Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Phòng máy vi tính thật sự bị hỏng. Kỹ thuật viên tới kiểm tra nói có thể là điện áp không ổn dẫn đến đĩa cứng hư hao.
Nguồn điện trên đảo dùng cơ bản là dựa vào máy phát điện pin mặt trời cùng sức gió, điện áp thấp không ổn định, phòng máy có bố trí máy phát điện chuyên môn khác, cơ bản có thể duy trì hoạt động bình thường của máy vi tính. Máy vi tính nơi này cực kỳ cũ kỹ, hệ thống vẫn là windows2000, chỉ bảo đảm khởi động máy tắt máy và chơi dò mìn. Nhân viên kỹ thuật nói phải báo lên trên mới được phép sửa, Dụ Phong trực tiếp bảo hắn dừng lại, đi qua đạp mạnh một cước vào thùng CPU, nói hư như thế này còn sửa gì nữa, bỏ đi.
Dụ Phong gọi người viết báo cáo liền đem thùng CPU vứt vào đống rác.
Nhâm Hoài Sinh làm bộ tiếc rẻ nhìn thùng máy lẻ loi trong góc thổn thức, “Nhìn một cái đáng thương biết bao, ai, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.”
Dụ Phong ngậm thuốc lá cười nhạo, đem thùng máy đạp trở lại, “Cậu chính là lẳng lơ.”
“Đây là tình cảm!” Nhâm Hoài Sinh phủi mông một cái đứng lên, “Cùng là người thiên nhai lưu lạc, tôi sao không thể sầu não một chút? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu a, bị vứt trên hoang đảo rồi mà còn có thể thông đồng anh chàng đẹp trai trông coi tháp.”
“Cậu chú ý tìm từ một chút a, tôi không thông đồng cậu ta.”
Nhâm Hoài Sinh khinh bỉ y, “Cậu thôi đi, Chu U Vương* người ta đốt lửa hiệu đùa giỡn chư hầu chọc mỹ nhân nở nụ cười, cậu khen ngược, hi sinh một tốp huynh đệ làm khỉ đùa giỡn còn không lưu được người ta ăn bữa cơm tối.”
“Tôi khi nào thì hi sinh huynh đệ làm khỉ đùa giỡn? Người ta khổ sở nhọc nhằn thủ vệ hải đăng không nên kính cho cậu ta cái lễ?”
“Cậu vỗ lương tâm nói, cậu thật chỉ vì kính người ta cái lễ?”
Dụ Phong phun khói thuốc không nói tiếp.
“Sách sách sách, xem đi. Tôi còn không rõ ràng đức hạnh cậu sao.”
Dụ Phong sửa lại, “Tôi chỉ là đùa cậu ta.”
Nhâm Hoài Sinh lắc đầu, “Cậu đại gia!”
Ở ngoài cửa sổ có thể nghe được âm thanh mơ hồ của sóng biển.
“Dụ thúc thúc vẫn tốt chứ?”
“Không biết.”
“Mẹ cậu không gọi điện thoại cho cậu?”
“Bà gọi điện thoại sẽ khóc, không có chuyện gì đâu, dì tôi hiện đang ở cùng bà ấy.”
“Vẫn là nuôi con trai có tiền đồ, mẹ cậu sau này liền hi vọng vào cậu.”
“Bà còn có thể nhào lộn luôn đấy, không cần hi vọng vào tôi thì bà vẫn khỏe mạnh như thường. Cậu có tin hay không, bà xin giấy phép về nhà hai ngày chỉ để ăn uống vui chơi, bằng không như thế nào có thể làm bộ trưởng phu nhân nhiều năm như vậy? Nêu không phải ở nhà chơi với chó, thì đi dạo phố đánh bài một chút, ngược lại tôi cảm thấy được, chỉ cần con chó của bà vẫn còn, có bài còn đánh, trời liền không sập xuống. Ngược lại là cha tôi thì khá đáng lo, bị bắt đi không biết bao nhiêu năm, khớp xương ông không tốt, bị đau phong thấp, ở đó hai năm không chết cũng ăn đủ dằn vặt.”
“Kia không giống nhau, người trước đây chịu đựng qua khổ cực rất nhiều, cậu chớ xem thường cha cậu. Tôi nói cho cậu nhiều nhất hai ba năm nhất định được đưa ra, thời điểm đó tìm một viện điều dưỡng khá một chút đưa tới chăm sóc. Nhà chúng tôi còn không phải là như vậy sao? Người ở bệnh viện còn có thể đưa tôi đến nơi này. Tôi quả thực là, tôi giận điên lên mới nói với cậu lúc ngày ấy lên thuyền.”
“Cậu thuần túy là đáng đời. Tôi nếu là Nhâm tướng quân thì đã làm như thế.”
