Anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà Diêu Thiên Bình. Mặt trời vẫn chưa ló rạng nhưng ánh sáng đã chiếu khắp nơi. Nhà Diêu Thiên Bình ở khu trung tâm thành phố, khu chung cư không hoàn toàn tách biệt với bên ngoài nên mọi người đi ra, đi vào cũng không khó khăn lắm. Thẩm Lực rời khỏi khu chung cư, bước trên đường phố Thanh Thành, trước mắt anh lại hiện lên bóng dáng của Tần Nhược Yên. Bóng hình đó nhập vào với bóng Lê Hồng, đến lúc này thật khó phân biệt hai người con gái đó.
Thẩm Lực lên taxi rồi hướng về phía Viện Nghiên cứu Thông tin, anh quyết định về chốn cũ. Nếu không phải vì những sự việc kỳ lạ liên tiếp diễn ra trong vài ngày vừa rồi thì anh cũng không bao giờ trở lại nơi này. Nó đã trở thành nơi âm u nhất trong sâu thẳm lòng anh. Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, anh đã không hề lai vãng tới đây tập luyện buổi sáng nữa.
Nửa tiếng sau, xe taxi đã đến cổng lớn của Viện nghiên cứu Thông tin. Bước ra khỏi xe, anh không giám tin vào mắt mình nữa.
Sự thay đổi ở đây đã vượt quá sức tưởng tượng của anh, đường phố đã được mở rộng ra, cảnh tượng tươi đẹp rực rỡ vô cùng, các toà nhà cao tầng mọc lên san sát nhau. Hàng cây hợp hoan trước kia đã biến mất tự lúc nào không biết nữa.
Cùng với cảm giác hụt hẫng anh lại thở phào nhẹ nhõm, bởi thực sự anh rất sợ nhìn thấy hàng cây hợp hoan khi xưa. Hàng cây đẹp đẽ đó đã vô tình biến thành cơn ác mộng của anh. Chính nó đã mang tới hạnh phúc cho anh, và chính nó cũng tước đoạt đi của anh tất cả.
Viện nghiên cứu Thông tin và khu dân cư dường như vẫn như xưa, quy mô của viện đã được mở rộng, xuất hiện thêm một toà nhà mới rất đẹp.
Đứng trước cổng lớn của khu dân cư, anh bước vào hỏi thăm bảo vệ về nhà họ Tần. Tuy anh bảo vệ còn rất trẻ nhưng khi nghe tới tên cô gái bị sát hại năm xưa cũng tỏ ra đôi chút sợ hãi. Anh tỏ ra rất lạ như muốn thăm dò Thẩm Lực, rồi hỏi xem Thẩm Lực có quan hệ gì với nhà họ Tần.
Thẩm Lực trả lời anh là bạn học của Tần Nhược Yên, do đợt này đi công tác Thanh Thành nên nhân tiện ghé vào đây thăm bố mẹ Tần Nhược Yên.
Sau khi điền đầy đủ vào biểu đăng ký đến thăm, bảo vệ cho phép anh vào đồng thời cũng chỉ rõ vị trí cụ thể cho anh. Bởi Thẩm Lực nói không nhớ nhà Tần Nhược Yên cụ thể ở khu vực nào.
Đứng trước cửa nhà Tần Nhược Yên, anh mới sực nhớ mình không mua quà. Thảo nào anh chàng bảo vệ lúc nãy cứ nhìn Thẩm Lực với ánh mắt khinh khỉnh. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Anh tự an ủi mình thôi để lần sau vậy, lần sau anh nhất định sẽ mang bù.
Chuông cửa reo vài hồi thì cửa mở.
Đứng trong nhà là cô bé khoảng bảy, tám tuổi, cô bé mặc chiếc quần bò màu xanh da trời nhạt, tóc được tết thành bím. Cô bé nhìn anh với ánh mắt tò mò rồi hỏi:
- Chú à, chú tìm ai thế?
Thẩm Lực sững sờ. Cô bé đứng trước mặt anh rất xinh xắn, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt thanh tú. Quan trọng nhất là trông cô bé giống như Tần Nhược Yên khi nhỏ vậy.
Định thần lại, anh hỏi thăm:
- Cháu à, bố mẹ có nhà không? Cho chú gặp bố mẹ cháu.
- Mẹ ơi, có người muốn gặp mẹ. - Cô bé vừa quay đầu lại gọi vừa tránh người cho Thẩm Lực vào nhà.
Sau khi vào nhà, Thẩm Lực nhìn thấy một phụ nữ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi. Anh nhận ra bà đúng là mẹ của Tần Nhược Yên bởi khi Tần Nhược Yên xảy ra chuyện, anh đã nhìn thấy bà ở đó.
- Cháu là...? - Mẹ Tần Nhược Yên rất ngạc nhiên quan sát Thẩm Lực.
Ở bà toát lên vẻ đặc trưng của người trí thức khiến người ta dễ gần nhưng lại khó thân.
- Cháu chào bác ạ, cháu tên là Thẩm Lực là... bạn của Tần Nhược Yên. - Thẩm Lực hơi lắp bắp.
Ánh mắt bà loé sáng nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
- Ồ, thì ra cháu là bạn của Yên Yên, cháu ngồi xuống đi!
Sau đó bà quay lại gọi to:
- Ông à, có khách tới nhà này, bạn của Yên Yên đấy.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng trong, ông khách sáo bắt tay Thẩm Lực. Ba người cùng ngồi trên sofa, cô bé con ngoan ngoãn bưng trà tới trông cô bé nhí nhảnh, nhanh nhẹn như một cánh bướm vậy.
Thẩm Lực đĩnh đạc cất tiếng:
- Thưa hai bác, cháu vốn học thể thao trong học viện Sư phạm gần đây. Lúc đó, cháu quen biết Tần Nhược Yên khi tập thể dục buổi sáng. Tốt nghiệp xong, cháu trở lại Vân Thành. Hai ngày nay tới Thanh Thành công tác, nên ghé qua thăm hai bác.
- Hoá ra Yên Yên còn có một người bạn như cháu.
Mẹ Tần Nhược Yên vừa nói vừa đưa mắt quan sát Thẩm Lực, ánh mắt đó giống như ánh mắt của mẹ vợ đánh giá con rể tương lai vô tình khiến Thẩm Lực thấy khó xử.
- Bác à, cháu chỉ là bạn bình thường của Nhược Yên mà thôi. - Thẩm Lực cúi đầu đáp lại.
Mẹ của Tần Nhược Yên cười thông cảm, ánh mắt lại bất giác u uất trở lại:
- Sau khi Yên Yên xảy ra chuyện, hai bác đã đau buồn đúng hai năm tròn đấy, hai bác không thể chấp nhận sự thực nó đã ra đi như vậy. Hai năm sau, bác lại quyết định sinh một đứa nữa. Bác hi vọng nó vẫn là con gái, một đứa con gái xinh đẹp, đáng yêu giống như Yên Yên. Thế là hai bác đã sinh ra Hàm Hàm đấy.
Nói rồi bà đưa mắt trìu mến nhìn sang cô bé bảy, tám tuổi lúc nãy.
Lúc này Thẩm Lực mới hiểu ra, cô bé giống Tần Nhược Yên ban nãy chính là đứa bé mà sau này bố mẹ Tần Nhược Yên sinh ra.
Mẹ của Tần Nhược Yên nói tiếp:
- Nhìn thấy Hàm Hàm mỗi ngày một khôn lớn bác có cảm giác Yên Yên đã trở lại với hai bác bằng hình thức khác mà thôi.
Đột nhiên Thẩm Lực phát hiện ra một điều khiến anh vô cùng cảm động: Đây chính là tình yêu của người mẹ, tình yêu của người mẹ thật vĩ đại, thật bao la biết bao!
- Nhưng bác vẫn không thể quên nổi Yên Yên, bởi tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ. Vụ án năm xưa vẫn là một án treo. Một ngày vụ án này vẫn chưa được phá thì ngày đó bà vẫn chưa thể yên lòng được.
Mẹ của Tần Nhược Yên vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Mục đích chủ yếu của chuyến viếng thăm ngày hôm nay của Thẩm Lực là muốn hỏi xem đã tìm được hung thủ trong vụ án năm xưa chưa. Nghe thấy mẹ Tần Nhược Yên nói vậy, anh cảm thấy lòng nặng trĩu. Nhược Yên đáng thương của anh, em ở trên trời có thanh thản nhắm mắt được không?
Sau đó mẹ Tần Nhược Yên lại tiếp lời:
- Con gái đáng thương của bác, chết không toàn thây, bọn sát nhân kia khiến nó chết đau chết đớn, chỉ có khuôn mặt nó là nguyên vẹn mà thôi. Thế nhưng đáng thương nhất là, lúc người ta đưa nó về trung tâm khám nghiệm tử thi, nó...
- Cái bà này! - Bố Tần Nhược Yên ngồi cạnh nãy giờ không nói năng gì bỗng lên tiếng cắt ngang lời vợ. - Bà chuẩn bị bữa sáng xong chưa? Tôi ngửi thấy mùi khét rồi đấy!
Mẹ Tần Nhược Yên sững lại rồi gật đầu đáp:
- Đúng rồi, tôi đi xem cơm nước thế nào đây.
Nói rồi quay người đi vào bếp.
Bố Tần Nhược Yên tiếp chuyện:
- Cháu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ở đây ăn với hai bác cho vui. Sau đó cả nhà ta, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học nhé!
Thẩm Lực xấu hổ đáp lại:
- Cám ơn bác ạ, cháu đã ăn sáng rồi ạ. Cháu không làm phiền hai bác lâu hơn nữa, lần này cháu tới hơi vội nên chưa mua quà gì tới thăm, lần sau cháu sẽ nhất định mua được ạ.
Vừa nói tới đây, mẹ Tần Nhược Yên đã bưng bữa sáng ra. Thẩm Lực chào tạm biệt cả nhà Nhược Yên, rồi vội vã ra về mặc dù mẹ Tần Nhược Yên hết lời níu giữ.
Đi trên con đường đã được giải toả mở rộng, vừa đi vừa nhớ lại câu nói bị chặn lại ban nãy của mẹ Tần Nhược Yên. Sau khi cô ấy chết đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bố cô ấy lại ngăn không cho mẹ cô ấy nói nhỉ?
Anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà Diêu Thiên Bình. Mặt trời vẫn chưa ló rạng nhưng ánh sáng đã chiếu khắp nơi. Nhà Diêu Thiên Bình ở khu trung tâm thành phố, khu chung cư không hoàn toàn tách biệt với bên ngoài nên mọi người đi ra, đi vào cũng không khó khăn lắm. Thẩm Lực rời khỏi khu chung cư, bước trên đường phố Thanh Thành, trước mắt anh lại hiện lên bóng dáng của Tần Nhược Yên. Bóng hình đó nhập vào với bóng Lê Hồng, đến lúc này thật khó phân biệt hai người con gái đó.
Thẩm Lực lên taxi rồi hướng về phía Viện Nghiên cứu Thông tin, anh quyết định về chốn cũ. Nếu không phải vì những sự việc kỳ lạ liên tiếp diễn ra trong vài ngày vừa rồi thì anh cũng không bao giờ trở lại nơi này. Nó đã trở thành nơi âm u nhất trong sâu thẳm lòng anh. Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, anh đã không hề lai vãng tới đây tập luyện buổi sáng nữa.
Nửa tiếng sau, xe taxi đã đến cổng lớn của Viện nghiên cứu Thông tin. Bước ra khỏi xe, anh không giám tin vào mắt mình nữa.
Sự thay đổi ở đây đã vượt quá sức tưởng tượng của anh, đường phố đã được mở rộng ra, cảnh tượng tươi đẹp rực rỡ vô cùng, các toà nhà cao tầng mọc lên san sát nhau. Hàng cây hợp hoan trước kia đã biến mất tự lúc nào không biết nữa.
Cùng với cảm giác hụt hẫng anh lại thở phào nhẹ nhõm, bởi thực sự anh rất sợ nhìn thấy hàng cây hợp hoan khi xưa. Hàng cây đẹp đẽ đó đã vô tình biến thành cơn ác mộng của anh. Chính nó đã mang tới hạnh phúc cho anh, và chính nó cũng tước đoạt đi của anh tất cả.
Viện nghiên cứu Thông tin và khu dân cư dường như vẫn như xưa, quy mô của viện đã được mở rộng, xuất hiện thêm một toà nhà mới rất đẹp.
Đứng trước cổng lớn của khu dân cư, anh bước vào hỏi thăm bảo vệ về nhà họ Tần. Tuy anh bảo vệ còn rất trẻ nhưng khi nghe tới tên cô gái bị sát hại năm xưa cũng tỏ ra đôi chút sợ hãi. Anh tỏ ra rất lạ như muốn thăm dò Thẩm Lực, rồi hỏi xem Thẩm Lực có quan hệ gì với nhà họ Tần.
Thẩm Lực trả lời anh là bạn học của Tần Nhược Yên, do đợt này đi công tác Thanh Thành nên nhân tiện ghé vào đây thăm bố mẹ Tần Nhược Yên.
Sau khi điền đầy đủ vào biểu đăng ký đến thăm, bảo vệ cho phép anh vào đồng thời cũng chỉ rõ vị trí cụ thể cho anh. Bởi Thẩm Lực nói không nhớ nhà Tần Nhược Yên cụ thể ở khu vực nào.
Đứng trước cửa nhà Tần Nhược Yên, anh mới sực nhớ mình không mua quà. Thảo nào anh chàng bảo vệ lúc nãy cứ nhìn Thẩm Lực với ánh mắt khinh khỉnh. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Anh tự an ủi mình thôi để lần sau vậy, lần sau anh nhất định sẽ mang bù.
Chuông cửa reo vài hồi thì cửa mở.
Đứng trong nhà là cô bé khoảng bảy, tám tuổi, cô bé mặc chiếc quần bò màu xanh da trời nhạt, tóc được tết thành bím. Cô bé nhìn anh với ánh mắt tò mò rồi hỏi:
- Chú à, chú tìm ai thế?
Thẩm Lực sững sờ. Cô bé đứng trước mặt anh rất xinh xắn, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt thanh tú. Quan trọng nhất là trông cô bé giống như Tần Nhược Yên khi nhỏ vậy.
Định thần lại, anh hỏi thăm:
- Cháu à, bố mẹ có nhà không? Cho chú gặp bố mẹ cháu.
- Mẹ ơi, có người muốn gặp mẹ. - Cô bé vừa quay đầu lại gọi vừa tránh người cho Thẩm Lực vào nhà.
Sau khi vào nhà, Thẩm Lực nhìn thấy một phụ nữ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi. Anh nhận ra bà đúng là mẹ của Tần Nhược Yên bởi khi Tần Nhược Yên xảy ra chuyện, anh đã nhìn thấy bà ở đó.
- Cháu là...? - Mẹ Tần Nhược Yên rất ngạc nhiên quan sát Thẩm Lực.
Ở bà toát lên vẻ đặc trưng của người trí thức khiến người ta dễ gần nhưng lại khó thân.
- Cháu chào bác ạ, cháu tên là Thẩm Lực là... bạn của Tần Nhược Yên. - Thẩm Lực hơi lắp bắp.
Ánh mắt bà loé sáng nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
- Ồ, thì ra cháu là bạn của Yên Yên, cháu ngồi xuống đi!
Sau đó bà quay lại gọi to:
- Ông à, có khách tới nhà này, bạn của Yên Yên đấy.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng trong, ông khách sáo bắt tay Thẩm Lực. Ba người cùng ngồi trên sofa, cô bé con ngoan ngoãn bưng trà tới trông cô bé nhí nhảnh, nhanh nhẹn như một cánh bướm vậy.
Thẩm Lực đĩnh đạc cất tiếng:
- Thưa hai bác, cháu vốn học thể thao trong học viện Sư phạm gần đây. Lúc đó, cháu quen biết Tần Nhược Yên khi tập thể dục buổi sáng. Tốt nghiệp xong, cháu trở lại Vân Thành. Hai ngày nay tới Thanh Thành công tác, nên ghé qua thăm hai bác.
- Hoá ra Yên Yên còn có một người bạn như cháu.
Mẹ Tần Nhược Yên vừa nói vừa đưa mắt quan sát Thẩm Lực, ánh mắt đó giống như ánh mắt của mẹ vợ đánh giá con rể tương lai vô tình khiến Thẩm Lực thấy khó xử.
- Bác à, cháu chỉ là bạn bình thường của Nhược Yên mà thôi. - Thẩm Lực cúi đầu đáp lại.
Mẹ của Tần Nhược Yên cười thông cảm, ánh mắt lại bất giác u uất trở lại:
- Sau khi Yên Yên xảy ra chuyện, hai bác đã đau buồn đúng hai năm tròn đấy, hai bác không thể chấp nhận sự thực nó đã ra đi như vậy. Hai năm sau, bác lại quyết định sinh một đứa nữa. Bác hi vọng nó vẫn là con gái, một đứa con gái xinh đẹp, đáng yêu giống như Yên Yên. Thế là hai bác đã sinh ra Hàm Hàm đấy.
Nói rồi bà đưa mắt trìu mến nhìn sang cô bé bảy, tám tuổi lúc nãy.
Lúc này Thẩm Lực mới hiểu ra, cô bé giống Tần Nhược Yên ban nãy chính là đứa bé mà sau này bố mẹ Tần Nhược Yên sinh ra.
Mẹ của Tần Nhược Yên nói tiếp:
- Nhìn thấy Hàm Hàm mỗi ngày một khôn lớn bác có cảm giác Yên Yên đã trở lại với hai bác bằng hình thức khác mà thôi.
Đột nhiên Thẩm Lực phát hiện ra một điều khiến anh vô cùng cảm động: Đây chính là tình yêu của người mẹ, tình yêu của người mẹ thật vĩ đại, thật bao la biết bao!
- Nhưng bác vẫn không thể quên nổi Yên Yên, bởi tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ. Vụ án năm xưa vẫn là một án treo. Một ngày vụ án này vẫn chưa được phá thì ngày đó bà vẫn chưa thể yên lòng được.
Mẹ của Tần Nhược Yên vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Mục đích chủ yếu của chuyến viếng thăm ngày hôm nay của Thẩm Lực là muốn hỏi xem đã tìm được hung thủ trong vụ án năm xưa chưa. Nghe thấy mẹ Tần Nhược Yên nói vậy, anh cảm thấy lòng nặng trĩu. Nhược Yên đáng thương của anh, em ở trên trời có thanh thản nhắm mắt được không?
Sau đó mẹ Tần Nhược Yên lại tiếp lời:
- Con gái đáng thương của bác, chết không toàn thây, bọn sát nhân kia khiến nó chết đau chết đớn, chỉ có khuôn mặt nó là nguyên vẹn mà thôi. Thế nhưng đáng thương nhất là, lúc người ta đưa nó về trung tâm khám nghiệm tử thi, nó...
- Cái bà này! - Bố Tần Nhược Yên ngồi cạnh nãy giờ không nói năng gì bỗng lên tiếng cắt ngang lời vợ. - Bà chuẩn bị bữa sáng xong chưa? Tôi ngửi thấy mùi khét rồi đấy!
Mẹ Tần Nhược Yên sững lại rồi gật đầu đáp:
- Đúng rồi, tôi đi xem cơm nước thế nào đây.
Nói rồi quay người đi vào bếp.
Bố Tần Nhược Yên tiếp chuyện:
- Cháu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ở đây ăn với hai bác cho vui. Sau đó cả nhà ta, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học nhé!
Thẩm Lực xấu hổ đáp lại:
- Cám ơn bác ạ, cháu đã ăn sáng rồi ạ. Cháu không làm phiền hai bác lâu hơn nữa, lần này cháu tới hơi vội nên chưa mua quà gì tới thăm, lần sau cháu sẽ nhất định mua được ạ.
Vừa nói tới đây, mẹ Tần Nhược Yên đã bưng bữa sáng ra. Thẩm Lực chào tạm biệt cả nhà Nhược Yên, rồi vội vã ra về mặc dù mẹ Tần Nhược Yên hết lời níu giữ.
Đi trên con đường đã được giải toả mở rộng, vừa đi vừa nhớ lại câu nói bị chặn lại ban nãy của mẹ Tần Nhược Yên. Sau khi cô ấy chết đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bố cô ấy lại ngăn không cho mẹ cô ấy nói nhỉ?