng động lòng trắc ẩn, anh chẳng biết phải nói gì nữa. Cô y tá lại nói tiếp:
- Trước đây chưa từng có ai nhìn thấy mặt của em, bây giờ mọi thứ đã bị phơi bày rồi, em chỉ còn biết rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn này thôi. Em cầu xin anh đấy, hãy tha cho em đi! Em chỉ là vô ý hại người ta thôi mà, từ giờ em sẽ chọn cách mất tích trong nhân gian.
Bệnh nhân kia định nói gì nhưng cuối cùng anh cảm thấy họng mình nghẹn lại, anh mở miệng mãi nhưng chỉ nói được hai từ:
- Được thôi.
Trong tay anh vẫn đang nắm chiếc khẩu trang của cô. Cô y tá chỉ nói mỗi từ cám ơn rồi giơ tay ra xin:
- Anh có thể trả cho em chiếc khẩu trang được không?
Bệnh nhân kia máy móc lấy chiếc khẩu trang đưa cho cô. Lúc này anh mới để ý thấy chiếc khẩu trang được thiết kế rất đặc biệt. Mặt trong của chiếc khẩu trang dùng chất liệu lưới kim loại tạo thành hình khuôn mặt dưới của con người. Do vậy khi cô đeo khẩu trang này người đối diện sẽ cảm thấy khuôn mặt cô rất bình thường, thậm chí còn là người đẹp nữa là đằng khác.
Cô y tá nhận lại chiếc khẩu trang rồi quay người đeo lên mặt, sau đó cô đưa mắt nhìn anh chàng bệnh nhân với ánh mắt vô cùng cảm kích. Cô nói cảm ơn anh. Lúc cô bỏ đi, anh chàng bệnh nhân kia chỉ kịp nói một câu:
- Đợi đã.
Cô y tá run bắn người, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Anh ta ngập ngừng hỏi nhỏ:
- Cô có thể nói cho tôi nghe tại sao mặt cô lại bị như thế không?
Cô y tá nhìn chòng chọc trong giây lát rồi thở dài một tiếng, nhưng cô chẳng nói gì mà vội vàng bỏ đi theo hướng cổng sau của bệnh viện. Anh chàng bệnh nhân vẫn đứng tại chỗ, anh đứng đó tới khi bóng cô khuất hẳn trong màn đêm, sau đó lại nặng nề lê bước về phòng điều trị. Cổng sau của bệnh viện ở chỗ hẻo lánh nên rất ít người qua lại, do vậy cảnh tượng lúc nãy không bị ai nhìn thấy.
Anh chàng bệnh nhân trở lại phòng điều trị thì đã không thấy cậu bé cùng phòng đâu. Anh rầu rĩ trong lòng, có lẽ thằng bé đã chết rồi. Một bác sĩ và một y tá đang đứng ở đó chờ anh. Cô y tá lúc này chính là cô gái đã chứng kiến cảnh tượng diễn ra trong phòng điều trị trước đó. Lúc này mặt cô ta vẫn tái xám, trông vẻ mặt vẫn chưa định thần. Bà bác sĩ vừa nhìn thấy anh liền hỏi anh về chuyện này bởi anh và cô y tá kia là hai người tận mắt nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng cô y tá có lẽ do quá sợ nên vẫn chưa tường thuật được chuyện này.
Anh chàng bệnh nhân lưỡng lự hồi lâu sau đó thuật lại câu chuyện từ đầu tới đuôi cho họ nghe. Cô y tá nghe tới đoạn anh thuật lại khuôn mặt kia liền hét lên một tiếng kinh hãi rồi oà lên khóc.
Bà bác sĩ sợ hãi thất sắc. Nghĩ một hồi bà liền đưa cô y tá và anh chàng bệnh nhân tới phòng trực của Viện trưởng. Viện trưởng nói chuyện rất lâu với họ, cuối cùng đã giải quyết sự việc một cách thoả đáng. Kết thúc của sự việc là những ai biết chuyện thì phải giữ kín. Tới tận khi Viện trưởng nói chuyện với người nhà cậu bé kia thì họ cũng không được biết.
Thế nhưng câu chuyện li kỳ như vậy không thể che giấu được mãi. Sớm muộn câu chuyện cũng bị truyền ra ngoài, và càng bị đồn thổi thì càng li kỳ. Sau khi kể xong câu chuyện, Tạ Viễn Kiều đảm bảo với hai người bạn của mình rằng câu chuyện anh vừa kể đúng với nguyên gốc chỉ có điều thời gian và địa điểm không rõ ràng mà thôi.