“Tôi sao lại đáng đời? Tôi tuân thủ kỷ luật đoàn kết đồng sự bảo vệ lãnh đạo, ông ấy chính là Phát xít, công tác cuồng! Cấp trên phê chuẩn ông ấy làm xong phẫu thuật nghỉ ngơi nửa năm, ông ấy tỉnh được một tuần liền bắt đầu có nhân vật quan trọng đến bệnh viên thăm viếng, còn không biết tên nào vô liêm sỉ khốn kiếp đề nghị cho ông ấy như thế, bắt tôi đến cái chỗ chết tiệt này rèn luyện. Ông ấy còn thật sự cho rằng đến Hawaii nghỉ phép, ở cái địa phương còn không lớn bằng cái rắm này, một cái thẻ 3G cũng đủ tạp lão tử đến muốn nhảy biển.”
“Cho nên nói tiểu tử cậu giác ngộ không đủ.”
“A?”
“Ai dám kiến nghị với ba cậu đưa cậu đến nơi như thế này để rèn luyện? Đây không phải là muốn chết sao.”
“Vậy là cậu nói là không phải người ngoài đề nghị?”
“Sao tôi biết được, đây là chuyện nhà cậu.”
…
Sau khi làm người trông coi tháp, Vương Viễn mỗi ngày đều có cơ hội xem mặt trời mọc.
Hắn dọn dẹp căn phòng nhỏ bên cạnh hải đăng một chút rồi dọn vào ở, sáng sớm năm giờ rời giường, bảy giờ kéo cờ thì bắt đầu công tác. Trong hai giờ đó có thể ngồi ở nóc nhà ngắm mặt trời mọc, đi trên vách đá câu cá hoặc là chạy bộ sáng sớm.
Lúc ánh sáng mặt trời hiện ra nhiệt độ còn rất thấp, hắn quấn lấy một cái áo khoác dày đi ra ngồi trên nóc nhà, trong tay có một cái bánh màn thầu và một ly nước nóng. Bánh màn thầu ăn xong rồi, mặt trời vừa vặn xuất hiện trên mặt biển bằng phẳng, kim quang nhu hòa cùng ánh đèn trên hải đăng giao nhau, tàu thuyền chằng chịt xa gần chậm rãi di chuyển trên mặt biển, cột buồm màu trắng đâm thủng kim quang cắt ra sương mù mỏng manh của sáng sớm, từ xa đến gần tiếng sáo trúc theo gió biển thổi vào mặt.
Vương Viễn đứng ở nóc nhà, trong lòng rất tự hào. Đảo Vạn Đò mỗi ngày lui tới hơn 4000 đội tàu, đều dựa vào một mình hắn cùng ngọn hải đăng này chỉ huy, rất có khí phách chỉ điểm giang sơn.
Bảy giờ kéo cờ, sau đó là bảo dưỡng hải đăng theo lệ. Lau chùi hành lang, lan can cùng tấm wafer* năng lượng mặt trời, sau đó vệ sinh thiết bị tín hiệu sương mù*, lau chùi đầu pin, trắc lượng pin, cuối cùng tiến vào mái nhà kiểm tra chủ đèn. Đỉnh tháp thật ra là phòng thủy tinh, bên trong nhiệt độ luôn 50℃ trở lên —— trong phòng không thể mở cửa sổ giải nhiệt. Vương Viễn muốn kiểm tra đường dây, lau chùi chao đèn... Chỉnh chuyến việc làm xuống ít nhất 3 giờ.
Lúc đi ra áo lót của hắn đã ướt đẫm, về trong phòng lau thân thể một chút, thay quần áo khác đi ra. Một con chó* ở ngoài phòng băn khoăn. Vương Viễn ngơ ngác, cùng nó nhìn nhau vài giây. Con chó hướng hắn “Gâu” hai tiếng.
—— đói bụng? Hay tìm mẹ?
Vương Viễn về phòng tìm một thanh xúc xích đi ra, ngồi chồm hỗm để dưới đất đưa cho nó.
Con chó dùng cái mũi ngửi ngửi, ăn xong rồi, lại cọ cọ dưới chân Vương Viễn.
Vương Viễn không nhúc nhích ngồi xổm tại chỗ, chờ nó cọ xong tránh, kết quả con chó kia còn không dứt, vừa cọ vừa sủa gâu gâu. Vương Viễn ngồi xổm mệt, lại sợ nó thất vọng. Kết quả hắn cứ ngồi xổm như thế, chân ngồi chồm hổm đã tê rần, chỉ có thể ngồi bệt xuống. Con chó kia nhảy vào trong lồng ngực của hắn, ển bụng qua.
—— muốn làm gì?
Chó sủa. Đạp đạp tứ chi.
—— a, là chó đực.(=)))))
Vương Viễn cùng con chó chơi đùa một lúc, tâm tình rất vui vẻ, xách cổ con chó về nhà làm cơm cho mẹ. (TrinhTrinh: đọc đến đây hết hồn, tưởng bạn ý đem con chó về mần =)))
Lý bí thư của thôn mang theo con trai đến cửa, Vương Viễn ở trong phòng bếp xào rau, mẹ Vương tiến vào dặn hắn xào nhiều một chút vì có khách đến ăn cơm. Vương Viễn bẻ đi một vốc đậu đũa, xoay người một cái chỉ thấy một nam nhân tiến vào nhà bếp, cầm hai miếng thịt khô, treo ở trước cửa sổ quạt hút gió, “Ai ô lão đệ, xào đậu đũa à? Xắt vài miếng bỏ vào? Mới phơi nắng năm nay.”
Năng lực nhận mặt người của Vương Viễn đặc biệt chậm, hắn suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới người nọ là con trai Lý bí thư Lý Vĩnh Bân. Lý Vĩnh Bân năm nay bốn mươi tuổi, mặc một cái áo sơ mi rộng lớn cổ áo ố vàng, có chút phát tướng trung niên, “Cần giúp một tay không?”
Vương Viễn lắc đầu, đem đậu đũa đổ vào đĩa.
Lý Vĩnh Bân chặn đường hắn, từ trong túi tiền lấy ra một bao lì xì, “Lão đệ, đến, chúc mừng cậu trở thành người trông coi tháp.”
Vương Viễn ngơ ngác, “Không được”, chỉ chỉ thịt khô, “Cái đó là tốt lắm rồi.”
Lý Vĩnh Bân cường nhét vào bên trong túi quần hắn, “Cầm, cầm! Ca thật vất vả tới thăm cậu một chuyến, một chút tâm ý cho dì mua chút hoa quả ăn, cậu sau này cũng là người có thân phận, ca mừng thay cho cậu!”
Vương Viễn nhíu nhíu mày, không biết từ chối thế nào, “Cảm ơn.”
“Tạ ơn cái gì, mọi người là người một nhà.”
Hai người ra nhà bếp, thì nghe thấy tiếng cười Lý bí thư.
“Đại muội, đến đến đến, uống một chút, cái này tốt cho huyết quản.”
Mẹ Vương không thể uống rượu, nhìn con trai cầu viện. Vương Viễn lấy ly rượu trước mặt mẹ, không nói hai lời liền uống hết rượu trong ly, “Lý thúc, mẹ không thể uống, cháu thay bà uống.”
Lý bí thư rất lúng túng, “Được được được, A Viễn có thể uống là được.”
Mẹ Vương người yếu, luôn luôn ở nhà rất ít cùng người trong thôn lui tới, trong nhà rất lâu không có ai đến. Trong lòng bà cảm thấy được Lý bí thư đến hẳn là có chuyện gì khẩn cấp, cơm ăn đến một nửa liền hỏi, “Đại ca, trong nhà không có gì tốt để chiêu đãi, thông cảm a, cũng không nghĩ tới hôm nay ngài sẽ đến, có phải là có chuyện gì?”
Lý bí thư để bình rượu xuống, nháy mắt với con trai. Lý Vĩnh Bân cười đến mặt đầy nếp nhăn, “Đúng vậy cháu kéo ba tới, một mình cháu tới cảm thấy không tốt. Đội tàu lập tức phải quay về, cháu và ba tổ chức tuyển cử trưởng thôn, cho nên mấy ngày nay vẫn đến nhà cùng mọi người nói một chút, xin mọi người phối hợp tổ chức.”
Mẹ Vương yên tâm, “Cái này là phải. Hai người có cái gì phải làm, chúng ta nhất định nghe theo an bài.”
“Hiện tại ủy ban đưa ra số người tranh cử, dì có muốn đề cử hay không?”
Mẹ Vương nói, “Chúng ta không hiểu, ủy ban chọn ai thì là người đó.”
“Còn A Viễn?”
Vương Viễn vẫn luôn không lên tiếng, cúi đầu ăn cơm, nghe có người gọi hắn, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt, ném một câu, “Nghe mẹ.” Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Hắn xách con chó trở về đang ở dưới gầm bàn, Vương Viễn ngừng một chút, đưa một miếng thịt khô cho nó.
Lý bí thư đi sau đó Vương Viễn mới đem tiền lì xì lấy ra cho mẹ, “Mẹ, mẹ giữ.”
Bên trong có năm trăm đồng tiền. Vương Viễn một tháng mới kiếm được 1,500 đồng tiền, số này không nhỏ.
Mẹ Vương trong lòng không hiểu, “Cậu ta có nói với con không?”
Vương Viễn lắc đầu, không nhớ rõ, lúc đó chỉ nghĩ đậu đũa thịt khô, còn có chó.
“Nhiều tiền như thế chúng ta làm sao trả cho người ta đây?”
“Lúc sau tết, tiền lương con lãnh vẫn còn.”
Mẹ Vương cảm thấy con trai quá thật thà, nghĩ tới nghĩ lui nói, “Không được, mẹ đem tiền trả lại.”
Vương Viễn ngăn bà, “Mẹ nghỉ ngơi đi, để con đi.”
Hắn tiện tay lấy cái áo khoác mặc lên liền ra ngoài, đi tới nhà Lý bí thư phát hiện trong nhà không có ai, để tiền ở cửa sợ người ta trộm đi. Vương Viễn cất bao lì xì nhíu mày. Trong lòng hắn một khi có chuyện thì cả ngày liền không vui, nhất định phải chờ giải quyết rồi mới có thể thở ra một hơi. Bao lì xì này bỏ trong túi quần như giấu con cua đồng, giương nanh múa vuốt không yên tĩnh.
Trước cửa nhà đợi một buổi trưa cũng không thấy ai trở về, Vương Viễn chạy về nhà, giao tiền cho mẹ giữ gìn kỹ, ngày mai lại đi trả.
Trở lại phòng nhỏ ở hải đăng đã sắp chạng vạng, đúng sáu rưỡi tối mới bật đèn.
Vương Viễn ngồi trước tản đá nhỏ trước nhà dắt chó đi dạo, xa xa thấy một người mặc quân trang chạy tới.
“Xin chào, Vương Viễn tiên sinh sao?”
Vương Viễn đứng lên, gật đầu.
Tiểu chiến sĩ cười rộ lên ngốc ngốc, đem một hộp đồ vật đưa tới, “Dụ đội trưởng chúng tôi đưa cho cậu. Cám ơn cậu lần trước đưa hải sản.”
Vương Viễn ngày hôm nay lần thứ hai thu lễ, bởi vì chuyện của Lý Vĩnh Bân thần kinh hắn liền có chút mẫn cảm, không muốn đụng vào cái hộp kia.
Tiểu chiến sĩ nhìn hắn đen mặt biểu tình phòng bị, nghĩ thầm Phong Ca không có nói với mình như thế này nha, không phải tính tình người này rất tốt sao, thế nào nhìn hung ác như thế? Hắn tới chỗ này cũng không lâu, bị Vương Viễn mặt than nhìn chằm chằm có chút không chịu được nữa, “Cậu đừng hiểu lầm… Cục hàng hải đưa một chút thức ăn lại đây, Phong Ca bảo tôi mang cho cậu một hộp, kẹo trái cây, ăn thật ngon.”
Vương Viễn nhìn chằm chằm cái hộp kia như nhìn chòng chọc kẻ thù, hất đầu, “Không muốn, đem về.”
Tiểu chiến sĩ mặt suy sụp.
Vương Viễn không để ý tới hắn, xoay người lại tiếp tục dắt chó đi dạo. Tiểu chiến sĩ đuổi theo, làm bộ đáng thương, “Cậu cầm đi, chỉ là một hộp kẹo cũng không phải vật quý trọng gì, đội trưởng nói với tôi cậu nhất định phải nhận lấy, bằng không tôi không có cách nào trở lại bàn giao a. Tôi chỉ là một người giao đồ, cậu không thể nhìn tôi trở về bị đội trưởng mắng chửi chứ.”
Vương Viễn bị hắn nói tới có chút cảm thông. Tiểu chiến sĩ nói tiếp, “Cậu xem, đã trễ như vậy, tôi còn phải vội vàng trở lại trước lúc điểm danh bằng không sẽ thảm lắm. Cậu cầm đi, thật sự không phải vật quý trọng gì, nếu không tôi để nó ở chỗ này. Tôi đi về trước a.” Hắn đem hộp thả xuống, vắt chân lên cổ chạy một đường cũng không quay đầu lại.
Vương Viễn tâm tình tệ hơn, cũng mất luôn hứng dắt chó đi dạo, đá đá nhẹ vào bụng con chó, đuổi nó qua một bên. Hắn đi quanh hộp kẹo hai vòng, hết cách rồi, cầm lên mở ra, bên trong có tờ giấy nhỏ ——
“Ăn nhiều kẹo tâm tình tốt, có khó khăn gì thì tới tìm tôi. Dụ Phong ghi.”
Vương Viễn ngậm một viên kẹo màu đỏ, mùi vị dâu tây nồng đậm tràn đầy toàn bộ khoang miệng.
—— a, ngọt vô cùng. So với hộp bánh bích quy lần trước ăn ngon hơn.
Ăn xong kẹo quả là tâm tình tốt hơn nhiều, nhìn chó cũng vừa mắt. Vương Viễn cũng cho con chó một viên, kết quả con chó không có hứng thú với kẹo, liếm hai cái rồi bỏ. Vương Viễn nhìn viên kẹo cảm thấy khá đáng tiếc, hối hận, lại không thể nhặt lên ăn. Hắn gãi đầu một cái, đem chuyện tiền bạc quăng lên chín tầng mây, hài lòng ôm hộp kẹo trở về nhà chuẩn bị bật đèn làm việc.
*Chu U Vương: vị vua cuối cùng thời nhà Chu, mất nước vì mỹ nhân (ngu), chi tiết
*Tấm wafer: 1 loại vi mạch,
*Tín hiệu sương mù: một loại tín hiệu dùng cho hàng hải,
*Một loại chó của Trung Quốc,
Beta: TrinhTrinh
Phòng máy vi tính thật sự bị hỏng. Kỹ thuật viên tới kiểm tra nói có thể là điện áp không ổn dẫn đến đĩa cứng hư hao.
Nguồn điện trên đảo dùng cơ bản là dựa vào máy phát điện pin mặt trời cùng sức gió, điện áp thấp không ổn định, phòng máy có bố trí máy phát điện chuyên môn khác, cơ bản có thể duy trì hoạt động bình thường của máy vi tính. Máy vi tính nơi này cực kỳ cũ kỹ, hệ thống vẫn là windows2000, chỉ bảo đảm khởi động máy tắt máy và chơi dò mìn. Nhân viên kỹ thuật nói phải báo lên trên mới được phép sửa, Dụ Phong trực tiếp bảo hắn dừng lại, đi qua đạp mạnh một cước vào thùng CPU, nói hư như thế này còn sửa gì nữa, bỏ đi.
Dụ Phong gọi người viết báo cáo liền đem thùng CPU vứt vào đống rác.
Nhâm Hoài Sinh làm bộ tiếc rẻ nhìn thùng máy lẻ loi trong góc thổn thức, “Nhìn một cái đáng thương biết bao, ai, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.”
Dụ Phong ngậm thuốc lá cười nhạo, đem thùng máy đạp trở lại, “Cậu chính là lẳng lơ.”
“Đây là tình cảm!” Nhâm Hoài Sinh phủi mông một cái đứng lên, “Cùng là người thiên nhai lưu lạc, tôi sao không thể sầu não một chút? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu a, bị vứt trên hoang đảo rồi mà còn có thể thông đồng anh chàng đẹp trai trông coi tháp.”
“Cậu chú ý tìm từ một chút a, tôi không thông đồng cậu ta.”
Nhâm Hoài Sinh khinh bỉ y, “Cậu thôi đi, Chu U Vương* người ta đốt lửa hiệu đùa giỡn chư hầu chọc mỹ nhân nở nụ cười, cậu khen ngược, hi sinh một tốp huynh đệ làm khỉ đùa giỡn còn không lưu được người ta ăn bữa cơm tối.”
“Tôi khi nào thì hi sinh huynh đệ làm khỉ đùa giỡn? Người ta khổ sở nhọc nhằn thủ vệ hải đăng không nên kính cho cậu ta cái lễ?”
“Cậu vỗ lương tâm nói, cậu thật chỉ vì kính người ta cái lễ?”
Dụ Phong phun khói thuốc không nói tiếp.
“Sách sách sách, xem đi. Tôi còn không rõ ràng đức hạnh cậu sao.”
Dụ Phong sửa lại, “Tôi chỉ là đùa cậu ta.”
Nhâm Hoài Sinh lắc đầu, “Cậu đại gia!”
Ở ngoài cửa sổ có thể nghe được âm thanh mơ hồ của sóng biển.
“Dụ thúc thúc vẫn tốt chứ?”
“Không biết.”
“Mẹ cậu không gọi điện thoại cho cậu?”
“Bà gọi điện thoại sẽ khóc, không có chuyện gì đâu, dì tôi hiện đang ở cùng bà ấy.”
“Vẫn là nuôi con trai có tiền đồ, mẹ cậu sau này liền hi vọng vào cậu.”
“Bà còn có thể nhào lộn luôn đấy, không cần hi vọng vào tôi thì bà vẫn khỏe mạnh như thường. Cậu có tin hay không, bà xin giấy phép về nhà hai ngày chỉ để ăn uống vui chơi, bằng không như thế nào có thể làm bộ trưởng phu nhân nhiều năm như vậy? Nêu không phải ở nhà chơi với chó, thì đi dạo phố đánh bài một chút, ngược lại tôi cảm thấy được, chỉ cần con chó của bà vẫn còn, có bài còn đánh, trời liền không sập xuống. Ngược lại là cha tôi thì khá đáng lo, bị bắt đi không biết bao nhiêu năm, khớp xương ông không tốt, bị đau phong thấp, ở đó hai năm không chết cũng ăn đủ dằn vặt.”
“Kia không giống nhau, người trước đây chịu đựng qua khổ cực rất nhiều, cậu chớ xem thường cha cậu. Tôi nói cho cậu nhiều nhất hai ba năm nhất định được đưa ra, thời điểm đó tìm một viện điều dưỡng khá một chút đưa tới chăm sóc. Nhà chúng tôi còn không phải là như vậy sao? Người ở bệnh viện còn có thể đưa tôi đến nơi này. Tôi quả thực là, tôi giận điên lên mới nói với cậu lúc ngày ấy lên thuyền.”
“Cậu thuần túy là đáng đời. Tôi nếu là Nhâm tướng quân thì đã làm như thế.”
“Tôi sao lại đáng đời? Tôi tuân thủ kỷ luật đoàn kết đồng sự bảo vệ lãnh đạo, ông ấy chính là Phát xít, công tác cuồng! Cấp trên phê chuẩn ông ấy làm xong phẫu thuật nghỉ ngơi nửa năm, ông ấy tỉnh được một tuần liền bắt đầu có nhân vật quan trọng đến bệnh viên thăm viếng, còn không biết tên nào vô liêm sỉ khốn kiếp đề nghị cho ông ấy như thế, bắt tôi đến cái chỗ chết tiệt này rèn luyện. Ông ấy còn thật sự cho rằng đến Hawaii nghỉ phép, ở cái địa phương còn không lớn bằng cái rắm này, một cái thẻ 3G cũng đủ tạp lão tử đến muốn nhảy biển.”
“Cho nên nói tiểu tử cậu giác ngộ không đủ.”
“A?”
“Ai dám kiến nghị với ba cậu đưa cậu đến nơi như thế này để rèn luyện? Đây không phải là muốn chết sao.”
“Vậy là cậu nói là không phải người ngoài đề nghị?”
“Sao tôi biết được, đây là chuyện nhà cậu.”
…
Sau khi làm người trông coi tháp, Vương Viễn mỗi ngày đều có cơ hội xem mặt trời mọc.
Hắn dọn dẹp căn phòng nhỏ bên cạnh hải đăng một chút rồi dọn vào ở, sáng sớm năm giờ rời giường, bảy giờ kéo cờ thì bắt đầu công tác. Trong hai giờ đó có thể ngồi ở nóc nhà ngắm mặt trời mọc, đi trên vách đá câu cá hoặc là chạy bộ sáng sớm.
Lúc ánh sáng mặt trời hiện ra nhiệt độ còn rất thấp, hắn quấn lấy một cái áo khoác dày đi ra ngồi trên nóc nhà, trong tay có một cái bánh màn thầu và một ly nước nóng. Bánh màn thầu ăn xong rồi, mặt trời vừa vặn xuất hiện trên mặt biển bằng phẳng, kim quang nhu hòa cùng ánh đèn trên hải đăng giao nhau, tàu thuyền chằng chịt xa gần chậm rãi di chuyển trên mặt biển, cột buồm màu trắng đâm thủng kim quang cắt ra sương mù mỏng manh của sáng sớm, từ xa đến gần tiếng sáo trúc theo gió biển thổi vào mặt.
Vương Viễn đứng ở nóc nhà, trong lòng rất tự hào. Đảo Vạn Đò mỗi ngày lui tới hơn 4000 đội tàu, đều dựa vào một mình hắn cùng ngọn hải đăng này chỉ huy, rất có khí phách chỉ điểm giang sơn.
Bảy giờ kéo cờ, sau đó là bảo dưỡng hải đăng theo lệ. Lau chùi hành lang, lan can cùng tấm wafer* năng lượng mặt trời, sau đó vệ sinh thiết bị tín hiệu sương mù*, lau chùi đầu pin, trắc lượng pin, cuối cùng tiến vào mái nhà kiểm tra chủ đèn. Đỉnh tháp thật ra là phòng thủy tinh, bên trong nhiệt độ luôn 50℃ trở lên —— trong phòng không thể mở cửa sổ giải nhiệt. Vương Viễn muốn kiểm tra đường dây, lau chùi chao đèn... Chỉnh chuyến việc làm xuống ít nhất 3 giờ.
Lúc đi ra áo lót của hắn đã ướt đẫm, về trong phòng lau thân thể một chút, thay quần áo khác đi ra. Một con chó* ở ngoài phòng băn khoăn. Vương Viễn ngơ ngác, cùng nó nhìn nhau vài giây. Con chó hướng hắn “Gâu” hai tiếng.
—— đói bụng? Hay tìm mẹ?
Vương Viễn về phòng tìm một thanh xúc xích đi ra, ngồi chồm hỗm để dưới đất đưa cho nó.
Con chó dùng cái mũi ngửi ngửi, ăn xong rồi, lại cọ cọ dưới chân Vương Viễn.
Vương Viễn không nhúc nhích ngồi xổm tại chỗ, chờ nó cọ xong tránh, kết quả con chó kia còn không dứt, vừa cọ vừa sủa gâu gâu. Vương Viễn ngồi xổm mệt, lại sợ nó thất vọng. Kết quả hắn cứ ngồi xổm như thế, chân ngồi chồm hổm đã tê rần, chỉ có thể ngồi bệt xuống. Con chó kia nhảy vào trong lồng ngực của hắn, ển bụng qua.
—— muốn làm gì?
Chó sủa. Đạp đạp tứ chi.
—— a, là chó đực.(=)))))
Vương Viễn cùng con chó chơi đùa một lúc, tâm tình rất vui vẻ, xách cổ con chó về nhà làm cơm cho mẹ. (TrinhTrinh: đọc đến đây hết hồn, tưởng bạn ý đem con chó về mần =)))
Lý bí thư của thôn mang theo con trai đến cửa, Vương Viễn ở trong phòng bếp xào rau, mẹ Vương tiến vào dặn hắn xào nhiều một chút vì có khách đến ăn cơm. Vương Viễn bẻ đi một vốc đậu đũa, xoay người một cái chỉ thấy một nam nhân tiến vào nhà bếp, cầm hai miếng thịt khô, treo ở trước cửa sổ quạt hút gió, “Ai ô lão đệ, xào đậu đũa à? Xắt vài miếng bỏ vào? Mới phơi nắng năm nay.”
Năng lực nhận mặt người của Vương Viễn đặc biệt chậm, hắn suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới người nọ là con trai Lý bí thư Lý Vĩnh Bân. Lý Vĩnh Bân năm nay bốn mươi tuổi, mặc một cái áo sơ mi rộng lớn cổ áo ố vàng, có chút phát tướng trung niên, “Cần giúp một tay không?”
Vương Viễn lắc đầu, đem đậu đũa đổ vào đĩa.
Lý Vĩnh Bân chặn đường hắn, từ trong túi tiền lấy ra một bao lì xì, “Lão đệ, đến, chúc mừng cậu trở thành người trông coi tháp.”
Vương Viễn ngơ ngác, “Không được”, chỉ chỉ thịt khô, “Cái đó là tốt lắm rồi.”
Lý Vĩnh Bân cường nhét vào bên trong túi quần hắn, “Cầm, cầm! Ca thật vất vả tới thăm cậu một chuyến, một chút tâm ý cho dì mua chút hoa quả ăn, cậu sau này cũng là người có thân phận, ca mừng thay cho cậu!”
Vương Viễn nhíu nhíu mày, không biết từ chối thế nào, “Cảm ơn.”
“Tạ ơn cái gì, mọi người là người một nhà.”
Hai người ra nhà bếp, thì nghe thấy tiếng cười Lý bí thư.
“Đại muội, đến đến đến, uống một chút, cái này tốt cho huyết quản.”
Mẹ Vương không thể uống rượu, nhìn con trai cầu viện. Vương Viễn lấy ly rượu trước mặt mẹ, không nói hai lời liền uống hết rượu trong ly, “Lý thúc, mẹ không thể uống, cháu thay bà uống.”
Lý bí thư rất lúng túng, “Được được được, A Viễn có thể uống là được.”
Mẹ Vương người yếu, luôn luôn ở nhà rất ít cùng người trong thôn lui tới, trong nhà rất lâu không có ai đến. Trong lòng bà cảm thấy được Lý bí thư đến hẳn là có chuyện gì khẩn cấp, cơm ăn đến một nửa liền hỏi, “Đại ca, trong nhà không có gì tốt để chiêu đãi, thông cảm a, cũng không nghĩ tới hôm nay ngài sẽ đến, có phải là có chuyện gì?”
Lý bí thư để bình rượu xuống, nháy mắt với con trai. Lý Vĩnh Bân cười đến mặt đầy nếp nhăn, “Đúng vậy cháu kéo ba tới, một mình cháu tới cảm thấy không tốt. Đội tàu lập tức phải quay về, cháu và ba tổ chức tuyển cử trưởng thôn, cho nên mấy ngày nay vẫn đến nhà cùng mọi người nói một chút, xin mọi người phối hợp tổ chức.”
Mẹ Vương yên tâm, “Cái này là phải. Hai người có cái gì phải làm, chúng ta nhất định nghe theo an bài.”
“Hiện tại ủy ban đưa ra số người tranh cử, dì có muốn đề cử hay không?”
Mẹ Vương nói, “Chúng ta không hiểu, ủy ban chọn ai thì là người đó.”
“Còn A Viễn?”
Vương Viễn vẫn luôn không lên tiếng, cúi đầu ăn cơm, nghe có người gọi hắn, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt, ném một câu, “Nghe mẹ.” Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Hắn xách con chó trở về đang ở dưới gầm bàn, Vương Viễn ngừng một chút, đưa một miếng thịt khô cho nó.
Lý bí thư đi sau đó Vương Viễn mới đem tiền lì xì lấy ra cho mẹ, “Mẹ, mẹ giữ.”
Bên trong có năm trăm đồng tiền. Vương Viễn một tháng mới kiếm được 1,500 đồng tiền, số này không nhỏ.
Mẹ Vương trong lòng không hiểu, “Cậu ta có nói với con không?”
Vương Viễn lắc đầu, không nhớ rõ, lúc đó chỉ nghĩ đậu đũa thịt khô, còn có chó.
“Nhiều tiền như thế chúng ta làm sao trả cho người ta đây?”
“Lúc sau tết, tiền lương con lãnh vẫn còn.”
Mẹ Vương cảm thấy con trai quá thật thà, nghĩ tới nghĩ lui nói, “Không được, mẹ đem tiền trả lại.”
Vương Viễn ngăn bà, “Mẹ nghỉ ngơi đi, để con đi.”
Hắn tiện tay lấy cái áo khoác mặc lên liền ra ngoài, đi tới nhà Lý bí thư phát hiện trong nhà không có ai, để tiền ở cửa sợ người ta trộm đi. Vương Viễn cất bao lì xì nhíu mày. Trong lòng hắn một khi có chuyện thì cả ngày liền không vui, nhất định phải chờ giải quyết rồi mới có thể thở ra một hơi. Bao lì xì này bỏ trong túi quần như giấu con cua đồng, giương nanh múa vuốt không yên tĩnh.
Trước cửa nhà đợi một buổi trưa cũng không thấy ai trở về, Vương Viễn chạy về nhà, giao tiền cho mẹ giữ gìn kỹ, ngày mai lại đi trả.
Trở lại phòng nhỏ ở hải đăng đã sắp chạng vạng, đúng sáu rưỡi tối mới bật đèn.
Vương Viễn ngồi trước tản đá nhỏ trước nhà dắt chó đi dạo, xa xa thấy một người mặc quân trang chạy tới.
“Xin chào, Vương Viễn tiên sinh sao?”
Vương Viễn đứng lên, gật đầu.
Tiểu chiến sĩ cười rộ lên ngốc ngốc, đem một hộp đồ vật đưa tới, “Dụ đội trưởng chúng tôi đưa cho cậu. Cám ơn cậu lần trước đưa hải sản.”
Vương Viễn ngày hôm nay lần thứ hai thu lễ, bởi vì chuyện của Lý Vĩnh Bân thần kinh hắn liền có chút mẫn cảm, không muốn đụng vào cái hộp kia.
Tiểu chiến sĩ nhìn hắn đen mặt biểu tình phòng bị, nghĩ thầm Phong Ca không có nói với mình như thế này nha, không phải tính tình người này rất tốt sao, thế nào nhìn hung ác như thế? Hắn tới chỗ này cũng không lâu, bị Vương Viễn mặt than nhìn chằm chằm có chút không chịu được nữa, “Cậu đừng hiểu lầm… Cục hàng hải đưa một chút thức ăn lại đây, Phong Ca bảo tôi mang cho cậu một hộp, kẹo trái cây, ăn thật ngon.”
Vương Viễn nhìn chằm chằm cái hộp kia như nhìn chòng chọc kẻ thù, hất đầu, “Không muốn, đem về.”
Tiểu chiến sĩ mặt suy sụp.
Vương Viễn không để ý tới hắn, xoay người lại tiếp tục dắt chó đi dạo. Tiểu chiến sĩ đuổi theo, làm bộ đáng thương, “Cậu cầm đi, chỉ là một hộp kẹo cũng không phải vật quý trọng gì, đội trưởng nói với tôi cậu nhất định phải nhận lấy, bằng không tôi không có cách nào trở lại bàn giao a. Tôi chỉ là một người giao đồ, cậu không thể nhìn tôi trở về bị đội trưởng mắng chửi chứ.”
Vương Viễn bị hắn nói tới có chút cảm thông. Tiểu chiến sĩ nói tiếp, “Cậu xem, đã trễ như vậy, tôi còn phải vội vàng trở lại trước lúc điểm danh bằng không sẽ thảm lắm. Cậu cầm đi, thật sự không phải vật quý trọng gì, nếu không tôi để nó ở chỗ này. Tôi đi về trước a.” Hắn đem hộp thả xuống, vắt chân lên cổ chạy một đường cũng không quay đầu lại.
Vương Viễn tâm tình tệ hơn, cũng mất luôn hứng dắt chó đi dạo, đá đá nhẹ vào bụng con chó, đuổi nó qua một bên. Hắn đi quanh hộp kẹo hai vòng, hết cách rồi, cầm lên mở ra, bên trong có tờ giấy nhỏ ——
“Ăn nhiều kẹo tâm tình tốt, có khó khăn gì thì tới tìm tôi. Dụ Phong ghi.”
Vương Viễn ngậm một viên kẹo màu đỏ, mùi vị dâu tây nồng đậm tràn đầy toàn bộ khoang miệng.
—— a, ngọt vô cùng. So với hộp bánh bích quy lần trước ăn ngon hơn.
Ăn xong kẹo quả là tâm tình tốt hơn nhiều, nhìn chó cũng vừa mắt. Vương Viễn cũng cho con chó một viên, kết quả con chó không có hứng thú với kẹo, liếm hai cái rồi bỏ. Vương Viễn nhìn viên kẹo cảm thấy khá đáng tiếc, hối hận, lại không thể nhặt lên ăn. Hắn gãi đầu một cái, đem chuyện tiền bạc quăng lên chín tầng mây, hài lòng ôm hộp kẹo trở về nhà chuẩn bị bật đèn làm việc.
*Chu U Vương: vị vua cuối cùng thời nhà Chu, mất nước vì mỹ nhân (ngu), chi tiết
*Tấm wafer: 1 loại vi mạch,
*Tín hiệu sương mù: một loại tín hiệu dùng cho hàng hải,
*Một loại chó của Trung Quốc,