Nghe xong chuyện của bạn, Diêu Thiên Bình và Thẩm Lực vẫn chưa hết lỗi kinh hoàng. Thẩm Lực nặng người hồi lâu, anh uống một hơi cạn cốc bia đen. Người phục vụ lại rót đầy một cốc khác cho anh, anh nhanh chóng lốc hết nửa cốc. Tạ Viễn Kiều lạnh lùng hỏi:
- Thẩm Lực, cậu bị sao thế?
Thẩm Lực đặt cốc xuống, anh có cảm giác đầu anh đang rối tung lên khiến anh - người tửu lượng tương đối khá - lúc này lao đao khó hiểu.
Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Diêu Thiên Bình và Tạ Viễn Kiều đều muốn tới bệnh viện thăm cháu của Thẩm Lực. Thẩm Lực nhớ tới đứa cháu gái đáng yêu của mình liền thấy trong lòng ấm lại. Thế là cả ba người quyết định bắt taxi tới bệnh viện.
Vừa vào phòng điều trị, họ đã nhìn thấy gia đình ba người đang tràn trề hạnh phúc. Thẩm Thiếp đang nằm trên giường, Phương Trình ngồi ở mé giường, nằm giữa họ là cô con gái đáng yêu. Đứa bé đang nhìn bố bằng cặp mắt tròn đen lay láy. Phương Trình chỉ vào mình và Thẩm Thiếp rồi giới thiệu với con:
- Con gái yêu của bố, kia là mẹ của con, bố là bố đẻ của con.
Ba người bạn nhìn thấy cảnh tượng này bất giác cười vui. Phương Trình nhận thấy có người tới thăm liền vội vàng đặt con gái vào xe nôi rồi chào bọn họ.
Mấy người cứ xoay quanh chiếc xe nôi rồi không ngớt lời khen cháu bé thật đáng yêu. Thẩm Lực tới bên giường Thẩm Thiếp, anh cúi đầu xuống khẽ hỏi em gái:
- Tiểu Thiếp à, em thấy thế nào rồi?
Tiểu Thiếp mỉm cười đáp lại:
- Em vẫn khoẻ. Có điều...
Thẩm Lực nhận thấy chút phiền muộn thoáng qua khuôn mặt đang rạng ngời vẻ hạnh phúc của Thẩm Thiếp. Bất giác anh thấy lòng nặng nề.
- Sao thế em?
Anh run rẩy hỏi.
Thẩm Thiếp khẽ đáp lại:
- Anh à, lúc nãy mấy đồng nghiệp của em tới thăm cháu, họ nói với em Triệu Oanh, chính là người nhận được đứa trẻ sơ sinh chết, bị điên rồi. Họ đã đưa cô ấy vào Bệnh viện Tâm thần.
Màn đêm buông xuống. Ánh sao bị đám mây mỏng che khuất khiến màn đêm càng mờ ảo, bầu trời càng thấy xa thêm. Ngồi bên cửa sổ trong căn hộ chung cư ở tầng đưa mắt nhìn ánh đèn phía xa, tự dưng Thẩm Lực cảm thấy buồn buồn.
Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình trầm tư hồi lâu, cà phê trong cốc đã nguội, ánh đèn pha lê hắt ra ánh sáng lành lạnh, u ám. Hai người đầy nỗi niềm tâm sự, nhưng lại không giống nhau. Biển người mênh mông biết ai có thể giải toả nỗi phiền muộn của họ đây?
Một lúc lâu sau, Thẩm Lực nhìn Diêu Thiên Bình, anh nhận thấy ánh mắt bạn lộ rõ vẻ tuyệt vọng và chán chường. Anh khẽ hỏi:
- Thiên Bình à, nếu cậu cứ tiếp tục như thế này sẽ càng bị động hơn đó. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới việc về quê của Lê Hồng ở Dương Thành để tìm cô ấy ư?
Diêu Thiên Bình giật bắn cả người, anh nói như kẻ mắc bệnh thần kinh:
- Không!Không! Lê Hồng chết thật rồi, cô ấy đã biến mất trong cái thế giới này rồi. Chính mắt mình đã thấy cô ấy nhảy xuống sông Thanh Hà rồi.
Thẩm Lực dựng ngược lông mày lên ngạc nhiên, vừa lắc đầu không tin vừa hỏi lại:
- Cậu nói cô ấy đã chết rồi, vậy cậu đã nhìn thấy xác của cô ấy chưa?
Diêu Thiên Bình đờ đẫn hồi lâu không nói gì, rồi bỗng nhiên như tỉnh lại, anh đứng phắt dậy.
- Nếu cô ấy chưa chết, tại sao cô ấy lại rời bỏ cô chứ? Bọn mình chỉ mới làm vợ chồng có một ngày thôi mà. Cô ấy nói mãi mãi không rời xa mình kia mà, tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ?